Nam Thần Nhà Tôi
-
Chương 57: Đột nhiên biến mất
Cuộc họp này diễn ra trong chưa tới nửa giờ đã kết thúc.
Trong cả cuộc họp, Dương Yến đều im lặng lắng nghe, không tỏ thái độ cũng không nói gì. Lúc sắp đi ra ngoài, cô lại bị Khương Tĩnh gọi lại.
"Dương Yến, nếu như không có chuyện gì thì cô đừng chạy ra ngoài nữa." Khương Tĩnh chống nạnh, vẻ mặt không vui nói: "Trong giờ làm việc là do Phương thị trả lương cho cô, cô đi làm chuyện khác thì không tốt lắm đâu."
Cô ta không quan tâm Dương Yến tỏ thái độ thế nào đã nói: "Nếu như bình thường Tổng Giám đốc Phương cần cô thì phải nói trước với tôi, phòng ban này không chỉ có một mình cô là người phiên dịch, có công việc cũng cần phải giao cho những người khác."
Dương Yến gật đầu, vẻ mặt không hề dao động nói: “Tôi biết rồi."
"Dương Yến, có phải cô không phục đúng không?" Khương Tĩnh đột nhiên nói. Bây giờ cô ta đối mặt với tất cả mọi người còn ngạo mạn hơn trước nhiều: “Tôi có thể làm đại diện trưởng phòng đã chứng tỏ chức trưởng phòng về sau cũng là của tôi."
"Tôi không phải không phục, chị xuất sắc hơn tôi, chị lên làm trưởng phòng thì tôi cũng nên chúc mừng chị." Dương Yến nói. Cô vốn không có hứng thú gì với chức vụ này. Lần đó là do trưởng phòng nhờ cậy, cô suy nghĩ mãi mới nhận lời.
Chỉ là cô không ngờ trưởng phòng lại xảy ra chuyện bất ngờ này.
Khương Tĩnh rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời này của cô. Cô ta có chút khoe khoang: “Cho dù hôm nay trưởng phòng không xảy ra chuyện, sau khi ông ta đi tới chi nhánh New York thì vị trí này vẫn là của tôi."
"Tôi không giống cô, chỉ có một mình." Cô ta vỗ nhẹ vào vai của Dương Yến và mỉm cười nói: "Tôi luyến tiếc tài năng nên chỉ cần cô không chống đối với tôi, tôn trọng tôi, tôi chắc chắn sẽ cố gắng bồi dưỡng cô."
"Vậy cám ơn chị Khương." Dương Yến cũng tươi cười đáp lại: “Nếu không có việc gì, tôi lại đi làm việc đây."
Dương Yến còn có nhiều chuyện khác cần làm. Buổi chiều cô không kịp nghỉ ngơi, vẫn đang xử lý mọi chuyện, sau đó Khương Tĩnh lại giao cho cô mấy tập tài liệu nên cô bận mãi đến sáu giờ tối.
Lâm Thanh Dung chờ ở dưới tầng rất lâu.
Khi thấy Dương Yến xoa vai đi từ trong thang máy ra, cô ấy mới chạy chậm qua: “Chẳng phải bình thường cậu toàn về lúc năm giờ sao? Tại sao hôm nay cậu còn về muộn hơn cả tớ thế?"
"Tớ có hơi nhiều viên, xử lý xong thì muộn thế này rồi." Dương Yến ngồi trước bàn làm việc suốt một buổi chiều cũng chịu không nổi, cầm nước trong tay cô ấy uống hết hơn nửa.
"Vậy trưởng phòng của các cậu… thật sự... đi rồi à?"
"Ừ, nghẽn cơ tim cấp tính." Giọng điệu Dương Yến hơi nặng nề.
Buổi chiều, cô gửi tin nhắn qua facebook hỏi trợ lý Tư, biết bác sĩ chẩn đoán là do trưởng phòng liên tục thức đêm làm việc, sức khỏe không chịu nổi nên mới dẫn đến buổi trưa hôm nay đã chết.
"Thật đáng tiếc." Lâm Thanh Dung nói với vẻ đáng tiếc: “Lúc tớ chờ thang máy đã từng gặp trưởng phòng của các cậu vài lần. Đó là người rất tốt, hơn nữa tớ nghe nói ông ấy còn rất bao che khuyết điểm. Tớ còn nghĩ, tớ phải học phiên dịch thật tốt để làm cấp dưới của ông ấy."
Trong lòng Dương Yến cảm thấy chua chát.
Sau khi cô vào phòng phiên dịch của Phương thị đã đi theo trưởng phòng học được không ít điều, cũng bởi vậy nên chỉ cần trưởng phòng nhờ cô làm chuyện gì, cô đều sẽ không từ chối.
Không ngờ một trưởng phòng tốt lại ra đi như vậy. Nghe nói con gái ông ấy mới mười hai tuổi, sau khi vợ và con gái của ông ấy biết được sẽ tuyệt vọng tới mức nào?
"Dương Yến, cậu không sao chứ?" Thấy vành mắt Dương Yến cũng đỏ hoe, Lâm Thanh Dung quan tâm hỏi.
"Tớ không sao. Chúng ta đi mua thức ăn đi, trong nhà đã hết thức ăn rồi."
Chờ bọn họ mua thức ăn về nhà lại bận rộn một hồi, cơm nước xong thì đã chín giờ tôi. Lâm Thanh Dung có việc phải làm nên tắm xong liền chui vào phòng, Dương Yến cũng trở về phòng mình.
Sau khi Dương Yến tắm xong sờ tới điện thoại, muốn xem thử mình có mail gì cần phải xử lý không.
Chỉ là đầu óc cô hoàn toàn hỗn loạn.
Cô nghĩ đến rất nhiều việc, về sơ sót trên hợp đồng, về cuộc nói chuyện với Tô Khiết trong nhà hàng trưa nay, còn cả việc trưởng phòng chết bất ngờ nữa. Cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lực.
Trưởng phòng chết thật sự là ngoài ý muốn sao?
Trong sự hỗn loạn, bên tai cô truyền đến tiếng rung zừ zừ.
Dương Yến theo tiếng cầm điện thoại di động lên và híp mắt nhìn.
Đó là một số lạ.
Cô tiện tay trượt nghe và áp điện thoại ở bên tai: “Alo, ai vậy?"
"Cô Dương, tôi là trợ lý Tư." Giọng nói trầm lắng lại bình tĩnh nghiêm túc của Trợ lý Tư từ đầu kia của điện thoại truyền đến: “Làm phiền cô thu dọn đồ đạc xuống đây, tôi chờ cô ở cửa chung cư."
"Hả?" Cơn buồn ngủ của Dương Yến biến mất hơn nửa, cô nhìn đồng hồ và nói với vẻ mặt rất khó coi: “Bây giờ là một giờ sáng rồi, anh sẽ không bảo tôi đi với các anh ra nước ngoài chứ?"
"Cô Dương không có nghe nhầm đâu. Cô nhanh xuống đây đi."
"..."
Sau khi cúp điện thoại, Dương Yến ở trên giường một lúc lâu, cuối cùng vẫn bò dậy, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, bỏ mỹ phẩm dưỡng da thường dùng và quần áo vào trong va li, sau đó mang theo vội vàng ra cửa.
Sau khi Dương Yến ra khỏi chung cư liền thấy có một chiếc xe con đang đậu ở dưới cầu thang. Trợ lý Tư cũng đứng ở đó.
"Làm gì có chuyến bay ra nước ngoài nào vào lúc rạng sáng chứ?" Dương Yến lầu bầu nói. Đã lâu như vậy mà Phương Tinh Nghị không tìm cô, cô còn tưởng rằng sẽ hoãn lại, không ngờ anh vẫn tim tới cô, còn là vào lúc rạng sáng thế này!
"Tổng Giám đốc Phương cũng mới có thời gian rảnh thôi." Trợ lý Tư nhận lấy va li trong tay cô và mở cửa xe phía sau ra. Trong lòng Dương Yến thầm oán trách Phương Tinh Nghị một hồi mới chui vào trong xe.
Chiếc xe lao nhanh đến sân bay ở phía nam thành phố cũng chỉ hết bốn mươi phút mà thôi.
Cho dù mới rạng sáng nhưng trong sân bay lại đèn đuốc sáng trưng, người đi qua đi lại rất đông đúc. Chắc hẳn phần lớn bọn họ đều lên máy bay lúc rạng sáng. Dương Yến đi theo trợ lý Tư vào phòng VIP.
Một người phụ nữ đang cầm cà phê đi tới trước mặt Dương Yến.
Hai người không cẩn thận va vào nhau làm cà phê trong tay người phụ nữ hất đổ lên trên quần áo của Dương Yến.
"Thật ngại quá." Người phụ nữ vội vàng xin lỗi và đưa túi khăn giấy cho Dương Yến.
"Không sao." Thấy người phụ nữ cũng không phải cố ý, hơn nữa thái độ xin lỗi cũng thành khẩn nên Dương Yến không tính toán với cô ta, chỉ rút tờ giấy ra lau vệt cà phê thấm trên quần áo.
Nhưng Dương Yến mặc áo sơmi bằng vải Chiffon lại là màu trắng, cà phê nâu đặc biệt dễ làm cho người khác chú ý. Cô không thể làm gì khác hơn là lấy chiếc áo ngắn tay từ trong va li ra và nói với trợ lý Tư biết mình tới nhà vệ sinh thay đồ.
"Cô Dương cứ đi đi, tôi sẽ chờ cô ở đây."
Sau khi Dương Yến đi vào nhà vệ sinh không lâu thì Phương Tinh Nghị cũng tới. Trên người anh vẫn mặc âu phục, nhìn dáng vẻ đầy mệt mỏi. Anh thấy chỉ có trợ lý Tư và một cái va ly liền hỏi: "Dương Yến đâu?"
"Vừa rồi quần áo của cô Dương bị người ta làm bẩn nên đi tới nhà vệ sinh thay rồi." Trợ lý Tư nhìn đồng hồ và có chút buồn bực nói: "Nhưng tốc độ của cô Dương chậm quá, đã mất mười phút rồi mà vẫn chưa thay xong quần áo."
Vẻ mặt Phương Tinh Nghị đột nhiên trầm xuống, anh có một dự cảm xấu: “Sao quần áo của cô ấy lại bị bẩn chứ?"
"Vừa rồi tôi đi ở phía trước nhắn tin cho Tổng Giám đốc Phương ngài nên cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Hình như có một người phụ nữ không cẩn thận đã làm đổ cà phê lên trên người của cô Dương."
Trợ lý Tư thấy dáng vẻ thâm trầm của Phương Tinh Nghị, sau khi kể xong thì tim chợt đập mạnh. Ngay cả động tác nâng kính của anh ta cũng có phần chậm chạp: “Chắc là… không sao chứ?"
Phương Tinh Nghị gọi một nữ nhân viên phục vụ qua.
Nữ nhân viên phục vụ dẫn theo Phương Tinh Nghị và Trợ lý Tư đi tới nhà vệ sinh nữ, hai người đứng chờ ở bên ngoài, còn nữ nhân viên phục vụ đi vào trong. Không đến một phút, nữ nhân viên phục vụ liền dẫn theo hai người phụ nữ đi ra.
"Thưa ngài, bên trong chỉ có hai cô đây, không còn người nào khác nữa."
Hai người phụ nữ bỗng nhiên bị gọi ra nên rất khó chịu. Trợ lý Tư lại xin lỗi hai người phụ nữ và đi cùng Phương Tinh Nghị ra ngoài tìm người.
Phòng VIP chờ máy bay không lớn nhưng hai người tìm đi tìm lại vẫn không tìm được Dương Yến.
Sau đó, bọn họ chỉ có thể xem video giám sát.
Trên màn hình video giám sát hiện rõ, sau khi Dương Yến vào nhà vệ sinh không lâu thì có một người phụ nữ với dáng vẻ cao lớn cũng đi vào trong. Một lát sau, người phụ nữ kia đỡ Dương Yến từ bên trong đi ra.
Dương Yến buộc khăn trên đầu và đeo kính râm, lại bị người phụ nữ với vóc dáng cao ráo kia ôm vai, không nhìn ra dáng vẻ hôn mê mà giống như tự động đi theo người phụ nữ vậy, cho nên mới không khiến cho nhân viên phục vụ chú ý.
Trong cả cuộc họp, Dương Yến đều im lặng lắng nghe, không tỏ thái độ cũng không nói gì. Lúc sắp đi ra ngoài, cô lại bị Khương Tĩnh gọi lại.
"Dương Yến, nếu như không có chuyện gì thì cô đừng chạy ra ngoài nữa." Khương Tĩnh chống nạnh, vẻ mặt không vui nói: "Trong giờ làm việc là do Phương thị trả lương cho cô, cô đi làm chuyện khác thì không tốt lắm đâu."
Cô ta không quan tâm Dương Yến tỏ thái độ thế nào đã nói: "Nếu như bình thường Tổng Giám đốc Phương cần cô thì phải nói trước với tôi, phòng ban này không chỉ có một mình cô là người phiên dịch, có công việc cũng cần phải giao cho những người khác."
Dương Yến gật đầu, vẻ mặt không hề dao động nói: “Tôi biết rồi."
"Dương Yến, có phải cô không phục đúng không?" Khương Tĩnh đột nhiên nói. Bây giờ cô ta đối mặt với tất cả mọi người còn ngạo mạn hơn trước nhiều: “Tôi có thể làm đại diện trưởng phòng đã chứng tỏ chức trưởng phòng về sau cũng là của tôi."
"Tôi không phải không phục, chị xuất sắc hơn tôi, chị lên làm trưởng phòng thì tôi cũng nên chúc mừng chị." Dương Yến nói. Cô vốn không có hứng thú gì với chức vụ này. Lần đó là do trưởng phòng nhờ cậy, cô suy nghĩ mãi mới nhận lời.
Chỉ là cô không ngờ trưởng phòng lại xảy ra chuyện bất ngờ này.
Khương Tĩnh rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời này của cô. Cô ta có chút khoe khoang: “Cho dù hôm nay trưởng phòng không xảy ra chuyện, sau khi ông ta đi tới chi nhánh New York thì vị trí này vẫn là của tôi."
"Tôi không giống cô, chỉ có một mình." Cô ta vỗ nhẹ vào vai của Dương Yến và mỉm cười nói: "Tôi luyến tiếc tài năng nên chỉ cần cô không chống đối với tôi, tôn trọng tôi, tôi chắc chắn sẽ cố gắng bồi dưỡng cô."
"Vậy cám ơn chị Khương." Dương Yến cũng tươi cười đáp lại: “Nếu không có việc gì, tôi lại đi làm việc đây."
Dương Yến còn có nhiều chuyện khác cần làm. Buổi chiều cô không kịp nghỉ ngơi, vẫn đang xử lý mọi chuyện, sau đó Khương Tĩnh lại giao cho cô mấy tập tài liệu nên cô bận mãi đến sáu giờ tối.
Lâm Thanh Dung chờ ở dưới tầng rất lâu.
Khi thấy Dương Yến xoa vai đi từ trong thang máy ra, cô ấy mới chạy chậm qua: “Chẳng phải bình thường cậu toàn về lúc năm giờ sao? Tại sao hôm nay cậu còn về muộn hơn cả tớ thế?"
"Tớ có hơi nhiều viên, xử lý xong thì muộn thế này rồi." Dương Yến ngồi trước bàn làm việc suốt một buổi chiều cũng chịu không nổi, cầm nước trong tay cô ấy uống hết hơn nửa.
"Vậy trưởng phòng của các cậu… thật sự... đi rồi à?"
"Ừ, nghẽn cơ tim cấp tính." Giọng điệu Dương Yến hơi nặng nề.
Buổi chiều, cô gửi tin nhắn qua facebook hỏi trợ lý Tư, biết bác sĩ chẩn đoán là do trưởng phòng liên tục thức đêm làm việc, sức khỏe không chịu nổi nên mới dẫn đến buổi trưa hôm nay đã chết.
"Thật đáng tiếc." Lâm Thanh Dung nói với vẻ đáng tiếc: “Lúc tớ chờ thang máy đã từng gặp trưởng phòng của các cậu vài lần. Đó là người rất tốt, hơn nữa tớ nghe nói ông ấy còn rất bao che khuyết điểm. Tớ còn nghĩ, tớ phải học phiên dịch thật tốt để làm cấp dưới của ông ấy."
Trong lòng Dương Yến cảm thấy chua chát.
Sau khi cô vào phòng phiên dịch của Phương thị đã đi theo trưởng phòng học được không ít điều, cũng bởi vậy nên chỉ cần trưởng phòng nhờ cô làm chuyện gì, cô đều sẽ không từ chối.
Không ngờ một trưởng phòng tốt lại ra đi như vậy. Nghe nói con gái ông ấy mới mười hai tuổi, sau khi vợ và con gái của ông ấy biết được sẽ tuyệt vọng tới mức nào?
"Dương Yến, cậu không sao chứ?" Thấy vành mắt Dương Yến cũng đỏ hoe, Lâm Thanh Dung quan tâm hỏi.
"Tớ không sao. Chúng ta đi mua thức ăn đi, trong nhà đã hết thức ăn rồi."
Chờ bọn họ mua thức ăn về nhà lại bận rộn một hồi, cơm nước xong thì đã chín giờ tôi. Lâm Thanh Dung có việc phải làm nên tắm xong liền chui vào phòng, Dương Yến cũng trở về phòng mình.
Sau khi Dương Yến tắm xong sờ tới điện thoại, muốn xem thử mình có mail gì cần phải xử lý không.
Chỉ là đầu óc cô hoàn toàn hỗn loạn.
Cô nghĩ đến rất nhiều việc, về sơ sót trên hợp đồng, về cuộc nói chuyện với Tô Khiết trong nhà hàng trưa nay, còn cả việc trưởng phòng chết bất ngờ nữa. Cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lực.
Trưởng phòng chết thật sự là ngoài ý muốn sao?
Trong sự hỗn loạn, bên tai cô truyền đến tiếng rung zừ zừ.
Dương Yến theo tiếng cầm điện thoại di động lên và híp mắt nhìn.
Đó là một số lạ.
Cô tiện tay trượt nghe và áp điện thoại ở bên tai: “Alo, ai vậy?"
"Cô Dương, tôi là trợ lý Tư." Giọng nói trầm lắng lại bình tĩnh nghiêm túc của Trợ lý Tư từ đầu kia của điện thoại truyền đến: “Làm phiền cô thu dọn đồ đạc xuống đây, tôi chờ cô ở cửa chung cư."
"Hả?" Cơn buồn ngủ của Dương Yến biến mất hơn nửa, cô nhìn đồng hồ và nói với vẻ mặt rất khó coi: “Bây giờ là một giờ sáng rồi, anh sẽ không bảo tôi đi với các anh ra nước ngoài chứ?"
"Cô Dương không có nghe nhầm đâu. Cô nhanh xuống đây đi."
"..."
Sau khi cúp điện thoại, Dương Yến ở trên giường một lúc lâu, cuối cùng vẫn bò dậy, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, bỏ mỹ phẩm dưỡng da thường dùng và quần áo vào trong va li, sau đó mang theo vội vàng ra cửa.
Sau khi Dương Yến ra khỏi chung cư liền thấy có một chiếc xe con đang đậu ở dưới cầu thang. Trợ lý Tư cũng đứng ở đó.
"Làm gì có chuyến bay ra nước ngoài nào vào lúc rạng sáng chứ?" Dương Yến lầu bầu nói. Đã lâu như vậy mà Phương Tinh Nghị không tìm cô, cô còn tưởng rằng sẽ hoãn lại, không ngờ anh vẫn tim tới cô, còn là vào lúc rạng sáng thế này!
"Tổng Giám đốc Phương cũng mới có thời gian rảnh thôi." Trợ lý Tư nhận lấy va li trong tay cô và mở cửa xe phía sau ra. Trong lòng Dương Yến thầm oán trách Phương Tinh Nghị một hồi mới chui vào trong xe.
Chiếc xe lao nhanh đến sân bay ở phía nam thành phố cũng chỉ hết bốn mươi phút mà thôi.
Cho dù mới rạng sáng nhưng trong sân bay lại đèn đuốc sáng trưng, người đi qua đi lại rất đông đúc. Chắc hẳn phần lớn bọn họ đều lên máy bay lúc rạng sáng. Dương Yến đi theo trợ lý Tư vào phòng VIP.
Một người phụ nữ đang cầm cà phê đi tới trước mặt Dương Yến.
Hai người không cẩn thận va vào nhau làm cà phê trong tay người phụ nữ hất đổ lên trên quần áo của Dương Yến.
"Thật ngại quá." Người phụ nữ vội vàng xin lỗi và đưa túi khăn giấy cho Dương Yến.
"Không sao." Thấy người phụ nữ cũng không phải cố ý, hơn nữa thái độ xin lỗi cũng thành khẩn nên Dương Yến không tính toán với cô ta, chỉ rút tờ giấy ra lau vệt cà phê thấm trên quần áo.
Nhưng Dương Yến mặc áo sơmi bằng vải Chiffon lại là màu trắng, cà phê nâu đặc biệt dễ làm cho người khác chú ý. Cô không thể làm gì khác hơn là lấy chiếc áo ngắn tay từ trong va li ra và nói với trợ lý Tư biết mình tới nhà vệ sinh thay đồ.
"Cô Dương cứ đi đi, tôi sẽ chờ cô ở đây."
Sau khi Dương Yến đi vào nhà vệ sinh không lâu thì Phương Tinh Nghị cũng tới. Trên người anh vẫn mặc âu phục, nhìn dáng vẻ đầy mệt mỏi. Anh thấy chỉ có trợ lý Tư và một cái va ly liền hỏi: "Dương Yến đâu?"
"Vừa rồi quần áo của cô Dương bị người ta làm bẩn nên đi tới nhà vệ sinh thay rồi." Trợ lý Tư nhìn đồng hồ và có chút buồn bực nói: "Nhưng tốc độ của cô Dương chậm quá, đã mất mười phút rồi mà vẫn chưa thay xong quần áo."
Vẻ mặt Phương Tinh Nghị đột nhiên trầm xuống, anh có một dự cảm xấu: “Sao quần áo của cô ấy lại bị bẩn chứ?"
"Vừa rồi tôi đi ở phía trước nhắn tin cho Tổng Giám đốc Phương ngài nên cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Hình như có một người phụ nữ không cẩn thận đã làm đổ cà phê lên trên người của cô Dương."
Trợ lý Tư thấy dáng vẻ thâm trầm của Phương Tinh Nghị, sau khi kể xong thì tim chợt đập mạnh. Ngay cả động tác nâng kính của anh ta cũng có phần chậm chạp: “Chắc là… không sao chứ?"
Phương Tinh Nghị gọi một nữ nhân viên phục vụ qua.
Nữ nhân viên phục vụ dẫn theo Phương Tinh Nghị và Trợ lý Tư đi tới nhà vệ sinh nữ, hai người đứng chờ ở bên ngoài, còn nữ nhân viên phục vụ đi vào trong. Không đến một phút, nữ nhân viên phục vụ liền dẫn theo hai người phụ nữ đi ra.
"Thưa ngài, bên trong chỉ có hai cô đây, không còn người nào khác nữa."
Hai người phụ nữ bỗng nhiên bị gọi ra nên rất khó chịu. Trợ lý Tư lại xin lỗi hai người phụ nữ và đi cùng Phương Tinh Nghị ra ngoài tìm người.
Phòng VIP chờ máy bay không lớn nhưng hai người tìm đi tìm lại vẫn không tìm được Dương Yến.
Sau đó, bọn họ chỉ có thể xem video giám sát.
Trên màn hình video giám sát hiện rõ, sau khi Dương Yến vào nhà vệ sinh không lâu thì có một người phụ nữ với dáng vẻ cao lớn cũng đi vào trong. Một lát sau, người phụ nữ kia đỡ Dương Yến từ bên trong đi ra.
Dương Yến buộc khăn trên đầu và đeo kính râm, lại bị người phụ nữ với vóc dáng cao ráo kia ôm vai, không nhìn ra dáng vẻ hôn mê mà giống như tự động đi theo người phụ nữ vậy, cho nên mới không khiến cho nhân viên phục vụ chú ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook