Nam Thần Nhà Tôi
-
Chương 602: Cô mà cũng xứng dùng khuôn mặt của cô ấy sao?
Cả người cô ta run run, tiếng thét chói tai đầy thảm thiết.
Cho dù hai tay cô gái vùng vẫy ra sao thì Lục Văn Thù dùng sức bóp cằm cô ta, cầm dao gọt trái cây rạch từ chân mày bên phải đến má bên phải, để lại vết máu ở trên mặt cô gái.
Khóe miệng Lục Văn Thù vẫn chứa ý cười, nhìn máu tươi chảy xuống trên khuôn mặt cô gái, thấy cô ta đang phát run thì giọng dịu dàng nói: "Cô xứng dùng khuôn mặt của cô ấy sao? Hả?"
Cậu ấm nọ thấy vậy cũng choáng váng, một sự lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân đến khắp cả người.
Cậu ta biết Lục Văn Thù qua lại với Lâm Thanh Dung, hình như rất sâu đậm với người phụ nữ kia, nên cậu ta tìm một người cao bằng Lâm Thanh Dung, để cô ta phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt giống Lâm Thanh Dung.
Vốn dĩ muốn tặng cho Lục Văn Thù, Lục Văn Thù sẽ có mới nới cũ, không ngờ...
Sự đau đớn khủng khiếp làm cô gái run lên, chỉ một lát sau mắt trợn trừng trắng dã, ngất xỉu.
Lục Văn Thù ném cô ta ngã xuống thảm dưới chân, rút khăn giấy lau vết máu trên tay, ra vẻ thờ ơ nói: "Đưa cô ta đi đi, xử lý luôn cả bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ kia, cút khỏi Nam Thành."
Cậu ấm biết anh nói lời này là cho mình nghe, không dám ở lại thêm một phút nào, đi qua kéo cô gái, dáng vẻ vô cùng chật vật rời đi.
Những người trong phòng di chuyển tầm mắt, bầu không khí khôi phục lại như lúc đầu, dường như chưa xảy ra chuyện gì.
Lục Văn Thù rót cho mình một ly rượu, uống không nhanh không chậm.
Tông Sinh phức tạp nhìn Lục Văn Thù với ánh mắt phức tạp, biết Lục Văn Thù sẽ không bỏ qua cho cậu ấm này nhưng không ngờ lại tàn nhẫn như vậy.
"Tôi ra ngoài hít thở không khí." Tông Sinh cầm lấy thuốc lá trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.
Tông Sinh ra ngoài hút thuốc, muốn đến nhà hàng ăn gì đó, lúc ngẩng đầu lên thì đột nhiên vô tình đụng phải một phụ nữ mang bầu.
Anh nhìn thấy đối phương thì rất kinh ngạc, lấy điếu thuốc trên miệng xuống.
"Lâm … Lâm Thanh Dung?" Anh hơi khó tin.
Lâm Thanh Dung mỉm cười với anh, tay đỡ lưng, chậm rãi đi tới: "Đã lâu không gặp."
"Là cô thật sao?" Thời gian Tông Sinh ở chung với Lâm Thanh Dung không dài, nhưng có đúng là cô hay không thì anh vẫn nhận ra được, lại cúi đầu nhìn bụng cô: "Cô không chết, đứa bé..."
Lúc đó Lâm Thanh Dung rơi xuống biển, tìm kiếm lâu như vậy cũng không có kết quả, tất cả mọi người đều cho rằng cô đã chết.
"Lúc đó may mắn được người ta cứu." Đối với những chuyện cũ, Lâm Thanh Dung chỉ nói qua loa, cũng không để ý nhiều, nghiêng đầu nhìn căn phòng phía sau anh: "Lục Văn Thù ở trong đó sao?"
Cô đi về phía căn phòng đó.
Sau đó Tông Sinh kịp phản ứng lại, lập tức ngăn cản cô, ho khan một cái: "Cô có đói bụng không, tôi đưa cô đến nhà hàng ăn cơm nhé? Anh ta đang nói chuyện làm ăn với đối tác, hơi bận rộn."
Bởi vì kẻ giả mạo vừa đi nên mùi máu tươi trong phòng rất nặng, anh không biết Lục Văn Thù nhìn thấy Lâm Thanh Dung sẽ có tâm trạng gì.
Bụng Lâm Thanh Dung lớn như vậy, anh cảm thấy nên cẩn thận một chút.
"Tôi đến đây lúc sáu giờ hơn, nhưng mọi người không ở chỗ này nên tôi vào phòng bao ngủ." Lâm Thanh Dung nói: "Nghe anh nói tôi cũng thấy hơi đói bụng, đi thôi."
Tông Sinh nhắm mắt đưa chân, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Dung, chỉ sợ cô ngã: "Có muốn tôi đỡ cô không?"
"Không cần, tôi không mong manh như vậy."
Giám đốc sảnh đang đi về phòng xử lý công việc thì lướt ngang qua hai người Lâm Thanh Dung.
"Anh Tông." Giám đốc sảnh chào hỏi anh ta.
Tông Sinh gật đầu.
Sau khi đi qua thì giám đốc sảnh bỗng nhiên nhớ tới trước đó phụ nữ mang thai kia tới tìm ông chủ mà, sao lại đi với anh Tông chứ?
Giám đốc sảnh đi vào phòng riêng để phục vụ khách, lúc đi ra thì một người bồi bàn chạy tới.
"Giám đốc, tài liệu này cần ông chủ ký tên, hay là anh đi qua đó một chuyến nhé?"
"Cậu không có chân sao mà cần tôi đi?"
Người phục vụ gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Nghe nói lúc nãy ông chủ vừa nổi giận trong phòng, có lẽ tính tình không tốt lắm, anh có quan hệ tốt với ông chủ, cho nên..."
Giám đốc sảnh nhận lấy tài liệu, thuận tiện vỗ một cái vào lung người phục vụ: "Được rồi, tôi đi."
"Cảm ơn giám đốc!"
Sau khi đến phòng của Lục Văn Thù, giám đốc sảnh gõ cửa rồi đi vào.
Anh ta bước vào thì ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, cũng không để ý, sau khi thấy Lục Văn Thù thì đi qua đưa tài liệu cho anh, thuận tiện đưa bút máy: "Ông chủ, hai tài liệu này cần anh ký tên."
Lục Văn Thù nhìn qua, sau khi xác nhận thì nhanh chóng ký tên, thuận miệng hỏi một câu: "Có thấy Tông Sinh không?"
"Mười phút trước, khi tôi đi giúp khách hàng thì có gặp anh Tông." Giám đốc ấp a ấp úng, khó khăn nói ra: "Anh ta đưa một phụ nữ mang thai đến nhà hàng, hình như muốn ăn cơm."
Lục Văn Thù nhíu mày: "Phụ nữ mang thai? Bạn của anh ta sao?"
"Tôi không hỏi, nhìn không giống như bạn bè." Giám đốc nhìn Lục Văn Thù một cái: "Phụ nữ mang thai kia đã tới đây lúc sáu giờ hơn, muốn tìm ông chủ, không biết tại sao..."
"Cô ấy tên là gì, công ty nào?"
Ở câu lạc bộ chỉ có cô ấy là phụ nữ mang thai, giám đốc vẫn còn nhớ rõ lời nói và ngoại hình của cô: "Cô ấy nói mình họ Lâm, không nói công ty nào, người không cao lắm, nhưng rất xinh đẹp."
Lục Văn Thù vốn không để trong lòng, sau khi giám đốc nói đối phương họ Lâm, còn miêu tả ngoại hình của cô thì con ngươi anh co lại, đứng dậy khỏi ghế sô pha, vội vàng chạy khỏi phòng.
Giám đốc vẫn ngây người đứng đó.
Lục Văn Thù chạy rất nhanh, khi chạy tới nhà hàng thì lồng ngực còn hơi phập phồng.
Bây giờ không phải là giờ ăn cơm nên khách ăn rất thưa thớt.
Anh nhìn lướt qua, đột nhiên nhìn thấy Tông Sinh, Tông Sinh ngồi bên cạnh một người phụ nữ, hình như hai người đang nói chuyện.
Tầm mắt Lục Văn Thù khóa chặt bóng lưng quen thuộc của người phụ nữ, bước từng bước tới.
Tông Sinh nhìn thấy Lục Văn Thù đi về phía mình, biết mình không nên ở đây, đẩy ghế ra: "Cô cứ từ từ ăn."
Lâm Thanh Dung phát hiện ra điều gì đó không đúng, vừa quay đầu lại thì thấy Lục Văn Thù.
Hai người gặp lại nhau, ở nơi như vậy, Lâm Thanh Dung cũng không cảm thấy mới lạ, cười với anh: "Tông Sinh nói anh đang bận, đúng lúc em đói bụng nên anh ta đưa em đến nhà hàng ăn gì đó."
Lục Văn Thù quan sát cô từ trên xuống dưới, cũng không biết mình đang nhìn cái gì, giống như thấy cô sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình, rốt cuộc trong lòng cũng yên tâm, buổi tối sẽ không mất ngủ.
Cuối cùng anh nhìn xuống phần bụng nhô cao của cô, nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Lâm Thanh Dung đói nên là chào hỏi anh xong thì cúi đầu ăn tiêp.
Mà sau đó Lục Văn Thù đi tới, kéo ghế bên phải cô ra ngồi xuống.
"Nhà hàng đổi đầu bếp sao?" Lâm Thanh Dung vừa uống canh nghêu vừa nói: "Canh này uống rất ngon, măng tây xào cũng rất tươi."
Cô muốn lấy rau cuốn thịt nướng, lại phát hiện mình cầm bát canh, tay không được sạch, liền nói với Lục Văn Thù: "Em muốn ăn thịt nướng, tay hơi dơ nên anh làm giúp em được không."
Lục Văn Thù vừa định giúp một tay, Lâm Thanh Dung lại cầm chặt tay anh: "Sao tay anh lại có máu? Anh bị thương sao?"
"À, không sao, anh đi rửa tay." Người đàn ông rụt tay lại, nhanh chóng rời đi.
Khi Lục Văn Thù đến phòng vệ sinh rửa tay, cũng không biết suy nghĩ gì, đến khi lấy lại tinh thần thì mình đã ngồi ở bàn ăn, lấy rau cuốn thịt nướng đưa cho cô.
Rõ ràng anh rất tức giận, còn định khi gặp lại cô thì sẽ không tha cho cô, nhưng khi nhìn thấy cô, thấy cô và đứa bé bình yên vô sự, sự tức giận trong lòng cũng tan thành mây khói.
Lục Văn Thù im lặng đút cho Lâm Thanh Dung ăn, cô muốn ăn cái gì thì lấy món đó nhưng không nói chuyện, Lâm Thanh Dung vẫn luôn hỏi công ty của anh ra sao, mẹ Lục thế nào.
Cho dù hai tay cô gái vùng vẫy ra sao thì Lục Văn Thù dùng sức bóp cằm cô ta, cầm dao gọt trái cây rạch từ chân mày bên phải đến má bên phải, để lại vết máu ở trên mặt cô gái.
Khóe miệng Lục Văn Thù vẫn chứa ý cười, nhìn máu tươi chảy xuống trên khuôn mặt cô gái, thấy cô ta đang phát run thì giọng dịu dàng nói: "Cô xứng dùng khuôn mặt của cô ấy sao? Hả?"
Cậu ấm nọ thấy vậy cũng choáng váng, một sự lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân đến khắp cả người.
Cậu ta biết Lục Văn Thù qua lại với Lâm Thanh Dung, hình như rất sâu đậm với người phụ nữ kia, nên cậu ta tìm một người cao bằng Lâm Thanh Dung, để cô ta phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt giống Lâm Thanh Dung.
Vốn dĩ muốn tặng cho Lục Văn Thù, Lục Văn Thù sẽ có mới nới cũ, không ngờ...
Sự đau đớn khủng khiếp làm cô gái run lên, chỉ một lát sau mắt trợn trừng trắng dã, ngất xỉu.
Lục Văn Thù ném cô ta ngã xuống thảm dưới chân, rút khăn giấy lau vết máu trên tay, ra vẻ thờ ơ nói: "Đưa cô ta đi đi, xử lý luôn cả bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ kia, cút khỏi Nam Thành."
Cậu ấm biết anh nói lời này là cho mình nghe, không dám ở lại thêm một phút nào, đi qua kéo cô gái, dáng vẻ vô cùng chật vật rời đi.
Những người trong phòng di chuyển tầm mắt, bầu không khí khôi phục lại như lúc đầu, dường như chưa xảy ra chuyện gì.
Lục Văn Thù rót cho mình một ly rượu, uống không nhanh không chậm.
Tông Sinh phức tạp nhìn Lục Văn Thù với ánh mắt phức tạp, biết Lục Văn Thù sẽ không bỏ qua cho cậu ấm này nhưng không ngờ lại tàn nhẫn như vậy.
"Tôi ra ngoài hít thở không khí." Tông Sinh cầm lấy thuốc lá trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.
Tông Sinh ra ngoài hút thuốc, muốn đến nhà hàng ăn gì đó, lúc ngẩng đầu lên thì đột nhiên vô tình đụng phải một phụ nữ mang bầu.
Anh nhìn thấy đối phương thì rất kinh ngạc, lấy điếu thuốc trên miệng xuống.
"Lâm … Lâm Thanh Dung?" Anh hơi khó tin.
Lâm Thanh Dung mỉm cười với anh, tay đỡ lưng, chậm rãi đi tới: "Đã lâu không gặp."
"Là cô thật sao?" Thời gian Tông Sinh ở chung với Lâm Thanh Dung không dài, nhưng có đúng là cô hay không thì anh vẫn nhận ra được, lại cúi đầu nhìn bụng cô: "Cô không chết, đứa bé..."
Lúc đó Lâm Thanh Dung rơi xuống biển, tìm kiếm lâu như vậy cũng không có kết quả, tất cả mọi người đều cho rằng cô đã chết.
"Lúc đó may mắn được người ta cứu." Đối với những chuyện cũ, Lâm Thanh Dung chỉ nói qua loa, cũng không để ý nhiều, nghiêng đầu nhìn căn phòng phía sau anh: "Lục Văn Thù ở trong đó sao?"
Cô đi về phía căn phòng đó.
Sau đó Tông Sinh kịp phản ứng lại, lập tức ngăn cản cô, ho khan một cái: "Cô có đói bụng không, tôi đưa cô đến nhà hàng ăn cơm nhé? Anh ta đang nói chuyện làm ăn với đối tác, hơi bận rộn."
Bởi vì kẻ giả mạo vừa đi nên mùi máu tươi trong phòng rất nặng, anh không biết Lục Văn Thù nhìn thấy Lâm Thanh Dung sẽ có tâm trạng gì.
Bụng Lâm Thanh Dung lớn như vậy, anh cảm thấy nên cẩn thận một chút.
"Tôi đến đây lúc sáu giờ hơn, nhưng mọi người không ở chỗ này nên tôi vào phòng bao ngủ." Lâm Thanh Dung nói: "Nghe anh nói tôi cũng thấy hơi đói bụng, đi thôi."
Tông Sinh nhắm mắt đưa chân, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Dung, chỉ sợ cô ngã: "Có muốn tôi đỡ cô không?"
"Không cần, tôi không mong manh như vậy."
Giám đốc sảnh đang đi về phòng xử lý công việc thì lướt ngang qua hai người Lâm Thanh Dung.
"Anh Tông." Giám đốc sảnh chào hỏi anh ta.
Tông Sinh gật đầu.
Sau khi đi qua thì giám đốc sảnh bỗng nhiên nhớ tới trước đó phụ nữ mang thai kia tới tìm ông chủ mà, sao lại đi với anh Tông chứ?
Giám đốc sảnh đi vào phòng riêng để phục vụ khách, lúc đi ra thì một người bồi bàn chạy tới.
"Giám đốc, tài liệu này cần ông chủ ký tên, hay là anh đi qua đó một chuyến nhé?"
"Cậu không có chân sao mà cần tôi đi?"
Người phục vụ gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Nghe nói lúc nãy ông chủ vừa nổi giận trong phòng, có lẽ tính tình không tốt lắm, anh có quan hệ tốt với ông chủ, cho nên..."
Giám đốc sảnh nhận lấy tài liệu, thuận tiện vỗ một cái vào lung người phục vụ: "Được rồi, tôi đi."
"Cảm ơn giám đốc!"
Sau khi đến phòng của Lục Văn Thù, giám đốc sảnh gõ cửa rồi đi vào.
Anh ta bước vào thì ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, cũng không để ý, sau khi thấy Lục Văn Thù thì đi qua đưa tài liệu cho anh, thuận tiện đưa bút máy: "Ông chủ, hai tài liệu này cần anh ký tên."
Lục Văn Thù nhìn qua, sau khi xác nhận thì nhanh chóng ký tên, thuận miệng hỏi một câu: "Có thấy Tông Sinh không?"
"Mười phút trước, khi tôi đi giúp khách hàng thì có gặp anh Tông." Giám đốc ấp a ấp úng, khó khăn nói ra: "Anh ta đưa một phụ nữ mang thai đến nhà hàng, hình như muốn ăn cơm."
Lục Văn Thù nhíu mày: "Phụ nữ mang thai? Bạn của anh ta sao?"
"Tôi không hỏi, nhìn không giống như bạn bè." Giám đốc nhìn Lục Văn Thù một cái: "Phụ nữ mang thai kia đã tới đây lúc sáu giờ hơn, muốn tìm ông chủ, không biết tại sao..."
"Cô ấy tên là gì, công ty nào?"
Ở câu lạc bộ chỉ có cô ấy là phụ nữ mang thai, giám đốc vẫn còn nhớ rõ lời nói và ngoại hình của cô: "Cô ấy nói mình họ Lâm, không nói công ty nào, người không cao lắm, nhưng rất xinh đẹp."
Lục Văn Thù vốn không để trong lòng, sau khi giám đốc nói đối phương họ Lâm, còn miêu tả ngoại hình của cô thì con ngươi anh co lại, đứng dậy khỏi ghế sô pha, vội vàng chạy khỏi phòng.
Giám đốc vẫn ngây người đứng đó.
Lục Văn Thù chạy rất nhanh, khi chạy tới nhà hàng thì lồng ngực còn hơi phập phồng.
Bây giờ không phải là giờ ăn cơm nên khách ăn rất thưa thớt.
Anh nhìn lướt qua, đột nhiên nhìn thấy Tông Sinh, Tông Sinh ngồi bên cạnh một người phụ nữ, hình như hai người đang nói chuyện.
Tầm mắt Lục Văn Thù khóa chặt bóng lưng quen thuộc của người phụ nữ, bước từng bước tới.
Tông Sinh nhìn thấy Lục Văn Thù đi về phía mình, biết mình không nên ở đây, đẩy ghế ra: "Cô cứ từ từ ăn."
Lâm Thanh Dung phát hiện ra điều gì đó không đúng, vừa quay đầu lại thì thấy Lục Văn Thù.
Hai người gặp lại nhau, ở nơi như vậy, Lâm Thanh Dung cũng không cảm thấy mới lạ, cười với anh: "Tông Sinh nói anh đang bận, đúng lúc em đói bụng nên anh ta đưa em đến nhà hàng ăn gì đó."
Lục Văn Thù quan sát cô từ trên xuống dưới, cũng không biết mình đang nhìn cái gì, giống như thấy cô sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình, rốt cuộc trong lòng cũng yên tâm, buổi tối sẽ không mất ngủ.
Cuối cùng anh nhìn xuống phần bụng nhô cao của cô, nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Lâm Thanh Dung đói nên là chào hỏi anh xong thì cúi đầu ăn tiêp.
Mà sau đó Lục Văn Thù đi tới, kéo ghế bên phải cô ra ngồi xuống.
"Nhà hàng đổi đầu bếp sao?" Lâm Thanh Dung vừa uống canh nghêu vừa nói: "Canh này uống rất ngon, măng tây xào cũng rất tươi."
Cô muốn lấy rau cuốn thịt nướng, lại phát hiện mình cầm bát canh, tay không được sạch, liền nói với Lục Văn Thù: "Em muốn ăn thịt nướng, tay hơi dơ nên anh làm giúp em được không."
Lục Văn Thù vừa định giúp một tay, Lâm Thanh Dung lại cầm chặt tay anh: "Sao tay anh lại có máu? Anh bị thương sao?"
"À, không sao, anh đi rửa tay." Người đàn ông rụt tay lại, nhanh chóng rời đi.
Khi Lục Văn Thù đến phòng vệ sinh rửa tay, cũng không biết suy nghĩ gì, đến khi lấy lại tinh thần thì mình đã ngồi ở bàn ăn, lấy rau cuốn thịt nướng đưa cho cô.
Rõ ràng anh rất tức giận, còn định khi gặp lại cô thì sẽ không tha cho cô, nhưng khi nhìn thấy cô, thấy cô và đứa bé bình yên vô sự, sự tức giận trong lòng cũng tan thành mây khói.
Lục Văn Thù im lặng đút cho Lâm Thanh Dung ăn, cô muốn ăn cái gì thì lấy món đó nhưng không nói chuyện, Lâm Thanh Dung vẫn luôn hỏi công ty của anh ra sao, mẹ Lục thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook