Năm Tháng Bình An
-
Chương 14
Đồng Tuệ kê hai cái rương gỗ lim lớn sát tường, một cái rương để hai chiếc chăn dày mùa đông là đầy, Đồng Tuệ vịn vào rương, liếc mắt nhìn cửa sổ đóng chặt, nhanh chóng lật một chiếc túi tiền giấu trong chăn ra.
Bên trong đựng vòng ngọc mà ngoại tổ phụ tặng cùng năm lượng bạc vụn, còn có một chiếc túi tiền nhỏ màu xanh biếc, đựng hơn một trăm hai mươi văn tiền đồng.
Bạc vụn cùng với chăn đông được khóa trong rương, chìa khóa để trong túi tiền nhỏ, lấy ra riêng.
Chiếc rương còn lại đựng hai chiếc chăn xuân hè, vải hoa và mấy bộ y phục mới của Đồng Tuệ, Đồng Tuệ cũng khóa lại, tránh người khác chạy đến lục lọi.
Mặt giường đã gọn gàng, còn có chậu gỗ, lược gỗ, gương đồng, văn phòng tứ bảo…, Đồng Tuệ xuống đất, trước tiên lau sạch bụi bặm trên chiếc tủ mới tinh, sau đó mới bày từng thứ một vào vị trí thích hợp.
Trong phòng tân hôn vốn đã có sẵn hai chiếc tủ đứng một chiếc tủ quần áo, trước kia trên mặt tủ còn trống trải, bây giờ chất đầy ắp, lập tức có dáng dấp của một ngôi nhà.
Tiêu Chẩn xách một thùng nước vào, liền thấy tiểu nương tử đang đứng trước tủ quần áo đang mở, chăm chú nhìn mấy bộ y phục của hắn.
Thấy hắn, nàng hốt hoảng đóng cửa tủ lại, đỏ mặt giải thích: “Ta, ta chỉ xem qua thôi.”
Tiêu Chẩn: “Sau này đây chính là nhà của nàng, muốn xem gì thì xem, y phục của nàng cũng cất vào đây đi.”
Đồng Tuệ để lại y phục cần mặc trong hai ngày này ở bên ngoài, ngay trên giường, Tiêu Chẩn đặt thùng nước xuống, nhặt y phục lên giúp nàng treo vào tủ.
Đồng Tuệ giấu túi tiền nhỏ của mình vào góc tủ, giải thích với phu quân đang nhìn cảnh này:
“Bên trong có chút tiền đồng, trong rương cất y phục mới chăn mới chưa mặc đến, sợ khách khứa lục lọi, chìa khóa ta đeo trên cổ.”
Tiêu Chẩn chú ý tới, trên cổ nàng có thêm một sợi dây đỏ.
Hắn thấp giọng giải thích: “Chúng ta chưa phân gia, số bạc ta kiếm được trước đây đều giao cho tổ phụ quản lý.”
Đồng Tuệ hiểu, lúc sung túc người trong nhà có lẽ còn muốn phân gia, bây giờ sống chết còn khó khăn, ai có tâm trí lo chuyện đó, cả nhà cùng nhau cố gắng mới có cơ hội sống sót cao hơn.
Giải thích xong về của hồi môn minh diện (bề ngoài) của mình, Đồng Tuệ vừa định đóng tủ quần áo lại, Tiêu Chẩn đột nhiên ngăn cản, Đồng Tuệ liền thấy hắn cúi người, từ trong tay áo của một bộ y phục cũ của hắn móc ra một túi tiền màu xám xịt.
Đồng Tuệ kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Tiêu Chẩn nhìn nàng nói: “Đây là tiền riêng ta tiết kiệm được, cộng lại khoảng hai lượng bạc, cất chung với của nàng đi.”
Đồng Tuệ chột dạ, né tránh ánh mắt của hắn.
Mặc dù đã gả đến đây, chuyện phu thê cũng đã làm, nhưng nàng không quen thuộc với Tiêu Chẩn, không biết hắn có phải là người tham tiền ham mê cờ bạc rượu chè hay không, không biết người nhà hắn có chính trực hay không, vạn nhất có mặt nào đó không hợp, nàng nhất định phải rời khỏi Tiêu gia.
Vì vậy Đồng Tuệ quyết định giấu kỹ của hồi môn thật sự của mình, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ nói cho phu quân biết.
Không ngờ Tiêu Chẩn lại trực tiếp đưa hai lượng bạc riêng của hắn ra.
“Nhiều như vậy, để trong tủ quần áo sợ bị trộm.” Đồng Tuệ theo bản năng nói, sau đó lại bổ sung: “Ta không phải nghi ngờ người nhà chàng, là sợ có trộm bên ngoài.”
Tiêu Chẩn: “Hiểu rồi, bạc nàng cất vào rương, tiền đồng thì để bên ngoài.”
Đồng Tuệ: “Ừm, ngày nào chàng cần dùng thì nói với ta.”
Nàng lập tức lấy bạc vụn bên trong ra, để Tiêu Chẩn cất chung với tiền đồng, nàng leo lên giường, mở chiếc rương gỗ lim bên ngoài ra, nhét túi tiền của Tiêu Chẩn vào trong.
Khóa lại, Đồng Tuệ nhét chìa khóa vào trong cổ áo, nghiêng đầu, phát hiện Tiêu Chẩn vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, đang nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.
Đồng Tuệ nắm chặt sợi dây đỏ trong tay, cúi đầu nói: “Hay là, chìa khóa chàng giữ đi?”
Tiêu Chẩn: “Ta không nhìn chìa khóa.”
Đồng Tuệ khó hiểu ngẩng đầu lên.
Tiêu Chẩn đã quay lưng đi cất tiền đồng rồi.
Trong phòng đã dọn dẹp đâu vào đấy, thời tiết tốt, Đồng Tuệ đẩy cửa sổ phía trên lên, khi mở đến cánh thứ hai, từ trong phòng Tây sương đối diện đi ra một bóng người cao ráo, bốn mắt nhìn nhau, đối phương ánh mắt sáng ngời, nhiệt tình vẫy tay với nàng: “Nhị tẩu dậy rồi, ta là lão tứ Tiêu Dã!”
Hai huynh đệ ruột thịt, ngũ quan có phần tương tự, chỉ là Tiêu Chẩn nhìn chững chạc hơn, Tiêu Dã có chút hoạt bát.
Đồng Tuệ mỉm cười đáp lễ: "Tứ đệ, chào đệ."
Chào hỏi xong, Tiêu Dã gãi đầu, nhìn quanh bốn phía, hỏi: "Nhị ca đâu rồi?"
Đồng Tuệ đưa tay chỉ ra phía sau, tiếp tục chống cửa sổ.
Chống xong, nàng thấy Tiêu Dã ngẩn ngơ đứng nhìn mình, cũng không biết đang nhìn cái gì, Đồng Tuệ lại mỉm cười, xoay người bỏ đi.
Tiêu Chẩn đang thưởng thức bộ văn phòng tứ bảo trên tủ: "Nàng thường xuyên dùng sao?"
Đồng Tuệ: "Không có, là biểu ca tặng làm đồ cưới, nói trong nhà không biết lúc nào sẽ dùng đến, không cần phải đi mượn người khác."
Tiêu Chẩn: "Bên viện tổ phụ có một gian thư phòng, trong nhà ai muốn xem sách đều có thể qua đó, nếu nàng có hứng thú, sau khi ăn cơm ta dẫn nàng qua đó xem."
Đồng Tuệ biết Tiêu gia từng là dòng họ kế thừa Thiên hộ, cho dù đến đời phụ thân Tiêu Chẩn đã bị cắt bổng lộc, nhưng tích lũy qua mấy đời, chắc chắn cũng có một gia sản kha khá.
Tiền bạc có thể tiêu hết, nhưng sách vở cơ bản sẽ không bị xê dịch.
Hôm qua Tiêu Chẩn đi đón dâu, thuận miệng có thể đọc ra một câu trong Kinh Thi, chứng tỏ từ nhỏ đã đọc sách, hơn nữa còn đọc rất tốt.
Lúc này Đồng Tuệ không muốn xem sách, nàng càng để ý đến một chuyện khác: "Bữa cơm trong nhà làm ở đâu? Hiện tại ta có cần qua đó giúp một tay không?"
Tiêu Chẩn: "Phòng bếp cũng ở trong viện tổ phụ, hai nhà chúng ta thay phiên nhau nấu, hôm nay đến lượt nhị thẩm, Ngọc Thiền giúp một tay, ngày mai sẽ đến lượt đại tẩu, đến lúc đó nàng cùng đại tẩu chuẩn bị là được.
A Phúc không biết nấu cơm, chỉ phụ trách quét dọn sân vườn và giặt giũ y phục bên nhà chúng ta."
Đồng Tuệ: "Vậy, sau này ta ngoài việc nấu cơm ra, còn phải làm gì nữa?"
Tiêu Chẩn suy nghĩ một chút, nói: "Cứ theo đại tẩu học hỏi là được, cơ bản cũng không có việc gì, trong nhà nam tử nhiều, việc đồng áng không cần các nàng phải nhúng tay.
Qua đây, rửa mặt đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook