Nam Thần
-
Chương 44: Phá đạo
Rừng cây khoác tuyết, ánh tảo biêng biếc, hoa xòe cánh thắm, lá xanh muôn trùng.
Giữa chín tầng lầu các vấn vít khói mây, một người phụ nữ vận áo trắng ngồi tựa nửa người vào lan can, suối tóc đen xõa dài, dáng người yểu điệu, ánh mắt xa xăm.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt…
Có ai đó đang bước lên bậc thang gỗ, nhưng ánh mắt nàng vẫn phiêu đãng nơi rừng tuyết đằng xa, dường như đang đắm chìm ở đó.
Người mới đến vận một bộ y phục gấm hoa đen tuyền, tóc đen vấn bằng đai ngọc trắng, khuôn mặt tuấn tú, dáng người đĩnh đạc.
Y liếc nhìn người phụ nữ tựa tiên tử đó rồi tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế, ngẩng đầu bần thần nhìn mái đình ngọc thạch.
Qua một lúc lâu, người phụ nữ mới chầm chậm quay đầu lại, gương mặt nàng đẹp đẽ mà lạnh lùng, lúc nhìn thấy người trên ghế, trong mắt mới ánh lên nét dịu dàng, nàng gọi nhỏ nhẹ: “Con à.”
Ánh mắt lơ đãng của Tất Cảnh chuyển về phía nàng.
“Vạn vật tương sinh tương khắc, ba ngàn đại đạo Tu Chân, đạo nào cũng có phương pháp phá giải tương ứng.” Tất Cảnh nói.
“Ba ngàn đại đạo cùng lấy Thiên Đạo làm gốc, phá đạo là chuyện nghịch thiên.” Phượng Hư nói.
“Làm sao phá giải Tuyệt Tình Đạo?” Tất Cảnh hỏi.
Phượng Hư nhíu nhẹ mi, trên gương mặt lạnh nhạt thanh tú thoáng hiện vẻ âu lo: “Không phá được.”
Tất Cảnh cười nhạo báng: “Không phá được là thế nào?”
“Tình ái là kiếp nạn ngặt nghèo nhất, tình càng đậm sâu, Lôi kiếp càng hung hiểm. Nếu không vượt qua được, tình ý sẽ ngáng trở tiên đạo, nên Tuyệt Tình Đạo này chính là đạo thuật vượt trên ba ngàn đại đạo Tu Chân khác.”
“Lẽ nào đạo thuật tối thượng thì không phải là đạo sao? Thì không thể phá giải sao?” Tất Cảnh hỏi.
Phượng Hư thở dài: “Con à, con cần gì phải chấp nhất như thế.”
Tất Cảnh đứng dậy đi đến lan can, nhìn về phía biển mây xa xăm mù mịt: “Mới đó mà đã ngàn năm trôi, bổn tọa gặp ngài cũng không quá mười lần.”
Trên mặt Phượng Hư Đạo Nhân hiện vẻ ưu thương, nhìn người thanh niên trưởng thành chín chắn trước mặt, nàng chợt nhớ đến dĩ vãng xa xôi, khi ấy có một đứa bé mới cao đến đầu gối nàng, chỉ đứng xa xa nhìn nàng, trên khuôn mặt nho nhỏ không chút cảm xúc.
Khi đó chỉ là một chút ưu tư nhỏ nhặt, nào biết mai sau mẫu tử tình thân lại kết nên một kiếp.
Mà con trai nàng, lại nắm được nhược điểm của nàng.
Ngàn sự vạn sự nàng đều muốn làm cho y.
“Phá đan là diệt đạo. Nội đan là cốt lõi của người tu đạo, nếu phá nội đan, hủy hoại căn cốt, thì cả đời không thể bước vào đường Tu Chân. Người bị phá đan sẽ chẳng khác gì người thường.”
Lúc biết người nọ tu luyện Tuyệt Tình Đạo, từ đây về sau không còn yêu mình say đắm thì y đã nghĩ tới việc phá đan.
Nhưng khi y nhìn đôi tay của chính mình lại loáng thoáng thấy nó loang lổ vết máu. Năm đó, nội đan của người nọ đã nằm trong tay y, nếu y lại phá hủy nó thêm lần nữa…
“Không thể phá đan.” Tất Cảnh nói.
“Phá đan diệt đạo là hạ của hạ sách.”
“Vậy thế nào mới là thượng sách?” Tất Cảnh hỏi.
“Ở vùng biển phía Đông có một khe vực sâu không đáy gọi là Đông Hải Quy Khư, nơi đó có ngọn núi Đại Cùng cao không biết bao vạn dặm. Giữa gió lốc cuộn xoáy, trên núi Đại Cùng có một gốc hoa Phù Diêu* được nuôi dưỡng bằng linh khí đất trời, chính là bảo vật trần thế. Hoa này là linh hồn của núi, nếu hoa mất, núi Đại Cùng cũng tiêu tan.” Phượng Hư nói.
*Phù Diêu: Gió lốc.
“Hoa Phù Diêu là cách phá đạo ư?” Tất Cảnh hỏi.
“Hái hoa Phù Diêu nở rộ rồi dùng máu đầu tim nuôi dưỡng trăm năm thì có thể phá Tuyệt Tình Đạo. Đây là cách phá đạo duy nhất trên đời. Sau khi phá đạo thì có thể đổi đạo mà tu hành, tu vi vẫn được bảo toàn.” Phượng Hư Đạo Nhân nói.
Nghe được lời này, Tất Cảnh cảm thấy một con đường đã sinh ra trong tuyệt cảnh, cõi lòng mù mờ đột nhiên lóe lên hy vọng.
“Tuy hoa Phù Diêu không rụng, nhưng năm trăm năm mới nở rộ một lần, hiện giờ vẫn còn là nụ hoa, phải trăm năm nữa mới nở ra. Có điều, nếu núi Đại Cùng trong Đông Hải Quy Khư bị hủy, thì tu vi cao mấy cũng có thể vong mạng dưới đáy Đông Hải. Nên dù hoa Phù Diêu quý giá biết bao, cũng không ai dám mơ tưởng đến.”
Tất Cảnh cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: “Được.”
“Con à, không thể tùy tiện phá đạo của người khác, nếu sơ suất sẽ làm lỡ tiên duyên của người ta. Nên đây cũng không phải là thượng sách.”
Tất Cảnh chỉ mấp máy môi rồi nhìn về phương xa, như thể không nghe được lời Phượng Hư Đạo Nhân nói.
Phá?
Hay không phá?
“Vạn sự thế gian có nhân ắt có quả. Tuyệt Tình Đạo sợ nhất là chịu ân huệ của người khác, nếu ân trọng, đến lúc phi thăng sẽ trở thành đạo kiếp.”
Tất Cảnh quay phắt lại nhìn Phượng Hư Đạo Nhân.
Phượng Hư Đạo Nhân thở một hơi dài, chỉ khi con trai có thể phi thăng thành tiên, nàng mới thoát khỏi kiếp nợ này. Y muốn làm gì, nàng sẽ không ngăn cản.
“Nếu ta trở thành kiếp của hắn…”
Tại Vạn Yêu Tông.
Linh căn và linh mạch vốn do trời sinh, lúc vừa chào đời tu giả đã có linh mạch, việc tu chân chỉ trợ giúp thông mạch. Chỉ khi phải chuyển từ Đạo tu thành Ma tu mới cần một lần thông mạch nữa.
Chân khí tích tụ trong đan điền, dùng chân khí gột rửa phàm khí trong gân mạch, tận xương thông tủy, thoát thai hoán cốt. Đạo thuật tại tâm, cũng là phương pháp tu luyện thần thức.
Luyện tâm, rèn thân, rồi mới được phi thăng.
Tuyệt Tình Đạo mà Nhạc Chí luyện là một loại thuật luyện hồn, linh hồn và thể xác không thể tách rời, thần thức càng mạnh mẽ, việc tu luyện càng mau tiến bộ.
Hắn phải mất trăm năm mới có thể kết đan, tốc độ này cũng không thể gọi là nhanh, lòng Nhạc Chí vẫn canh cánh tâm niệm về thuật hợp nhất đan đạo.
Hiện giờ, hắn chỉ biết tên gọi mà không rõ phương thức, không biết đến bao giờ mới lĩnh ngộ được.
Nhạc Chí ngồi tư lự trong bí cảnh Thất Sắc Thạch một lúc, đột nhiên hắn cảm giác đan điền hơi khó chịu.
Nhạc Chí tỉnh táo lại, mới phát hiện chính hắn lại nảy sinh tạp niệm.
Điều cấm kỵ với Tuyệt Tình Đạo là chấp niệm, nếu hắn nảy sinh ham muốn với thuật Tu Chân, cũng là một kiếp nạn lớn.
Nhạc Chí bình ổn tâm trí, rồi ra khỏi bí cảnh Thất Sắc Thạch.
“Này này, nhà ngươi vừa đi đâu đấy?”
Một giọng nữ vang lên, Nhạc Chí giật nảy mình, thì thấy một cô gái lấp ló trong góc, nàng mặc váy lụa mỏng màu hồng nhạt, đôi mắt sáng long lanh, hai chân để trần, cổ chân mang một chuỗi lục lạc, hễ bước đi là phát ra âm thanh.
“Mấy ngày nay tại hạ đã suy ngẫm kỹ càng, tại hạ không có người bà nào cả.” Nhạc Chí nói nghiêm túc.
Người con gái cất giọng cười như tiếng chuông bạc ngân: “Bà đây coi ngươi là cháu là được!”
Nhạc Chí: “…”
“Ngươi còn chưa nói ta hay, ngươi vừa đi đâu đó?”
Cô gái bất chợt xáp sát vào Nhạc Chí, hắn ngửi được một mùi hương Mộc Lan, nhíu nhíu mày.
Nhạc Chí vươn ngón trỏ chọc vào trán cô nàng, không để nàng đến gần nữa.
“Thiệt đáng ghét!” Cô gái chọc chọc vào ngực Nhạc Chí, “hứ” một tiếng.
Nhạc Chí: “…” Hắn vội vàng rụt tay về, lùi lại phía sau vài bước.
“Cô là ai?” Nhạc Chí hỏi.
“Bà ngươi đây chính là Kỷ Nhược danh tiếng lẫy lừng, ngươi nghe bao giờ chưa?” Cô gái ngạo nghễ nói.
Nhạc Chí lắc đầu.
Kỷ Nhược, người vốn có biểu tình phong phú trên mặt bỗng chốc đờ ra: “Nhạc Chí, ngươi mà chưa từng nghe qua tên ta…”
Nhạc Chí có thể nhận ra nỗi đau thương trong lời nói đó, nhưng lại cảm thấy rất kỳ lạ, quả thật hắn chưa từng nghe qua cái tên này.
“Trời tối rồi, Kỷ cô nương là thân gái, nếu ở lại trong phòng nam giới thì không tiện đâu.” Nhạc Chí đuổi khách.
Kỷ Nhược đột nhiên nhảy lên, câu cổ Nhạc Chí xuống: “Ngươi nhìn mà xem, trăng sáng sao thưa thế này, rất thích hợp để thưởng hoa ngắm trăng, để bà bà dẫn ngươi dạo đây dạo đó nhá.”
Kỷ Nhược lôi kéo Nhạc Chí ra ngoài, Nhạc Chí hoàn toàn không tránh né được, vị cô nương này có tu vi cao hơn hắn.
Nhạc Chí đi theo Kỷ Nhược, quả nhiên cũng được mở mang tầm mắt kha khá.
Nào cá lượn trời cao, nào chim vờn đáy nước.
Tất Phương điểu đi theo sau bọn họ, cũng háo ha háo hức.
Kỷ Nhược nhìn Tất Phương điểu, rồi phóng một tấm đạo phù lên người nó, Tất Phương điểu đột ngột rơi xuống đất, chui tới chui lui như rắn lủi.
Nhạc Chí: “…”
“Vui không nè?” Kỷ Nhược hỏi Nhạc Chí.
Nhạc Chí vẫn không quay đầu, bỗng linh quang chợt lóe, hắn rầu rĩ hỏi: “Cô nương tìm vui ở nơi tại hạ sao?”
Kỷ Nhược xoa xoa đầu Nhạc Chí nhưng không đáp lời.
Nhạc Chí: “…” Sao hắn cứ cảm thấy kỳ kỳ thế nào.
Kỷ Nhược lại dẫn Nhạc Chí đi lên vách núi.
Gương trăng tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng mờ ảo, Nhạc Chí bỗng ngẩn người, nơi này sao quen thuộc quá.
“Trăng khuyết lưỡi câu, quả là mỹ cảnh.”
“Cảnh đẹp… Người càng đẹp hơn…” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Đây là lời thật, Chí nhi của bổn tọa chính là mỹ nhân thiên hạ vô song!”
“Nói bậy, Yêu Chủ Tất Cảnh mới thật là tuyệt thế giai nhân!”
Nương theo ánh trăng bàng bạc, Nhạc Chí loáng thoáng nhìn thấy có hai người đang ngồi bên kia vách đá, một người dựa vào lồng ngực người kia, cứ như hòa thành một thể.
Tiếng cười vui vẻ rất gần, như vang lên ngay bên tai.
Tuy những ký ức đó đã dần nhạt phai, nhưng lại có vài thứ cứ ngỡ đã quên, lại khắc ghi vào tận xương cốt.
Trăm năm về trước, hắn và Tất Cảnh rất thích ngồi tại nơi đây, nhìn biển mây mênh mang và vầng trăng vằng vặc, thủ thỉ tâm tình.
Hắn ngả vào lòng Tất Cảnh, người nọ nhìn về phương xa, còn hắn nhìn sườn mặt anh tuấn của y.
Người đó sẽ thi thoảng cúi đầu hôn trộm hắn, rồi Nhạc Chí sẽ nhổm dậy, đặt y ở bên dưới mình.
Thế rồi… trăng gió miên man.
Nhạc Chí hoàn hồn, Kỷ Nhược nắm tay áo của hắn kéo đi lên phía trên đó.
Kỷ Nhược ngồi xuống mặt đất, vỗ vỗ vào nơi bên cạnh: “Nhạc Chí, đến đây ngồi đi.”
Nhạc Chí hồi tỉnh, rồi ngồi xuống cạnh Kỷ Nhược, hắn nhìn nàng với vẻ thận trọng: “Rốt cuộc thì cô là ai?”
“Ta là…”
“Ban nãy là khung cảnh đời trước, sao cô phải khiến ta nhớ lại việc đã qua?” Nhạc Chí hỏi tiếp.
Kỷ Nhược đặt hai tay ra sau gáy, ngả người xuống: “Ngươi không biết ta là ai thật à?”
“Ít nhất không phải là bà của ta.”
“Ha ha! Nhà ngươi vui thật đấy!” Kỷ Nhược cười phá lên, ” Nhạc Chí, ngươi nói xem trên đời này, rốt cuộc ái tình là gì hả?”
“Là hạnh phúc đến phát cuồng, cũng đau đớn như đứt từng đoạn ruột.”
“Hạnh phúc phát cuồng… Ruột gan đứt đoạn… Sao chàng lại muốn ta đứt từng đoạn ruột chứ?” Kỷ Nhược nhỏ giọng rên rỉ.
Thanh âm đó quá mong manh, nên đã tiêu tán trong gió ngay, Nhạc Chí cũng không nghe được.
Kỷ Nhược lúc nào cũng bám cứng lấy Nhạc Chí, nếu không phải vào buổi tối Nhạc Chí đuổi cô nàng về, thì chắc nàng cũng hí ha hí hửng cùng hắn chung chăn gối.
Nhạc Chí đọc Đan thư, Kỷ Nhược dựa sát vào người hắn, tự chơi một mình.
Vì thế, nhiều ngày sau lúc Tất Cảnh trở về, khi y gấp gáp không chờ nổi mà đẩy cửa bước vào thì bắt gặp cảnh hai người nọ đang dựa vào nhau, cả hai đều là nam thanh nữ tú, trông tựa như đôi tiên đồng ngọc nữ.
“Ầm”, cánh cửa đổ sập xuống mặt đất.
Nhạc Chí ngẩng đầu thì thấy Tất Cảnh đứng ở cửa, sắc mặt y vừa hơi tiều tụy, lại vừa u ám đen kịt.
Tất Cảnh nhìn Kỷ Nhược, trong đôi mắt chỉ toàn giá rét.
Kỷ Nhược gác đầu lên người Nhạc Chí, ưỡn eo lười biếng: “Hóa ra là Yêu Chủ đại nhân à!”
Giữa chín tầng lầu các vấn vít khói mây, một người phụ nữ vận áo trắng ngồi tựa nửa người vào lan can, suối tóc đen xõa dài, dáng người yểu điệu, ánh mắt xa xăm.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt…
Có ai đó đang bước lên bậc thang gỗ, nhưng ánh mắt nàng vẫn phiêu đãng nơi rừng tuyết đằng xa, dường như đang đắm chìm ở đó.
Người mới đến vận một bộ y phục gấm hoa đen tuyền, tóc đen vấn bằng đai ngọc trắng, khuôn mặt tuấn tú, dáng người đĩnh đạc.
Y liếc nhìn người phụ nữ tựa tiên tử đó rồi tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế, ngẩng đầu bần thần nhìn mái đình ngọc thạch.
Qua một lúc lâu, người phụ nữ mới chầm chậm quay đầu lại, gương mặt nàng đẹp đẽ mà lạnh lùng, lúc nhìn thấy người trên ghế, trong mắt mới ánh lên nét dịu dàng, nàng gọi nhỏ nhẹ: “Con à.”
Ánh mắt lơ đãng của Tất Cảnh chuyển về phía nàng.
“Vạn vật tương sinh tương khắc, ba ngàn đại đạo Tu Chân, đạo nào cũng có phương pháp phá giải tương ứng.” Tất Cảnh nói.
“Ba ngàn đại đạo cùng lấy Thiên Đạo làm gốc, phá đạo là chuyện nghịch thiên.” Phượng Hư nói.
“Làm sao phá giải Tuyệt Tình Đạo?” Tất Cảnh hỏi.
Phượng Hư nhíu nhẹ mi, trên gương mặt lạnh nhạt thanh tú thoáng hiện vẻ âu lo: “Không phá được.”
Tất Cảnh cười nhạo báng: “Không phá được là thế nào?”
“Tình ái là kiếp nạn ngặt nghèo nhất, tình càng đậm sâu, Lôi kiếp càng hung hiểm. Nếu không vượt qua được, tình ý sẽ ngáng trở tiên đạo, nên Tuyệt Tình Đạo này chính là đạo thuật vượt trên ba ngàn đại đạo Tu Chân khác.”
“Lẽ nào đạo thuật tối thượng thì không phải là đạo sao? Thì không thể phá giải sao?” Tất Cảnh hỏi.
Phượng Hư thở dài: “Con à, con cần gì phải chấp nhất như thế.”
Tất Cảnh đứng dậy đi đến lan can, nhìn về phía biển mây xa xăm mù mịt: “Mới đó mà đã ngàn năm trôi, bổn tọa gặp ngài cũng không quá mười lần.”
Trên mặt Phượng Hư Đạo Nhân hiện vẻ ưu thương, nhìn người thanh niên trưởng thành chín chắn trước mặt, nàng chợt nhớ đến dĩ vãng xa xôi, khi ấy có một đứa bé mới cao đến đầu gối nàng, chỉ đứng xa xa nhìn nàng, trên khuôn mặt nho nhỏ không chút cảm xúc.
Khi đó chỉ là một chút ưu tư nhỏ nhặt, nào biết mai sau mẫu tử tình thân lại kết nên một kiếp.
Mà con trai nàng, lại nắm được nhược điểm của nàng.
Ngàn sự vạn sự nàng đều muốn làm cho y.
“Phá đan là diệt đạo. Nội đan là cốt lõi của người tu đạo, nếu phá nội đan, hủy hoại căn cốt, thì cả đời không thể bước vào đường Tu Chân. Người bị phá đan sẽ chẳng khác gì người thường.”
Lúc biết người nọ tu luyện Tuyệt Tình Đạo, từ đây về sau không còn yêu mình say đắm thì y đã nghĩ tới việc phá đan.
Nhưng khi y nhìn đôi tay của chính mình lại loáng thoáng thấy nó loang lổ vết máu. Năm đó, nội đan của người nọ đã nằm trong tay y, nếu y lại phá hủy nó thêm lần nữa…
“Không thể phá đan.” Tất Cảnh nói.
“Phá đan diệt đạo là hạ của hạ sách.”
“Vậy thế nào mới là thượng sách?” Tất Cảnh hỏi.
“Ở vùng biển phía Đông có một khe vực sâu không đáy gọi là Đông Hải Quy Khư, nơi đó có ngọn núi Đại Cùng cao không biết bao vạn dặm. Giữa gió lốc cuộn xoáy, trên núi Đại Cùng có một gốc hoa Phù Diêu* được nuôi dưỡng bằng linh khí đất trời, chính là bảo vật trần thế. Hoa này là linh hồn của núi, nếu hoa mất, núi Đại Cùng cũng tiêu tan.” Phượng Hư nói.
*Phù Diêu: Gió lốc.
“Hoa Phù Diêu là cách phá đạo ư?” Tất Cảnh hỏi.
“Hái hoa Phù Diêu nở rộ rồi dùng máu đầu tim nuôi dưỡng trăm năm thì có thể phá Tuyệt Tình Đạo. Đây là cách phá đạo duy nhất trên đời. Sau khi phá đạo thì có thể đổi đạo mà tu hành, tu vi vẫn được bảo toàn.” Phượng Hư Đạo Nhân nói.
Nghe được lời này, Tất Cảnh cảm thấy một con đường đã sinh ra trong tuyệt cảnh, cõi lòng mù mờ đột nhiên lóe lên hy vọng.
“Tuy hoa Phù Diêu không rụng, nhưng năm trăm năm mới nở rộ một lần, hiện giờ vẫn còn là nụ hoa, phải trăm năm nữa mới nở ra. Có điều, nếu núi Đại Cùng trong Đông Hải Quy Khư bị hủy, thì tu vi cao mấy cũng có thể vong mạng dưới đáy Đông Hải. Nên dù hoa Phù Diêu quý giá biết bao, cũng không ai dám mơ tưởng đến.”
Tất Cảnh cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: “Được.”
“Con à, không thể tùy tiện phá đạo của người khác, nếu sơ suất sẽ làm lỡ tiên duyên của người ta. Nên đây cũng không phải là thượng sách.”
Tất Cảnh chỉ mấp máy môi rồi nhìn về phương xa, như thể không nghe được lời Phượng Hư Đạo Nhân nói.
Phá?
Hay không phá?
“Vạn sự thế gian có nhân ắt có quả. Tuyệt Tình Đạo sợ nhất là chịu ân huệ của người khác, nếu ân trọng, đến lúc phi thăng sẽ trở thành đạo kiếp.”
Tất Cảnh quay phắt lại nhìn Phượng Hư Đạo Nhân.
Phượng Hư Đạo Nhân thở một hơi dài, chỉ khi con trai có thể phi thăng thành tiên, nàng mới thoát khỏi kiếp nợ này. Y muốn làm gì, nàng sẽ không ngăn cản.
“Nếu ta trở thành kiếp của hắn…”
Tại Vạn Yêu Tông.
Linh căn và linh mạch vốn do trời sinh, lúc vừa chào đời tu giả đã có linh mạch, việc tu chân chỉ trợ giúp thông mạch. Chỉ khi phải chuyển từ Đạo tu thành Ma tu mới cần một lần thông mạch nữa.
Chân khí tích tụ trong đan điền, dùng chân khí gột rửa phàm khí trong gân mạch, tận xương thông tủy, thoát thai hoán cốt. Đạo thuật tại tâm, cũng là phương pháp tu luyện thần thức.
Luyện tâm, rèn thân, rồi mới được phi thăng.
Tuyệt Tình Đạo mà Nhạc Chí luyện là một loại thuật luyện hồn, linh hồn và thể xác không thể tách rời, thần thức càng mạnh mẽ, việc tu luyện càng mau tiến bộ.
Hắn phải mất trăm năm mới có thể kết đan, tốc độ này cũng không thể gọi là nhanh, lòng Nhạc Chí vẫn canh cánh tâm niệm về thuật hợp nhất đan đạo.
Hiện giờ, hắn chỉ biết tên gọi mà không rõ phương thức, không biết đến bao giờ mới lĩnh ngộ được.
Nhạc Chí ngồi tư lự trong bí cảnh Thất Sắc Thạch một lúc, đột nhiên hắn cảm giác đan điền hơi khó chịu.
Nhạc Chí tỉnh táo lại, mới phát hiện chính hắn lại nảy sinh tạp niệm.
Điều cấm kỵ với Tuyệt Tình Đạo là chấp niệm, nếu hắn nảy sinh ham muốn với thuật Tu Chân, cũng là một kiếp nạn lớn.
Nhạc Chí bình ổn tâm trí, rồi ra khỏi bí cảnh Thất Sắc Thạch.
“Này này, nhà ngươi vừa đi đâu đấy?”
Một giọng nữ vang lên, Nhạc Chí giật nảy mình, thì thấy một cô gái lấp ló trong góc, nàng mặc váy lụa mỏng màu hồng nhạt, đôi mắt sáng long lanh, hai chân để trần, cổ chân mang một chuỗi lục lạc, hễ bước đi là phát ra âm thanh.
“Mấy ngày nay tại hạ đã suy ngẫm kỹ càng, tại hạ không có người bà nào cả.” Nhạc Chí nói nghiêm túc.
Người con gái cất giọng cười như tiếng chuông bạc ngân: “Bà đây coi ngươi là cháu là được!”
Nhạc Chí: “…”
“Ngươi còn chưa nói ta hay, ngươi vừa đi đâu đó?”
Cô gái bất chợt xáp sát vào Nhạc Chí, hắn ngửi được một mùi hương Mộc Lan, nhíu nhíu mày.
Nhạc Chí vươn ngón trỏ chọc vào trán cô nàng, không để nàng đến gần nữa.
“Thiệt đáng ghét!” Cô gái chọc chọc vào ngực Nhạc Chí, “hứ” một tiếng.
Nhạc Chí: “…” Hắn vội vàng rụt tay về, lùi lại phía sau vài bước.
“Cô là ai?” Nhạc Chí hỏi.
“Bà ngươi đây chính là Kỷ Nhược danh tiếng lẫy lừng, ngươi nghe bao giờ chưa?” Cô gái ngạo nghễ nói.
Nhạc Chí lắc đầu.
Kỷ Nhược, người vốn có biểu tình phong phú trên mặt bỗng chốc đờ ra: “Nhạc Chí, ngươi mà chưa từng nghe qua tên ta…”
Nhạc Chí có thể nhận ra nỗi đau thương trong lời nói đó, nhưng lại cảm thấy rất kỳ lạ, quả thật hắn chưa từng nghe qua cái tên này.
“Trời tối rồi, Kỷ cô nương là thân gái, nếu ở lại trong phòng nam giới thì không tiện đâu.” Nhạc Chí đuổi khách.
Kỷ Nhược đột nhiên nhảy lên, câu cổ Nhạc Chí xuống: “Ngươi nhìn mà xem, trăng sáng sao thưa thế này, rất thích hợp để thưởng hoa ngắm trăng, để bà bà dẫn ngươi dạo đây dạo đó nhá.”
Kỷ Nhược lôi kéo Nhạc Chí ra ngoài, Nhạc Chí hoàn toàn không tránh né được, vị cô nương này có tu vi cao hơn hắn.
Nhạc Chí đi theo Kỷ Nhược, quả nhiên cũng được mở mang tầm mắt kha khá.
Nào cá lượn trời cao, nào chim vờn đáy nước.
Tất Phương điểu đi theo sau bọn họ, cũng háo ha háo hức.
Kỷ Nhược nhìn Tất Phương điểu, rồi phóng một tấm đạo phù lên người nó, Tất Phương điểu đột ngột rơi xuống đất, chui tới chui lui như rắn lủi.
Nhạc Chí: “…”
“Vui không nè?” Kỷ Nhược hỏi Nhạc Chí.
Nhạc Chí vẫn không quay đầu, bỗng linh quang chợt lóe, hắn rầu rĩ hỏi: “Cô nương tìm vui ở nơi tại hạ sao?”
Kỷ Nhược xoa xoa đầu Nhạc Chí nhưng không đáp lời.
Nhạc Chí: “…” Sao hắn cứ cảm thấy kỳ kỳ thế nào.
Kỷ Nhược lại dẫn Nhạc Chí đi lên vách núi.
Gương trăng tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng mờ ảo, Nhạc Chí bỗng ngẩn người, nơi này sao quen thuộc quá.
“Trăng khuyết lưỡi câu, quả là mỹ cảnh.”
“Cảnh đẹp… Người càng đẹp hơn…” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Đây là lời thật, Chí nhi của bổn tọa chính là mỹ nhân thiên hạ vô song!”
“Nói bậy, Yêu Chủ Tất Cảnh mới thật là tuyệt thế giai nhân!”
Nương theo ánh trăng bàng bạc, Nhạc Chí loáng thoáng nhìn thấy có hai người đang ngồi bên kia vách đá, một người dựa vào lồng ngực người kia, cứ như hòa thành một thể.
Tiếng cười vui vẻ rất gần, như vang lên ngay bên tai.
Tuy những ký ức đó đã dần nhạt phai, nhưng lại có vài thứ cứ ngỡ đã quên, lại khắc ghi vào tận xương cốt.
Trăm năm về trước, hắn và Tất Cảnh rất thích ngồi tại nơi đây, nhìn biển mây mênh mang và vầng trăng vằng vặc, thủ thỉ tâm tình.
Hắn ngả vào lòng Tất Cảnh, người nọ nhìn về phương xa, còn hắn nhìn sườn mặt anh tuấn của y.
Người đó sẽ thi thoảng cúi đầu hôn trộm hắn, rồi Nhạc Chí sẽ nhổm dậy, đặt y ở bên dưới mình.
Thế rồi… trăng gió miên man.
Nhạc Chí hoàn hồn, Kỷ Nhược nắm tay áo của hắn kéo đi lên phía trên đó.
Kỷ Nhược ngồi xuống mặt đất, vỗ vỗ vào nơi bên cạnh: “Nhạc Chí, đến đây ngồi đi.”
Nhạc Chí hồi tỉnh, rồi ngồi xuống cạnh Kỷ Nhược, hắn nhìn nàng với vẻ thận trọng: “Rốt cuộc thì cô là ai?”
“Ta là…”
“Ban nãy là khung cảnh đời trước, sao cô phải khiến ta nhớ lại việc đã qua?” Nhạc Chí hỏi tiếp.
Kỷ Nhược đặt hai tay ra sau gáy, ngả người xuống: “Ngươi không biết ta là ai thật à?”
“Ít nhất không phải là bà của ta.”
“Ha ha! Nhà ngươi vui thật đấy!” Kỷ Nhược cười phá lên, ” Nhạc Chí, ngươi nói xem trên đời này, rốt cuộc ái tình là gì hả?”
“Là hạnh phúc đến phát cuồng, cũng đau đớn như đứt từng đoạn ruột.”
“Hạnh phúc phát cuồng… Ruột gan đứt đoạn… Sao chàng lại muốn ta đứt từng đoạn ruột chứ?” Kỷ Nhược nhỏ giọng rên rỉ.
Thanh âm đó quá mong manh, nên đã tiêu tán trong gió ngay, Nhạc Chí cũng không nghe được.
Kỷ Nhược lúc nào cũng bám cứng lấy Nhạc Chí, nếu không phải vào buổi tối Nhạc Chí đuổi cô nàng về, thì chắc nàng cũng hí ha hí hửng cùng hắn chung chăn gối.
Nhạc Chí đọc Đan thư, Kỷ Nhược dựa sát vào người hắn, tự chơi một mình.
Vì thế, nhiều ngày sau lúc Tất Cảnh trở về, khi y gấp gáp không chờ nổi mà đẩy cửa bước vào thì bắt gặp cảnh hai người nọ đang dựa vào nhau, cả hai đều là nam thanh nữ tú, trông tựa như đôi tiên đồng ngọc nữ.
“Ầm”, cánh cửa đổ sập xuống mặt đất.
Nhạc Chí ngẩng đầu thì thấy Tất Cảnh đứng ở cửa, sắc mặt y vừa hơi tiều tụy, lại vừa u ám đen kịt.
Tất Cảnh nhìn Kỷ Nhược, trong đôi mắt chỉ toàn giá rét.
Kỷ Nhược gác đầu lên người Nhạc Chí, ưỡn eo lười biếng: “Hóa ra là Yêu Chủ đại nhân à!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook