Năm Tháng Nào Làm Thay Đổi Cuộc Đời
-
Chương 25: Quan hệ giữa chúng ta tự chúng ta quyết, không liên quan đến người khác
Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
Vừa ra khỏi phòng tắm, Thẩm Bị cầm một đống đồ đến nói: “Đây là thẻ tiền lương của anh, thẻ tra công quỹ, còn có mớ thẻ mua hàng gì đó, em giữ đi. Lúc cần tiền xài thì lấy trong này”. Vẻ mặt Thẩm Bị thật thà, đôi mắt mang vẻ thành thật không biết làm sao, giống như ngoại trừ làm thế ra, anh không biết phải thể hiện thế nào.
Nét mặt Thảo Thảo thay đổi liên tục. Trước đây cũng có người làm thế này với cô, vẻ mặt người đó có hơi khác, nhưng sự chân thành và tin tưởng đều y thế, kết quả thế nào? Thảo Thảo cười khổ trong lòng, nhẹ nhàng xua tay: “Anh giữ lại đi. Em không cần nhiều tiền thế đâu.”
Thẩm Bị căng thẳng: “Thảo Thảo, rốt cuộc em muốn gì? Anh…Ôi?” Thẩm Bị ấp úng không biết phải nói thế nào.
Thảo Thảo nói: “Thẩm Bị, câu này em phải hỏi anh mới đúng. Anh thay đổi quá nhanh. Nếu anh thay đổi vì chuyện của Tiểu Quân, em nghĩ tốt nhất anh nên bình tĩnh lại đã.”
Nhắc đến Tiểu Quân, Thẩm Bị ỉu xìu. Bất giác lần mò thuốc lá, nhưng túi áo ngủ rỗng tuếch. Anh kéo ghế ra, tiếng “ken két” vang trên sàn, giống như mối quan hệ không rõ này.
“Anh và Tiểu Quân…”
“Ý em là…” Thảo Thảo cắt lời anh, lúc này mà để Thẩm Bị giải thích tình cảm với Tiểu Quân thì chẳng khác nào lừa mình dối người. Thảo Thảo nghĩ, nếu chuyện đề ra có liên quan đến mình, cô phải nói rõ suy nghĩ của mình mới được, che che giấu giấu thì càng hiểu lầm nhiều hơn: “Vừa rồi em chỉ đùa thôi. Anh thấy đó, chúng ta bên nhau cũng gần hai tháng rồi, em là người thế nào chắc anh đã hiểu rõ. Bảo là anh bao em, nhưng thật ra những thứ cần trong sinh hoạt, tiền của em cũng đủ xài.” Thảo Thảo vừa nói vừa cười, nhưng trong ánh mắt không hề vui vẻ chút nào, Thẩm Bị cúi đầu, thỉnh thoảng nhìn Thảo Thảo không nói gì: “Thẩm Bị, nói sao thì có thể em thấy anh không có ý sỉ nhục em. Mà ngược lại, anh rất tôn trọng em, em không phải người mù, nên em thấy rõ, đối với em anh luôn có trách nhiệm. Trên đời này, người có trách nhiệm không nhiều. Tuy chúng ta đã nói sẽ không nhắc đến những chuyện khác nhưng cảm kích ắt sẽ có.”
Thảo Thảo ngồi xổm xuống sàn kéo tay Thẩm Bị, tay còn lại để trên đùi anh, “Chuyện của Tiểu Quân em cũng rất buồn. Cùng là phụ nữ, nếu đặt mình vào… Haizzz! Em biết anh đang tự trách mình, em cũng không muốn khuyên anh gì cả. Bất kể bây giờ em là gì của anh, người tình cũng được, bạn gái cũng được, em đều sẽ ở bên cạnh anh, chỉ cần anh không chán em, lúc nào em cũng ở đây.”
Thẩm Bị đã quen mặc quần áo thoải mái khi ở nhà, dưới quần đùi chữ “phúc” to là đôi chân đầy lông, Thảo Thảo không để ý nói tiếp: “Danh phận đúng là không quan trọng, nhưng vì muốn danh phận mà có danh phận thì thật vô nghĩa. Quan hệ của hai chúng ta được quyết định bởi trong lòng mỗi người muốn thế nào, không hề liên quan đến người khác.”
Thở dài một hơi, kết thúc đoạn phân trần dài ngoằng, Thảo Thảo đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai anh: “Nước tắm được rồi đó, anh đi tắm đi, người hôi quá.”
Trong lòng muốn thế nào? Không hề liên quan đến người khác?
Thẩm Bị ngâm mình trong bồn tắm, Thảo Thảo cho rằng anh bị chuyện của Tiểu Quân kích động nên mới làm thế? Thẩm Bị tự hỏi chính mình, chẳng lẽ không phải sao?
Cuộc sống trong hai tháng qua ùa về tâm trí, giống như lúc Tiểu Quân không ở bên cạnh, anh vẫn thường hồi tưởng lại từng cái, nhưng bây giờ anh đã bắt đầu nghĩ đến Thảo Thảo trong vô thức.
Nhớ nụ cười và sự ấm áp của cô, nhớ lúc cô lắp bắp lúc tức giận, nhớ lúc cô mơ màng trang nghiêm, nhớ đến những lúc cô bất đắc dĩ phải nghe mình; anh còn nhớ cả cơ thể của cô, mùi hương, giọng nói, nhớ rất nhiều. Thẩm Bị chợt phát hiện, bản thân vẫn chưa biết Thảo Thảo như thế nào? Cô như hơi nước bốc lên trong phòng tắm, lượn lờ xung quanh anh, thậm chí thâm nhập vào người anh, nhưng mãi không có cách nào kể hết, mãi không có cách nào nhớ lại…
Thẩm Bị cười thầm: Còn muốn tìm gì nữa? Thảo đần đã vô tình chiếm lĩnh địa bàn của anh, anh vốn không có cơ hội từ chối!
“Rào” Thẩm Bị đứng lên, làm nước văng tung tóe trên sàn, chắc Thảo đần lại càm ràm nữa đây. Thẩm Bị cười vui vẻ, càm ràm thì càm ràm đi, sau này còn nhiều thứ làm cô càm ràm lắm!
“Thảo Thảo, anh thích em.” Yêu thì phải nói ra, Thẩm Bị đã sớm hiểu đạo lý này. Anh đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, nhưng lúc nói ra miệng không hiểu sao lại biến thành chữ “thích”.
Với anh, như vậy đã là bước tiến hiếm có rồi; còn cách biểu đạt thì cần phải cải thiện hơn.
Thảo Thảo hỏi: “Anh thích em ở điều gì?” Thẩm Bị nghẹn họng.
“Thích là thích, còn cần phải có lý do nữa sao?” Thẩm Bị hỏi lại, mặt hơi hồng. Đồ đần, sau này không thèm nói nữa!
Thảo Thảo mỉm cười, dịu dàng dựa vào ngực anh, không phải đàn ông nào cũng có thể nói ra từ yêucả.
Mà lúc trước, Quan Hạo lại kể ra rất rõ ràng, một hai ba bốn năm đủ loại, thế mà sau này cũng chia tay. Thảo Thảo đã hiểu, trên đời này có rất nhiều việc trăm nghe không bằng một thấy.
Thẩm Bị và cô có thể đi đến bước nào thì phải đi từng bước từng bước mới biết được, chứ không phải chỉ nói bằng lời là được đâu.
Có điều Thảo Thảo cảm thấy bây giờ rất tốt, cô muốn trêu chọc cái tên đơ đơ này.
Thảo Thảo hỏi: “Phải không? Vậy anh cũng thích trợ lý Kiều à?”
Sao lại là Tiểu Kiều nữa? Thẩm Bị hoàn toàn mất hứng, chuyện này hơi khó xử à, anh vừa mới hối hận vì mình đã hơi có ý với cô trợ lý xinh đẹp kia. Mà cũng còn may, may mà chỉ hơi có ý thôi!
Thảo Thảo xoay người ngủ. Thẩm Bị ôm eo cô: “Vì sao ai cũng ghép anh với cô ấy thế?” Chỉ là có ý thôi mà, đương nhiên phải giành sự trong sạch cho mình rồi, chuyện này phải nói rõ ràng!
Thảo Thảo hơi buồn ngủ: “Em chỉ nói bừa thôi!”
“Nói bừa mà cũng lôi cô ấy vào ư?” Thẩm Bị nổi giận.
Thảo Thảo oan ức: “Nói bừa cũng không được nữa! Vậy chắc chắn anh có vấn đề rồi!”
“Có vấn đề gì chứ.” Thẩm Bị nóng nảy, “Đúng, anh từng thích cô ấy, thì sao? Nhưng bây giờ anh… bây giờ anh chỉ muốn coi cô ấy là đồng nghiệp, là bạn bè tốt mà thôi!”
Giữa nam và nữ nào có dễ dàng như thế, không biết giữa hai người đã có bao nhiêu chuyện cũ và tình ý rồi. Thảo Thảo nhìn Thẩm Bị trong đêm. Thẩm Bị lại thở dài. Trong màn đêm, bản thân như được phủ giáp sắt, con người đều co mình trong đấy, sám hối với hư không: “Anh thừa nhận trước đây từng có ý nghĩ với cô ấy, nhưng ý nghĩ đó làm anh rất do dự. Dù gì người ta cũng là gái chưa chồng, về công việc thì lại có quan hệ mật thiết, anh chỉ là một thằng thô xác vừa ly hôn, trong công việc phải nhờ vả người ta, lỗ mãng sẽ đi vào lối mòn ngay.” Thẩm Bị ngưng lại rồi nói tiếp “Cho nên anh mới muốn… tìm đàn bà. Anh tự giác thay thế “tình nhân” bằng “đàn bà”, “Đó chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý đơn thuần thôi, anh cho rằng không nên làm hại người ta.”
Thảo Thảo giận! Nếu không phải về mặt sinh lý, anh sẽ quay lại tìm “con gái nhà lành” sao? Còn chúng ta thì xem là gì hả?
Thẩm Bị không biết mình đã mạo phạm người khác, nói tiếp: “Nhưng mà… nhưng mà… Ôi, anh cũng không rõ nữa. Có lúc anh đối với Tiểu Kiều cũng có chút xíu ý nghĩ đó nhưng sẽ cảm thấy rất ngại ngùng. Nhưng ngày đó gặp em, anh đã… anh đã… Quan Hạo từng nói, đàn ông mà bị phụ nữ làm cho kích động thì đó là nền tảng của tình yêu.”
“Ah…” Thảo Thảo khẽ hô một tiếng, ngắt lời Thẩm Bị.
“Em sao thế.”
“Không, không sao?” Có lẽ là trùng tên thôi? Thảo Thảo nghĩ thế.
Thẩm Bị ôm cô vào lòng: “Thảo, anh nhớ em. Mỗi ngày đều nhớ em, nhớ đến mức muốn nhét em vào trong anh. Anh biết anh không xứng đáng để nói thích em, anh biết em là cô gái tốt, em nói đúng, quan hệ của chúng ta do suy nghĩ trong lòng chúng ta quyết định. Bây giờ anh chỉ muốn nói với em rằng, người anh luôn nhớ đến là em, bất kể em là tình nhân của anh, là bạn gái hay là vợ thì trong lòng anh mãi mãi chỉ có em!”
Thảo Thảo lạnh cả người, nếu không có cái tên đó, cô sẽ rất cảm động, nhưng khi nhắc đến nó thì tâm trạng lại khác: “Thẩm Bị, không có người đàn ông nào sẽ thích làm tình với vợ mình cả. Anh có biết trên đời này, mọi người đều rất dễ mắc một thứ bệnh gọi là bệnh thẩm mỹ không?”
Thẩm Bị không biết Thảo Thảo đang nghĩ gì, trong lòng vẫn đong đầy cảm xúc: “Không phải đâu, mấy cái đó nhảm nhí lắm. Thảo, em hãy tin anh, những lời anh nói đều là thật lòng.”
Thảo Thảo lẩm bẩm: “Biết, em biết những lời anh nói đều là thật.” Rồi còn bồi thêm trong lòng: “Sông có khúc, người có lúc, bây giờ là thật, tương lai là giả, nói cho cùng đều không làm được!” Đương nhiên cô sẽ không nói cho anh nghe.
Thời gian sẽ chứng minh tất cả!
Thẩm Bị bắt đầu tìm kiếm sự thỏa mãn trên người cô, từng đợt sóng tình dâng trào hừng hực như lửa. Thảo Thảo hết lòng đáp lại anh, không muốn thỉnh thoảng lại nghe đến cái tên đó.
Đêm nay, trời lờ mờ cứ như bị nhiễm bẩn, thâm mờ trộn lẫn….
Sáng sớm, ngủ suốt một đêm, hiện tại lý trí đã trở lại. Nhớ đến những lời trần trụi tối qua, hai người đều lúng túng và tránh né ánh mắt nhau. May thay, một người ra ngoài tập thể dục, còn một người ở nhà nên không chạm mặt nhau.
Thẩm Bị tắm xong thì đứng nhìn nửa người mình trong gương, cong cánh tay nhìn chuột nổi lên, cười hài lòng. Dụng cụ ở Vạn Quốc chưa chuyển đến, Thảo Thảo bảo ra ngoài tập đi, khỏi phải chuyển đến. Ở tiểu khu có nhiều cái tập cũng được, nếu quyết tâm tập luyện có thể sẽ lên tay, cần gì phải mang đồ chuyên nghiệp đến chứ. Thẩm Bị nào có để ý đến dùng cái gì, lúc ở quân đội, anh đều lén làm tạ, lăn trên đất, đồ ở chung cư còn tốt hơn năm đó nhiều. Chẳng qua, mỗi lần về nhà quần áo lấm lem, Thảo Thảo đều cau mày vội ném vào máy giặt, thời gian dài cô chẳng cau mày nữa, mà kêu Thẩm Bị đi thẳng đến máy giặt để thay.
Lúc ăn cơm, trên báo có đăng vụ bê bối liên quan đến hối lộ thương mại, một công ty có vốn đầu tư nước ngoài đã hối lộ khoản tiền khổng lồ dưới hình thức thanh toán phí tư vấn. Quản lý cấp cao của công ty này đã nói: Tố chất nhân viên của công ty khác không cao, không thể đại diện cho công ty. Không chỉ tích cực phối hợp điều tra bên ngoài, mà nội bộ cũng phải chỉnh đốn lại.
Đọc đến đây, Thẩm Bị nhớ đến một việc, trong đống tài liệu hôm qua có phần thỏa thuận tư vấn kinh doanh, số tiền hơn mấy trăm ngàn tệ. Anh biết rõ số tiền này sẽ chi trả cho ai, vấn đề là làm thế nào để quản lý cấp cao của công ty hiểu rõ?
“Thảo Thảo, em đọc tin này chưa?” Thẩm Bị đưa tờ báo đến trước mặt Thảo Thảo.
Thảo Thảo nhìn qua: “À, đọc rồi. Sao thế?”
“À…” Thẩm Bị trầm mặc một lúc, “Phải tránh thế nào?”
Thảo Thảo cười: “Người ngay thẳng thì sợ cái gì. Không làm là tốt nhất.”
Thẩm Bị cười khổ: “Ngay cả nhà kinh tế học cũng nói thế? Đó là quyền lợi ích kinh tế, bọn anh chỉ làm theo quy định thôi.” Thẩm Bị thở dài một tiếng: “Tiền vất vả lắm mới kiếm được, còn bọn họ chỉ cần ngồi đó, cầm con dấu phải có thêm tiền đút lót mới đóng xuống, ai dám không đưa? Đối thủ trên thị trường thì sao, bọn họ không làm à!”
Thảo Thảo uống sữa đậu nành, cắn miếng bánh mì, hỏi: “Anh… đang sợ ư?”
Thẩm Bị lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Anh đề phòng bất trắc thôi.”
Thảo Thảo cười nói: “Nam Uy đã nói, cái gọi là chiến dịch chống tham nhũng xây dựng xã hội sạch sẽ là vừa phải thỏa mãn nhu cầu đen tối, vừa phải bảo đảm bên ngoài liêm khiết. Lúc này, vai trò của luật sư rất quan trọng. Anh có thể nói chuyện với anh ấy về nội dung cụ thể, có điều, cái này…” Thảo Thảo chỉ vụ án đó: “Chỉ đơn giản là phí tư vấn mà thôi. Cách tốt nhất mà bọn lãnh đạo công ty làm là vờ như không biết. Đưa quyền lợi vào tay nhân viên nghiệp vụ, đồng thời lại cho công ty pháp luật điều tra hợp pháp, xây bức tường chắn lửa giữa lãnh đạo và nghiệp vụ cụ thể. Một khi sự cố xảy ra, chỉ cần anh không chạm tay vào, nhiều cách làm lắm, anh có thể tự nhận lỗi và từ chức, đương nhiên anh sẽ không bị kéo vào vụ án.”
“Mục lớn như thế, sao có thể không biết chứ.” Thẩm Bị không hiểu.
Thảo Thảo nói: “Chia thành tốp nhỏ là được, hạn chế số tiền ở mỗi hợp đồng, chỉ cần khi báo đến cho anh không hơn, thế là cấp dưới làm việc tiện hơn nhiều, tự nhiên sẽ chia thành nhiều phần, không cần anh phải phê chuẩn. Làm theo quá trình bình thường càng tốt. Đối với anh, mỗi ngày phải xử lý biết bao việc, hoàn toàn có lý do để “không kiểm tra”. Ngay cả khi xảy ra chuyện, thì thành tích nhân viên không đủ, vội mong có thành tích sẽ không liên quan đến chế độ quản lý của công ty, càng không liên quan gì đến anh.”
Thẩm Bị thở dài nặng nề, cau chặt mày: “Nếu như anh đã ký thì sao?”
“Nếu đã ký, thì tức là anh biết rõ chuyện đó. Có thể suy ra, mọi chuyện đều làm theo lệnh, anh sẽ hiểu rõ mọi tình huống của case, chữ kí cho thấy rằng anh đã xem xét tỉ mỉ. Nếu xảy ra chuyện, anh chạy không thoát.”
Thẩm Bị bưng ly sữa lên nhấp vài miếng. Từ trước đến nay, chỉ có hợp đồng này là lớn nhất. Anh đã do dự một tuần rồi.
Thảo Thảo nhìn ánh mắt anh, thấy anh không nói gì, cũng không hỏi thêm. Tự lấy cho mình một ly đầy nữa rồi từ từ thưởng thức.
Bất giác, sáng nay hai người đã uống nhiều hơn bình thường.
Buổi sáng, Tiểu Kiều đến phòng làm việc, tuy mặt đã trang điểm, nhưng có thể nhìn thấy mí mắt hơi sưng. Đến giữa trưa, tổng giám sát nghiệp vụ vội vàng chạy đến: “Trợ lý Kiều, Thẩm tổng đâu rồi?”
Tiểu Kiều nhẹ giọng trả lời: “Thẩm tổng đang họp, có chuyện gì sao?”
Tổng giám sát nghiệp vụ nói: “Hạng mục này triển khai đã nửa năm rồi, công ty cũng đã bỏ ra không ít tiền, bây giờ chỉ còn thiếu chi phí tư vấn, vì sao đột nhiên Thẩm tổng lại không đồng ý nữa?”
Tiểu Kiều cầm lấy xem, à, thì ra hạng mục này, cô biết nó. Thẩm Bị hiểu rõ tình hình, không hiểu sao lại không đồng ý, “Thế này đi, anh cứ để đây, tôi sẽ giúp anh hỏi Thẩm tổng, nếu có bổ sung thêm gì, tôi sẽ nói với anh!”
“Được, được, cảm ơn trợ lý Kiều.” Tổng giám sát nghiệp vụ lau mồ hôi rồi đi ra ngoài.
Buổi chiều, Tiểu Kiều nói rõ chuyện trưa nay cho Thẩm Bị nghe, Thẩm Bị nói: “Cô cứ để đây trước đi, tí nữa tôi sẽ xem. Đúng rồi, cô sắp xếp cho bộ phận pháp luật của công ty dạy luật kinh doanh cho người trong công ty đi, tập trung vào vấn đề chống tham nhũng nhé. Tưởng Phong chạy rồi, đến nay vẫn chưa tìm được. Đều do quản lý trong công ty quá lỏng lẻo! Lần này phải kiểm tra nghiêm khắc, nhất là các dự án. Đầu tiên thì nội bộ phải không có vấn đề, thứ hai là phải ngăn chặn các vấn đề xảy ra bên ngoài.” Thẩm Bị nhìn kim tự tháp thạch anh trên bàn, trầm ngâm nói: “Gần đây có rất nhiều vụ án liên quan đến tội phạm kinh tế, cho nên công ty nhất định phải giữ mình trong sạch.”
Tiểu Kiều thấy cách nói của Thẩm Bị rất quái dị lại rất mơ hồ, có vẻ như ám chỉ, không giống tác phong làm việc thẳng thắn trước đây thì nhớ lại người trả lời điện thoại tối qua là “Đặng Thảo Thảo”. Lẽ nào là do cô ta?
Tập trung suy nghĩ, Tiểu Kiều không nói gì thêm, để văn kiện lên bàn rồi lui ra ngoài.
Thẩm Bị lật ra xem, chau mày. Sao anh không biết dự án này đang cần gấp chứ. Nhưng mà, anh không muốn gặp kiểm sát viên nữa. Đó là cảm giác không bao giờ anh có thể quên được!
Vừa ra khỏi phòng tắm, Thẩm Bị cầm một đống đồ đến nói: “Đây là thẻ tiền lương của anh, thẻ tra công quỹ, còn có mớ thẻ mua hàng gì đó, em giữ đi. Lúc cần tiền xài thì lấy trong này”. Vẻ mặt Thẩm Bị thật thà, đôi mắt mang vẻ thành thật không biết làm sao, giống như ngoại trừ làm thế ra, anh không biết phải thể hiện thế nào.
Nét mặt Thảo Thảo thay đổi liên tục. Trước đây cũng có người làm thế này với cô, vẻ mặt người đó có hơi khác, nhưng sự chân thành và tin tưởng đều y thế, kết quả thế nào? Thảo Thảo cười khổ trong lòng, nhẹ nhàng xua tay: “Anh giữ lại đi. Em không cần nhiều tiền thế đâu.”
Thẩm Bị căng thẳng: “Thảo Thảo, rốt cuộc em muốn gì? Anh…Ôi?” Thẩm Bị ấp úng không biết phải nói thế nào.
Thảo Thảo nói: “Thẩm Bị, câu này em phải hỏi anh mới đúng. Anh thay đổi quá nhanh. Nếu anh thay đổi vì chuyện của Tiểu Quân, em nghĩ tốt nhất anh nên bình tĩnh lại đã.”
Nhắc đến Tiểu Quân, Thẩm Bị ỉu xìu. Bất giác lần mò thuốc lá, nhưng túi áo ngủ rỗng tuếch. Anh kéo ghế ra, tiếng “ken két” vang trên sàn, giống như mối quan hệ không rõ này.
“Anh và Tiểu Quân…”
“Ý em là…” Thảo Thảo cắt lời anh, lúc này mà để Thẩm Bị giải thích tình cảm với Tiểu Quân thì chẳng khác nào lừa mình dối người. Thảo Thảo nghĩ, nếu chuyện đề ra có liên quan đến mình, cô phải nói rõ suy nghĩ của mình mới được, che che giấu giấu thì càng hiểu lầm nhiều hơn: “Vừa rồi em chỉ đùa thôi. Anh thấy đó, chúng ta bên nhau cũng gần hai tháng rồi, em là người thế nào chắc anh đã hiểu rõ. Bảo là anh bao em, nhưng thật ra những thứ cần trong sinh hoạt, tiền của em cũng đủ xài.” Thảo Thảo vừa nói vừa cười, nhưng trong ánh mắt không hề vui vẻ chút nào, Thẩm Bị cúi đầu, thỉnh thoảng nhìn Thảo Thảo không nói gì: “Thẩm Bị, nói sao thì có thể em thấy anh không có ý sỉ nhục em. Mà ngược lại, anh rất tôn trọng em, em không phải người mù, nên em thấy rõ, đối với em anh luôn có trách nhiệm. Trên đời này, người có trách nhiệm không nhiều. Tuy chúng ta đã nói sẽ không nhắc đến những chuyện khác nhưng cảm kích ắt sẽ có.”
Thảo Thảo ngồi xổm xuống sàn kéo tay Thẩm Bị, tay còn lại để trên đùi anh, “Chuyện của Tiểu Quân em cũng rất buồn. Cùng là phụ nữ, nếu đặt mình vào… Haizzz! Em biết anh đang tự trách mình, em cũng không muốn khuyên anh gì cả. Bất kể bây giờ em là gì của anh, người tình cũng được, bạn gái cũng được, em đều sẽ ở bên cạnh anh, chỉ cần anh không chán em, lúc nào em cũng ở đây.”
Thẩm Bị đã quen mặc quần áo thoải mái khi ở nhà, dưới quần đùi chữ “phúc” to là đôi chân đầy lông, Thảo Thảo không để ý nói tiếp: “Danh phận đúng là không quan trọng, nhưng vì muốn danh phận mà có danh phận thì thật vô nghĩa. Quan hệ của hai chúng ta được quyết định bởi trong lòng mỗi người muốn thế nào, không hề liên quan đến người khác.”
Thở dài một hơi, kết thúc đoạn phân trần dài ngoằng, Thảo Thảo đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai anh: “Nước tắm được rồi đó, anh đi tắm đi, người hôi quá.”
Trong lòng muốn thế nào? Không hề liên quan đến người khác?
Thẩm Bị ngâm mình trong bồn tắm, Thảo Thảo cho rằng anh bị chuyện của Tiểu Quân kích động nên mới làm thế? Thẩm Bị tự hỏi chính mình, chẳng lẽ không phải sao?
Cuộc sống trong hai tháng qua ùa về tâm trí, giống như lúc Tiểu Quân không ở bên cạnh, anh vẫn thường hồi tưởng lại từng cái, nhưng bây giờ anh đã bắt đầu nghĩ đến Thảo Thảo trong vô thức.
Nhớ nụ cười và sự ấm áp của cô, nhớ lúc cô lắp bắp lúc tức giận, nhớ lúc cô mơ màng trang nghiêm, nhớ đến những lúc cô bất đắc dĩ phải nghe mình; anh còn nhớ cả cơ thể của cô, mùi hương, giọng nói, nhớ rất nhiều. Thẩm Bị chợt phát hiện, bản thân vẫn chưa biết Thảo Thảo như thế nào? Cô như hơi nước bốc lên trong phòng tắm, lượn lờ xung quanh anh, thậm chí thâm nhập vào người anh, nhưng mãi không có cách nào kể hết, mãi không có cách nào nhớ lại…
Thẩm Bị cười thầm: Còn muốn tìm gì nữa? Thảo đần đã vô tình chiếm lĩnh địa bàn của anh, anh vốn không có cơ hội từ chối!
“Rào” Thẩm Bị đứng lên, làm nước văng tung tóe trên sàn, chắc Thảo đần lại càm ràm nữa đây. Thẩm Bị cười vui vẻ, càm ràm thì càm ràm đi, sau này còn nhiều thứ làm cô càm ràm lắm!
“Thảo Thảo, anh thích em.” Yêu thì phải nói ra, Thẩm Bị đã sớm hiểu đạo lý này. Anh đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, nhưng lúc nói ra miệng không hiểu sao lại biến thành chữ “thích”.
Với anh, như vậy đã là bước tiến hiếm có rồi; còn cách biểu đạt thì cần phải cải thiện hơn.
Thảo Thảo hỏi: “Anh thích em ở điều gì?” Thẩm Bị nghẹn họng.
“Thích là thích, còn cần phải có lý do nữa sao?” Thẩm Bị hỏi lại, mặt hơi hồng. Đồ đần, sau này không thèm nói nữa!
Thảo Thảo mỉm cười, dịu dàng dựa vào ngực anh, không phải đàn ông nào cũng có thể nói ra từ yêucả.
Mà lúc trước, Quan Hạo lại kể ra rất rõ ràng, một hai ba bốn năm đủ loại, thế mà sau này cũng chia tay. Thảo Thảo đã hiểu, trên đời này có rất nhiều việc trăm nghe không bằng một thấy.
Thẩm Bị và cô có thể đi đến bước nào thì phải đi từng bước từng bước mới biết được, chứ không phải chỉ nói bằng lời là được đâu.
Có điều Thảo Thảo cảm thấy bây giờ rất tốt, cô muốn trêu chọc cái tên đơ đơ này.
Thảo Thảo hỏi: “Phải không? Vậy anh cũng thích trợ lý Kiều à?”
Sao lại là Tiểu Kiều nữa? Thẩm Bị hoàn toàn mất hứng, chuyện này hơi khó xử à, anh vừa mới hối hận vì mình đã hơi có ý với cô trợ lý xinh đẹp kia. Mà cũng còn may, may mà chỉ hơi có ý thôi!
Thảo Thảo xoay người ngủ. Thẩm Bị ôm eo cô: “Vì sao ai cũng ghép anh với cô ấy thế?” Chỉ là có ý thôi mà, đương nhiên phải giành sự trong sạch cho mình rồi, chuyện này phải nói rõ ràng!
Thảo Thảo hơi buồn ngủ: “Em chỉ nói bừa thôi!”
“Nói bừa mà cũng lôi cô ấy vào ư?” Thẩm Bị nổi giận.
Thảo Thảo oan ức: “Nói bừa cũng không được nữa! Vậy chắc chắn anh có vấn đề rồi!”
“Có vấn đề gì chứ.” Thẩm Bị nóng nảy, “Đúng, anh từng thích cô ấy, thì sao? Nhưng bây giờ anh… bây giờ anh chỉ muốn coi cô ấy là đồng nghiệp, là bạn bè tốt mà thôi!”
Giữa nam và nữ nào có dễ dàng như thế, không biết giữa hai người đã có bao nhiêu chuyện cũ và tình ý rồi. Thảo Thảo nhìn Thẩm Bị trong đêm. Thẩm Bị lại thở dài. Trong màn đêm, bản thân như được phủ giáp sắt, con người đều co mình trong đấy, sám hối với hư không: “Anh thừa nhận trước đây từng có ý nghĩ với cô ấy, nhưng ý nghĩ đó làm anh rất do dự. Dù gì người ta cũng là gái chưa chồng, về công việc thì lại có quan hệ mật thiết, anh chỉ là một thằng thô xác vừa ly hôn, trong công việc phải nhờ vả người ta, lỗ mãng sẽ đi vào lối mòn ngay.” Thẩm Bị ngưng lại rồi nói tiếp “Cho nên anh mới muốn… tìm đàn bà. Anh tự giác thay thế “tình nhân” bằng “đàn bà”, “Đó chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý đơn thuần thôi, anh cho rằng không nên làm hại người ta.”
Thảo Thảo giận! Nếu không phải về mặt sinh lý, anh sẽ quay lại tìm “con gái nhà lành” sao? Còn chúng ta thì xem là gì hả?
Thẩm Bị không biết mình đã mạo phạm người khác, nói tiếp: “Nhưng mà… nhưng mà… Ôi, anh cũng không rõ nữa. Có lúc anh đối với Tiểu Kiều cũng có chút xíu ý nghĩ đó nhưng sẽ cảm thấy rất ngại ngùng. Nhưng ngày đó gặp em, anh đã… anh đã… Quan Hạo từng nói, đàn ông mà bị phụ nữ làm cho kích động thì đó là nền tảng của tình yêu.”
“Ah…” Thảo Thảo khẽ hô một tiếng, ngắt lời Thẩm Bị.
“Em sao thế.”
“Không, không sao?” Có lẽ là trùng tên thôi? Thảo Thảo nghĩ thế.
Thẩm Bị ôm cô vào lòng: “Thảo, anh nhớ em. Mỗi ngày đều nhớ em, nhớ đến mức muốn nhét em vào trong anh. Anh biết anh không xứng đáng để nói thích em, anh biết em là cô gái tốt, em nói đúng, quan hệ của chúng ta do suy nghĩ trong lòng chúng ta quyết định. Bây giờ anh chỉ muốn nói với em rằng, người anh luôn nhớ đến là em, bất kể em là tình nhân của anh, là bạn gái hay là vợ thì trong lòng anh mãi mãi chỉ có em!”
Thảo Thảo lạnh cả người, nếu không có cái tên đó, cô sẽ rất cảm động, nhưng khi nhắc đến nó thì tâm trạng lại khác: “Thẩm Bị, không có người đàn ông nào sẽ thích làm tình với vợ mình cả. Anh có biết trên đời này, mọi người đều rất dễ mắc một thứ bệnh gọi là bệnh thẩm mỹ không?”
Thẩm Bị không biết Thảo Thảo đang nghĩ gì, trong lòng vẫn đong đầy cảm xúc: “Không phải đâu, mấy cái đó nhảm nhí lắm. Thảo, em hãy tin anh, những lời anh nói đều là thật lòng.”
Thảo Thảo lẩm bẩm: “Biết, em biết những lời anh nói đều là thật.” Rồi còn bồi thêm trong lòng: “Sông có khúc, người có lúc, bây giờ là thật, tương lai là giả, nói cho cùng đều không làm được!” Đương nhiên cô sẽ không nói cho anh nghe.
Thời gian sẽ chứng minh tất cả!
Thẩm Bị bắt đầu tìm kiếm sự thỏa mãn trên người cô, từng đợt sóng tình dâng trào hừng hực như lửa. Thảo Thảo hết lòng đáp lại anh, không muốn thỉnh thoảng lại nghe đến cái tên đó.
Đêm nay, trời lờ mờ cứ như bị nhiễm bẩn, thâm mờ trộn lẫn….
Sáng sớm, ngủ suốt một đêm, hiện tại lý trí đã trở lại. Nhớ đến những lời trần trụi tối qua, hai người đều lúng túng và tránh né ánh mắt nhau. May thay, một người ra ngoài tập thể dục, còn một người ở nhà nên không chạm mặt nhau.
Thẩm Bị tắm xong thì đứng nhìn nửa người mình trong gương, cong cánh tay nhìn chuột nổi lên, cười hài lòng. Dụng cụ ở Vạn Quốc chưa chuyển đến, Thảo Thảo bảo ra ngoài tập đi, khỏi phải chuyển đến. Ở tiểu khu có nhiều cái tập cũng được, nếu quyết tâm tập luyện có thể sẽ lên tay, cần gì phải mang đồ chuyên nghiệp đến chứ. Thẩm Bị nào có để ý đến dùng cái gì, lúc ở quân đội, anh đều lén làm tạ, lăn trên đất, đồ ở chung cư còn tốt hơn năm đó nhiều. Chẳng qua, mỗi lần về nhà quần áo lấm lem, Thảo Thảo đều cau mày vội ném vào máy giặt, thời gian dài cô chẳng cau mày nữa, mà kêu Thẩm Bị đi thẳng đến máy giặt để thay.
Lúc ăn cơm, trên báo có đăng vụ bê bối liên quan đến hối lộ thương mại, một công ty có vốn đầu tư nước ngoài đã hối lộ khoản tiền khổng lồ dưới hình thức thanh toán phí tư vấn. Quản lý cấp cao của công ty này đã nói: Tố chất nhân viên của công ty khác không cao, không thể đại diện cho công ty. Không chỉ tích cực phối hợp điều tra bên ngoài, mà nội bộ cũng phải chỉnh đốn lại.
Đọc đến đây, Thẩm Bị nhớ đến một việc, trong đống tài liệu hôm qua có phần thỏa thuận tư vấn kinh doanh, số tiền hơn mấy trăm ngàn tệ. Anh biết rõ số tiền này sẽ chi trả cho ai, vấn đề là làm thế nào để quản lý cấp cao của công ty hiểu rõ?
“Thảo Thảo, em đọc tin này chưa?” Thẩm Bị đưa tờ báo đến trước mặt Thảo Thảo.
Thảo Thảo nhìn qua: “À, đọc rồi. Sao thế?”
“À…” Thẩm Bị trầm mặc một lúc, “Phải tránh thế nào?”
Thảo Thảo cười: “Người ngay thẳng thì sợ cái gì. Không làm là tốt nhất.”
Thẩm Bị cười khổ: “Ngay cả nhà kinh tế học cũng nói thế? Đó là quyền lợi ích kinh tế, bọn anh chỉ làm theo quy định thôi.” Thẩm Bị thở dài một tiếng: “Tiền vất vả lắm mới kiếm được, còn bọn họ chỉ cần ngồi đó, cầm con dấu phải có thêm tiền đút lót mới đóng xuống, ai dám không đưa? Đối thủ trên thị trường thì sao, bọn họ không làm à!”
Thảo Thảo uống sữa đậu nành, cắn miếng bánh mì, hỏi: “Anh… đang sợ ư?”
Thẩm Bị lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Anh đề phòng bất trắc thôi.”
Thảo Thảo cười nói: “Nam Uy đã nói, cái gọi là chiến dịch chống tham nhũng xây dựng xã hội sạch sẽ là vừa phải thỏa mãn nhu cầu đen tối, vừa phải bảo đảm bên ngoài liêm khiết. Lúc này, vai trò của luật sư rất quan trọng. Anh có thể nói chuyện với anh ấy về nội dung cụ thể, có điều, cái này…” Thảo Thảo chỉ vụ án đó: “Chỉ đơn giản là phí tư vấn mà thôi. Cách tốt nhất mà bọn lãnh đạo công ty làm là vờ như không biết. Đưa quyền lợi vào tay nhân viên nghiệp vụ, đồng thời lại cho công ty pháp luật điều tra hợp pháp, xây bức tường chắn lửa giữa lãnh đạo và nghiệp vụ cụ thể. Một khi sự cố xảy ra, chỉ cần anh không chạm tay vào, nhiều cách làm lắm, anh có thể tự nhận lỗi và từ chức, đương nhiên anh sẽ không bị kéo vào vụ án.”
“Mục lớn như thế, sao có thể không biết chứ.” Thẩm Bị không hiểu.
Thảo Thảo nói: “Chia thành tốp nhỏ là được, hạn chế số tiền ở mỗi hợp đồng, chỉ cần khi báo đến cho anh không hơn, thế là cấp dưới làm việc tiện hơn nhiều, tự nhiên sẽ chia thành nhiều phần, không cần anh phải phê chuẩn. Làm theo quá trình bình thường càng tốt. Đối với anh, mỗi ngày phải xử lý biết bao việc, hoàn toàn có lý do để “không kiểm tra”. Ngay cả khi xảy ra chuyện, thì thành tích nhân viên không đủ, vội mong có thành tích sẽ không liên quan đến chế độ quản lý của công ty, càng không liên quan gì đến anh.”
Thẩm Bị thở dài nặng nề, cau chặt mày: “Nếu như anh đã ký thì sao?”
“Nếu đã ký, thì tức là anh biết rõ chuyện đó. Có thể suy ra, mọi chuyện đều làm theo lệnh, anh sẽ hiểu rõ mọi tình huống của case, chữ kí cho thấy rằng anh đã xem xét tỉ mỉ. Nếu xảy ra chuyện, anh chạy không thoát.”
Thẩm Bị bưng ly sữa lên nhấp vài miếng. Từ trước đến nay, chỉ có hợp đồng này là lớn nhất. Anh đã do dự một tuần rồi.
Thảo Thảo nhìn ánh mắt anh, thấy anh không nói gì, cũng không hỏi thêm. Tự lấy cho mình một ly đầy nữa rồi từ từ thưởng thức.
Bất giác, sáng nay hai người đã uống nhiều hơn bình thường.
Buổi sáng, Tiểu Kiều đến phòng làm việc, tuy mặt đã trang điểm, nhưng có thể nhìn thấy mí mắt hơi sưng. Đến giữa trưa, tổng giám sát nghiệp vụ vội vàng chạy đến: “Trợ lý Kiều, Thẩm tổng đâu rồi?”
Tiểu Kiều nhẹ giọng trả lời: “Thẩm tổng đang họp, có chuyện gì sao?”
Tổng giám sát nghiệp vụ nói: “Hạng mục này triển khai đã nửa năm rồi, công ty cũng đã bỏ ra không ít tiền, bây giờ chỉ còn thiếu chi phí tư vấn, vì sao đột nhiên Thẩm tổng lại không đồng ý nữa?”
Tiểu Kiều cầm lấy xem, à, thì ra hạng mục này, cô biết nó. Thẩm Bị hiểu rõ tình hình, không hiểu sao lại không đồng ý, “Thế này đi, anh cứ để đây, tôi sẽ giúp anh hỏi Thẩm tổng, nếu có bổ sung thêm gì, tôi sẽ nói với anh!”
“Được, được, cảm ơn trợ lý Kiều.” Tổng giám sát nghiệp vụ lau mồ hôi rồi đi ra ngoài.
Buổi chiều, Tiểu Kiều nói rõ chuyện trưa nay cho Thẩm Bị nghe, Thẩm Bị nói: “Cô cứ để đây trước đi, tí nữa tôi sẽ xem. Đúng rồi, cô sắp xếp cho bộ phận pháp luật của công ty dạy luật kinh doanh cho người trong công ty đi, tập trung vào vấn đề chống tham nhũng nhé. Tưởng Phong chạy rồi, đến nay vẫn chưa tìm được. Đều do quản lý trong công ty quá lỏng lẻo! Lần này phải kiểm tra nghiêm khắc, nhất là các dự án. Đầu tiên thì nội bộ phải không có vấn đề, thứ hai là phải ngăn chặn các vấn đề xảy ra bên ngoài.” Thẩm Bị nhìn kim tự tháp thạch anh trên bàn, trầm ngâm nói: “Gần đây có rất nhiều vụ án liên quan đến tội phạm kinh tế, cho nên công ty nhất định phải giữ mình trong sạch.”
Tiểu Kiều thấy cách nói của Thẩm Bị rất quái dị lại rất mơ hồ, có vẻ như ám chỉ, không giống tác phong làm việc thẳng thắn trước đây thì nhớ lại người trả lời điện thoại tối qua là “Đặng Thảo Thảo”. Lẽ nào là do cô ta?
Tập trung suy nghĩ, Tiểu Kiều không nói gì thêm, để văn kiện lên bàn rồi lui ra ngoài.
Thẩm Bị lật ra xem, chau mày. Sao anh không biết dự án này đang cần gấp chứ. Nhưng mà, anh không muốn gặp kiểm sát viên nữa. Đó là cảm giác không bao giờ anh có thể quên được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook