Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
-
Chương 40: Tổng tài quá bá đạo
Tô Song Song đứng ngây ra tại chỗ quay đầu lại nhìn Tần Mặc một cái, muốn nhìn ra trên mặt của Tần Mặc rốt cuộc là hắn muốn vạch trần thân phận của mình, hay là không đây?
Nhưng Tô Song Song nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra được chút tin tức nào từ trên mặt Tần Mặc, cô chỉ có thể nhẹ gật đầu, cười ha ha trả lời :”Đúng, bạn của tôi, anh ấy cũng mới tới làm trong công ty này đấy”
“Ồ. Trách không được chúng ta chưa từng gặp qua. Xin chào, tôi là Âu Dương Minh” Âu Dương Minh là một người rất lễ phép, khiêm tốn. Dù bộ dáng Tần Mặc có kiêu ngạo hắn cũng chủ động vươn tay.
Chỉ tiếc Boss căn bản không có ý định muốn bắt tay, thậm chí ngay cả biểu hiện để ý tới Âu Dương Minh cũng không có, trong lòng Tô Song Song hoảng hốt, hai người bên cạnh này đều là cấp trên của cô, không thể đắc tội ai.
Tô Song Song vội vàng vươn tay ra nắm chặt tay Âu Dương Minh cười gượng :”Bạn của tôi ưa sạch sẽ, ngài đừng để ý”
Âu Dương Minh nhìn thấy Tô Song Song nở nụ cười, thời điểm thu tay lại không có bất kỳ vẻ mặt không cao hứng, ngược lại còn liếc nhìn Tần Mặc một cái, làm ra bộ dáng tôi hiểu.
Hảo cảm trong lòng Tô Song Song đối với Âu Dương Minh lập tức tăng thêm một phần, còn kém hai mắt rưng rưng, trong mắt hiện đầy cảm kích, cô thực sự sợ nếu hai boss này đánh nhau thì cô phải làm sao bây giờ.
Tần Mặc lạnh lùng nhìn lướt qua cảnh Tô Song Song và Âu Dương Minh đang bắt tay nhau, hàn ý trong mắt càng dày đặc.
“Tôi không quấy rầy hai người nữa. À đúng rồi Tô Song Song, nếu không ngại cho tôi số điện thoại của cô đi, khi nào tan tầm tôi đem bản vẽ trả lại cho cô”
Âu Dương Minh thật giống như không có trông thấy ánh mắt không hữu hảo của Tần Mặc, khuôn mặt như cũ tươi cười ấm áp, làm cho người ta nhìn không ra nửa phần bất mãn, lòng dạ cùng sự nhẫn nại thật sự là sâu không lường được.
“Ồ. Được, Âu Dương phó tổng giám đốc ngài thực là người tốt, rất đa tạ ngài” Tô Song Song lập tức cảm động đến rơi nước mắt, cô vội vàng nói ra số di động của mình.
Âu Dương Minh ghi nhớ số điện thoại sau đó nhìn Tô Song Song mỉm cười, lại hướng người căn bản không thèm nhìn tới hắn Tần Mặc gật đầu một cái rồi rời khỏi
Tô Mộ vừa thấy Tần Mặc liền cảm giác được khí áp của người bên kia có phần giảm xuống, trực tiếp bưng cơm tiến đến ngồi xuống chỗ cách bọn họ không xa không gần, còn có thể quan sát toàn bộ vùng bát quái.
Âu Dương Minh vừa đi, Tần Mặc liền ngồi xuống ghế, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, phong cảnh cũng không tệ lắm, một mình ăn cơm cùng Tô Song Song khiến cho tâm tình của hắn tốt hơn nhiều.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng kéo cà vạt của mình ra, tiện tay cởi bỏ cúc áo đầu tiên, hơi thở vốn lạnh như băng lập tức liền hiện ra một chút chán chường.
Tô Song Song không có tâm tư để thưởng thức cái đẹp này, cô gượng cười ngồi xuống ghế, đột nhiên không hiểu rõ, tên Tiểu Cầm Thú này đến cùng là bị trúng gió chỗ nào, không phải không thèm để ý cô sao? Tại sao lại đột nhiên muốn tới ăn cơm cùng cô?
Tô Song Song nháy nháy hai mắt, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ Tần Mặc muốn làm hòa với cô? Cô có nên làm căng một chút hay không?
Thế nhưng cô lại cảm giác nếu mình quá làm căng, dựa vào tính nhẫn nại của tiểu cầm thú nhất định lại nổi giận. Nhưng nếu không thì lại thể hiện cô quá dễ bị bắt nạt, sau này sẽ còn bị Tần Mặc khi dễ tới chết.
Tần Mặc dáng dấp cao lớn đẹp trai, cả người lộ ra khí thế bá đạo của tổng tài, đôi mắt đào hoa thêm phần mị hoặc, môi mỏng khẽ mím lại bộ dáng khó chịu, thoáng chốc liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của đám thành phần tri thức trong nhà ăn.
Một vài nhân viên nữ đã bắt đầu xì xào bàn tán, thảo luận xem rốt cuộc là Tần Mặc thân phận không rõ ràng này đẹp trai hay vẫn là Âu Dương Minh đẹp trai.
Tô Song Song dù có lớn gan hơn nữa*, thì khi cảm giác được đủ loại ánh mắt từ bốn phía xuyên qua, cô cũng có chút chột dạ cúi đầu xuống, tận lực giảm xuống sự tồn tại của mình, thuận tiện suy nghĩ một chút cô cuối cùng có nên làm hòa với Tần Mặc không.
(*) Nguyên bản cv là lớn tâm = lớn tim, kiểu giống như to gan lớn mật, ko biết sợ gì ấy, vì dịch sát thì ko hay nên mình dịch thoáng ra như trên nhen ^^.
Ngay khi Tô Song Song không biết phải xử lý thời điểm này như thế nào, Tần Mặc mới mở miệng trực tiếp chứng minh là Tô Song Song đã suy nghĩ nhiều “Dựa theo khẩu vị ngày thường, cộng thêm một ly nước lọc”
Tần Boss người ta vốn không có nghĩ tới vấn đề giải hòa, bởi vì hắn căn bản không cảm thấy Tô Song Song có thể không để ý tới hắn.
“A?” Tô Song Song không kịp phản ứng, ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn Tần Mặc.
Tần Mặc nghe tiếng xoay đầu lại, một đôi mắt đen nhánh mang theo lãnh ý nhìn Tô Song Song, trong mắt lộ ra một phần không kiên nhẫn, căn bản không nghĩ tới sẽ mở miệng nói lại một lần nữa.
Bị Tần Mặc dùng ánh mắt này nhìn qua, căn bản không cần hắn mở miệng, trong cơ thể Tô Song Song cất giấu một ít nô tính do bị Tần Mặc tra tấn, bây giờ liền lộ ra.
Cô vội vàng đứng dậy, lên tiếng gọi cơm trưa cho Tần Mặc theo khẩu vị hàng ngày.
Khi Tô Song Song bưng chén đĩa đi về phía cái bàn, cô mới cảm giác mình vừa mới làm một công việc rất mất mặt, chỉ tiếc cơm cũng đã lấy, bây giờ cô đang rời khỏi từ chỗ lấy cơm, có vẻ như có chút kiêu căng.
Tô Song Song đem đồ ăn vừa lấy đặt trước mặt Tần Mặc chuẩn bị bước đi, nào biết Tần Mặc dường như đoán trước được hành động của cô, trực tiếp vươn tay kéo cánh tay của cô lại.
“Cùng ăn chung đi, ăn xong thảo luận một chút về kết cục của <<Thục Tiên Truyện >>” Tần Mặc nói xong buông tay ra, xoi mói nhìn đồ ăn trước mặt một chút. Tuy màu sắc và mùi thơm không bằng Tô Song Song làm nhưng được cái có thể ăn được.
Tô Song Song nghe xong năm chữ “kết cục <<Thục Tiên Truyện>>" hai con mắt lập tức phát ra ánh sáng, vội vàng ngồi trở lại bên cạnh Tần Mặc, mong đợi nhìn hắn, quên luôn cả việc bản thân còn chưa ăn cơm nữa.
“Cô muốn ăn với tôi?” Tần Mặc vừa cầm lấy chiếc đũa, liền cảm nhận được ánh mắt hưng phấn của Tô Song Song lại để đũa xuống, đẩy đồ ăn về hướng của cô.
Tô Song Song thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu, lại đẩy đồ ăn trở về, trên mặt nở nụ cười, cô đã sớm quên rằng cô và Tần Mặc đang chiến tranh lạnh.
“Ngài ăn đi, tôi ăn no rồi” Tô Song Song đang nói đột nhiên bụng vang lên tiếng “ọt…ọt…”, khuôn mặt tươi cười bỗng chốc cứng đờ, cô ngượng ngùng cười khan một tiếng, vội vàng đứng dậy đi lấy đồ ăn.
Tô Mộ luôn quan sát quan hệ giữa Tô Song Song và Tần Mặc, gương mặt cười bỉ ổi, nhìn say sưa.
Chẳng qua thời điểm Tô Song Song đứng dậy đi lấy đồ ăn, nụ cười trên mặt Tô Mộ có chút cứng ngắc, cô xoay đầu nhìn xung quanh, lông mày cũng nhăn lên theo.
Tô Song Song hoàn toàn đắm chìm trong việc có thể tham dự “kết cục <<Thục Tiên Truyện>>, cho nên căn bản cũng không chú ý tới ánh mắt của các nhân viên nữ từ bốn phía nhìn cô, có hâm mộ, có ghen ghét, có cả xem thường nhưng tuyệt nhiên không có một ánh mắt hảo hữu nào cả.
Tô Song Song sợ Tần Mắc ăn xong không đợi cô mà đi trước nên vội vàng chọn mấy cái bánh ngọt đơn giản đi đến bên cạnh Tô Mộ quăng cho cô nàng một ánh mắt xin lỗi.
Tô Mộ tức thì đáp lại bằng ánh mắt cô khá lắm, có chuyện thế nhưng lại không nói, sau đó hơi có vẻ ghét bỏ phất phất tay, để cô nhanh cùng anh chàng đẹp trai ăn cơm.
Tô Song Song cũng không dám trì hoãn nữa, nhanh chóng trở lại bàn bên cạnh. Tần Mặc nhìn thoáng qua bánh ngọt trên khay thức ăn của Tô Song Song, hơi nhíu mày lại.
Tần Mặc trực tiếp đem thịt cùng rau quả trong khay của mình qua khay của Tô Song Song rồi lạnh lùng nói :”Mấy cái này tôi không thích”
Tô Song Song cũng không nghĩ nhiều, vừa thấy thịt liền nhét vào trong miệng. Với cô đúng là không có thịt thì không vui, nếu không phải gấp cô khẳng định phải chọn vài phần thịt ngon để ăn.
Lại nói thời điểm cô và Tần Mặc ăn cơm chung cũng là ăn cùng một khay lộn xộn, hơn nữa không biết là Tần Mặc không ăn có gì không đúng.
Tô Mộ vừa thấy Tô Song Song và Tần Mặc đã phát triển đếm thời điểm ăn cơm chung, hai mắt lập tức trừng lớn, lại nhìn xung quanh.
Quả thật phát hiện có mấy nhân viên lòng dạ nhỏ nhen cũng có biểu cảm giống cô, ngay sau đó ánh mắt của bọn họ chuyển từ kinh ngạc sang cực kỳ đố ky.
Tô Mộ vốn muốn nhắc nhở Tô Song Song cẩn thận một chút, chỉ tiếc Tô Song Song vừa ăn xong sợ Tần Mặc thay đổi, hướng Tô Mộ phất tay một cái, liền đi theo Tần Mặc.
Tô Mộ há to miệng muốn gọi cô nhưng lại cảm giác có thể do bản thân suy nghĩ nhiều. Tuy trong cơ quan có vài thành phần hắc ám (xấu xa) nhưng cũng không đến mức bởi vì ghen ghét Tô Song Song có bạn trai quá tuấn tú mà chỉnh đốn cô.
—————————–
Âu Dương Minh là phó tổng giám đốc của công ty Tần Thị cho nên văn phòng của hắn không phải ở tầng trệt mà là ở tầng lầu cao nhất.
Hắn mới trở về từ nhà ăn, đột nhiên dừng bước. Ở một góc trên hành lang có hai nhân viên nữ đang xì xào bàn tán, hắn chỉ nghe được một câu khuôn mặt liền trầm xuống.
Thần sắc trong mắt hắn không rõ, sau đó cất bước trở lại phòng ăn, chọn một góc hẻo lánh rồi kêu một ly cà phê yên lặng ngồi xuống, dường như đang đợi cái gì.
Tô Song Song đi theo Tần Mặc trực tiếp dùng thang máy ánh vàng rực rỡ đi lên tầng cao nhất. Trên tầng cao nhất không biết có phải nhóm Bạch Cốt Tinh (*) bị Tần Mặc ra lệnh hay không mà toàn bộ đều yên tĩnh không có bất kỳ biểu lộ kinh ngạc nào.
(*) Bạch Cốt Tinh ở đây chỉ người phụ nữ hiểm độc,
Bọn họ thấy Tần Mặc yên lặng đứng bên cạnh, gật đầu hành lễ, cảm giác kia thật giống như Tần Mặc là quân vương cổ đại, mọi người đều cúi đầu lảng tránh.
Tô Song Song nhìn thấy nhóm tinh anh trong nhóm Bạch Cốt Tinh nhao nhao cúi đầu trước cô. Tuy nhiên cô chỉ mượn ánh sáng của Tần Mặc cho nên không cảm thấy thoải mái, chỉ biệt một mực mỉm cười, có người cúi đầu cô cũng cúi đầu đáp lễ.
Chỉ mới cúi đầu hai lần, Tần Mặc liền dừng chân lại, quay đầu lại nhìn Tô Song Song, lòng của Tô Song Song lập tức thót lên đến tận cổ, cô suy nghĩ một chút có vẻ như có chỗ nào không đúng lại chọc giận tên Tiểu cầm thú này rồi.
Cô không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ hắn cố ý cho cô một tia hy vọng, nói cho cô cơ hội tham gia thiết kế kết cục <<Thục Tiên Truyện>>, kỳ thật là đang đùa giỡn cô, muốn trông thấy bộ dáng thất vọng của cô.
Đừng trách Tô Song Song suy nghĩ nhiều, cô thật sự bị cái dạng ân cần bất định lúc tốt lúc xấu của Tần Mặc làm cho bối rối.
Thân ảnh thon dài Tần Mặc đứng ngược ánh sáng, đổ ra cái bóng dài trên mặt đất, cả người lộ ra khí phách khó có thể diễn tả bằng lời.
Hắn hơi vểnh mặt lên cao ngạo nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy phiền chán mà khiến cho người ta sinh ra cảm giác vương giả trời sinh, dường như hắn nên kiêu ngạo như vậy.
“Trợ lý của tôi không cần cúi đầu trước người khác” Nói xong Tần Mặc quay người tiếp tục bước lên phía trước.
Gương mặt Tô Song Song hoảng hốt, tăng thêm một chút mê trai, bộ dáng Tần Mặc vừa nãy nói ra thật sự quá đẹp trai.
Tô Song Song cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi. Mặc dù liên tiếp nhảy lớp đã lên nghiên cứu sinh, nhưng bình thường toàn xem một ít tiểu thuyết tổng tài bá đạo của cô, hơn nữa ở độ tuổi này đúng là đối với những truyện tổng tài bá đạo kia đều cảm thấy hứng thú.
Lập tức hai mắt cô hiện lên hình trái tim, ảo não không thôi, trước kia tại sao cô lại không phát hiện, Tần Mặc là tổng tài bá đạo chứ. Chỉ có điều tên tổng tài bá đạo này bề ngoài có chút kiêu ngạo.
Nhưng Tô Song Song nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra được chút tin tức nào từ trên mặt Tần Mặc, cô chỉ có thể nhẹ gật đầu, cười ha ha trả lời :”Đúng, bạn của tôi, anh ấy cũng mới tới làm trong công ty này đấy”
“Ồ. Trách không được chúng ta chưa từng gặp qua. Xin chào, tôi là Âu Dương Minh” Âu Dương Minh là một người rất lễ phép, khiêm tốn. Dù bộ dáng Tần Mặc có kiêu ngạo hắn cũng chủ động vươn tay.
Chỉ tiếc Boss căn bản không có ý định muốn bắt tay, thậm chí ngay cả biểu hiện để ý tới Âu Dương Minh cũng không có, trong lòng Tô Song Song hoảng hốt, hai người bên cạnh này đều là cấp trên của cô, không thể đắc tội ai.
Tô Song Song vội vàng vươn tay ra nắm chặt tay Âu Dương Minh cười gượng :”Bạn của tôi ưa sạch sẽ, ngài đừng để ý”
Âu Dương Minh nhìn thấy Tô Song Song nở nụ cười, thời điểm thu tay lại không có bất kỳ vẻ mặt không cao hứng, ngược lại còn liếc nhìn Tần Mặc một cái, làm ra bộ dáng tôi hiểu.
Hảo cảm trong lòng Tô Song Song đối với Âu Dương Minh lập tức tăng thêm một phần, còn kém hai mắt rưng rưng, trong mắt hiện đầy cảm kích, cô thực sự sợ nếu hai boss này đánh nhau thì cô phải làm sao bây giờ.
Tần Mặc lạnh lùng nhìn lướt qua cảnh Tô Song Song và Âu Dương Minh đang bắt tay nhau, hàn ý trong mắt càng dày đặc.
“Tôi không quấy rầy hai người nữa. À đúng rồi Tô Song Song, nếu không ngại cho tôi số điện thoại của cô đi, khi nào tan tầm tôi đem bản vẽ trả lại cho cô”
Âu Dương Minh thật giống như không có trông thấy ánh mắt không hữu hảo của Tần Mặc, khuôn mặt như cũ tươi cười ấm áp, làm cho người ta nhìn không ra nửa phần bất mãn, lòng dạ cùng sự nhẫn nại thật sự là sâu không lường được.
“Ồ. Được, Âu Dương phó tổng giám đốc ngài thực là người tốt, rất đa tạ ngài” Tô Song Song lập tức cảm động đến rơi nước mắt, cô vội vàng nói ra số di động của mình.
Âu Dương Minh ghi nhớ số điện thoại sau đó nhìn Tô Song Song mỉm cười, lại hướng người căn bản không thèm nhìn tới hắn Tần Mặc gật đầu một cái rồi rời khỏi
Tô Mộ vừa thấy Tần Mặc liền cảm giác được khí áp của người bên kia có phần giảm xuống, trực tiếp bưng cơm tiến đến ngồi xuống chỗ cách bọn họ không xa không gần, còn có thể quan sát toàn bộ vùng bát quái.
Âu Dương Minh vừa đi, Tần Mặc liền ngồi xuống ghế, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, phong cảnh cũng không tệ lắm, một mình ăn cơm cùng Tô Song Song khiến cho tâm tình của hắn tốt hơn nhiều.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng kéo cà vạt của mình ra, tiện tay cởi bỏ cúc áo đầu tiên, hơi thở vốn lạnh như băng lập tức liền hiện ra một chút chán chường.
Tô Song Song không có tâm tư để thưởng thức cái đẹp này, cô gượng cười ngồi xuống ghế, đột nhiên không hiểu rõ, tên Tiểu Cầm Thú này đến cùng là bị trúng gió chỗ nào, không phải không thèm để ý cô sao? Tại sao lại đột nhiên muốn tới ăn cơm cùng cô?
Tô Song Song nháy nháy hai mắt, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ Tần Mặc muốn làm hòa với cô? Cô có nên làm căng một chút hay không?
Thế nhưng cô lại cảm giác nếu mình quá làm căng, dựa vào tính nhẫn nại của tiểu cầm thú nhất định lại nổi giận. Nhưng nếu không thì lại thể hiện cô quá dễ bị bắt nạt, sau này sẽ còn bị Tần Mặc khi dễ tới chết.
Tần Mặc dáng dấp cao lớn đẹp trai, cả người lộ ra khí thế bá đạo của tổng tài, đôi mắt đào hoa thêm phần mị hoặc, môi mỏng khẽ mím lại bộ dáng khó chịu, thoáng chốc liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của đám thành phần tri thức trong nhà ăn.
Một vài nhân viên nữ đã bắt đầu xì xào bàn tán, thảo luận xem rốt cuộc là Tần Mặc thân phận không rõ ràng này đẹp trai hay vẫn là Âu Dương Minh đẹp trai.
Tô Song Song dù có lớn gan hơn nữa*, thì khi cảm giác được đủ loại ánh mắt từ bốn phía xuyên qua, cô cũng có chút chột dạ cúi đầu xuống, tận lực giảm xuống sự tồn tại của mình, thuận tiện suy nghĩ một chút cô cuối cùng có nên làm hòa với Tần Mặc không.
(*) Nguyên bản cv là lớn tâm = lớn tim, kiểu giống như to gan lớn mật, ko biết sợ gì ấy, vì dịch sát thì ko hay nên mình dịch thoáng ra như trên nhen ^^.
Ngay khi Tô Song Song không biết phải xử lý thời điểm này như thế nào, Tần Mặc mới mở miệng trực tiếp chứng minh là Tô Song Song đã suy nghĩ nhiều “Dựa theo khẩu vị ngày thường, cộng thêm một ly nước lọc”
Tần Boss người ta vốn không có nghĩ tới vấn đề giải hòa, bởi vì hắn căn bản không cảm thấy Tô Song Song có thể không để ý tới hắn.
“A?” Tô Song Song không kịp phản ứng, ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn Tần Mặc.
Tần Mặc nghe tiếng xoay đầu lại, một đôi mắt đen nhánh mang theo lãnh ý nhìn Tô Song Song, trong mắt lộ ra một phần không kiên nhẫn, căn bản không nghĩ tới sẽ mở miệng nói lại một lần nữa.
Bị Tần Mặc dùng ánh mắt này nhìn qua, căn bản không cần hắn mở miệng, trong cơ thể Tô Song Song cất giấu một ít nô tính do bị Tần Mặc tra tấn, bây giờ liền lộ ra.
Cô vội vàng đứng dậy, lên tiếng gọi cơm trưa cho Tần Mặc theo khẩu vị hàng ngày.
Khi Tô Song Song bưng chén đĩa đi về phía cái bàn, cô mới cảm giác mình vừa mới làm một công việc rất mất mặt, chỉ tiếc cơm cũng đã lấy, bây giờ cô đang rời khỏi từ chỗ lấy cơm, có vẻ như có chút kiêu căng.
Tô Song Song đem đồ ăn vừa lấy đặt trước mặt Tần Mặc chuẩn bị bước đi, nào biết Tần Mặc dường như đoán trước được hành động của cô, trực tiếp vươn tay kéo cánh tay của cô lại.
“Cùng ăn chung đi, ăn xong thảo luận một chút về kết cục của <<Thục Tiên Truyện >>” Tần Mặc nói xong buông tay ra, xoi mói nhìn đồ ăn trước mặt một chút. Tuy màu sắc và mùi thơm không bằng Tô Song Song làm nhưng được cái có thể ăn được.
Tô Song Song nghe xong năm chữ “kết cục <<Thục Tiên Truyện>>" hai con mắt lập tức phát ra ánh sáng, vội vàng ngồi trở lại bên cạnh Tần Mặc, mong đợi nhìn hắn, quên luôn cả việc bản thân còn chưa ăn cơm nữa.
“Cô muốn ăn với tôi?” Tần Mặc vừa cầm lấy chiếc đũa, liền cảm nhận được ánh mắt hưng phấn của Tô Song Song lại để đũa xuống, đẩy đồ ăn về hướng của cô.
Tô Song Song thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu, lại đẩy đồ ăn trở về, trên mặt nở nụ cười, cô đã sớm quên rằng cô và Tần Mặc đang chiến tranh lạnh.
“Ngài ăn đi, tôi ăn no rồi” Tô Song Song đang nói đột nhiên bụng vang lên tiếng “ọt…ọt…”, khuôn mặt tươi cười bỗng chốc cứng đờ, cô ngượng ngùng cười khan một tiếng, vội vàng đứng dậy đi lấy đồ ăn.
Tô Mộ luôn quan sát quan hệ giữa Tô Song Song và Tần Mặc, gương mặt cười bỉ ổi, nhìn say sưa.
Chẳng qua thời điểm Tô Song Song đứng dậy đi lấy đồ ăn, nụ cười trên mặt Tô Mộ có chút cứng ngắc, cô xoay đầu nhìn xung quanh, lông mày cũng nhăn lên theo.
Tô Song Song hoàn toàn đắm chìm trong việc có thể tham dự “kết cục <<Thục Tiên Truyện>>, cho nên căn bản cũng không chú ý tới ánh mắt của các nhân viên nữ từ bốn phía nhìn cô, có hâm mộ, có ghen ghét, có cả xem thường nhưng tuyệt nhiên không có một ánh mắt hảo hữu nào cả.
Tô Song Song sợ Tần Mắc ăn xong không đợi cô mà đi trước nên vội vàng chọn mấy cái bánh ngọt đơn giản đi đến bên cạnh Tô Mộ quăng cho cô nàng một ánh mắt xin lỗi.
Tô Mộ tức thì đáp lại bằng ánh mắt cô khá lắm, có chuyện thế nhưng lại không nói, sau đó hơi có vẻ ghét bỏ phất phất tay, để cô nhanh cùng anh chàng đẹp trai ăn cơm.
Tô Song Song cũng không dám trì hoãn nữa, nhanh chóng trở lại bàn bên cạnh. Tần Mặc nhìn thoáng qua bánh ngọt trên khay thức ăn của Tô Song Song, hơi nhíu mày lại.
Tần Mặc trực tiếp đem thịt cùng rau quả trong khay của mình qua khay của Tô Song Song rồi lạnh lùng nói :”Mấy cái này tôi không thích”
Tô Song Song cũng không nghĩ nhiều, vừa thấy thịt liền nhét vào trong miệng. Với cô đúng là không có thịt thì không vui, nếu không phải gấp cô khẳng định phải chọn vài phần thịt ngon để ăn.
Lại nói thời điểm cô và Tần Mặc ăn cơm chung cũng là ăn cùng một khay lộn xộn, hơn nữa không biết là Tần Mặc không ăn có gì không đúng.
Tô Mộ vừa thấy Tô Song Song và Tần Mặc đã phát triển đếm thời điểm ăn cơm chung, hai mắt lập tức trừng lớn, lại nhìn xung quanh.
Quả thật phát hiện có mấy nhân viên lòng dạ nhỏ nhen cũng có biểu cảm giống cô, ngay sau đó ánh mắt của bọn họ chuyển từ kinh ngạc sang cực kỳ đố ky.
Tô Mộ vốn muốn nhắc nhở Tô Song Song cẩn thận một chút, chỉ tiếc Tô Song Song vừa ăn xong sợ Tần Mặc thay đổi, hướng Tô Mộ phất tay một cái, liền đi theo Tần Mặc.
Tô Mộ há to miệng muốn gọi cô nhưng lại cảm giác có thể do bản thân suy nghĩ nhiều. Tuy trong cơ quan có vài thành phần hắc ám (xấu xa) nhưng cũng không đến mức bởi vì ghen ghét Tô Song Song có bạn trai quá tuấn tú mà chỉnh đốn cô.
—————————–
Âu Dương Minh là phó tổng giám đốc của công ty Tần Thị cho nên văn phòng của hắn không phải ở tầng trệt mà là ở tầng lầu cao nhất.
Hắn mới trở về từ nhà ăn, đột nhiên dừng bước. Ở một góc trên hành lang có hai nhân viên nữ đang xì xào bàn tán, hắn chỉ nghe được một câu khuôn mặt liền trầm xuống.
Thần sắc trong mắt hắn không rõ, sau đó cất bước trở lại phòng ăn, chọn một góc hẻo lánh rồi kêu một ly cà phê yên lặng ngồi xuống, dường như đang đợi cái gì.
Tô Song Song đi theo Tần Mặc trực tiếp dùng thang máy ánh vàng rực rỡ đi lên tầng cao nhất. Trên tầng cao nhất không biết có phải nhóm Bạch Cốt Tinh (*) bị Tần Mặc ra lệnh hay không mà toàn bộ đều yên tĩnh không có bất kỳ biểu lộ kinh ngạc nào.
(*) Bạch Cốt Tinh ở đây chỉ người phụ nữ hiểm độc,
Bọn họ thấy Tần Mặc yên lặng đứng bên cạnh, gật đầu hành lễ, cảm giác kia thật giống như Tần Mặc là quân vương cổ đại, mọi người đều cúi đầu lảng tránh.
Tô Song Song nhìn thấy nhóm tinh anh trong nhóm Bạch Cốt Tinh nhao nhao cúi đầu trước cô. Tuy nhiên cô chỉ mượn ánh sáng của Tần Mặc cho nên không cảm thấy thoải mái, chỉ biệt một mực mỉm cười, có người cúi đầu cô cũng cúi đầu đáp lễ.
Chỉ mới cúi đầu hai lần, Tần Mặc liền dừng chân lại, quay đầu lại nhìn Tô Song Song, lòng của Tô Song Song lập tức thót lên đến tận cổ, cô suy nghĩ một chút có vẻ như có chỗ nào không đúng lại chọc giận tên Tiểu cầm thú này rồi.
Cô không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ hắn cố ý cho cô một tia hy vọng, nói cho cô cơ hội tham gia thiết kế kết cục <<Thục Tiên Truyện>>, kỳ thật là đang đùa giỡn cô, muốn trông thấy bộ dáng thất vọng của cô.
Đừng trách Tô Song Song suy nghĩ nhiều, cô thật sự bị cái dạng ân cần bất định lúc tốt lúc xấu của Tần Mặc làm cho bối rối.
Thân ảnh thon dài Tần Mặc đứng ngược ánh sáng, đổ ra cái bóng dài trên mặt đất, cả người lộ ra khí phách khó có thể diễn tả bằng lời.
Hắn hơi vểnh mặt lên cao ngạo nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy phiền chán mà khiến cho người ta sinh ra cảm giác vương giả trời sinh, dường như hắn nên kiêu ngạo như vậy.
“Trợ lý của tôi không cần cúi đầu trước người khác” Nói xong Tần Mặc quay người tiếp tục bước lên phía trước.
Gương mặt Tô Song Song hoảng hốt, tăng thêm một chút mê trai, bộ dáng Tần Mặc vừa nãy nói ra thật sự quá đẹp trai.
Tô Song Song cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi. Mặc dù liên tiếp nhảy lớp đã lên nghiên cứu sinh, nhưng bình thường toàn xem một ít tiểu thuyết tổng tài bá đạo của cô, hơn nữa ở độ tuổi này đúng là đối với những truyện tổng tài bá đạo kia đều cảm thấy hứng thú.
Lập tức hai mắt cô hiện lên hình trái tim, ảo não không thôi, trước kia tại sao cô lại không phát hiện, Tần Mặc là tổng tài bá đạo chứ. Chỉ có điều tên tổng tài bá đạo này bề ngoài có chút kiêu ngạo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook