Nam Thần Quốc Dân: Thiếu Niên Ác Ma Cầm Thú, Nhẹ Trêu Chọc
-
Chương 1: Người tâm thần ở Hoa gia
Edit: Kỳ Vân
Thành phố, tiếng sấm, tiếng mưa rơi hỗn tạp.
Trận bão táp này đã rơi năm ngày liên tục, cũng không có ý định ngừng lại.
Ở lư tuyền công viên của một biệt thự, một người nam nhân đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mồ hôi theo trán hắn nhỏ xuống, đôi mắt đang nhắm chặt giờ phút này mở ra, con ngươi màu đen phảng phất giống như vực sâu làm cho người ta trầm mê.
Cô đầu tiên là nằm ở trên giường ngẩn ra trong chốc lát, một lát sau mới duỗi tay đem mái tóc che đậy một bên đôi mắt ra, từng cử động của cô, đều đạm mạc lạnh băng tới cực hạn.
Hoàn cảnh bốn phía rất quen thuộc.
Cô giống như nghe được tim chính mình đập dị thường sinh động, lòng bàn tay cùng ngón tay cái ma xát với nhau, cảm thụ được ngón tay kia còn chưa trải qua nhiều trắc trở nên vẫn còn cảm giác mềm mại.
Nam nhân đầu tiên là cười nhạt một tiếng, sau đó khóe môi gợi lên một độ cung châm chọc, độ cung càng lúc càng lớn, là trạng thái vô cùng trào phúng, con ngươi màu đen, bị lệ khí bao phủ.
Đã trở lại... Cô đã trở lại.
Không biết trải qua bao lâu, Hoa Khâm mới từ trên giường đứng lên, mang dép lê, đi vào phòng tắm.
Mở vòi nước ra, cô dùng tay lấy một ít nước lạnh, vốc lên trên mặt, nước lạnh kích thích da thịt, cũng làm cho cô từ đầu óc mơ hồ trở nên thanh tỉnh.
Lúc này cô mới ngước mắt lên, nhìn ảnh ngược của mình trong gương... Tuổi trẻ của cô.
Edit: Alesrisann
Mới gặp, ấn tượng đầu tiên của người khác là đôi mắt đen thâm thúy lộ ra xa cách, tiếp theo mới là hình dáng rõ ràng, ngũ quan tinh xảo mà tuyệt mỹ, cánh môi no đủ ửng đỏ --
Bọt nước một giọt một giọt theo gò má cô rơi xuống trên mặt đất, ánh đèn chiếu lên cô, da thịt trắng nõn gần như trong suốt. Có lẽ là vừa tỉnh ngủ dậy, tóc đen cô hơi loạn, cả người đều lộ ra một cổ lười biếng phảng phất như dung nhập vào trong xương cốt, áo sơ mi màu trắng mở ra hai cúc áo, mơ hồ nhìn thấy được xương quai xanh phía dưới. Quần đen ở dưới, lộ ra cổ chân, dáng người của cô là tỉ lệ vàng hiếm thấy, trang phục bình thường mặc trên người cô phảng phất giống như người mẫu, vô cùng hoàn mỹ.
Gợi cảm, soái khí, tà mị.
Hoa Khâm lẳng lặng nhìn khuôn mặt tất cả mọi người đều yêu thích này.
Từng chuyện của kiếp trước thoáng hiện ra ở trong đầu... Từ khi cô sinh ra, trưởng thành, thậm chí thời điểm cô chết đều bị người khác tính kế, thất bại hoàn toàn. Cô bị người khác thao túng cuộc sống, cuối cùng đều là vì mặt mũi của ba mẹ... Hoa Khâm chỉ cảm thấy ông trời thật châm chọc cô.
Cảm xúc không khống chế được, xuất hiện sát ý, trong đầu truyền ra đau đớn, cùng nhau ăn mòn lý trí của cô, hai mắt đỏ đậm, đôi tay nắm chặt, khớp xương trắng bệch.
"Không... Bình tĩnh một chút, Hoa Khâm, suy nghĩ xem là bọn họ bắt đầu kế hoạch từ khi nào..." Áp lực thân thể của cô đã tới cực hạn, ngược lại khắc chế không được mà run rẩy, tiếng nói càng thêm khàn khàn đen tối, trong đó lộ ra vài phần suy sút, nhưng dần dần, cô đã bình tĩnh lại.
Suy nghĩ xem...
Từ năm tám tuổi bắt đầu bí mật cho cô dùng thuốc giả bệnh tâm thần, làm cho cuộc sống của cô không giống với người bình thường, càng trở nên dễ giận, ảo giác, tư duy sụt lùi.
Sau đó là cái gì... Lấy công ty, phân chia gia sản, đem cô trở thành vật nuôi mà trêu đùa, cuối cùng chết trên tay người cô gọi là ""em trai.""
Còn có, người gọi là cậu của cô, cũng cùng bọn họ đóng một gương mặt giả nhân giả nghĩa --
Cô sẽ từng chút từng chút làm cho bọn họ không còn đường để trở về!
Trong lòng bình tĩnh trở lại, đi ra phòng tắm, thay đổi quần áo.
Ngay lúc này, một người đàn bà mặc quần áo ở nhà, đứng ở sát cửa sổ cao lớn, lo lắng nhìn thân ảnh nhỏ đang quỳ trong hoa viên.
Edit: Kỳ Vân
Tiểu thiếu gia đã quỳ một ngày trời, nếu tiếp tục quỳ nữa, bà khó bảo toàn là sẽ không xảy ra chuyện gì. Tiểu thiếu gia chỉ mới là thiếu niên mười tuổi thôi... Cũng không phải làm vỡ một cái ly thôi sao, tại sao người đó lại nhẫn tâm như vậy? Bên ngoài trời mưa lớn, lại lạnh như vậy... Đây thật sự là người thân sao? Ngay cả bà là người ngoài mà cũng không nhìn được!
Ngay lúc bà đang vô cùng lo lắng, thân ảnh ngoài cửa sổ bỗng nhiên quơ quơ, sau đó ngã vào đá cuội trên mặt đất.
Đồng tử người đàn bà đột nhiên co rụt, bây giờ bà cũng không rảnh lo đến chuyện khác, nhanh tay cầm một chiếc ô rồi liền lao ra ngoài biệt thự.
Đi đến bên người Hoa Thuần, bà nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn giờ phút này đang tái nhợt, ngăn không được mà đau lòng.
Bà ngồi xổm xuống, sờ trán thiếu niên, tức khắc sợ hãi: "Làm sao mà nóng như vậy? Phải làm sao đây!"
Lại nhớ tới cái người thủ đoạn tàn nhẫn trong biệt thự, bà liền rùng mình, dưới đáy lòng do dự bồi hồi, chung quy là thương hại lớn hơn so với sợ hãi.
Vì thế, một tay bế thiếu niên lên, đi vào biệt thự.
11/8/2018
- --oOo---
Bạn Dân lại đăng lại:D
Thành phố, tiếng sấm, tiếng mưa rơi hỗn tạp.
Trận bão táp này đã rơi năm ngày liên tục, cũng không có ý định ngừng lại.
Ở lư tuyền công viên của một biệt thự, một người nam nhân đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mồ hôi theo trán hắn nhỏ xuống, đôi mắt đang nhắm chặt giờ phút này mở ra, con ngươi màu đen phảng phất giống như vực sâu làm cho người ta trầm mê.
Cô đầu tiên là nằm ở trên giường ngẩn ra trong chốc lát, một lát sau mới duỗi tay đem mái tóc che đậy một bên đôi mắt ra, từng cử động của cô, đều đạm mạc lạnh băng tới cực hạn.
Hoàn cảnh bốn phía rất quen thuộc.
Cô giống như nghe được tim chính mình đập dị thường sinh động, lòng bàn tay cùng ngón tay cái ma xát với nhau, cảm thụ được ngón tay kia còn chưa trải qua nhiều trắc trở nên vẫn còn cảm giác mềm mại.
Nam nhân đầu tiên là cười nhạt một tiếng, sau đó khóe môi gợi lên một độ cung châm chọc, độ cung càng lúc càng lớn, là trạng thái vô cùng trào phúng, con ngươi màu đen, bị lệ khí bao phủ.
Đã trở lại... Cô đã trở lại.
Không biết trải qua bao lâu, Hoa Khâm mới từ trên giường đứng lên, mang dép lê, đi vào phòng tắm.
Mở vòi nước ra, cô dùng tay lấy một ít nước lạnh, vốc lên trên mặt, nước lạnh kích thích da thịt, cũng làm cho cô từ đầu óc mơ hồ trở nên thanh tỉnh.
Lúc này cô mới ngước mắt lên, nhìn ảnh ngược của mình trong gương... Tuổi trẻ của cô.
Edit: Alesrisann
Mới gặp, ấn tượng đầu tiên của người khác là đôi mắt đen thâm thúy lộ ra xa cách, tiếp theo mới là hình dáng rõ ràng, ngũ quan tinh xảo mà tuyệt mỹ, cánh môi no đủ ửng đỏ --
Bọt nước một giọt một giọt theo gò má cô rơi xuống trên mặt đất, ánh đèn chiếu lên cô, da thịt trắng nõn gần như trong suốt. Có lẽ là vừa tỉnh ngủ dậy, tóc đen cô hơi loạn, cả người đều lộ ra một cổ lười biếng phảng phất như dung nhập vào trong xương cốt, áo sơ mi màu trắng mở ra hai cúc áo, mơ hồ nhìn thấy được xương quai xanh phía dưới. Quần đen ở dưới, lộ ra cổ chân, dáng người của cô là tỉ lệ vàng hiếm thấy, trang phục bình thường mặc trên người cô phảng phất giống như người mẫu, vô cùng hoàn mỹ.
Gợi cảm, soái khí, tà mị.
Hoa Khâm lẳng lặng nhìn khuôn mặt tất cả mọi người đều yêu thích này.
Từng chuyện của kiếp trước thoáng hiện ra ở trong đầu... Từ khi cô sinh ra, trưởng thành, thậm chí thời điểm cô chết đều bị người khác tính kế, thất bại hoàn toàn. Cô bị người khác thao túng cuộc sống, cuối cùng đều là vì mặt mũi của ba mẹ... Hoa Khâm chỉ cảm thấy ông trời thật châm chọc cô.
Cảm xúc không khống chế được, xuất hiện sát ý, trong đầu truyền ra đau đớn, cùng nhau ăn mòn lý trí của cô, hai mắt đỏ đậm, đôi tay nắm chặt, khớp xương trắng bệch.
"Không... Bình tĩnh một chút, Hoa Khâm, suy nghĩ xem là bọn họ bắt đầu kế hoạch từ khi nào..." Áp lực thân thể của cô đã tới cực hạn, ngược lại khắc chế không được mà run rẩy, tiếng nói càng thêm khàn khàn đen tối, trong đó lộ ra vài phần suy sút, nhưng dần dần, cô đã bình tĩnh lại.
Suy nghĩ xem...
Từ năm tám tuổi bắt đầu bí mật cho cô dùng thuốc giả bệnh tâm thần, làm cho cuộc sống của cô không giống với người bình thường, càng trở nên dễ giận, ảo giác, tư duy sụt lùi.
Sau đó là cái gì... Lấy công ty, phân chia gia sản, đem cô trở thành vật nuôi mà trêu đùa, cuối cùng chết trên tay người cô gọi là ""em trai.""
Còn có, người gọi là cậu của cô, cũng cùng bọn họ đóng một gương mặt giả nhân giả nghĩa --
Cô sẽ từng chút từng chút làm cho bọn họ không còn đường để trở về!
Trong lòng bình tĩnh trở lại, đi ra phòng tắm, thay đổi quần áo.
Ngay lúc này, một người đàn bà mặc quần áo ở nhà, đứng ở sát cửa sổ cao lớn, lo lắng nhìn thân ảnh nhỏ đang quỳ trong hoa viên.
Edit: Kỳ Vân
Tiểu thiếu gia đã quỳ một ngày trời, nếu tiếp tục quỳ nữa, bà khó bảo toàn là sẽ không xảy ra chuyện gì. Tiểu thiếu gia chỉ mới là thiếu niên mười tuổi thôi... Cũng không phải làm vỡ một cái ly thôi sao, tại sao người đó lại nhẫn tâm như vậy? Bên ngoài trời mưa lớn, lại lạnh như vậy... Đây thật sự là người thân sao? Ngay cả bà là người ngoài mà cũng không nhìn được!
Ngay lúc bà đang vô cùng lo lắng, thân ảnh ngoài cửa sổ bỗng nhiên quơ quơ, sau đó ngã vào đá cuội trên mặt đất.
Đồng tử người đàn bà đột nhiên co rụt, bây giờ bà cũng không rảnh lo đến chuyện khác, nhanh tay cầm một chiếc ô rồi liền lao ra ngoài biệt thự.
Đi đến bên người Hoa Thuần, bà nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn giờ phút này đang tái nhợt, ngăn không được mà đau lòng.
Bà ngồi xổm xuống, sờ trán thiếu niên, tức khắc sợ hãi: "Làm sao mà nóng như vậy? Phải làm sao đây!"
Lại nhớ tới cái người thủ đoạn tàn nhẫn trong biệt thự, bà liền rùng mình, dưới đáy lòng do dự bồi hồi, chung quy là thương hại lớn hơn so với sợ hãi.
Vì thế, một tay bế thiếu niên lên, đi vào biệt thự.
11/8/2018
- --oOo---
Bạn Dân lại đăng lại:D
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook