Editor: Tiện Thần
Diệp Tu Bạch nhanh chóng cầm rượu thuốc tới trước ghế sofa. Anh quỳ một gối trên sàn nhà, đổ một ít rượu thuốc ra chà xát rồi cẩn thận bôi vào lưng Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ Dương híp mắt, một bên hưởng thụ nam nhân nhà mình hầu hạ, một bên cùng anh tán gẫu.
Về nội dung tán gẫu, nhất định là phản ứng lạ thường của Kha Thanh và đám người kỳ quái đã gặp buổi tối hôm nay.
Diệp Sơ Dương chớp mắt, hồi tưởng lại cảnh tượng ngay lúc đó, chậm rãi nói, “Cháu cảm thấy phản ứng của đám người Kha Thanh thật sự có chút kỳ lạ, giống như bọn họ rất hiểu rõ chuyện này.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch vẻ mặt đạm mạc gật gật đầu, động tác trên tay trước sau cũng chưa dừng lại, “Hiện tại người chết quá nhiều, chỗ cảnh sát chỉ phong tỏa tin tức mà thôi.”
“Chậc.” Nghe được Diệp Tu Bạch nói, Diệp Sơ Dương mập mờ chép miệng một tiếng. Nghe giọng điệu chắc chắc này của Diệp Tu Bạch thì xem ra tin tức Ôn Phi Vũ nói với cô thật sự đúng.
Chỉ là không biết cảnh sát rốt cuộc có ý gì.
Diệp Sơ Dương sờ sờ cằm, “Lúc trước, khi cháu thấy được cái thứ không phải người kia thì phát hiện đối phương hình như có chút khác biệt với oán linh cháu đã gặp. Nhưng mà lại nói, không phải cháu xem phong thuỷ thôi à, cả ngày đi bắt quỷ là sao chứ?!”
Diệp Sơ Dương nói, tự bản thân cũng cảm thấy buồn cười. Hình như cô đi trật đường rồi?
Nhưng mà từ phương diện nào đó hình như cũng không trật lắm, mấy thứ này cũng đều ở trong phạm vi cô đã đọc. Diệp Sơ Dương tấm tắc hai tiếng, không nói thêm.
Diệp Tu Bạch thấy biểu tình cháu nhỏ nhà mình, đáy mắt hẹp dài cũng treo chút ý cười. Hắn nhìn bàn tay đầy hương vị rượu thuốc, cuối cùng liền đem rượu thuốc ném qua một bên.
Thân dựa vào sofa, ánh mắt nam nhân hơi lóe lên, nói một câu làm Diệp Sơ Dương khiếp sợ không ngờ đến, “Còn nhớ rõ lần trước Lương Cẩm Tú xuất hiện ở cục cảnh sát không?”
“Còn nhớ.” Diệp Sơ Dương gật gật đầu.
Chuyện này sao lại không nhớ rõ, rất cần thiết để nhớ rõ đó. Cũng tại lúc ấy đã khiến Diệp Sơ Dương quá sức ghê tởm. Lương Cẩm Tú còn vì cô mà nói riêng với cục cảnh sát về việc phục vụ cô cho thật tốt đấy.
Giống như cục cảnh sát là nhà của Lương Cẩm Tú vậy.
Nghĩ đến đây, trên mặt Diệp Sơ Dương lộ ra biểu tình ghét bỏ không che giấu.
Diệp Tu Bạch vừa thấy phản ứng Diệp Sơ Dương liền biết cô đang suy nghĩ gì. Hắn cúi đầu cười một cái rồi nói, “Tôi tìm được tin tức, Lương Cẩm Tú sẽ xuất hiện ở cục cảnh sát vì chuyện này.”
Sao?
Vì những thi thể đó?
Diệp Sơ Dương khó hiểu ngước mắt nhìn về phía chú út nhà mình, biểu tình nơi đáy mắt càng thêm nghi hoặc, “Lương Cẩm Tú không phải nhà sinh vật học sao? Ngoài bản lĩnh làm cho Godzilla tới chẳng lẽ còn biết bắt quỷ?”
Diệp Sơ Dương thực sự hoang mang. Cô thử suy nghĩ, nếu như nói Lương Cẩm Tú còn có thể bắt quỷ, vậy thì cô đã xem thường đối phương rồi. Hơn nữa, cô thề, từ nay về sau nhất định sẽ nghiêm túc xem Lương Cẩm Tú thành một đối thủ chính thức.
Nhưng hiển nhiên, Lương Cẩm Tú cũng không thể bắt quỷ được.
Diệp Tu Bạch liếc cô một cái, nhàn nhạt nói, “Khả năng cục cảnh sát cho rằng là sinh vật nào đó vượt qua nhận thức nhân loại tác quái. Trong ý thức con người, oán linh gì đó sẽ không ăn thịt người.”
Diệp Sơ Dương: “……”
Nửa câu đầu lời nói nghe giống như vô nghĩa, nửa câu sau lại rất có đạo lý.
Diệp Tu Bạch nhanh chóng cầm rượu thuốc tới trước ghế sofa. Anh quỳ một gối trên sàn nhà, đổ một ít rượu thuốc ra chà xát rồi cẩn thận bôi vào lưng Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ Dương híp mắt, một bên hưởng thụ nam nhân nhà mình hầu hạ, một bên cùng anh tán gẫu.
Về nội dung tán gẫu, nhất định là phản ứng lạ thường của Kha Thanh và đám người kỳ quái đã gặp buổi tối hôm nay.
Diệp Sơ Dương chớp mắt, hồi tưởng lại cảnh tượng ngay lúc đó, chậm rãi nói, “Cháu cảm thấy phản ứng của đám người Kha Thanh thật sự có chút kỳ lạ, giống như bọn họ rất hiểu rõ chuyện này.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch vẻ mặt đạm mạc gật gật đầu, động tác trên tay trước sau cũng chưa dừng lại, “Hiện tại người chết quá nhiều, chỗ cảnh sát chỉ phong tỏa tin tức mà thôi.”
“Chậc.” Nghe được Diệp Tu Bạch nói, Diệp Sơ Dương mập mờ chép miệng một tiếng. Nghe giọng điệu chắc chắc này của Diệp Tu Bạch thì xem ra tin tức Ôn Phi Vũ nói với cô thật sự đúng.
Chỉ là không biết cảnh sát rốt cuộc có ý gì.
Diệp Sơ Dương sờ sờ cằm, “Lúc trước, khi cháu thấy được cái thứ không phải người kia thì phát hiện đối phương hình như có chút khác biệt với oán linh cháu đã gặp. Nhưng mà lại nói, không phải cháu xem phong thuỷ thôi à, cả ngày đi bắt quỷ là sao chứ?!”
Diệp Sơ Dương nói, tự bản thân cũng cảm thấy buồn cười. Hình như cô đi trật đường rồi?
Nhưng mà từ phương diện nào đó hình như cũng không trật lắm, mấy thứ này cũng đều ở trong phạm vi cô đã đọc. Diệp Sơ Dương tấm tắc hai tiếng, không nói thêm.
Diệp Tu Bạch thấy biểu tình cháu nhỏ nhà mình, đáy mắt hẹp dài cũng treo chút ý cười. Hắn nhìn bàn tay đầy hương vị rượu thuốc, cuối cùng liền đem rượu thuốc ném qua một bên.
Thân dựa vào sofa, ánh mắt nam nhân hơi lóe lên, nói một câu làm Diệp Sơ Dương khiếp sợ không ngờ đến, “Còn nhớ rõ lần trước Lương Cẩm Tú xuất hiện ở cục cảnh sát không?”
“Còn nhớ.” Diệp Sơ Dương gật gật đầu.
Chuyện này sao lại không nhớ rõ, rất cần thiết để nhớ rõ đó. Cũng tại lúc ấy đã khiến Diệp Sơ Dương quá sức ghê tởm. Lương Cẩm Tú còn vì cô mà nói riêng với cục cảnh sát về việc phục vụ cô cho thật tốt đấy.
Giống như cục cảnh sát là nhà của Lương Cẩm Tú vậy.
Nghĩ đến đây, trên mặt Diệp Sơ Dương lộ ra biểu tình ghét bỏ không che giấu.
Diệp Tu Bạch vừa thấy phản ứng Diệp Sơ Dương liền biết cô đang suy nghĩ gì. Hắn cúi đầu cười một cái rồi nói, “Tôi tìm được tin tức, Lương Cẩm Tú sẽ xuất hiện ở cục cảnh sát vì chuyện này.”
Sao?
Vì những thi thể đó?
Diệp Sơ Dương khó hiểu ngước mắt nhìn về phía chú út nhà mình, biểu tình nơi đáy mắt càng thêm nghi hoặc, “Lương Cẩm Tú không phải nhà sinh vật học sao? Ngoài bản lĩnh làm cho Godzilla tới chẳng lẽ còn biết bắt quỷ?”
Diệp Sơ Dương thực sự hoang mang. Cô thử suy nghĩ, nếu như nói Lương Cẩm Tú còn có thể bắt quỷ, vậy thì cô đã xem thường đối phương rồi. Hơn nữa, cô thề, từ nay về sau nhất định sẽ nghiêm túc xem Lương Cẩm Tú thành một đối thủ chính thức.
Nhưng hiển nhiên, Lương Cẩm Tú cũng không thể bắt quỷ được.
Diệp Tu Bạch liếc cô một cái, nhàn nhạt nói, “Khả năng cục cảnh sát cho rằng là sinh vật nào đó vượt qua nhận thức nhân loại tác quái. Trong ý thức con người, oán linh gì đó sẽ không ăn thịt người.”
Diệp Sơ Dương: “……”
Nửa câu đầu lời nói nghe giống như vô nghĩa, nửa câu sau lại rất có đạo lý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook