Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
-
Chương 48-3: Đừng tìm cô gây phiền phức (3)
Tần Mặc thật sự rất hiếm khi một hơi thở nói nhiều lời như vậy, nhưng lại làm Tô Song Song nghe được sợ hết hồn hết vía, cô bây giờ đang hối hận, cực kỳ hối hận, vừa rồi làm sao mình lại không bình tĩnh chứ, nói ra những lời này, cuộc sống của cô sau này phỏng chừng sẽ không thoát khỏi âm mưu quỷ kế rồi!
Tần Mặc trong nháy mắt xoay người lại mở miệng tăng thêm một câu, thanh âm rõ ràng so với vừa rồi càng trầm thấp hơn một ít, dù vẫn như cũ không hiển hiện cảm xúc gì, nhưng lại lộ rõ vẻ uy hiếp: "Đừng có tìm cô ấy gây phiền toái."
Ngữ khí vênh váo ngầm trong lời nói toát ra rất rõ ràng: Người trái ý phải chết!
Tần mặc vừa dứt lời, liên tiếp những âm thanh hít thở liên tục vang lên, tất cả các nữ nhân viên đều ngẩng đầu nhìn Tổng giám đốc đẹp trai bá đạo, đáy mắt ẩn chứa nhiều tâm tư, mà ánh mắt nhìn Tô Song Song cũng rất phức tạp.
Tần Mặc rất tự nhiên ôm Tô Song Song sải bước đi vào trong công ty, Tô Song Song vẫn còn đang nằm trong ngực Tần Mặc mà hóa đá hoàn toàn, cũng quên luôn Tô Mộ còn đang bị bảo vệ giữ lại.
Thẳng đến khi bước vào thang máy, Tô Song Song mới phản ứng lại, kéo tay áo của Tần Mặc, hoảng sợ nói: "Tô Mộ! Tô Tô!"
"Cô bây giờ nên đi làm." Thật sự mà nói hiện tại Tần Mặc có chút phiền não, dù sao anh cũng luôn thích khiêm tốn, bây giờ thân phận của anh coi như hoàn toàn phơi ra ánh sáng, sau này đi tới chỗ nào cũng không dễ dàng rồi.
Tô Song Song xuyên qua mặt tường bằng kính của thang máy, nhìn Tần Mặc mím chặt đôi môi, một bộ biểu tình chê bai, bĩu môi một cái, trong lòng không hiểu sao lại có chút không thoải mái.
Cô lắc lắc đầu của mình, cảm thấy lần trước bị dập đầu nhất định là đem đầu cô dập hỏng luôn rồi, Tiểu Cầm thú tâm tình tốt hay không, mắc mớ gì đến cô kia chứ!
Đột nhiên cô lại nghĩ tới một vấn đề đại sự liên quan đến sinh tử của mình, ngửa đầu nhìn Tần Mặc, hốt hoảng hỏi một câu: "Boss, cái gậy chống chân của tôi còn để ở dưới lầu đây!"
Hiện giờ nếu cô không có gậy chống chân, cô có muốn đi đâu cũng không đi được, này đi phòng vệ sinh làm sao bây giờ!
"Có tôi." Tần Mặc lạnh lùng phun ra hai chữ này, trái tim nhỏ nhoi của Tô Song Song thoáng chốc liền ngừng đập một cái, cô nhất thời cảm thấy môi mình phát khô, không nhịn được lè lưỡi liếm môi một cái.
Không biết tại sao lại vì hai từ ngữ tùy ý này của Tần Mặc, cô liền luống cuống tay chân, trong lòng một lần lại một lần tự nói với mình không nên suy nghĩ nhiều, thật vất vả mới khống chế được nội tâm đang bay loạn đầy trời của mình.
Cửa thang máy mở ra trong nháy mắt, Tần Mặc ôm Tô Song Song đi ra ngoài, đột nhiên cúi đầu xuống, muốn nhìn một chút xem Tô Song Song làm sao mà cứ không nói gì như vậy.
Vừa cúi đầu, đúng lúc Tô Song Song ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, không biết sao, nhịp tim Tô Song Song lại bắt đầu gia tăng tốc độ, nhìn đôi mắt đào hoa lạnh nhạt kia củaTần Mặc cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Nhất là môi mỏng đang mím chặt, giờ phút này chậm rãi mở ra, để lộ hàm răng trắng đều kia, Tô Song Song nhìn vào liền theo bản năng mà nuốt nước miếng một cái.
"Làm sao vậy?" Tần Mặc hỏi một câu, dừng chân lại, một câu hỏi này, Tô Song Song nghe được trong lòng liền hoảng hốt.
Bởi vì ban nãy suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô chính là không có gậy cô làm thế nào đi vệ sinh, cho nên lúc này cũng không hề suy nghĩ lại liền mở miệng nói: "Muốn đi toilet!"
Nói xong Tô Song Song chợt trợn to đôi mắt, cô bây giờ là thật muốn chết. Cô nhìn Tần Mặc nhăn nhó, không biết sao lại nhìn ra vẻ chế nhạo trong đó, đành ha ha cười khan một tiếng, nỗ lực vãn hồi lại chút hình tượng cô vốn biết còn sót lại không bao nhiêu.
"Tôi lỡ lời... Lỡ lời... Lầm..." Tô Song Song còn chưa nói hết, thân thể đã bị Tần Mặc xoay tròn một cái, một chữ sau cùng run rẩy nửa ngày mới nói xong, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần xong, Tần Mặc đã ôm cô đi tới toilet.
Tần Mặc trong nháy mắt xoay người lại mở miệng tăng thêm một câu, thanh âm rõ ràng so với vừa rồi càng trầm thấp hơn một ít, dù vẫn như cũ không hiển hiện cảm xúc gì, nhưng lại lộ rõ vẻ uy hiếp: "Đừng có tìm cô ấy gây phiền toái."
Ngữ khí vênh váo ngầm trong lời nói toát ra rất rõ ràng: Người trái ý phải chết!
Tần mặc vừa dứt lời, liên tiếp những âm thanh hít thở liên tục vang lên, tất cả các nữ nhân viên đều ngẩng đầu nhìn Tổng giám đốc đẹp trai bá đạo, đáy mắt ẩn chứa nhiều tâm tư, mà ánh mắt nhìn Tô Song Song cũng rất phức tạp.
Tần Mặc rất tự nhiên ôm Tô Song Song sải bước đi vào trong công ty, Tô Song Song vẫn còn đang nằm trong ngực Tần Mặc mà hóa đá hoàn toàn, cũng quên luôn Tô Mộ còn đang bị bảo vệ giữ lại.
Thẳng đến khi bước vào thang máy, Tô Song Song mới phản ứng lại, kéo tay áo của Tần Mặc, hoảng sợ nói: "Tô Mộ! Tô Tô!"
"Cô bây giờ nên đi làm." Thật sự mà nói hiện tại Tần Mặc có chút phiền não, dù sao anh cũng luôn thích khiêm tốn, bây giờ thân phận của anh coi như hoàn toàn phơi ra ánh sáng, sau này đi tới chỗ nào cũng không dễ dàng rồi.
Tô Song Song xuyên qua mặt tường bằng kính của thang máy, nhìn Tần Mặc mím chặt đôi môi, một bộ biểu tình chê bai, bĩu môi một cái, trong lòng không hiểu sao lại có chút không thoải mái.
Cô lắc lắc đầu của mình, cảm thấy lần trước bị dập đầu nhất định là đem đầu cô dập hỏng luôn rồi, Tiểu Cầm thú tâm tình tốt hay không, mắc mớ gì đến cô kia chứ!
Đột nhiên cô lại nghĩ tới một vấn đề đại sự liên quan đến sinh tử của mình, ngửa đầu nhìn Tần Mặc, hốt hoảng hỏi một câu: "Boss, cái gậy chống chân của tôi còn để ở dưới lầu đây!"
Hiện giờ nếu cô không có gậy chống chân, cô có muốn đi đâu cũng không đi được, này đi phòng vệ sinh làm sao bây giờ!
"Có tôi." Tần Mặc lạnh lùng phun ra hai chữ này, trái tim nhỏ nhoi của Tô Song Song thoáng chốc liền ngừng đập một cái, cô nhất thời cảm thấy môi mình phát khô, không nhịn được lè lưỡi liếm môi một cái.
Không biết tại sao lại vì hai từ ngữ tùy ý này của Tần Mặc, cô liền luống cuống tay chân, trong lòng một lần lại một lần tự nói với mình không nên suy nghĩ nhiều, thật vất vả mới khống chế được nội tâm đang bay loạn đầy trời của mình.
Cửa thang máy mở ra trong nháy mắt, Tần Mặc ôm Tô Song Song đi ra ngoài, đột nhiên cúi đầu xuống, muốn nhìn một chút xem Tô Song Song làm sao mà cứ không nói gì như vậy.
Vừa cúi đầu, đúng lúc Tô Song Song ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, không biết sao, nhịp tim Tô Song Song lại bắt đầu gia tăng tốc độ, nhìn đôi mắt đào hoa lạnh nhạt kia củaTần Mặc cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Nhất là môi mỏng đang mím chặt, giờ phút này chậm rãi mở ra, để lộ hàm răng trắng đều kia, Tô Song Song nhìn vào liền theo bản năng mà nuốt nước miếng một cái.
"Làm sao vậy?" Tần Mặc hỏi một câu, dừng chân lại, một câu hỏi này, Tô Song Song nghe được trong lòng liền hoảng hốt.
Bởi vì ban nãy suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô chính là không có gậy cô làm thế nào đi vệ sinh, cho nên lúc này cũng không hề suy nghĩ lại liền mở miệng nói: "Muốn đi toilet!"
Nói xong Tô Song Song chợt trợn to đôi mắt, cô bây giờ là thật muốn chết. Cô nhìn Tần Mặc nhăn nhó, không biết sao lại nhìn ra vẻ chế nhạo trong đó, đành ha ha cười khan một tiếng, nỗ lực vãn hồi lại chút hình tượng cô vốn biết còn sót lại không bao nhiêu.
"Tôi lỡ lời... Lỡ lời... Lầm..." Tô Song Song còn chưa nói hết, thân thể đã bị Tần Mặc xoay tròn một cái, một chữ sau cùng run rẩy nửa ngày mới nói xong, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần xong, Tần Mặc đã ôm cô đi tới toilet.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook