Nam thê của Tể tướng
-
Chương 75: Tiểu bàn đào yến (thượng)
Từ trong tối Ngô Bình Sinh sai thống lĩnh cấm vệ an bài không ít thị vệ, ngoài mặt thì chỉ có Chu Lễ, Thường Đông, Ngô Bình Sinh. Ba người cưỡi ngựa tới trước đại môn Dịch gia, Ngô Bình Sinh đảm nhiệm vai tùy tùng bên người tiến đến gõ cửa.
Thủ vệ không biết Ngô Bình Sinh nhưng thống lĩnh cấm vệ Thường Đông đang đứng phía sau thì biết nha, cung kính trả lời: “Vị đại nhân này, không phải tiểu nhân không để ngài thông truyền, mà đại nhân nhà ta hiện không ở quý phủ.”
Ngô Bình Sinh nhíu mày: “Vậy Dịch đại nhân đi nơi nào?”
Tiểu tư nhìn nhìn Thường Đông đang ở phía sau, Thường Đông vốn đã không kiên nhẫn, một phen đẩy Ngô Bình Sinh ra hỏi tiểu tư: “Vậy đại nhân nhà ngươi đi đâu rồi?”
Tiểu tư do dự.
Thường Đông hết kiên nhẫn tóm áo hắn: “Còn dám cùng gia làm bộ giấu diễm sao? Có tin ta bắt tiểu tử Dịch Vân Khanh kia lột da của ngươi không?” Hắn, Thường Đông đến Dịch phủ là điều quen thuộc, bình thường tới đây cũng không thèm thông truyền mà trực tiếp lủi vào trong.
Tiền quản gia nghe thấy tin liền vội chạy đến, đi tới cười bồi: “Tướng quân bớt giận, tướng quân bớt giận, chúng nô tài không hiểu chuyện, ngài đừng cùng bọn họ chấp nhặt.”
Thường Đông cũng không tái làm khó thủ vệ, một phen đẩy ra rồi túm lấy Tiền quản gia: “Vậy quản gia ngài nói xem, tiểu tử Dịch Vân Khanh đi đâu rồi?”
Tiền quản gia khổ mặt: “Tướng quân, đại nhân nhà ta mang theo phu nhân đi tới khu săn bắn ở thành đông.”
“Săn thú?!” Thường Đông trợn to mắt, tức tới nghiến răng: “Săn thú sao lại không gọi ta?!”
Ngô Bình Sinh đen mặt liếc Thường Đông, hỏi: “Đi được bao lâu rồi?”
“Chưa tới nửa canh giờ.”
Chu Lễ nghe xong không nói hai lời lên ngựa, Thường Đông theo sau, Ngô Bình Sinh yên lặng đi theo. Ra roi thúc ngựa đuổi tới khu săn bắn tại thành đông, đem ngựa để lại dịch trạm, theo người ở dịch trạm chỉ phương hướng vào núi, không bao lâu thì tìm thấy Dịch Vân Khanh đang câu cá bên suối.
“Dịch đại nhân thật sự có nhã hứng nha ~~” Ngô Bình Sinh ngoài cười nhưng trong không cười nghiến răng.
Thường Đông một quyền vỗ tay hoan nghênh, ánh mắt trách cứ tại sao không mang theo hắn đi chơi.
Chu Lễ cười cười: “Ái khanh, chính mình đi ra ngoài chơi lại không nói với trẫm một tiếng, thật không phúc hậu nha.”
Dịch Vân Khanh thần tình kinh ngạc, Đông Dương vừa đi nhặt củi về thấy ba người, liền hướng Thường Đông nói: “Thường tướng quân.”
Thường Đông chắp tay, xem như chào hỏi.
Chu Lễ lắc lắc chiết phiến trên tay, khẽ cười nói: “Gọi ta là lão gia đi.” Chỉ Ngô Bình Sinh: “Đây là Ngô lão gia.” Thu lại chiết phiến thấy hai người một đi nhặt củi, một đương câu cá, nói: “Các ngươi đang định nướng cá sao? Vừa hay, lão gia ta giữa trưa cũng chưa có ăn no.”
Dịch Vân Khanh nghe xong một đầu hắc tuyến, thân là hoàng đế lại nói chưa ăn no? Ngự trù không muốn sống sao?
Đông Dương nhìn Dịch Vân Khanh một cái, ý là để hắn quyết định.Bá chủ một vùng hay là vua đất này, Dịch Vân Khanh vẫn là thần tử của Chu Lễ, hoàng đế nói đói bụng hắn có thể nói không sao? “Chỉ cần lão gia không chê, vi thần liền chuẩn bị.”
Đông Dương trừng mắt nhìn, thấy Chu Lễ liếc mắt một cái liền yên lặng xoay người đi nhặt củi.
Thường Đông cũng tới câu cá, Ngô Bình Sinh thì lại theo Đông Dương đi làm cá, đánh vảy, bỏ đi nội tạng, xong lại thêm gia vị, cuối cùng dùng nhánh cây xuyên qua con cá, nhóm lửa rồi cho lên nướng. Cảm thấy cá còn chưa đủ, Dịch Vân Thanh nhặt lấy cục đá rồi đi vào trong rừng biểu diễn cho cả đám một màn dùng đá bắt gà rừng.
Thường Đông từng nhìn qua, liền ghen tị.Chu Lễ cùng Ngô Bình Sinh chưa từng thấy, liền trưng bộ dáng ngạc nhiên, muốn học hỏi.
Dịch Vân Khanh ẩn ý cười cười: “Lão gia, sư phụ ở đây, ta là đồ đệ thật không dám lỗ mãng.” Nói xong thì huých nhẹ Đông Dương đang tẩm ướp gia vị gà rừng.
“Nga? Tuyệt chiêu dùng cục đá săn thú cũng là ngươi dạy sao?” Chu Lễ tò mò nhìn Đông Dương. Kì thật Chu Lễ đối với vị nam thê nổi tiếng trong kinh thành này của Dịch Vân Khanh rất là tò mò, chính là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, hôm nay vừa thấy, phát hiện ra, y thật không có điểm gì độc đáo đặc biệt. Thật ra mà nói, tính tình y có phần thu liễm giản dị, không có lòng tranh hơn thua, rõ ràng đã biết hắn là hoàng đế, nhưng trên mặt cũng không hiện ra ý nịnh hót a dua như người khác, tâm tính cũng không tệ lắm.
“… Đây là phụ thân ta dạy ta. Đại thiếu gia ngộ tính tốt lắm, chỉ mất mấy tháng đã học được.” Đông Dương chính là nói thật, tay cũng không ngừng, đem gà rừng tẩm ướp thật tốt rồi lại cho vào trong bụng gà một chút rau dại, dùng lá lớn bọc lại rồi vùi xuống bùn đất, phía trên nhóm lửa.
“Buổi chiều dạy ta.”
Đông Dương chần chờ, gật đầu.
Con cá lớn bằng bàn tay bị nướng tới giòn giòn thơm nức, bới ra bùn đất, mùi thơm của món gà rừng liền bao tỏa nơi này, câu dẫn mọi người nhịn không được mà ăn no tới bảy tám phần. Cơm xong, Đông Dương thu dọn đồ đạc, Dịch Vân Khanh dùng trúc đem nước dập tắt lửa, sau lại cầm cung tiễn vào rừng săn mồi.
Một nhóm năm người bao gồm Chu Lễ đều là người chuyên dùng tiễn, vào trong được một canh giờ liền bắn chết hai con lộc, ba con hoẵng con, thỏ hoang, gà rừng, có thể nói thu hoạch vô cùng tốt.
Trên đường về, Thường Đông nhìn hai con lộc béo mà chảy cả nước miếng, há mồm ra là nói ăn thịt lộc như thế nào thì ngon, về sau lại nói tới Đông Dương làm thịt lộc như thế nào lại thêm một phen nước miếng giàn giụa.
Dịch Vân Khanh ở phía sau mãnh liệt nháy mắt ra dấu cho hắn, kết quả Thường Đông mạnh bạo không có phát hiện ra, càng bày ra bộ dáng thuyết phục Chu Lẽ lưu lại ăn cơm: “… Lão gia ngươi không biết, món thịt nồi của tẩu tử thật sự rất ngon, hơn nữa, hôm nay có nguyên liệu tốt thế này, chỉ nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi.” Nói xong còn làm bộ dáng tham ăn chảy nước miếng.
“Ngươi cho là lão gia ta liền tham ăn giống ngươi sao?” Chu Lễ không có hảo ý xem thường Thường Đông.
Thường Đông miệng cứng đờ, cười gượng: “ …Vi thần lỡ lời.”
“Mà cũng phải, lão gia cũng không phải là người tham ăn,” Chu Lễ ánh mắt trêu tức nhìn về phía Dịch Vân Khanh: “Bất quá, Dịch khanh nha, những lời này của Thường tướng quân cũng làm lão gia ta đột nhiên thèm ăn, nếu không, có thể được thưởng thức qua một chút được không? Dịch khanh sẽ không keo kiệt luyến tiến điểm dầu muối này chứ?”
Dịch Vân Khanh rất muốn gật đầu, nói: vi thần thật không nỡ mất điểm dầu muối này. Nhưng có thể nói sao? Trừ khi hắn bị người đánh tráo rồi. “Lão gia quang lâm đó là vinh hạnh của vi thần, chỉ sợ Đông Dương nấu nướng lại không hợp khẩu vị, lão gia ăn không quen.”
“Không sao, thích thì liền ăn nhiều một chút, không thích thì ăn ít đi. Chưa ăn no thì cùng lắm trở về ăn thêm, lão gia ta cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi để chính mình bị đói.” Chu Lễ nói thoải mái, cũng không nghĩ tới hắn ở lại ăn cơm Dịch Vân Khanh phải chuẩn bị không ít, Ngô Bình Sinh vì an toàn cũng phải bỏ ra không ít tâm tư.
Dịch Vân Khanh trong lòng không ngừng trách tên đầu sỏ Thường Đông, trên mặt vẫn là mỉm cười chắp tay lễ ngộ một phen. Khi nói chuyện thì đại môn Dịch trạch đã ở trước mắt, Dịch Vân Khanh xuống ngựa trước, dẫn mọi người theo cửa chính đi vào, bất quá cũng không dám lướt qua Chu Lễ.
Đây là đối hoàng đế kính sợ, nhưng vừa mới vào cửa, ngay lập tức có một tiểu tư chạy tới, chưa nhìn rõ đã quỳ trên mặt đất hành đại lễ, miệng vui vẻ nói: “Nô tài kiến quá chủ tử!”
Nếu như thường lui tới, Dịch Vân Khanh thân là chủ nhân hiển nhiên là đi ở đằng trước, nhưng hôm nay tình huống có chút đặc thù nên tiểu tư quỳ xuống vừa vặn liền quỳ trước mặt Chu Lễ.
Chu Lễ sợ run lên, ngửa đầu cười ha ha.
Tiểu tư lúc này mới ngẩng đầu, phát hiện mình quỳ sai người, lập tức ngơ ngẩn.
Chu Lễ cũng không giận, cười nhìn Dịch Vân Khanh nói: “Dịch khanh, hôm nay lão gia ta tới thực đúng lúc nha. Vừa vào cửa đã có chuyện vui, nếu hỏi ra đúng là chuyện vui vậy lão gia ta phải đối ngươi đòi cái tiền mừng.” Nói xong, quay đầu hỏi tiểu tư: “ Ngươi nói một chút, có chuyện gì vui sao?”
Tiểu tư trong nháy mắt nhìn thấy Tiền quản gia ở phía sau ra thủ thế liền trả lời: “Hồi vị quý nhân của lão gia, là Thiếu phu nhân nhà ta có hỉ.”
“Thiếu phu nhân?” Chu Lễ nghĩ nghĩ, nhìn Dịch Vân Khanh: “Là nhi tức của ngươi?”
Dịch Vân Khanh chắp tay trả lời phải.
“Dịch gia đời thứ năm, lão gia ta cần phải cùng Dịch khanh chúc mừng nha! Đây chính là chuyện vui!” Chuyện vui nhất của mọi quý gia chính là sinh con trai, có con thừa tự, kế chuyện hương khói. Chu Lễ cười cười, chỉ chỉ Dịch Vân Khanh: “Đứa nhỏ này, thời điểm trăng tròn, Dịch khanh cũng không thể quên tiền mừng của lão gia ta, bằng không lão gia ta sẽ đánh tới tận cửa.”
Dịch Vân Khanh vội nói không dám: “Đứa nhỏ được lão gia chiếu cố chính là phúc khí của đứa nhỏ, cũng không dám quên.”
Chu Lễ cười, Thường Đông cùng Ngô Bình Sinh cũng chắp tay chúc mừng, ước định khi đứa nhỏ ra đời phải được chén rượu uống. Dịch Vân Khanh đều cười đáp ứng. Thừa dịp khách phòng còn chưa thu thập xong, Dịch Vân Khanh dẫn Chu Lễ bọn họ tới hậu viện xem tám cây đào. Lúc này chính là lúc kết quả, từng điểm quả nhỏ nhỏ đang bắt đầu nhú ra, nhớ tới hương vị ấy, Chu Lễ cũng nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng.
Dịch Vân Khanh chắp tay: “Hoàng thượng,” trong viện, người tạp vụ chăm sóc đào thụ năm ấy cũng đã ra ngoài, cho nên cũng không sợ người nghe được. “Vi thần trước hết xin thỉnh tội.”
“Nói xem?” Chu Lễ lắc lắc cây quạt, nhìn ngắm cây đào tâm tinh thực tốt, cho nên đối với những lời sắp nói của Dịch Vân Khanh chính là không có chút chuẩn bị tâm lý nào cả.
“Lượng đào năm nay đưa vào trong cung chỉ sợ so với năm trước sẽ ít hơn.” Không đợi Chu Lễ hỏi liền tiếp lời: “Hoàng thượng, thỉnh xem lượng đào quả, tuy rằng to nhưng so với năm trước số liệu thực thiếu hơn một nửa. Năm ngoái có thể kết thành chín trăm quả, nhưng năm nay có thể thành quả thật không quá bốn trăm quả.” Năm trước chín trăm quả mang vào cung tới hai trăm quả coi như là có thể đi, nhưng năm nay chỉ có bốn trăm, đưa vào cung gần ba trăm quả thì không thể.
Vừa nghe năm nay số đào so với năm trước ít hơn, Chu Lễ liền thấy không vui, dù sao đào của tám cái cây này so với đào cống phẩm thật có hương vị bất đồng.
Dịch Vân Khanh cũng không sợ đắc tội người nói: “Hoàng thượng, không phải vi thần keo kiệt, chính là hoàng thượng cũng biết, quý huân trong kinh cũng có rất nhiều người nhìn chằm chằm tám cái cây này.” Nói xong, liếc về phía Thường Đông. Mỗi lần đứng mũi chịu sào này đều chính là Thường tướng quân nha!
Ngô Bình Sinh nhìn lên trời, phát hiện thời tiết thật tốt nha, bầu trời thật trong xanh. Hắn là người thứ hai vẫn luôn lấy giao tình để tới hái quả.
Chu Lễ tâm tình không tốt, phi thường không tốt. Kỳ quái liếc mắt nói: “Dịch khanh nha, ngươi biết rõ quý huân trong kinh đều nhìn chằm chằm tám cái cây này, vậy sao ngươi không chịu trồng thêm mấy cây đi? Còn có, tại sao lại để cho nó kết ít quả hơn năm trước chứ?”
Dịch Vân Khanh có chút dở khóc dở cười: “Hoàng Thượng, phương pháp gieo trồng vi thần chưa từng giấu giếm, mặc kệ là ai tới cửa đòi vi thần đều cho. Nhưng thời gian chưa đủ, tạm thời còn chưa kết quả. Về phần năm nay, kết ít quả hơn so với năm ngoái, vi thần thật cũng không biết. Thời tiết, độ ấm, lương mưa cùng ánh nắng đều có thể ảnh hưởng tới lượng quả, việc này vi thần cũng không có biện pháp.” Mắt thấy Chu Lễ vẫn có chút khó chịu, Dịch Vân Khanh dẫn ba người đến cây đào đang kết trái lớn nhất kia, nói: “Cây này năm ngoái là kết quả nhiều nhất, nhưng năm nay chỉ có mười ba quả. Nhưng ít kết quả hơn, lại kết thành quả lớn nhất.” Từ trong cành lá đã nhú lên được trái đào to bằng nắm tay của nữ tử, theo thời gian, hẳn có thể lớn hơn gấp đối bây giờ. “Năm nay số trái tuy rằng ít hơn, nhưng quả hẳn sẽ lớn hơn không ít, hơn nữa thời gian trái chín so với năm trước sẽ sớm hơn hai mươi ngày hoặc một tháng.”
“Sớm vậy sao?”
Dịch Vân Khanh gật đầu: “Đại khái là bởi vì ánh nắng đầu xuân năm nay nhiều hơn đi.”
Nói tới chuyện có thể có đào sớm hơn hai mươi ngày hoặc một tháng, trong lòng hoàng đế Chu Lễ liền động.Thường Đông cùng Ngô Bình Sinh cũng nhíu mày.
Trong lúc Dịch Vân Khanh dẫn ba người xem cây đào thì Đông Dương cùng Dư thị đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, thân phận của Chu Lễ, Đông Dương đã muốn ám chỉ qua cho lão thái gia cùng lão phu nhân, toàn gia đều mừng rỡ không thôi, trong lòng sáng tỏ nhưng không nói ra, đều làm bộ như không biết, chỉ cho lui những trù tử cùng người làm bình thường khác, mọi việc đều có Đông Dương cùng Dư thị dẫn dắt ba bốn người tâm phúc chuẩn bị.
Đang bề bộn khí thế ngất trời, Khang Uyển Nhi dẫn theo hai đại a đầu tâm phúc của mình tới. “Phu nhân, tiểu phụ thân. Uyển Nhi được tin hôm nay trong nhà có khách quý, không thể giúp được việc gì, Uyển nhi cùng hai đại a đầu chỉ làm được vài món điểm tâm tinh xảo.” Nàng làm điểm tâm hiển nhiên không thể sánh bằng ngự trù trong hoàng cung, nhưng trong đám phu nhân trong kinh mà nói thì cũng tốt hơn, thắng ở hình thức mới mẻ độc đáo khéo léo tinh xảo, hương vị so với bình thường thì cũng khá hơn chút đỉnh.
Dư thị cũng đang đau đầu với chuyện điểm tâm, không nghĩ Khang Uyển Nhi lại giúp nàng giải quyết chuyện đau đầu này. Hiện tại liền kéo tay nàng, từ ái nói: “Hảo hài tử, ta với tiểu phụ thân của ngươi còn chưa kịp nghĩ tới việc này đâu.” Nói xong lại nhìn nhìn cái bụng nàng, vừa nghĩ tới nơi đó có tôn tử của nàng, Dư thị lại nhịn không được mà cao hứng.“Nơi này mùi dầu mỡ, ngươi không chịu được thì cũng không được phép cố chống đỡ.”
Khang Uyển Nhi xoa xoa bụng, mang ý xấu hổ nói: “Không sao ạ, nhi tức đã ghi nhớ ạ.” Nói xong hướng Đông Dương nhận lấy tờ thức ăn, nghĩ nghĩ liền quyết định kiểu dáng cùng khẩu vị của món, sau liền mang theo hai đại nha hoàn vội quay trở về.
Món thịt lộc thơm nức làm món chính, thịt thỏ hoang xào qua cùng canh thịt gà rừng, thịt cá hấp trơn cùng hai món xào nhẹ, ngoài ra còn bốn món điểm tâm ngon mắt, lại được nha hoàn khéo léo bày biện, có thể nói sắc và vị đều câu dẫn người.
Lúc sau Dịch Vân Khanh còn mang hảo tửu tới, một chén rượu chúc nhau tạm bỏ qua đạo quân thần, coi nhau như hảo bằng hữu mà dùng bữa uống rượu nói chuyện phiếm. Trong cuộc trò chuyện này, những kí ức ngày xưa khi Dịch Vân Khanh còn đang bị lưu đày ở Dương Châu là được hoan nghênh nhiều nhất, không có công việc vội vã, không có công văn phải xem, cũng không có những thay đổi bất ngờ trong triều, chỉ nói tới những điều nhàn tản trong cuộc sống mà cả ba người họ không thể không hâm mộ. Ngoài ra, Đông Dương cũng được nhắc tới nhiều lần, trong lời nói chứa nhiều phân tình cảm khiến cho ba người vốn hờ hững với lòng người cũng cảm nhận được phân tình cảm ấy đang lớn dần lên.
Trong đó có Chu Lễ, bởi vì hắn chợt nhớ tới Hoàng hậu lúc còn trẻ vẫn luôn đi theo hắn, hoàng hậu của hắn cũng là một người hiền lương thục nữ, có gia giáo chính thống, là thê tử, nàng cũng ôn như săn sóc, là hoàng hậu, nàng cũng vô cùng khoan dung, hai người khi còn trẻ, lúc thành thân cũng nhu tình mật ý, nhưng hiện tại thì sao? Khiến hắn ngẫm lại, đã bao lâu rồi hắn chưa tới tẩm cung của hoàng hậu? Một tháng? Hay hai tháng?
Cơm nước xong xuôi, Chu Lễ dưới sự hộ tống của ba người hồi cung, vẫy lui thái giám mang ngọc bài tới, nói: “Khởi giá, tới tẩm cung của hoàng hậu.”
Hoàng hậu đang chuẩn bị đi ngủ, vừa nghe hoàng thượng muốn tới, liền vội mặc lại y phục, chỉ huy thái giám cung nữ chuẩn bị chu đáo. Cung nữ muốn tới trang điểm, đeo trang sức cho nàng, hoàng hậu lại cho lui nói: “Đều đã muộn rồi, không cần quá cầu kì như vậy, bổn cung chỉ cần nhẹ nhàng đơn giản là được rồi.” Một thân nhẹ nhàng khoan khoái hướng mặt lên ngắm bầu trời, như vậy lại làm hiện ra nhu tình mật ý trong trẻo trong mắt cười, khiến Chu Lễ lập tức bị hãm sâu vào.
Không nói tới chuyện giữa hai người thế nào, mấy ngày sau Chu Lễ nhận được những chiết tử thỉnh cầu lo liệu sinh thần cho thái hậu, trong đó có vài cái chiết tử khá đặc biệt.
“Tiểu hội bàn đào?” Thái hậu buông chén trà trên tay, nhìn hoàng đế Chu Lễ: “Ai gia đã là lão thái bà, tổ chức sinh thần liền đại biểu ai gia đã già thêm một tuổi, còn không bằng để ai gia tự lừa mình dối người một phen có phải hơn không. Hơn nữa, ‘hội bàn đào’ chỉ có Vương mẫu nương nương mới có thể tổ chức được, hoàng nhi không nên khoa trương vô lễ với thần tiên được.”
Chu Lễ cười, đem chiết tử đưa tới cho thái hậu, cười nói: “Cho nên mới là ‘tiểu’ hội bàn đào, Vương mẫu nương nương là thiên giới chi mẫu, mà mẫu hậu là phàm trần chi mẫu thiên tử, tổ chức một tiểu hội bàn đào cũng thực xứng. Mượn viện tiên đào của Dịch khanh để tổ chức đại thọ cho mẫu hậu, đây là một mảnh tâm ý của nhi tử cũng như của chúng ái khanh, cho nên mẫu hậu cũng không nên từ chối.”
“Hoàng nhi…”
Thái hậu còn muốn từ chỗi, Chu Lễ lại quơ quơ chiết tử trên tay, cười nói: “Mẫu hậu, cho dù người từ chối thì cũng đã chậm, bởi vì nhi tử đã phê chuẩn rồi. Hẳn là ý chỉ cũng đã tới tay Dịch khanh rồi.”
Thái hậu thật dở khóc dở cười, bất quá trong lòng cũng thấy vui, dù sao chủ ý này cũng là Chu Lễ cố tình làm ra.
Tác giả có lời muốn nói: đã tiến tới các chương đếm ngược, cho nên rất nhiều tình tiết đều chỉ viết sơ lược ~~~( cười ~~)
Thủ vệ không biết Ngô Bình Sinh nhưng thống lĩnh cấm vệ Thường Đông đang đứng phía sau thì biết nha, cung kính trả lời: “Vị đại nhân này, không phải tiểu nhân không để ngài thông truyền, mà đại nhân nhà ta hiện không ở quý phủ.”
Ngô Bình Sinh nhíu mày: “Vậy Dịch đại nhân đi nơi nào?”
Tiểu tư nhìn nhìn Thường Đông đang ở phía sau, Thường Đông vốn đã không kiên nhẫn, một phen đẩy Ngô Bình Sinh ra hỏi tiểu tư: “Vậy đại nhân nhà ngươi đi đâu rồi?”
Tiểu tư do dự.
Thường Đông hết kiên nhẫn tóm áo hắn: “Còn dám cùng gia làm bộ giấu diễm sao? Có tin ta bắt tiểu tử Dịch Vân Khanh kia lột da của ngươi không?” Hắn, Thường Đông đến Dịch phủ là điều quen thuộc, bình thường tới đây cũng không thèm thông truyền mà trực tiếp lủi vào trong.
Tiền quản gia nghe thấy tin liền vội chạy đến, đi tới cười bồi: “Tướng quân bớt giận, tướng quân bớt giận, chúng nô tài không hiểu chuyện, ngài đừng cùng bọn họ chấp nhặt.”
Thường Đông cũng không tái làm khó thủ vệ, một phen đẩy ra rồi túm lấy Tiền quản gia: “Vậy quản gia ngài nói xem, tiểu tử Dịch Vân Khanh đi đâu rồi?”
Tiền quản gia khổ mặt: “Tướng quân, đại nhân nhà ta mang theo phu nhân đi tới khu săn bắn ở thành đông.”
“Săn thú?!” Thường Đông trợn to mắt, tức tới nghiến răng: “Săn thú sao lại không gọi ta?!”
Ngô Bình Sinh đen mặt liếc Thường Đông, hỏi: “Đi được bao lâu rồi?”
“Chưa tới nửa canh giờ.”
Chu Lễ nghe xong không nói hai lời lên ngựa, Thường Đông theo sau, Ngô Bình Sinh yên lặng đi theo. Ra roi thúc ngựa đuổi tới khu săn bắn tại thành đông, đem ngựa để lại dịch trạm, theo người ở dịch trạm chỉ phương hướng vào núi, không bao lâu thì tìm thấy Dịch Vân Khanh đang câu cá bên suối.
“Dịch đại nhân thật sự có nhã hứng nha ~~” Ngô Bình Sinh ngoài cười nhưng trong không cười nghiến răng.
Thường Đông một quyền vỗ tay hoan nghênh, ánh mắt trách cứ tại sao không mang theo hắn đi chơi.
Chu Lễ cười cười: “Ái khanh, chính mình đi ra ngoài chơi lại không nói với trẫm một tiếng, thật không phúc hậu nha.”
Dịch Vân Khanh thần tình kinh ngạc, Đông Dương vừa đi nhặt củi về thấy ba người, liền hướng Thường Đông nói: “Thường tướng quân.”
Thường Đông chắp tay, xem như chào hỏi.
Chu Lễ lắc lắc chiết phiến trên tay, khẽ cười nói: “Gọi ta là lão gia đi.” Chỉ Ngô Bình Sinh: “Đây là Ngô lão gia.” Thu lại chiết phiến thấy hai người một đi nhặt củi, một đương câu cá, nói: “Các ngươi đang định nướng cá sao? Vừa hay, lão gia ta giữa trưa cũng chưa có ăn no.”
Dịch Vân Khanh nghe xong một đầu hắc tuyến, thân là hoàng đế lại nói chưa ăn no? Ngự trù không muốn sống sao?
Đông Dương nhìn Dịch Vân Khanh một cái, ý là để hắn quyết định.Bá chủ một vùng hay là vua đất này, Dịch Vân Khanh vẫn là thần tử của Chu Lễ, hoàng đế nói đói bụng hắn có thể nói không sao? “Chỉ cần lão gia không chê, vi thần liền chuẩn bị.”
Đông Dương trừng mắt nhìn, thấy Chu Lễ liếc mắt một cái liền yên lặng xoay người đi nhặt củi.
Thường Đông cũng tới câu cá, Ngô Bình Sinh thì lại theo Đông Dương đi làm cá, đánh vảy, bỏ đi nội tạng, xong lại thêm gia vị, cuối cùng dùng nhánh cây xuyên qua con cá, nhóm lửa rồi cho lên nướng. Cảm thấy cá còn chưa đủ, Dịch Vân Thanh nhặt lấy cục đá rồi đi vào trong rừng biểu diễn cho cả đám một màn dùng đá bắt gà rừng.
Thường Đông từng nhìn qua, liền ghen tị.Chu Lễ cùng Ngô Bình Sinh chưa từng thấy, liền trưng bộ dáng ngạc nhiên, muốn học hỏi.
Dịch Vân Khanh ẩn ý cười cười: “Lão gia, sư phụ ở đây, ta là đồ đệ thật không dám lỗ mãng.” Nói xong thì huých nhẹ Đông Dương đang tẩm ướp gia vị gà rừng.
“Nga? Tuyệt chiêu dùng cục đá săn thú cũng là ngươi dạy sao?” Chu Lễ tò mò nhìn Đông Dương. Kì thật Chu Lễ đối với vị nam thê nổi tiếng trong kinh thành này của Dịch Vân Khanh rất là tò mò, chính là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, hôm nay vừa thấy, phát hiện ra, y thật không có điểm gì độc đáo đặc biệt. Thật ra mà nói, tính tình y có phần thu liễm giản dị, không có lòng tranh hơn thua, rõ ràng đã biết hắn là hoàng đế, nhưng trên mặt cũng không hiện ra ý nịnh hót a dua như người khác, tâm tính cũng không tệ lắm.
“… Đây là phụ thân ta dạy ta. Đại thiếu gia ngộ tính tốt lắm, chỉ mất mấy tháng đã học được.” Đông Dương chính là nói thật, tay cũng không ngừng, đem gà rừng tẩm ướp thật tốt rồi lại cho vào trong bụng gà một chút rau dại, dùng lá lớn bọc lại rồi vùi xuống bùn đất, phía trên nhóm lửa.
“Buổi chiều dạy ta.”
Đông Dương chần chờ, gật đầu.
Con cá lớn bằng bàn tay bị nướng tới giòn giòn thơm nức, bới ra bùn đất, mùi thơm của món gà rừng liền bao tỏa nơi này, câu dẫn mọi người nhịn không được mà ăn no tới bảy tám phần. Cơm xong, Đông Dương thu dọn đồ đạc, Dịch Vân Khanh dùng trúc đem nước dập tắt lửa, sau lại cầm cung tiễn vào rừng săn mồi.
Một nhóm năm người bao gồm Chu Lễ đều là người chuyên dùng tiễn, vào trong được một canh giờ liền bắn chết hai con lộc, ba con hoẵng con, thỏ hoang, gà rừng, có thể nói thu hoạch vô cùng tốt.
Trên đường về, Thường Đông nhìn hai con lộc béo mà chảy cả nước miếng, há mồm ra là nói ăn thịt lộc như thế nào thì ngon, về sau lại nói tới Đông Dương làm thịt lộc như thế nào lại thêm một phen nước miếng giàn giụa.
Dịch Vân Khanh ở phía sau mãnh liệt nháy mắt ra dấu cho hắn, kết quả Thường Đông mạnh bạo không có phát hiện ra, càng bày ra bộ dáng thuyết phục Chu Lẽ lưu lại ăn cơm: “… Lão gia ngươi không biết, món thịt nồi của tẩu tử thật sự rất ngon, hơn nữa, hôm nay có nguyên liệu tốt thế này, chỉ nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi.” Nói xong còn làm bộ dáng tham ăn chảy nước miếng.
“Ngươi cho là lão gia ta liền tham ăn giống ngươi sao?” Chu Lễ không có hảo ý xem thường Thường Đông.
Thường Đông miệng cứng đờ, cười gượng: “ …Vi thần lỡ lời.”
“Mà cũng phải, lão gia cũng không phải là người tham ăn,” Chu Lễ ánh mắt trêu tức nhìn về phía Dịch Vân Khanh: “Bất quá, Dịch khanh nha, những lời này của Thường tướng quân cũng làm lão gia ta đột nhiên thèm ăn, nếu không, có thể được thưởng thức qua một chút được không? Dịch khanh sẽ không keo kiệt luyến tiến điểm dầu muối này chứ?”
Dịch Vân Khanh rất muốn gật đầu, nói: vi thần thật không nỡ mất điểm dầu muối này. Nhưng có thể nói sao? Trừ khi hắn bị người đánh tráo rồi. “Lão gia quang lâm đó là vinh hạnh của vi thần, chỉ sợ Đông Dương nấu nướng lại không hợp khẩu vị, lão gia ăn không quen.”
“Không sao, thích thì liền ăn nhiều một chút, không thích thì ăn ít đi. Chưa ăn no thì cùng lắm trở về ăn thêm, lão gia ta cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi để chính mình bị đói.” Chu Lễ nói thoải mái, cũng không nghĩ tới hắn ở lại ăn cơm Dịch Vân Khanh phải chuẩn bị không ít, Ngô Bình Sinh vì an toàn cũng phải bỏ ra không ít tâm tư.
Dịch Vân Khanh trong lòng không ngừng trách tên đầu sỏ Thường Đông, trên mặt vẫn là mỉm cười chắp tay lễ ngộ một phen. Khi nói chuyện thì đại môn Dịch trạch đã ở trước mắt, Dịch Vân Khanh xuống ngựa trước, dẫn mọi người theo cửa chính đi vào, bất quá cũng không dám lướt qua Chu Lễ.
Đây là đối hoàng đế kính sợ, nhưng vừa mới vào cửa, ngay lập tức có một tiểu tư chạy tới, chưa nhìn rõ đã quỳ trên mặt đất hành đại lễ, miệng vui vẻ nói: “Nô tài kiến quá chủ tử!”
Nếu như thường lui tới, Dịch Vân Khanh thân là chủ nhân hiển nhiên là đi ở đằng trước, nhưng hôm nay tình huống có chút đặc thù nên tiểu tư quỳ xuống vừa vặn liền quỳ trước mặt Chu Lễ.
Chu Lễ sợ run lên, ngửa đầu cười ha ha.
Tiểu tư lúc này mới ngẩng đầu, phát hiện mình quỳ sai người, lập tức ngơ ngẩn.
Chu Lễ cũng không giận, cười nhìn Dịch Vân Khanh nói: “Dịch khanh, hôm nay lão gia ta tới thực đúng lúc nha. Vừa vào cửa đã có chuyện vui, nếu hỏi ra đúng là chuyện vui vậy lão gia ta phải đối ngươi đòi cái tiền mừng.” Nói xong, quay đầu hỏi tiểu tư: “ Ngươi nói một chút, có chuyện gì vui sao?”
Tiểu tư trong nháy mắt nhìn thấy Tiền quản gia ở phía sau ra thủ thế liền trả lời: “Hồi vị quý nhân của lão gia, là Thiếu phu nhân nhà ta có hỉ.”
“Thiếu phu nhân?” Chu Lễ nghĩ nghĩ, nhìn Dịch Vân Khanh: “Là nhi tức của ngươi?”
Dịch Vân Khanh chắp tay trả lời phải.
“Dịch gia đời thứ năm, lão gia ta cần phải cùng Dịch khanh chúc mừng nha! Đây chính là chuyện vui!” Chuyện vui nhất của mọi quý gia chính là sinh con trai, có con thừa tự, kế chuyện hương khói. Chu Lễ cười cười, chỉ chỉ Dịch Vân Khanh: “Đứa nhỏ này, thời điểm trăng tròn, Dịch khanh cũng không thể quên tiền mừng của lão gia ta, bằng không lão gia ta sẽ đánh tới tận cửa.”
Dịch Vân Khanh vội nói không dám: “Đứa nhỏ được lão gia chiếu cố chính là phúc khí của đứa nhỏ, cũng không dám quên.”
Chu Lễ cười, Thường Đông cùng Ngô Bình Sinh cũng chắp tay chúc mừng, ước định khi đứa nhỏ ra đời phải được chén rượu uống. Dịch Vân Khanh đều cười đáp ứng. Thừa dịp khách phòng còn chưa thu thập xong, Dịch Vân Khanh dẫn Chu Lễ bọn họ tới hậu viện xem tám cây đào. Lúc này chính là lúc kết quả, từng điểm quả nhỏ nhỏ đang bắt đầu nhú ra, nhớ tới hương vị ấy, Chu Lễ cũng nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng.
Dịch Vân Khanh chắp tay: “Hoàng thượng,” trong viện, người tạp vụ chăm sóc đào thụ năm ấy cũng đã ra ngoài, cho nên cũng không sợ người nghe được. “Vi thần trước hết xin thỉnh tội.”
“Nói xem?” Chu Lễ lắc lắc cây quạt, nhìn ngắm cây đào tâm tinh thực tốt, cho nên đối với những lời sắp nói của Dịch Vân Khanh chính là không có chút chuẩn bị tâm lý nào cả.
“Lượng đào năm nay đưa vào trong cung chỉ sợ so với năm trước sẽ ít hơn.” Không đợi Chu Lễ hỏi liền tiếp lời: “Hoàng thượng, thỉnh xem lượng đào quả, tuy rằng to nhưng so với năm trước số liệu thực thiếu hơn một nửa. Năm ngoái có thể kết thành chín trăm quả, nhưng năm nay có thể thành quả thật không quá bốn trăm quả.” Năm trước chín trăm quả mang vào cung tới hai trăm quả coi như là có thể đi, nhưng năm nay chỉ có bốn trăm, đưa vào cung gần ba trăm quả thì không thể.
Vừa nghe năm nay số đào so với năm trước ít hơn, Chu Lễ liền thấy không vui, dù sao đào của tám cái cây này so với đào cống phẩm thật có hương vị bất đồng.
Dịch Vân Khanh cũng không sợ đắc tội người nói: “Hoàng thượng, không phải vi thần keo kiệt, chính là hoàng thượng cũng biết, quý huân trong kinh cũng có rất nhiều người nhìn chằm chằm tám cái cây này.” Nói xong, liếc về phía Thường Đông. Mỗi lần đứng mũi chịu sào này đều chính là Thường tướng quân nha!
Ngô Bình Sinh nhìn lên trời, phát hiện thời tiết thật tốt nha, bầu trời thật trong xanh. Hắn là người thứ hai vẫn luôn lấy giao tình để tới hái quả.
Chu Lễ tâm tình không tốt, phi thường không tốt. Kỳ quái liếc mắt nói: “Dịch khanh nha, ngươi biết rõ quý huân trong kinh đều nhìn chằm chằm tám cái cây này, vậy sao ngươi không chịu trồng thêm mấy cây đi? Còn có, tại sao lại để cho nó kết ít quả hơn năm trước chứ?”
Dịch Vân Khanh có chút dở khóc dở cười: “Hoàng Thượng, phương pháp gieo trồng vi thần chưa từng giấu giếm, mặc kệ là ai tới cửa đòi vi thần đều cho. Nhưng thời gian chưa đủ, tạm thời còn chưa kết quả. Về phần năm nay, kết ít quả hơn so với năm ngoái, vi thần thật cũng không biết. Thời tiết, độ ấm, lương mưa cùng ánh nắng đều có thể ảnh hưởng tới lượng quả, việc này vi thần cũng không có biện pháp.” Mắt thấy Chu Lễ vẫn có chút khó chịu, Dịch Vân Khanh dẫn ba người đến cây đào đang kết trái lớn nhất kia, nói: “Cây này năm ngoái là kết quả nhiều nhất, nhưng năm nay chỉ có mười ba quả. Nhưng ít kết quả hơn, lại kết thành quả lớn nhất.” Từ trong cành lá đã nhú lên được trái đào to bằng nắm tay của nữ tử, theo thời gian, hẳn có thể lớn hơn gấp đối bây giờ. “Năm nay số trái tuy rằng ít hơn, nhưng quả hẳn sẽ lớn hơn không ít, hơn nữa thời gian trái chín so với năm trước sẽ sớm hơn hai mươi ngày hoặc một tháng.”
“Sớm vậy sao?”
Dịch Vân Khanh gật đầu: “Đại khái là bởi vì ánh nắng đầu xuân năm nay nhiều hơn đi.”
Nói tới chuyện có thể có đào sớm hơn hai mươi ngày hoặc một tháng, trong lòng hoàng đế Chu Lễ liền động.Thường Đông cùng Ngô Bình Sinh cũng nhíu mày.
Trong lúc Dịch Vân Khanh dẫn ba người xem cây đào thì Đông Dương cùng Dư thị đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, thân phận của Chu Lễ, Đông Dương đã muốn ám chỉ qua cho lão thái gia cùng lão phu nhân, toàn gia đều mừng rỡ không thôi, trong lòng sáng tỏ nhưng không nói ra, đều làm bộ như không biết, chỉ cho lui những trù tử cùng người làm bình thường khác, mọi việc đều có Đông Dương cùng Dư thị dẫn dắt ba bốn người tâm phúc chuẩn bị.
Đang bề bộn khí thế ngất trời, Khang Uyển Nhi dẫn theo hai đại a đầu tâm phúc của mình tới. “Phu nhân, tiểu phụ thân. Uyển Nhi được tin hôm nay trong nhà có khách quý, không thể giúp được việc gì, Uyển nhi cùng hai đại a đầu chỉ làm được vài món điểm tâm tinh xảo.” Nàng làm điểm tâm hiển nhiên không thể sánh bằng ngự trù trong hoàng cung, nhưng trong đám phu nhân trong kinh mà nói thì cũng tốt hơn, thắng ở hình thức mới mẻ độc đáo khéo léo tinh xảo, hương vị so với bình thường thì cũng khá hơn chút đỉnh.
Dư thị cũng đang đau đầu với chuyện điểm tâm, không nghĩ Khang Uyển Nhi lại giúp nàng giải quyết chuyện đau đầu này. Hiện tại liền kéo tay nàng, từ ái nói: “Hảo hài tử, ta với tiểu phụ thân của ngươi còn chưa kịp nghĩ tới việc này đâu.” Nói xong lại nhìn nhìn cái bụng nàng, vừa nghĩ tới nơi đó có tôn tử của nàng, Dư thị lại nhịn không được mà cao hứng.“Nơi này mùi dầu mỡ, ngươi không chịu được thì cũng không được phép cố chống đỡ.”
Khang Uyển Nhi xoa xoa bụng, mang ý xấu hổ nói: “Không sao ạ, nhi tức đã ghi nhớ ạ.” Nói xong hướng Đông Dương nhận lấy tờ thức ăn, nghĩ nghĩ liền quyết định kiểu dáng cùng khẩu vị của món, sau liền mang theo hai đại nha hoàn vội quay trở về.
Món thịt lộc thơm nức làm món chính, thịt thỏ hoang xào qua cùng canh thịt gà rừng, thịt cá hấp trơn cùng hai món xào nhẹ, ngoài ra còn bốn món điểm tâm ngon mắt, lại được nha hoàn khéo léo bày biện, có thể nói sắc và vị đều câu dẫn người.
Lúc sau Dịch Vân Khanh còn mang hảo tửu tới, một chén rượu chúc nhau tạm bỏ qua đạo quân thần, coi nhau như hảo bằng hữu mà dùng bữa uống rượu nói chuyện phiếm. Trong cuộc trò chuyện này, những kí ức ngày xưa khi Dịch Vân Khanh còn đang bị lưu đày ở Dương Châu là được hoan nghênh nhiều nhất, không có công việc vội vã, không có công văn phải xem, cũng không có những thay đổi bất ngờ trong triều, chỉ nói tới những điều nhàn tản trong cuộc sống mà cả ba người họ không thể không hâm mộ. Ngoài ra, Đông Dương cũng được nhắc tới nhiều lần, trong lời nói chứa nhiều phân tình cảm khiến cho ba người vốn hờ hững với lòng người cũng cảm nhận được phân tình cảm ấy đang lớn dần lên.
Trong đó có Chu Lễ, bởi vì hắn chợt nhớ tới Hoàng hậu lúc còn trẻ vẫn luôn đi theo hắn, hoàng hậu của hắn cũng là một người hiền lương thục nữ, có gia giáo chính thống, là thê tử, nàng cũng ôn như săn sóc, là hoàng hậu, nàng cũng vô cùng khoan dung, hai người khi còn trẻ, lúc thành thân cũng nhu tình mật ý, nhưng hiện tại thì sao? Khiến hắn ngẫm lại, đã bao lâu rồi hắn chưa tới tẩm cung của hoàng hậu? Một tháng? Hay hai tháng?
Cơm nước xong xuôi, Chu Lễ dưới sự hộ tống của ba người hồi cung, vẫy lui thái giám mang ngọc bài tới, nói: “Khởi giá, tới tẩm cung của hoàng hậu.”
Hoàng hậu đang chuẩn bị đi ngủ, vừa nghe hoàng thượng muốn tới, liền vội mặc lại y phục, chỉ huy thái giám cung nữ chuẩn bị chu đáo. Cung nữ muốn tới trang điểm, đeo trang sức cho nàng, hoàng hậu lại cho lui nói: “Đều đã muộn rồi, không cần quá cầu kì như vậy, bổn cung chỉ cần nhẹ nhàng đơn giản là được rồi.” Một thân nhẹ nhàng khoan khoái hướng mặt lên ngắm bầu trời, như vậy lại làm hiện ra nhu tình mật ý trong trẻo trong mắt cười, khiến Chu Lễ lập tức bị hãm sâu vào.
Không nói tới chuyện giữa hai người thế nào, mấy ngày sau Chu Lễ nhận được những chiết tử thỉnh cầu lo liệu sinh thần cho thái hậu, trong đó có vài cái chiết tử khá đặc biệt.
“Tiểu hội bàn đào?” Thái hậu buông chén trà trên tay, nhìn hoàng đế Chu Lễ: “Ai gia đã là lão thái bà, tổ chức sinh thần liền đại biểu ai gia đã già thêm một tuổi, còn không bằng để ai gia tự lừa mình dối người một phen có phải hơn không. Hơn nữa, ‘hội bàn đào’ chỉ có Vương mẫu nương nương mới có thể tổ chức được, hoàng nhi không nên khoa trương vô lễ với thần tiên được.”
Chu Lễ cười, đem chiết tử đưa tới cho thái hậu, cười nói: “Cho nên mới là ‘tiểu’ hội bàn đào, Vương mẫu nương nương là thiên giới chi mẫu, mà mẫu hậu là phàm trần chi mẫu thiên tử, tổ chức một tiểu hội bàn đào cũng thực xứng. Mượn viện tiên đào của Dịch khanh để tổ chức đại thọ cho mẫu hậu, đây là một mảnh tâm ý của nhi tử cũng như của chúng ái khanh, cho nên mẫu hậu cũng không nên từ chối.”
“Hoàng nhi…”
Thái hậu còn muốn từ chỗi, Chu Lễ lại quơ quơ chiết tử trên tay, cười nói: “Mẫu hậu, cho dù người từ chối thì cũng đã chậm, bởi vì nhi tử đã phê chuẩn rồi. Hẳn là ý chỉ cũng đã tới tay Dịch khanh rồi.”
Thái hậu thật dở khóc dở cười, bất quá trong lòng cũng thấy vui, dù sao chủ ý này cũng là Chu Lễ cố tình làm ra.
Tác giả có lời muốn nói: đã tiến tới các chương đếm ngược, cho nên rất nhiều tình tiết đều chỉ viết sơ lược ~~~( cười ~~)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook