Năm Tháng Bình An
-
Chương 34
Đào Hoa Câu dựa lưng vào dãy núi Long Hành hiểm trở trùng điệp, đó là bức tường thành tự nhiên, đảm bảo dân làng không bị đánh úp phía sau.
Tối nay chính là một nhà ở phía nam thôn bị mất gà, hai tên trộm mỗi tên vơ vét hai con, một đường chạy về phía nam.
Nam tử trong nhà bị mất trộm đã đuổi theo, phía sau lần lượt là những người dân nghe tin chạy đến giúp đỡ, tuy người đông thế mạnh, nhưng có thể đuổi kịp tên trộm hay không còn phải xem chạy có đủ nhanh hay không.
Địa thế trong thôn cao thấp nhấp nhô, phần lớn mọi người đều men theo con đường làng quanh co chạy ra ngoài, Đồng Quý thì dựa vào sự am hiểu về địa hình, trực tiếp nhảy từ trên mỏm đất cao xuống.
Tiêu Chẩn theo sát phía sau, bởi vì đi đường tắt, hai người tuy ở xa nhưng lại đuổi kịp phụ tử nhà bị mất trộm đang thở hổn hển trước nhất.
Phụ thân Trịnh Đại Thành hơn bốn mươi tuổi, nhi tử duy nhất còn sống Trịnh Đằng mới mười sáu tuổi, gầy gầy cao cao chẳng có mấy lạng thịt, thở hổn hển còn dữ dội hơn cả phụ thân mình.
Trịnh Đại Thành vừa đuổi theo vừa ngoái đầu nhìn lại, nhận ra Đồng Quý lực lưỡng như con trâu mộng, ông vội vàng chỉ đường về phía trước: "A Quý mau lên, gà nhà thúc dựa cả vào con rồi!"
Đồng Quý, Tiêu Chẩn như hai cơn gió lướt qua bên cạnh hai phụ tử.
Trái tim sắp tuyệt vọng của Trịnh Đại Thành lại dấy lên hy vọng, sau chiến loạn nhà ông vất vả lắm mới tích cóp được chút tiền, nuôi đàn gà để dành đến Tết bán lấy tiền, tổng cộng mới chín con, tối nay vậy mà bị tên trộm bắt mất gần một nửa, thật sự không đuổi kịp, thê tử ông ở nhà chắc chắn sẽ khóc hết nước mắt.
"Phụ thân, người bên cạnh A Quý ca là ai vậy?" Trịnh Đằng một tay ôm lấy ngực đau nhức, tò mò hỏi.
Trịnh Đại Thành: "Phu quân của A Mãn đấy, hôm nay hai đứa nó về nhà ngoại, ban ngày ta ở xa xa nhìn thấy một lần, còn cao hơn cả A Quý.
"
Phía trước, Tiêu Chẩn đã phát hiện ra bóng dáng hai tên trộm, người chạy mệt, người bị đuổi theo cũng mệt, huống hồ trên tay còn xách hai con gà đang vùng vẫy.
Cách khoảng ba mươi trượng, tên trộm kiêng dè người đuổi theo phía sau, đột nhiên một tên chạy về phía đông nam, một tên chạy về hướng tây nam.
Tiêu Chẩn ra hiệu cho Đồng Quý, hai người chia nhau ra đuổi theo: "Cẩn thận bọn chúng có mang theo dao!"
Sắc mặt Đồng Quý nghiêm nghị.
Khoảng một chén trà sau, tên trộm phía đông nam bởi vì Tiêu Chẩn đuổi sát phía sau mà tự mình lộ sơ hở, hoảng hốt chạy vào một chỗ đất trũng, cả người trực tiếp ngã nhào về phía trước.
Tên này cũng thật là ngoan độc, ngã như vậy mà tay vẫn không buông, vẫn gắt gao túm lấy cánh của hai con gà.
Ngay lúc tên trộm chống khuỷu tay xuống đất định bò dậy, Tiêu Chẩn đã kịp thời đuổi tới, giẫm một cước lên lưng tên trộm đang cong lên.
Tên trộm kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã sấp xuống đất, bàn tay nắm chặt suốt dọc đường rốt cuộc cũng buông lỏng.
Hai con gà kêu quang quác, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Tiêu Chẩn.
Hắn nhanh chóng túm chặt lấy chúng, sợ chúng chạy vào vùng núi hoang vu, xem như Trịnh gia mất của.
Từ xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tên trộm còn lại cũng đã bị Đồng Quý tóm gọn.
Tiêu Chẩn một tay xách hai con gà, một tay kiểm tra khắp người tên trộm đang đau đớn không bò dậy nổi, xác định không có hung khí, liền nắm lấy cổ áo sau của hắn, lôi ra đường lớn vào thôn, hội hợp với Đồng Quý.
“Con gà này chết rồi.
” Đồng Quý dùng chân đạp lên người tên trộm, tiếc nuối nhìn con gà trên tay trái, nó lập tức đổ gục xuống, cổ mềm oặt dán chặt xuống đất, đều là do bị tên trộm siết chặt.
Tiêu Chẩn quan sát hai tên trộm, thấy bọn chúng đều gầy gò, tóc tai rối bù như cỏ dại, quần áo rách rưới, bèn hỏi: “Các ngươi là lưu dân hay là lính đào ngũ?”
Một tên trộm ngẩng đầu lên, khóc lóc nói: “Vị đại gia này, chúng ta là lưu dân đến từ phía Tây, nhà cửa bị chiến loạn rồi lại gặp thiên tai, thật sự là không còn cách nào mới làm ra chuyện như vậy, xin đại gia tha cho chúng ta một con đường sống, chúng ta đảm bảo sẽ không bao giờ làm loạn nữa, thật đấy!”
Đồng Quý cười lạnh, phàm là kẻ làm chuyện xấu bị bắt, đều có thể kể lể một đoạn thân thế bi thảm.
Bản thân đáng thương liền có thể đi trộm cắp của người khác sao? Người trên đời này đều nghĩ như vậy, chẳng phải đã sớm loạn thành một đoàn rồi sao?
“Chờ gặp quan rồi hãy cầu xin đi!” Đồng Quý lại đá tên trộm một cái.
Tiêu Chẩn liếc mắt nhìn khu rừng hoang vu tối đen như mực ở phía xa, lại lên tiếng: “Phía Tây gặp nạn, chẳng lẽ chỉ có hai tên lưu dân các ngươi?”
“Sao có thể, trên đường từng đợt từng đợt đều là lưu dân, chúng ta nghe nói trong thành khó vào, lại không dám xuống tay với thôn lớn, nên mới đến đây.
”
Đồng Quý càng thêm tức giận: “Còn không dám xuống tay với thôn lớn, thôn nhỏ chúng ta dễ bắt nạt phải không?”
Hai tên trộm bị hắn đá cho kêu la thảm thiết.
Tiêu Chẩn im lặng nhìn.
Một lát sau, phụ tử Trịnh Đại Thành rốt cuộc cũng dẫn theo một đám người trong thôn chạy tới, nhìn thấy tên trộm gà liền phẫn nộ, người một quyền kẻ một cước, nếu không phải lý chính ngăn cản thì đã đánh chết người rồi.
“Tổ sư nhà chúng mày, gà còn chưa lớn mà chúng mày cũng xuống tay được, làm tao mất toi một con gà!”
Phát hiện một con gà đã gần như tắt thở, Trịnh Đại Thành ngồi bệt xuống đất gào khóc.
Người dân trong núi một văn tiền cũng phải bẻ đôi ra mà tiêu, vất vả lắm mới nuôi được gia cầm gia súc, chết mất một con còn đau lòng hơn chết người thân.
Lý chính khuyên nhủ: “Được rồi, nửa đêm nửa hôm rồi, về nhà trước đi, trói hai tên này lại, sáng mai bàn bạc cách xử lý sau.
”
Đồng Quý đỡ Trịnh Đại Thành dậy, những người khác hợp sức trói chặt hai tên trộm, chỉ chừa hai chân để đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook