Nam Thần Nhà Tôi
-
Chương 567: Anh ôm chặt em, đừng buông tay
Hơi thở hơi nóng rơi trên má làm Tưởng Song Kỳ cảm thấy gò má hơi ngứa, tim đập nhanh hơn.
Cô lùi về phía sau, bắp chân đụng phải sofa, trực tiếp ngã lên.
Người đàn ông cũng đè lên, trói chặt thân thể cô: "Anh lùi về sau, lùi về sau, đừng cách tôi gần như vậy..."
Đầu ngón tay Quách Thường Phúc vén sợi tóc bên tai cô, bờ môi mỏng như rơi trên gò má cô.
"Anh lại dám sàm sỡ tôi." Tưởng Song Kỳ dùng tay đè lên ngực anh, mắt đỏ lên: "Anh đừng ép tôi, tôi có bạn trai...huhu, tôi không muốn làm người phụ nữ xấu xa..."
Quách Thường Phúc bị cô chọc cười lên: "Không sao, anh ta không biết thì em sẽ không xem là phụ nữ xấu, tôi che giấu thay em."
"Anh quá đáng..."
Lời còn lại, cô đã không còn cơ hội nói, vì đôi môi đã bị nụ hôn của người đàn ông chặn lại.
Tưởng Song Kỳ ngửi thấy mùi hương trên người anh, hô hấp hai người quyện lại với anh.
Không lâu sau cô lại vứt những chuyện đó ra sau đầu, quấn lấy anh như bạch tuộc, đôi chân thon dài vòng lên eo anh.
Quách Thường Phúc ghét sofa quá nhỏ, kiềm chế bản thân, ôm người về phòng ngủ.
Tưởng Song Kỳ nửa mở mắt, nhìn thấy người đàn ông cởi quần áo, cơ bụng cực kỳ gợi cảm làm cô không dời nổi mắt, không nhịn được dùng tay sờ.
Xúc cảm cực tốt làm cô wa một tiếng: "Không nghĩ tới anh cởi quần áo xong, dáng người tốt như vậy!"
Quách Thường Phúc khom người, thì thầm bên tai cô: "Đều là của em."
"..."
Tưởng Song Kỳ bị nói mặt đỏ lên.
Cô dụi dụi đầu vào ngực người đàn ông, rất say mê ấm áp của anh, nhưng vừa nhắm mắt lại, cô giống như nghe thấy tiếng hét tuyệt vọng của mình, cơ thể run rẩy không ngừng.
"Đừng, đừng..." Cô co rụt người lại, quơ quạng hai tay: "Đừng đụng vào tôi! Đừng đụng vào tôi!"
Mặt Quách Thường Phúc bị cô cào hai vết, da cũng rách.
Anh lại không để ý đến những thứ này, chỉ nắm tay Tưởng Song Kỳ, mềm giọng an ủi cô: "Kỳ Kỳ, em mở mắt ra, là anh, đừng sợ, ngoan, em nhìn anh."
Tưởng Song Kỳ nhắm mắt khóc, không ngừng giãy giụa: "Đừng đụng vào tôi...đừng đụng vào tôi..."
Tim Quách Thường Phúc như bị người ta bóp nát, lại được chắp vá hoàn chỉnh, chỉ có thể không ngừng an ủi cô gái, hôn cô, hi vọng cô chỉ nhớ mình, đừng nhớ chuyện khác.
Anh nâng mặt Tưởng Song Kỳ, hôn cô thật sâu.
Hôn đến cô gái dường như ngạt thở, mới buông môi ra, đan năm ngón tay thon dài của cô, eo hơi trầm xuống.
Tưởng Song Kỳ nhíu mày, từ từ mở mắt.
"Là anh, đừng sợ." Quách Thường Phúc hôn má cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Luôn vẫn là anh ở đây."
Mắt Tưởng Song Kỳ dần dần có chút ánh sáng.
Cô nhìn người đàn ông, đột nhiên nâng cơ thể lên, dùng tay ôm chặt anh, cơ thể rúc vào lòng anh, còn đang run rẩy: "Anh ôm chặt em, đừng buông tay."
Quách Thường Phúc ôm cô, lòng bàn tay phủ lên mái tóc dài đen bóng của cô: "Ừ, anh sẽ ôm thật chặt."
...
Phương Tinh Nghị mệt mỏi từ kinh đô quay về.
Vừa ra khỏi sảnh sân bay, đã nhìn thấy chiếc Maybach bên đường, biển số rất quen mắt, còn có bóng người thon dài hơi nghiêng dựa vào xe.
Anh cẩn thận xác nhận một chút, chân dài bước tới đó: "Sao anh lại tới?"
"Tôi tới làm gì, giám đốc Phương nhìn không ra sao" Lúc nói chuyện Hứa Cung Diễn đã đã đứng dậy, đẩy gọn kính viền vàng, dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú.
Phương Tinh Nghị nhìn bầu trời xanh thẳm: "Thời tiết này, nhìn cũng không giống muốn mưa."
"Đừng trào phúng, lên xe." Hứa Cung Diễn đi tới ghế lái, còn ngẩng đầu nhìn người đàn ông một cái: "Thế nào, giám đốc Phương còn đợi tôi mở cửa cho anh?"
Phương Tinh Nghị cười cười, kéo cửa ghế phụ.
Hứa Cung Diễn vừa lái xe rời khỏi sân bây, vừa mở miệng nói: "Xem bộ dạng này của anh, ở bên đó không ra sao. Đi lâu như vậy, chuyện đã làm xong rồi sao?"
"Vốn thứ tư là có thể quay về, giữa đường bị người ta cản trở, tốn chút thời gian xử lý." Phương Tinh Nghị dựa vào ghế, rất mệt mỏi: "Dùng tám hai mươi bốn tỷ tiền mặt, nhưng còn may đã xong rồi."
Hứa Cung Diễn trầm ngâm: "Anh Thận có tiếng là khó xử lý, phía tôi muốn tiếp cận cũng không có cách, anh tốn hai mươi bốn tỷ đã có thể giải quyết xong, tính thế nào cũng là cuộc mua bán có lời."
"Chỉ giải quyết xong họ cũng vô dụng, phải nghĩ cách lôi Trưởng quan Nam xuống." Ánh mắt Phương Tinh Nghị âm trầm: "Chỉ cần ông ta còn ở vị trí đó một ngày, trong lòng tôi không yên ổn."
Hứa Cung Diễn ừ một tiếng: "Tôi cũng vậy. Nhưng Trưởng quan Nam trước mắt còn khách khí với tôi, cũng là vì ông Ngự không đứng phía ông ta, ông ta không dám sơ suất với anh, ra tay với tôi."
"Ông Ngự vì chuyện đại ca tôi mà đang phiền não, đương nhiên không thể đứng cùng với Trưởng quan Nam." Phương Tinh Nghị xoa trán, thở dài: "đại ca tôi cũng không biết lúc nào có thể tỉnh lại."
Hứa Cung Diễn nói: "Đã không biết, vậy thì cũng không trông cậy được vào anh ta, chúng ta phải tự mình nghĩ phương pháp. Muốn kéo người xuống thì dễ, khó là làm sao mới không bị dính dáng."
Phương Tinh Nghị biết anh ta có ý gì, nhắm mắt trầm tư.
Một lúc sau, Phương Tinh Nghị mới trầm giọng mở miệng: "Phía tôi có một người có thể tiếp nhận vị trí của Trưởng quan Nam, nhưng vội vàng đẩy người lên, quá rõ ràng rồi."
"Tôi đến xử lý." Hứa Cung Diễn nói: "Phía tôi động tay dễ dàng hơn một chút, nếu là anh, xảy ra chuyện thì ánh mắt tất cả mọi người sẽ nhìn lên người anh đầu tiên, vậy thì xong rồi."
Quả thực không có phương án giải quyết thứ hai, Phương Tinh Nghị chỉ có thể gật đầu.
"Sẽ phiền phức sao?"
"Nếu là anh, tôi cảm thấy rất phiền phức, còn sẽ không giúp đỡ, nhưng chuyện có liên quan tới An An, vậy thì không phiền." Giọng Hứa Cung Diễn nhàn nhạt, mặt không cảm xúc: "Tôi cũng rất ghét Vu Tư Thuần."
Xém chút hại chết người anh yêu.
Phương Tinh Nghị rất ghen tuông, lại không lộ ra ngoài: "Đợi lát nữa đến thành phố, lái đến nhà hàng Mỹ Tâm đi."
"Tôi đưa anh qua đó trước, rồi đến bệnh viện." Hứa Cung Diễn nhìn đồng hồ, đã trưa rồi: "Anh và tôi đã mấy ngày không tới bệnh viện, cô ấy nhất định đang nghi ngờ."
"Không sao, cùng nhau ăn bữa cơm rồi anh qua đó."
Nghe vậy, Hứa Cung Diễn nhìn anh một cái, ánh mắt kỳ quái: "Anh mời tôi ăn cơm?"
"Không được sao?"
"..."
Xe vào thành phố, rất nhanh đã tới nhà hàng Mỹ Tâm.
"Giám đốc Phương." Nhân viên phục vụ nhận ra Phương Tinh Nghị, mỉm cười chào hỏi anh: "Giám đốc Thiệu đã tới nửa tiếng trước, đang ở phòng bao lầu hai đợi anh, tôi dẫn hai người đến đó."
"Ừ."
Nhân viên phục vụ dẫn hai người Phương Tinh Nghị đến phòng bào, cửa vừa mở, Phương Tinh Nghị đã nhìn thấy Thiệu Tu Dung đang gọi điện thoại.
Thiệu Tu Dung cũng nhìn thấy họ, thấp giọng nói hai câu thì cúp điện thoại.
Thiệu Tu Dung đứng dậy đi về phía Phương Tinh Nghị, cười oán hận: "Giám đốc Phương, anh không thành thật, hẹn tôi mười một giờ ăn cơm, kết quả sắp mười hai giờ anh mới tới, dây thun cũng đủ dài!"
"Chuyến bay bị hoãn, xin lỗi." Phương Tinh Nghị cười cười, chỉ Hứa Cung Diễn bên cạnh: "Anh hẳn nhận ra chứ?"
Thiệu Tu Dụng nhìn Hứa Cung Diễn một cái, sờ sờ cằm nói: "Giám đốc Hứa của Hòa Tụng, tôi đương nhiên nhận ra, nhưng hai người cùng tới, chuyện này tôi có chút nhìn không hiểu."
Livestream đám cưới của Hứa Cung Diễn và Dương Yến, Thiệu Tu Dung cũng xem, đương nhiên cũng nhìn thấy Phương Tinh Nghị xông vào giáo đường, hình ảnh cướp dâu quang minh chính đại...
Anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình địch với nhau lại hòa thuận như vậy.
Phương Tinh Nghị vỗ vỗ vai anh ta, tay hơi dùng sức, cười ấm áp: "Nhìn không hiểu thì ngồi xuống, hử?"
Thiệu Tu Dụng đau đến nhíu mày, cũng không nói nữa.
Mẹ nó!
Rõ ràng là tên này có chuyện tìm mình nhờ giúp đỡ, còn không khách sáo với mình như vậy!
Cô lùi về phía sau, bắp chân đụng phải sofa, trực tiếp ngã lên.
Người đàn ông cũng đè lên, trói chặt thân thể cô: "Anh lùi về sau, lùi về sau, đừng cách tôi gần như vậy..."
Đầu ngón tay Quách Thường Phúc vén sợi tóc bên tai cô, bờ môi mỏng như rơi trên gò má cô.
"Anh lại dám sàm sỡ tôi." Tưởng Song Kỳ dùng tay đè lên ngực anh, mắt đỏ lên: "Anh đừng ép tôi, tôi có bạn trai...huhu, tôi không muốn làm người phụ nữ xấu xa..."
Quách Thường Phúc bị cô chọc cười lên: "Không sao, anh ta không biết thì em sẽ không xem là phụ nữ xấu, tôi che giấu thay em."
"Anh quá đáng..."
Lời còn lại, cô đã không còn cơ hội nói, vì đôi môi đã bị nụ hôn của người đàn ông chặn lại.
Tưởng Song Kỳ ngửi thấy mùi hương trên người anh, hô hấp hai người quyện lại với anh.
Không lâu sau cô lại vứt những chuyện đó ra sau đầu, quấn lấy anh như bạch tuộc, đôi chân thon dài vòng lên eo anh.
Quách Thường Phúc ghét sofa quá nhỏ, kiềm chế bản thân, ôm người về phòng ngủ.
Tưởng Song Kỳ nửa mở mắt, nhìn thấy người đàn ông cởi quần áo, cơ bụng cực kỳ gợi cảm làm cô không dời nổi mắt, không nhịn được dùng tay sờ.
Xúc cảm cực tốt làm cô wa một tiếng: "Không nghĩ tới anh cởi quần áo xong, dáng người tốt như vậy!"
Quách Thường Phúc khom người, thì thầm bên tai cô: "Đều là của em."
"..."
Tưởng Song Kỳ bị nói mặt đỏ lên.
Cô dụi dụi đầu vào ngực người đàn ông, rất say mê ấm áp của anh, nhưng vừa nhắm mắt lại, cô giống như nghe thấy tiếng hét tuyệt vọng của mình, cơ thể run rẩy không ngừng.
"Đừng, đừng..." Cô co rụt người lại, quơ quạng hai tay: "Đừng đụng vào tôi! Đừng đụng vào tôi!"
Mặt Quách Thường Phúc bị cô cào hai vết, da cũng rách.
Anh lại không để ý đến những thứ này, chỉ nắm tay Tưởng Song Kỳ, mềm giọng an ủi cô: "Kỳ Kỳ, em mở mắt ra, là anh, đừng sợ, ngoan, em nhìn anh."
Tưởng Song Kỳ nhắm mắt khóc, không ngừng giãy giụa: "Đừng đụng vào tôi...đừng đụng vào tôi..."
Tim Quách Thường Phúc như bị người ta bóp nát, lại được chắp vá hoàn chỉnh, chỉ có thể không ngừng an ủi cô gái, hôn cô, hi vọng cô chỉ nhớ mình, đừng nhớ chuyện khác.
Anh nâng mặt Tưởng Song Kỳ, hôn cô thật sâu.
Hôn đến cô gái dường như ngạt thở, mới buông môi ra, đan năm ngón tay thon dài của cô, eo hơi trầm xuống.
Tưởng Song Kỳ nhíu mày, từ từ mở mắt.
"Là anh, đừng sợ." Quách Thường Phúc hôn má cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Luôn vẫn là anh ở đây."
Mắt Tưởng Song Kỳ dần dần có chút ánh sáng.
Cô nhìn người đàn ông, đột nhiên nâng cơ thể lên, dùng tay ôm chặt anh, cơ thể rúc vào lòng anh, còn đang run rẩy: "Anh ôm chặt em, đừng buông tay."
Quách Thường Phúc ôm cô, lòng bàn tay phủ lên mái tóc dài đen bóng của cô: "Ừ, anh sẽ ôm thật chặt."
...
Phương Tinh Nghị mệt mỏi từ kinh đô quay về.
Vừa ra khỏi sảnh sân bay, đã nhìn thấy chiếc Maybach bên đường, biển số rất quen mắt, còn có bóng người thon dài hơi nghiêng dựa vào xe.
Anh cẩn thận xác nhận một chút, chân dài bước tới đó: "Sao anh lại tới?"
"Tôi tới làm gì, giám đốc Phương nhìn không ra sao" Lúc nói chuyện Hứa Cung Diễn đã đã đứng dậy, đẩy gọn kính viền vàng, dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú.
Phương Tinh Nghị nhìn bầu trời xanh thẳm: "Thời tiết này, nhìn cũng không giống muốn mưa."
"Đừng trào phúng, lên xe." Hứa Cung Diễn đi tới ghế lái, còn ngẩng đầu nhìn người đàn ông một cái: "Thế nào, giám đốc Phương còn đợi tôi mở cửa cho anh?"
Phương Tinh Nghị cười cười, kéo cửa ghế phụ.
Hứa Cung Diễn vừa lái xe rời khỏi sân bây, vừa mở miệng nói: "Xem bộ dạng này của anh, ở bên đó không ra sao. Đi lâu như vậy, chuyện đã làm xong rồi sao?"
"Vốn thứ tư là có thể quay về, giữa đường bị người ta cản trở, tốn chút thời gian xử lý." Phương Tinh Nghị dựa vào ghế, rất mệt mỏi: "Dùng tám hai mươi bốn tỷ tiền mặt, nhưng còn may đã xong rồi."
Hứa Cung Diễn trầm ngâm: "Anh Thận có tiếng là khó xử lý, phía tôi muốn tiếp cận cũng không có cách, anh tốn hai mươi bốn tỷ đã có thể giải quyết xong, tính thế nào cũng là cuộc mua bán có lời."
"Chỉ giải quyết xong họ cũng vô dụng, phải nghĩ cách lôi Trưởng quan Nam xuống." Ánh mắt Phương Tinh Nghị âm trầm: "Chỉ cần ông ta còn ở vị trí đó một ngày, trong lòng tôi không yên ổn."
Hứa Cung Diễn ừ một tiếng: "Tôi cũng vậy. Nhưng Trưởng quan Nam trước mắt còn khách khí với tôi, cũng là vì ông Ngự không đứng phía ông ta, ông ta không dám sơ suất với anh, ra tay với tôi."
"Ông Ngự vì chuyện đại ca tôi mà đang phiền não, đương nhiên không thể đứng cùng với Trưởng quan Nam." Phương Tinh Nghị xoa trán, thở dài: "đại ca tôi cũng không biết lúc nào có thể tỉnh lại."
Hứa Cung Diễn nói: "Đã không biết, vậy thì cũng không trông cậy được vào anh ta, chúng ta phải tự mình nghĩ phương pháp. Muốn kéo người xuống thì dễ, khó là làm sao mới không bị dính dáng."
Phương Tinh Nghị biết anh ta có ý gì, nhắm mắt trầm tư.
Một lúc sau, Phương Tinh Nghị mới trầm giọng mở miệng: "Phía tôi có một người có thể tiếp nhận vị trí của Trưởng quan Nam, nhưng vội vàng đẩy người lên, quá rõ ràng rồi."
"Tôi đến xử lý." Hứa Cung Diễn nói: "Phía tôi động tay dễ dàng hơn một chút, nếu là anh, xảy ra chuyện thì ánh mắt tất cả mọi người sẽ nhìn lên người anh đầu tiên, vậy thì xong rồi."
Quả thực không có phương án giải quyết thứ hai, Phương Tinh Nghị chỉ có thể gật đầu.
"Sẽ phiền phức sao?"
"Nếu là anh, tôi cảm thấy rất phiền phức, còn sẽ không giúp đỡ, nhưng chuyện có liên quan tới An An, vậy thì không phiền." Giọng Hứa Cung Diễn nhàn nhạt, mặt không cảm xúc: "Tôi cũng rất ghét Vu Tư Thuần."
Xém chút hại chết người anh yêu.
Phương Tinh Nghị rất ghen tuông, lại không lộ ra ngoài: "Đợi lát nữa đến thành phố, lái đến nhà hàng Mỹ Tâm đi."
"Tôi đưa anh qua đó trước, rồi đến bệnh viện." Hứa Cung Diễn nhìn đồng hồ, đã trưa rồi: "Anh và tôi đã mấy ngày không tới bệnh viện, cô ấy nhất định đang nghi ngờ."
"Không sao, cùng nhau ăn bữa cơm rồi anh qua đó."
Nghe vậy, Hứa Cung Diễn nhìn anh một cái, ánh mắt kỳ quái: "Anh mời tôi ăn cơm?"
"Không được sao?"
"..."
Xe vào thành phố, rất nhanh đã tới nhà hàng Mỹ Tâm.
"Giám đốc Phương." Nhân viên phục vụ nhận ra Phương Tinh Nghị, mỉm cười chào hỏi anh: "Giám đốc Thiệu đã tới nửa tiếng trước, đang ở phòng bao lầu hai đợi anh, tôi dẫn hai người đến đó."
"Ừ."
Nhân viên phục vụ dẫn hai người Phương Tinh Nghị đến phòng bào, cửa vừa mở, Phương Tinh Nghị đã nhìn thấy Thiệu Tu Dung đang gọi điện thoại.
Thiệu Tu Dung cũng nhìn thấy họ, thấp giọng nói hai câu thì cúp điện thoại.
Thiệu Tu Dung đứng dậy đi về phía Phương Tinh Nghị, cười oán hận: "Giám đốc Phương, anh không thành thật, hẹn tôi mười một giờ ăn cơm, kết quả sắp mười hai giờ anh mới tới, dây thun cũng đủ dài!"
"Chuyến bay bị hoãn, xin lỗi." Phương Tinh Nghị cười cười, chỉ Hứa Cung Diễn bên cạnh: "Anh hẳn nhận ra chứ?"
Thiệu Tu Dụng nhìn Hứa Cung Diễn một cái, sờ sờ cằm nói: "Giám đốc Hứa của Hòa Tụng, tôi đương nhiên nhận ra, nhưng hai người cùng tới, chuyện này tôi có chút nhìn không hiểu."
Livestream đám cưới của Hứa Cung Diễn và Dương Yến, Thiệu Tu Dung cũng xem, đương nhiên cũng nhìn thấy Phương Tinh Nghị xông vào giáo đường, hình ảnh cướp dâu quang minh chính đại...
Anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình địch với nhau lại hòa thuận như vậy.
Phương Tinh Nghị vỗ vỗ vai anh ta, tay hơi dùng sức, cười ấm áp: "Nhìn không hiểu thì ngồi xuống, hử?"
Thiệu Tu Dụng đau đến nhíu mày, cũng không nói nữa.
Mẹ nó!
Rõ ràng là tên này có chuyện tìm mình nhờ giúp đỡ, còn không khách sáo với mình như vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook