Trung tuần tháng Bảy, thời tiết thành phố này rất nóng nực.

Chúng tôi khó khăn xuyên qua một ngõ nhỏ, vòng ra một đường cái thoáng đãng.

Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, vài cô gái trẻ ăn mặc hở hang thoáng qua chúng tôi, trong đó có một cô ăn mặc cực kỳ thiếu vải quay đầu huýt sáo với Lâm Kiều. Bộ ngực đầy đặn cùng với cặp chân dài phơi bày dưới ánh đèn đường. Mà tôi đột nhiên cảm thấy, nếu chính phủ không lập tức ra lệnh cấm các cô gái trẻ ăn mặc ngoại y như nội y, tội phạm cưỡng dâm ở thành phố C nhất định tăng cao gấp bội.

Nhìn theo bóng dáng cô gái xa dần, tôi cũng cảm thấy phải tìm đề tài gì để nói, vì thế cảm thán: “Dáng người đẹp quá. Cho tới bây giờ tôi chưa thấy cô gái nào dáng đẹp như vậy.”

Lâm Kiều cả đường trầm mặc rốt cuộc phát biểu ý kiến: “Cũng bình thường.”

Tôi quay đầu nhìn lại anh ta một cái, nói: “Gợi cảm như vậy mà cậu cảm thấy bình thường, chẳng lẽ gặp qua những người còn gợi cảm hơn?”

Anh ta nhíu mày: “Nếu mặc ít quần áo chính là gợi cảm, thì cô gái kia quả thật rất gợi cảm.” Dừng một chút lại bổ sung: “Bọn trẻ con cũng rất gợi cảm.”

Tôi nói: “Cậu thật là từng trải?”

Anh ta không nói, một lát sau đột nhiên thở dài: “Nhan Tống, cậu bị ngốc sao?”

Tôi nói: “Cái gì? Gió lớn quá tôi nghe không rõ.”

Anh ta dừng chân, hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi không chớp mắt: “Tôi nói, cậu là đồ ngốc sao, bọn họ hỏi mượn phòng cậu liền cho mượn, mở miệng bảo cậu tham gia buổi liên hoan cậu lập tức tham gia, một cô gái, không sợ đến lúc đó xảy ra chuyện gì sao?”

Tôi cười gượng hai tiếng: “Mọi người là bạn cùng lớp, có thể xảy ra chuyện gì chứ, tư tưởng của cậu không cần phức tạp như vậy.”

Nhưng ánh mắt anh ta lập tức trở nên hung hăng, dường như đang rất tức giận, một lúc lâu sau nói: “Nhan Tống, cậu thật sự không có chút tự trọng nào.”

Tôi cảm thấy mình ngây người một chút. Trong ruột xông lên mùi vị của hoàng liên[1], rành rọt, rõ ràng. Tôi nói: “Xin lỗi, là tôi không có tự trọng, một mình cậu đi mua rượu đi, tôi thấy hơi chóng mặt, muốn về trước, tạm biệt.”

Nói xong chạy nhanh như chớp.

Bút máy đại ca thấy tôi một mình tay không về giật mình hỏi, tôi nói Lâm Kiều chê tôi đi theo vướng tay vướng chân, nên trên đường đuổi tôi về trước.

Cậu ta nói: “Thằng nhóc này có bệnh sao? Rõ ràng nó chủ động lôi cậu đi, tại sao lại chê cậu vướng chân vướng tay?”

Tôi nói: “Các cậu thông cảm chút, thanh niên tính tình thất thường vậy mà.”

Bút máy đại ca lộ ra vẻ thương hại: “Làm bạn với người mâu thuẫn như thế quả thật không dễ dàng đúng không? Vất vả cho cậu rồi, Nhan Tống.”

Tôi nói: “Không sao, không sao.”

Hai mươi phút sau Lâm Kiều khiêng một thùng 1573[2] xuất hiện ở cửa làm những cậu bạn ở nhà reo lên. Những cậu bạn trước giờ chỉ uống bia nhìn thấy rượu này cẩn thận mở, kinh ngạc hưng phấn mà nói: “A! Rượu nha! Đây mới gọi là rượu chứ!”

Kỳ thật, mọi người đều từng nhìn thấy rượu rồi, nhưng đột nhiên trước mắt là rượu dành cho mình nên mới cao hứng không nói nên lời.

Mà năm đó, mọi người trong phòng ai cũng muốn thử, tôi lại hoàn toàn không ý thức được tính nguy hiểm của rượu, cũng có chút muốn thử. Bây giờ nhớ lại, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi, vốn là nếu không đập vỡ thì chai rượu đâu thể giết người. Vậy mà hôm đó, thiếu chút nữa chấm dứt cuộc sống của tôi.

Nguyên nhân của toàn bộ chuyện này là một cô gái mê những tiểu thuyết Đài Loan đề nghị mọi người chơi trò “Nói thật hay mạo hiểm”. Tôi cảm thấy người phát minh ra trò này nhất định là một người đang yêu đơn phương, mà người ta phát minh ra trò chơi này mục đích căn bản là để tìm hiểu những chuyện riêng tư của người trong lòng mình.

Bút máy đại ca lấy ra một bộ bài nói luật chơi: “Bài ai ít điểm nhất là thua, phải trả lời hoặc làm theo yêu cầu của người có bài nhiều điểm nhất.”

Vòng thứ nhất, một nam sinh trúng chiêu, cậu ta lựa chọn nói thật, mà vấn đề của nữ sinh đưa ra cũng biểu hiện sự ngây thơ trong mình, vấn đề làm cho mọi người cảm thấy vô vị, cô ấy hỏi: “Học với cậu ba năm rồi, tôi còn không biết cậu là người ở đâu, cậu là người ở đâu vậy?”

Nam sinh nói: “Ba tôi là người Cam Túc, mẹ tôi là người Hà Nam, còn tôi sinh ra ở Tứ Xuyên, cho nên tính ra tôi là người Cam Túc, lại là người Hà Nam, cũng coi như là người Tứ Xuyên.”

Nữ sinh bừng tỉnh: “A, thì ra là tổng hợp của người Hà Nam, Cam Túc cũng là người Tứ Xuyên, ba tỉnh giao nhau, thật không tầm thường.”

Tôi nghĩ ba cái tỉnh Hà Nam, Cam Túc, Tứ Xuyên này giao nhau quả đúng là không tầm thường thật, hơn nữa đây là một mở màn thất bại, nhưng cũng may người tiếp theo không phụ sự mong đợi của mọi người.

Người tiếp theo được hỏi là tôi và bút máy đại ca, trúng chiêu là Lâm Kiều. Mà Lâm Kiều cũng thật không may, cả tôi và bút máy đại ca đều bốc được quân K, tức là anh ta đồng thời phải chịu sự vùi dập của hai người. Nếu Lâm Kiều lựa chọn mạo hiểm, tôi nhất định phải làm cho anh ta cởi quần ở đường cái[3]. Nhưng đáng tiếc anh ta lựa chọn nói thật.

Bút máy đại ca không hổ là đọc truyện tranh 18+ nhiều năm, cậu ta nhìn ánh mắt Lâm Kiều, cực kỳ chân tình nói: “Có vấn đề muốn hỏi cậu lâu rồi, đã từng tự an ủi[4] chưa?”

Tôi phì một ngụm nước ở trên bàn. Những nữ sinh ở đây cũng hiển nhiên không nghĩ được bút máy đại ca lại dám ở trước mặt mọi người hỏi một vấn đề đáng khinh như vậy, xấu hổ nhắm hai mắt lại.

Vấn đề này của bút máy đại ca thật là thiếu đạo đức, nếu Lâm Kiều lắc đầu phủ nhận, mọi người chúng tôi đều sẽ hoài nghi cậu ta có bệnh không tiện nói ra. Mà nếu như anh ta gật đầu thừa nhận, thì sẽ mất mặt trước tất cả mọi nữ sinh ở đây, bởi vì trong nhận thức của bọn họ, soái ca là không tự an ủi cũng không cần đi toilet.

Tôi cảm thấy buồn cười, nghẹn họng nhìn Lâm Kiều, vừa lúc ánh mắt anh ta liếc sang. Trong nháy mắt, thần sắc anh ta dại ra, ngây người không đến năm giây rồi đột nhiên cũng cười, sau đó cúi đầu nuốt nước bọt, ngẩng đầu trấn định nhìn bút máy đại ca: “Đã từng.”

Xung quanh lập tức vang lên một loạt các tiếng hò reo của bọn nam sinh, tất cả các nữ sinh đều ngượng ngùng chín mặt.

Bút máy đại ca nói: “Hảo hán, nào, Nhan Tống, tới phiên cậu. Lâm Kiều, cậu vẫn chọn nói thật?”

Lâm Kiều gật đầu, nửa cười nửa không nhìn tôi.

Bút máy đại ca liếc mắt ẩn ý nhìn tôi.

Sự ăn ý giữa tôi và cậu ta có hạn, không thể đọc được chuẩn xác ánh mắt này có ý gì, đành phải quay đầu lại hỏi. Cậu ta tiến đến gần bên tai tôi lặng lẽ nói: “Hỏi cậu ta khi tự an ủi nghĩ đến ai?”

Tôi nói: “Vấn đề này, tôi là nữ sinh, tại sao không biết xấu hổ chứ, vậy sao vừa nãy cậu không hỏi.”

Cậu ta nghiêm trang nói: “Phải tiến hành theo đúng trình tự chứ.”

Tất cả bạn học đều dùng ánh mắt trông chờ nhìn tôi, Lâm Kiều ngồi xếp bằng dưới đất, trong tay cầm chiếc chén thủy tinh, khóe mắt cong cong, không phải khiêu khích lại cực kỳ khiêu khích. Mà tôi, đột nhiên nhớ tới dưới ngọn đèn đường, anh ta nói, Nhan Tống, cậu thật sự không có chút tự trọng nào.

Tôi cảm thấy nếu như anh ta đã coi tôi như thế, tôi cần gì phải rụt rè, rõ ràng cứ cầm cờ mà phất thôi.

Tôi nghiêm trọng nhìn Lâm Kiều, nói: “Nếu bút máy đại ca đã nhắc tới tự an ủi, tôi đây cũng sẽ hỏi về vấn đề này, lúc cậu tự an ủi, đối tượng mà cậu ảo tưởng là ai?”

Lâm Kiều đang cong cong mắt của quả thực cũng phải nhếch cao lông mày, mà thần kỳ là điều này không làm tổn hại gì đến vẻ đẹp của anh ta, có thể thấy được đúng là vẻ đẹp trời sinh. Bút máy đại ca trợn mắt há mồm bật ngón tay cái lên, các nam sinh trẻ tuổi trải qua một sự trầm mặc ngắn ngủi đồng thanh huýt sáo vang.

Mọi người đều bức thiết chờ câu trả lời của Lâm Kiều, nhưng cậu ta trầm mặc nhìn chiếc ly thủy tinh, một lúc lâu sau nói: “Có thể chọn lại mạo hiểm không?”

Tôi liếc mắt nhìn thùng rượu giữa đám đông, nói: “Hoặc là cậu uống một cân rượu, hoặc là cậu trả lời câu hỏi của tôi.”

Khi nói những lời này, tôi từ trên cao nhìn xuống, khí thế bức người, quần chúng bị khí thế của tôi làm cho kinh sợ, không có bất kỳ ai nhúc nhích, hiện trường ngay cả một cây kim rơi xuống cũng nghe rõ tiếng. Sau đó, tiếng Lâm Kiều tu rượu vang lên ừng ực.

Anh ta tình nguyện uống một cân rượu cũng không đồng ý trả lời vấn đề này. Tôi cảm thấy anh ta thật là một tên ngốc, chẳng qua cũng chỉ là trò chơi mà thôi, anh ta hoàn toàn có thể nói cho chúng tôi đối tưởng của mình là Ngô Mạnh Đạt[5].

Nói chung thiện ác có báo, thiên đạo luân hồi. Rất nhanh sau đó tôi bị báo ứng. Hơn nữa tôi cảm thấy bản thân mình là người bị báo ứng nhanh nhất toàn Trung Quốc, bởi vì lượt tiếp theo, ngay cả quá độ còn không có, tôi lập tức trở thành đối tượng bị tra khảo.

Nữ sinh tra khảo tôi thẹn thùng nói: “Tôi sẽ không hỏi cậu vấn đề khó đáp, đơn giản chút đi, mối tình đầu của cậu là ai?”

Tôi nói: “Rukawa[6].”

Cô ấy nói: “Không nói thật thì cả đời không lấy chồng được.”

Tôi nói: “Được rồi, tôi chọn mạo hiểm.”

Cô ấy chớp chớp mắt: “Được, vậy cậu cũng uống một cân rượu đi.” Vì thế, tôi nháy mắt nhìn ra cô nàng là một fan của Lâm Kiều, thay Lâm Kiều báo thù tôi đây mà.

Lâm Kiều say lờ đờ ánh mắt mông lung liếc nhìn tôi một cái, đưa đến hai chai rượu. Tôi nói: “Các người phối hợp ăn ý như vậy, tại sao không kết hôn đi?”

Anh ta chống đầu, đột nhiên cười cười.

Đêm hôm đó, cả tôi cùng Lâm Kiều đều say khướt.

Tôi chỉ tâm niệm một điều, uống rượu xong không thể lỡ lời, cho đến vài giây tỉnh táo cuối cùng, trong lòng còn âm thầm nói với mình, không thể lỡ lời, tâm lý này quấy nhiễu nghiêm trọng sự chú ý của tôi, đại bộ phận lực chú ý đều phóng lên miệng, không còn chú ý đến cơ thể nữa.

Quả nhiên tôi không sau rượu loạn ngôn, mà là sau rượu loạn tính.

Dựa theo cách nói của mẹ Lâm Kiều, tôi còn nhỏ tuổi mà chính là con hồ ly tinh, quyến rũ con trai bà ấy, sau này lớn lên cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì. Tôi vẫn không thể thừa nhận được buổi tối ngày hôm đó là tôi chủ động cời quần áo của Lâm Kiều, huống hồ, căn bản tôi không còn nhớ gì về buổi tối đó, nhưng có băng ghi hình làm chứng, lần sau rượu loạn tính này, Lâm Kiều mới là người bị hại, còn tôi, là thủ phạm.

Tôi bị tiếng đập cửa đánh thức.

Tôi luôn không cam tâm tình nguyện nhớ lại mảng kí ức này, có những khi nghĩ lại thì luôn tìm một việc gì đó ép nó gián đoạn.

Như một vở rối gỗ quỷ dị, bên trong là Lâm Kiều, bên ngoài là một bạn nữ có mặt buổi tối, bên cạnh là Tô Kỳ.

Tô Kỳ cắn môi, sắc mặt trắng bệch.

Nữ sinh lúng túng nói: “Cái kia, tôi chỉ muốn tới lấy camera của tôi, nửa đường gặp Tô Kỳ…”

Lâm Kiều nói: “Em chờ một chút.”

Rốt cuộc Tô Kỳ bật khóc: “Quá rồi, các người quá rồi.” Sau đó đẩy Lâm Kiều, cầm lấy chiếc camera trên bàn trà xoay người bỏ chạy.

Lâm Kiều lập tức đuổi theo.

Khi tôi tỉnh táo hơn một chút, chỉ còn thấy bóng dáng của Lâm Kiều dần mất hút. Mà khôi hài là, cho đến khi bọn họ một trước một sau song song lao ra khỏi cửa, tôi mới chậm rãi nhận thức được câu “Các ngươi quá rồi” của Tô Kỳ là ý gì.

Khi đó tôi thực sự sợ hãi, sợ hãi, khiếp đảm, không thể tin được.

Việc này không thể nói cho mẹ tôi biết, càng không thể nói cho bà ngoại, nhưng không có người lớn chỉ dẫn, một cô gái mười tám tuổi làm sao có thể đối mặt với tình huống này. May mắn khi đó vì nâng cao xu hướng hội nhập quốc tế, nhà nước bắt đầu đề xướng tổ chức giáo dục chuyên biệt, mở lớp học sinh lý cho học sinh trung học, nên lúc này tôi biết, nếu có một việc quan trọng hơn phải làm, thì đó là đi mua thuốc tránh thai. Tôi run run đi vào hiệu thuốc, run run mua thuốc, sau đó đi đến công viên phụ cận uống.

Ngày đó mặt trời hết sức nghiệt ngã, mà tôi, ở dưới tiết trời ba mươi bảy độ lạnh run.

Những việc diễn ra căn bản rất phức tạp, cho nên đến nay tôi không thể nhớ lại được, chỉ nhớ rõ cuối cùng tôi đã đưa ra một quyết định, đó là quyết định không bao giờ gặp Lâm Kiều nữa, hơn nữa phải nhanh chóng quên đi chuyện này.

Nhưng chuyện này nhất định không thể không để lại dư âm gì.

Nữ sinh quên đem camera ở nhà tôi về, đem máy mở ra lại quên tắt đi, camera đã ghi lại toàn bộ quá trình tôi và Lâm Kiều sau rượu loạn tính. Tô Kỳ nhìn thấy chịu kích thích, uống nửa bình thuốc ngủ tự tử, may mắn phát hiện kịp thời, nếu không hậu quá khó mà lường trước được.

Tôi cũng không rõ ràng đoạn phim kia cuối cùng làm cách nào mà đến được tay cha mẹ Lâm Kiều. Nhưng đương nhiên buổi chiều hôm đó, cha mẹ anh ta đến đây tìm tôi.

Tôi vừa mở cửa ra, mẹ Lâm Kiều nghêng đón tôi bằng một cái tát bên má trái. Sau đó xối xả mắng, đại ý là, Tô Kỳ cùng nhà bọn họ môn đăng hộ đối, tộc trưởng song phương đều rất tán thành hai nhà kết thân, tất cả đều tại tôi quyến rũ con bà ấy, làm cho Tô Kỳ nản lòng thoái chí, thất vọng về Lâm Kiều nên mới tự sát. Tô Kỳ đã nói, nếu tôi quỳ xuống giải thích với cô ấy, đồng thời thề sẽ không bao giờ dính dáng đến Lâm Kiều thì sẽ chịu bỏ qua. Bà ấy cho rằng, nếu tôi còn cảm thấy có chút nào hổ thẹn với lương tâm thì nên lập tức đến trước giường bệnh của Tô Kỳ, quỳ xuống giải thích.

Tôi cả giận nói: “Chuyện này cũng không phải lỗi của một mình cháu, tại sao muốn cháu chịu trách nhiệm một mình?”

Bà ấy cười lạnh hai tiếng rồi nói: “Không phải lỗi của cô? Cô quyến rũ con trai tôi không phải là sai? Đừng cho rằng tôi không biết, cô mười sáu tuổi đã sinh con, loại người như cô, nhân cách còn gì để nói?”

Khi đó cuộc sống của tôi chưa bao giờ trải qua sự suy sụp nào, tuổi trẻ khí thịnh, tuy rằng cũng hiểu được mình có lỗi với Tô Kỳ, nhưng rốt cuộc vẫn không chịu đồng ý đến trước giường cô ấy quỳ xuống nhận sai. Mà không quỳ xuống trước giường bệnh Tô Kỳ khi cô ấy mới vào bệnh viện, rốt cuộc trở thành chuyện tôi hối hận nhất trong cuộc đời hai mươi bốn năm ngắn ngủi của mình.

Nửa tháng sau, mẹ tôi vì bị tình nghi tham ô mà bắt giam. Một người chú quan hệ họ hàng vụng trộm nói với tôi, mẹ tôi là bị người khác ám hại.

Tôi đi đến dưới nhà Tô Kỳ quỳ hai ngày, Tô Kỳ khoanh tay nói với tôi: “Bây giờ biết sai rồi sao? Đáng tiếc chậm rồi.”

Chứng cứ mẹ tôi tham ô vô cùng xác thực, bị phán mười năm tù. Bà ấy đã từng nghĩ, cảm thấy mình bị trừng phạt đúng tội. Tham thì đã tham rồi, sớm hay muộn cũng vậy. Nhưng nếu không phải vì tôi, tôi nghĩ bà ấy vẫn còn có thể thảnh thơi vài năm nữa.

Tài sản của nhà tôi hầu như mất sạch sẽ. May mắn chính phủ niệm tình, để lại cho chúng tôi một chỗ ở. Tuy rằng chỉ là một ngôi nhà tập thể, nhưng ít nhất có thể dung thân. Mà ngoại không lâu sau bị bệnh, cả gánh nặng gia đình đều đặt trên vai tôi. Mà kỳ thi đại học, điểm số rõ ràng cao hơn chỉ tiêu trúng tuyển vào đại học T, nhưng vẫn bị loại, tôi cũng chẳng còn cách nào không chấp nhận sự thật đau thương này.

Mùa hè năm đó, mỗi ngày đều oi ả trôi qua nhưng lại làm cho người ta không kìm lòng được mà lạnh thấu xương thấu cốt.

Một buổi tối cuối tháng tám, bà ngoại bắt đầu ho ra máu. Thầy thuốc trấn trên nói, bệnh này lập tức phải vào bệnh viện điều trị, người già để lâu sợ xảy ra chuyện. Khi đó cả nhà trên dưới chỉ còn hơn ba trăm đồng. Tôi cảm thấy không thể chống đỡ nổi, quyết định tự sát.

Tôi đi đến cửa hàng văn phòng phẩm mua một lưỡi dao thật sắc, đi chợ mua khoai tây, xương và nửa con gà, lại đi đến hàng mã mua một ít tiền giấy.

Giữa trưa hôm đó, tôi nấu cho bà ngoại cùng Nhan Lãng một bữa cơm thật ngon. Buổi chiều, một mình tôi ra bờ sông ngoài thị trấn đốt một giỏ giấy tiền, xem như đốt cho tôi và bà ngoại, bởi vì tôi dự tính sau khi tự sát không lâu, bệnh của bà ngoại cũng không chống đỡ nổi, chúng tôi có thể đoàn tụ cùng nhau, mà khi đó, nhất định chúng tôi phải trải qua những ngày tháng thật vui vẻ, cho nên, tiền rất quan trọng.

[1] Một vị thuốc đắng

[2] Chắc là loại rượu Lư Châu sản xuất từ năm 1573

[3] Ý là uống nhiều rượu quá nên phải giải tỏa ấy

[4] Mẹ nó, là thủ dâm = =

[5] Diễn viên Hồng Kông kỳ cựu, hay đóng cặp với vua hài Châu Tinh Trì.

[6] Số 11 đội Shohoku truyện Slam Dunk.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương