Nam Thần
-
Chương 48: Phút biệt ly
Nhạc Chí biết, nếu ân oán tình cừu giữa hắn và Tất Cảnh cứ dùng dằng không dứt, sẽ chẳng thể nào kết thúc được.
Thế gian có nhân quả tuần hoàn, hắn dùng một viên Ký Tình Đan dối gạt tình y suốt hai trăm năm, để rồi phải nếm trải nỗi đau tình yêu bị giẫm đạp, vậy nếu chấm dứt ở đây thì xem như nhân quả kết thúc.
Trớ trêu thay Tất Cảnh lại động lòng với hắn, nhưng biết đâu đó chỉ là sự ngộ nhận, có lẽ vì y đã quen được hắn quấn quýt si mê.
Nhạc Chí đã từng oán từng hận, có điều giờ đây ngẫm lại, đó là có duyên không phận, xảy ra nhiều việc trời xui đất khiến tréo ngoe như thế là do bọn họ vô phận.
Nhạc Chí trầm ngâm hồi lâu, đạo hắn tu coi trọng thanh tâm quả dục, kìm nén ham muốn, giữ lòng trong sạch, nên nỗi lòng quyến luyến đối với Tất Cảnh sẽ ảnh hưởng xấu đến việc tu luyện, nếu hắn cứ tiếp tục lưu luyến vấn vương, thì đối với cả hai không có gì tốt đẹp cả.
Hắn và y, phải chấm dứt thôi.
Tối ngày hôm sau, Nhạc Chí đi đến vách núi phía sau Bất Lão Tiên Sơn theo lời hẹn.
Hắn ngồi xuống một tảng đá sạch sẽ, gió trong vách núi thổi mạnh làm y phục hắn lất phất bay, phát ra tiếng “xoàn xoạt”. Gió vuốt qua mặt hắn mang theo làn hơi ấm, cảm giác rất thư thái.
Bỗng dưng, gió ngừng thổi, tiếng “xoạt xoạt” vang lên rõ mồn một, Nhạc Chí chợt thấy trước mặt xuất hiện một người.
Người nọ vận y phục gấm hoa ánh tím trang trọng chỉnh tề, tóc đen vấn bằng đai ngọc vàng, chiếc trâm bạch ngọc tinh xảo ghìm giữ búi tóc, những sợi tóc mai lơ thơ vừa vặn che khuất vết thương giữa trán, thái dương sắc bén, nét mày như tranh, ngũ quan sắc sảo mà tinh tế, rành rành phong hoa tuyệt đại, tuấn mỹ vô song.
Nhạc Chí ngây người một lúc, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tất Cảnh ngồi xuống cạnh hắn.
Gió lại nổi lên.
“Ngài có việc gì muốn nói với tại hạ ư?” Nhạc Chí hỏi.
Tất Cảnh bỗng quay mặt lại, y nhìn đăm đăm vào Nhạc Chí bằng đôi mắt đen nhánh sáng trong.
Tất Cảnh lấy từ trong ngực áo ra một chiếc lọ rồi đưa cho Nhạc Chí. Lọ này trông rất bình thường, Nhạc Chí nhận lấy, không hiểu gì cả.
“Em mở ra xem đi.” Tất Cảnh nói.
Nhạc Chí tò mò nhìn Tất Cảnh, rồi mở nắp lọ ra.
Trước mắt hắn lóe lên một ánh lửa, sau đó là một làn sương trắng, làn sương đó thoát khỏi chiếc lọ, từ từ bọc lấy hắn.
Nhạc Chí mở to mắt, nhưng hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, hắn nhìn làn sương khói trắng toát dần dần tan biến, như thể đã hòa nhập vào trong tủy mạch của mình.
Trong đan điền bất chợt dâng lên một luồng khí nóng, như có thứ gì đốt cháy nơi đó, nhưng cảm giác bất ổn ấy nhanh chóng biến mất, rồi một vật gì đó mềm mại như bông chạm vào đan điền, Nhạc Chí nhắm mắt dùng thần thức thăm dò, thì thấy nội đan của mình được bao phủ bởi một quầng ánh sáng nhàn nhạt.
Nhạc Chí mở bừng mắt nhìn Tất Cảnh: “Đây là gì vậy?”
“Đan Thần Khí, giúp bảo hộ đan nguyên, từ nay về sau không ai tổn hại nội đan của em được nữa.” Tất Cảnh nói.
Nhạc Chí sửng sốt: “Tất Cảnh, ngài không nợ tại hạ gì cả, viên nội đan đó là quả, để trả giá cho việc tại hạ dối gạt ngài.”
Chân mày Tất Cảnh nhíu lại, cõi lòng muộn phiền ảo não, y không muốn khơi lại chuyện nhân quả ấy, nhất là khi lời này lại do chính Nhạc Chí nói ra.
Nhạc Chí nhận ra Đan Thần Khí này là bảo vật hiếm có thế gian, Tất Cảnh lại tặng cho hắn, là hắn nợ ân tình của y.
Chẳng lẽ hắn phải mang Đan Thần Khí trả lại cho y sao?
Nhạc Chí nhắm mắt muốn tụ Đan Thần Khí lại, nhưng hắn nhận ra nó không hề suy suyễn mà vẫn gắt gao vây chặt quanh nội đan của hắn.
“Nhạc Chí, em làm gì vậy?” Giọng nói của Tất Cảnh hơi rét run.
Nhạc Chí mở mắt ra: “Tại hạ muốn trả nó lại cho ngài.”
Gương mặt Tất Cảnh co rúm lại, y hung tợn nói: “Đan Thần Khí đã nhận nội đan của em, trừ phi em đào bỏ nội đan, nếu không thì không thể rũ bỏ nó được.”
Nhạc Chí ấm ức trong lòng, hắn không cố giải trừ Đan Thần Khí nữa, chỉ mở to hai mắt nhìn về phía trước, không thèm để ý Tất Cảnh nữa.
Tất Cảnh thấy hắn không còn muốn giải trừ Đan Thần Khí thì sắc mặt hòa hoãn lại, dịu giọng khuyên lơn: “Chờ đến khi em kết Nguyên Anh, Đan Thần Khí sẽ tự rời khỏi nội đan, lúc đó em trả lại ta cũng không muộn mà.”
Nhạc Chí vẫn nhìn thẳng phía trước, không đếm xỉa tới y.
“Những Yêu Linh trong bụi gai đó rất lợi hại, ta bị vây khốn những mấy năm ròng.” Tất Cảnh than vãn.
Nhạc Chí nhớ đến vết thương trên mặt Tất Cảnh, còn cả chân khí bị tổn hại, lòng hắn hơi dao động: “Vết thương trên mặt ngài do Yêu Linh gây ra sao?”
Tất Cảnh gật đầu, chủ động vén tóc mái lên.
Vết thương đó đã để lại sẹo.
Đôi mắt vốn luôn buốt giá lạnh lẽo của Tất Cảnh giờ đây lại nhìn Nhạc Chí với vẻ ủ rũ đáng thương.
Nhạc Chí thở dài: “Ngài cần gì phải làm thế chứ?”
Ánh sáng trong mắt Tất Cảnh tắt ngóm, y trừng mắt nhìn Nhạc Chí, rồi không nói nữa.
Hai người cứ ngồi ngẩn người như vậy.
Nhạc Chí hít một hơi sâu, hắn muốn nói với Tất Cảnh việc mình phải ra đi.
“Tất Cảnh.” Nhạc Chí gọi.
Bỗng hắn nghe một tiếng ‘ầm’.
Nhạc Chí quay đầu nhìn lại thì thấy một vầng sáng đỏ rạng lên, soi rọi phía chân trời.
Tiếp đó là từng chùm, từng chùm tia sáng rực rỡ chói lòa.
Nhân lúc Nhạc Chí ngây người, Tất Cảnh cầm lấy tay hắn, dịu dàng hỏi: “Nhạc Chí, làm đạo lữ của ta nhé?”
Nhạc Chí sững sờ một lúc, rồi lí nhí nói: “Tất Cảnh, thật ra tại hạ muốn thưa với ngài, tại hạ phải rời khỏi Vạn Yêu Tông…”
Sắc mặt Tất Cảnh từ từ xám ngoét lại, rồi hóa thành xanh mét, môi y run run mấp máy, giọng nói lạnh tanh: “Nhạc Chí, em nói cái gì? Ta chưa nghe rõ, em nói lại lần nữa đi!”
“Tại hạ muốn rời khỏi Vạn Yêu Tông.” Nhạc Chí lặp lại.
Đôi mắt buốt giá của Tất Cảnh lạnh lùng nhìn chằm chặp vào Nhạc Chí.
Nhạc Chí vẫn bình tĩnh nhìn y.
Hai người mặt đối mặt một lúc lâu, Tất Cảnh bất chợt xụi lơ, y cố gắng dằn giọng sao cho âm điệu của mình nghe không quá hung ác: “Người tu đạo hẳn nên thường xuyên đi đây đi đó, em muốn đi nơi nào, ta sẽ cùng em đến đó.”
“Tất Cảnh, chuyện giữa hai ta phải dừng ở đây thôi, đừng níu kéo dây dưa nữa. Như vậy cũng là tốt cho việc tu luyện của ngài.”
“Nhạc Chí!” Tất Cảnh bỗng cất cao giọng, “Em nghĩ kỹ lại đi.”
Hắn còn muốn nói tiếp, Tất Cảnh đã phất tay áo bỏ đi.
Nhạc Chí ngồi trên vách núi suốt một đêm, gió mơn man làm hắn mơ màng thiếp đi.
Hành trang của Nhạc Chí ít ỏi vô cùng, linh thú duy nhất cũng đã trốn vào nơi nào đó tu luyện, thường xuyên không thấy tung tích. Hắn gói ghém mớ hành lý đơn sơ đó cất vào trong bí cảnh Thất Sắc Thạch, chỉ mang theo viên đá Thất Sắc, gần như cô độc một mình một bóng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhạc Chí rời khỏi Vạn Yêu Tông.
Nhưng hắn mới vừa đặt chân lên cửa, đã cảm nhận được một bầu không khí bất thường.
Cổng lớn Vạn Yêu Tông không người canh gác, nom yên tĩnh đáng sợ.
Nhạc Chí tiến lên phía trước, thì bắt gặp một dáng người cao ngất.
Yêu Chủ quay người lại, cằm y lún phún râu, trông rất đỗi tiều tụy.
“Nhạc Chí, bổn tọa không cho phép em đi.” Tất Cảnh nói, mặt không cảm xúc.
Y là Tông chủ Vạn Yêu Tông, cũng là vua của Yêu tu, chỉ là yêu thương một người mà thôi, tại sao lại không có được chứ?
Nhạc Chí hơi biến sắc: “Tất Cảnh!”
Tất Cảnh thình lình bước lên, y nắm tay Nhạc Chí định kéo hắn vào lại bên trong.
Bỗng có người chắn trước mặt y.
Người nọ vận áo đen toàn thân, khuôn mặt góc cạnh hơn, cũng lạnh lùng hơn Tất Cảnh.
Trong mắt Tất Cảnh lóe hung quang, y cắn răng rít lên: “Mục Sân, mi tới đây làm gì?”
“Ta biết Yêu Chủ quen thói bắt bớ người khác, người nào thì ta không quản, nhưng việc của Nhạc Chí thì không thể mặc kệ được!”
Đôi mắt Tất Cảnh nheo lại, hung quang bập bùng: “Đây là Vạn Yêu Tông của ta, ai cho ngươi làm càn!”
Mục Sân chẳng nhiều lời, chân không lùi bước, hàm ý đã quá rõ ràng.
Tất Cảnh tức giận điên cuồng, năm ngón tay thon dài hóa thành vuốt sắc lao vào Mục Sân, y phản ứng rất nhanh, lập tức tiếp chiêu. Nhạc Chí bị đẩy sang một bên nhìn hai người kia giao đấu.
Ngọc Thanh Tông có rất nhiều pháp bảo, trên người Mục Sân toàn bảo vật, hơn nữa Mục Sân đã vào cuối thời kỳ Phân Thần, tu vi hơn hẳn Tất Cảnh. Nên dù đang ở Vạn Yêu Tông, khí Yêu tu nồng đậm, Tất Cảnh vẫn chưa phải là đối thủ của Mục Sân.
Nhạc Chí thấy trên không là pháp bảo bay tới bay lui, mây trời hóa đen kìn kịt, gió giật từng cơn, quả khiến người ta khiếp đảm.
Hắn cố gắng ổn định khí huyết trong bụng.
Đột nhiên, mây đen tan đi, gió cũng lặng hẳn.
Mục Sân bất thần xuất hiện trước mặt hắn, nắm tay hắn kéo ra ngoài.
Vừa bước vội hai bước, Nhạc Chí không dằn lòng được quay đầu lại, thì thấy Tất Cảnh gục trên đất, sắc mặt tái nhợt, trong mắt như vừa có vẻ hung ác, lại như ngập nỗi tuyệt vọng.
Mục Sân gọi mây tới, kéo Nhạc Chí bước lên trên.
“Nhạc Chí!”
Cách một quãng xa, Nhạc Chí chợt nghe tiếng gọi đau đớn thấu tận tim gan, làm lòng hắn cũng quặn thắt.
Sau một lúc lâu, vẻ mặt Nhạc Chí mới bình thường trở lại, hắn hít sâu rồi hỏi: “Sao huynh lại ở đây?”
Mục Sân mơ màng đáp: “Ta nhận ra nhà ngươi có ý định ly khai, nên muốn giúp ngươi một tay để ngươi khỏi rơi vào kết cục xưa, thể xác nát tan, hồn phách vô lối về, bi thảm quá mức!”
Nhạc Chí khụt khịt cười: “Sao lại lắm lí do như thế, là huynh không dám trở về chứ gì.”
Nếu quay về, sẽ phải để Kỷ Nhược ăn Tuyệt Tình Đan, từ đây tuyệt tình, ái ân đứt đoạn.
Hóa ra Mục Sân cũng sẽ luyến tiếc!
Nhạc Chí không biết mình nên vui giùm Kỷ Nhược, hay là buồn giùm cô nàng.
Nói cho cùng, người này vẫn có tình với nàng, nhưng nàng vẫn không thể không dùng Tuyệt Tình Đan.
Không biết nhiều năm về sau, đối với người con gái đã lưu luyến si mê y không muốn xa rời, Mục Sân liệu có hối hận hay chăng?
Đám mây hạ xuống giữa một ngọn núi, Nhạc Chí bước xuống, xoay đầu nhìn Mục Sân: “Việc hôm nay, xin đa tạ. Không biết Yêu Chủ có ổn không?” Cuối cùng Nhạc Chí vẫn cầm lòng không đặng, đành cất tiếng hỏi.
“Ổn!” Mục Sân lạnh nhạt nói, “Từ nay về sau, ngươi hãy tự mà lo liệu!”
Mục Sân nói xong, bèn cưỡi mây đi mất.
Giữa núi rừng rậm rạp, chỉ còn lại mỗi mình Nhạc Chí.
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, chợt cảm thấy khoảng trời lộ ra giữa khe hở cây rừng dần dần xa xăm.
Cả người trở nên càng lúc càng nhỏ bé, như thể bị chôn vùi giữa đất trời.
Trời đất mênh mang, vạn vật tựa kiến nhỏ, thoáng cái, đã là mấy năm trôi.
Nhạc Chí hít một hơi sâu, lòng hạ quyết tâm, từ đây về sau là một khởi đầu mới, nguyện một lòng tu đạo, tử sinh với thiên địa.
Thế gian có nhân quả tuần hoàn, hắn dùng một viên Ký Tình Đan dối gạt tình y suốt hai trăm năm, để rồi phải nếm trải nỗi đau tình yêu bị giẫm đạp, vậy nếu chấm dứt ở đây thì xem như nhân quả kết thúc.
Trớ trêu thay Tất Cảnh lại động lòng với hắn, nhưng biết đâu đó chỉ là sự ngộ nhận, có lẽ vì y đã quen được hắn quấn quýt si mê.
Nhạc Chí đã từng oán từng hận, có điều giờ đây ngẫm lại, đó là có duyên không phận, xảy ra nhiều việc trời xui đất khiến tréo ngoe như thế là do bọn họ vô phận.
Nhạc Chí trầm ngâm hồi lâu, đạo hắn tu coi trọng thanh tâm quả dục, kìm nén ham muốn, giữ lòng trong sạch, nên nỗi lòng quyến luyến đối với Tất Cảnh sẽ ảnh hưởng xấu đến việc tu luyện, nếu hắn cứ tiếp tục lưu luyến vấn vương, thì đối với cả hai không có gì tốt đẹp cả.
Hắn và y, phải chấm dứt thôi.
Tối ngày hôm sau, Nhạc Chí đi đến vách núi phía sau Bất Lão Tiên Sơn theo lời hẹn.
Hắn ngồi xuống một tảng đá sạch sẽ, gió trong vách núi thổi mạnh làm y phục hắn lất phất bay, phát ra tiếng “xoàn xoạt”. Gió vuốt qua mặt hắn mang theo làn hơi ấm, cảm giác rất thư thái.
Bỗng dưng, gió ngừng thổi, tiếng “xoạt xoạt” vang lên rõ mồn một, Nhạc Chí chợt thấy trước mặt xuất hiện một người.
Người nọ vận y phục gấm hoa ánh tím trang trọng chỉnh tề, tóc đen vấn bằng đai ngọc vàng, chiếc trâm bạch ngọc tinh xảo ghìm giữ búi tóc, những sợi tóc mai lơ thơ vừa vặn che khuất vết thương giữa trán, thái dương sắc bén, nét mày như tranh, ngũ quan sắc sảo mà tinh tế, rành rành phong hoa tuyệt đại, tuấn mỹ vô song.
Nhạc Chí ngây người một lúc, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tất Cảnh ngồi xuống cạnh hắn.
Gió lại nổi lên.
“Ngài có việc gì muốn nói với tại hạ ư?” Nhạc Chí hỏi.
Tất Cảnh bỗng quay mặt lại, y nhìn đăm đăm vào Nhạc Chí bằng đôi mắt đen nhánh sáng trong.
Tất Cảnh lấy từ trong ngực áo ra một chiếc lọ rồi đưa cho Nhạc Chí. Lọ này trông rất bình thường, Nhạc Chí nhận lấy, không hiểu gì cả.
“Em mở ra xem đi.” Tất Cảnh nói.
Nhạc Chí tò mò nhìn Tất Cảnh, rồi mở nắp lọ ra.
Trước mắt hắn lóe lên một ánh lửa, sau đó là một làn sương trắng, làn sương đó thoát khỏi chiếc lọ, từ từ bọc lấy hắn.
Nhạc Chí mở to mắt, nhưng hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, hắn nhìn làn sương khói trắng toát dần dần tan biến, như thể đã hòa nhập vào trong tủy mạch của mình.
Trong đan điền bất chợt dâng lên một luồng khí nóng, như có thứ gì đốt cháy nơi đó, nhưng cảm giác bất ổn ấy nhanh chóng biến mất, rồi một vật gì đó mềm mại như bông chạm vào đan điền, Nhạc Chí nhắm mắt dùng thần thức thăm dò, thì thấy nội đan của mình được bao phủ bởi một quầng ánh sáng nhàn nhạt.
Nhạc Chí mở bừng mắt nhìn Tất Cảnh: “Đây là gì vậy?”
“Đan Thần Khí, giúp bảo hộ đan nguyên, từ nay về sau không ai tổn hại nội đan của em được nữa.” Tất Cảnh nói.
Nhạc Chí sửng sốt: “Tất Cảnh, ngài không nợ tại hạ gì cả, viên nội đan đó là quả, để trả giá cho việc tại hạ dối gạt ngài.”
Chân mày Tất Cảnh nhíu lại, cõi lòng muộn phiền ảo não, y không muốn khơi lại chuyện nhân quả ấy, nhất là khi lời này lại do chính Nhạc Chí nói ra.
Nhạc Chí nhận ra Đan Thần Khí này là bảo vật hiếm có thế gian, Tất Cảnh lại tặng cho hắn, là hắn nợ ân tình của y.
Chẳng lẽ hắn phải mang Đan Thần Khí trả lại cho y sao?
Nhạc Chí nhắm mắt muốn tụ Đan Thần Khí lại, nhưng hắn nhận ra nó không hề suy suyễn mà vẫn gắt gao vây chặt quanh nội đan của hắn.
“Nhạc Chí, em làm gì vậy?” Giọng nói của Tất Cảnh hơi rét run.
Nhạc Chí mở mắt ra: “Tại hạ muốn trả nó lại cho ngài.”
Gương mặt Tất Cảnh co rúm lại, y hung tợn nói: “Đan Thần Khí đã nhận nội đan của em, trừ phi em đào bỏ nội đan, nếu không thì không thể rũ bỏ nó được.”
Nhạc Chí ấm ức trong lòng, hắn không cố giải trừ Đan Thần Khí nữa, chỉ mở to hai mắt nhìn về phía trước, không thèm để ý Tất Cảnh nữa.
Tất Cảnh thấy hắn không còn muốn giải trừ Đan Thần Khí thì sắc mặt hòa hoãn lại, dịu giọng khuyên lơn: “Chờ đến khi em kết Nguyên Anh, Đan Thần Khí sẽ tự rời khỏi nội đan, lúc đó em trả lại ta cũng không muộn mà.”
Nhạc Chí vẫn nhìn thẳng phía trước, không đếm xỉa tới y.
“Những Yêu Linh trong bụi gai đó rất lợi hại, ta bị vây khốn những mấy năm ròng.” Tất Cảnh than vãn.
Nhạc Chí nhớ đến vết thương trên mặt Tất Cảnh, còn cả chân khí bị tổn hại, lòng hắn hơi dao động: “Vết thương trên mặt ngài do Yêu Linh gây ra sao?”
Tất Cảnh gật đầu, chủ động vén tóc mái lên.
Vết thương đó đã để lại sẹo.
Đôi mắt vốn luôn buốt giá lạnh lẽo của Tất Cảnh giờ đây lại nhìn Nhạc Chí với vẻ ủ rũ đáng thương.
Nhạc Chí thở dài: “Ngài cần gì phải làm thế chứ?”
Ánh sáng trong mắt Tất Cảnh tắt ngóm, y trừng mắt nhìn Nhạc Chí, rồi không nói nữa.
Hai người cứ ngồi ngẩn người như vậy.
Nhạc Chí hít một hơi sâu, hắn muốn nói với Tất Cảnh việc mình phải ra đi.
“Tất Cảnh.” Nhạc Chí gọi.
Bỗng hắn nghe một tiếng ‘ầm’.
Nhạc Chí quay đầu nhìn lại thì thấy một vầng sáng đỏ rạng lên, soi rọi phía chân trời.
Tiếp đó là từng chùm, từng chùm tia sáng rực rỡ chói lòa.
Nhân lúc Nhạc Chí ngây người, Tất Cảnh cầm lấy tay hắn, dịu dàng hỏi: “Nhạc Chí, làm đạo lữ của ta nhé?”
Nhạc Chí sững sờ một lúc, rồi lí nhí nói: “Tất Cảnh, thật ra tại hạ muốn thưa với ngài, tại hạ phải rời khỏi Vạn Yêu Tông…”
Sắc mặt Tất Cảnh từ từ xám ngoét lại, rồi hóa thành xanh mét, môi y run run mấp máy, giọng nói lạnh tanh: “Nhạc Chí, em nói cái gì? Ta chưa nghe rõ, em nói lại lần nữa đi!”
“Tại hạ muốn rời khỏi Vạn Yêu Tông.” Nhạc Chí lặp lại.
Đôi mắt buốt giá của Tất Cảnh lạnh lùng nhìn chằm chặp vào Nhạc Chí.
Nhạc Chí vẫn bình tĩnh nhìn y.
Hai người mặt đối mặt một lúc lâu, Tất Cảnh bất chợt xụi lơ, y cố gắng dằn giọng sao cho âm điệu của mình nghe không quá hung ác: “Người tu đạo hẳn nên thường xuyên đi đây đi đó, em muốn đi nơi nào, ta sẽ cùng em đến đó.”
“Tất Cảnh, chuyện giữa hai ta phải dừng ở đây thôi, đừng níu kéo dây dưa nữa. Như vậy cũng là tốt cho việc tu luyện của ngài.”
“Nhạc Chí!” Tất Cảnh bỗng cất cao giọng, “Em nghĩ kỹ lại đi.”
Hắn còn muốn nói tiếp, Tất Cảnh đã phất tay áo bỏ đi.
Nhạc Chí ngồi trên vách núi suốt một đêm, gió mơn man làm hắn mơ màng thiếp đi.
Hành trang của Nhạc Chí ít ỏi vô cùng, linh thú duy nhất cũng đã trốn vào nơi nào đó tu luyện, thường xuyên không thấy tung tích. Hắn gói ghém mớ hành lý đơn sơ đó cất vào trong bí cảnh Thất Sắc Thạch, chỉ mang theo viên đá Thất Sắc, gần như cô độc một mình một bóng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhạc Chí rời khỏi Vạn Yêu Tông.
Nhưng hắn mới vừa đặt chân lên cửa, đã cảm nhận được một bầu không khí bất thường.
Cổng lớn Vạn Yêu Tông không người canh gác, nom yên tĩnh đáng sợ.
Nhạc Chí tiến lên phía trước, thì bắt gặp một dáng người cao ngất.
Yêu Chủ quay người lại, cằm y lún phún râu, trông rất đỗi tiều tụy.
“Nhạc Chí, bổn tọa không cho phép em đi.” Tất Cảnh nói, mặt không cảm xúc.
Y là Tông chủ Vạn Yêu Tông, cũng là vua của Yêu tu, chỉ là yêu thương một người mà thôi, tại sao lại không có được chứ?
Nhạc Chí hơi biến sắc: “Tất Cảnh!”
Tất Cảnh thình lình bước lên, y nắm tay Nhạc Chí định kéo hắn vào lại bên trong.
Bỗng có người chắn trước mặt y.
Người nọ vận áo đen toàn thân, khuôn mặt góc cạnh hơn, cũng lạnh lùng hơn Tất Cảnh.
Trong mắt Tất Cảnh lóe hung quang, y cắn răng rít lên: “Mục Sân, mi tới đây làm gì?”
“Ta biết Yêu Chủ quen thói bắt bớ người khác, người nào thì ta không quản, nhưng việc của Nhạc Chí thì không thể mặc kệ được!”
Đôi mắt Tất Cảnh nheo lại, hung quang bập bùng: “Đây là Vạn Yêu Tông của ta, ai cho ngươi làm càn!”
Mục Sân chẳng nhiều lời, chân không lùi bước, hàm ý đã quá rõ ràng.
Tất Cảnh tức giận điên cuồng, năm ngón tay thon dài hóa thành vuốt sắc lao vào Mục Sân, y phản ứng rất nhanh, lập tức tiếp chiêu. Nhạc Chí bị đẩy sang một bên nhìn hai người kia giao đấu.
Ngọc Thanh Tông có rất nhiều pháp bảo, trên người Mục Sân toàn bảo vật, hơn nữa Mục Sân đã vào cuối thời kỳ Phân Thần, tu vi hơn hẳn Tất Cảnh. Nên dù đang ở Vạn Yêu Tông, khí Yêu tu nồng đậm, Tất Cảnh vẫn chưa phải là đối thủ của Mục Sân.
Nhạc Chí thấy trên không là pháp bảo bay tới bay lui, mây trời hóa đen kìn kịt, gió giật từng cơn, quả khiến người ta khiếp đảm.
Hắn cố gắng ổn định khí huyết trong bụng.
Đột nhiên, mây đen tan đi, gió cũng lặng hẳn.
Mục Sân bất thần xuất hiện trước mặt hắn, nắm tay hắn kéo ra ngoài.
Vừa bước vội hai bước, Nhạc Chí không dằn lòng được quay đầu lại, thì thấy Tất Cảnh gục trên đất, sắc mặt tái nhợt, trong mắt như vừa có vẻ hung ác, lại như ngập nỗi tuyệt vọng.
Mục Sân gọi mây tới, kéo Nhạc Chí bước lên trên.
“Nhạc Chí!”
Cách một quãng xa, Nhạc Chí chợt nghe tiếng gọi đau đớn thấu tận tim gan, làm lòng hắn cũng quặn thắt.
Sau một lúc lâu, vẻ mặt Nhạc Chí mới bình thường trở lại, hắn hít sâu rồi hỏi: “Sao huynh lại ở đây?”
Mục Sân mơ màng đáp: “Ta nhận ra nhà ngươi có ý định ly khai, nên muốn giúp ngươi một tay để ngươi khỏi rơi vào kết cục xưa, thể xác nát tan, hồn phách vô lối về, bi thảm quá mức!”
Nhạc Chí khụt khịt cười: “Sao lại lắm lí do như thế, là huynh không dám trở về chứ gì.”
Nếu quay về, sẽ phải để Kỷ Nhược ăn Tuyệt Tình Đan, từ đây tuyệt tình, ái ân đứt đoạn.
Hóa ra Mục Sân cũng sẽ luyến tiếc!
Nhạc Chí không biết mình nên vui giùm Kỷ Nhược, hay là buồn giùm cô nàng.
Nói cho cùng, người này vẫn có tình với nàng, nhưng nàng vẫn không thể không dùng Tuyệt Tình Đan.
Không biết nhiều năm về sau, đối với người con gái đã lưu luyến si mê y không muốn xa rời, Mục Sân liệu có hối hận hay chăng?
Đám mây hạ xuống giữa một ngọn núi, Nhạc Chí bước xuống, xoay đầu nhìn Mục Sân: “Việc hôm nay, xin đa tạ. Không biết Yêu Chủ có ổn không?” Cuối cùng Nhạc Chí vẫn cầm lòng không đặng, đành cất tiếng hỏi.
“Ổn!” Mục Sân lạnh nhạt nói, “Từ nay về sau, ngươi hãy tự mà lo liệu!”
Mục Sân nói xong, bèn cưỡi mây đi mất.
Giữa núi rừng rậm rạp, chỉ còn lại mỗi mình Nhạc Chí.
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, chợt cảm thấy khoảng trời lộ ra giữa khe hở cây rừng dần dần xa xăm.
Cả người trở nên càng lúc càng nhỏ bé, như thể bị chôn vùi giữa đất trời.
Trời đất mênh mang, vạn vật tựa kiến nhỏ, thoáng cái, đã là mấy năm trôi.
Nhạc Chí hít một hơi sâu, lòng hạ quyết tâm, từ đây về sau là một khởi đầu mới, nguyện một lòng tu đạo, tử sinh với thiên địa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook