Nam Thần Nhà Tôi
-
Chương 579: Cậu chủ, mọi người lên đường bình an
"Họ không thể giao tới hay sao?" Phương Tinh Nghị cau mày, nhìn xung quanh một lần.
Nơi này nhiều người, mặt đất trơn trượt, anh không yên tâm để một mình Dương Yến lại đây, lỡ như té thì làm sao?
"Ở ngay giao lộ đằng trước, hơn một trăm mét mà thôi, anh đi mua đi." Dương Yến khoát tay đuổi anh, mắt vẫn nhìn chằm chằm menu trong tay: “Em ngồi đây đợi anh, người lớn thế này, cũng không lạc được."
"Ông chủ!" Dương Yến không để ý anh nữa, gọi ông chủ tới để gọi món: “Một kí rưỡi tôm xào tỏi, còn có..."
Gọi món xong ngẩng đầu vẫn thấy người đàn ông còn đứng bên bàn, Dương Yến dở khóc dở cười: “Anh đi đi, em không lạc được đâu. Nếu không em đi mua, anh ngồi đây, bóc tôm cho em?"
Vừa nói vừa định đứng dậy khỏi ghế ngồi.
"Anh đi." Phương Tinh Nghị ấn tay cô, bàn tay thuận thế đi lên, véo má cô: “Đừng chạy lung tung, mặt đất trơn trượt, muốn gì thì chờ anh trở lại hẵng nói, biết chưa?"
Xung quanh đều là người, anh không thấy lúng túng, Dương Yến lại mắc cỡ, lập tức đẩy tay anh ra.
"Mau đi đi!"
Dương Yến nhìn người theo người đàn ông rời khỏi đây, lập tức kéo bà chủ ở bên cạnh, nói muốn một lon Sprite lạnh.
Sau khi lấy Sprite lạnh vào tay, cô rót vào ly uống hai ngụm.
Ôi, uống ngon quá!
Nhưng mà Dương Yến cũng không dám uống nhiều, sợ lát nữa người đàn ông giáo huấn cho, uống một ly nhỏ cũng được, gửi tin nhắn trong Messenger cho anh.
Dương Yến: [Tới chưa?]
Phương Tinh Nghị: [Tới rồi, người nhiều lắm, phải đợi mười mấy phút.]
Còn gửi ảnh cho cô.
Trước còn tám chín người đang xếp hàng, Dương Yến cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt khó coi của người đàn ông, không nhịn được mà bật cười.
Dương Yến: [Cũng chỉ có mấy người, đợi một chút là đến anh rồi, nhưng anh nói rồi, phải mua vịt quay choem ăn!]
Phương Tinh Nghị: [Không gọi đồ uống lạnh uống chứ?]
Dương Yến nhìn lon Sprite lạnh trên bàn, trong lòng trống rỗng.
Dương Yến: [Không. Không nói nữa, chờ anh mua vịt quay về.]
Dương Yến thoát khỏi Messenger, đi xem hộp thư, lúc thấy hộp thư trống rỗng, đột nhiên cau mày.
Trước khi nằm viện, cô còn nhận được email của không ít công ty, hai ngày nay không biết thế nào, email nhận được càng ngày càng ít.
Cũng không biết có phải Hứa Cung Diễn lo cô không nghỉ ngơi tốt, dặn những người khác đừng quấy rầy cô.
Đột nhiên, ánh đèn trước mặt bị cơ thể cao lớn che đi.
"Ơ, anh mua được nhanh vậy à?" Dương Yến còn tưởng rằng Phương Tinh Nghị mua vịt xong nên trở lại, ngẩng đầu lên, lúc thấy người đàn ông trước mặt, hơi sửng sốt: “Cung Diễn..."
Hứa Cung Diễn đẩy kính mắt, ánh mắt dịu dàng: “Phương Tinh Nghị nói hai người ở đây ăn gì đó, để anh tới."
"..."
Thấy Hứa Cung Diễn nói vậy, Dương Yến thật sự tò mò về lúc cô nằm viện, Phương Tinh Nghị và Hứa Cung Diễn nói chuyện gì.
Sao tình cảm giữa hai người đột nhiên trở nên tốt thế.
Lúc đối mặt với anh, trong lòng Dương Yến ít nhiều hơi áy náy.
Cô nói với Hứa Cung Diễn sẽ không có quan hệ gì với Phương Tinh Nghị, nhưng vẫn để mặc Phương Tinh Nghị ở bên cạnh cô.
"Anh ngồi đi." Dương Yến cố gắng hóa giải sự lúng túng, cười rót cho anh ta một ly nước: “Anh muốn ăn gì?"
Hứa Cung Diễn lắc đầu: “Anh cố ý đến tìm em, nói cho em một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Tìm được Lâm Thanh Dung rồi."
"Thật, thật sao?" Dương Yến ngạc nhiên vui mừng nhìn anh, kích động đến mức không nói chuyện lưu loát được: “Cô ấy và đứa bé không sao chứ?"
"Ừ." Hứa Cung Diễn cười: “Đều bình an, anh dẫn em đi gặp cô ấy."
Dương Yến không hề nghi ngờ lời của anh, cầm túi lên đi cùng anh: “Đi ngay giờ đi, em muốn gặp cô ấy một lần."
Hứa Cung Diễn tới đỡ cô.
Lúc thấy bụng cô nhô cao lên, đôi mắt tối sầm, nhưng vẫn ôn tồn dặn dò: “Mặt đất trơn, cẩn thận chút."
Dương Yến theo Hứa Cung Diễn đi tới bãi đỗ xe, lên xe.
Tài xế quay đầu, nở nụ cười với Dương Yến: “Cô Dương đã lâu không gặp, sức khỏe ổn cả chứ?"
"Chiến Ý." Dương Yến biết người phụ nữ này, trước đó từng giúp cô ở đồn công an, cũng nở nụ cười: “Sao là cô lái xe, Chiến Thương không ở Nam Thành sao?"
"Anh ấy ở nước R, tôi ở lại giúp cậu chủ."
Dương Yến gật đầu, nhớ ra gì đó, lấy điện thoại ra khỏi túi xách: “Em gửi tin nhắn bảo với anh ấy một tiếng."
Tránh cho Phương Tinh Nghị đi mua vịt về không thấy cô, cho rằng cô chạy loạn.
"Không sao, anh nói với tổng giám đốc Phương rồi." Hứa Cung Diễn lấy điện thoại từ tay cô, để mình giữ: “Tổng giám đốc Phương cũng biết địa chỉ, lát nữa anh ta sẽ tới tìm chúng ta."
"Được." Trong lòng Dương Yến đều nghĩ đến Lâm Thanh Dung, cũng không suy nghĩ đến chỗ sơ hở trong lời nói của Hứa Cung Diễn.
Xe nhanh chóng lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Nhiệt độ trong xe thích hợp, có thể ngửi được hương hoa Tử la lan, Dương Yến ngáp, cảm thấy hơi mệt.
Hứa Cung Diễn lấy chăn đắp lên người cô: “Mệt thì ngủ một lát, đến anh gọi em."
Dương Yến gật đầu, nghiêng đầu, chẳng bao lâu đã ngủ.
Đợi thêm một phút, Hứa Cung Diễn vươn tay, ôm người phụ nữ vào trong lòng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô.
"An An?"
Anh ta gọi mấy tiếng, sau khi chắc chắn Dương Yến đã ngủ như chết, đôi mắt sau cặp kính từ từ có sắc lạnh tụ lại.
Hứa Cung Diễn hỏi Chiến Ý: “Xe đã tới chưa?"
"Đã tới từ lâu rồi, đang chờ ở đó."
Xe lại chạy thêm mấy phút, từ từ chậm lại, dừng lại ở ven đường.
Ven đường có một chiếc Bentley màu đen đang đỗ.
Sau khi tài xe chiếc Bentley thấy phía sau có xe tới, lập tức xuống xe, đi vòng qua sau Bentley mở cửa sau xe.
Còn trên chiếc xe phía sau, Hứa Cung Diễn cũng ôm Dương Yến bước xuống khỏi xe.
Hứa Cung Diễn ôm Dương Yến to bụng không hề tốn sức, bước đi ổn định vững vàng.
Sau khi đến trước xe Bentley, anh ta bước lên xe, cẩn thận đặt người phụ nữ ngồi lên ghế sau.
Hứa Cung Diễn thấy chiếc nhẫn trên tay cô, không do dự tháo xuống, thuận thế ngồi xuống bên cạnh.
Nhẫn đưa cho Chiến Ý, nhàn nhạt nói: “Gửi về."
"Vâng." Chiến Ý nhận nhẫn, nhìn Dương Yến ngủ trong xe, muốn nói gì, cũng cuối chỉ nói: “Cậu chủ, mọi người lên đường bình an."
“Ừ.”
Chiếc xe chở Hứa Cung Diễn và Dương Yến, nhanh chóng rời đi, Chiến Ý lái xe về đặt chiếc nhẫn lại.
Mọi chuyện này, Phương Tinh Nghị đang xếp hàng mua vịt quay hồn nhiên không phát hiện.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn người trước mặt.
Đã xếp hàng bảy tám phút, đến giờ trước mặt vẫn còn bảy người, cũng không biết là mua nhiều đồ, hay là nhân viên trong tiệm tay chân không lanh lẹ.
Phương Tinh Nghị chờ hơi bực bội, nhớ Dương Yến vẫn đang ở gian hàng đó, gửi tin nhắn qua.
Đợi hơn một phút, vẫn chưa có người trả lời tin nhắn.
Phương Tinh Nghị cau mày, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy bất an, gọi điện thoại cho Dương Yến.
Anh vừa đặt điện thoại lên tai, chờ Dương Yến nghe, trước mặt đã có sự xao động, ngẩng đầu nhìn, hình như có người chen ngang.
Cậu thanh niên có thái độ hung hăng, vị khách phía sau cãi nhau với cậu ta.
Cậu thanh niên chen ngang đó rất ngang ngược, nói mình đói chết rồi, người khác nhường chút có sao, vị khách phía sau cũng không vui, hai người càng cãi càng hung, cuối cùng thì động tay chân.
Mấy người còn xếp hàng ở sau sợ bị vạ lây, mạnh mẽ lùi ra sau, Phương Tinh Nghị bị đụng vào.
Không bao lâu, tình cảnh trở nên hỗn loạn.
Hai người kia càng đánh càng hung ác, đập cả tiệm vịt quay, bảy tám con vịt quay đang treo cũng rớt xuống đất.
Bà chủ và người làm thuê đều sợ đến bối rối, đi lại nhiều lần khắp phòng.
Điện thoại vẫn không gọi được, trong lòng Phương Tinh Nghị vốn nóng nảy, lại thấy hai người đó đập cả tiệm vịt quay, cúp điện thoại sắc mặt âm trầm đi qua, hung hăng kéo cậu thanh niên kia.
Nơi này nhiều người, mặt đất trơn trượt, anh không yên tâm để một mình Dương Yến lại đây, lỡ như té thì làm sao?
"Ở ngay giao lộ đằng trước, hơn một trăm mét mà thôi, anh đi mua đi." Dương Yến khoát tay đuổi anh, mắt vẫn nhìn chằm chằm menu trong tay: “Em ngồi đây đợi anh, người lớn thế này, cũng không lạc được."
"Ông chủ!" Dương Yến không để ý anh nữa, gọi ông chủ tới để gọi món: “Một kí rưỡi tôm xào tỏi, còn có..."
Gọi món xong ngẩng đầu vẫn thấy người đàn ông còn đứng bên bàn, Dương Yến dở khóc dở cười: “Anh đi đi, em không lạc được đâu. Nếu không em đi mua, anh ngồi đây, bóc tôm cho em?"
Vừa nói vừa định đứng dậy khỏi ghế ngồi.
"Anh đi." Phương Tinh Nghị ấn tay cô, bàn tay thuận thế đi lên, véo má cô: “Đừng chạy lung tung, mặt đất trơn trượt, muốn gì thì chờ anh trở lại hẵng nói, biết chưa?"
Xung quanh đều là người, anh không thấy lúng túng, Dương Yến lại mắc cỡ, lập tức đẩy tay anh ra.
"Mau đi đi!"
Dương Yến nhìn người theo người đàn ông rời khỏi đây, lập tức kéo bà chủ ở bên cạnh, nói muốn một lon Sprite lạnh.
Sau khi lấy Sprite lạnh vào tay, cô rót vào ly uống hai ngụm.
Ôi, uống ngon quá!
Nhưng mà Dương Yến cũng không dám uống nhiều, sợ lát nữa người đàn ông giáo huấn cho, uống một ly nhỏ cũng được, gửi tin nhắn trong Messenger cho anh.
Dương Yến: [Tới chưa?]
Phương Tinh Nghị: [Tới rồi, người nhiều lắm, phải đợi mười mấy phút.]
Còn gửi ảnh cho cô.
Trước còn tám chín người đang xếp hàng, Dương Yến cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt khó coi của người đàn ông, không nhịn được mà bật cười.
Dương Yến: [Cũng chỉ có mấy người, đợi một chút là đến anh rồi, nhưng anh nói rồi, phải mua vịt quay choem ăn!]
Phương Tinh Nghị: [Không gọi đồ uống lạnh uống chứ?]
Dương Yến nhìn lon Sprite lạnh trên bàn, trong lòng trống rỗng.
Dương Yến: [Không. Không nói nữa, chờ anh mua vịt quay về.]
Dương Yến thoát khỏi Messenger, đi xem hộp thư, lúc thấy hộp thư trống rỗng, đột nhiên cau mày.
Trước khi nằm viện, cô còn nhận được email của không ít công ty, hai ngày nay không biết thế nào, email nhận được càng ngày càng ít.
Cũng không biết có phải Hứa Cung Diễn lo cô không nghỉ ngơi tốt, dặn những người khác đừng quấy rầy cô.
Đột nhiên, ánh đèn trước mặt bị cơ thể cao lớn che đi.
"Ơ, anh mua được nhanh vậy à?" Dương Yến còn tưởng rằng Phương Tinh Nghị mua vịt xong nên trở lại, ngẩng đầu lên, lúc thấy người đàn ông trước mặt, hơi sửng sốt: “Cung Diễn..."
Hứa Cung Diễn đẩy kính mắt, ánh mắt dịu dàng: “Phương Tinh Nghị nói hai người ở đây ăn gì đó, để anh tới."
"..."
Thấy Hứa Cung Diễn nói vậy, Dương Yến thật sự tò mò về lúc cô nằm viện, Phương Tinh Nghị và Hứa Cung Diễn nói chuyện gì.
Sao tình cảm giữa hai người đột nhiên trở nên tốt thế.
Lúc đối mặt với anh, trong lòng Dương Yến ít nhiều hơi áy náy.
Cô nói với Hứa Cung Diễn sẽ không có quan hệ gì với Phương Tinh Nghị, nhưng vẫn để mặc Phương Tinh Nghị ở bên cạnh cô.
"Anh ngồi đi." Dương Yến cố gắng hóa giải sự lúng túng, cười rót cho anh ta một ly nước: “Anh muốn ăn gì?"
Hứa Cung Diễn lắc đầu: “Anh cố ý đến tìm em, nói cho em một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Tìm được Lâm Thanh Dung rồi."
"Thật, thật sao?" Dương Yến ngạc nhiên vui mừng nhìn anh, kích động đến mức không nói chuyện lưu loát được: “Cô ấy và đứa bé không sao chứ?"
"Ừ." Hứa Cung Diễn cười: “Đều bình an, anh dẫn em đi gặp cô ấy."
Dương Yến không hề nghi ngờ lời của anh, cầm túi lên đi cùng anh: “Đi ngay giờ đi, em muốn gặp cô ấy một lần."
Hứa Cung Diễn tới đỡ cô.
Lúc thấy bụng cô nhô cao lên, đôi mắt tối sầm, nhưng vẫn ôn tồn dặn dò: “Mặt đất trơn, cẩn thận chút."
Dương Yến theo Hứa Cung Diễn đi tới bãi đỗ xe, lên xe.
Tài xế quay đầu, nở nụ cười với Dương Yến: “Cô Dương đã lâu không gặp, sức khỏe ổn cả chứ?"
"Chiến Ý." Dương Yến biết người phụ nữ này, trước đó từng giúp cô ở đồn công an, cũng nở nụ cười: “Sao là cô lái xe, Chiến Thương không ở Nam Thành sao?"
"Anh ấy ở nước R, tôi ở lại giúp cậu chủ."
Dương Yến gật đầu, nhớ ra gì đó, lấy điện thoại ra khỏi túi xách: “Em gửi tin nhắn bảo với anh ấy một tiếng."
Tránh cho Phương Tinh Nghị đi mua vịt về không thấy cô, cho rằng cô chạy loạn.
"Không sao, anh nói với tổng giám đốc Phương rồi." Hứa Cung Diễn lấy điện thoại từ tay cô, để mình giữ: “Tổng giám đốc Phương cũng biết địa chỉ, lát nữa anh ta sẽ tới tìm chúng ta."
"Được." Trong lòng Dương Yến đều nghĩ đến Lâm Thanh Dung, cũng không suy nghĩ đến chỗ sơ hở trong lời nói của Hứa Cung Diễn.
Xe nhanh chóng lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Nhiệt độ trong xe thích hợp, có thể ngửi được hương hoa Tử la lan, Dương Yến ngáp, cảm thấy hơi mệt.
Hứa Cung Diễn lấy chăn đắp lên người cô: “Mệt thì ngủ một lát, đến anh gọi em."
Dương Yến gật đầu, nghiêng đầu, chẳng bao lâu đã ngủ.
Đợi thêm một phút, Hứa Cung Diễn vươn tay, ôm người phụ nữ vào trong lòng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô.
"An An?"
Anh ta gọi mấy tiếng, sau khi chắc chắn Dương Yến đã ngủ như chết, đôi mắt sau cặp kính từ từ có sắc lạnh tụ lại.
Hứa Cung Diễn hỏi Chiến Ý: “Xe đã tới chưa?"
"Đã tới từ lâu rồi, đang chờ ở đó."
Xe lại chạy thêm mấy phút, từ từ chậm lại, dừng lại ở ven đường.
Ven đường có một chiếc Bentley màu đen đang đỗ.
Sau khi tài xe chiếc Bentley thấy phía sau có xe tới, lập tức xuống xe, đi vòng qua sau Bentley mở cửa sau xe.
Còn trên chiếc xe phía sau, Hứa Cung Diễn cũng ôm Dương Yến bước xuống khỏi xe.
Hứa Cung Diễn ôm Dương Yến to bụng không hề tốn sức, bước đi ổn định vững vàng.
Sau khi đến trước xe Bentley, anh ta bước lên xe, cẩn thận đặt người phụ nữ ngồi lên ghế sau.
Hứa Cung Diễn thấy chiếc nhẫn trên tay cô, không do dự tháo xuống, thuận thế ngồi xuống bên cạnh.
Nhẫn đưa cho Chiến Ý, nhàn nhạt nói: “Gửi về."
"Vâng." Chiến Ý nhận nhẫn, nhìn Dương Yến ngủ trong xe, muốn nói gì, cũng cuối chỉ nói: “Cậu chủ, mọi người lên đường bình an."
“Ừ.”
Chiếc xe chở Hứa Cung Diễn và Dương Yến, nhanh chóng rời đi, Chiến Ý lái xe về đặt chiếc nhẫn lại.
Mọi chuyện này, Phương Tinh Nghị đang xếp hàng mua vịt quay hồn nhiên không phát hiện.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn người trước mặt.
Đã xếp hàng bảy tám phút, đến giờ trước mặt vẫn còn bảy người, cũng không biết là mua nhiều đồ, hay là nhân viên trong tiệm tay chân không lanh lẹ.
Phương Tinh Nghị chờ hơi bực bội, nhớ Dương Yến vẫn đang ở gian hàng đó, gửi tin nhắn qua.
Đợi hơn một phút, vẫn chưa có người trả lời tin nhắn.
Phương Tinh Nghị cau mày, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy bất an, gọi điện thoại cho Dương Yến.
Anh vừa đặt điện thoại lên tai, chờ Dương Yến nghe, trước mặt đã có sự xao động, ngẩng đầu nhìn, hình như có người chen ngang.
Cậu thanh niên có thái độ hung hăng, vị khách phía sau cãi nhau với cậu ta.
Cậu thanh niên chen ngang đó rất ngang ngược, nói mình đói chết rồi, người khác nhường chút có sao, vị khách phía sau cũng không vui, hai người càng cãi càng hung, cuối cùng thì động tay chân.
Mấy người còn xếp hàng ở sau sợ bị vạ lây, mạnh mẽ lùi ra sau, Phương Tinh Nghị bị đụng vào.
Không bao lâu, tình cảnh trở nên hỗn loạn.
Hai người kia càng đánh càng hung ác, đập cả tiệm vịt quay, bảy tám con vịt quay đang treo cũng rớt xuống đất.
Bà chủ và người làm thuê đều sợ đến bối rối, đi lại nhiều lần khắp phòng.
Điện thoại vẫn không gọi được, trong lòng Phương Tinh Nghị vốn nóng nảy, lại thấy hai người đó đập cả tiệm vịt quay, cúp điện thoại sắc mặt âm trầm đi qua, hung hăng kéo cậu thanh niên kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook