Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
-
Chương 37-1: Đối với cô tôi là gì? (p1)
Đôi lời tâm sự cùng bạn đọc ở các trang khác: Đọc đến đây, thì chắc hẳn các bạn đã theo truyện của chúng mình trong thời gian khá lâu rồi... Vậy mà tại sao, hiện giờ các bạn còn vào các trang web khác mà đọc truyện vậy. Cái chữ: KHÔNG XIN PHÉP nó rành rành thế kia mà... Hãy là người đọc thông minh, vào web chính mà đọc nhé, Bọn mình chưa từng cho phép ai đăng lại truyện này cả. Các bạn không biết chứ, web ăn cắp, đã ăn cắp mà còn làm ra vẻ... Thấy tức cười lắm đó.. Cảm ơn các bạn...
Tần Mặc nói xong buông tay ra, liền xoay người bước đi. Trước khi đi anh còn liếc nhìn người bảo vệ đang đứng bên cạnh, lạnh lùng căn dặn một câu: “Đưa cô ấy về.”
Bạch Tiêu còn chưa tính toán xong, đương nhiên sẽ ko để nhân vật chính ra đi dễ dàng như vậy, liền dặn dò Tô Song Song một tiếng vội vã đuổi theo Tần Mặc.
Tô Song Song cùng một đống người mặc đồ đen giống như bị điểm huyệt đứng giữu đại sảnh trống trải. Cô nhìn vòng ngọc trên tay mình, càng cảm thấy Tần Mặc đúng là qua song rút cầu, bản lĩnh đúng là luyện được như thuần khiết lắm vậy.
Cô hít vào một hơi thật sâu, nhìn người mặc đồ đen ở bên cạnh đang cung kính chờ cô dời bước. Cô đến gần họ, nói: “Cảm ơn, nhưng tự tôi về được rồi.”
Nhưng người áo đen kia bộ dạng chẳng khác gì Tần Mặc, như cũ bày ra dáng vẻ xin mời: “Thiếu phu nhân, Tần thiếu gia đã giao phó, xin cô đừng để chúng tôi khó xử.”
“…” Tô Song Song nhìn đám người bảo vệ áo đen đứng xung quanh mình, đầu cô liền có những ý nghĩ xấu xa, chẳng lẽ Tần Mặc còn là ông trùm của xã hội đen?
Cô nhất thời cảnh giác nhìn xung quanh, đảo đảo mắt, rồi đưa tay ngăn mặt mình lại, hướng về phía người áo đen bên cạnh than thở: “Mắt kính anh đang đeo có thể cho tôi mượn hay không?”
Người bảo vệ áo đen hơi khựng lại, nhưng nghe lời cô, Tô Song Song vội vàng đem mắt kính đeo lên mặt.
Cô cũng không phải muốn nói chuyện tiểu thuyết hay là hay là giống như các đoạn cẩu huyết trong các bộ phim tầm thường, rõ ràng nữ chính cùng nam chính không có lấy nửa điểm quan hệ, lại bị hiểu nhầm, sau đó bị bắt cóc tống tiền.
Cô cảm thấy nếu mình không bị trói lại, Tần Mặc cũng sẽ không giống như nam chính bình thường trong tiểu thuyết động lòng mà ra cứu cô, không chừng cô mang số phận của con tin, bị đem ra giết, bởi lẽ cô hiểu rõ, mình không phải là nữ chính của Tần Mặc.
Tô Song Song nghĩ vậy, liền cảm thấy mình thật khác người, cả người run lên, nổi cả gai ốc, vội vàng siết chặt chiếc áo gió của mình, cúi đầu cùng bảo vệ rời đi.
Tần Mặc ngồi vào trong xe, vừa muốn đóng cửa thì Bạch Tiêu đã nhanh chóng chen vào, cười nói: “Đến chỗ của tôi đi! Hôm qua mua được một chai rượu ngon, cậu tới thưởng thức chứ?”
Tần Mặc vốn muốn đuổi Bạch tiêu xuống xe, nhưng vừa nghe đến rượu liền im lặng một chút, không lên tiếng quẹo một đường, hướng đến nhà Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu thông qua gương chiếu hậu nhìn sắc mặt khó coi kinh khủng của Tần Mặc, ánh mắt nheo lại vui sướng khi nhìn người khác gặp họa.
Anh luôn cười như vậy, hình tượng đẹp đẽ như ánh sáng mặt trời nhất thời biến thành hồ ly tinh gian xảo, giống như đang tính kế gì đó.
Tần Mặc bình thường không thích uống rượu, hơn nữa tâm tình hôm nay lại phiền muộn, nên cực kỳ dễ say, chỉ uống có hai ly, anh đã cảm thấy đầu óc choáng váng mờ mịt, tính tự hạn chế của anh rất dữ dội, tuyệt đối không để mình say, nên không uống nữa.
Bạch Tiêu khẽ mím môi, bình thường anh hay uống rượu, nhưng rượu này có độ cực kỳ cao, người bình thường uống một ly liền say ngay, anh vốn muốn để Tần Mặc uống quá chén, sau đó hỏi một số chuyện, không nghĩ tới Tần Mặc uống một lần hai ly, anh có chút lo lắng.
Bạch Tiêu rầu rĩ uống đại một ngụm, thấy Tần Mặc không có ý định uống tiếp, liền vội vàng mở miệng tỏ vẻ thân thiện hỏi: “Tần Tần, tôi thấy cậu và cô giúp việc kia, quan hệ cũng không phải đơn giản đâu nhỉ.”
Tần Mặc bị Bạch Tiêu hỏi nên có chút buồn bực, cúi đầu uống một ngụm rượu, căn bản không muốn trả lời, nhưng lại cảm thấy đây là lần đầu tiên có chuyện khiến anh không hiểu, nên anh chọn câu đơn giản nhất nói với Bạch Tiêu.
“Tôi hỏi cô ấy, rốt cuộc quan hệ giữa chúng tôi là gì, không ngờ cô ấy…” Tần Mặc trầm mặc một lúc, hình như rất khó để nói tiếp, nhưng nhờ rượu thúc đẩy, lại mở miệng như cũ nói: “Nói tôi chỉ là ông chủ của cô ấy…”
“Xuy…” Bạch Tiêu phun thẳng ngụm rượu trong miệng, vốn định cười nhào vài câu, nhưng nhìn thấy bộ dạng cô đơn của Tần Mặc, đột nhiên nghĩ tới, em họ của hắn, chỉ số thông minh thật dọa người, bây giờ chuyện tình cảm cũng dọa người không kém.
Tần Mặc nói xong buông tay ra, liền xoay người bước đi. Trước khi đi anh còn liếc nhìn người bảo vệ đang đứng bên cạnh, lạnh lùng căn dặn một câu: “Đưa cô ấy về.”
Bạch Tiêu còn chưa tính toán xong, đương nhiên sẽ ko để nhân vật chính ra đi dễ dàng như vậy, liền dặn dò Tô Song Song một tiếng vội vã đuổi theo Tần Mặc.
Tô Song Song cùng một đống người mặc đồ đen giống như bị điểm huyệt đứng giữu đại sảnh trống trải. Cô nhìn vòng ngọc trên tay mình, càng cảm thấy Tần Mặc đúng là qua song rút cầu, bản lĩnh đúng là luyện được như thuần khiết lắm vậy.
Cô hít vào một hơi thật sâu, nhìn người mặc đồ đen ở bên cạnh đang cung kính chờ cô dời bước. Cô đến gần họ, nói: “Cảm ơn, nhưng tự tôi về được rồi.”
Nhưng người áo đen kia bộ dạng chẳng khác gì Tần Mặc, như cũ bày ra dáng vẻ xin mời: “Thiếu phu nhân, Tần thiếu gia đã giao phó, xin cô đừng để chúng tôi khó xử.”
“…” Tô Song Song nhìn đám người bảo vệ áo đen đứng xung quanh mình, đầu cô liền có những ý nghĩ xấu xa, chẳng lẽ Tần Mặc còn là ông trùm của xã hội đen?
Cô nhất thời cảnh giác nhìn xung quanh, đảo đảo mắt, rồi đưa tay ngăn mặt mình lại, hướng về phía người áo đen bên cạnh than thở: “Mắt kính anh đang đeo có thể cho tôi mượn hay không?”
Người bảo vệ áo đen hơi khựng lại, nhưng nghe lời cô, Tô Song Song vội vàng đem mắt kính đeo lên mặt.
Cô cũng không phải muốn nói chuyện tiểu thuyết hay là hay là giống như các đoạn cẩu huyết trong các bộ phim tầm thường, rõ ràng nữ chính cùng nam chính không có lấy nửa điểm quan hệ, lại bị hiểu nhầm, sau đó bị bắt cóc tống tiền.
Cô cảm thấy nếu mình không bị trói lại, Tần Mặc cũng sẽ không giống như nam chính bình thường trong tiểu thuyết động lòng mà ra cứu cô, không chừng cô mang số phận của con tin, bị đem ra giết, bởi lẽ cô hiểu rõ, mình không phải là nữ chính của Tần Mặc.
Tô Song Song nghĩ vậy, liền cảm thấy mình thật khác người, cả người run lên, nổi cả gai ốc, vội vàng siết chặt chiếc áo gió của mình, cúi đầu cùng bảo vệ rời đi.
Tần Mặc ngồi vào trong xe, vừa muốn đóng cửa thì Bạch Tiêu đã nhanh chóng chen vào, cười nói: “Đến chỗ của tôi đi! Hôm qua mua được một chai rượu ngon, cậu tới thưởng thức chứ?”
Tần Mặc vốn muốn đuổi Bạch tiêu xuống xe, nhưng vừa nghe đến rượu liền im lặng một chút, không lên tiếng quẹo một đường, hướng đến nhà Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu thông qua gương chiếu hậu nhìn sắc mặt khó coi kinh khủng của Tần Mặc, ánh mắt nheo lại vui sướng khi nhìn người khác gặp họa.
Anh luôn cười như vậy, hình tượng đẹp đẽ như ánh sáng mặt trời nhất thời biến thành hồ ly tinh gian xảo, giống như đang tính kế gì đó.
Tần Mặc bình thường không thích uống rượu, hơn nữa tâm tình hôm nay lại phiền muộn, nên cực kỳ dễ say, chỉ uống có hai ly, anh đã cảm thấy đầu óc choáng váng mờ mịt, tính tự hạn chế của anh rất dữ dội, tuyệt đối không để mình say, nên không uống nữa.
Bạch Tiêu khẽ mím môi, bình thường anh hay uống rượu, nhưng rượu này có độ cực kỳ cao, người bình thường uống một ly liền say ngay, anh vốn muốn để Tần Mặc uống quá chén, sau đó hỏi một số chuyện, không nghĩ tới Tần Mặc uống một lần hai ly, anh có chút lo lắng.
Bạch Tiêu rầu rĩ uống đại một ngụm, thấy Tần Mặc không có ý định uống tiếp, liền vội vàng mở miệng tỏ vẻ thân thiện hỏi: “Tần Tần, tôi thấy cậu và cô giúp việc kia, quan hệ cũng không phải đơn giản đâu nhỉ.”
Tần Mặc bị Bạch Tiêu hỏi nên có chút buồn bực, cúi đầu uống một ngụm rượu, căn bản không muốn trả lời, nhưng lại cảm thấy đây là lần đầu tiên có chuyện khiến anh không hiểu, nên anh chọn câu đơn giản nhất nói với Bạch Tiêu.
“Tôi hỏi cô ấy, rốt cuộc quan hệ giữa chúng tôi là gì, không ngờ cô ấy…” Tần Mặc trầm mặc một lúc, hình như rất khó để nói tiếp, nhưng nhờ rượu thúc đẩy, lại mở miệng như cũ nói: “Nói tôi chỉ là ông chủ của cô ấy…”
“Xuy…” Bạch Tiêu phun thẳng ngụm rượu trong miệng, vốn định cười nhào vài câu, nhưng nhìn thấy bộ dạng cô đơn của Tần Mặc, đột nhiên nghĩ tới, em họ của hắn, chỉ số thông minh thật dọa người, bây giờ chuyện tình cảm cũng dọa người không kém.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook