Nam Thành Gió Nổi
-
Quyển 5 - Chương 10
Edit: Winterwind0207
Đi vào là hai tên quỷ.
Lâm Hành khởi điểm không có để ý, mãi đến tận khi hai gương mặt giống như đúc A Triệt hình thái thiếu niên để sát vào mặt mình, Lâm Hành mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
Tuy rằng dáng dấp cùng A Triệt giống nhau như đúc, nhưng hai người này khí chất lại tuyệt nhiên bất đồng -- từ trên người bọn họ, Lâm Hành có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh bức người, như là từ dưới nền đất tản ra hàn khí, khiến Lâm Hành không tự chủ run lập cập. Cậu không được tự nhiên uốn éo cái cổ, ánh mắt liếc về chén thuốc đối phương cầm trong tay.
-- nói là chén thuốc, nhìn qua nhưng có chút quái lạ. Màu sắc bát rất sâu, miệng chén loang loang lổ lổ một mảnh, bên ngoài in hình hoa văn không biết tên, vừa nhìn cũng có chút tà tính. Lâm Hành nhìn hai người này cầm bát tiến đến trước mặt mình, cách rất gần, có thể nghe thấy được từ trong bát tản ra một luồng mùi tanh nồng nặc. Tuy rằng từ góc độ của Lâm Hành không có cách nào nhìn thấy trong bát đến tột cùng đựng thứ gì, thế nhưng dựa vào mùi vị này, cậu đã đại khái có thể đoán được.
Cậu bắt đầu ra sức giằng co, nhưng mà sự giãy dụa của cậu trước mắt hai người này căn bản không đáng nhắc tới. Một con quỷ trong đó dễ dàng đè động tác Lâm Hành xuống, sau đó một tay nhấc lên cằm Lâm Hành, bức bách cậu mở miệng ra, tên còn lại thì nhanh chóng đem thứ trong bát đổ vào miệng cậu.
Vừa vào cổ, Lâm Hành liền biết mình không có đoán sai. Nồng nặc mùi máu tanh tràn ngập toàn bộ khoang miệng cậu, chất lỏng lạnh lẽo mà nhớt nháp theo cổ họng của cậu điên cuồng mà chảy vào.
Lâm Hành theo bản năng mà bắt đầu nôn mửa, loại cảm giác buồn nôn kia khiến cả người cậu đều không bị khống chế run rẩy, trong dạ dày điên cuồng dâng lên thứ gì đó. Nhìn thấy phản ứng của cậu, hai người kia như là đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng nâng cậu lên, gắt gao bóp miệng cậu, buộc Lâm Hành đem chất lỏng lúc trước toàn bộ nuốt trở lại bụng.
"Nha... Nha!"
Lâm Hành không ngừng giãy dụa, mùi tanh chảy tới cổ họng phảng phất như axit sunfuric, làm cho cậu thống khổ không ngừng mà rên rỉ. Cậu trợn to hai mắt, cả người căng thẳng đến cực hạn, xung quanh huyệt thái dương gân xanh đều nổi lên, mặt cậu trở nên đỏ bừng, cỗ buồn nôn cùng cảm giác thiêu đốt không ngừng ở trong cơ thể cậu quấy nhiễu, mãnh liệt làm cho cậu một khắc cũng không yên.
"Làm cho nó im lặng đi." Vẫn đứng tại cửa nhìn tất cả những thứ này Cố Dịch nhàn nhạt phân phó một câu. Hai tên quỷ nhận được chỉ thị, lập tức ở sau cổ Lâm Hành dùng lực nhấn một cái, một luồng đau nhức trong nháy mắt dời đi sự chú ý Lâm Hành, cậu theo bản năng mà muốn kêu thành tiếng, lại phát hiện cậu không thể phát ra âm thanh gì.
Cái miệng của cậu còn bị hai tên kia bóp chặt, không có cách nào mở ra, trong cổ họng ngay cả vừa mới "Nha nha" cũng không cách nào phát ra. Cậu không biết những người này đối với cậu làm cái gì, cậu liều mạng lắc đầu, muốn bỏ bàn tay ở trên người mình ra, nhưng mà vô luận cậu hoạt động ra sao, khí lực đối phương mảy may không có giảm bớt.
Không biết qua bao lâu, mùi máu tanh dần dần mà phai nhạt, dĩ nhiên như là thẩm thấu vào da thịt Lâm Hành, trực tiếp sáp nhập vào bên trong cốt nhục cậu. Cậu cảm giác được cỗ cảm giác thiêu đốt kia chậm rãi thối lui, tùy theo mà đến, cảnh tượng trước mắt từ từ bắt đầu mơ hồ.
Cậu quơ quơ đầu, hai tên quỷ kia đã buông lỏng ra sự kiềm chế đối với cậu. Nhưng mà cậu lại phát hiện, cảnh tượng trước mắt, cậu dĩ nhiên dần dần mà không thấy rõ.
Cậu bị trói buộc ở trên giường, chỉ có thể nhìn trần nhà trắng toát trên đỉnh đầu. Vậy mà lúc này trên trần nhà, lại phảng phất có gì đó đang phản chiếu, không ngừng có cảnh tượng đang biến hóa, từ mơ hồ đến rõ ràng lại đến mơ hồ... Qua lại mấy lần, Lâm Hành thủy chung không cách nào thấy rõ.
Vào lúc này, cửa lại truyền tới một loạt tiếng bước chân. Lâm Hành đã không có khí lực đi suy đoán là ai, cậu ngơ ngác mà nhìn trần nhà, trong cổ họng phát ra tiếng thờ "A, a", cả người khác nào một con thú sắp chết, trong ánh mắt mở to chảy ra nước mắt cực kỳ tuyệt vọng.
Lúc Nam Úc Thành cùng Cố Kỳ Viễn bước vào phòng, lần đầu tiên nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Cố Kỳ Viễn chỉ nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, liền lập tức quay đi, không đành lòng nhìn tiếp.
Cậu ta nhắm mắt lại, bình phục một chút tâm tình, lại quay đầu, đối với cha mình nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
Cố Dịch không có hé răng, trái lại đối Nam Úc Thành giơ cằm lên: "Hỏi cậu ta đi."
Nam Úc Thành lúc này đang ngẩn người, ánh mắt của anh như là xuyên thấu tới chỗ rất xa của Lâm Hành. Nghe đến Cố Dịch gọi mình, anh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, che giấu mà ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Tôi qua xem một chút." Nói, liền hướng về Lâm Hành đi tới.
Lâm Hành lúc này đã có chút thần trí không rõ. Huyết dịch rót vào trong cơ thể cậu mang theo một loại cảm giác tê dại, làm cho cậu cảm thấy thế giới quan cũng dần dần ảm đạm. Cậu nhận ra được có người tới gần, theo bản năng mà liền run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi không ngừng theo hai bên má cậu chảy xuống, cậu như là cực sợ, trong miệng lại bắt đầu không ngừng phát ra thanh âm "A, A" tương tự gió thổi"A, a", nghe tới phá lệ thấp thỏm lo âu.
Nam Úc Thành đưa tay chạm vào người Lâm Hành, Lâm Hành run cầm cập đến cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Nhưng mà toàn bộ thân thể cậu đều bị trói buộc ở trên giường kim loại, không thể động đậy, cậu chỉ có thể điên cuồng giãy dụa cổ mình, mang theo một loại biểu tình điên cuồng, rất muốn rời khỏi chỗ này.
Nam Úc Thành mặt không hề cảm xúc, một tay đè lại cổ Lâm Hành, đem cậu chặt chẽ cố định tại chỗ. Sau đó, anh cúi đầu, để sát vào bên mép Lâm Hành ngửi một cái, lại đẩy ra mí mắt của cậu liếc mắt nhìn -- bởi vì lúc trước nguyên nhân uống phải huyết dịch, đồng tử Lâm Hành bắt đầu mở to, hô hấp dồn dập. Tuy rằng sắc mặt trắng bệch, mà toàn bộ thân thể lại hết sức nóng bỏng, giống như đang bị thiêu cháy.
Nam Úc Thành rất rõ ràng, lúc này Lâm Hành đã căn bản không nhìn thấy bất cứ vật gì, cậu không thấy anh ở trước mặt của cậu, cũng không thấy biểu tình của anh. Song mà mặc dù như thế, Nam Úc Thành vẫn là mím chặt môi, cả khuôn mặt băng lãnh mà tiêu điều, không có một chút nào đồng tình.
Anh nhanh chóng kiểm tra Lâm Hành một lần, sau đó nhìn Cố Dịch gật gật đầu.
"Quả nhiên vẫn là Tiểu Nam hiểu biết nhiều." Cố Dịch ha ha mà nở nụ cười: "Nếu như không có cậu trợ giúp, kế hoạch của chúng tôi muốn thuận lợi thực thi, chỉ sợ cũng khó hơn nhiều."
Nam Úc Thành không có hé răng, ngược lại là Cố Kỳ Viễn có chút không chịu được, hỏi một câu: "Bộ dạng này của cậu ấy, còn phải kéo dài bao lâu?"
Nam Úc Thành quay đầu lại nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, Lâm Hành lúc này hiển nhiên đã thần trí không rõ, bằng không không thể nào nghe thấy thanh âm của Cố Kỳ Viễn lại không làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Anh trầm mặc một chút, trả lời: "Đã đến lúc có thể bắt đầu rồi."
Nhưng mà, trong nháy mắt anh mở miệng nói chuyện, Lâm Hành nguyên bản còn đang không ngừng run cầm cập chợt dừng lại.
Loại biểu tình điên cuồng kia giống như là thuỷ triều từ trên mặt Lâm Hành thối lui. Cậu mở to hai mắt, ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự hướng về Nam Úc Thành. Cậu chần chờ, hé miệng, hướng về Nam Úc Thành giật giật đôi môi.
Cậu không có cách nào phát ra âm thanh, cho nên cũng không có cách nào gọi ra tên của đối phương. Mà dù vậy, từ khẩu hình của cậu, Nam Úc Thành đã biết, đối phương nhận ra anh.
Anh trầm mặc chốc lát, trầm giọng nói: "Là anh."
Hai chữ thật đơn giản, lại làm cho Lâm Hành từ đầu tới đuôi không rơi một giọt nước mắt nào trong nháy mắt nước mắt ướt toàn bộ hai má. Nước mắt nóng bỏng không ngừng theo khuôn mặt của cậu lướt xuống, cậu há to miệng, gấp rút hô hấp, một loại cảm giác thống khổ làm cho tất cả oan ức cùng kinh hoảng của cậu trong nháy mắt bao phủ lấy toàn bộ cơ thể cậu cơ hồ không có cách nào tự kiềm chế.
Cậu liều mạng mà muốn ngẩng đầu lên, muốn để sát vào một ít, tứ chi bị trói buộc cũng lại bắt đầu giằng co từ đầu, ngón tay của cậu chỉ về hướng Nam Úc Thành, muốn nói cho đối phương mau mang mình rời khỏi chỗ này.
Nhưng mà, Nam Úc Thành chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, không để ý đến cậu uổng công vô ích giãy dụa, quay người đi tới bên cạnh Cố Dịch.
"Làm cho cậu ấy khống chế một chút tâm tình, không cần quá kích động." Nam Úc Thành lạnh nhạt liếc Cố Dịch liếc mắt một cái: "Lúc cần thiết, có thể dùng thuốc."
Nam Úc Thành âm thanh cũng không lớn, nhưng mà Lâm Hành đang giãy dụa lại tựa hồ như thật sự nghe được.
Động tác giãy dụa của cậu đột nhiên dừng lại. Cậu không thể tin nhìn về hướng Nam Úc Thành vừa phát ra âm thanh, muốn xác nhận lời mình vừa nãy mới nghe được đến tột cùng có phải thật hay không.
Nhưng mà, không có chờ cậu nghĩ rõ ràng, hai tên quỷ vẫn luôn ở bên cạnh chờ đợi, liền tiến lại gần, thô bạo vặn ra cằm dưới Lâm Hành, hướng trong miệng cậu nhét vào một viên thuốc.
Viên thuốc kia vào trong miệng, một cảm giác mát mẻ trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng Lâm Hành, thậm chí ngay cả thần trí đều thanh tỉnh không ít.
Cậu rõ ràng nghe đến Cố Dịch mang theo nụ cười dặn dò: "Đi đem A Triệt mang tới, chuẩn bị kỹ càng, chúng ta phải bắt đầu."
A Triệt là bị trói đưa tới. Trên đường tới A Triệt còn đang không ngừng kêu to, vẫn luôn hùng hùng hổ hổ, cách một khoảng cách, Lâm Hành cũng nghe không rõ ràng.
A Triệt bị giải vào bên trong gian phòng, vừa nhìn thấy người trong phòng ngay lập tức liền mắng lên: "Cố Cố! Anh làm sao có thể đối xử với anh trai nhỏ như vậy?! Còn có hai người, --" ánh mắt của cậu lần lượt đảo qua Nam Úc Thành cùng Cố Dịch, tàn nhẫn mà "Thối" một tiếng: "Đừng tưởng rằng các người đều lợi hại hơn tôi, có thể muốn làm gì thì làm! Coi như là chủ nhân của tôi cũng vậy thôi! Năm đó các người bắt nạt anh trai nhỏ tôi không thể giúp, bây giờ tôi --" nói được nửa câu, một tên quỷ đi tới nhét khăn lông vào miệng A Triệt, đem toàn bộ lời nói của cậu chặn lại.
Cố Dịch nhìn thấy tình cảnh này tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Bình thường cũng vẫn không chú ý, không nghĩ tới con vật nhỏ này chủ ý đã vậy còn quá nhiều, Cố gia luyện chế nhiều quỷ như vậy, tính tình của nó như vậy cũng thật là chưa từng thấy người thứ hai" Nói, liền quay đầu hướng Nam Úc Thành cười nói: "Nói đến, tiểu Nam kiến thức khẳng định so với tôi nhiều hơn, cậu đã từng gặp qua chưa?"
Nam Úc Thành từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, hiển nhiên là xem thường trả lời.
Cố Dịch cũng không giận, liền quay đầu cười híp mắt đối Cố Kỳ Viễn nói: "Con trai, lần này còn chưa tính, sau đó con quản cậu ta thật tốt."
Cố Kỳ Viễn cũng không lên tiếng, gương mặt lạnh lùng, rõ ràng không có tâm tình vào lúc này cùng cha mình nói chuyện phiếm.
Cố Dịch bị hai người làm cho mất mặt, thở dài, vỗ vỗ tay: "Được rồi được rồi, không nói lời dèm pha, chúng ta bắt đầu đi." Nói, liền liếc mắt ra hiệu hai con quỷ ki.
Đối phương nhận được chỉ thị, lập tức đi tới bên người Lâm Hành, tại cơ quan nằm dưới giường kim loại nhẹ nhàng ấn xuống một cái. Theo một trận âm thanh "Lạc lạp", giường kim loại Lâm Hành nằm từ từ đứng thẳng lên.
Mà nguyên bản vòng kim loại trói buộc tứ chi Lâm Hành, cũng theo giường biến hóa từ từ di chuyển vị trí, đem hai tay Lâm Hành toàn bộ treo lên.
Đột nhiên nảy sinh biến hoá này làm cho cậu không ứng phó kịp, Lâm Hành kinh hoảng tránh né một chút, còn không kịp phản ứng lại, cả người cũng đã bị treo lên.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Cố Dịch hài lòng gật gật đầu. Liền quay đầu đối với Nam Úc Thành cao thâm khó dò nở nụ cười, mang theo một chút thử dò xét hỏi: "Tiểu Nam, tiếp theo nên làm gì?"
Nam Úc Thành nhìn đối phương liếc mắt một cái, lạnh như băng phun ra hai chữ:
"Lấy máu."
Đi vào là hai tên quỷ.
Lâm Hành khởi điểm không có để ý, mãi đến tận khi hai gương mặt giống như đúc A Triệt hình thái thiếu niên để sát vào mặt mình, Lâm Hành mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
Tuy rằng dáng dấp cùng A Triệt giống nhau như đúc, nhưng hai người này khí chất lại tuyệt nhiên bất đồng -- từ trên người bọn họ, Lâm Hành có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh bức người, như là từ dưới nền đất tản ra hàn khí, khiến Lâm Hành không tự chủ run lập cập. Cậu không được tự nhiên uốn éo cái cổ, ánh mắt liếc về chén thuốc đối phương cầm trong tay.
-- nói là chén thuốc, nhìn qua nhưng có chút quái lạ. Màu sắc bát rất sâu, miệng chén loang loang lổ lổ một mảnh, bên ngoài in hình hoa văn không biết tên, vừa nhìn cũng có chút tà tính. Lâm Hành nhìn hai người này cầm bát tiến đến trước mặt mình, cách rất gần, có thể nghe thấy được từ trong bát tản ra một luồng mùi tanh nồng nặc. Tuy rằng từ góc độ của Lâm Hành không có cách nào nhìn thấy trong bát đến tột cùng đựng thứ gì, thế nhưng dựa vào mùi vị này, cậu đã đại khái có thể đoán được.
Cậu bắt đầu ra sức giằng co, nhưng mà sự giãy dụa của cậu trước mắt hai người này căn bản không đáng nhắc tới. Một con quỷ trong đó dễ dàng đè động tác Lâm Hành xuống, sau đó một tay nhấc lên cằm Lâm Hành, bức bách cậu mở miệng ra, tên còn lại thì nhanh chóng đem thứ trong bát đổ vào miệng cậu.
Vừa vào cổ, Lâm Hành liền biết mình không có đoán sai. Nồng nặc mùi máu tanh tràn ngập toàn bộ khoang miệng cậu, chất lỏng lạnh lẽo mà nhớt nháp theo cổ họng của cậu điên cuồng mà chảy vào.
Lâm Hành theo bản năng mà bắt đầu nôn mửa, loại cảm giác buồn nôn kia khiến cả người cậu đều không bị khống chế run rẩy, trong dạ dày điên cuồng dâng lên thứ gì đó. Nhìn thấy phản ứng của cậu, hai người kia như là đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng nâng cậu lên, gắt gao bóp miệng cậu, buộc Lâm Hành đem chất lỏng lúc trước toàn bộ nuốt trở lại bụng.
"Nha... Nha!"
Lâm Hành không ngừng giãy dụa, mùi tanh chảy tới cổ họng phảng phất như axit sunfuric, làm cho cậu thống khổ không ngừng mà rên rỉ. Cậu trợn to hai mắt, cả người căng thẳng đến cực hạn, xung quanh huyệt thái dương gân xanh đều nổi lên, mặt cậu trở nên đỏ bừng, cỗ buồn nôn cùng cảm giác thiêu đốt không ngừng ở trong cơ thể cậu quấy nhiễu, mãnh liệt làm cho cậu một khắc cũng không yên.
"Làm cho nó im lặng đi." Vẫn đứng tại cửa nhìn tất cả những thứ này Cố Dịch nhàn nhạt phân phó một câu. Hai tên quỷ nhận được chỉ thị, lập tức ở sau cổ Lâm Hành dùng lực nhấn một cái, một luồng đau nhức trong nháy mắt dời đi sự chú ý Lâm Hành, cậu theo bản năng mà muốn kêu thành tiếng, lại phát hiện cậu không thể phát ra âm thanh gì.
Cái miệng của cậu còn bị hai tên kia bóp chặt, không có cách nào mở ra, trong cổ họng ngay cả vừa mới "Nha nha" cũng không cách nào phát ra. Cậu không biết những người này đối với cậu làm cái gì, cậu liều mạng lắc đầu, muốn bỏ bàn tay ở trên người mình ra, nhưng mà vô luận cậu hoạt động ra sao, khí lực đối phương mảy may không có giảm bớt.
Không biết qua bao lâu, mùi máu tanh dần dần mà phai nhạt, dĩ nhiên như là thẩm thấu vào da thịt Lâm Hành, trực tiếp sáp nhập vào bên trong cốt nhục cậu. Cậu cảm giác được cỗ cảm giác thiêu đốt kia chậm rãi thối lui, tùy theo mà đến, cảnh tượng trước mắt từ từ bắt đầu mơ hồ.
Cậu quơ quơ đầu, hai tên quỷ kia đã buông lỏng ra sự kiềm chế đối với cậu. Nhưng mà cậu lại phát hiện, cảnh tượng trước mắt, cậu dĩ nhiên dần dần mà không thấy rõ.
Cậu bị trói buộc ở trên giường, chỉ có thể nhìn trần nhà trắng toát trên đỉnh đầu. Vậy mà lúc này trên trần nhà, lại phảng phất có gì đó đang phản chiếu, không ngừng có cảnh tượng đang biến hóa, từ mơ hồ đến rõ ràng lại đến mơ hồ... Qua lại mấy lần, Lâm Hành thủy chung không cách nào thấy rõ.
Vào lúc này, cửa lại truyền tới một loạt tiếng bước chân. Lâm Hành đã không có khí lực đi suy đoán là ai, cậu ngơ ngác mà nhìn trần nhà, trong cổ họng phát ra tiếng thờ "A, a", cả người khác nào một con thú sắp chết, trong ánh mắt mở to chảy ra nước mắt cực kỳ tuyệt vọng.
Lúc Nam Úc Thành cùng Cố Kỳ Viễn bước vào phòng, lần đầu tiên nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Cố Kỳ Viễn chỉ nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, liền lập tức quay đi, không đành lòng nhìn tiếp.
Cậu ta nhắm mắt lại, bình phục một chút tâm tình, lại quay đầu, đối với cha mình nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
Cố Dịch không có hé răng, trái lại đối Nam Úc Thành giơ cằm lên: "Hỏi cậu ta đi."
Nam Úc Thành lúc này đang ngẩn người, ánh mắt của anh như là xuyên thấu tới chỗ rất xa của Lâm Hành. Nghe đến Cố Dịch gọi mình, anh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, che giấu mà ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Tôi qua xem một chút." Nói, liền hướng về Lâm Hành đi tới.
Lâm Hành lúc này đã có chút thần trí không rõ. Huyết dịch rót vào trong cơ thể cậu mang theo một loại cảm giác tê dại, làm cho cậu cảm thấy thế giới quan cũng dần dần ảm đạm. Cậu nhận ra được có người tới gần, theo bản năng mà liền run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi không ngừng theo hai bên má cậu chảy xuống, cậu như là cực sợ, trong miệng lại bắt đầu không ngừng phát ra thanh âm "A, A" tương tự gió thổi"A, a", nghe tới phá lệ thấp thỏm lo âu.
Nam Úc Thành đưa tay chạm vào người Lâm Hành, Lâm Hành run cầm cập đến cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Nhưng mà toàn bộ thân thể cậu đều bị trói buộc ở trên giường kim loại, không thể động đậy, cậu chỉ có thể điên cuồng giãy dụa cổ mình, mang theo một loại biểu tình điên cuồng, rất muốn rời khỏi chỗ này.
Nam Úc Thành mặt không hề cảm xúc, một tay đè lại cổ Lâm Hành, đem cậu chặt chẽ cố định tại chỗ. Sau đó, anh cúi đầu, để sát vào bên mép Lâm Hành ngửi một cái, lại đẩy ra mí mắt của cậu liếc mắt nhìn -- bởi vì lúc trước nguyên nhân uống phải huyết dịch, đồng tử Lâm Hành bắt đầu mở to, hô hấp dồn dập. Tuy rằng sắc mặt trắng bệch, mà toàn bộ thân thể lại hết sức nóng bỏng, giống như đang bị thiêu cháy.
Nam Úc Thành rất rõ ràng, lúc này Lâm Hành đã căn bản không nhìn thấy bất cứ vật gì, cậu không thấy anh ở trước mặt của cậu, cũng không thấy biểu tình của anh. Song mà mặc dù như thế, Nam Úc Thành vẫn là mím chặt môi, cả khuôn mặt băng lãnh mà tiêu điều, không có một chút nào đồng tình.
Anh nhanh chóng kiểm tra Lâm Hành một lần, sau đó nhìn Cố Dịch gật gật đầu.
"Quả nhiên vẫn là Tiểu Nam hiểu biết nhiều." Cố Dịch ha ha mà nở nụ cười: "Nếu như không có cậu trợ giúp, kế hoạch của chúng tôi muốn thuận lợi thực thi, chỉ sợ cũng khó hơn nhiều."
Nam Úc Thành không có hé răng, ngược lại là Cố Kỳ Viễn có chút không chịu được, hỏi một câu: "Bộ dạng này của cậu ấy, còn phải kéo dài bao lâu?"
Nam Úc Thành quay đầu lại nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, Lâm Hành lúc này hiển nhiên đã thần trí không rõ, bằng không không thể nào nghe thấy thanh âm của Cố Kỳ Viễn lại không làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Anh trầm mặc một chút, trả lời: "Đã đến lúc có thể bắt đầu rồi."
Nhưng mà, trong nháy mắt anh mở miệng nói chuyện, Lâm Hành nguyên bản còn đang không ngừng run cầm cập chợt dừng lại.
Loại biểu tình điên cuồng kia giống như là thuỷ triều từ trên mặt Lâm Hành thối lui. Cậu mở to hai mắt, ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự hướng về Nam Úc Thành. Cậu chần chờ, hé miệng, hướng về Nam Úc Thành giật giật đôi môi.
Cậu không có cách nào phát ra âm thanh, cho nên cũng không có cách nào gọi ra tên của đối phương. Mà dù vậy, từ khẩu hình của cậu, Nam Úc Thành đã biết, đối phương nhận ra anh.
Anh trầm mặc chốc lát, trầm giọng nói: "Là anh."
Hai chữ thật đơn giản, lại làm cho Lâm Hành từ đầu tới đuôi không rơi một giọt nước mắt nào trong nháy mắt nước mắt ướt toàn bộ hai má. Nước mắt nóng bỏng không ngừng theo khuôn mặt của cậu lướt xuống, cậu há to miệng, gấp rút hô hấp, một loại cảm giác thống khổ làm cho tất cả oan ức cùng kinh hoảng của cậu trong nháy mắt bao phủ lấy toàn bộ cơ thể cậu cơ hồ không có cách nào tự kiềm chế.
Cậu liều mạng mà muốn ngẩng đầu lên, muốn để sát vào một ít, tứ chi bị trói buộc cũng lại bắt đầu giằng co từ đầu, ngón tay của cậu chỉ về hướng Nam Úc Thành, muốn nói cho đối phương mau mang mình rời khỏi chỗ này.
Nhưng mà, Nam Úc Thành chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, không để ý đến cậu uổng công vô ích giãy dụa, quay người đi tới bên cạnh Cố Dịch.
"Làm cho cậu ấy khống chế một chút tâm tình, không cần quá kích động." Nam Úc Thành lạnh nhạt liếc Cố Dịch liếc mắt một cái: "Lúc cần thiết, có thể dùng thuốc."
Nam Úc Thành âm thanh cũng không lớn, nhưng mà Lâm Hành đang giãy dụa lại tựa hồ như thật sự nghe được.
Động tác giãy dụa của cậu đột nhiên dừng lại. Cậu không thể tin nhìn về hướng Nam Úc Thành vừa phát ra âm thanh, muốn xác nhận lời mình vừa nãy mới nghe được đến tột cùng có phải thật hay không.
Nhưng mà, không có chờ cậu nghĩ rõ ràng, hai tên quỷ vẫn luôn ở bên cạnh chờ đợi, liền tiến lại gần, thô bạo vặn ra cằm dưới Lâm Hành, hướng trong miệng cậu nhét vào một viên thuốc.
Viên thuốc kia vào trong miệng, một cảm giác mát mẻ trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng Lâm Hành, thậm chí ngay cả thần trí đều thanh tỉnh không ít.
Cậu rõ ràng nghe đến Cố Dịch mang theo nụ cười dặn dò: "Đi đem A Triệt mang tới, chuẩn bị kỹ càng, chúng ta phải bắt đầu."
A Triệt là bị trói đưa tới. Trên đường tới A Triệt còn đang không ngừng kêu to, vẫn luôn hùng hùng hổ hổ, cách một khoảng cách, Lâm Hành cũng nghe không rõ ràng.
A Triệt bị giải vào bên trong gian phòng, vừa nhìn thấy người trong phòng ngay lập tức liền mắng lên: "Cố Cố! Anh làm sao có thể đối xử với anh trai nhỏ như vậy?! Còn có hai người, --" ánh mắt của cậu lần lượt đảo qua Nam Úc Thành cùng Cố Dịch, tàn nhẫn mà "Thối" một tiếng: "Đừng tưởng rằng các người đều lợi hại hơn tôi, có thể muốn làm gì thì làm! Coi như là chủ nhân của tôi cũng vậy thôi! Năm đó các người bắt nạt anh trai nhỏ tôi không thể giúp, bây giờ tôi --" nói được nửa câu, một tên quỷ đi tới nhét khăn lông vào miệng A Triệt, đem toàn bộ lời nói của cậu chặn lại.
Cố Dịch nhìn thấy tình cảnh này tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Bình thường cũng vẫn không chú ý, không nghĩ tới con vật nhỏ này chủ ý đã vậy còn quá nhiều, Cố gia luyện chế nhiều quỷ như vậy, tính tình của nó như vậy cũng thật là chưa từng thấy người thứ hai" Nói, liền quay đầu hướng Nam Úc Thành cười nói: "Nói đến, tiểu Nam kiến thức khẳng định so với tôi nhiều hơn, cậu đã từng gặp qua chưa?"
Nam Úc Thành từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, hiển nhiên là xem thường trả lời.
Cố Dịch cũng không giận, liền quay đầu cười híp mắt đối Cố Kỳ Viễn nói: "Con trai, lần này còn chưa tính, sau đó con quản cậu ta thật tốt."
Cố Kỳ Viễn cũng không lên tiếng, gương mặt lạnh lùng, rõ ràng không có tâm tình vào lúc này cùng cha mình nói chuyện phiếm.
Cố Dịch bị hai người làm cho mất mặt, thở dài, vỗ vỗ tay: "Được rồi được rồi, không nói lời dèm pha, chúng ta bắt đầu đi." Nói, liền liếc mắt ra hiệu hai con quỷ ki.
Đối phương nhận được chỉ thị, lập tức đi tới bên người Lâm Hành, tại cơ quan nằm dưới giường kim loại nhẹ nhàng ấn xuống một cái. Theo một trận âm thanh "Lạc lạp", giường kim loại Lâm Hành nằm từ từ đứng thẳng lên.
Mà nguyên bản vòng kim loại trói buộc tứ chi Lâm Hành, cũng theo giường biến hóa từ từ di chuyển vị trí, đem hai tay Lâm Hành toàn bộ treo lên.
Đột nhiên nảy sinh biến hoá này làm cho cậu không ứng phó kịp, Lâm Hành kinh hoảng tránh né một chút, còn không kịp phản ứng lại, cả người cũng đã bị treo lên.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Cố Dịch hài lòng gật gật đầu. Liền quay đầu đối với Nam Úc Thành cao thâm khó dò nở nụ cười, mang theo một chút thử dò xét hỏi: "Tiểu Nam, tiếp theo nên làm gì?"
Nam Úc Thành nhìn đối phương liếc mắt một cái, lạnh như băng phun ra hai chữ:
"Lấy máu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook