Nam Thần Nhảy Quảng Trường
-
Chương 8: Ăn kem que nha, vị hoa đào ~
Edit + Beta: Snail
“Đậu xanh rau má.” Mạch Đương chỉ tùy tiện đá cái lon, không ngờ sẽ có người đột nhiên đi ra từ góc quanh, mắt thấy lon sẽ đập vào người nọ cậu vội vàng cất giọng kêu, “Wey, cậu bạn phía trước cẩn thận!”
Cậu vừa dứt lời, liền thấy người nọ nâng tay vững vàng bắt được lon nước bay qua.
Mạch Đương thấy thế nhẹ nhàng thở ra, cười hì hì chạy tới: “Hey, người anh em này thân thủ không…” Nói còn chưa dứt liền ngừng miệng, cước bộ cũng dừng một chút, bởi vì tay người kia hạ xuống, cậu thấy rõ mặt anh.
— Trì Yến.
Mạch Đương: “…”
Một tay Trì Yến cầm lon nước, hơi hơi chuyển nửa thân dưới, sau khi thấy Mạch Đương anh cũng có chút kinh ngạc.
Mạch Đương cảm thấy duyên phận quá kỳ diệu rồi, buổi sáng khóe mắt dính ghèn thì một đường theo sát nam thần, buổi tối thiếu chút nữa đá rác lên đầu nam thần, cậu cảm giác vận khí hôm nay của mình nhất định là màu đen, nhất định không thích hợp ra cửa.
Trì Yến cũng không ngờ sẽ lại đụng phải Mạch Đương, anh nhìn xuống lon nước trong tay bị mình chụp lấy, tay vung lên, lon nước liền không lệch không dời rơi vào trong thùng rác.
Động tác của anh rất tùy ý, hơn nữa chỉ quét mắt qua vị trí thùng rác mà thôi. Mạch Đương nhìn nói: “Anh là xạ thủ à?”
“Hử?” Trì Yến không hiểu sao cậu đột nhiên hỏi cái này.
“Bắn phát nào trúng phát đó.” Mạch Đương nói. [=)))))]
Mỗi lần vừa thấy được nam thần liền không nhịn được miệng tiện, Mạch Đương lại ở trong lòng thầm tát miệng mình một cái, xông tới chỗ Trì Yến hô: “Chờ tui với, cùng đi đi.”
Mạch Đương chạy lên đi song song với Trì Yến, vừa đi vừa nói chuyện: “Xin lỗi nha, vừa rồi ngứa chân tùy tiện đá một cái, cũng may không trúng anh.”
“Ừ.” Trì Yến ứng tiếng, không để trong lòng.
Mạch Đương thấy anh vác túi, liền hỏi: “Trễ như vậy anh muốn đi đâu?”
Trì Yến không nói gì, Mạch Đương cũng không để ý, lại hỏi: “Bây giờ anh phải về nhà sao? Chúng ta cùng đi đi, tui cũng ở bên kia quảng trường Tín Dương.”
Quảng trường Tín Dương là nơi lần trước Trì Yến nhảy quảng trường, nhà Trì Yến cũng ở bên kia.
“À.” Trì Yến ứng một tiếng, không nói tốt cũng không nói không tốt.
Mạch Đương không để ý thái độ lãnh đạm của anh, tự mình nói: “Dáng vẻ chơi bóng của anh hôm nay thật đẹp trai nha, ôi chao, anh thế nhưng ném bóng ở vạch ba điểm, thời điểm anh đùa giỡn tên kia cũng rất tuấn tú…”
Mạch Đương nói được một nửa, bước chân Trì Yến ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu, quan sát cậu từ trên xuống dưới một phen.
Thấy anh quan sát mình, Mạch Đương theo bản năng ưỡn cao thắt lưng, nhếch miệng lộ ra nụ cười, mắt lộ vẻ chân thành.
“Mặt rửa rất sạch sẽ.” Trì Yến thu hồi ánh mắt.
Một câu này khiến Mạch Đương nhớ tới bộ dáng hôm nay của mình, có điều da mặt cậu đủ dày, he he cười một chút nói: “Không phải do tui sợ đến trễ thì anh đi rồi sao? Tùy tiện một chút cũng không để ý, hiện tại rửa sạch rồi có phải phát hiện tui cũng khá đẹp zai hay không?” Nói xong còn rất không biết xấu hổ sờ soạng mặt mình một phen, cậu còn mới cắt tóc đó.
“Tạm được.” Trì Yến thuận miệng đáp một câu, tiếp tục đi về phía trước, Mạch Đương theo bên cạnh anh lải nhải không ngớt nói chuyện.
Thời điểm đi qua một tiệm McDonald, Mạch Đương đột nhiên dừng lại hỏi Trì Yến: “Anh có đói bụng không? Tui mời anh ăn khuya nha?”
Trì Yến liếc nhìn cửa McDonald, anh nhớ tới tên Mạch Đương, lại nghĩ đến em trai mình vẫn gọi McDonald (麦当劳 = [màidāngláo]) là Mạch Đương Đương (麦当当 = [màidāngdāng]), trong lòng có chút vi diệu: “McDonald?”
“Đúng vậy, ăn rất ngon. Anh muốn ăn gì? Ăn Hamburger không? Hay là cánh gà, hoặc là…”
“Không cần, cám ơn.” Trì Yến ngắt lời cậu, thấy cậu lộ ra biểu tình có chút thất vọng, liền lại nói thêm, “Tôi vừa ăn xong, cậu tự ăn đi.”
Mạch Đương vừa nghe tinh thần lại tỉnh táo, tiếp tục hỏi: “Vậy ăn kem nha được không? Anh thích vị gì? Vị gốc? Chocolate? Hay là…”
“Tôi…”
“Vị hoa đào mới ra khá ngon, anh chờ tui một chút, tui xong ngay thôi, ngàn vạn lần đừng đi nha.” Mạch Đương không cho anh cơ hội nói chuyện, dứt lời liền chạy đến McDonald cửa bán kem xếp hàng, còn quay đầu lại kêu với Trì Yến, “Đừng đi nha.”
Trì Yến cũng không gấp chút thời gian này, thấy cậu tích cực như vậy, liền chờ một bên như cậu nói, thấy Mạch Đương vẫn còn liên tiếp quay đầu nhìn anh, bộ dáng kia tựa như sợ anh biến mất vậy, làm anh không khỏi có chút buồn cười.
Người mua kem không nhiều lắm, trước Mạch Đương chỉ có mấy người, rất nhanh liền đến phiên cậu, có điều hai tay cậu lại trống trơn mà về.
“Làm sao vậy?” Trì Yến thấy nét mặt cậu có chút quẫn, lên tiếng hỏi.
“Khụ.” Mạch Đương sờ mũi một cái, nhỏ giọng nói, “Anh có thể cho tui mượn hai mươi khối không? Tui quên mang tiền.”
“…” Đối với loại phương thức vay tiền mời khách này của cậu Trì Yến có chút bất đắc dĩ, thấy Mạch Đương vừa 囧 vừa ngượng ngùng, trong lòng mềm một chút, móc ví tiền ra đưa cậu hai mươi khối.
“Cám ơn.” Mạch Đương nhận tiền rất nhanh thì cầm kem về, cậu đưa một cây cho Trì Yến, “Cho anh.”
“Cám ơn.” Trì Yến nhận lấy, mắt thấy ý vui trên đôi mày của Mạch Đương, không quá hiểu chỉ là mua một que kem mà thôi cậu vui cái gì.
“Ngày mai tui trả tiền cho anh, anh cho tui số điện thoại đi, tui liên hệ anh.” Mạch Đương nói.
Gặp mặt ba lần, liền hỏi vấn đề này ba lần, Trì Yến có chút bội phục nghị lực của cậu.
“Không cần, coi như tôi mời cậu.” Trì Yến nói.
“Vậy anh cho tui số điện thoại, lần sau tui mời anh.” Mạch Đương nói.
Trì Yến không đáp lại cậu, chỉ rút ra thêm năm mươi khối từ ví tiền đặt vào tay cậu, nói: “Lát nữa tôi còn có việc, không đi hướng Tín Dương, cậu đừng theo tôi nữa, cái này để cậu bắt xe về.” Nói xong cũng không nhìn Mạch Đương nữa, đi tới ven đường tùy tay vẫy một chiếc xe.
“Trì Yến!” Mạch Đương gọi anh một tiếng.
Tay mở cửa xe của Trì Yến dừng lại, quay đầu nhìn về phía cậu.
“Cám ơn anh, lần sau gặp.” Mạch Đương giơ giơ tiền cùng kem trên tay lên.
Trì Yến gật đầu, khom lưng ngồi vào xe, xe rất nhanh liền rời đi.
Lần thứ ba vẫn không có số điện thoại Mạch Đương cũng không nản lòng, nếu nam thần dễ dàng cho số như vậy, rất không có ý nghĩa.
Cậu móc di động từ trong túi ra, chụp que kem trên tay một tấm, sau đó post lên weibo.
— Duang: Nam thần mời khách, chậc, vị hoa đào, ăn ngon đến muốn bay lên~ [ảnh chụp que kem]
Gợn sóng phía sau weibo biểu đạt đầy đủ tâm tình cực tốt của Mạch Đương lúc này, weibo tràn ngập bong bóng màu hồng phấn rất nhanh liền bị các độc giả vây công, hằng ngày vây xem Mạch Đương cùng nam thần trở thành một lạc thú lớn của các độc giả.
Sau khi nhìn một chút bình luận, Mạch Đương đóng weibo lại, đem năm mươi khối Trì Yến cho đặt vào ví tiền.
Ví tiền của cậu cũng không có quên, làm như vậy chỉ là muốn có lý do lần sau đi tìm Trì Yến mà thôi, thế nhưng không ngờ Trì Yến lại cho cậu tiền bắt xe về.
Quả nhiên là nam thần, tư thế móc ví tiền đẹp zai đến đòi mạng.
Không ngờ bản thân ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào muốn tản bộ về lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, tâm tình Mạch Đương vô cùng tốt, khẽ ngâm nga đi về nhà.
Tâm tình cực tốt, về đến nhà cậu liền khởi động máy tính tìm người hợp chữ, có nam thần trong cuộc sống linh cảm giống như núi lửa nhỏ phun trào vậy, ngăn cũng không ngăn được.
Sau khi đăng nhập QQ, Mạch Đương mở nhóm thường dùng phát tin tức ra.
Duang: Đến đến đến, hợp chữ(*)!!
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ây zô, ăn xong kem rồi? Vị hoa đào nha~
Lông Lông Lông Lông Đang Giương: Ây zô, ăn xong kem rồi? Vị hoa đào nha~
Tiểu Nhân Viên Cần Lao Gõ Chữ: Ây zô, ăn xong kem rồi? Vị hoa đào nha~
Nguyệt Đại Tiên Tiên Tiên Tiên: Ây zô, ăn xong kem rồi? Vị hoa đào nha~
Mạch Đương vừa thấy đội hình này của bọn họ liền biết weibo vừa rồi của mình lại bị luân.
Những người này đều là tác giả cậu tương đối quen thuộc trong nhóm, có Tấn Giang cũng có G điểm. Mạch Đương vào nhóm này là do “Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh” mời, thời điểm vừa quen biết đối phương là độc giả của cậu, thường xuyên nhắn lại lời thảo luận cốt truyện dưới văn của cậu, cũng là khách quen trên bảng Bá Vương của cậu, bởi vì trò chuyện hợp gu, thời điểm cùng đối phương tán gẫu lại có thể kích thích linh cảm cốt truyện, vì thế liền thêm QQ, thêm bạn tốt không bao lâu đối phương đã kéo cậu vào nhóm này.
Người trong nhóm không nhiều lắm, cũng là một nhóm đại thần danh chính ngôn thuận, cậu có thể nhận ra tên vài tác giả đều nằm trong Kim Bảng Tấn Giang, cũng là sau khi vào nhóm cậu mới biết được, “Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh” là đại thần tiểu thuyết của G điểm.
Đại thần lấy tên bỉ ổi như vậy, đúng là không có ai.
Không khí trong nhóm vô cùng tốt, Mạch Đương rất nhanh đã quen thuộc với mọi người, bình thường lúc không có chuyện gì làm liền cùng nhau hợp chữ trong nhóm hoặc giội nước tán gẫu một chút, thảo luận phát triển cốt truyện tiểu thuyết, có điều gần đây đề tài thảo luận của mọi người lại nhiều thêm một mục, đó chính là nam thần của Mạch Đương.
Duang: Chậc, cách màn hình đều cảm nhận được mí người hâm mộ ghen tỵ hận.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Tui chỉ muốn ăn kem.
Duang: Ăn ăn ăn, hợp một giờ, cứng được liền để thím ăn đến no luôn.
Huyên Huyên Huyên Huyên: … Khoản đánh cuộc này quá hung tàn, tui rút lui, mấy thím cứ hợp đê.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Uây quao quao, nơi này có tên lưu manh!!
Nguyệt Đại Tiên Tiên Tiên Tiên: Đại đội càn quét tệ nạn đâu? Nơi này có người ngang nhiên đùa giỡn mưu manh, cầu quét đi.
Duang: Cút cút cút, thắng ăn!!
oldkin: Không văn hóa thật đáng sợ.
Duang: Tới hay không đây, linh cảm giống như vị hoa đào đang quây quanh toàn thân!
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Đến đến đến đến, một giờ, vị hoa đào.
Liều mạng hợp chữ một giờ, như Mạch Đương nói, toàn thân cậu đều là linh cảm, linh cảm mang theo vị hoa đào khiến cả chương truyện đều toát ra bong bóng màu hồng, không cẩn thận liền đem nhân vật chính cùng cơ hữu viết lệch cốt truyện luôn.
(*) hợp chữ: theo tui hiểu là trong một thời gian nhất định bọn họ sẽ đua xem ai viết được chương truyện có nhiều chữ nhất, phía dưới bạn Mạch Đương nói ‘hợp một giờ, cứng được sẽ cho cậu ăn…’, chữ ‘hợp’ đó là lại hợp trong giao hợp, bạn Huyên Huyên Huyên Huyên hiểu ý Mạch Đương mới bảo quá hung tàn… Nói chung tui chả biết dùng từ gì thích hợp nên cứ để đại vậy, nếu bạn nào hiểu rõ hơn thì góp ý cho tui nha!
“Đậu xanh rau má.” Mạch Đương chỉ tùy tiện đá cái lon, không ngờ sẽ có người đột nhiên đi ra từ góc quanh, mắt thấy lon sẽ đập vào người nọ cậu vội vàng cất giọng kêu, “Wey, cậu bạn phía trước cẩn thận!”
Cậu vừa dứt lời, liền thấy người nọ nâng tay vững vàng bắt được lon nước bay qua.
Mạch Đương thấy thế nhẹ nhàng thở ra, cười hì hì chạy tới: “Hey, người anh em này thân thủ không…” Nói còn chưa dứt liền ngừng miệng, cước bộ cũng dừng một chút, bởi vì tay người kia hạ xuống, cậu thấy rõ mặt anh.
— Trì Yến.
Mạch Đương: “…”
Một tay Trì Yến cầm lon nước, hơi hơi chuyển nửa thân dưới, sau khi thấy Mạch Đương anh cũng có chút kinh ngạc.
Mạch Đương cảm thấy duyên phận quá kỳ diệu rồi, buổi sáng khóe mắt dính ghèn thì một đường theo sát nam thần, buổi tối thiếu chút nữa đá rác lên đầu nam thần, cậu cảm giác vận khí hôm nay của mình nhất định là màu đen, nhất định không thích hợp ra cửa.
Trì Yến cũng không ngờ sẽ lại đụng phải Mạch Đương, anh nhìn xuống lon nước trong tay bị mình chụp lấy, tay vung lên, lon nước liền không lệch không dời rơi vào trong thùng rác.
Động tác của anh rất tùy ý, hơn nữa chỉ quét mắt qua vị trí thùng rác mà thôi. Mạch Đương nhìn nói: “Anh là xạ thủ à?”
“Hử?” Trì Yến không hiểu sao cậu đột nhiên hỏi cái này.
“Bắn phát nào trúng phát đó.” Mạch Đương nói. [=)))))]
Mỗi lần vừa thấy được nam thần liền không nhịn được miệng tiện, Mạch Đương lại ở trong lòng thầm tát miệng mình một cái, xông tới chỗ Trì Yến hô: “Chờ tui với, cùng đi đi.”
Mạch Đương chạy lên đi song song với Trì Yến, vừa đi vừa nói chuyện: “Xin lỗi nha, vừa rồi ngứa chân tùy tiện đá một cái, cũng may không trúng anh.”
“Ừ.” Trì Yến ứng tiếng, không để trong lòng.
Mạch Đương thấy anh vác túi, liền hỏi: “Trễ như vậy anh muốn đi đâu?”
Trì Yến không nói gì, Mạch Đương cũng không để ý, lại hỏi: “Bây giờ anh phải về nhà sao? Chúng ta cùng đi đi, tui cũng ở bên kia quảng trường Tín Dương.”
Quảng trường Tín Dương là nơi lần trước Trì Yến nhảy quảng trường, nhà Trì Yến cũng ở bên kia.
“À.” Trì Yến ứng một tiếng, không nói tốt cũng không nói không tốt.
Mạch Đương không để ý thái độ lãnh đạm của anh, tự mình nói: “Dáng vẻ chơi bóng của anh hôm nay thật đẹp trai nha, ôi chao, anh thế nhưng ném bóng ở vạch ba điểm, thời điểm anh đùa giỡn tên kia cũng rất tuấn tú…”
Mạch Đương nói được một nửa, bước chân Trì Yến ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu, quan sát cậu từ trên xuống dưới một phen.
Thấy anh quan sát mình, Mạch Đương theo bản năng ưỡn cao thắt lưng, nhếch miệng lộ ra nụ cười, mắt lộ vẻ chân thành.
“Mặt rửa rất sạch sẽ.” Trì Yến thu hồi ánh mắt.
Một câu này khiến Mạch Đương nhớ tới bộ dáng hôm nay của mình, có điều da mặt cậu đủ dày, he he cười một chút nói: “Không phải do tui sợ đến trễ thì anh đi rồi sao? Tùy tiện một chút cũng không để ý, hiện tại rửa sạch rồi có phải phát hiện tui cũng khá đẹp zai hay không?” Nói xong còn rất không biết xấu hổ sờ soạng mặt mình một phen, cậu còn mới cắt tóc đó.
“Tạm được.” Trì Yến thuận miệng đáp một câu, tiếp tục đi về phía trước, Mạch Đương theo bên cạnh anh lải nhải không ngớt nói chuyện.
Thời điểm đi qua một tiệm McDonald, Mạch Đương đột nhiên dừng lại hỏi Trì Yến: “Anh có đói bụng không? Tui mời anh ăn khuya nha?”
Trì Yến liếc nhìn cửa McDonald, anh nhớ tới tên Mạch Đương, lại nghĩ đến em trai mình vẫn gọi McDonald (麦当劳 = [màidāngláo]) là Mạch Đương Đương (麦当当 = [màidāngdāng]), trong lòng có chút vi diệu: “McDonald?”
“Đúng vậy, ăn rất ngon. Anh muốn ăn gì? Ăn Hamburger không? Hay là cánh gà, hoặc là…”
“Không cần, cám ơn.” Trì Yến ngắt lời cậu, thấy cậu lộ ra biểu tình có chút thất vọng, liền lại nói thêm, “Tôi vừa ăn xong, cậu tự ăn đi.”
Mạch Đương vừa nghe tinh thần lại tỉnh táo, tiếp tục hỏi: “Vậy ăn kem nha được không? Anh thích vị gì? Vị gốc? Chocolate? Hay là…”
“Tôi…”
“Vị hoa đào mới ra khá ngon, anh chờ tui một chút, tui xong ngay thôi, ngàn vạn lần đừng đi nha.” Mạch Đương không cho anh cơ hội nói chuyện, dứt lời liền chạy đến McDonald cửa bán kem xếp hàng, còn quay đầu lại kêu với Trì Yến, “Đừng đi nha.”
Trì Yến cũng không gấp chút thời gian này, thấy cậu tích cực như vậy, liền chờ một bên như cậu nói, thấy Mạch Đương vẫn còn liên tiếp quay đầu nhìn anh, bộ dáng kia tựa như sợ anh biến mất vậy, làm anh không khỏi có chút buồn cười.
Người mua kem không nhiều lắm, trước Mạch Đương chỉ có mấy người, rất nhanh liền đến phiên cậu, có điều hai tay cậu lại trống trơn mà về.
“Làm sao vậy?” Trì Yến thấy nét mặt cậu có chút quẫn, lên tiếng hỏi.
“Khụ.” Mạch Đương sờ mũi một cái, nhỏ giọng nói, “Anh có thể cho tui mượn hai mươi khối không? Tui quên mang tiền.”
“…” Đối với loại phương thức vay tiền mời khách này của cậu Trì Yến có chút bất đắc dĩ, thấy Mạch Đương vừa 囧 vừa ngượng ngùng, trong lòng mềm một chút, móc ví tiền ra đưa cậu hai mươi khối.
“Cám ơn.” Mạch Đương nhận tiền rất nhanh thì cầm kem về, cậu đưa một cây cho Trì Yến, “Cho anh.”
“Cám ơn.” Trì Yến nhận lấy, mắt thấy ý vui trên đôi mày của Mạch Đương, không quá hiểu chỉ là mua một que kem mà thôi cậu vui cái gì.
“Ngày mai tui trả tiền cho anh, anh cho tui số điện thoại đi, tui liên hệ anh.” Mạch Đương nói.
Gặp mặt ba lần, liền hỏi vấn đề này ba lần, Trì Yến có chút bội phục nghị lực của cậu.
“Không cần, coi như tôi mời cậu.” Trì Yến nói.
“Vậy anh cho tui số điện thoại, lần sau tui mời anh.” Mạch Đương nói.
Trì Yến không đáp lại cậu, chỉ rút ra thêm năm mươi khối từ ví tiền đặt vào tay cậu, nói: “Lát nữa tôi còn có việc, không đi hướng Tín Dương, cậu đừng theo tôi nữa, cái này để cậu bắt xe về.” Nói xong cũng không nhìn Mạch Đương nữa, đi tới ven đường tùy tay vẫy một chiếc xe.
“Trì Yến!” Mạch Đương gọi anh một tiếng.
Tay mở cửa xe của Trì Yến dừng lại, quay đầu nhìn về phía cậu.
“Cám ơn anh, lần sau gặp.” Mạch Đương giơ giơ tiền cùng kem trên tay lên.
Trì Yến gật đầu, khom lưng ngồi vào xe, xe rất nhanh liền rời đi.
Lần thứ ba vẫn không có số điện thoại Mạch Đương cũng không nản lòng, nếu nam thần dễ dàng cho số như vậy, rất không có ý nghĩa.
Cậu móc di động từ trong túi ra, chụp que kem trên tay một tấm, sau đó post lên weibo.
— Duang: Nam thần mời khách, chậc, vị hoa đào, ăn ngon đến muốn bay lên~ [ảnh chụp que kem]
Gợn sóng phía sau weibo biểu đạt đầy đủ tâm tình cực tốt của Mạch Đương lúc này, weibo tràn ngập bong bóng màu hồng phấn rất nhanh liền bị các độc giả vây công, hằng ngày vây xem Mạch Đương cùng nam thần trở thành một lạc thú lớn của các độc giả.
Sau khi nhìn một chút bình luận, Mạch Đương đóng weibo lại, đem năm mươi khối Trì Yến cho đặt vào ví tiền.
Ví tiền của cậu cũng không có quên, làm như vậy chỉ là muốn có lý do lần sau đi tìm Trì Yến mà thôi, thế nhưng không ngờ Trì Yến lại cho cậu tiền bắt xe về.
Quả nhiên là nam thần, tư thế móc ví tiền đẹp zai đến đòi mạng.
Không ngờ bản thân ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào muốn tản bộ về lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, tâm tình Mạch Đương vô cùng tốt, khẽ ngâm nga đi về nhà.
Tâm tình cực tốt, về đến nhà cậu liền khởi động máy tính tìm người hợp chữ, có nam thần trong cuộc sống linh cảm giống như núi lửa nhỏ phun trào vậy, ngăn cũng không ngăn được.
Sau khi đăng nhập QQ, Mạch Đương mở nhóm thường dùng phát tin tức ra.
Duang: Đến đến đến, hợp chữ(*)!!
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ây zô, ăn xong kem rồi? Vị hoa đào nha~
Lông Lông Lông Lông Đang Giương: Ây zô, ăn xong kem rồi? Vị hoa đào nha~
Tiểu Nhân Viên Cần Lao Gõ Chữ: Ây zô, ăn xong kem rồi? Vị hoa đào nha~
Nguyệt Đại Tiên Tiên Tiên Tiên: Ây zô, ăn xong kem rồi? Vị hoa đào nha~
Mạch Đương vừa thấy đội hình này của bọn họ liền biết weibo vừa rồi của mình lại bị luân.
Những người này đều là tác giả cậu tương đối quen thuộc trong nhóm, có Tấn Giang cũng có G điểm. Mạch Đương vào nhóm này là do “Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh” mời, thời điểm vừa quen biết đối phương là độc giả của cậu, thường xuyên nhắn lại lời thảo luận cốt truyện dưới văn của cậu, cũng là khách quen trên bảng Bá Vương của cậu, bởi vì trò chuyện hợp gu, thời điểm cùng đối phương tán gẫu lại có thể kích thích linh cảm cốt truyện, vì thế liền thêm QQ, thêm bạn tốt không bao lâu đối phương đã kéo cậu vào nhóm này.
Người trong nhóm không nhiều lắm, cũng là một nhóm đại thần danh chính ngôn thuận, cậu có thể nhận ra tên vài tác giả đều nằm trong Kim Bảng Tấn Giang, cũng là sau khi vào nhóm cậu mới biết được, “Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh” là đại thần tiểu thuyết của G điểm.
Đại thần lấy tên bỉ ổi như vậy, đúng là không có ai.
Không khí trong nhóm vô cùng tốt, Mạch Đương rất nhanh đã quen thuộc với mọi người, bình thường lúc không có chuyện gì làm liền cùng nhau hợp chữ trong nhóm hoặc giội nước tán gẫu một chút, thảo luận phát triển cốt truyện tiểu thuyết, có điều gần đây đề tài thảo luận của mọi người lại nhiều thêm một mục, đó chính là nam thần của Mạch Đương.
Duang: Chậc, cách màn hình đều cảm nhận được mí người hâm mộ ghen tỵ hận.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Tui chỉ muốn ăn kem.
Duang: Ăn ăn ăn, hợp một giờ, cứng được liền để thím ăn đến no luôn.
Huyên Huyên Huyên Huyên: … Khoản đánh cuộc này quá hung tàn, tui rút lui, mấy thím cứ hợp đê.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Uây quao quao, nơi này có tên lưu manh!!
Nguyệt Đại Tiên Tiên Tiên Tiên: Đại đội càn quét tệ nạn đâu? Nơi này có người ngang nhiên đùa giỡn mưu manh, cầu quét đi.
Duang: Cút cút cút, thắng ăn!!
oldkin: Không văn hóa thật đáng sợ.
Duang: Tới hay không đây, linh cảm giống như vị hoa đào đang quây quanh toàn thân!
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Đến đến đến đến, một giờ, vị hoa đào.
Liều mạng hợp chữ một giờ, như Mạch Đương nói, toàn thân cậu đều là linh cảm, linh cảm mang theo vị hoa đào khiến cả chương truyện đều toát ra bong bóng màu hồng, không cẩn thận liền đem nhân vật chính cùng cơ hữu viết lệch cốt truyện luôn.
(*) hợp chữ: theo tui hiểu là trong một thời gian nhất định bọn họ sẽ đua xem ai viết được chương truyện có nhiều chữ nhất, phía dưới bạn Mạch Đương nói ‘hợp một giờ, cứng được sẽ cho cậu ăn…’, chữ ‘hợp’ đó là lại hợp trong giao hợp, bạn Huyên Huyên Huyên Huyên hiểu ý Mạch Đương mới bảo quá hung tàn… Nói chung tui chả biết dùng từ gì thích hợp nên cứ để đại vậy, nếu bạn nào hiểu rõ hơn thì góp ý cho tui nha!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook