Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân
-
Chương 52
Tiêu Tề Dự nhìn ngọc bội Bàn Long đen như mực này, ngón tay thon dài cầm lên nhìn rồi lại để xuống, nói:
"Ta có nói muốn thu hồi lại sao?"
Sau đó chỉ thấy hắn bình tĩnh đánh xuống một nước cờ, rồi nói với nàng: "Tới phiên nàng."
Lúc này nàng mới thu hồi ánh mắt nhìn lại bàn cờ, sau khi ứng một nước cờ, nàng nói thêm: "Lời ta nói đều là lời tâm huyết. Nếu Thái tử không tin, thì cũng không sao. Dù sao thân phận của ta và người khác nhau một trời một vực, ngày thường cũng không có gì cần lo lắng, ta sẽ không phá hỏng chuyện của Thái tử. Thời gian dần sẽ chứng minh hết thảy, ta cảm thấy người không nên đặt lực chú ý lên trên một người nhỏ bé như ta, mà có lẽ nên đặt lên trên người Hoài Vương điện hạ em ruột của người, rốt cuộc hắn cũng là người chiếm vị trí của người không phải sao?"
Tiêu Tề Dự trước sau như một không biểu lộ gì, một lúc lâu sau, mới lên tiếng: "Nàng đương nhiên chỉ nhìn thấy hắn đoạt vị của ta, nhưng nàng lại không chứng kiến ta đã đánh trở lại kinh thành, hắn chỉ ngồi trên ghế rồng vỏn vẹn một năm lẻ ba tháng, ngay sau khi nàng chết không bao lâu..." Mà chính mình bởi vì lúc đánh giết trở lại kinh thành đã bị trọng thương, sau khi đoạt vị lập nên Thái tử, thì không lâu sau đã chết đi. Tính toán ra, thì thời gian hắn ngồi trên ghế rồng đích xác có ngắn hơn, thế nhưng những lời này hắn cũng không cần nói với nữ nhân này.
Tổng Ngọc Tịch cổ quái nhìn hắn, cũng không xác định được lời nói của hắn là thật hay là giả, nàng nhìn vào mắt hắn, cũng phát hiện ánh mắt hắn không khí phách giống như lời nói của hắn, nàng rũ mắt cười cười, rồi nói: "Điện hạ văn võ song toàn, có mệnh của trời, giờ lại có cơ duyên này, càng như hổ mọc thêm cánh, tại sao không sớm thống nhất thiên hạ, lại cùng nữ nhân hậu trạch dây dưa là cớ gì."
Tiêu Tề Dự buông xuống quân cờ, nâng môi cười cười, phảng phất như băng sơn tan rã, trời đất hồi xuân. Tống Ngọc Tịch chưa bao giờ biết một nam nhân mỉm cười cũng có thể kinh tâm động phách [1] như vậy.
[1] kinh tâm động phách: mất hồn mất vía.
Chỉ thấy hắn nhẹ giọng lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhu hòa nhưng hơi âm u:
"Đúng là cơ duyên này khiến ta thật như hổ thêm cánh, thế nhưng có nàng ở đây, rốt cuộc ta cũng không thể an lòng, nàng nói xem ta phải làm thế nào với nàng đây?"
Lời nói tràn đầy sát khí lại được dùng thanh âm như có độc để nói ra, giống như lời thì thầm bí mật giữa nhưng người yêu nhau, thực sự có thể khuấy động tâm của phụ nữ, nhưng lời nói ra lại thực sự khiến người sợ hãi. Thế nhưng, sự sợ hãi này dường như không bao gồm Tống Ngọc Tịch ở bên trong, chỉ thấy nàng mím môi cười cười, đôi mắt sáng trong, hàm răng nhỏ trắng tinh, giống như liễu non đâm chồi, chả mấy chốc đã thành nụ hoa, tươi mát vô cùng động lòng người. Nàng nhún vai cười cười tỏ vẻ không sao cả, bình tĩnh đáp lời lời nói đằng đằng sát khí của Tiêu Tề Dự.
"Điện hạ nếu muốn giết ta, thì trực tiếp giết chẳng phải là được rồi sao, sao còn ngồi ở chỗ này nói những lời này với ta?”
Tiêu Tề Dự nhướn mày ngạc nhiên nói: "Nàng không sợ ta? Cho dù nàng biến hóa nhanh chóng trở thành tiểu thư của Trấn Quốc công phủ, thì nàng cũng không nên nghi ngờ khả năng ta có thể giết nàng chứ."
Hắn chưa từng nghĩ tới, còn có ngày có thể vui vẻ, ngồi nói chuyện với một nàng chân thật tràn đầy sức sống như vậy. Ở kiếp trước, một thứ tình cảm ngây thơ còn chưa kịp lột trần, theo lúc hắn chôn thi thể của nàng mà biến mất. Thế nhưng giờ này khắc này, Tiêu Tề Dự mới biết, thứ cảm xúc ấy không phải là biến mất, mà chỉ rời đi theo nàng, giờ đây nhìn thấy nàng, tựa hồ như cảm xúc đó lại từ từ chảy về trong mạch máu của hắn, tuần hoàn chảy vào trong lục phủ ngũ tạng của hắn.
Chẳng bao lâu sau, hắn cảm thấy rõ ràng chỉ cần ngồi đối diện với nữ nhân này, thì đã cảm giác như thiên hoang địa lão [2], chỉ xích thiên nhai [3], thật giống như dòng suối trong sa mạc, tưới đẫm nội tâm đã hoang vu cằn cỗi nhiều năm của hắn, lại giống như giữa nơi hoang vu tận cùng gặp được người cùng chí hướng với hắn, khiến hắn an tâm và đủ đầy.
[2] Thiên hoang địa lão (天荒地老): Ý chỉ thời gian rất dài như sánh cùng trời đất, thường được sử dụng trong tình yêu nam nữ.
[3] Chỉ xích thiên nhai (咫尺天涯): Gần ngay trước mặt, xa tận chân trời
Tống Ngọc Tịch lại không nghĩ nhiều như Tiêu Tề Dự, sau khi nghe xong lời Tiêu Tề Dự nói, nàng chỉ đơn thuần nghĩ trong lòng hắn chắc là bất an, vì cảm thấy nàng cũng biết chuyện kiếp trước, sợ sau này nàng sẽ ảnh hưởng đến những gì hắn làm trong tương lai. Hắn là người có thân phận cao, những việc cần làm đều là việc lớn trong thiên hạ, đúng là sẽ không thể chấp nhận có bất kỳ sơ xuất nào, cho nên, hắn sinh ra sát ý đối với mình cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng, loại sát ý này cũng không khiến cho Tống Ngọc Tịch cảm thấy sợ hãi, nàng nở nụ cười điềm tĩnh lộ ra sự trầm ổn mà tiểu cô nương mười một tuổi không nên có, chỉ thấy nàng dùng giọng nói như nhả tơ trả lời lại một câu:
"Đều là người bò ra từ Địa Ngục, hiện giờ điều khiến ta sợ hãi cũng chỉ có Diêm Vương, nhưng rất hiển nhiên không phải là người."
Tiêu Tề Dự không khỏi bật cười, quay đầu nhìn thoáng qua những người đang đứng dưới sườn núi, quyết định không cùng nàng tranh chấp vô vị mà thay đổi một chủ đề nói chuyện khác, hỏi:"Kiếp trước, nàng đã từng gả cho Lý Trạm, giờ gặp lại hắn thì có cảm giác gì?"
Tống Ngọc Tịch lạnh lùng nhếch môi nói: "Cảm thấy hắn vẫn là có mắt mà như mù."
Nếu như Lý Trạm không phải có mắt mà như mù, thì ở kiếp trước cũng sẽ không để nàng một đại mỹ nhân phòng không gối chiếc như vậy, để cho những thứ dong chi tục phấn [4] trong phủ của hắn diễu võ dương oai trước mặt nàng, cười nhạo nàng không nhận được sủng ái, con mắt thưởng thức chỉ có đến như vậy, không phải là mắt mù thì là gì?
[4] Dung(dong) chi tục phấn – 庸脂俗粉 – yōng zhī sú fěn (dung/dong: bình thường; tục: thường tục, đại chúng, phổ thông; chi, phấn: phấn sáp, hương phấn; phấn sáp thường tục, hương phấn phổ thông, nói chung dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, thấy hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa). (Trích hoasinh_anhca blog)
Tiêu Tề Dự nghe xong thì ngay lập tức hiểu được ý trong lời nói của Tống Ngọc Tịch nên cười càng thêm sảng khoái, cuối cùng còn ôm bụng nằm ở trên bàn đá cười ha hả, giống như nghe thấy điều đặc biệt vô cùng buồn cười gì. Còn Tống Ngọc Tịch cầm quân cờ, hạ cũng không xong mà không hạ cũng không xong, nhìn vị Thái tử điện hạ đang nổi cơn, tựa hồ có chút hiểu rõ, hèn chi ở kiếp trước hắn lại bị Hoài Vương chui vào chỗ trống, không phải là bị rút mất não chứ?
Nàng nào biết Tiêu Tề Dự là cười cái gì chứ! Bởi vì nàng căn bản không biết tại sao Lý Trạm là người đối với mỹ nhân ai đến cũng không cự tuyệt nhưng đối với một đại mỹ nhân như nàng hắn lại phải tránh như tránh tà, bây giờ Lý Trạm đáng thương đó còn bị nàng nói là người có mắt như mù, có thể thấy được ở kiếp trước, nàng ở trong phủ của Lý Trạm trôi qua có bao nhiêu uất ức, chuyện cười này, Tiêu Tề Dự nghĩ bụng hắn có thể cười ít nhất nửa năm. Qua một đoạn thời gian ngắn nữa, lại hỏi nàng có cảm nhận như thế nào đối với Bắc Tĩnh Vương Diệp Tu, nàng có thể tiếp tục bình phẩm Diệp Tu là có mắt như mù nữa không đây.
Chọc ghẹo nàng, nhìn nàng nhíu mày khó hiểu, thậm chí hoài nghi nhân sinh. Cảm giác này thật sự quá tốt rồi, giống như khi hắn còn bé đặc biệt thích nhìn chằm chằm vào người hắn thích bắt nạt, trong lòng thật là dễ chịu sảng khoái mà.
Cờ không thể tiếp tục đánh nữa, bởi vì Tiêu Tề Dự đã thỏa mãn đứng lên, thoáng nhìn ngọc bội Bàn Long màu đen để ở trên bàn đá, tiện tay cầm lên, lần nữa ném cho Tống Ngọc Tịch, vô cùng cân nhắc nói:
"Đồ ta đã đưa ra ngoài, cho tới nay chưa từng thu hồi. Nếu nàng không thích, thì ném đi là được rồi." Ngọc Bàn Long này thực sự rất trân quý, hắn cũng biết tùy tiện đưa cho nàng là không đúng, thế nhưng, chuyện này giống như tâm nguyện hai đời của hắn. Kiếp trước, hắn giao cho người của Kỷ gia, ai biết người Kỷ gia là bằng mặt không bằng lòng, cố ý xuyên tạc ý của hắn, cho đến cuối cùng khối ngọc này cũng không đưa đến trên tay nàng. Mà kiếp này, chuyện đầu tiên hắn làm khi trở về, là đến Uyển Bình đưa ngọc cho nàng, nào có chuyện nàng nói cần liền cần, không cần liền trả lại? Đây chẳng phải là quá không đặt hắn vào trong mắt hay sao?
Tống Ngọc Tịch vội vàng bắt lấy, có chút bất mãn đối với sự tùy ý của Tiêu Tề Dự. Tống Ngọc Tịch vừa vuốt ve chất ngọc ôn nhuận, vừa cân nhắc nhỏ giọng hỏi một câu:
"Ném đi thì quá phí phạm, ta có thể bán đi được không?"
Tiêu Tề Dự hít sâu một hơi, gắng sức nhịn xuống xúc động muốn niết khuôn mặt của nàng, nàng thật đúng là dám nói mà!
Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Bán đi... Nàng cứ thử xem."
Ba chữ cuối cùng thực sự là rít ra từ kẽ răng, nếu Tống Ngọc Tịch vẫn không rõ ràng hậu quả của việc "thử xem" là như thế nào thì cũng quá là trì độn rồi. Tống Ngọc Tịch bất mãn hơi vểnh môi, trong lòng ân cần hỏi thăm một lượt trên dưới tổ tông của hắn, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là rất bình tĩnh, nhét ngọc bội vào trong túi trong.
Mạnh Hiếu Nhụ và Tống Minh đứng chờ ở dưới, thấy Tiêu Tề Dự đứng lên, vội vàng chạy vội đi lên. Mạnh Hiếu Nhụ nhìn qua bàn cờ, phát hiện vẫn chưa phân thắng bại, tuy nhiên hắn cũng không dám nói nhiều, trực tiếp mở áo choàng lông chồn màu xám bạc đang ôm, khoác lên vai của Tiêu Tề Dự. Tống Minh do dự không dám tiến lên, lúc trước Mạnh Hiếu Nhụ nói cho hắn biết thân phận thực sự của Tiêu Tề Dự, khiến hắn càng thêm phiền muộn, thật sự trong lòng là ngũ vị tạp trần. Tiêu Tề Dự buộc lại áo khoác, đứng thẳng lưng, tư thái nghạo nghễ như tùng, quanh thân tản ra quý khí không gì sánh kịp.
Tất cả mọi người chờ ở dưới đều đi lên, lực chú ý của mọi người đều đặt lên trên bàn cờ, Tống Ngọc Hàn là người thẳng thắn nhất, nói ra: "Á? Đánh lâu như vậy, cũng không phân ra thắng bại sao?"
Tống Minh lập tức ngăn lại: "Không thể nói bậy, tại sao có thể thắng được Tề công tử chứ?"
Làm sao ngươi liền có thể kết luận là người thua nhất định sẽ là Tề công tử chứ? Những lời này thật sự không phải là quá xấu xa sao?
Ánh mắt mọi người đều lườm về phía Tống Minh, Tống Minh cũng ý thức được mình nói sai, xấu hổ đứng đó gãi gãi đầu. Tiêu Tề Dự đi ngang qua người Tống Ngọc Tịch, âm thầm huơ huơ tay đo chiều cao của nàng lúc này, thấy mình cao hơn nàng một đầu rưỡi thì lấy làm đắc chí. Tống Ngọc Tịch nhìn thấy sự đắc ý trong mắt hắn, thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm mắng vị Hoàng Thái tử Điện hạ này một câu: Quỷ ngây thơ!
Tiêu Tề Dự như một con Khổng Tước kiêu ngạo xoay người đi xuống núi, bước hướng viện tử của Tống Minh. Mạnh Hiếu Nhụ liếc Tống Minh một cái, Tống Minh lập tức hiểu ý, bước hai bước, vẫn không quên quay đầu gọi Lý Trạm. Lý Trạm quyết định đuổi theo, lúc đi đến trước người Tống Ngọc Tịch, đôi mắt u ám sắc bén liếc nhìn nàng chằm chằm, nở nụ cười không rõ hàm ý, khiến Tống Ngọc Tịch nhìn thấy mà run cả da đầu.
Trình độ tâm ngoan thủ lạt [5] của Lý Trạm người này, nàng cũng đã từng được thấy qua. Cha ruột hắn mà hắn còn ra tay được, thì đúng thật là một tiểu nhân, tránh xa vẫn là tốt nhất.
[5] tâm ngoan thủ lạt: ngoan độc
Khách nhân của Tống Minh đều theo hắn quay về viện tử, trong đình cũng chỉ còn lại tỷ muội Tống gia và tỷ muội Kỷ gia. Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Hàn vây quanh Tống Ngọc Tịch khoa trương khen người nàng là lợi hại nhất. Đặc biệt là Tống Ngọc Hàn, đối với kỳ nghệ của Tống Ngọc Tịch vị tiểu muội muội này là phục đến sát đất, thậm chí không ngại nói ra muốn bái Lâm thị làm sư, bởi vị Tống Ngọc Tịch vẫn nói với bên ngoài là tài đánh cờ của nàng là học từ Lâm thị.
Kỷ Uyển Ninh thản nhiên theo sau mấy người Tống Ngọc Thiền khen ngợi Tống Ngọc Tịch, dáng vẻ chân thành, thật sự là học vô cùng nhuần nhuyễn. Chỉ có Kỷ Uyển Thanh cùng Kỷ Uyển Xuân đứng ở bên cạnh, cũng không chen lời, đồng thời cảm thấy Tống Ngọc Tịch thay đổi đến kinh ngạc, trước đây cũng không nghe thấy nha đầu kia biết đánh cờ đâu....Vốn trước khi nàng ta đến đây, còn tưởng rằng sẽ có thể trông thấy một màn kịch hay của mấy cô nương Tống gia, nhưng không nghĩ rằng bị chọc một bụng tức giận, ai nổi bật cũng đều không sao, nhưng tại sao lại là Tống Ngọc Tịch. Vốn Kỷ Uyển Thanh luôn canh cánh trong lòng việc Tống Ngọc Tịch nhanh chóng biến hóa lắc mình trở thành tiểu thư của Trấn Quốc công phủ, hận không thể có thể nhìn thấy Tống Ngọc Tịch ngày ngày bị tỷ muội trong phủ khi dễ cười nhạo, bởi vì điều đó mới đúng với những gì Kỷ Uyển Thanh được dạy bảo, nàng ta ở Kỷ gia, không phải là như vậy sao? Lão thái quân chỉ nâng duy nhất một vị đích nữ là Kỷ Uyển Ninh, những nữ nhi thứ xuất khác đều chỉ là làm nền, mà điều các nàng phải làm đó là làm nền một cách tốt nhất, mọi việc đều nâng Kỷ Uyển Ninh, hơn nữa các nhà khác mà các nàng từng tiếp xúc cũng đều giống như vậy. Một nhà như Tống gia không phân đích nữ, không có quy củ khắc nghiệt, nữ nhi thứ xuất trôi qua còn vui vẻ hơn là đích nữ của nhà khác, điều này khiến cho Kỷ Uyển Thanh, vị đích nữ trên danh nghĩa, cảm thấy có bao nhiêu chua xót trong lòng.
"Ta có nói muốn thu hồi lại sao?"
Sau đó chỉ thấy hắn bình tĩnh đánh xuống một nước cờ, rồi nói với nàng: "Tới phiên nàng."
Lúc này nàng mới thu hồi ánh mắt nhìn lại bàn cờ, sau khi ứng một nước cờ, nàng nói thêm: "Lời ta nói đều là lời tâm huyết. Nếu Thái tử không tin, thì cũng không sao. Dù sao thân phận của ta và người khác nhau một trời một vực, ngày thường cũng không có gì cần lo lắng, ta sẽ không phá hỏng chuyện của Thái tử. Thời gian dần sẽ chứng minh hết thảy, ta cảm thấy người không nên đặt lực chú ý lên trên một người nhỏ bé như ta, mà có lẽ nên đặt lên trên người Hoài Vương điện hạ em ruột của người, rốt cuộc hắn cũng là người chiếm vị trí của người không phải sao?"
Tiêu Tề Dự trước sau như một không biểu lộ gì, một lúc lâu sau, mới lên tiếng: "Nàng đương nhiên chỉ nhìn thấy hắn đoạt vị của ta, nhưng nàng lại không chứng kiến ta đã đánh trở lại kinh thành, hắn chỉ ngồi trên ghế rồng vỏn vẹn một năm lẻ ba tháng, ngay sau khi nàng chết không bao lâu..." Mà chính mình bởi vì lúc đánh giết trở lại kinh thành đã bị trọng thương, sau khi đoạt vị lập nên Thái tử, thì không lâu sau đã chết đi. Tính toán ra, thì thời gian hắn ngồi trên ghế rồng đích xác có ngắn hơn, thế nhưng những lời này hắn cũng không cần nói với nữ nhân này.
Tổng Ngọc Tịch cổ quái nhìn hắn, cũng không xác định được lời nói của hắn là thật hay là giả, nàng nhìn vào mắt hắn, cũng phát hiện ánh mắt hắn không khí phách giống như lời nói của hắn, nàng rũ mắt cười cười, rồi nói: "Điện hạ văn võ song toàn, có mệnh của trời, giờ lại có cơ duyên này, càng như hổ mọc thêm cánh, tại sao không sớm thống nhất thiên hạ, lại cùng nữ nhân hậu trạch dây dưa là cớ gì."
Tiêu Tề Dự buông xuống quân cờ, nâng môi cười cười, phảng phất như băng sơn tan rã, trời đất hồi xuân. Tống Ngọc Tịch chưa bao giờ biết một nam nhân mỉm cười cũng có thể kinh tâm động phách [1] như vậy.
[1] kinh tâm động phách: mất hồn mất vía.
Chỉ thấy hắn nhẹ giọng lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhu hòa nhưng hơi âm u:
"Đúng là cơ duyên này khiến ta thật như hổ thêm cánh, thế nhưng có nàng ở đây, rốt cuộc ta cũng không thể an lòng, nàng nói xem ta phải làm thế nào với nàng đây?"
Lời nói tràn đầy sát khí lại được dùng thanh âm như có độc để nói ra, giống như lời thì thầm bí mật giữa nhưng người yêu nhau, thực sự có thể khuấy động tâm của phụ nữ, nhưng lời nói ra lại thực sự khiến người sợ hãi. Thế nhưng, sự sợ hãi này dường như không bao gồm Tống Ngọc Tịch ở bên trong, chỉ thấy nàng mím môi cười cười, đôi mắt sáng trong, hàm răng nhỏ trắng tinh, giống như liễu non đâm chồi, chả mấy chốc đã thành nụ hoa, tươi mát vô cùng động lòng người. Nàng nhún vai cười cười tỏ vẻ không sao cả, bình tĩnh đáp lời lời nói đằng đằng sát khí của Tiêu Tề Dự.
"Điện hạ nếu muốn giết ta, thì trực tiếp giết chẳng phải là được rồi sao, sao còn ngồi ở chỗ này nói những lời này với ta?”
Tiêu Tề Dự nhướn mày ngạc nhiên nói: "Nàng không sợ ta? Cho dù nàng biến hóa nhanh chóng trở thành tiểu thư của Trấn Quốc công phủ, thì nàng cũng không nên nghi ngờ khả năng ta có thể giết nàng chứ."
Hắn chưa từng nghĩ tới, còn có ngày có thể vui vẻ, ngồi nói chuyện với một nàng chân thật tràn đầy sức sống như vậy. Ở kiếp trước, một thứ tình cảm ngây thơ còn chưa kịp lột trần, theo lúc hắn chôn thi thể của nàng mà biến mất. Thế nhưng giờ này khắc này, Tiêu Tề Dự mới biết, thứ cảm xúc ấy không phải là biến mất, mà chỉ rời đi theo nàng, giờ đây nhìn thấy nàng, tựa hồ như cảm xúc đó lại từ từ chảy về trong mạch máu của hắn, tuần hoàn chảy vào trong lục phủ ngũ tạng của hắn.
Chẳng bao lâu sau, hắn cảm thấy rõ ràng chỉ cần ngồi đối diện với nữ nhân này, thì đã cảm giác như thiên hoang địa lão [2], chỉ xích thiên nhai [3], thật giống như dòng suối trong sa mạc, tưới đẫm nội tâm đã hoang vu cằn cỗi nhiều năm của hắn, lại giống như giữa nơi hoang vu tận cùng gặp được người cùng chí hướng với hắn, khiến hắn an tâm và đủ đầy.
[2] Thiên hoang địa lão (天荒地老): Ý chỉ thời gian rất dài như sánh cùng trời đất, thường được sử dụng trong tình yêu nam nữ.
[3] Chỉ xích thiên nhai (咫尺天涯): Gần ngay trước mặt, xa tận chân trời
Tống Ngọc Tịch lại không nghĩ nhiều như Tiêu Tề Dự, sau khi nghe xong lời Tiêu Tề Dự nói, nàng chỉ đơn thuần nghĩ trong lòng hắn chắc là bất an, vì cảm thấy nàng cũng biết chuyện kiếp trước, sợ sau này nàng sẽ ảnh hưởng đến những gì hắn làm trong tương lai. Hắn là người có thân phận cao, những việc cần làm đều là việc lớn trong thiên hạ, đúng là sẽ không thể chấp nhận có bất kỳ sơ xuất nào, cho nên, hắn sinh ra sát ý đối với mình cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng, loại sát ý này cũng không khiến cho Tống Ngọc Tịch cảm thấy sợ hãi, nàng nở nụ cười điềm tĩnh lộ ra sự trầm ổn mà tiểu cô nương mười một tuổi không nên có, chỉ thấy nàng dùng giọng nói như nhả tơ trả lời lại một câu:
"Đều là người bò ra từ Địa Ngục, hiện giờ điều khiến ta sợ hãi cũng chỉ có Diêm Vương, nhưng rất hiển nhiên không phải là người."
Tiêu Tề Dự không khỏi bật cười, quay đầu nhìn thoáng qua những người đang đứng dưới sườn núi, quyết định không cùng nàng tranh chấp vô vị mà thay đổi một chủ đề nói chuyện khác, hỏi:"Kiếp trước, nàng đã từng gả cho Lý Trạm, giờ gặp lại hắn thì có cảm giác gì?"
Tống Ngọc Tịch lạnh lùng nhếch môi nói: "Cảm thấy hắn vẫn là có mắt mà như mù."
Nếu như Lý Trạm không phải có mắt mà như mù, thì ở kiếp trước cũng sẽ không để nàng một đại mỹ nhân phòng không gối chiếc như vậy, để cho những thứ dong chi tục phấn [4] trong phủ của hắn diễu võ dương oai trước mặt nàng, cười nhạo nàng không nhận được sủng ái, con mắt thưởng thức chỉ có đến như vậy, không phải là mắt mù thì là gì?
[4] Dung(dong) chi tục phấn – 庸脂俗粉 – yōng zhī sú fěn (dung/dong: bình thường; tục: thường tục, đại chúng, phổ thông; chi, phấn: phấn sáp, hương phấn; phấn sáp thường tục, hương phấn phổ thông, nói chung dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, thấy hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa). (Trích hoasinh_anhca blog)
Tiêu Tề Dự nghe xong thì ngay lập tức hiểu được ý trong lời nói của Tống Ngọc Tịch nên cười càng thêm sảng khoái, cuối cùng còn ôm bụng nằm ở trên bàn đá cười ha hả, giống như nghe thấy điều đặc biệt vô cùng buồn cười gì. Còn Tống Ngọc Tịch cầm quân cờ, hạ cũng không xong mà không hạ cũng không xong, nhìn vị Thái tử điện hạ đang nổi cơn, tựa hồ có chút hiểu rõ, hèn chi ở kiếp trước hắn lại bị Hoài Vương chui vào chỗ trống, không phải là bị rút mất não chứ?
Nàng nào biết Tiêu Tề Dự là cười cái gì chứ! Bởi vì nàng căn bản không biết tại sao Lý Trạm là người đối với mỹ nhân ai đến cũng không cự tuyệt nhưng đối với một đại mỹ nhân như nàng hắn lại phải tránh như tránh tà, bây giờ Lý Trạm đáng thương đó còn bị nàng nói là người có mắt như mù, có thể thấy được ở kiếp trước, nàng ở trong phủ của Lý Trạm trôi qua có bao nhiêu uất ức, chuyện cười này, Tiêu Tề Dự nghĩ bụng hắn có thể cười ít nhất nửa năm. Qua một đoạn thời gian ngắn nữa, lại hỏi nàng có cảm nhận như thế nào đối với Bắc Tĩnh Vương Diệp Tu, nàng có thể tiếp tục bình phẩm Diệp Tu là có mắt như mù nữa không đây.
Chọc ghẹo nàng, nhìn nàng nhíu mày khó hiểu, thậm chí hoài nghi nhân sinh. Cảm giác này thật sự quá tốt rồi, giống như khi hắn còn bé đặc biệt thích nhìn chằm chằm vào người hắn thích bắt nạt, trong lòng thật là dễ chịu sảng khoái mà.
Cờ không thể tiếp tục đánh nữa, bởi vì Tiêu Tề Dự đã thỏa mãn đứng lên, thoáng nhìn ngọc bội Bàn Long màu đen để ở trên bàn đá, tiện tay cầm lên, lần nữa ném cho Tống Ngọc Tịch, vô cùng cân nhắc nói:
"Đồ ta đã đưa ra ngoài, cho tới nay chưa từng thu hồi. Nếu nàng không thích, thì ném đi là được rồi." Ngọc Bàn Long này thực sự rất trân quý, hắn cũng biết tùy tiện đưa cho nàng là không đúng, thế nhưng, chuyện này giống như tâm nguyện hai đời của hắn. Kiếp trước, hắn giao cho người của Kỷ gia, ai biết người Kỷ gia là bằng mặt không bằng lòng, cố ý xuyên tạc ý của hắn, cho đến cuối cùng khối ngọc này cũng không đưa đến trên tay nàng. Mà kiếp này, chuyện đầu tiên hắn làm khi trở về, là đến Uyển Bình đưa ngọc cho nàng, nào có chuyện nàng nói cần liền cần, không cần liền trả lại? Đây chẳng phải là quá không đặt hắn vào trong mắt hay sao?
Tống Ngọc Tịch vội vàng bắt lấy, có chút bất mãn đối với sự tùy ý của Tiêu Tề Dự. Tống Ngọc Tịch vừa vuốt ve chất ngọc ôn nhuận, vừa cân nhắc nhỏ giọng hỏi một câu:
"Ném đi thì quá phí phạm, ta có thể bán đi được không?"
Tiêu Tề Dự hít sâu một hơi, gắng sức nhịn xuống xúc động muốn niết khuôn mặt của nàng, nàng thật đúng là dám nói mà!
Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Bán đi... Nàng cứ thử xem."
Ba chữ cuối cùng thực sự là rít ra từ kẽ răng, nếu Tống Ngọc Tịch vẫn không rõ ràng hậu quả của việc "thử xem" là như thế nào thì cũng quá là trì độn rồi. Tống Ngọc Tịch bất mãn hơi vểnh môi, trong lòng ân cần hỏi thăm một lượt trên dưới tổ tông của hắn, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là rất bình tĩnh, nhét ngọc bội vào trong túi trong.
Mạnh Hiếu Nhụ và Tống Minh đứng chờ ở dưới, thấy Tiêu Tề Dự đứng lên, vội vàng chạy vội đi lên. Mạnh Hiếu Nhụ nhìn qua bàn cờ, phát hiện vẫn chưa phân thắng bại, tuy nhiên hắn cũng không dám nói nhiều, trực tiếp mở áo choàng lông chồn màu xám bạc đang ôm, khoác lên vai của Tiêu Tề Dự. Tống Minh do dự không dám tiến lên, lúc trước Mạnh Hiếu Nhụ nói cho hắn biết thân phận thực sự của Tiêu Tề Dự, khiến hắn càng thêm phiền muộn, thật sự trong lòng là ngũ vị tạp trần. Tiêu Tề Dự buộc lại áo khoác, đứng thẳng lưng, tư thái nghạo nghễ như tùng, quanh thân tản ra quý khí không gì sánh kịp.
Tất cả mọi người chờ ở dưới đều đi lên, lực chú ý của mọi người đều đặt lên trên bàn cờ, Tống Ngọc Hàn là người thẳng thắn nhất, nói ra: "Á? Đánh lâu như vậy, cũng không phân ra thắng bại sao?"
Tống Minh lập tức ngăn lại: "Không thể nói bậy, tại sao có thể thắng được Tề công tử chứ?"
Làm sao ngươi liền có thể kết luận là người thua nhất định sẽ là Tề công tử chứ? Những lời này thật sự không phải là quá xấu xa sao?
Ánh mắt mọi người đều lườm về phía Tống Minh, Tống Minh cũng ý thức được mình nói sai, xấu hổ đứng đó gãi gãi đầu. Tiêu Tề Dự đi ngang qua người Tống Ngọc Tịch, âm thầm huơ huơ tay đo chiều cao của nàng lúc này, thấy mình cao hơn nàng một đầu rưỡi thì lấy làm đắc chí. Tống Ngọc Tịch nhìn thấy sự đắc ý trong mắt hắn, thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm mắng vị Hoàng Thái tử Điện hạ này một câu: Quỷ ngây thơ!
Tiêu Tề Dự như một con Khổng Tước kiêu ngạo xoay người đi xuống núi, bước hướng viện tử của Tống Minh. Mạnh Hiếu Nhụ liếc Tống Minh một cái, Tống Minh lập tức hiểu ý, bước hai bước, vẫn không quên quay đầu gọi Lý Trạm. Lý Trạm quyết định đuổi theo, lúc đi đến trước người Tống Ngọc Tịch, đôi mắt u ám sắc bén liếc nhìn nàng chằm chằm, nở nụ cười không rõ hàm ý, khiến Tống Ngọc Tịch nhìn thấy mà run cả da đầu.
Trình độ tâm ngoan thủ lạt [5] của Lý Trạm người này, nàng cũng đã từng được thấy qua. Cha ruột hắn mà hắn còn ra tay được, thì đúng thật là một tiểu nhân, tránh xa vẫn là tốt nhất.
[5] tâm ngoan thủ lạt: ngoan độc
Khách nhân của Tống Minh đều theo hắn quay về viện tử, trong đình cũng chỉ còn lại tỷ muội Tống gia và tỷ muội Kỷ gia. Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Hàn vây quanh Tống Ngọc Tịch khoa trương khen người nàng là lợi hại nhất. Đặc biệt là Tống Ngọc Hàn, đối với kỳ nghệ của Tống Ngọc Tịch vị tiểu muội muội này là phục đến sát đất, thậm chí không ngại nói ra muốn bái Lâm thị làm sư, bởi vị Tống Ngọc Tịch vẫn nói với bên ngoài là tài đánh cờ của nàng là học từ Lâm thị.
Kỷ Uyển Ninh thản nhiên theo sau mấy người Tống Ngọc Thiền khen ngợi Tống Ngọc Tịch, dáng vẻ chân thành, thật sự là học vô cùng nhuần nhuyễn. Chỉ có Kỷ Uyển Thanh cùng Kỷ Uyển Xuân đứng ở bên cạnh, cũng không chen lời, đồng thời cảm thấy Tống Ngọc Tịch thay đổi đến kinh ngạc, trước đây cũng không nghe thấy nha đầu kia biết đánh cờ đâu....Vốn trước khi nàng ta đến đây, còn tưởng rằng sẽ có thể trông thấy một màn kịch hay của mấy cô nương Tống gia, nhưng không nghĩ rằng bị chọc một bụng tức giận, ai nổi bật cũng đều không sao, nhưng tại sao lại là Tống Ngọc Tịch. Vốn Kỷ Uyển Thanh luôn canh cánh trong lòng việc Tống Ngọc Tịch nhanh chóng biến hóa lắc mình trở thành tiểu thư của Trấn Quốc công phủ, hận không thể có thể nhìn thấy Tống Ngọc Tịch ngày ngày bị tỷ muội trong phủ khi dễ cười nhạo, bởi vì điều đó mới đúng với những gì Kỷ Uyển Thanh được dạy bảo, nàng ta ở Kỷ gia, không phải là như vậy sao? Lão thái quân chỉ nâng duy nhất một vị đích nữ là Kỷ Uyển Ninh, những nữ nhi thứ xuất khác đều chỉ là làm nền, mà điều các nàng phải làm đó là làm nền một cách tốt nhất, mọi việc đều nâng Kỷ Uyển Ninh, hơn nữa các nhà khác mà các nàng từng tiếp xúc cũng đều giống như vậy. Một nhà như Tống gia không phân đích nữ, không có quy củ khắc nghiệt, nữ nhi thứ xuất trôi qua còn vui vẻ hơn là đích nữ của nhà khác, điều này khiến cho Kỷ Uyển Thanh, vị đích nữ trên danh nghĩa, cảm thấy có bao nhiêu chua xót trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook