Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 46-3: Hình ảnh quá mức hoàn mỹ (3)

Cô đưa tay ra xoa xoa bụng, sau đó rời giường, dự định không ngồi một chỗ nữa, coi như lương tâm của cô có thể chịu được, thân thể của cô cũng không chịu nổi, nếu còn tiếp tục như thế, cô sẽ chết vì béo!

Cho nên Tô Song Song đưa ra một quyết định nghiêm túc, cô muốn đi làm!

Tần Mặc ngược lại không phản đối, Tô Song Song bị thương cũng không nặng, chỉ cần không hoạt động nhiều là được rồi, cô đi làm cũng chỉ ngồi vẽ, cho nên cũng đồng ý.

Lúc Tô Song Song ngồi trên xe của Tần Mặc xe đi tới trước cửa công ty, Tần Mặc dự định giống như ngày thường ôm cô vào, Tô Song Song lập tức kinh hoàng, lắc đầu một cái.

"Boss, anh để cho tôi sống lâu một chút đi, nếu anh còn ôm tôi đi vào, có thể lần sau không phải là tôi bị tạt nước nữa, mà là phải bị tạt a xít rồi!"

Tô Song Song nghĩ tới đám con gái mê trai kia, liền nhạn ra hoàn cảnh của mình quá nguy hiểm, cũng không cần có thêm thù hận nữa.

Nàng vừa nói vừa quơ nạng, sau đó gọi một cú điện thoại cho Tô Mộ, để cô ấy tới đón cô.

Tần Mặc nghe xong, yên lặng không nói, môi mỏng mím lại rất chặt, Tô Song Song chuẩn bị tốt cho chính mình xong lại thấy Tần Mặc không lên tiếng, quay đầu liếc anh một cái, thấy anh không vui, cô liền cảm giác mình hơi quá đáng.

Tô Song Song vội vàng thay đổi, ra vẻ lấy lòng cười, nịnh nọt Tần Mặc: "Boss, không phải tôi nghĩ đến anh sao, anh là người khiêm tốn, không cần làm như vậy đâu."

"Tôi không thích tổng giám đốc quá gần gũi với người khác,hình tượng tổng giám đốc lạnh lùng bá đạo vẫn thu hút hơn!"

Tần Mặc nghe Tô Song Song nói, tâm tình hòa hoãn đi một chút, nhưng vẫn thấy bất đắc dĩ.

Có lúc anh rất muốn gõ đầu Tô Song Song, nhìn xem đầu côrốt cuộc làm từ cái gì, sao lại toàn có những suy nghĩ kỳ quái?

Anh đưa tay ra đỡ Tô Song Song, để cho cô giữ chắc nạng, nhìn Tô Song Song cố gắng giữ nạng, trên trán nổi lên một lớp mồ hôi mỏng, đột nhiên đè thấp giọng nói một câu: "Sẽ không để cô bị thương nữa."

"Ừ ?" Tô Song Song đang cố gắng giữ nạng, không nghe rõ Tần Mặc nói gì, cô thật vất vả để giữ được, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.

Tần Mặc lúc này đang khom người đỡ cô, hai người rất gần, Tô Song Song ngẩng đầu lên, trán cô liền chạm qua mặt anh.

Khi cô dừng lại, cùng Tần Mặc bốn mắt nhìn nhau rất gần, môi cô chỉ thiếu vài phân nữa là chạm vào môi anh.

Tô Song Song bị dọa sợ, liền hít vào một hơi, trực tiếp ngửa đầu về đằng sau, Tần Mặc liền đặt một bàn tay để lên hông cô, kéo cô vào trong ngực, khuôn mặt hai người lại gần sát nhau, hô hấp dây dưa.

"Chà chà!" Cách đó không xa, Tô Mộ đang nhìn lén thật sự là không nhịn được, hưng phấn phát ra một tiếng, cô liền vội vàng vươn tay che miệng của mình. (=.=Trời ơi Tô Mộ bình thường cơ trí thế mà, tự dưng bóng đèn thế k biết)

Đáng tiếc đã chậm, Tần Mặc đã nghe thấy, quay đầu nhìn lại, bầu không khí mờ ám bao quanh anh và Tô Song Song cũng thoáng chốc tan thành mây khói.

Tần Mặc vừa quay đầu, Tô Song Song cũng kịp phản ứng, vừa nghĩ tới Tô Mộranh ma lại thấy cô và Tần Mặc như vậy, cô liền chống nạng cách xa Tần Mặc một chút.

"Tô Tô, giúp tôi!" Tô Song Song dự định nói sang chuyện khác, chỉ tiếc chiêu này đối với Tô Mộ cũng vô dụng.

Tô Mộ còn không biết thân phận boss của Tần Mặc, chỉ coi là hàng xóm của Tô Song Song, liền chậm chạp đi đến, trên mặt là nụ cười mờ ám.

Cô vừa đỡ Tô Song Song, vừa nói nhỏ: "Hình ảnh quá đẹp, tôi thật sự là không đành lòng phá hư! Là tôi khiến hai ngươi bị hỏng mất chuyện lớn, là tôi không đúng, xin lỗi nhé!"

Tô Song Song nhất thời xạm mặt lại, vội vàng cho Tô Mộ một cái nháy mắt, nhưng Tô Mộ đang rất hưng phấn nên không có chú ý.

Tô Song Song không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn Tần Mặc, cố trấn định cười khan giải thích: "Đừng nghe cô ấy nói bậy."

Trong nội tâm cô lại đang than khóc, sao cô lại quên nói với Tô Mộ, anh không chỉ đơn thuần là hàng xóm, mà còn là boss!

Bà già ế chồng này lại dám đùa giỡn Boss như vậy, đúng là vuốt râu hổ mà!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương