Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
-
Chương 48-2: Đừng tìm cô gây phiền phức (2)
Dư luận xung quanh cũng bắt đầu thiên vị cho Tô Song Song, quả thật mà nói, coi như Tô Song Song ái mộ hư vinh, tìm nam nhân có tiền, thì chuyện này cũng không đến lượt bọn họ quản!
Lại nói Tô Song Song cũng là người có năng lực, đảm nhiệm được vị trí phụ tá này, coi như cô có đi cửa sau đi nữa, cũng là do cô có bản lãnh, cô cũng không làm ra chuyện gì trái ngược đạo lý, hơn nữa chân cô bây giờ còn bị thương rồi, thấy thế nào cũng vẫn có cảm giác Tô Song Song đáng thương hơn.
"Cô! Tôi!" Cô gái kia nhất thời không biết nói gì nữa, gào lên muốn nhào tới chỗ Tô Song Song, liền bị hai bảo vệ vững vàng kéo lại.
"Báo cảnh sát, đem cô ta đi." Đột nhiên một thanh âm trầm thấp từ sau lưng đám người vang lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Tần Mặc một thân âu phục màu đen với khuôn mặt không cảm xúc.
Hình ảnh của Tần Mặc vừa rồi còn rơi đầy mặt đất, mọi người ở đây cũng nhận ra anh, có người không giữ bình tĩnh được nhất thời hít sâu một hơi, đến khi phản ứng lại, cả đám người lập tức tản ra hai bên, nhường cho Tần Mặc một đường đi tới.
Tần Mặc một tay đặt trong túi quần, khuôn mặt không chút biểu cảm, anh phân phó bảo vệ xong, liền chậm rãi đi tới chỗ Tô Song Song đang đứng.
Bước chân Tần Mặc cực kỳ trầm ổn, trên mặt nhìn không ra vui buồn giận dữ, một thân âu phục màu đen lại khiêm tốn khác thường.
Coi như trang phục bất đồng hơn nữa, cũng không thể nào che giấu khí chất vương giả trên người anh, một đường hướng Tô Song Song đi tới, tất cả những người có mặt cũng không dám thở mạnh dù chỉ một chút, đều một bộ dạng phục tùng cúi đầu thu lại tầm mắt tựa như đám người dưới cung nghênh vương của mình.
Chỉ có Tô Song Song ngẩng đầu không hề chớp mắt mà nhìn người kia đang đi về phía mình, chẳng qua chỉ là trong lòng cô như có vạn con ngựa lao nhanh qua, làm cho cô không cách nào bình tĩnh lại.
Cô thật muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng: Đặc biệt sao! Ông trời già ông đang chơi đùa ta có phải không! Có phải không! Tên tiểu cầm thú này rốt cuộc đã đứng ở đây nhìn bao lâu rồi? Không phải đã nghe được cô tâng bốc anh, khen ngợi anh đấy chứ.
Trời xanh ơi! Đất mẹ ơi! Vương mẫu nương nương Ngọc hoàng đại đế! Tìm một cái hố để cho cô trốn đi!
Tần Mặc đi tới bên cạnh Tô Song Song trong nháy mắt, cái dáng vẻ vênh váo vừa nãy của Tô Song Song liền bị công phá, cố nặn ra vẻ tươi cười.
Cô đè thấp giọng nói, vội vàng phủi sạch quan hệ nói: "Tôi thật sự không có bất kỳ ý đồ gì với anh cả, hắc...! Mới vừa tôi nói như vậy có hơi phóng đại một chút, nhưng mà tôi làm như vậy cũng không phải vì muốn sáng tỏ chuyện của tôi và anh sao!"
Tô Song Song thật sợ cái tên Tiểu Cầm thú hay tự luyến này sẽ suy nghĩ nhiều, thật sợ anh sẽ cho rằng cô có cái ý đồ gì với anh mà không muốn để người khác biết được.
Thật ra thì chính Tô Song Song cũng không hề nghĩ đến, cô theo bản năng hốt hoảng, không biết tại sao lại sợ Tần Mặc suy nghĩ nhiều, cô cũng không ý thức được bản thân vào lúc này có bao nhiêu là giấu đầu lòi đuôi.
Tần Mặc không để ý đến cô, mặc dù anh rất không thích việc Tô Song Song phủi sạch mọi quan hệ với anh, hơn nữa anh bây giờ đã biết, não Tô Song Song vốn không giống người bình thường.
Anh chỉ có thể từ từ làm cho cô có thể cùng suy nghĩ với anh, nói không chừng anh còn có thể cùng cô khơi thông một mối quan hệ.
"Đi." Tần Mặc vừa nói trực tiếp cúi người, ôm lấy Tô Song Song, Tô Song Song vội vàng dùng sức nắm lấy tay áo của Tần Mặc, khẩn trương ném cho Tần Mặc một ánh mắt.
Mặc dù vừa mới nãy cô còn nói khoác không biết ngượng làm cô nàng bạch cốt tinh kia giật mình biến sắc, nhưng cũng không có nghĩa là mặt cô cũng đủ dày như vậy, nội tâm rộng lớn đến mức có thể chịu được việc trở thành kẻ thù chung của toàn bộ công ty!
Tần Mặc dĩ nhiên biết Tô Song Song đang lo lắng cái gì, anh ôm cô chậm rãi xoay người lại, một đôi mắt đào hoa không hứng thú bất kỳ điều gì quét xung quanh một vòng, sau đó bình tĩnh nói.
"Cô ấy là hàng xóm của tôi, giúp đỡ tôi một tay, chuyện lần này là cô ấy vì làm việc công mà bị thương, tôi làm tổng giám đốc, thời gian này quan tâm chăm sóc cô ấy là chuyện dễ hiểu."
Lại nói Tô Song Song cũng là người có năng lực, đảm nhiệm được vị trí phụ tá này, coi như cô có đi cửa sau đi nữa, cũng là do cô có bản lãnh, cô cũng không làm ra chuyện gì trái ngược đạo lý, hơn nữa chân cô bây giờ còn bị thương rồi, thấy thế nào cũng vẫn có cảm giác Tô Song Song đáng thương hơn.
"Cô! Tôi!" Cô gái kia nhất thời không biết nói gì nữa, gào lên muốn nhào tới chỗ Tô Song Song, liền bị hai bảo vệ vững vàng kéo lại.
"Báo cảnh sát, đem cô ta đi." Đột nhiên một thanh âm trầm thấp từ sau lưng đám người vang lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Tần Mặc một thân âu phục màu đen với khuôn mặt không cảm xúc.
Hình ảnh của Tần Mặc vừa rồi còn rơi đầy mặt đất, mọi người ở đây cũng nhận ra anh, có người không giữ bình tĩnh được nhất thời hít sâu một hơi, đến khi phản ứng lại, cả đám người lập tức tản ra hai bên, nhường cho Tần Mặc một đường đi tới.
Tần Mặc một tay đặt trong túi quần, khuôn mặt không chút biểu cảm, anh phân phó bảo vệ xong, liền chậm rãi đi tới chỗ Tô Song Song đang đứng.
Bước chân Tần Mặc cực kỳ trầm ổn, trên mặt nhìn không ra vui buồn giận dữ, một thân âu phục màu đen lại khiêm tốn khác thường.
Coi như trang phục bất đồng hơn nữa, cũng không thể nào che giấu khí chất vương giả trên người anh, một đường hướng Tô Song Song đi tới, tất cả những người có mặt cũng không dám thở mạnh dù chỉ một chút, đều một bộ dạng phục tùng cúi đầu thu lại tầm mắt tựa như đám người dưới cung nghênh vương của mình.
Chỉ có Tô Song Song ngẩng đầu không hề chớp mắt mà nhìn người kia đang đi về phía mình, chẳng qua chỉ là trong lòng cô như có vạn con ngựa lao nhanh qua, làm cho cô không cách nào bình tĩnh lại.
Cô thật muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng: Đặc biệt sao! Ông trời già ông đang chơi đùa ta có phải không! Có phải không! Tên tiểu cầm thú này rốt cuộc đã đứng ở đây nhìn bao lâu rồi? Không phải đã nghe được cô tâng bốc anh, khen ngợi anh đấy chứ.
Trời xanh ơi! Đất mẹ ơi! Vương mẫu nương nương Ngọc hoàng đại đế! Tìm một cái hố để cho cô trốn đi!
Tần Mặc đi tới bên cạnh Tô Song Song trong nháy mắt, cái dáng vẻ vênh váo vừa nãy của Tô Song Song liền bị công phá, cố nặn ra vẻ tươi cười.
Cô đè thấp giọng nói, vội vàng phủi sạch quan hệ nói: "Tôi thật sự không có bất kỳ ý đồ gì với anh cả, hắc...! Mới vừa tôi nói như vậy có hơi phóng đại một chút, nhưng mà tôi làm như vậy cũng không phải vì muốn sáng tỏ chuyện của tôi và anh sao!"
Tô Song Song thật sợ cái tên Tiểu Cầm thú hay tự luyến này sẽ suy nghĩ nhiều, thật sợ anh sẽ cho rằng cô có cái ý đồ gì với anh mà không muốn để người khác biết được.
Thật ra thì chính Tô Song Song cũng không hề nghĩ đến, cô theo bản năng hốt hoảng, không biết tại sao lại sợ Tần Mặc suy nghĩ nhiều, cô cũng không ý thức được bản thân vào lúc này có bao nhiêu là giấu đầu lòi đuôi.
Tần Mặc không để ý đến cô, mặc dù anh rất không thích việc Tô Song Song phủi sạch mọi quan hệ với anh, hơn nữa anh bây giờ đã biết, não Tô Song Song vốn không giống người bình thường.
Anh chỉ có thể từ từ làm cho cô có thể cùng suy nghĩ với anh, nói không chừng anh còn có thể cùng cô khơi thông một mối quan hệ.
"Đi." Tần Mặc vừa nói trực tiếp cúi người, ôm lấy Tô Song Song, Tô Song Song vội vàng dùng sức nắm lấy tay áo của Tần Mặc, khẩn trương ném cho Tần Mặc một ánh mắt.
Mặc dù vừa mới nãy cô còn nói khoác không biết ngượng làm cô nàng bạch cốt tinh kia giật mình biến sắc, nhưng cũng không có nghĩa là mặt cô cũng đủ dày như vậy, nội tâm rộng lớn đến mức có thể chịu được việc trở thành kẻ thù chung của toàn bộ công ty!
Tần Mặc dĩ nhiên biết Tô Song Song đang lo lắng cái gì, anh ôm cô chậm rãi xoay người lại, một đôi mắt đào hoa không hứng thú bất kỳ điều gì quét xung quanh một vòng, sau đó bình tĩnh nói.
"Cô ấy là hàng xóm của tôi, giúp đỡ tôi một tay, chuyện lần này là cô ấy vì làm việc công mà bị thương, tôi làm tổng giám đốc, thời gian này quan tâm chăm sóc cô ấy là chuyện dễ hiểu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook