Nam Thần Nhà Tôi
-
Chương 68: Ngoài hai người nhà anh, tất cả phụ nữ đềunhư nhau
Dương Yến nhìn xe đồ ăn khó hiểu.
Cô đặt bữa khuya khi nào chứ?
“Cô Dương, đây là đồ ăn mà tiên sinh đã chuẩn bị cho cô.” Khi bước vào phòng, người phục vụ đặt thức ăn ngon lên bàn, còn có hai hộp thuốc.
“Cô Dương, đây là thuốc mỡ ngoài da, thoa lên vết thương vào sáng tối. Còn đây là thuốc để uống, là tiên sinh cho người mang về từ nước D, dùng để chữa trị dây thanh quản.”
Người phục vụ sợ Dương Yến không hiểu rõ nên mở hộp thuốc ra, tự mình thoa lên tay để thử, dùng giọng nói ấm áp nói cho cô biết đâu là thuốc ngoài da, đâu là thuốc để uống.
Dương Yến nghe xong thì gật đầu, cô giơ điện thoại gõ chữ cảm ơn với người phục vụ, rồi tiễn người ta ra ngoài.
Cô quay về bàn cầm chai thuốc mỡ lên xem, chuyện cô bị thương chỉ có mấy người Phương Tinh Nghị biết, chẳng lẽ “tiên sinh” trong miệng người phục vụ chính là chú út Phương sao?
Dương Yến mím môi, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.
Người phục vụ mới ra khỏi phòng, một thanh niên cao lớn từ đầu bên kia đi tới, anh mặc áo jacket da, đội mũ len màu đen, khuôn mặt có mấy phần trẻ con nhưng rất lạnh lùng.
“Đợi đã.” Quách Thường Phúc ngăn người phục vụ, ánh mắt nham hiểm, hỏi bằng tiếng Anh: “Người mấy hôm trước luôn mang thức ăn tới đây đâu rồi?”
“Gia đình anh ta có việc nên xin nghỉ.” Người phục vụ trả lời, đổ mồ hôi vì cảm giác áp bách mà Quách Thường Phúc mang lại: “Giám đốc bảo tôi tới làm thay anh ta.”
Người phục vụ hơi lo sợ.
Lúc sẩm tối, có một người đàn ông châu Á đến tìm anh, cho anh 2000 đô la và hai hộp thuốc, bảo anh buổi tối mang tới căn phòng này, anh ta bị đồng tiền mê hoặc nên đồng ý.
“Thật sao?” Đầu ngón tay của Quách Thường Phúc chuyển động lên xuống chiếc bật lửa màu đen hình con sói.
Một câu nói nhẹ nhàng của anh đã tạo áp lực rất lớn cho người phục vụ.
Lúc người phục vụ đang suy nghĩ có nên nhận tội hay không thì Trần Khang đang đứng gác cửa đi tới choàng vai Quách Thường Phúc, vỗ vỗ anh rồi cười nói: “Lão đại đừng dọa cậu ta nữa, cậu ta thật sự đưa đồ ăn tới, tôi đã xem qua rồi!”
Trần Khang còn ném cho người phục vụ một ánh mắt, anh ta nhanh chóng đẩy xe đồ ăn rời đi.
Quách Thường Phúc lại quay đầu liếc nhìn người phục vụ.
“Được rồi, thật sự không có vấn đề gì cả!” Trần Khang không chịu đựng được dáng vẻ này của anh ta: “Tôi đã nếm thử những món ăn được mang vào trong.”
“Chỉ có đồ ăn thôi sao?”
Trần Khang ngẫm nghĩ rồi chợt nhớ ra: “À còn có hai hộp thuốc nữa, tôi cũng kiểm tra rồi, lão đại cậu đừng trông gà hóa cuốc nữa, chúng ta phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, sao có thể có chuyện gì ngoài ý muốn chứ.”
“Tôi chỉ có thể cảnh giác hơn, không thể thả lỏng được.” Quách Thường Phúc phủi tay anh ta ra, cơ thể thuận thế dựa vào tường: “Lần trước tôi đã bị người ta ra tay ngay dưới mi mắt rồi.”
Mỗi lần anh nghĩ đến chuyện này đều buồn bực, thật uổng công anh tốt nghiệp bằng xuất sắc, nghĩ rằng không ai đấu lại anh, nhưng không ngờ người tổng giám đốc Phương mang tới vẫn bị thương.
Quách Thường Phúc hỏi Trần Khang: “Nghe nói dây thanh quản của cô gái này bị thương, đã đỡ hơn chưa?”
“Vẫn chưa, lúc nãy khi quay lại nói chuyện với tôi vẫn dùng điện thoại gõ chữ.” Trần Khang nhếch miệng cười với Quách Thường Phúc: “Lão đại, cô Dương hỏi tôi tên thật của cậu là gì, cậu nói xem, không phải cô ấy thích cậu chứ? Cô Dương này rất xinh đẹp, nếu hai người ở bên nhau, cậu cũng không thiệt thòi đâu!”
“Cô ấy có xinh đẹp hay không thì liên quan gì đến tôi?” Quách Thường Phúc chề môi, ngoài hai người phụ nữ trong nhà anh ra, anh nhìn ai cũng như nhau, anh nhìn Tưởng Song Kỳ cũng giống như miếng thịt lợn.
“Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, lúc nãy cô ấy đi giám sát bể bơi mà cậu không nhìn sao?”
“Tôi không có hứng thú nhìn cô ấy.” Quách Thường Phúc lười biếng nói.
Anh chỉ biết cô Dương mặc áo tắm màu trắng liền thân, chưa kịp đưa mắt nhìn qua đó thì Tưởng Song Kỳ gọi tới như pháo nổ, hơn nữa có sự giám sát của Trần Khang anh cũng yên tâm hơn.
Khi anh nhận được tin tức của tổng giám đốc Phương thì hai người đã rời đi rồi.
“Chậc chậc, thiếp có ý nhưng chàng vô tình.” Trần Khang cảm thán, dù sao thì đứng trên góc độ Dương Yến, anh cảm thấy Dương Yến có ý với Quách Thường Phúc, nếu không thì tại sao cô lại hỏi tên thật của anh ta chứ?
Trần Khang xoay tròn mắt, cười hì hì với Quách Thường Phúc: “Lão đại, lúc nãy cậu nói nhà anh có hai người phụ nữ, chẳng lẽ cậu có hai người chị sao? Họ có xinh đẹp không?”
Quách Thường Phúc đáp ừm.
“Vậy, vậy cậu giới thiệu cho tôi đi!” Trần Khang hăng hái, Quách Thường Phúc nhỏ hơn anh, có lẽ hai người chị của cậu ta bằng tuổi anh: “Tôi muốn có bạn gái.”
“Được.” Quách Thường Phúc không hề do dự, đưa nick chat của Quách Nhược Linh cho Trần Khang, cười xấu xa: “Có điều giờ chị ấy là một ngôi sao, anh có theo đuổi được không còn phải xem vận may của anh.”
Anh còn ước gì Quách Nhược Linh sớm gả đi.
“Đệch, xinh thật!” Trần Khang thấy hình đại diện của Quách Nhược Linh thì trợn tròn mắt: “Lão đại, không phải cậu còn một người chị nữa sao. Tại sao không đưa cho tôi xem?”
Vẻ mặt Quách Thường Phúc trầm xuống ngay, tặng anh ta một chữ: “Cút!”
“…”
Trần Khang thấy vẻ mặt thâm trầm của Quách Thường Phúc thì bảo vệ mạng nhỏ của mình, không được voi đòi tiên nữa, nhanh chóng kết bạn với nick của Quách Nhược Linh, nghiêm túc tự sướng một tấm rồi đổi ảnh đại diện.
Anh đã độc thân hơn 20 năm rồi, chỉ muốn có bạn gái, anh sẽ không kén chọn!
Quách Nhược Linh chưa đồng ý kết bạn với anh, không biết có phải cô đang bận không, Trần Khang nghịch điện thoại có chút buồn chán, vì vậy tán gẫu với Quách Thường Phúc.
“Lão đại.”
“Ừm.”
“Tại sao cậu lại thiếu tiền như vậy?”Trần Khang không nhịn được hỏi, anh thấy Quách Thường Phúc rất liều mạng, chỉ cần tổng giám đốc Phương trả tiền, cậu ta có thể làm mọi chuyện.
Quách Thường Phúc trả lời ba chữ rất ngắn gọn: “Tôi rất nghèo.”
“…”
Trần Khang nhìn cậu từ trên xuống dưới, tò mò nói: “Nhưng mà lão đại, từ cách ăn mặc của cậu, tôi không nghĩ cậu nghèo. Hơn nữa, thật ra cậu có thể làm những việc này sau khi tốt nghiệp.”
“Tôi nhớ nhà trường có quy định, nếu như chưa tốt nghiệp mà nhận được tin tức cuộc sống riêng của cậu có vấn đề, cậu sẽ bị đình chỉ học, chẳng lẽ cậu không sợ mình bị đuổi ra khỏi trường sao?”
Trần Khang cũng tốt nghiệp từ ngôi trường đó, anh biết nội quy nhà trường rất nghiêm khắc, hơn nữa nếu bị đuổi học, không thể bắt đầu lại từ đầu, chỉ có thể đổi nghề.
Làm việc cho người có tiền, mặc dù lấy được nhiều tiền hơn, nhưng nếu vì vậy mà bị trường học khai trừ thì mất nhiều hơn được.
“Trong mắt tôi không có quy định nào quan trọng hơn tiền.” Quách Thường Phúc cúi đầu nghịch bật lửa, không hề sợ hãi: “Cho dù nhà trường biết được cũng sẽ không khai trừ tôi.”
Trần Khang trợn mắt: “Mẹ kiếp, những người học giỏi đều tự tin vậy sao?”
Quách Thường Phúc mỉm cười bất đắc dĩ, liếc nhìn anh ta: “Đúng vậy, có điều đối với anh mà nói, anh không thể nếm được mùi vị khi đứng trong top 5 của trường đâu.”
“Lão đại, cậu đừng nói móc tôi yếu kém nữa được không?” Trần Khang lệ rơi đầy mặt.
Tốt xấu gì anh cũng lọt vào top của trường, không yếu kém đến vậy!
“Bởi vì tôi quá nghèo, nên tôi sẽ dùng mọi cách để cuộc sống bớt khổ.” Quách Thường Phúc thu bật lửa lại, vẻ mặt lạnh lùng hơn: “Tôi còn phải bảo vệ người nhà của mình nữa.”
Lúc Quách Thường Phúc còn nằm trong bụng mẹ Dương, ba Quách vì chuyện làm ăn thất bại mà ghét bỏ mẹ Dương vô dụng, sau đó sửa đổi quốc tịch chạy đi tìm người phụ nữ Nhật Bản giàu có để kết hôn.
Lúc đó mối quan hệ ngoại giao của đất nước vẫn chưa tốt, cả nhà bọn họ trở thành trò cười, bị hàng xóm xỉa xói, khi Quách Thường Phúc đi học bị các bạn chê cười thì trong lòng càng tự ti hơn.
Đến khi lên cấp hai, cậu đã bắt đầu cam chịu, dù sao thì cậu có ngôi nhà này hay không cũng không quan trọng, cuộc sống cứ như vậy, sau đó lúc cậu bị các bạn học kéo vào trong hẻm đánh đập, Dương Yến đã cầm gậy xông vào.
Cô đặt bữa khuya khi nào chứ?
“Cô Dương, đây là đồ ăn mà tiên sinh đã chuẩn bị cho cô.” Khi bước vào phòng, người phục vụ đặt thức ăn ngon lên bàn, còn có hai hộp thuốc.
“Cô Dương, đây là thuốc mỡ ngoài da, thoa lên vết thương vào sáng tối. Còn đây là thuốc để uống, là tiên sinh cho người mang về từ nước D, dùng để chữa trị dây thanh quản.”
Người phục vụ sợ Dương Yến không hiểu rõ nên mở hộp thuốc ra, tự mình thoa lên tay để thử, dùng giọng nói ấm áp nói cho cô biết đâu là thuốc ngoài da, đâu là thuốc để uống.
Dương Yến nghe xong thì gật đầu, cô giơ điện thoại gõ chữ cảm ơn với người phục vụ, rồi tiễn người ta ra ngoài.
Cô quay về bàn cầm chai thuốc mỡ lên xem, chuyện cô bị thương chỉ có mấy người Phương Tinh Nghị biết, chẳng lẽ “tiên sinh” trong miệng người phục vụ chính là chú út Phương sao?
Dương Yến mím môi, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.
Người phục vụ mới ra khỏi phòng, một thanh niên cao lớn từ đầu bên kia đi tới, anh mặc áo jacket da, đội mũ len màu đen, khuôn mặt có mấy phần trẻ con nhưng rất lạnh lùng.
“Đợi đã.” Quách Thường Phúc ngăn người phục vụ, ánh mắt nham hiểm, hỏi bằng tiếng Anh: “Người mấy hôm trước luôn mang thức ăn tới đây đâu rồi?”
“Gia đình anh ta có việc nên xin nghỉ.” Người phục vụ trả lời, đổ mồ hôi vì cảm giác áp bách mà Quách Thường Phúc mang lại: “Giám đốc bảo tôi tới làm thay anh ta.”
Người phục vụ hơi lo sợ.
Lúc sẩm tối, có một người đàn ông châu Á đến tìm anh, cho anh 2000 đô la và hai hộp thuốc, bảo anh buổi tối mang tới căn phòng này, anh ta bị đồng tiền mê hoặc nên đồng ý.
“Thật sao?” Đầu ngón tay của Quách Thường Phúc chuyển động lên xuống chiếc bật lửa màu đen hình con sói.
Một câu nói nhẹ nhàng của anh đã tạo áp lực rất lớn cho người phục vụ.
Lúc người phục vụ đang suy nghĩ có nên nhận tội hay không thì Trần Khang đang đứng gác cửa đi tới choàng vai Quách Thường Phúc, vỗ vỗ anh rồi cười nói: “Lão đại đừng dọa cậu ta nữa, cậu ta thật sự đưa đồ ăn tới, tôi đã xem qua rồi!”
Trần Khang còn ném cho người phục vụ một ánh mắt, anh ta nhanh chóng đẩy xe đồ ăn rời đi.
Quách Thường Phúc lại quay đầu liếc nhìn người phục vụ.
“Được rồi, thật sự không có vấn đề gì cả!” Trần Khang không chịu đựng được dáng vẻ này của anh ta: “Tôi đã nếm thử những món ăn được mang vào trong.”
“Chỉ có đồ ăn thôi sao?”
Trần Khang ngẫm nghĩ rồi chợt nhớ ra: “À còn có hai hộp thuốc nữa, tôi cũng kiểm tra rồi, lão đại cậu đừng trông gà hóa cuốc nữa, chúng ta phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, sao có thể có chuyện gì ngoài ý muốn chứ.”
“Tôi chỉ có thể cảnh giác hơn, không thể thả lỏng được.” Quách Thường Phúc phủi tay anh ta ra, cơ thể thuận thế dựa vào tường: “Lần trước tôi đã bị người ta ra tay ngay dưới mi mắt rồi.”
Mỗi lần anh nghĩ đến chuyện này đều buồn bực, thật uổng công anh tốt nghiệp bằng xuất sắc, nghĩ rằng không ai đấu lại anh, nhưng không ngờ người tổng giám đốc Phương mang tới vẫn bị thương.
Quách Thường Phúc hỏi Trần Khang: “Nghe nói dây thanh quản của cô gái này bị thương, đã đỡ hơn chưa?”
“Vẫn chưa, lúc nãy khi quay lại nói chuyện với tôi vẫn dùng điện thoại gõ chữ.” Trần Khang nhếch miệng cười với Quách Thường Phúc: “Lão đại, cô Dương hỏi tôi tên thật của cậu là gì, cậu nói xem, không phải cô ấy thích cậu chứ? Cô Dương này rất xinh đẹp, nếu hai người ở bên nhau, cậu cũng không thiệt thòi đâu!”
“Cô ấy có xinh đẹp hay không thì liên quan gì đến tôi?” Quách Thường Phúc chề môi, ngoài hai người phụ nữ trong nhà anh ra, anh nhìn ai cũng như nhau, anh nhìn Tưởng Song Kỳ cũng giống như miếng thịt lợn.
“Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, lúc nãy cô ấy đi giám sát bể bơi mà cậu không nhìn sao?”
“Tôi không có hứng thú nhìn cô ấy.” Quách Thường Phúc lười biếng nói.
Anh chỉ biết cô Dương mặc áo tắm màu trắng liền thân, chưa kịp đưa mắt nhìn qua đó thì Tưởng Song Kỳ gọi tới như pháo nổ, hơn nữa có sự giám sát của Trần Khang anh cũng yên tâm hơn.
Khi anh nhận được tin tức của tổng giám đốc Phương thì hai người đã rời đi rồi.
“Chậc chậc, thiếp có ý nhưng chàng vô tình.” Trần Khang cảm thán, dù sao thì đứng trên góc độ Dương Yến, anh cảm thấy Dương Yến có ý với Quách Thường Phúc, nếu không thì tại sao cô lại hỏi tên thật của anh ta chứ?
Trần Khang xoay tròn mắt, cười hì hì với Quách Thường Phúc: “Lão đại, lúc nãy cậu nói nhà anh có hai người phụ nữ, chẳng lẽ cậu có hai người chị sao? Họ có xinh đẹp không?”
Quách Thường Phúc đáp ừm.
“Vậy, vậy cậu giới thiệu cho tôi đi!” Trần Khang hăng hái, Quách Thường Phúc nhỏ hơn anh, có lẽ hai người chị của cậu ta bằng tuổi anh: “Tôi muốn có bạn gái.”
“Được.” Quách Thường Phúc không hề do dự, đưa nick chat của Quách Nhược Linh cho Trần Khang, cười xấu xa: “Có điều giờ chị ấy là một ngôi sao, anh có theo đuổi được không còn phải xem vận may của anh.”
Anh còn ước gì Quách Nhược Linh sớm gả đi.
“Đệch, xinh thật!” Trần Khang thấy hình đại diện của Quách Nhược Linh thì trợn tròn mắt: “Lão đại, không phải cậu còn một người chị nữa sao. Tại sao không đưa cho tôi xem?”
Vẻ mặt Quách Thường Phúc trầm xuống ngay, tặng anh ta một chữ: “Cút!”
“…”
Trần Khang thấy vẻ mặt thâm trầm của Quách Thường Phúc thì bảo vệ mạng nhỏ của mình, không được voi đòi tiên nữa, nhanh chóng kết bạn với nick của Quách Nhược Linh, nghiêm túc tự sướng một tấm rồi đổi ảnh đại diện.
Anh đã độc thân hơn 20 năm rồi, chỉ muốn có bạn gái, anh sẽ không kén chọn!
Quách Nhược Linh chưa đồng ý kết bạn với anh, không biết có phải cô đang bận không, Trần Khang nghịch điện thoại có chút buồn chán, vì vậy tán gẫu với Quách Thường Phúc.
“Lão đại.”
“Ừm.”
“Tại sao cậu lại thiếu tiền như vậy?”Trần Khang không nhịn được hỏi, anh thấy Quách Thường Phúc rất liều mạng, chỉ cần tổng giám đốc Phương trả tiền, cậu ta có thể làm mọi chuyện.
Quách Thường Phúc trả lời ba chữ rất ngắn gọn: “Tôi rất nghèo.”
“…”
Trần Khang nhìn cậu từ trên xuống dưới, tò mò nói: “Nhưng mà lão đại, từ cách ăn mặc của cậu, tôi không nghĩ cậu nghèo. Hơn nữa, thật ra cậu có thể làm những việc này sau khi tốt nghiệp.”
“Tôi nhớ nhà trường có quy định, nếu như chưa tốt nghiệp mà nhận được tin tức cuộc sống riêng của cậu có vấn đề, cậu sẽ bị đình chỉ học, chẳng lẽ cậu không sợ mình bị đuổi ra khỏi trường sao?”
Trần Khang cũng tốt nghiệp từ ngôi trường đó, anh biết nội quy nhà trường rất nghiêm khắc, hơn nữa nếu bị đuổi học, không thể bắt đầu lại từ đầu, chỉ có thể đổi nghề.
Làm việc cho người có tiền, mặc dù lấy được nhiều tiền hơn, nhưng nếu vì vậy mà bị trường học khai trừ thì mất nhiều hơn được.
“Trong mắt tôi không có quy định nào quan trọng hơn tiền.” Quách Thường Phúc cúi đầu nghịch bật lửa, không hề sợ hãi: “Cho dù nhà trường biết được cũng sẽ không khai trừ tôi.”
Trần Khang trợn mắt: “Mẹ kiếp, những người học giỏi đều tự tin vậy sao?”
Quách Thường Phúc mỉm cười bất đắc dĩ, liếc nhìn anh ta: “Đúng vậy, có điều đối với anh mà nói, anh không thể nếm được mùi vị khi đứng trong top 5 của trường đâu.”
“Lão đại, cậu đừng nói móc tôi yếu kém nữa được không?” Trần Khang lệ rơi đầy mặt.
Tốt xấu gì anh cũng lọt vào top của trường, không yếu kém đến vậy!
“Bởi vì tôi quá nghèo, nên tôi sẽ dùng mọi cách để cuộc sống bớt khổ.” Quách Thường Phúc thu bật lửa lại, vẻ mặt lạnh lùng hơn: “Tôi còn phải bảo vệ người nhà của mình nữa.”
Lúc Quách Thường Phúc còn nằm trong bụng mẹ Dương, ba Quách vì chuyện làm ăn thất bại mà ghét bỏ mẹ Dương vô dụng, sau đó sửa đổi quốc tịch chạy đi tìm người phụ nữ Nhật Bản giàu có để kết hôn.
Lúc đó mối quan hệ ngoại giao của đất nước vẫn chưa tốt, cả nhà bọn họ trở thành trò cười, bị hàng xóm xỉa xói, khi Quách Thường Phúc đi học bị các bạn chê cười thì trong lòng càng tự ti hơn.
Đến khi lên cấp hai, cậu đã bắt đầu cam chịu, dù sao thì cậu có ngôi nhà này hay không cũng không quan trọng, cuộc sống cứ như vậy, sau đó lúc cậu bị các bạn học kéo vào trong hẻm đánh đập, Dương Yến đã cầm gậy xông vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook