Nam thê của Tể tướng
-
Chương 55: Thái độ (thượng)
Món quà giáng sinh nho nhỏ dành tặng các bạn đọc.
Chúc các bạn một mùa giáng sinh an lành!
Lão phu nhân thất kinh, chén trà cầm trên tay cũng không chắc, bất chấp nước trà nóng đang chảy trên tay.
Dư thị mới cầm được nước mắt lại không nhịn được mà rơi lệ.
Lão thái gia trầm giọng gật đầu: “Vào cung cùng Hoàng Thượng thỉnh chỉ, không nên tự cho mình có địa vị cao.”
Dịch Vân Khanh vào cung xin chỉ mời ngự y làm cho Chu Lễ kinh ngạc tới nhảy dựng, vừa nghe nói là vì nam thê của hắn, nhớ tới cây nhân sâm quý ngày trước bảo toàn tính mạng mình cũng là do Đông Dương hái được, lập tức phái ngự y đến Dịch phủ xem bệnh.
Vị ngự y được phái đi cũng là vị ngự y lúc trước đi theo Chu Lễ ra chiến trường Đát Thát kia, y thuật cao siêu, y đức xuất chúng, lại vì lúc trước Dịch Vân Khanh đưa cây nhân sâm quý cứu được tính mạng Chu Lễ tương đương là cho hắn một ân tình cứu cửu tộc nhà hắn, liền thi triển hết một thân y thuật của mình, nửa ngày mới đem bệnh tình Đông Dương ổn định trở lại.
Lão phu nhân lúc ấy liền vỗ tay gọi hắn là Bồ Tát cứu mạng.
Dư thị vội sai người đưa tiền chuẩn bệnh.
Ngự y từ chối, hồi cung phục mệnh. Sau đó hướng Chu Lễ phục mệnh xin chỉ để được dùng dược quý, Chu Lễ có hơi do dự đáp ứng.
Bệnh tình Đông Dương đã được ổn định, khiến cho toàn gia khẩn trương cũng nhẹ nhàng thở ra. Từ gia đến ngày thứ hai liền tới cửa bồi tội, nói rõ nguyên do.
Từ gia tiểu thư để mắt tới Dịch Vân Khanh, liền nghĩ cách hãm hại Đông Dương, mục đích là muốn Dịch Vân Khanh thú nàng. Nguyên do chính là thân phụ nàng làm quan cùng triều, nàng lại là tiểu thư của Từ gia, tiểu thư lại bị phá hủy thanh danh, cha mẹ khẳng định sẽ không đành lòng để nàng vào miếu làm ni cô thì sẽ tìm mọi cách để nàng được gả vào Dịch gia. Đông Dương lại phá hư thanh danh của nàng, Dịch gia đuối lý trước khẳng định cũng không thể trốn tránh.
Cũng chỉ có thể nói lòng của thiếu nữ vẫn còn đơn thuần, nàng đã tính đúng là thân sinh mẫu thân nàng, Từ phu nhân sẽ đối nàng mềm lòng, cho nên Từ phu nhân lúc đó mới ngăn cản Dư thị để nói chuyện, nhưng lại tính sai chuyện Từ đại nhân sẽ chọn nặng nhẹ, cũng đã đánh giá sai Dịch Vân Khanh, càng sai hơn về Đông Dương. Cho nên việc nhỏ này, chỉ là chút lòng dạ thiếu nữ mà bày đặt tính kế, lại kinh động tới thiên tử Chu Lễ.
Bức Từ đại nhân đêm đó phải đem đích nữ đưa tới từ đường, ngày thứ hai liền tới cửa giải thích. Dược liệu trân bảo cùng lễ vật tặng tới hơn nửa xe, ngữ khí thái độ vô cùng khiêm nhường, Từ phu nhân liên tục giải thích, ánh mắt đỏ bừng nhưng cũng không thể vì nhi nữ của mình cầu tình.
Dịch Vân Khanh cũng cấp đủ mặt mũi, không hề nhéo cũng không xem thường, mà còn khuyên bảo Từ đại nhân phóng khoáng tâm tư. Hai người ngữ khí bình thản giống như bình thường nói chuyện, nhưng ai cũng có thể thấy chuyện này đã thành vết nứt vĩnh viễn tồn tại giữa hai nhà.
Ra khỏi Dịch phủ, Từ đại nhân từ cửa xe nhìn thấy cách trang hoàng uy vũ khí phách kia, trong tâm không thể nói nên lời. Từ phu nhân còn ở bên cạnh anh anh khóc, liền hạ rèm mắng: “Không dạy được con còn ở đó mà khóc?!”
Từ phu nhân nín bặt, nhanh tay lau nước mắt: “Lão gia, nhi nữ cũng biết sai rồi, thị nữ kia cũng đã chết, nam thê kia cũng không còn nguy hiểm gì, việc này không thể dàn xếp lại sao? Từ đường kham khổ yên tĩnh như vậy, nhi nữ sao có thể chịu được?”
“Chịu không nổi thì cũng phải chịu! Nếu dám không có mặt mũi mà làm ra chuyện lớn như vậy thì cũng có gan thừa nhân hậu quả!”
“Lão gia, ” Từ phu nhân còn muốn cầu tình, Từ đại nhân khoát tay.
“Thôi, ngươi không cần cầu tình. Chờ thêm vài năm, việc này qua đi, lại tìm hôn sự ở nơi xa mà gả đi.”
Gả đi xa mà sống khá giả với vĩnh viễn phải sống thanh tịnh hướng phật, Từ phu nhân cũng biết chuyện gả nhi nhữ cho người trong kinh thành là không còn khả năng: “Kia phải đợi bao lâu?”
“Đợi cho nàng nghĩ thông suốt mới thôi!” Vừa nghĩ tới lời nhi nữ khóc lóc la hét hôm qua khi bị đưa đi từ đường mà Từ đại nhân lại giận dữ. Sủng thần của thiên tử lại có thể bị dễ dàng tính kế để được gả qua sao?! Hắn đúng là có ý cùng Dịch Vân Khanh kết thân gia, nhưng cũng còn phải xem người ta có nguyện ý hay không! Lui một vạn bước mà nói, cho dù kế này có thành công, thì cũng phải được thiên tử đồng ý! Thiên tử không đồng tình thì cho dù đã vào động phòng cũng không được! Mắt manh tâm manh, một lòng cho là chính mình thông minh, nhưng việc hậu viện ngấm ngầm tranh đấu sao có thể so sánh được triều đình ngươi tranh ta đoạt?! Cái gọi là gần vua như cọp, Dịch Vân Khanh hắn cũng không phải là uổng cố thánh mệnh!
Trong Dịch phủ, lão phu nhân hận nói: “Sớm biết thế này sao lúc trước không làm đúng đi? Dạy dỗ ra một nữ nhân đê tiện ác độc như vậy, vậy thì Từ gia này cũng không phải cái người tốt gì.”
Nghe vậy, lão thái gia nhăn mặt nhíu mày: “Thôi. Đông Dương cũng đã không có việc gì, người ta cũng đã nhận lỗi, việc này liền coi như xong đi.” Nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Vân Khanh nói: “Dịch gia ta khiến cho hôn sự của đích nữ Từ gia bị ảnh hưởng, sợ là sẽ kết hận.”
Dịch Vân Khanh gật đầu. Chuyện Từ gia gây bất hòa, hắn cũng không ngại, dù sao hắn cũng là cận thần, vốn dĩ cũng không thể cùng các thư hương thế gia trong kinh quá thân cận.
Lão phu nhân vẫn còn giận: “Nữ nhân Từ gia là một hội gây sức ép, không thể thú làm thê. Thú thê cũng phải thú nữ tử dịu dàng hiền thục không có tật xấu.” Nói xong, nhăn mặt nhìn Dư thị nói: “Lão đại tức phụ, ngươi ngày mai hỏi thăm trong kinh thành xem có nữ nhân nào phù hợp hay không, không cần phải câu nệ xuất thân, chỉ cần tính cách dịu dàng, không đố kị, biết hầu hạ trưởng bối, trân trọng Khiêm nhi, là tốt rồi.”
Dịch Vân Khanh ngạc nhiên.
Dư thị gật đầu: “Nương yên tâm, chuyện thú thê cho Khanh nhi là chuyện tối quan trọng của tức phụ, người được chọn sẽ không ra vẻ, sinh sự với Đông Dương.” Nghiêng đầu thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Dịch Vân Khanh, cười nói: “Khanh nhi yên tâm, Từ gia có gây sức ép thì nương cũng sẽ không vội vàng thú người vào cửa khiến ngươi ngột ngạt. Nương chắc chắn sẽ tìm được một người ôn nhu hiền thục…”
Dịch Vân Khanh xẹt một tiếng đứng dậy, đánh gãy lời Dư thị: “Nương, ta sẽ không thú bình thê cũng không nạp thiếp.”
Bình thê: là vợ lẽ nhưng kém vợ cả hay chính thất, được ghi tên vào gia phả và không được tính vào tiện tịch.
Thiếp: hay di nương dưới bình thê, không được vào gia phả được tính vào tiện tịch hay còn gọi là thân phận nô tỳ, nhưng trên nô tỳ và thông phòng nha đầu một bậc.
Lão phu nhân lấy khăn che, đánh ánh mắt sang phía Dư thị.
Dư thị khẽ cười nói: “Nói dại. Chẳng lẽ ngươi thật sự sẽ thủ cả đời bên Đông Dương sao? Liền để Khiêm nhi là tử tự?”
Lão phu nhân cũng cười nói: “Vân Khanh nếu lo lắng bình thê được thú vào sẽ khi dễ Đông Dương, thì ngươi cứ yên tâm đi. Hậu viện đã có ta cùng nương ngươi canh chừng, ai cũng không thể làm gì chính thê Đông Dương. Bình thê sinh đứa nhỏ cũng kém Dịch Khiêm, Dịch Khiêm chính là con cháu nối dõi của Dịch gia, chuyện này đã được ghi trong gia phả.”
Dịch Vân Khanh vén y bào, ở trong phòng quỳ xuống, đối với bốn vị lão nhân cúi đầu: “Ta đời này đã muốn thề, cuộc đời này chỉ có một mình Đông Dương.”
Lão thái gia đập mạnh xuống bàn, cả giận nói: “Hồ nháo!”
Lão phu nhân vội bảo lão thái gia bình tĩnh chớ nóng vội, để Dịch Vân Khanh đứng dậy, nói: “Nãi nãi biết ngươi cảm kích Đông Dương vì những gì y đã làm cho Dịch gia chúng ta, nãi nãi cũng rất biết ơn y. Mặc kệ là trước kia hay sau khi bị lưu đày Dương Châu, đều có công của Đông Dương, cả một năm tránh nạn trong sơn động, nếu không có Đông Dương, toàn gia chúng ta sẽ không biết như thế nào. Vì vậy, Khiêm nhi sẽ được thừa tự Đông Dương, y vẫn luôn là chính thê của ngươi, mặc kệ ngươi về sau này có thú thêm bao nhiêu người, có bao nhiêu tử tử thì chuyện này cũng sẽ không bao giờ thay đổi.”
Dịch Vân Khanh vẫn quỳ như trước, mím chặt môi.
Dư thị đứng dậy dìu Dịch Vân Khanh đứng lên, ôn nhu nói: “Hài tử ngoan, ngươi yên tâm. Nữ nhân được chọn làm bình thê, ta với nãi nãi ngươi sẽ cẩn thận quan sát nhân phẩm của đối phương, chắc chắn sẽ là một nữ nhân có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tuyệt đối sẽ không gây khó dễ Đông Dương, hay tính kế Đông Dương.”
Dịch Vân Khanh vẫn quỳ như cũ. Bộ dáng dứt khoát chống lại kia khiến lão thái gia tức giận, vẫy lui Dư thị: “Lão đại tức phụ tránh ra, ngươi để cho hắn quỳ!”
Dư thị do dự lùi lại, đại lão gia trước khuyên lão thái gia không nên nổi giận, lại nói với Dịch Vân Khanh: “Khanh nhi, ta với gia gia, nãi nãi ngươi cũng không muốn ngươi thú tam thê tứ thiếp, chỉ thú thêm một bình thê nữa thôi, sinh thêm hai tử tự nữa để chăm lo hương khói cho Dịch gia.” Nói tới chỗ này liềm hạ giọng: “Chuyện này cũng là đối với Tam thúc Tứ thúc ngươi, không thể để Dịch gia chỉ lưu lại nhất mạch. Khiêm nhi nếu có sai lầm gì, không phải Dịch gia chúng ta sẽ đoạn hương khói sao?”
Dịch Vân Khanh vẫn quỳ như cũ, lão thái gia giận dữ, cười lạnh: “Trong kinh, nước sâu ngàn dặm, thư hương thế gia rất nhiều, ngươi cho là ngươi cự tuyệt được một Từ gia thì có thể cự tuyệt cả trăm nghìn Từ gia sao?! Đừng suy nghĩ viển vông như vậy, cái gọi là quan cao một bậc liền đè chết người, quan trên hay quý gia trong kinh cố ý kết thân, liệu có thể chịu được chuyện ngươi từ chối sao?”
Hiện tại những nhà cố ý kết thân cũng mang ý tứ thử lòng, dù sao Dịch Vân Khanh giờ cũng là tứ phẩm, một khi có danh gia vọng tộc chân chính thật lòng muốn kết thân, hắn có thể cự tuyệt sao? Cự tuyệt liền đại biểu là đắc tội người ta, đắc tội người ta nghĩa là có thêm địch nhân, triều đình lại là nơi nguy hiểm tứ phía, gây thù chuốc hận nhiều nghĩa là đang tìm đường chết! Đừng quên, hắn mới chỉ là tứ phẩm, trên hắn vẫn còn rất nhiều quan trên.
Lão phu nhân cũng khuyên nhủ: “Đông Dương là nam thê, không thể du nhập vào vòng luẩn quẩn của các vị phu nhân trong kinh, thú một quý nữ làm bình thê cũng là để đột nhập vào cái vòng luẩn quẩn đó, để phòng được nhiều chuyện. Vả lại, đối với yến khách khắp nơi đi lại cũng thuận tiện.” Giống như lần này, Đông Dương là vì không thể tụ tập cùng đám phu nhân nên mới đến thiên viện nghỉ ngơi, làm cho người ta có cơ hội giở trò.
Trong kinh không có quan viên thượng cấp nào chỉ thú có một chính thê, nữ thê đã không có, huống chi là nam thê. Có quyền thế, tam thê tứ thiếp mới là bình thường, vả lại, người khác cũng không nghĩ Dịch Vân Khanh là người tình thâm ý trọng mà sẽ hoài nghi hắn có phải có vấn đề gì hay không. Loại đồn đãi này mà truyền ra, bị người nói xấu, hắn sao có thể sống yên trên triều? Làm thế nào để người ta tin phục?
Chúc các bạn một mùa giáng sinh an lành!
Lão phu nhân thất kinh, chén trà cầm trên tay cũng không chắc, bất chấp nước trà nóng đang chảy trên tay.
Dư thị mới cầm được nước mắt lại không nhịn được mà rơi lệ.
Lão thái gia trầm giọng gật đầu: “Vào cung cùng Hoàng Thượng thỉnh chỉ, không nên tự cho mình có địa vị cao.”
Dịch Vân Khanh vào cung xin chỉ mời ngự y làm cho Chu Lễ kinh ngạc tới nhảy dựng, vừa nghe nói là vì nam thê của hắn, nhớ tới cây nhân sâm quý ngày trước bảo toàn tính mạng mình cũng là do Đông Dương hái được, lập tức phái ngự y đến Dịch phủ xem bệnh.
Vị ngự y được phái đi cũng là vị ngự y lúc trước đi theo Chu Lễ ra chiến trường Đát Thát kia, y thuật cao siêu, y đức xuất chúng, lại vì lúc trước Dịch Vân Khanh đưa cây nhân sâm quý cứu được tính mạng Chu Lễ tương đương là cho hắn một ân tình cứu cửu tộc nhà hắn, liền thi triển hết một thân y thuật của mình, nửa ngày mới đem bệnh tình Đông Dương ổn định trở lại.
Lão phu nhân lúc ấy liền vỗ tay gọi hắn là Bồ Tát cứu mạng.
Dư thị vội sai người đưa tiền chuẩn bệnh.
Ngự y từ chối, hồi cung phục mệnh. Sau đó hướng Chu Lễ phục mệnh xin chỉ để được dùng dược quý, Chu Lễ có hơi do dự đáp ứng.
Bệnh tình Đông Dương đã được ổn định, khiến cho toàn gia khẩn trương cũng nhẹ nhàng thở ra. Từ gia đến ngày thứ hai liền tới cửa bồi tội, nói rõ nguyên do.
Từ gia tiểu thư để mắt tới Dịch Vân Khanh, liền nghĩ cách hãm hại Đông Dương, mục đích là muốn Dịch Vân Khanh thú nàng. Nguyên do chính là thân phụ nàng làm quan cùng triều, nàng lại là tiểu thư của Từ gia, tiểu thư lại bị phá hủy thanh danh, cha mẹ khẳng định sẽ không đành lòng để nàng vào miếu làm ni cô thì sẽ tìm mọi cách để nàng được gả vào Dịch gia. Đông Dương lại phá hư thanh danh của nàng, Dịch gia đuối lý trước khẳng định cũng không thể trốn tránh.
Cũng chỉ có thể nói lòng của thiếu nữ vẫn còn đơn thuần, nàng đã tính đúng là thân sinh mẫu thân nàng, Từ phu nhân sẽ đối nàng mềm lòng, cho nên Từ phu nhân lúc đó mới ngăn cản Dư thị để nói chuyện, nhưng lại tính sai chuyện Từ đại nhân sẽ chọn nặng nhẹ, cũng đã đánh giá sai Dịch Vân Khanh, càng sai hơn về Đông Dương. Cho nên việc nhỏ này, chỉ là chút lòng dạ thiếu nữ mà bày đặt tính kế, lại kinh động tới thiên tử Chu Lễ.
Bức Từ đại nhân đêm đó phải đem đích nữ đưa tới từ đường, ngày thứ hai liền tới cửa giải thích. Dược liệu trân bảo cùng lễ vật tặng tới hơn nửa xe, ngữ khí thái độ vô cùng khiêm nhường, Từ phu nhân liên tục giải thích, ánh mắt đỏ bừng nhưng cũng không thể vì nhi nữ của mình cầu tình.
Dịch Vân Khanh cũng cấp đủ mặt mũi, không hề nhéo cũng không xem thường, mà còn khuyên bảo Từ đại nhân phóng khoáng tâm tư. Hai người ngữ khí bình thản giống như bình thường nói chuyện, nhưng ai cũng có thể thấy chuyện này đã thành vết nứt vĩnh viễn tồn tại giữa hai nhà.
Ra khỏi Dịch phủ, Từ đại nhân từ cửa xe nhìn thấy cách trang hoàng uy vũ khí phách kia, trong tâm không thể nói nên lời. Từ phu nhân còn ở bên cạnh anh anh khóc, liền hạ rèm mắng: “Không dạy được con còn ở đó mà khóc?!”
Từ phu nhân nín bặt, nhanh tay lau nước mắt: “Lão gia, nhi nữ cũng biết sai rồi, thị nữ kia cũng đã chết, nam thê kia cũng không còn nguy hiểm gì, việc này không thể dàn xếp lại sao? Từ đường kham khổ yên tĩnh như vậy, nhi nữ sao có thể chịu được?”
“Chịu không nổi thì cũng phải chịu! Nếu dám không có mặt mũi mà làm ra chuyện lớn như vậy thì cũng có gan thừa nhân hậu quả!”
“Lão gia, ” Từ phu nhân còn muốn cầu tình, Từ đại nhân khoát tay.
“Thôi, ngươi không cần cầu tình. Chờ thêm vài năm, việc này qua đi, lại tìm hôn sự ở nơi xa mà gả đi.”
Gả đi xa mà sống khá giả với vĩnh viễn phải sống thanh tịnh hướng phật, Từ phu nhân cũng biết chuyện gả nhi nhữ cho người trong kinh thành là không còn khả năng: “Kia phải đợi bao lâu?”
“Đợi cho nàng nghĩ thông suốt mới thôi!” Vừa nghĩ tới lời nhi nữ khóc lóc la hét hôm qua khi bị đưa đi từ đường mà Từ đại nhân lại giận dữ. Sủng thần của thiên tử lại có thể bị dễ dàng tính kế để được gả qua sao?! Hắn đúng là có ý cùng Dịch Vân Khanh kết thân gia, nhưng cũng còn phải xem người ta có nguyện ý hay không! Lui một vạn bước mà nói, cho dù kế này có thành công, thì cũng phải được thiên tử đồng ý! Thiên tử không đồng tình thì cho dù đã vào động phòng cũng không được! Mắt manh tâm manh, một lòng cho là chính mình thông minh, nhưng việc hậu viện ngấm ngầm tranh đấu sao có thể so sánh được triều đình ngươi tranh ta đoạt?! Cái gọi là gần vua như cọp, Dịch Vân Khanh hắn cũng không phải là uổng cố thánh mệnh!
Trong Dịch phủ, lão phu nhân hận nói: “Sớm biết thế này sao lúc trước không làm đúng đi? Dạy dỗ ra một nữ nhân đê tiện ác độc như vậy, vậy thì Từ gia này cũng không phải cái người tốt gì.”
Nghe vậy, lão thái gia nhăn mặt nhíu mày: “Thôi. Đông Dương cũng đã không có việc gì, người ta cũng đã nhận lỗi, việc này liền coi như xong đi.” Nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Vân Khanh nói: “Dịch gia ta khiến cho hôn sự của đích nữ Từ gia bị ảnh hưởng, sợ là sẽ kết hận.”
Dịch Vân Khanh gật đầu. Chuyện Từ gia gây bất hòa, hắn cũng không ngại, dù sao hắn cũng là cận thần, vốn dĩ cũng không thể cùng các thư hương thế gia trong kinh quá thân cận.
Lão phu nhân vẫn còn giận: “Nữ nhân Từ gia là một hội gây sức ép, không thể thú làm thê. Thú thê cũng phải thú nữ tử dịu dàng hiền thục không có tật xấu.” Nói xong, nhăn mặt nhìn Dư thị nói: “Lão đại tức phụ, ngươi ngày mai hỏi thăm trong kinh thành xem có nữ nhân nào phù hợp hay không, không cần phải câu nệ xuất thân, chỉ cần tính cách dịu dàng, không đố kị, biết hầu hạ trưởng bối, trân trọng Khiêm nhi, là tốt rồi.”
Dịch Vân Khanh ngạc nhiên.
Dư thị gật đầu: “Nương yên tâm, chuyện thú thê cho Khanh nhi là chuyện tối quan trọng của tức phụ, người được chọn sẽ không ra vẻ, sinh sự với Đông Dương.” Nghiêng đầu thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Dịch Vân Khanh, cười nói: “Khanh nhi yên tâm, Từ gia có gây sức ép thì nương cũng sẽ không vội vàng thú người vào cửa khiến ngươi ngột ngạt. Nương chắc chắn sẽ tìm được một người ôn nhu hiền thục…”
Dịch Vân Khanh xẹt một tiếng đứng dậy, đánh gãy lời Dư thị: “Nương, ta sẽ không thú bình thê cũng không nạp thiếp.”
Bình thê: là vợ lẽ nhưng kém vợ cả hay chính thất, được ghi tên vào gia phả và không được tính vào tiện tịch.
Thiếp: hay di nương dưới bình thê, không được vào gia phả được tính vào tiện tịch hay còn gọi là thân phận nô tỳ, nhưng trên nô tỳ và thông phòng nha đầu một bậc.
Lão phu nhân lấy khăn che, đánh ánh mắt sang phía Dư thị.
Dư thị khẽ cười nói: “Nói dại. Chẳng lẽ ngươi thật sự sẽ thủ cả đời bên Đông Dương sao? Liền để Khiêm nhi là tử tự?”
Lão phu nhân cũng cười nói: “Vân Khanh nếu lo lắng bình thê được thú vào sẽ khi dễ Đông Dương, thì ngươi cứ yên tâm đi. Hậu viện đã có ta cùng nương ngươi canh chừng, ai cũng không thể làm gì chính thê Đông Dương. Bình thê sinh đứa nhỏ cũng kém Dịch Khiêm, Dịch Khiêm chính là con cháu nối dõi của Dịch gia, chuyện này đã được ghi trong gia phả.”
Dịch Vân Khanh vén y bào, ở trong phòng quỳ xuống, đối với bốn vị lão nhân cúi đầu: “Ta đời này đã muốn thề, cuộc đời này chỉ có một mình Đông Dương.”
Lão thái gia đập mạnh xuống bàn, cả giận nói: “Hồ nháo!”
Lão phu nhân vội bảo lão thái gia bình tĩnh chớ nóng vội, để Dịch Vân Khanh đứng dậy, nói: “Nãi nãi biết ngươi cảm kích Đông Dương vì những gì y đã làm cho Dịch gia chúng ta, nãi nãi cũng rất biết ơn y. Mặc kệ là trước kia hay sau khi bị lưu đày Dương Châu, đều có công của Đông Dương, cả một năm tránh nạn trong sơn động, nếu không có Đông Dương, toàn gia chúng ta sẽ không biết như thế nào. Vì vậy, Khiêm nhi sẽ được thừa tự Đông Dương, y vẫn luôn là chính thê của ngươi, mặc kệ ngươi về sau này có thú thêm bao nhiêu người, có bao nhiêu tử tử thì chuyện này cũng sẽ không bao giờ thay đổi.”
Dịch Vân Khanh vẫn quỳ như trước, mím chặt môi.
Dư thị đứng dậy dìu Dịch Vân Khanh đứng lên, ôn nhu nói: “Hài tử ngoan, ngươi yên tâm. Nữ nhân được chọn làm bình thê, ta với nãi nãi ngươi sẽ cẩn thận quan sát nhân phẩm của đối phương, chắc chắn sẽ là một nữ nhân có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tuyệt đối sẽ không gây khó dễ Đông Dương, hay tính kế Đông Dương.”
Dịch Vân Khanh vẫn quỳ như cũ. Bộ dáng dứt khoát chống lại kia khiến lão thái gia tức giận, vẫy lui Dư thị: “Lão đại tức phụ tránh ra, ngươi để cho hắn quỳ!”
Dư thị do dự lùi lại, đại lão gia trước khuyên lão thái gia không nên nổi giận, lại nói với Dịch Vân Khanh: “Khanh nhi, ta với gia gia, nãi nãi ngươi cũng không muốn ngươi thú tam thê tứ thiếp, chỉ thú thêm một bình thê nữa thôi, sinh thêm hai tử tự nữa để chăm lo hương khói cho Dịch gia.” Nói tới chỗ này liềm hạ giọng: “Chuyện này cũng là đối với Tam thúc Tứ thúc ngươi, không thể để Dịch gia chỉ lưu lại nhất mạch. Khiêm nhi nếu có sai lầm gì, không phải Dịch gia chúng ta sẽ đoạn hương khói sao?”
Dịch Vân Khanh vẫn quỳ như cũ, lão thái gia giận dữ, cười lạnh: “Trong kinh, nước sâu ngàn dặm, thư hương thế gia rất nhiều, ngươi cho là ngươi cự tuyệt được một Từ gia thì có thể cự tuyệt cả trăm nghìn Từ gia sao?! Đừng suy nghĩ viển vông như vậy, cái gọi là quan cao một bậc liền đè chết người, quan trên hay quý gia trong kinh cố ý kết thân, liệu có thể chịu được chuyện ngươi từ chối sao?”
Hiện tại những nhà cố ý kết thân cũng mang ý tứ thử lòng, dù sao Dịch Vân Khanh giờ cũng là tứ phẩm, một khi có danh gia vọng tộc chân chính thật lòng muốn kết thân, hắn có thể cự tuyệt sao? Cự tuyệt liền đại biểu là đắc tội người ta, đắc tội người ta nghĩa là có thêm địch nhân, triều đình lại là nơi nguy hiểm tứ phía, gây thù chuốc hận nhiều nghĩa là đang tìm đường chết! Đừng quên, hắn mới chỉ là tứ phẩm, trên hắn vẫn còn rất nhiều quan trên.
Lão phu nhân cũng khuyên nhủ: “Đông Dương là nam thê, không thể du nhập vào vòng luẩn quẩn của các vị phu nhân trong kinh, thú một quý nữ làm bình thê cũng là để đột nhập vào cái vòng luẩn quẩn đó, để phòng được nhiều chuyện. Vả lại, đối với yến khách khắp nơi đi lại cũng thuận tiện.” Giống như lần này, Đông Dương là vì không thể tụ tập cùng đám phu nhân nên mới đến thiên viện nghỉ ngơi, làm cho người ta có cơ hội giở trò.
Trong kinh không có quan viên thượng cấp nào chỉ thú có một chính thê, nữ thê đã không có, huống chi là nam thê. Có quyền thế, tam thê tứ thiếp mới là bình thường, vả lại, người khác cũng không nghĩ Dịch Vân Khanh là người tình thâm ý trọng mà sẽ hoài nghi hắn có phải có vấn đề gì hay không. Loại đồn đãi này mà truyền ra, bị người nói xấu, hắn sao có thể sống yên trên triều? Làm thế nào để người ta tin phục?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook