Năm Tháng Nào Làm Thay Đổi Cuộc Đời
Chương 12: Một trong những nguyên tắc của tình nhân – Không thể để lộ

Beta: Ngọc Nguyễn

Thẩm Bị đẩy cửa ra, phòng khách không mở đèn. Thảo Thảo nằm sấp trên bàn cơm đọc sách dưới đèn bàn. Chồng tài liệu cao cao che khuất nửa cái bóng của cô, xương sống cong thành một đường hình cung. Khuôn mặt tĩnh lặng với bím tóc được bện chặt, dưới ánh đèn vàng nhạt, lọn tóc lấp lánh ánh vàng.

Thẩm Bị mải miết ngắm nhìn lọn tóc ấy, anh chợt nhớ cảm giác mềm mại trơn bóng như tơ lụa lả lướt trên tay, trong ấn tượng của anh, tất cả những màu sắc trên người Thảo Thảo dù là đen trắng hay đỏ hồng đều rất mới mẻ, còn pha chút bướng bỉnh.

Nhưng giờ đây, cô lại ngơ ngẩn im lặng ở trong nhà mình, chẳng hề cãi lại ý mình, lẽ nào bởi vì thân phận là tình nhân nên không càm ràm như những bà vợ khác?

Những thứ này là do đám bạn làm ăn đã nói với anh, anh còn nhớ Quan Hạo nói rằng, phụ nữ một khi từ cấp tình nhân leo lên chức vợ rồi thì giống như ăn phải thuốc nổ, yêu cầu nhiều, oán than nhiều, làm gì cũng chẳng thoả mãn được bọn họ, cho nên tốt nhất đừng kết hôn!

Thẩm Bị dựa vào bình phong, đứng sau lưng Thảo Thảo, anh hi vọng giờ phút này thời gian vĩnh viễn dừng lại.

“Anh về rồi à?” Thảo Thảo nghe thấy tiếng động bèn đứng lên, giọng hơi khàn khàn.

“Ừ, sao lại đọc sách ở đây?” Thẩm Bị cười mỉa chính mình, lẽ nào thật sự già rồi, bắt đầu thấy u sầu rồi sao? Anh cầm remote máy điều hoà lên, bấm tít tít, rồi cởi áo, vừa cởi vừa hỏi: “Sao em lại ở đây mà không vào thư phòng?”

“À, em thấy trong thư phòng có nhiều văn kiện quá cho nên…” Thảo Thảo nhún nhún vai, đi lấy đồ ngủ trong phòng cho Thẩm Bị thay. Thẩm Bị nghĩ cô có bí mật, liếc mắt thấy cô lấy dép lê đưa cho mình: “Em đến khách sạn à?”

Là loại dép lê màu trắng đi một lần trong khách sạn.

Thảo Thảo đáp: “Hôm nay mới đi siêu thị mua, loại này mát lạnh không xước sàn nhà, lại rất nhẹ nên mua.”

Thẩm Bị thấy Thảo Thảo cũng mang một đôi giống y chang, kích cỡ như nhau, cô mang vào trông như Big Mac. Anh cười ha ha, chỉ chân Thảo Thảo hỏi: “Sao em không mua đôi mang vừa chân?” Vừa nói anh vừa cởi hết đồ trên người, chỉ mặc áo ba lỗ với quần tứ giác, thoải mái nhẹ nhàng đi lại.

Thảo Thảo quay mặt đi, đưa đồ ngủ cho anh: “Chỉ có một size, không có size khác. Mang ở nhà mà, cần vừa vặn làm gì!”

Thẩm Bị đẩy đồ ngủ ra, nói: “Không mặc, trời nóng thế này, mặc như vầy mới thoải mái.” Kéo kéo áo ba lỗ, anh nấp sang một bên như có hận thù sâu sắc với đồ ngủ vậy.

Thảo Thảo cũng chẳng ép anh, “Em mở nước nóng rồi, anh đi tắm đi.”

Đợi Thẩm Bị vào phòng tắm, Thảo Thảo mới đặt lại nhiệt độ trong phòng, tăng nhiệt lên một chút. Thẩm Bị đặt 18 độ, cô chỉnh lên 23 độ, mong rằng anh không nhận ra.

Lại nhìn đồng hồ, gần 12 giờ rồi. Tiếng xe bên ngoài thi thoảng truyền đến, Thảo Thảo đóng cửa, dọn dẹp đồ của mình. Thẩm Bị tắm rất nhanh, tắm xong cũng chẳng thèm mặc áo ba lỗ, cứ thế để trần đi ra.

Làn da màu đồng, thân hình tam giác ngược. Dù đã đến tuổi trung niên rồi nhưng vẫn nhìn thấy cơ bụng rắn chắc của anh. Đương nhiên Thảo Thảo biết được trên người anh có những cơ thịt nào, nhưng để trần đi qua lại trước mặt như thế này này vẫn khiến người ta đỏ mặt tía tai. Mượn cớ thu dọn đồ đạc, Thảo Thảo cúi đầu né tránh.

Thẩm Bị không nhận thấy, anh vừa lau đầu vừa hỏi Thảo Thảo: “Tiểu Tôn nói em muốn đi thi à?”

“Ừ. Anh hỏi anh ấy hả?”

“Trước đây có hỏi. Ngày mai là cuối tuần rồi, buổi tối về anh sẽ dọn thư phòng rồi em vào đó đi.” Thẩm Bị lau khô tóc xong tiện tay vứt cái khăn qua một bên rồi đến sô pha nằm: “Haizz, hôm nay nóng ghê! Ở trong phòng mà cũng nóng!” Anh nhìn ngó xung quanh, Thảo Thảo vội đẩy anh “Anh vừa tắm nước nóng xong, dĩ nhiên nóng rồi, về phòng nằm đi, tự nhiên sẽ mát hơn”.

Thẩm Bị kêu oan: “Anh tắm nước lạnh mà!”

“Lại càng nóng nữa!” Thảo Thảo nhấn mạnh, “Nhiệt độ cơ thể thấp hơn nhiệt độ môi trường đương nhiên sẽ thấy nóng, anh về phòng nằm đi, em mới mua chiếu mát, anh nằm thử xem mát không?”

“Thật sao?” Thẩm Bị nóng đến không chịu được, nghe nói có chiếu mát liền chạy tọt vào phòng.

Thảo Thảo mua chiếu trúc, nằm rất mát. Thảo Thảo trải chăn mỏng ở chỗ của mình, cô không chịu được cảm giác mát mẻ này. Thẩm Bị nằm xuống thoải mái dang tay giơ chân, thở phào một hơi: “Ai da, cũng mát đấy.” Anh nghiêng đầu nhìn Thảo Thảo, vỗ vỗ chỗ cạnh mình, cười cười: “Nào, đến đây!”

Mặt Thảo Thảo nóng bừng, bĩu môi, rồi đi vào phòng vệ sinh. Làm xong mọi việc, cô vào phòng thì thấy Thẩm Bị đã ngủ say như chết. Tắt đèn, lại một ngày nữa trôi qua.

Thảo Thảo nhìn màn đêm u tối, nghĩ ngợi: Gặp lại Quan Hạo thì thế nào? Mình cũng trôi qua một ngày thôi. Làm tình nhân của Thẩm Bị thì sao, cũng phải tự mình ôn tập thi cử! Còn Thẩm Bị, anh ta cũng chẳng phải kẻ suốt ngày chìm trong rượu, đắm trong gái. Nhưng sao anh ta không kết hôn mà lại muốn tìm tình nhân?

Liên quan gì đến mình chứ? Thảo Thảo cười khẩy. Chuyện của ai người đó lo, con đường của mình thì nên tự mình đi. Cô sẽ không để mình rơi vào tình cảnh khó xử như thế nữa!

Đàn ông không phải đều giống nhau sao? Hai người ở bên nhau chưa chắc đã là một đôi, đợi đến già rồi, không có ai chăm sóc nữa thì vẫn còn viện dưỡng lão mà, đến lúc đó không phải sẽ có rất nhiều người cùng ở, cùng chăm sóc nhau sao?

Thảo Thảo nghĩ: Chuyện này phải nhìn cho rõ. Yêu hay không yêu đều chỉ là cái cớ, dù nam hay nữ chẳng qua chỉ muốn tìm người bầu bạn. Bản thân cô như thế, Thẩm Bị như thế, Quan Hạo … cũng như thế!

Nghĩ thông rồi thì buông bỏ hết những hi vọng hão huyền. Gì mà sức mạnh của tình yêu, dũng khí khi yêu, hết thảy đều là dối trá, thế giới này căn bản không cần tình yêu!

Cô suy nghĩ rất nhiều. Từ giờ trở đi tuyệt đối sẽ không để mình bị người ta bỏ rơi nữa, dù có bỏ rơi thì cũng phải do bản thân tự nói. Nếu như có một ngày Thẩm Bị thật sự tìm được người vợ như ý thì mình sẽ tiêu sái rời đi, vui vẻ mà sống.

Còn bây giờ, Thảo Thảo xấu xa nghĩ thầm: Mình cứ chăm sóc cho anh ta thật tốt, trong tương lai nếu vợ anh ta chăm sóc anh ta không tốt thì anh ta sẽ nhớ đến mình. Những điều này do chính Thảo Thảo trải qua, bởi vì cô đã từng bị người khác đem ra so sánh.

Mình bị so sánh thì không nói làm gì, nhưng thứ khó chịu nhất là chuyện đó có thể so sánh ư? Vợ có thể đem ra so với tình nhân ư? Phụ nữ không nói, bọn đàn ông lại chẳng hé môi, song trong lòng sẽ nghĩ đến.

Thảo Thảo bị chính suy nghĩ của mình làm cho buồn cười, đây rõ ràng là gây phiền phức cho người ta mà!

Đáng đời, ai bảo Thẩm Bị tâm địa bất chính! Thảo Thảo từ từ chìm vào giấc ngủ, bên cạnh là tiếng ngáy khò khò của Thẩm Bị. Trên sàn gỗ trải tấm thảm vừa mua, lại phủ lên trên đó tấm chăn mỏng, cho dù bị đá xuống giường cũng có thể ngủ ngon.

Thẩm Bị mở mắt ra, trong phòng vẫn tối mờ.

Trời chưa sáng à? Mọi khi đều là giờ này mà. Thảo Thảo đẩy nhẹ cửa bước vào phòng, thấy anh đã thức, khẽ bảo: “Bảy giờ rồi, dậy thôi.”

Giọng cô dịu dàng, mang theo hương vị sữa đậu nành. Thẩm Bị hừ nhẹ, lại nhắm mắt tiếp: “Trời mưa hả?”

“Không có, em đổi rèm cửa sổ rồi. Cái cũ sáng quá, em ngủ không ngon.” Soạt, Thảo Thảo kéo rèm cửa ra, trong phòng sáng hẳn lên.

Thẩm Bị mở mắt ra, nhìn bóng hình duyên dáng của Thảo Thảo được phác hoạ rõ nét dưới ánh sáng, xoay người lẩm bẩm: “Nằm mơ thôi!” Rồi lại nắm mắt ngủ tiếp.

Thảo Thảo dở khóc dở cười, bước đến lay anh: “Dậy thôi, Thủ trưởng dậy đi! Nướng nữa sẽ trễ đấy!”

Thẩm Bị hừ hừ, vẫn không chịu dậy. Thảo Thảo nhanh trí, cầm điện thoại lên bấm gọi cho Thẩm Bị.

Tu tu tu tu, tiếng kèn quân lệnh vang lên, Thẩm Bị giật mình lập tức bật dậy. Thảo Thảo hả hê lắc lắc điện thoại trong tay, Thẩm Bị lắc đầu bó tay, giơ tay chỉ Thảo Thảo: “Đặng Thảo Thảo, em được lắm, anh ghim em rồi đấy!”

Thảo Thảo quay người ra khỏi phòng, tiếng nói từ ngoài vọng vào: “Anh nhanh lên đi, sắp trễ rồi đấy! Chần chừ nữa là không có bữa sáng đâu!”

Thẩm Bị đương nhiên không tin Thảo Thảo sẽ ăn hết bữa sáng của mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời giường đứng dậy đi rửa mặt.

Thảo Thảo mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ bằng tơ tằm đi qua đi lại trong phòng. Thẩm Bị nhìn làn da trắng ngần dưới hai sợi dây đỏ, do dự một chút. Phải đi làm đã, tối về rồi tính. Anh liền đi vào phòng tập thể dục.

Thảo Thảo đã nhanh chóng thu dọn, hai người đi qua đi lại cũng sẽ không vướng víu, chỉ bỏ một chút công sức sửa sang mà căn phòng đã trở nên sáng sủa, mát mẻ. Đợi Thẩm Bị tập thể dục xong, trước khi tắm xong và ngồi vào bàn ăn thì sữa đậu nành vừa ấm, bánh bao vừa nóng đã đặt sẵn ở đấy.

Thảo Thảo nướng hai lát bánh mì, tiếng ting ting kêu lên.

Thẩm Bị thấy Thảo Thảo vẫn ở trong nhà vệ sinh, nên đi lấy ra. Máy nướng bánh mì mới được Thảo Thảo mua hôm qua, trước giờ Thẩm Bị chẳng dùng đến những thứ này. Bánh mì vàng ươm, hơi cháy sém ở góc, mùi vị cũng thơm, cắn thử một miếng, rất ngon! Quên đi bánh bao nóng hổi, anh cắn một miếng thật lớn.

“Thẩm Bị!” Thảo Thảo vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Thẩm Bị đã ăn hết bữa sáng của mình, liền chống nạnh bực tức đứng bên bàn: “Bánh bao mới là của anh, bánh mì là của em!”

“Của ai mà chả như nhau!” Thẩm Bị hơi khó hiểu: “Em ăn bánh bao đi!”

Thảo Thảo nói: “Đó là bánh bao nhân thịt, em không ăn đồ dầu mỡ!”

Thẩm Bị cười cười: “À ha… Sao em không nói sớm. Nếu em không ăn thì anh ăn luôn nhé!” Vừa khéo anh vừa ăn hết bánh mì, bèn lấy bánh bao, cắn từng miếng ăn sạch sẽ. Vừa ăn vừa khen mãi, “Woa… mùi vị ngon ghê, ngon quá trời ngon!”

Tay trái Thảo Thảo bưng ly sữa đậu nành của Thẩm Bị, tay phải bưng cái ly của mình, ừng ực uống hết cả hai ly. Thẩm Bị thấy Thảo Thảo tức giận đùng đùng bèn nói: “Em khát lắm hả? À, em giúp anh hâm nóng một ly với.”

Anh trưng ra dáng vẻ vô lại, Thảo Thảo tức đến nghẹn lời.

Thẩm Bị chỉ tủ lạnh, “Anh thấy rồi, hôm qua em mua rất nhiều sữa đậu nành!”

Thua anh ta rồi! Đây là thiên phú của trinh sát hả?

Thảo Thảo xoay người đi vào bếp, leng ca leng keng hâm nóng sữa đậu nành.

Thẩm Bị đắc ý vênh mặt, ngồi bắt chéo chân, cầm báo buổi sáng đọc.

Đây mới là một ngày mà con người nên sống chứ! Ngày đầu tiên sau khi xuất ngũ, Thẩm Bị cảm thấy mình đã quay về cuộc sống chân chính rồi.



Hôm nay là thứ sáu, rất nhiều người vội vàng tan ca sớm, giờ cao điểm buổi sáng cũng đến sớm hơn những ngày khác trong tuần.

Lúc hai người làm xong mọi thứ thì đã chín giờ. Thảo Thảo hơi vội cho nên đành để Thẩm Bị đưa đi làm.

“Em đi đây, anh lái xe cẩn thận.” Theo thói quen, Thảo Thảo nghiêng người hôn lên mặt Thẩm Bị một cái.

Thẩm Bị sững sờ, Thảo Thảo ngẩn người. Mình lại nhầm anh ta thành Quan Hạo rồi. Trong lòng nặng nề, thấy khuôn mặt đen đen của Thẩm Bị chẳng có vẻ hào hứng, Thảo Thảo vội vàng xin lỗi: “À, em xin lỗi!”, nhưng việc này có gì phải xin lỗi cơ chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui thật là rối rắm, Thảo Thảo dứt khoát thẳng thừng xuống xe, chạy vội như điên.

Lúc này Thẩm Bị mới sờ sờ mặt mình, cười he he.

Cô nàng này thật thú vị!



Báo cáo của Kiều Tiểu Nhuế và Lỗ Tu Thừa được nộp lên, tiếp theo là khảo sát thực tế, bản kế hoạch và sắp xếp cho chuyến công tác được đưa đến tay Thẩm Bị, Thẩm Bị xem qua, sau đó kí tên.

Tiểu Nhuế cầm lấy văn kiện thong thả đi, chợt như nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Thẩm tổng, nhà của anh hẳn đã đến ngày quét dọn, số điện thoại tôi đưa cho anh, anh còn nhớ không? Hay để tôi gọi cho họ giúp anh?”

Thẩm Bị nhớ lại hình như hôm qua Thảo Thảo đã quét dọn rồi, bèn xua xua tay nói: “Không cần đầu, đã quét sạch rồi.”

Tiểu Nhuế nói tiếp: “Vậy trong tủ lạnh nên mua thêm vài thứ nữa, tôi nhớ hình như tuần nay món chân giò hun khói Thanh Đảo mà anh thích ăn đã gần hết, có muốn mua một thêm không? Tuần sau tôi đi công tác rồi, hay cuối tuần này, chúng ta đi mua thêm.”

Đúng lúc này Lỗ Tu Thừa gõ cửa bước vào, khi nghe được liền lén nhìn Tiểu Nhuế, cười nói với Thẩm Bị: “Đúng đó, Thẩm tổng, tôi vẫn chưa được đến nhà của anh đó! Ngay cả cửa nhà cũng không biết thì sau này sao mà báo cáo công việc được đây!”

Thẩm Bị đặt bút xuống, cười ha ha: “Không vấn đề gì, cuối tuần đến chơi đi. Để Thảo…”, nói đến đây, Thẩm Bị chợt nhận ra mình suýt để lộ, liền ho khẽ: “Để Tiểu Nhuế làm vài món sở trường rồi chúng ta cùng nhau uống mấy ly”.

Kiều Tiểu Nhuế cười ngọt ngào, xoay đầu sang thì thấy Lỗ Tu Thừa đang cười hi hi nhìn cô thì mặt liền đỏ lên, vội đi ra ngoài trước.

Thẩm Bị nghe Lỗ Tu Thừa báo cáo công việc xong mà lòng dạ cứ ở đâu đâu, trong phòng chỉ còn một mình mình thì xoay xoay điện thoại mấy vòng, cuối cùng ấn vào dãy số quen thuộc.

Số điện thoại của Thảo Thảo.

Công việc của Thảo Thảo giống như thường lệ, sắp đến trưa thì bận chỏng vó. Phùng Thượng Hương giao cho cô một đống hợp đồng, bắt cô thứ hai phải dịch xong hết. Đây là dự án lớn, bọn họ phải làm một bản báo cáo phân tích, sau đó đưa cho ông chủ người Trung Quốc không hiểu tiếng Anh xem.

Điện thoại vang lên. Là Tiểu Văn gọi: “Thảo Thảo, thứ bảy có kế hoạch gì không?”

Đầu tiên Thảo Thảo nhớ đến hình như thứ bảy Thẩm Bị chẳng có sắp đặt gì, rồi nhắc nhở bản thân phải ôn bài thi! Cô liền đáp: “Không có, nhưng phải ôn bài.”

“Vậy ra ngoài chơi với tụi mình đi, đến ngoại ô chơi, cậu cũng có thể ôn bài ở đó mà.”

“À, thôi, mình ở nhà ôn bài.”

Từ chối Tiểu Văn xong, Thảo Thảo xoa vùng giữa trán, cô không biết mình từ chối Tiểu Văn do muốn ôn bài hay do Thẩm Bị nữa? Rồi tự cảnh cáo mình không nên để đàn ông ảnh hưởng đến cuộc sống của mình!

Hồi chuông cảnh cáo này chưa dứt thì điện thoại lại reo. Là Thẩm Bị gọi.

“Thảo Thảo hả? Hôm nay em về bên Thiên Thông Uyển đi, cuối tuần này đồng nghiệp của anh muốn đến nhà chơi.”. Thẩm Bị hơi áy náy, anh nghĩ tình nhân thì không thể đường đường chính chính gặp đồng nghiệp được, mình làm vậy không hề sai. Giữa anh và Thảo Thảo chỉ là quan hệ tiền bạc, không có bất cứ ràng buộc nào khác. Nhưng anh vẫn cảm thấy không nỡ, lúc nói chuyện càng thêm cẩn thận.

Bên Thảo Thảo hồi lâu chẳng lên tiếng.

Thẩm Bị nhẹ giọng hỏi: “Thảo Thảo?”

Qua mấy giây, Thảo Thảo mới hỏi: “Vậy thì… em dọn dẹp đồ đạc của mình đã. Ở đó còn có đồ dùng hàng ngày của em.” Giọng nói không dịu dàng như buổi sáng sớm, mà có chút kiềm chế truyền sang.

Thẩm Bị hít sâu, nói: “Cũng được, thu dọn một chút.”

Bên kia đột nhiên có tiếng cười: “Thẩm Bị, không phải đây là lần đầu tiên anh nuôi tình nhân đấy chứ?” Tiếng của Thảo Thảo trở nên ngả ngớn “Không đủ kinh nghiệm nhỉ!”

Thẩm Bị đần ra, điện thoại bị ngắt rồi!

Hôm nay Tôn Nam Uy ra ngoài làm việc nên không có mặt ở đây. Trợ lý Tiểu Vương ngồi bên cạnh Thảo Thảo đi ăn trưa xong rồi quay lại, chào Thảo Thảo một tiếng, đi được mấy bước liền lùi về: “Thảo Thảo, cô không sao chứ?” Mắt Thảo Thảo hơi đỏ, vẻ mặt tiều tuỵ.

“Không sao!” Thảo Thảo định thần, cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, “Vừa rồi nhìn máy tính quá lâu thôi, mắt hơi đau, lại quên mang theo thuốc nhỏ mắt nữa.”

Thời đại này chẳng có ai ngu ngốc cả, nhưng mọi người đều làm ra vẻ khờ khạo. Tiểu Vương gật đầu quan tâm, nói: “Tiệm thuốc dưới lầu có bán đấy, hay là em mua giúp chị nhé?”

“Không cần đâu, chị nghỉ ngơi một chút là ổn.” Thảo Thảo vực dậy tinh thần, tiếp tục dịch tài liệu.

Phùng Thượng Hương mặc bộ đồ công sở kinh điển của Ports(*) bước vào phòng làm việc, giày cao gót Belle gõ xuống nền nhà kêu vang. Tiểu Vương lén cười giễu Phùng Thượng Hương mê muội đồ của Ports, bảo rằng quần áo xấu xí của cô trợ lý trong bộ phim “Yêu nữ xài hàng hiệu” đều là do Ports tài trợ, Phùng Thượng Hương của chúng ta chắc chỉ xem phụ đề, chẳng để ý đến quần áo.

(*) Ports: Nhãn hiệu thời trang cao cấp của Canada.

Tiếng Anh của Phùng Thượng rất tốt, những người ở đây đều nói được tiếng Anh, Tiểu Tôn còn nói được vài câu tiếng Pháp.

Tiểu Vương là sinh viên chuyên ngành tiếng Anh của trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, ngoại ngữ phụ là tiếng Nhật, năng lực ngôn ngữ khỏi phải bàn cãi.

Nói như vậy chẳng qua chỉ là háo hức mà thôi.

Hôm nay Thảo Thảo không có lòng dạ nào mà ngắm nhìn quần áo của Phùng Thượng Hương.

Do dự mấy lần, cuối cùng cô cũng đứng lên gõ cửa phòng làm việc của Phùng Thượng Hương.

“Mời vào!” Phùng Thượng Hương nhìn Thảo Thảo, trên mặt chẳng có vẻ gì lạ, tiếp tục nhìn máy tính, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Luật sư Phùng, chiều nay tôi muốn xin về sớm.”

“Hả? Không khỏe sao?”

Phùng Thượng Hương nhìn cô một cái, nói: “Cô dịch xong tài liệu đi rồi đi.”

“Luật sư Phùng, tài liệu thứ hai mới cần, tôi đem về nhà dịch được không?”

Cuối cùng Phùng Thượng Hương cũng rời mắt khỏi máy tính, nhìn Thảo Thảo: “Thảo Thảo, cô lớn hơn tôi, vốn là tôi không nên nói, nhưng tôi nghĩ cô được sống một cuộc sống sung túc, nên không biết đến nỗi khổ của người phải làm lụng kiếm tiền. Ở đây mỗi ngày đều nhiều việc như thế, nếu như ai cũng xin nghỉ về sớm giống cô, thì nơi này còn có thể tiếp tục hoạt động ư? Mà thôi, tôi cũng đã nói hết những điều nên nói rồi, nếu cô vẫn muốn về thì cứ về, nhưng tôi hi vọng không có lần sau.”

Miệng Thảo Thảo giật giật, gật gật đầu đi ra ngoài. Trở lại chỗ ngồi, cầm lấy bút xoay hai vòng, rắc một tiếng, cây bút gãy làm đôi, cô vứt sang một bên.

Bảy giờ tối, lúc ra khỏi phòng làm việc, thấy Thảo Thảo vẫn vùi đầu làm việc, Phùng Thượng Hương cau mày, không nói gì, bỏ đi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương