Edit: Tử Đằng
“Lương tiểu thư, thấy chị nói những lời này, đây là có bao nhiêu khinh thường chú út tôi vậy.”
Lương Cẩm Tú nói xong những lời đó, còn đàng chờ đợi phản ứng của Diệp lão gia, thì trong thư phòng bỗng có người từ ngoài đẩy cửa ra.
Diệp Sơ Dương khoanh tay, thần sắc lãnh đạm nhìn người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sofa.
Lương Cẩm Tú dường như cũng không ngờ rằng, Diệp Sơ Dương lại bỗng nhiên xuất hiện ngay lúc này. Điều này giống như làm cho âm mưu quỷ kế của cô đều bị phơi bay trước mặt người khác, còn có cảm giác bị người ta cười nhạo.
Lương Cẩm Tú thật sự không thích Diệp Sơ Dương.
Nên lúc này, đương nhiên cũng sẽ không thích bị Diệp Sơ Dương bắt bẻ.
Giờ phút này, ngoại trừ khuôn mặt làm bộ tươi cười nhìn Diệp Sơ Dương ra, Lương Cẩm Tú cũng không biết lấy vẻ mặt nào ra mà đối đãi với Diệp Sơ Dương.
“Thật không ngờ Lương tiểu thư còn rất nhàn nhã, không những tới tìm tôi uống trà, lại còn đi tìm ông nội tôi uống trà? Lương tiểu thư thật sự rất thích uống trà à?”
Diệp Sơ Dương chậm rãi bước từng bước đến ngồi đối diện với Lương Cẩm Tú, sau đó ngồi thả lỏng dựa vào ghế sofa. Bộ dạng thoạt nhìn thập phần thanh thản, nhưng đôi mắt liễu đào hoa kia lại mang một ánh mắt sắc bén.
Diệp Sơ Dương cảm thấy Lương Cẩm Tú rất thông minh, nhân lúc trên Weibo nháo ra chuyện này, cô và Diệp Tu Bạch sẽ không có tâm trạng nào mà về nhà cũ nói chuyện với Diệp lão gia, liền trộn lẫn một chân trước.
Vừa rồi Diệp Sơ Dương đứng ở ngoài cửa một hồi lâu, đương nhiên cũng nghe hết những lời Lương Cẩm Tú nói.
Có thể nói, hôm nay Lương Cẩm Tú đến đây, đều đã chuẩn bị hết rồi, thậm chí còn mang Diệp Mộ Thành ra làm mồi.
Con mẹ nó, cứ phải một hai bắt lấy cái vị trí bạn gái của Diệp Tu Bạch mới được à?
Nghĩ đến đây, khóe môi Diệp Sơ Dương hơi gợi lên, lộ ra một nụ cười khinh bỉ.
Lương Cẩm Tú hôm nay tới đây, chính là để tranh thủ cho bản thân.
Nhưng thật không ngờ lại đụng phải Diệp Sơ Dương ở chỗ này. Cô còn cho rằng lúc này Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch chắc chắn là đang bị vây ở chung cư mới đúng. Lúc ấy, cô cũng có chạy qua chỗ chung cư nhìn qua.
Rõ ràng có rất nhiều phóng viên vây ở trước cổng chung cư.
Thật không ngờ Diệp Sơ Dương lại có thể thoát khỏi đám phóng viên đó, hơn nữa lại còn đến đây kịp thời.
Lương Cẩm Tú im lặng nhấp nhấp miệng, cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp lão gia, cô bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, sau đó mở miệng nói “Nếu Diệp lão gia cảm thấy không có vấn đề gì về mặt mũi của Diệp gia, cảm thấy Diệp tứ thiếu bên kia cũng không ảnh hưởng gì, thì cháu xin cáo từ. Chỉ hy vọng đến lúc đó Diệp lão gia sẽ không hối hận với lựa cọn của mình.”
Nghe một câu như vậy, Diệp lão gia bật cười.
“Lương Cẩm Tú, nếu cô đã dám nói chuyện với ta như vậy, cũng coi như cô rất có bản lĩnh. Tâm tư của cô như thế nào, chẳng lẽ ta lại không nhìn ra ư?” bên trong giọng điệu của Diệp lão gia hoàn toàn tràn ngập sự khinh bỉ. “Nếu cô cảm thấy mình có tác dụng lớn như vậy, không bằng cô hãy ngồi xem kết quả đi. Xem xem có phải không chỉ có mình cô mới xứng đáng làm chúa cứu thế của Diệp gia ta.”
Sau khi nói xong câu đó, Diệp lão gia ra hiệu cho chú Phúc quản gia đang đứng ở sau cửa.
Từ sau khi hai người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch bước vào thư phòng, chú Phúc liền cũng đi theo vào.
Là một trong số ít người trong cuộc biết toàn bộ vấn đề, chú Phúc đương nhiên hy vọng Diệp lão gia có thể chấp nhận chuyện tình cảm Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương.
Tất cả mọi người đều thảo luận chuyện tình cảm của hai người, tất cả cũng đều khinh bỉ chuyện yêu đương loạn *** cấm kị này.
Nhưng trước sau lại không một ai nhìn ra, bản thân hai cái người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch này thật sự cũng không dễ dàng gì.
“Lương tiểu thư, thấy chị nói những lời này, đây là có bao nhiêu khinh thường chú út tôi vậy.”
Lương Cẩm Tú nói xong những lời đó, còn đàng chờ đợi phản ứng của Diệp lão gia, thì trong thư phòng bỗng có người từ ngoài đẩy cửa ra.
Diệp Sơ Dương khoanh tay, thần sắc lãnh đạm nhìn người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sofa.
Lương Cẩm Tú dường như cũng không ngờ rằng, Diệp Sơ Dương lại bỗng nhiên xuất hiện ngay lúc này. Điều này giống như làm cho âm mưu quỷ kế của cô đều bị phơi bay trước mặt người khác, còn có cảm giác bị người ta cười nhạo.
Lương Cẩm Tú thật sự không thích Diệp Sơ Dương.
Nên lúc này, đương nhiên cũng sẽ không thích bị Diệp Sơ Dương bắt bẻ.
Giờ phút này, ngoại trừ khuôn mặt làm bộ tươi cười nhìn Diệp Sơ Dương ra, Lương Cẩm Tú cũng không biết lấy vẻ mặt nào ra mà đối đãi với Diệp Sơ Dương.
“Thật không ngờ Lương tiểu thư còn rất nhàn nhã, không những tới tìm tôi uống trà, lại còn đi tìm ông nội tôi uống trà? Lương tiểu thư thật sự rất thích uống trà à?”
Diệp Sơ Dương chậm rãi bước từng bước đến ngồi đối diện với Lương Cẩm Tú, sau đó ngồi thả lỏng dựa vào ghế sofa. Bộ dạng thoạt nhìn thập phần thanh thản, nhưng đôi mắt liễu đào hoa kia lại mang một ánh mắt sắc bén.
Diệp Sơ Dương cảm thấy Lương Cẩm Tú rất thông minh, nhân lúc trên Weibo nháo ra chuyện này, cô và Diệp Tu Bạch sẽ không có tâm trạng nào mà về nhà cũ nói chuyện với Diệp lão gia, liền trộn lẫn một chân trước.
Vừa rồi Diệp Sơ Dương đứng ở ngoài cửa một hồi lâu, đương nhiên cũng nghe hết những lời Lương Cẩm Tú nói.
Có thể nói, hôm nay Lương Cẩm Tú đến đây, đều đã chuẩn bị hết rồi, thậm chí còn mang Diệp Mộ Thành ra làm mồi.
Con mẹ nó, cứ phải một hai bắt lấy cái vị trí bạn gái của Diệp Tu Bạch mới được à?
Nghĩ đến đây, khóe môi Diệp Sơ Dương hơi gợi lên, lộ ra một nụ cười khinh bỉ.
Lương Cẩm Tú hôm nay tới đây, chính là để tranh thủ cho bản thân.
Nhưng thật không ngờ lại đụng phải Diệp Sơ Dương ở chỗ này. Cô còn cho rằng lúc này Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch chắc chắn là đang bị vây ở chung cư mới đúng. Lúc ấy, cô cũng có chạy qua chỗ chung cư nhìn qua.
Rõ ràng có rất nhiều phóng viên vây ở trước cổng chung cư.
Thật không ngờ Diệp Sơ Dương lại có thể thoát khỏi đám phóng viên đó, hơn nữa lại còn đến đây kịp thời.
Lương Cẩm Tú im lặng nhấp nhấp miệng, cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp lão gia, cô bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, sau đó mở miệng nói “Nếu Diệp lão gia cảm thấy không có vấn đề gì về mặt mũi của Diệp gia, cảm thấy Diệp tứ thiếu bên kia cũng không ảnh hưởng gì, thì cháu xin cáo từ. Chỉ hy vọng đến lúc đó Diệp lão gia sẽ không hối hận với lựa cọn của mình.”
Nghe một câu như vậy, Diệp lão gia bật cười.
“Lương Cẩm Tú, nếu cô đã dám nói chuyện với ta như vậy, cũng coi như cô rất có bản lĩnh. Tâm tư của cô như thế nào, chẳng lẽ ta lại không nhìn ra ư?” bên trong giọng điệu của Diệp lão gia hoàn toàn tràn ngập sự khinh bỉ. “Nếu cô cảm thấy mình có tác dụng lớn như vậy, không bằng cô hãy ngồi xem kết quả đi. Xem xem có phải không chỉ có mình cô mới xứng đáng làm chúa cứu thế của Diệp gia ta.”
Sau khi nói xong câu đó, Diệp lão gia ra hiệu cho chú Phúc quản gia đang đứng ở sau cửa.
Từ sau khi hai người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch bước vào thư phòng, chú Phúc liền cũng đi theo vào.
Là một trong số ít người trong cuộc biết toàn bộ vấn đề, chú Phúc đương nhiên hy vọng Diệp lão gia có thể chấp nhận chuyện tình cảm Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương.
Tất cả mọi người đều thảo luận chuyện tình cảm của hai người, tất cả cũng đều khinh bỉ chuyện yêu đương loạn *** cấm kị này.
Nhưng trước sau lại không một ai nhìn ra, bản thân hai cái người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch này thật sự cũng không dễ dàng gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook