Nam Thần
-
Chương 64: Người dưng
Đài Đăng Tiên, thành Quy Tiên.
Vào khoảnh khắc Mục Sân xuất hiện, người bên cạnh đột ngột níu chặt cánh tay Nhạc Chí.
Hắn quay đầu lại nhìn Kỷ Nhược, gương mặt nhỏ nhắn của nàng co rúm lại, hai mắt trân trân dõi theo người trên đài Đăng Tiên kia.
Tiếc là giữa biển người mênh mông cách trở, dù ánh mắt Kỷ Nhược nóng rực cách mấy, Mục Sân vẫn không thể nhìn thấy nàng trong đám đông nghìn nghịt này.
Lại nói đến người đàn ông đứng khoanh tay trên đài Đăng Tiên kia, dù người dưới đài vây xem đông như kiến cỏ, y vẫn chẳng mảy may thể hiện cảm xúc gì, ánh mắt cứ lững lờ trôi giữa chốn hư không, như thể không gì lọt vào mắt y được.
Mục Sân một lòng hướng đạo, người trên đời trong mắt y chắc chẳng hơn gì cỏ cây.
Không biết có phải hắn cũng là một trong số cỏ cây đó hay không.
Tay Kỷ Nhược nắm càng lúc càng chặt, Nhạc Chí lại nghĩ, ít nhất cô gái này cũng không phải là cỏ cây. Nhớ đến biểu hiện khi xưa của Mục Sân, hẳn là y cũng có tình cảm với nàng, chỉ là cái tình dành cho nàng không hơn được cái tâm dành cho đạo mà thôi.
Trong hư không, một người cưỡi mây vượt gió lướt đến.
Người nọ vận một bộ trường bào tay dài, tóc đen như mực, khuôn mặt có vẻ trầm tĩnh lãnh đạm.
Thấy người nọ, Mục Sân hơi cúi người, hành một lễ.
Người có thể khiến Mục Chân nhân sắp phi thăng phải hành lễ, tuy không biết là ai, nhưng chỉ cần hơi ngẫm nghĩ là có thể đoán được thân phận.
Ắt hẳn là vị Tông chủ không thấy bóng dáng của Ngọc Thanh Tông, như thể mỗi thời khắc đều đang bế quan tu luyện. Lòng mộ đạo của vị này không thua gì Mục Sân.
Nghĩ lại thì, môn đồ của Ngọc Thanh Tông đều là người một lòng hướng đạo, Mục Sân là vậy, vị Tông chủ này cũng thế.
Thoạt đầu, Nhạc Chí khá ngạc nhiên trước việc Mục Sân phi thăng lại có thể đánh động được vị Tông chủ luôn bế quan trong động phủ nọ, sau nghĩ lại thì cũng là phải đạo. Phi thăng là việc trọng đại như thế, chuyện Mục Sân trở thành người đầu tiên phi thăng trong suốt nghìn năm qua, sẽ làm cho địa vị của Ngọc Thanh Tông trong giới Tu Chân thêm vững chắc. Tông chủ tuy không màng thế sự, nhưng vẫn nặng lòng với Ngọc Thanh Tông.
Tông chủ đang trao đổi gì đó với Mục Sân, y nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ gật đầu. Truyện mới cập nhật
“Lão già thúi!” Kỷ Nhược khịt mũi, ánh mắt lạnh lẽo xoáy vào Tông chủ. Lời này tuy nghe có vẻ khinh thường, nhưng lại hàm chứa ghen ghét, những lời nàng chưa nói được với Sân ca đều bị lão này cướp mất.
Kỷ Nhược nói gì, Nhạc Chí đều nghe rõ mồn một. Nếu hắn nhớ không lầm, vị Tông chủ này nhỏ tuổi hơn Mục Sân, cũng không hơn cô nàng là bao, ba chữ “lão già thúi” này không hợp cho lắm.
“Phi thăng là cùng hòa với thiên địa, không phụ đường tu luyện gian khổ.”
Lời cuối cùng của người nọ, mọi người đều nghe rõ mồn một.
Ý là tán dương Mục Sân, lại tựa như nhắc nhở thế nhân.
Chúng tu sĩ vốn đang dán chặt ánh mắt tò mò vào người Mục Sân lập tức ý tứ lại, trên mặt là suy nghĩ sâu xa.
Tông chủ Ngọc Thanh Tông phiêu lượng bay đi.
Ánh mắt Mục Sân hướng về đường đăng tiên, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hướng nhìn lên thang.
Trong không gian mênh mang lóe lên một tia sáng, rọi trên gương mặt vô cảm của y, trông càng thêm hư ảo.
Thời gian đã đến.
Gương mặt vẫn luôn không cảm xúc của Mục Sân hé nụ cười như có như không.
Nhạc Chí chợt cảm thấy cánh tay phải của mình như sắp bị bóp nát.
Người trên đài Đăng Tiên đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, Nhạc Chí nhìn theo, bỗng nhận ra ánh mắt đó quá mông lung, không biết dừng ở nơi nào giữa biển người mênh mông.
Mục Sân nhìn một lát rồi quay người, bước từng bước lên bậc thang. Y bước chậm rãi như thể đang tản bộ.
Trong lòng Nhạc Chí là vui mừng đan xen, mừng vì Mục Sân được như nguyện, buồn vì chuyện vui buồn ly hợp thế gian.
Hắn thở dài, quay đầu nhìn người bên cạnh, lúc này Kỷ Nhược trông thật đáng sợ, sắc mặt đã nghẹn trắng bệch, tròng mắt đen như mực trừng đến muốn rơi ra.
Nhạc Chí vỗ vai nàng,
Kỷ Nhược đứng thẳng người, hít một hơi sâu.
Thế mà quên cả thở.
“Sân ca!” Kỷ Nhược đột nhiên hét to một tiếng hướng về phía đài Đăng Tiên.
Dường như cô gái đã dồn hết sức lực một đời mới thét được tiếng này, tiếc là dù nàng thét vừa lớn vừa dài, tiếng vang rất lớn, nhưng đã nhanh chóng tan tác trong gió.
Người trên đài Đăng Tiên không nghe được.
Mục Sân bước từng bước một lên, dáng hình càng lúc càng nhỏ dần, rồi hóa thành một điểm trắng, sau đó thì biến mất trong mây mù mênh mang.
Người dưới đài Đăng Tiên lục tục tản đi.
Đến khi trời sập tối, dưới đài chỉ còn hai người Kỷ Nhược và Nhạc Chí.
Cánh tay hắn đã bị nàng siết đến tê dại.
“Y đã đăng tiên rồi, nếu cô muốn gặp lại y, chỉ có thể nỗ lực tu tiên thôi.” Nhạc Chí tìm không được lời khuyên giải an ủi, chỉ có thể nói thế.
“Tu tiên ư?” Kỷ Nhược đột nhiên cười ha hả: “Người luyện đến Nguyên Anh chỉ có vài ngàn năm tuổi, ta sống qua mấy ngàn năm rồi, mà tu vi vẫn là Nguyên Anh. Huống chi, đan nguyên của ta bị hao tổn, đời này vô duyên với tiên đạo.”
Kỷ Nhược cười điên cuồng, cũng rất đáng sợ.
“Chàng biết, chàng rõ ràng đã biết…”
Nàng nhỏ giọng thều thào, nói xong thì cười ha hả như người mất trí.
“Chàng rõ ràng đã biết, mà vẫn quyết tâm đăng tiên.”
Theo lời Kỷ Nhược, Mục Sân đăng tiên thì bọn họ vĩnh viễn không thể gặp lại.
Nhưng Kỷ Nhược đã dùng Tuyệt Tình Đan, nếu việc nhìn Mục Sân đăng tiên là chấp niệm, hiện giờ chấp niệm đã tan, sao lại có bộ dạng điên cuồng như thế?
Lòng Nhạc Chí nảy ra nỗi hoài nghi, có lẽ do chấp niệm quá sâu, phải từ từ mới bộc phát hết. Nhưng nhìn bộ dạng điên cuồng của nàng, lòng hắn lại sinh ra chút đồng tình.
Kỷ Nhược cười một lúc lâu, sau đó tiếng cười nhỏ dần, rồi tắt hẳn.
“Sao đan nguyên của cô lại hư tổn?” Nhạc Chí hỏi, không biết có cách chữa hay không?
Sắc mặt Kỷ Nhược khôi phục như thường, liếc hắn một cái: “Là bẩm sinh.”
“Không có cách nào sao?” Hắn hỏi.
Kỷ Nhược mất kiên nhẫn nhìn hắn: “Tiểu Nhạc, từ khi nào ngươi dông dài như thế hả?”
Nhạc Chí tự động làm lơ đủ loại xưng hô mà cô nàng đặt ra.
“Trên đời này có nhiều việc không phải là tuyệt đối, đan nguyên bị hao tổn cũng có phương pháp phá giải.”
Kỷ Nhược nhào đến bên người Nhạc Chí, lấy tay bịt miệng hắn, van nài: “Nhạc đại gia, xin ngài đừng nói nữa. Ta đói chết mất, mình tìm cái gì ăn đi đã.”
Nhạc Chí không nói nữa, nàng mới thả hắn ra, kéo tay hắn đi vào trong thành.
Thành Quy Tiên trong nháy mắt đã trống huơ trống hoác, đường cái vốn chen chúc nhộn nhịp giờ chỉ còn lác đác dăm ba người đi lại, rất nhiều nhà trọ, quán rượu cũng đã đóng cửa.
Bọn họ vất vả lắm mới tìm được một nhà trọ, Kỷ Nhược ngồi xuống bàn, gọi rất nhiều thức ăn.
Nhạc Chí nhìn món ăn đầy dầu mỡ, không thể không nhíu mày: “Cô là người tu đạo mà.”
Kỷ Nhược trừng mắt liếc hắn, dùng tay trần cầm gà, vịt, nhét đầy vào miệng.
“Ngươi cũng ăn đi!” Nàng chìa cho Nhạc Chí một cái đùi gà.
Hắn ghét bỏ liếc qua, thân thể nhích ra xa.
Cơ thể Kỷ Nhược bỗng dưng cứng đờ, đôi mắt trân trân nhìn chằm chằm cửa quán.
Nhạc Chí cũng cảm nhận được trên cổ mình lạnh buốt, quay đầu thì thấy một người đứng ở cửa, nổi bần bật trong đám người ra ra vào vào.
Không chỉ bởi mái tóc đỏ không giống người thường, còn vì sắc mặt lạnh như muốn giết người.
Kỷ Nhược vội vàng quăng đùi gà trong tay đi, trốn sau lưng Nhạc Chí.
Nhạc Chí đứng dậy, người nọ không thèm để ý hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào người trốn sau lưng hắn.
Nhìn Kỷ Nhược trốn chui trốn nhủi phía sau Nhạc Chí, sắc mặt người nọ càng lúc càng u ám, như thể không tài nào tưởng tượng nổi.
“Kỷ Nhược, lại đây.”
Nàng rụt đầu lại.
Tức giận trong người y dồn nén, y liếc nhìn Nhạc Chí, sắc mặt lạnh căm.
“Buông nó ra.”
Nhạc Chí toan lên tiếng, y đã rút trường kiếm, đâm về phía hắn.
Thanh kiếm lao đến mang theo kiếm khí, Nhạc Chí phi thân né tránh. Kiếm đến như mưa, lao vun vút về phía hắn.
Dường như người nọ thiện dùng kiếm, như cùng kiếm hòa thành một thể, công kích càng lúc càng lợi hại.
Lúc đầu Nhạc Chí còn có thể né tránh, rồi sau đó, sức lực hắn cạn dần, đường kiếm của y lại càng lúc càng sắc bén, có mấy lần né không được, kiếm xoẹt qua thân thể, lưu lại trên người hắn những vết thương cạn.
Nhát cuối cùng lao đến, Nhạc Chí ngăn không được, mắt thấy kiếm lóe ánh sáng trắng, đâm tới ngực mình.
Một bóng hình đột ngột chắn trước mặt hắn.
Kiếm nọ ngừng lại, người nọ lạnh lùng liếc Nhạc Chí rồi thu kiếm về.
“Kỷ Nhược, về tông môn.” Y nói.
Kỷ Nhược nhoẻn miệng cười trừ, nằn nì van vỉ: “Sư huynh, một thời gian nữa ta sẽ về, huynh đừng lo lắng mà.”
“Về ngay.”
“Sư huynh à.” Nàng gằn giọng, sắc mặt cứng lại.
“Về…”
Y còn chưa dứt câu, đã bị Kỷ Nhược ngắt lời.
“Sư huynh, hiện giờ ta tuyệt đối không về tông môn.”
“Vì sao? Vì hắn à?”
Nhạc Chí bỗng cảm thấy khí lạnh phủ lên người, hắn quay đầu, vẻ mặt vô tội.
Kỷ Nhược nhíu nhíu mày: “Giờ chưa phải là lúc về.”
“Khi nào mới được?”
“Sư huynh! Y đã đăng tiên rồi, ta không còn nhớ nhung y nữa. Thiên hạ rộng lớn thế này, ta chỉ muốn ngao du khắp Cửu châu Bát hoang một chút thôi mà.”
Hai người đối đầu một lúc lâu.
Người nọ đột nhiên quay người bỏ đi.
Đợi đến khi người nọ đi mất, Kỷ Nhược trút một hơi thở dài, dựa vào Nhạc Chí mới đứng lên được.
“Làm ta sợ muốn chết.” Lòng Kỷ Nhược còn sợ hãi.
Nhạc Chí không hiểu.
“Ta sợ sư huynh nhất, suýt nữa đã không kiên trì được.” Nàng cười khổ sở.
“Cô đang đợi cái gì à?” Hắn hỏi.
“Đợi cái gì ư?” Kỷ Nhược mờ mịt nói, “Sao ngươi nhìn ta như thế?”
Hắn cảm thấy nàng đang giấu giếm điều gì đó.
Kỷ Nhược đành buông tay ra mà nói: “Thật ra đan nguyên bị hao tổn của ta không phải không có cách chữa, chỉ cần một thứ thôi, là Ánh sáng Thần mộc.” Nàng cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì, “Đây là Sân ca nói cho ta.”
Thần mộc rất hiếm gặp, dường như nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, người phàm muốn gặp được phải dựa vào cơ duyên, việc này đối với Kỷ Nhược quả thực gần như vô vọng.
Nhưng Nhạc Chí biết thần mộc có ở hai nơi, một là cây ngô đồng trong động phủ của người nọ ở Bất Lão Tiên Sơn, một là cây bồ đề ở cực Bắc.
Cái trước là hắn tận mắt thấy, cái sau là do đọc sách cổ mà biết.
“Nhưng mà trời đất bao la, cứ rong ruổi muôn nơi, biết đâu chó lại ngáp phải ruồi thì sao.” Nói đến đây, Kỷ Nhược mở to mắt nhìn hắn với vẻ tò mò, “Mà ngươi vớ bở được vận hạn gì thế, sao mới vài trăm năm qua đã bước vào kỳ Phân thần rồi?”
Nhạc Chí không muốn nhiều lời: “Tối rồi, tìm chỗ nghỉ ngơi thôi.”
Bọn họ nghỉ ngơi một đêm tại thành Quy Tiên. Nhạc Chí muốn quay về núi Tiểu Trọng, hắn đã sáng lập động phủ ở đó, tuy không phải nơi tốt nhất nhưng cũng là của riêng mình, huống hồ còn có một già một trẻ kia, ngày trôi qua cũng không vô vị.
Sáng ngày hôm sau, hai người ngồi trong trà lâu.
“Cây bồ đề ở cực Bắc chính là thần mộc.” Nhạc Chí nói.
“Cực Bắc à! Nghe nói nơi đó đầy rẫy hung thú, nguy hiểm trùng trùng! Tiểu Nhạc có muốn đi với ta không?” Kỷ Nhược nhấp trà rồi nói.
Nhạc Chí thổi trà, suy tư một chút, hắn vừa định lên tiếng, bỗng nghe ngoài cửa có người lớn tiếng nói.
“Mấy người nghe gì chưa, hôm qua Mục Chân nhân của Ngọc Thanh Tông phi thăng thất bại rồi?!”
Kỷ Nhược vừa nhấp một ngụm trà, nghe xong lời đó thì nghẹn sặc nghẹn sụa, ho khan dữ dội.
Vào khoảnh khắc Mục Sân xuất hiện, người bên cạnh đột ngột níu chặt cánh tay Nhạc Chí.
Hắn quay đầu lại nhìn Kỷ Nhược, gương mặt nhỏ nhắn của nàng co rúm lại, hai mắt trân trân dõi theo người trên đài Đăng Tiên kia.
Tiếc là giữa biển người mênh mông cách trở, dù ánh mắt Kỷ Nhược nóng rực cách mấy, Mục Sân vẫn không thể nhìn thấy nàng trong đám đông nghìn nghịt này.
Lại nói đến người đàn ông đứng khoanh tay trên đài Đăng Tiên kia, dù người dưới đài vây xem đông như kiến cỏ, y vẫn chẳng mảy may thể hiện cảm xúc gì, ánh mắt cứ lững lờ trôi giữa chốn hư không, như thể không gì lọt vào mắt y được.
Mục Sân một lòng hướng đạo, người trên đời trong mắt y chắc chẳng hơn gì cỏ cây.
Không biết có phải hắn cũng là một trong số cỏ cây đó hay không.
Tay Kỷ Nhược nắm càng lúc càng chặt, Nhạc Chí lại nghĩ, ít nhất cô gái này cũng không phải là cỏ cây. Nhớ đến biểu hiện khi xưa của Mục Sân, hẳn là y cũng có tình cảm với nàng, chỉ là cái tình dành cho nàng không hơn được cái tâm dành cho đạo mà thôi.
Trong hư không, một người cưỡi mây vượt gió lướt đến.
Người nọ vận một bộ trường bào tay dài, tóc đen như mực, khuôn mặt có vẻ trầm tĩnh lãnh đạm.
Thấy người nọ, Mục Sân hơi cúi người, hành một lễ.
Người có thể khiến Mục Chân nhân sắp phi thăng phải hành lễ, tuy không biết là ai, nhưng chỉ cần hơi ngẫm nghĩ là có thể đoán được thân phận.
Ắt hẳn là vị Tông chủ không thấy bóng dáng của Ngọc Thanh Tông, như thể mỗi thời khắc đều đang bế quan tu luyện. Lòng mộ đạo của vị này không thua gì Mục Sân.
Nghĩ lại thì, môn đồ của Ngọc Thanh Tông đều là người một lòng hướng đạo, Mục Sân là vậy, vị Tông chủ này cũng thế.
Thoạt đầu, Nhạc Chí khá ngạc nhiên trước việc Mục Sân phi thăng lại có thể đánh động được vị Tông chủ luôn bế quan trong động phủ nọ, sau nghĩ lại thì cũng là phải đạo. Phi thăng là việc trọng đại như thế, chuyện Mục Sân trở thành người đầu tiên phi thăng trong suốt nghìn năm qua, sẽ làm cho địa vị của Ngọc Thanh Tông trong giới Tu Chân thêm vững chắc. Tông chủ tuy không màng thế sự, nhưng vẫn nặng lòng với Ngọc Thanh Tông.
Tông chủ đang trao đổi gì đó với Mục Sân, y nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ gật đầu. Truyện mới cập nhật
“Lão già thúi!” Kỷ Nhược khịt mũi, ánh mắt lạnh lẽo xoáy vào Tông chủ. Lời này tuy nghe có vẻ khinh thường, nhưng lại hàm chứa ghen ghét, những lời nàng chưa nói được với Sân ca đều bị lão này cướp mất.
Kỷ Nhược nói gì, Nhạc Chí đều nghe rõ mồn một. Nếu hắn nhớ không lầm, vị Tông chủ này nhỏ tuổi hơn Mục Sân, cũng không hơn cô nàng là bao, ba chữ “lão già thúi” này không hợp cho lắm.
“Phi thăng là cùng hòa với thiên địa, không phụ đường tu luyện gian khổ.”
Lời cuối cùng của người nọ, mọi người đều nghe rõ mồn một.
Ý là tán dương Mục Sân, lại tựa như nhắc nhở thế nhân.
Chúng tu sĩ vốn đang dán chặt ánh mắt tò mò vào người Mục Sân lập tức ý tứ lại, trên mặt là suy nghĩ sâu xa.
Tông chủ Ngọc Thanh Tông phiêu lượng bay đi.
Ánh mắt Mục Sân hướng về đường đăng tiên, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hướng nhìn lên thang.
Trong không gian mênh mang lóe lên một tia sáng, rọi trên gương mặt vô cảm của y, trông càng thêm hư ảo.
Thời gian đã đến.
Gương mặt vẫn luôn không cảm xúc của Mục Sân hé nụ cười như có như không.
Nhạc Chí chợt cảm thấy cánh tay phải của mình như sắp bị bóp nát.
Người trên đài Đăng Tiên đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, Nhạc Chí nhìn theo, bỗng nhận ra ánh mắt đó quá mông lung, không biết dừng ở nơi nào giữa biển người mênh mông.
Mục Sân nhìn một lát rồi quay người, bước từng bước lên bậc thang. Y bước chậm rãi như thể đang tản bộ.
Trong lòng Nhạc Chí là vui mừng đan xen, mừng vì Mục Sân được như nguyện, buồn vì chuyện vui buồn ly hợp thế gian.
Hắn thở dài, quay đầu nhìn người bên cạnh, lúc này Kỷ Nhược trông thật đáng sợ, sắc mặt đã nghẹn trắng bệch, tròng mắt đen như mực trừng đến muốn rơi ra.
Nhạc Chí vỗ vai nàng,
Kỷ Nhược đứng thẳng người, hít một hơi sâu.
Thế mà quên cả thở.
“Sân ca!” Kỷ Nhược đột nhiên hét to một tiếng hướng về phía đài Đăng Tiên.
Dường như cô gái đã dồn hết sức lực một đời mới thét được tiếng này, tiếc là dù nàng thét vừa lớn vừa dài, tiếng vang rất lớn, nhưng đã nhanh chóng tan tác trong gió.
Người trên đài Đăng Tiên không nghe được.
Mục Sân bước từng bước một lên, dáng hình càng lúc càng nhỏ dần, rồi hóa thành một điểm trắng, sau đó thì biến mất trong mây mù mênh mang.
Người dưới đài Đăng Tiên lục tục tản đi.
Đến khi trời sập tối, dưới đài chỉ còn hai người Kỷ Nhược và Nhạc Chí.
Cánh tay hắn đã bị nàng siết đến tê dại.
“Y đã đăng tiên rồi, nếu cô muốn gặp lại y, chỉ có thể nỗ lực tu tiên thôi.” Nhạc Chí tìm không được lời khuyên giải an ủi, chỉ có thể nói thế.
“Tu tiên ư?” Kỷ Nhược đột nhiên cười ha hả: “Người luyện đến Nguyên Anh chỉ có vài ngàn năm tuổi, ta sống qua mấy ngàn năm rồi, mà tu vi vẫn là Nguyên Anh. Huống chi, đan nguyên của ta bị hao tổn, đời này vô duyên với tiên đạo.”
Kỷ Nhược cười điên cuồng, cũng rất đáng sợ.
“Chàng biết, chàng rõ ràng đã biết…”
Nàng nhỏ giọng thều thào, nói xong thì cười ha hả như người mất trí.
“Chàng rõ ràng đã biết, mà vẫn quyết tâm đăng tiên.”
Theo lời Kỷ Nhược, Mục Sân đăng tiên thì bọn họ vĩnh viễn không thể gặp lại.
Nhưng Kỷ Nhược đã dùng Tuyệt Tình Đan, nếu việc nhìn Mục Sân đăng tiên là chấp niệm, hiện giờ chấp niệm đã tan, sao lại có bộ dạng điên cuồng như thế?
Lòng Nhạc Chí nảy ra nỗi hoài nghi, có lẽ do chấp niệm quá sâu, phải từ từ mới bộc phát hết. Nhưng nhìn bộ dạng điên cuồng của nàng, lòng hắn lại sinh ra chút đồng tình.
Kỷ Nhược cười một lúc lâu, sau đó tiếng cười nhỏ dần, rồi tắt hẳn.
“Sao đan nguyên của cô lại hư tổn?” Nhạc Chí hỏi, không biết có cách chữa hay không?
Sắc mặt Kỷ Nhược khôi phục như thường, liếc hắn một cái: “Là bẩm sinh.”
“Không có cách nào sao?” Hắn hỏi.
Kỷ Nhược mất kiên nhẫn nhìn hắn: “Tiểu Nhạc, từ khi nào ngươi dông dài như thế hả?”
Nhạc Chí tự động làm lơ đủ loại xưng hô mà cô nàng đặt ra.
“Trên đời này có nhiều việc không phải là tuyệt đối, đan nguyên bị hao tổn cũng có phương pháp phá giải.”
Kỷ Nhược nhào đến bên người Nhạc Chí, lấy tay bịt miệng hắn, van nài: “Nhạc đại gia, xin ngài đừng nói nữa. Ta đói chết mất, mình tìm cái gì ăn đi đã.”
Nhạc Chí không nói nữa, nàng mới thả hắn ra, kéo tay hắn đi vào trong thành.
Thành Quy Tiên trong nháy mắt đã trống huơ trống hoác, đường cái vốn chen chúc nhộn nhịp giờ chỉ còn lác đác dăm ba người đi lại, rất nhiều nhà trọ, quán rượu cũng đã đóng cửa.
Bọn họ vất vả lắm mới tìm được một nhà trọ, Kỷ Nhược ngồi xuống bàn, gọi rất nhiều thức ăn.
Nhạc Chí nhìn món ăn đầy dầu mỡ, không thể không nhíu mày: “Cô là người tu đạo mà.”
Kỷ Nhược trừng mắt liếc hắn, dùng tay trần cầm gà, vịt, nhét đầy vào miệng.
“Ngươi cũng ăn đi!” Nàng chìa cho Nhạc Chí một cái đùi gà.
Hắn ghét bỏ liếc qua, thân thể nhích ra xa.
Cơ thể Kỷ Nhược bỗng dưng cứng đờ, đôi mắt trân trân nhìn chằm chằm cửa quán.
Nhạc Chí cũng cảm nhận được trên cổ mình lạnh buốt, quay đầu thì thấy một người đứng ở cửa, nổi bần bật trong đám người ra ra vào vào.
Không chỉ bởi mái tóc đỏ không giống người thường, còn vì sắc mặt lạnh như muốn giết người.
Kỷ Nhược vội vàng quăng đùi gà trong tay đi, trốn sau lưng Nhạc Chí.
Nhạc Chí đứng dậy, người nọ không thèm để ý hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào người trốn sau lưng hắn.
Nhìn Kỷ Nhược trốn chui trốn nhủi phía sau Nhạc Chí, sắc mặt người nọ càng lúc càng u ám, như thể không tài nào tưởng tượng nổi.
“Kỷ Nhược, lại đây.”
Nàng rụt đầu lại.
Tức giận trong người y dồn nén, y liếc nhìn Nhạc Chí, sắc mặt lạnh căm.
“Buông nó ra.”
Nhạc Chí toan lên tiếng, y đã rút trường kiếm, đâm về phía hắn.
Thanh kiếm lao đến mang theo kiếm khí, Nhạc Chí phi thân né tránh. Kiếm đến như mưa, lao vun vút về phía hắn.
Dường như người nọ thiện dùng kiếm, như cùng kiếm hòa thành một thể, công kích càng lúc càng lợi hại.
Lúc đầu Nhạc Chí còn có thể né tránh, rồi sau đó, sức lực hắn cạn dần, đường kiếm của y lại càng lúc càng sắc bén, có mấy lần né không được, kiếm xoẹt qua thân thể, lưu lại trên người hắn những vết thương cạn.
Nhát cuối cùng lao đến, Nhạc Chí ngăn không được, mắt thấy kiếm lóe ánh sáng trắng, đâm tới ngực mình.
Một bóng hình đột ngột chắn trước mặt hắn.
Kiếm nọ ngừng lại, người nọ lạnh lùng liếc Nhạc Chí rồi thu kiếm về.
“Kỷ Nhược, về tông môn.” Y nói.
Kỷ Nhược nhoẻn miệng cười trừ, nằn nì van vỉ: “Sư huynh, một thời gian nữa ta sẽ về, huynh đừng lo lắng mà.”
“Về ngay.”
“Sư huynh à.” Nàng gằn giọng, sắc mặt cứng lại.
“Về…”
Y còn chưa dứt câu, đã bị Kỷ Nhược ngắt lời.
“Sư huynh, hiện giờ ta tuyệt đối không về tông môn.”
“Vì sao? Vì hắn à?”
Nhạc Chí bỗng cảm thấy khí lạnh phủ lên người, hắn quay đầu, vẻ mặt vô tội.
Kỷ Nhược nhíu nhíu mày: “Giờ chưa phải là lúc về.”
“Khi nào mới được?”
“Sư huynh! Y đã đăng tiên rồi, ta không còn nhớ nhung y nữa. Thiên hạ rộng lớn thế này, ta chỉ muốn ngao du khắp Cửu châu Bát hoang một chút thôi mà.”
Hai người đối đầu một lúc lâu.
Người nọ đột nhiên quay người bỏ đi.
Đợi đến khi người nọ đi mất, Kỷ Nhược trút một hơi thở dài, dựa vào Nhạc Chí mới đứng lên được.
“Làm ta sợ muốn chết.” Lòng Kỷ Nhược còn sợ hãi.
Nhạc Chí không hiểu.
“Ta sợ sư huynh nhất, suýt nữa đã không kiên trì được.” Nàng cười khổ sở.
“Cô đang đợi cái gì à?” Hắn hỏi.
“Đợi cái gì ư?” Kỷ Nhược mờ mịt nói, “Sao ngươi nhìn ta như thế?”
Hắn cảm thấy nàng đang giấu giếm điều gì đó.
Kỷ Nhược đành buông tay ra mà nói: “Thật ra đan nguyên bị hao tổn của ta không phải không có cách chữa, chỉ cần một thứ thôi, là Ánh sáng Thần mộc.” Nàng cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì, “Đây là Sân ca nói cho ta.”
Thần mộc rất hiếm gặp, dường như nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, người phàm muốn gặp được phải dựa vào cơ duyên, việc này đối với Kỷ Nhược quả thực gần như vô vọng.
Nhưng Nhạc Chí biết thần mộc có ở hai nơi, một là cây ngô đồng trong động phủ của người nọ ở Bất Lão Tiên Sơn, một là cây bồ đề ở cực Bắc.
Cái trước là hắn tận mắt thấy, cái sau là do đọc sách cổ mà biết.
“Nhưng mà trời đất bao la, cứ rong ruổi muôn nơi, biết đâu chó lại ngáp phải ruồi thì sao.” Nói đến đây, Kỷ Nhược mở to mắt nhìn hắn với vẻ tò mò, “Mà ngươi vớ bở được vận hạn gì thế, sao mới vài trăm năm qua đã bước vào kỳ Phân thần rồi?”
Nhạc Chí không muốn nhiều lời: “Tối rồi, tìm chỗ nghỉ ngơi thôi.”
Bọn họ nghỉ ngơi một đêm tại thành Quy Tiên. Nhạc Chí muốn quay về núi Tiểu Trọng, hắn đã sáng lập động phủ ở đó, tuy không phải nơi tốt nhất nhưng cũng là của riêng mình, huống hồ còn có một già một trẻ kia, ngày trôi qua cũng không vô vị.
Sáng ngày hôm sau, hai người ngồi trong trà lâu.
“Cây bồ đề ở cực Bắc chính là thần mộc.” Nhạc Chí nói.
“Cực Bắc à! Nghe nói nơi đó đầy rẫy hung thú, nguy hiểm trùng trùng! Tiểu Nhạc có muốn đi với ta không?” Kỷ Nhược nhấp trà rồi nói.
Nhạc Chí thổi trà, suy tư một chút, hắn vừa định lên tiếng, bỗng nghe ngoài cửa có người lớn tiếng nói.
“Mấy người nghe gì chưa, hôm qua Mục Chân nhân của Ngọc Thanh Tông phi thăng thất bại rồi?!”
Kỷ Nhược vừa nhấp một ngụm trà, nghe xong lời đó thì nghẹn sặc nghẹn sụa, ho khan dữ dội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook