Năm Tháng Bình An
Chương 42


Tiêu Chẩn ngửi thấy mùi xà phòng nhàn nhạt, nhìn nhìn gò má ửng hồng sau khi tắm của nàng, lại nhìn về phía mái tóc đen nhánh mềm mại kia.


Nam nhân đứng im bên cạnh bếp lò, Đồng Tuệ có thể cảm giác được hắn đang đánh giá mình, là đang nhìn nàng ăn cơm sao?

Đồng Tuệ rất không được tự nhiên, nhắc nhở: "Trong nồi còn nước nóng, huynh cũng đi tắm rửa đi.

"

Tiêu Chẩn: "Ừm, chỉ là trên cánh tay có vết thương, lát nữa gội đầu phải nhờ nàng giúp một chút.

"

Đồng Tuệ gật gật đầu.


Tiêu Chẩn vừa đi, Đồng Tuệ liền tăng nhanh tốc độ ăn cơm, buổi sáng làm toàn là việc tốn sức, hai cái bánh bột ngô ăn hết vừa vặn no bụng.


Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng phía nam, Đồng Tuệ đối diện với gương đồng búi tóc gọn gàng.


Đồng Tuệ đang rửa bát ở gian chính thì nghe thấy tiếng gọi từ phía nhà tắm.

Tim nàng đập hơi nhanh, sau khi đẩy cánh cửa che hờ của nhà tắm, nàng phát hiện Tiêu Chẩn không phải đang ngâm mình trong bồn như nàng tưởng tượng, mà là ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên ngoài, mặc quần dài, chỉ để lộ phần thân trên rắn chắc, cường tráng.



Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Chẩn một tay vịn vào thành bồn tắm, cúi đầu nhìn vào trong.


Vết thương trên cánh tay Tiêu Chẩn khiến Đồng Tuệ không còn tâm trí đâu mà e thẹn, nàng vén tay áo đứng bên cạnh hắn, trước tiên cởi khăn buộc tóc cho hắn, sau đó tay trái nhẹ nhàng đỡ lấy gáy hắn, tay phải múc nước trong bồn dội lên tóc hắn.


Xoa bóp một lượt bồ kết, dùng nước trong bồn gội sạch, rồi lại múc nước sạch trong chậu dội lại một lần nữa, như vậy là xong.


Đồng Tuệ đang định lấy khăn lau tóc cho hắn thì nghe thấy tiếng Tiêu Dã ở ngoài: "Nhị ca, lúc đệ dắt la về thì thấy trên xe có vết máu, huynh bị thương sao?"

Vì lo lắng cho ca ca, bước chân Tiêu Dã rất vội, vừa nói vừa chạy thẳng đến cửa phòng Bắc, vén rèm lên thấy bên trong không có ai, liền nghi hoặc gọi thêm một tiếng: "Nhị ca?"

Tiêu Chẩn đáp: "Ta đang gội đầu.

"

Tiếng bước chân của Tiêu Dã lập tức hướng về phía nhà tắm.


Tiêu Chẩn vẫn cúi đầu, xuyên qua khe hở của mái tóc ướt nhèm rủ xuống, hắn thấy nàng đang bối rối xoắn lấy tay, liền lên tiếng: "Đợi ở ngoài đi, ta ra ngay.

"

Tiêu Dã vừa định nói "Chúng ta là huynh đệ, có gì phải ngại", bỗng nhớ ra hôm nay khác với mọi ngày, nhị tẩu có thể đang ở bên trong, bèn cười hì hì hai tiếng: "Vâng, vậy đệ ra phòng phía Bắc đợi.

"

Đồng Tuệ âm thầm cắn môi, tiểu thúc muốn đợi thì đợi, cười hì hì là có ý gì, cứ như nàng và Tiêu Chẩn đang làm chuyện gì mờ ám lắm.


Hơi bực bội, lúc lau tóc cho Tiêu Chẩn, Đồng Tuệ không còn nhẹ nhàng như trước nữa.


Đây là lần đầu tiên Tiêu Chẩn để nàng giúp hắn gội đầu, không có gì để so sánh, hắn chỉ cảm thấy lực đạo của nàng đã rất nhẹ rồi.


Lau tóc xong, Tiêu Chẩn đứng dậy định đi ra ngoài.


Đồng Tuệ vội vàng lên tiếng: "Y phục!"

Tiêu Chẩn nhìn nàng vừa thẹn thùng vừa bực bội nhưng lại không dám nhìn hắn, lúc này mới nhặt bộ y phục sạch sẽ để bên cạnh lên, nhanh chóng mặc vào.


Ở phòng phía Bắc, Tiêu Dã không chút khách khí cởi áo khoác mà huynh trưởng vừa khoác lên, nhìn thấy những vết thương do đao kiếm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn chúng ở ngọn núi nào, nhị ca dẫn chúng ta đi giết hết, nhất định phải báo thù cho huynh!"


Tiêu Chẩn: "Đã giết hết rồi, nhị tẩu ngươi nhát gan sợ quan phủ truy cứu, tự mình biết là được, đừng truyền ra ngoài, kể cả người nhà.

"

Tiêu Dã: "Mười mấy tên đều bị giết hết rồi?"

Tiêu Chẩn gật đầu.


Tiêu Dã cảm thấy rất hả giận, đang cười thì dừng lại, hạ giọng nói: "Nhị tẩu chắc chắn là bị dọa sợ rồi, thảo nào sắc mặt lại kém như vậy.

"

Tiêu Chẩn: "Không còn chuyện gì nữa thì đệ về trước đi, ta còn phải bôi thuốc.

"

Tiêu Dã: "Vậy để đệ bôi thuốc giúp huynh rồi hẵng đi.

"

Tiêu Chẩn liếc nhìn hắn một cái.


Tiêu Dã: "! Ồ, có nhị tẩu rồi, liền chê đệ vụng về.

"

Tiêu Chẩn: "Sau này tìm ta thì cứ gọi ở bên ngoài, ta tự khắc sẽ ra ngoài, đừng có xông xáo vào trong.

"

Tiêu Dã hừ một tiếng: "Cứ làm ra vẻ, ban ngày ban mặt, nếu huynh đàng hoàng thì sợ gì để đệ bắt gặp chứ?"


Tiêu Chẩn dáng người cao lớn, ngồi trên cạnh giường, hai chân vẫn đặt vững vàng trên mặt đất, nghe vậy liền nâng chân đá về phía đệ đệ.


Tiêu Dã như con khỉ nhảy lùi về phía sau, quay đầu về phía nhà tắm hô lớn: "Nhị tẩu, đệ hảo tâm lo lắng cho nhị ca, nhị ca vậy mà lại đá đệ!"

Tiêu Chẩn: "Cút.

"

Thật ra Đồng Tuệ đều nghe thấy hết, ban đầu là cảm thấy ấm lòng vì sự quan tâm của tiểu thúc, sau đó lại tức giận vì sự vô tư của hắn.


Đương nhiên, Đồng Tuệ cũng không bỏ qua sự xấu xa của phu quân nhà mình, rõ ràng tiểu thúc đã chủ động giúp đỡ rồi, hắn còn nhất quyết giữ việc bôi thuốc lại cho nàng.


Tranh thủ lúc Tiêu Dã còn chưa ra ngoài, Đồng Tuệ nhanh chóng lên tiếng: "Hai huynh đệ cứ từ từ trò chuyện, đại tẩu vừa gọi muội qua đó một lát, muội đi xem sao.

"

Hai huynh đệ chỉ nghe thấy một tiếng bước chân nhẹ nhàng từ nhà tắm chuyển đến gian chính.


Tiêu Chẩn cụp mắt xuống.


Tiêu Dã cười lớn: "Được rồi, huynh tự mình bôi thuốc đi, đệ không quản huynh nữa, ai bảo huynh chê đệ!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương