Nam Thần
-
Chương 13: Tình cạn, tình sâu
Sắp gặp lại Tất Cảnh, Nhạc Chí vừa mừng vừa lo, nhưng rồi niềm hân hoan cũng chiến thắng nỗi bất an.
Người đó có dung mạo tuấn mỹ, nhìn như đa tình, nhưng thật ra lại vô tình hơn bất cứ ai. Hắn đã quên mất lúc đầu tại sao lại yêu y, chỉ biết rằng sau khi tỉnh ngộ, đã sớm lún sâu vào bẫy tình này.
Nhạc Chí nằm trên giường, mở to hai mắt, trằn trọc không ngủ được.
Đến tận khi trăng lên giữa trời mà hắn vẫn chưa buồn ngủ, đành ngồi dậy, cầm lấy quyển “Đan thuật” đi ra ngoài.
Nhạc Chí là một Luyện đan sư, hiển nhiên đã đọc qua vô số sách vở, nhưng quyển “Đan thuật” này lại là quyển sách về đan dược đầu tiên làm hắn mê mẩn.
Bách Thảo Viên tắm mình trong ánh trăng bạc, hắn chọn một chỗ rồi ngồi xuống, nghe phong thanh đâu đó tiếng côn trùng kêu vang.
Đêm càng lúc càng về khuya.
Nương theo ánh trăng, hắn mở quyển sách trong tay ra.
Quyển Đan thư hắn đang đọc khác hẳn những quyển Đan thư hắn từng có, lời này dường như Huyền Linh Thánh tổ từng nói qua. Do vị tu sĩ này không giống người thường, hơn nữa còn lợi hại hơn những người luyện đan đạo khác, nên Huyền Linh Thánh tổ đã trở thành người duy nhất phi thăng trong suốt nghìn năm qua.
Đan dược tức là “đan” và “dược*”, chỉ khác “dược**” ở một chữ “đan”. Đan giúp đả thông linh khí đất trời, dược giúp gắn kết lục phủ ngũ tạng, linh khí lại hợp nhất với kinh lạc*** và căn cốt. Dược dùng lúc ốm đau, giúp bồi bổ thân thể, đan dược lại khiến người ta thay da đổi thịt, tôi luyện thuật pháp.
*Dược: Dược liệu, nguyên liệu bào chế thuốc, ở đây là Đông y, tức các loại thảo mộc, khoáng vật, v.v.
** Dược: Thuốc, vị thuốc, phương thuốc trị bệnh.
***Kinh lạc: Thuật ngữ y học cổ truyền, chỉ đường khí huyết vận hành trong cơ thể.
Nhạc Chí không có nhiều ham muốn với việc tu luyện thành tiên, nhưng việc đọc quyển sách này lại mang đến một lợi ích, đó là có thể đắm mình vào cái gọi là “Đan đạo”, phai nhạt tham sân si, và vơi đi ít nhiều nỗi nhớ Tất Cảnh.
Đọc sách này xong, Nhạc Chí chợt cảm thấy, nếu như hắn không yêu Tất Cảnh, có lẽ cũng là một chuyện tốt.
Nhưng thế gian có nhân quả tuần hoàn, kết quả nhận được hôm nay, là do ngày xưa gieo nhân mà ra.
Khi Nhạc Chí hoàn hồn tỉnh trí, ánh mặt trời đã rạng lên ở đằng Đông.
Rõ ràng đã thức trắng một đêm, nhưng hắn không buồn ngủ chút nào, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, nên càng tin rằng quyển sách này là vật hữu ích.
Linh khí buổi sớm mai nồng đậm và trầm lắng, nghĩ đến cảnh lúc quay về phải đối mặt với gương mặt cười nham nhở của Diệp Quang Kỷ, Nhạc Chí quyết định ngồi lại, tĩnh tọa một lát.
Cảm thấy đã đến giờ, hắn bèn trở về phòng, thay một bộ quần áo nhạt màu, rồi vấn tóc lên.
Trong gương là bộ mặt tầm thường không có gì đẹp đẽ, Nhạc Chí thở dài một hơi, bất đắc dĩ và bất lực.
Diệp Quang Kỷ ngồi dậy từ trên chiếc giường duy nhất trong nhà, vẫy tay gọi Nhạc Chí.
Hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
“Nghe nói nội đan của linh thú rất thích hợp để luyện đan.” Diệp Quang Kỷ nói, ghim ánh mắt thâm trầm vào người Tất Phương điểu.
Tất Phương điểu rú lên một tiếng thảm thiết, đập cánh phành phạch, nhưng còn chưa bay lên được đã rơi vào tay gã.
“…”
Tất Phương điểu nhìn Nhạc Chí đầy thương tâm.
Nhạc Chí bèn đi đến bên Diệp Quang Kỷ.
Gã híp híp mắt, xoa xoa đầu hắn.
“……”
“Đến giờ rồi, chắc Yêu Chủ đã thức dậy.” Gã nói.
Nhạc Chí cắn môi, lê bước theo sau Diệp Quang Kỷ.
Lúc cửa mở ra, người đàn ông đó đang đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía họ.
Nhạc Chí chỉ thấy một bóng người cao lớn đĩnh đạc. Hắn đã nhìn dáng hình này vô số lần, theo bản năng, hắn muốn đến gần, từ sau lưng ôm lấy y.
Nhạc Chí tiến lên phía trước hai bước, Tất Cảnh đột ngột xoay người lại, ánh mắt lướt qua hắn, dừng trên người Diệp Quang Kỷ.
Trong nháy mắt, Nhạc Chí bàng hoàng, nhưng phút chốc đã phục hồi tinh thần.
Hắn an tĩnh đứng một bên nhìn hai người kia nói chuyện, giống như một Dược đồng thực thụ, vừa ngoan ngoãn, vừa ngây thơ mở to đôi mắt tò mò nhìn Tất Cảnh.
“Diệp tiên sinh.” Tất Cảnh mở lời.
“Yêu Chủ đại nhân, tối qua ngài thấy thế nào?” Diệp Quang Kỷ hỏi.
Sắc mặt Tất Cảnh hơi khó chịu: “Vẫn khó ngủ lắm.”
Y cảm thấy có một ánh mắt ghim vào mình, nhìn về hướng ngược lại, thì thấy đứa Dược đồng đó cứ ngơ ngáo nhìn mình, bỗng thấy hơi bực bội.
Y gườm gườm trừng mắt nhìn Nhạc Chí, hắn vội vã cụp mắt xuống.
“Không biết ngài có cao kiến gì không?” Tất Cảnh hỏi.
“Ký Tình Đan là loại đan dược có linh trí rất mạnh, loại này sinh ra ảo ảnh để che giấu bản ngã, làm người ta bị nó ám ảnh, cho rằng ảo ảnh chính là người trong lòng mình. Cho nên việc giải trừ Ký Tình Đan, chính là quá trình tiêu diệt hư ảnh giả dối, trở về bản ngã, tìm kiếm bản tâm.” Diệp Quang Kỷ nói với lời lẽ cao thâm.
Tất Cảnh lâm vào trầm tư.
“Ta đã nghiên cứu rất nhiều Đan thư, đã tìm ra phương thức điều trị. Loại đan dược này giúp loại bỏ ảo giác, trở về bản tâm. Nhưng quá trình này cần phải tiến hành tuần tự, phải dùng đan dược trong một thời gian dài.”
Sắc mặt Tất Cảnh tươi tỉnh hẳn lên, trên mặt hiện ý cười: “Vậy thì tốt quá, ân tình hôm nay, bổn tọa xin khắc ghi trong tâm khảm, nếu như ngày nào đó Diệp tiên sinh có yêu cầu gì, bổn tọa nhất định dùng hết sức hoàn thành.”
Diệp Quang Kỷ lộ ra nụ cười xảo quyệt, có thể nhận được lời hứa của Yêu Chủ, cũng không uổng công gã bận rộn lâu như thế. Lại mượn cơ hội báo công trạng với Tông chủ, quả là một công đôi việc.
Trong mắt người khác, nụ cười của Diệp Quang Kỷ rất bình thường, chỉ có Nhạc Chí nhìn ra sự tính toán gian giảo. Cứ tưởng Dược thần là người xuất trần thoát tục thế nào, hóa ra lại là một lão cáo già.
Mãi đến lúc Diệp Quang Kỷ dẫn Nhạc Chí rời khỏi Ngàn Vô động phủ, Tất Cảnh cũng không nói với hắn lời nào.
Hắn bắt đầu tự hỏi, trước đây Diệp Quang Kỷ nói Tất Cảnh nhắc đến hắn liệu có phải chỉ là lời đùa bỡn hay không.
“Dược đồng, ngươi nói thử xem, nếu Yêu Chủ loại bỏ được ảo ảnh, tìm lại bản ngã, sau đó phát hiện dù không có Ký Tình Đan vẫn một mực thâm tình với kẻ kia, thì sẽ ra sao?” Diệp Quang Kỷ đột ngột lên tiếng, mặt lộ nụ cười xảo trá.
Nhạc Chí nhìn thẳng vào Diệp Quang Kỷ, làm cho lão cáo già mặt dày như gã cũng không thoải mái.
Gã vừa định lên tiếng, hắn đột nhiên cười phá lên.
Tiếng cười rất lớn, đến mức làm người ta kinh ngạc.
“Nếu quả thực có việc tốt này, ta sẽ làm Dược đồng của ngài.” Hắn cười đến mức thở hổn hển.
Ngay lập tức, Diệp Quang Kỷ nhận ra đây là một cuộc đánh cược, bèn nói: “Quyết định vậy đi, nếu kẻ nọ là người mà Yêu Chủ yêu, ngươi sẽ làm Dược đồng của ta trong một trăm năm, được chứ?”
“Theo ý ngài.” Hắn đáp.
Diệp Quang Kỷ và Nhạc Chí vừa qua khỏi Vô Biên Đạo, một dáng người màu trắng đột nhiên chắn trước mặt bọn họ.
Nhạc Chí ngẩng đầu lên thì chạm phải một gương mặt đẹp đẽ mà lạnh lùng.
Hắn không thích Đường Kỳ Chân nhân, không thích gương mặt lãnh đạm của vị này, lại càng không thích thái độ không màng thế sự của ngài.
Hắn lờ mờ đoán được đây là do đạo thuật mà Đường Kỳ Chân nhân tu luyện, nhưng hắn vẫn cứ không thích.
Đường Kỳ Chân nhân siêu thoát phàm trần, nếu so với ngài, Nhạc Chí thật giống một kẻ mê muội cố chấp.
Rõ là bản thân không sai, lại làm người ta cảm thấy mình đã sai lầm rồi.
Ánh mắt trong trẻo lạnh nhạt của Đường Kỳ Chân nhân dừng trên người Nhạc Chí.
Hắn đáp lại ngài bằng một khí thế quật cường nhưng lại có phần trẻ con mà ngay cả hắn cũng không tự nhận ra.
Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, Nhạc Chí chợt cảm thấy ánh mắt Đường Kỳ Chân nhân nhìn mình dịu dàng hơn một chút.
“Nhất Họa.” Đường Kỳ Chân nhân nói, giọng lạnh tanh.
Tên của Diệp Quang Kỷ là “Nhất Họa”, tự là “Nhất họa khai thiên”.
“Tông chủ”, Diệp Quang Kỷ đáp, trong mắt lấp lóe ma mãnh, “Đúng lúc ta cũng có việc tìm ngài.”
“Vậy hãy đến Vạn Vô động phủ.”
Đường Kỳ Chân nhân cùng Nhất Họa đi mất, Nhạc Chí hoàn toàn bị bỏ lơ, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Vạn Vô động phủ.
“Nhất Họa, ngươi nhận ra điều gì à?” Đường Kỳ Chân nhân hỏi.
“Ta nghĩ đến Thánh tổ đại nhân.” Diệp Quang Kỷ nói, “Nghĩa Tu Chân vô chừng, đường Tu Chân ngàn vạn, đạo Tu Chân* vô số. Nhưng người đời đều có Tam niệm Tham, Sân, Si, ba điều này liên lụy thể xác và tinh thần, cản trở việc tu luyện. Sư phụ lấy việc đoạn tình tuyệt dục làm đạo tu luyện, phương pháp này chính là con đường Tu Chân tốt nhất. Đáng tiếc thế nhân đều có Tam niệm, cho nên khó lòng giác ngộ.”
*Nghĩa/đường/đạo Tu Chân: Ý nghĩa, đường lối, phương thức Tu Chân.
Đường Kỳ Chân nhân gật đầu: “Từ trước đến nay việc Tu Chân không có đường tắt, có kẻ thành người bại. Nhạc Thuật ôm chấp niệm nặng nề, nếu có thể đoạn tuyệt ái tình, niết bàn trọng sinh, cũng là một cách. Lần trước ta thấy nó ôm ấp si niệm quá nặng, có điều chỉ qua mấy tháng, có thể tự nó không nhận ra, nhưng si niệm đó đã vơi đi rồi.”
“Nếu được Thánh tổ chỉ dẫn, cũng xem như đồng môn của ta và ngài. Hãy yên tâm, ta sẽ chăm sóc nó tận tình.” Diệp Quang Kỷ nói, “Còn một chuyện nữa, ta đã tìm được cách giải Ký Tình Đan, thỉnh cầu Tông chủ cho ta mượn Uổng Sinh Cảnh.”
Uổng Sinh Cảnh là một pháp bảo Tu Chân, bên trong chứa bí cảnh, có thể trui rèn thể chất. Việc Diệp Quang Kỷ lấy thân làm lò luyện đan sẽ gây tổn hại cơ thể, chỉ có Uổng Sinh Cảnh này mới bù đắp được thương tổn.
“Được.” Đường Kỳ Chân nhân nói.
Thật ra ngài và Tất Cảnh cũng không hẳn là bạn thân, chỉ là Tất Cảnh có chút ân tình với ngài.
Diệp Quang Kỷ trở lại Vô Biên Đạo thì thấy có người đang ngồi ven đường.
Gã đi qua, xoa đầu Nhạc Chí, khích lệ nói: “Dược đồng ngoan quá, biết chờ chủ nhân ở đây cơ đấy.”
“Tại ta lạc đường thôi.” Hắn nói.
Diệp Quang Kỷ: “…”
Người đó có dung mạo tuấn mỹ, nhìn như đa tình, nhưng thật ra lại vô tình hơn bất cứ ai. Hắn đã quên mất lúc đầu tại sao lại yêu y, chỉ biết rằng sau khi tỉnh ngộ, đã sớm lún sâu vào bẫy tình này.
Nhạc Chí nằm trên giường, mở to hai mắt, trằn trọc không ngủ được.
Đến tận khi trăng lên giữa trời mà hắn vẫn chưa buồn ngủ, đành ngồi dậy, cầm lấy quyển “Đan thuật” đi ra ngoài.
Nhạc Chí là một Luyện đan sư, hiển nhiên đã đọc qua vô số sách vở, nhưng quyển “Đan thuật” này lại là quyển sách về đan dược đầu tiên làm hắn mê mẩn.
Bách Thảo Viên tắm mình trong ánh trăng bạc, hắn chọn một chỗ rồi ngồi xuống, nghe phong thanh đâu đó tiếng côn trùng kêu vang.
Đêm càng lúc càng về khuya.
Nương theo ánh trăng, hắn mở quyển sách trong tay ra.
Quyển Đan thư hắn đang đọc khác hẳn những quyển Đan thư hắn từng có, lời này dường như Huyền Linh Thánh tổ từng nói qua. Do vị tu sĩ này không giống người thường, hơn nữa còn lợi hại hơn những người luyện đan đạo khác, nên Huyền Linh Thánh tổ đã trở thành người duy nhất phi thăng trong suốt nghìn năm qua.
Đan dược tức là “đan” và “dược*”, chỉ khác “dược**” ở một chữ “đan”. Đan giúp đả thông linh khí đất trời, dược giúp gắn kết lục phủ ngũ tạng, linh khí lại hợp nhất với kinh lạc*** và căn cốt. Dược dùng lúc ốm đau, giúp bồi bổ thân thể, đan dược lại khiến người ta thay da đổi thịt, tôi luyện thuật pháp.
*Dược: Dược liệu, nguyên liệu bào chế thuốc, ở đây là Đông y, tức các loại thảo mộc, khoáng vật, v.v.
** Dược: Thuốc, vị thuốc, phương thuốc trị bệnh.
***Kinh lạc: Thuật ngữ y học cổ truyền, chỉ đường khí huyết vận hành trong cơ thể.
Nhạc Chí không có nhiều ham muốn với việc tu luyện thành tiên, nhưng việc đọc quyển sách này lại mang đến một lợi ích, đó là có thể đắm mình vào cái gọi là “Đan đạo”, phai nhạt tham sân si, và vơi đi ít nhiều nỗi nhớ Tất Cảnh.
Đọc sách này xong, Nhạc Chí chợt cảm thấy, nếu như hắn không yêu Tất Cảnh, có lẽ cũng là một chuyện tốt.
Nhưng thế gian có nhân quả tuần hoàn, kết quả nhận được hôm nay, là do ngày xưa gieo nhân mà ra.
Khi Nhạc Chí hoàn hồn tỉnh trí, ánh mặt trời đã rạng lên ở đằng Đông.
Rõ ràng đã thức trắng một đêm, nhưng hắn không buồn ngủ chút nào, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, nên càng tin rằng quyển sách này là vật hữu ích.
Linh khí buổi sớm mai nồng đậm và trầm lắng, nghĩ đến cảnh lúc quay về phải đối mặt với gương mặt cười nham nhở của Diệp Quang Kỷ, Nhạc Chí quyết định ngồi lại, tĩnh tọa một lát.
Cảm thấy đã đến giờ, hắn bèn trở về phòng, thay một bộ quần áo nhạt màu, rồi vấn tóc lên.
Trong gương là bộ mặt tầm thường không có gì đẹp đẽ, Nhạc Chí thở dài một hơi, bất đắc dĩ và bất lực.
Diệp Quang Kỷ ngồi dậy từ trên chiếc giường duy nhất trong nhà, vẫy tay gọi Nhạc Chí.
Hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
“Nghe nói nội đan của linh thú rất thích hợp để luyện đan.” Diệp Quang Kỷ nói, ghim ánh mắt thâm trầm vào người Tất Phương điểu.
Tất Phương điểu rú lên một tiếng thảm thiết, đập cánh phành phạch, nhưng còn chưa bay lên được đã rơi vào tay gã.
“…”
Tất Phương điểu nhìn Nhạc Chí đầy thương tâm.
Nhạc Chí bèn đi đến bên Diệp Quang Kỷ.
Gã híp híp mắt, xoa xoa đầu hắn.
“……”
“Đến giờ rồi, chắc Yêu Chủ đã thức dậy.” Gã nói.
Nhạc Chí cắn môi, lê bước theo sau Diệp Quang Kỷ.
Lúc cửa mở ra, người đàn ông đó đang đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía họ.
Nhạc Chí chỉ thấy một bóng người cao lớn đĩnh đạc. Hắn đã nhìn dáng hình này vô số lần, theo bản năng, hắn muốn đến gần, từ sau lưng ôm lấy y.
Nhạc Chí tiến lên phía trước hai bước, Tất Cảnh đột ngột xoay người lại, ánh mắt lướt qua hắn, dừng trên người Diệp Quang Kỷ.
Trong nháy mắt, Nhạc Chí bàng hoàng, nhưng phút chốc đã phục hồi tinh thần.
Hắn an tĩnh đứng một bên nhìn hai người kia nói chuyện, giống như một Dược đồng thực thụ, vừa ngoan ngoãn, vừa ngây thơ mở to đôi mắt tò mò nhìn Tất Cảnh.
“Diệp tiên sinh.” Tất Cảnh mở lời.
“Yêu Chủ đại nhân, tối qua ngài thấy thế nào?” Diệp Quang Kỷ hỏi.
Sắc mặt Tất Cảnh hơi khó chịu: “Vẫn khó ngủ lắm.”
Y cảm thấy có một ánh mắt ghim vào mình, nhìn về hướng ngược lại, thì thấy đứa Dược đồng đó cứ ngơ ngáo nhìn mình, bỗng thấy hơi bực bội.
Y gườm gườm trừng mắt nhìn Nhạc Chí, hắn vội vã cụp mắt xuống.
“Không biết ngài có cao kiến gì không?” Tất Cảnh hỏi.
“Ký Tình Đan là loại đan dược có linh trí rất mạnh, loại này sinh ra ảo ảnh để che giấu bản ngã, làm người ta bị nó ám ảnh, cho rằng ảo ảnh chính là người trong lòng mình. Cho nên việc giải trừ Ký Tình Đan, chính là quá trình tiêu diệt hư ảnh giả dối, trở về bản ngã, tìm kiếm bản tâm.” Diệp Quang Kỷ nói với lời lẽ cao thâm.
Tất Cảnh lâm vào trầm tư.
“Ta đã nghiên cứu rất nhiều Đan thư, đã tìm ra phương thức điều trị. Loại đan dược này giúp loại bỏ ảo giác, trở về bản tâm. Nhưng quá trình này cần phải tiến hành tuần tự, phải dùng đan dược trong một thời gian dài.”
Sắc mặt Tất Cảnh tươi tỉnh hẳn lên, trên mặt hiện ý cười: “Vậy thì tốt quá, ân tình hôm nay, bổn tọa xin khắc ghi trong tâm khảm, nếu như ngày nào đó Diệp tiên sinh có yêu cầu gì, bổn tọa nhất định dùng hết sức hoàn thành.”
Diệp Quang Kỷ lộ ra nụ cười xảo quyệt, có thể nhận được lời hứa của Yêu Chủ, cũng không uổng công gã bận rộn lâu như thế. Lại mượn cơ hội báo công trạng với Tông chủ, quả là một công đôi việc.
Trong mắt người khác, nụ cười của Diệp Quang Kỷ rất bình thường, chỉ có Nhạc Chí nhìn ra sự tính toán gian giảo. Cứ tưởng Dược thần là người xuất trần thoát tục thế nào, hóa ra lại là một lão cáo già.
Mãi đến lúc Diệp Quang Kỷ dẫn Nhạc Chí rời khỏi Ngàn Vô động phủ, Tất Cảnh cũng không nói với hắn lời nào.
Hắn bắt đầu tự hỏi, trước đây Diệp Quang Kỷ nói Tất Cảnh nhắc đến hắn liệu có phải chỉ là lời đùa bỡn hay không.
“Dược đồng, ngươi nói thử xem, nếu Yêu Chủ loại bỏ được ảo ảnh, tìm lại bản ngã, sau đó phát hiện dù không có Ký Tình Đan vẫn một mực thâm tình với kẻ kia, thì sẽ ra sao?” Diệp Quang Kỷ đột ngột lên tiếng, mặt lộ nụ cười xảo trá.
Nhạc Chí nhìn thẳng vào Diệp Quang Kỷ, làm cho lão cáo già mặt dày như gã cũng không thoải mái.
Gã vừa định lên tiếng, hắn đột nhiên cười phá lên.
Tiếng cười rất lớn, đến mức làm người ta kinh ngạc.
“Nếu quả thực có việc tốt này, ta sẽ làm Dược đồng của ngài.” Hắn cười đến mức thở hổn hển.
Ngay lập tức, Diệp Quang Kỷ nhận ra đây là một cuộc đánh cược, bèn nói: “Quyết định vậy đi, nếu kẻ nọ là người mà Yêu Chủ yêu, ngươi sẽ làm Dược đồng của ta trong một trăm năm, được chứ?”
“Theo ý ngài.” Hắn đáp.
Diệp Quang Kỷ và Nhạc Chí vừa qua khỏi Vô Biên Đạo, một dáng người màu trắng đột nhiên chắn trước mặt bọn họ.
Nhạc Chí ngẩng đầu lên thì chạm phải một gương mặt đẹp đẽ mà lạnh lùng.
Hắn không thích Đường Kỳ Chân nhân, không thích gương mặt lãnh đạm của vị này, lại càng không thích thái độ không màng thế sự của ngài.
Hắn lờ mờ đoán được đây là do đạo thuật mà Đường Kỳ Chân nhân tu luyện, nhưng hắn vẫn cứ không thích.
Đường Kỳ Chân nhân siêu thoát phàm trần, nếu so với ngài, Nhạc Chí thật giống một kẻ mê muội cố chấp.
Rõ là bản thân không sai, lại làm người ta cảm thấy mình đã sai lầm rồi.
Ánh mắt trong trẻo lạnh nhạt của Đường Kỳ Chân nhân dừng trên người Nhạc Chí.
Hắn đáp lại ngài bằng một khí thế quật cường nhưng lại có phần trẻ con mà ngay cả hắn cũng không tự nhận ra.
Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, Nhạc Chí chợt cảm thấy ánh mắt Đường Kỳ Chân nhân nhìn mình dịu dàng hơn một chút.
“Nhất Họa.” Đường Kỳ Chân nhân nói, giọng lạnh tanh.
Tên của Diệp Quang Kỷ là “Nhất Họa”, tự là “Nhất họa khai thiên”.
“Tông chủ”, Diệp Quang Kỷ đáp, trong mắt lấp lóe ma mãnh, “Đúng lúc ta cũng có việc tìm ngài.”
“Vậy hãy đến Vạn Vô động phủ.”
Đường Kỳ Chân nhân cùng Nhất Họa đi mất, Nhạc Chí hoàn toàn bị bỏ lơ, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Vạn Vô động phủ.
“Nhất Họa, ngươi nhận ra điều gì à?” Đường Kỳ Chân nhân hỏi.
“Ta nghĩ đến Thánh tổ đại nhân.” Diệp Quang Kỷ nói, “Nghĩa Tu Chân vô chừng, đường Tu Chân ngàn vạn, đạo Tu Chân* vô số. Nhưng người đời đều có Tam niệm Tham, Sân, Si, ba điều này liên lụy thể xác và tinh thần, cản trở việc tu luyện. Sư phụ lấy việc đoạn tình tuyệt dục làm đạo tu luyện, phương pháp này chính là con đường Tu Chân tốt nhất. Đáng tiếc thế nhân đều có Tam niệm, cho nên khó lòng giác ngộ.”
*Nghĩa/đường/đạo Tu Chân: Ý nghĩa, đường lối, phương thức Tu Chân.
Đường Kỳ Chân nhân gật đầu: “Từ trước đến nay việc Tu Chân không có đường tắt, có kẻ thành người bại. Nhạc Thuật ôm chấp niệm nặng nề, nếu có thể đoạn tuyệt ái tình, niết bàn trọng sinh, cũng là một cách. Lần trước ta thấy nó ôm ấp si niệm quá nặng, có điều chỉ qua mấy tháng, có thể tự nó không nhận ra, nhưng si niệm đó đã vơi đi rồi.”
“Nếu được Thánh tổ chỉ dẫn, cũng xem như đồng môn của ta và ngài. Hãy yên tâm, ta sẽ chăm sóc nó tận tình.” Diệp Quang Kỷ nói, “Còn một chuyện nữa, ta đã tìm được cách giải Ký Tình Đan, thỉnh cầu Tông chủ cho ta mượn Uổng Sinh Cảnh.”
Uổng Sinh Cảnh là một pháp bảo Tu Chân, bên trong chứa bí cảnh, có thể trui rèn thể chất. Việc Diệp Quang Kỷ lấy thân làm lò luyện đan sẽ gây tổn hại cơ thể, chỉ có Uổng Sinh Cảnh này mới bù đắp được thương tổn.
“Được.” Đường Kỳ Chân nhân nói.
Thật ra ngài và Tất Cảnh cũng không hẳn là bạn thân, chỉ là Tất Cảnh có chút ân tình với ngài.
Diệp Quang Kỷ trở lại Vô Biên Đạo thì thấy có người đang ngồi ven đường.
Gã đi qua, xoa đầu Nhạc Chí, khích lệ nói: “Dược đồng ngoan quá, biết chờ chủ nhân ở đây cơ đấy.”
“Tại ta lạc đường thôi.” Hắn nói.
Diệp Quang Kỷ: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook