Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh
Chương 3: Kết bạn và giải sầu

Thành phố C của nước M một năm có bốn mùa, nhưng vào mùa đông nhiệt độ còn thấp hơn Kinh Thành mấy độ. Cuối tháng 12, lễ Giáng Sinh chưa qua được mấy ngày, thành phố C vẫn mang theo không khí của Nô-en, những món quà trang trí màu hồng còn chưa tháo xuống, chúng toát ra vẻ nổi bật hẳn lên trong màu tuyết.

Khó lắm mới có được hôm ấm áp như hôm nay, có thể bắt gặp những người ra ngoài hoạt động, ví như trượt băng mỗi khi đông đến, đó là môn thể thao hấp dẫn nhất ở thành phố C.

Hôm nay Cận An đến công viên Millink lớn nhất thành phố C để trượt băng, anh thay giày trượt, những cú lướt đi trên băng rất nhàn nhã, thoải mái, lưu loát, anh trượt rất tốt, tự nhiên trở thành điểm sáng, hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Dáng người của Cận An không phải loại hình đàn ông cơ bắp mà là thân thể cân đối, anh mặc áo len trắng và quần dài đơn giản, bên ngoài vẫn khoác áo gió, à, đúng rồi, còn một cái khăn quàng, cho dù ăn mặc rất bình thường nhưng vẫn nổi bật lên phong cách thuộc về Ansel, cho nên dù ở đâu, anh cũng là tâm điểm chú ý.

Cận An không để ý tới những ánh mắt xung quanh, có thể nói trong sự nghiệp mười năm ca hát của anh, mỗi ngày đều phải nhận biết bao ánh nhìn, anh sớm đã quen. Chẳng qua, bây giờ anh không còn là Ansel đứng trên sân khấu nữa, chỉ là một anh chàng nước Z đến đây giải sầu, Cận An, tất nhiên tên tiếng Anh của anh vẫn là Ansel.

Mới đến thành phố C vài ngày nhưng Cận An đã cảm thấy được thả lỏng, ở nước Z, anh thật sự đã quá mệt, thậm chí có lúc khó thở, giống như bị người ta bóp cổ.

Cận An nở nụ cười tự giễu, thật ra hôm đó, trong đoạn video gửi đến người mê ca nhạc, anh nói ra lý do để rút khỏi làng âm nhạc không phải để che giấu và lừa dối gì cả, anh rút lui thật sự là để suy nghĩ, nhưng nếu nói không chịp bất kỳ áp lực nào thì không hoàn toàn đúng.

Anh có chịu áp lực, nhưng không phải như suy nghĩ của những người mê ca nhạc và phóng viên là bất hòa với công ty mà là do trong lòng anh đang có vấn đề, anh không có cách nào ca hát nổi. Không một ai biết, anh không còn hát được nữa, không chỉ những người mê ca nhạc, còn cả anh Lâm, Kiều Tấn Vũ cũng không biết, trừ chính anh ra, không ai biết bài "The Time" tại buổi lễ Âm nhạc Châu Á và bài tạm biệt "Trọn đời với ca hát" trong video đó đều đã được anh ghi lại từ trước. Anh không hát được thì làm sao có thể ở lại sân khấu?

Anh muốn lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất cho mọi người, bởi vì anh đã không có cách nào sáng tác, ít nhất là bây giờ. Anh Lâm ngược lại đã biết tâm bệnh của anh, cho nên anh ấy giới thiệu anh đến thành phố C nước M, thậm chí tìm cả bác sĩ cho anh, anh Lâm nghĩ chỉ cần tâm bệnh của anh được chữa khỏi, sẽ quay về Phi Dương, tiếp tục làm Ansel. Nhưng anh Lâm không biết chuyện anh không hát được nữa, chuyện này anh không thể mở miệng ra nói với ai, chỉ có thể giữ kín nó trong lòng.

Giọng anh, mọi thứ đều không có vấn đề gì, chỉ là anh không hát được.

Cận An cười cay đắng, vốn động tác trượt đang lưu loát cũng ngừng lại, anh lui qua một bên, lấy tay che mặt, nhất thời luống cuống như đứa bé bị bỏ rơi.

Bỗng Cận An thấy chân mình bị người ta đụng vào làm anh thiếu chút nữa ngã nhào, cũng may anh phản ứng nhanh, nắm lấy tay vịn bên cạnh ổn định người. Anh cúi xuống nhìn, chân mình đang bị một bé trai ôm chặt, trên đầu thằng bé đội cái mũ chíp bông màu trắng, mặc áo lông xanh và một cái quần bò, đi giày trượt màu đen.

Thằng bé biết mình đụng vào người ta nên rất xấu hổ, ngẩng mặt lên cười ngọt ngào với cái chú bị cậu đâm, hàng mi cong cong trông rất đáng yêu, cậu dùng tiếng Anh nói: "Cháu xin lỗi chú ạ."

Cận An tự nhiên sẽ không so bì với một đứa bé, anh khá là mềm lòng với trẻ con, cười nói: "Không sao, nhưng mà cháu nên cẩn thận hơn, nếu ngã thì người đau là cháu đấy."

Cái miệng hồng hào của thằng bé mở ra, cười nhe hàm rằng trắng của mình, "Cháu cám ơn chú." Sau đó lấy một cái kẹo trong túi đưa cho Cận An, "Mời chú ăn này."

Cận An nhìn kẹo trong cái túi được trang trí rất đẹp kia, lại nhìn dáng vẻ mong đợi của thằng bé, cười nhận, "Cám ơn cháu nhé." Còn vỗ đầu thằng bé một cái. Nói như thế nào đây, Cận An rất thích thằng bé vừa đáng yêu vừa thông minh này.

Thằng bé thấy Cận An nhận quà mình liền cười càng đáng yêu hơn, khuôn mặt bánh bao khiến người ta rất muốn hôn một cái. Cậu dường như cảm thấy sau khi làm dáng rồi đã có thể làm quen với Cận An, cho nên cậu kéo tay Cận An nói: "Cháu tên là Terry, chú tên gì ạ?"

Cận An bị Terry kéo tay liền trượt về trước, anh nhìn đôi mắt sáng trong của Terry mới phát hiện, hóa ra Terry có tóc đen mắt đen, chắc là một đứa bé mang dòng máu người Châu Á, anh nói: "Chào Terry, chú là Ansel."

Không biết vì sao, khi Terry nghe được cái tên này con mắt liền xoay tròn, như nghĩ đến điều gì, một lúc sau cậu cười híp mắt nói: "Tên chú thật là hay. Tên cháu là do Miêu Miêu đặt đấy, cháu rất là thích, chú có thấy hay không ạ?"

"Miêu Miêu?" Cận An ngẩn người, Terry rõ ràng nói cái tên này bằng tiếng Trung, mang theo cái giọng êm ái, khi cậu nói hai từ Miêu Miêu khiến cho lòng người ta mềm nhũn. Bởi vậy mà Cận An chợt nghĩ ngay đến một chú mèo con màu trắng đang cuộn người cọ cọ vào ngực mình thật ngứa ngáy.

Terry gật mạnh đầu, "Dạ, chính là Miêu Miêu."

Cận An nghĩ, hay Miêu Miêu là tên gọi thân mật của mẹ Terry? Anh cười, cảm giác luống cuống buồn bã vừa rồi đã rút bớt đi. Sau đó, anh phát hiện ra một điều, kỹ thuật trượt của Terry rất tốt, như thế thì vừa rồi sao có thể đụng vào anh?

"Terry, vừa rồi sao cháu lại đụng vào chú?"

Terry lè lưỡi, cười xấu hổ, cậu nhìn Cận An nói: "Từ lúc chú xuống trượt cháu đã để ý chú rồi, chú trượt rất tốt, Terry rất thích. Sau đó... Sau đó Terry thấy hình như chú buồn, cho nên muốn xem có giúp được gì chú không, Miêu Miêu nói phải giúp những người cần giúp đỡ, với lại Terry rất thích chú."

Cận An cười không biết làm sao, bế thằng bé lên, cọ mặt lên gương mặt bánh bao của Terry, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khiến anh cảm động. Rõ ràng là hai người không quen biết nhau, bé Terry lại vì anh trượt hay mà thích anh, sau đó còn muốn an ủi anh. Có lẽ vì đang ở nơi đất khách quê người, tuy không quen biết nhưng lại có cùng tóc đen mắt đen, lại là trẻ con nên tấm chắn phòng ngự trái tim của Cận An đã mở ra với Terry.

"Bây giờ chú không buồn nữa ròi, bởi vì Terry làm chú thấy vui vẻ đấy." Anh xoa đầu Terry qua lớp mũ chíp bông.

Terry cười ngượng ngùng, bỗng hôn một cái lên má Cận An, sau đó nói: "Cháu cũng vui lắm. Sau này cháu sẽ là anh bạn nhỏ của chú, nếu khi nào chú không vui, cháu sẽ xuất hiện chơi với chú."

Sau khi nói xong, Terry lại cúi đầu than thở, "Tiếc là Terry không ở đây, sau này không gặp được chú thì làm sao giờ?" Bất chợt cậu phấn khởi ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn Cận An, "Chú ơi, chú có thể cho cháu số điện thoại của chú không, sau này cháu sẽ gọi điện hẹn chú đi chơi."

Cận An nhìn gương mặt thoáng cái đã thay đổi cùng nét mặt đáng yêu của Terry, trong lòng cũng vô cùng thích đứa bé này, gật đầu nói: "Được chứ." Nhưng sau khi nói xong anh mới phát hiện, khi anh đến thành phố C còn chưa có điện thoại di động, số điện thoại ở nước Z thì đã không sử dụng nữa, còn số ở chỗ ở hiện nay anh cũng không nhớ, nhưng nhìn vẻ mong đợi của Terry, anh nhanh chóng nghĩ ra một cách thức liên lạc khác, anh nói: "Terry, cháu có tài khoản Wein không?"

Terry gật đầu, cậu chính là một đứa bé đi theo xu hướng, tất nhiên là có Wein!

Cận An thấy dáng vẻ này, cười càng sâu thêm, anh nói: "Tạm thời chú còn chưa có di động, cho nên cháu thêm nick Wein của chú vào nhé?"

Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Cận An, Terry lấy ra một cái điện thoại vừa đẹp vừa dễ thương, nhanh chóng vào Wein, sau đó nháy mắt nhìn Cận An, chờ anh nói nick Wein.

Cận An bật cười, cầm lấy điện thoại của Terry, bấm mấy cái, tìm thấy nick Wein của mình, thêm bạn, tiếp đó thoát nick Wein của Terry ra, vào nick của mình kết bạn với Terry, vậy bây giờ bọn họ chính là bạn tốt rồi. Cận An trả điện thoại lại cho Terry, "Về sau Terry có thể lên Wein tìm chú."

Terry mặt mày hớn hở cầm điện thoại, thật sự quá đáng yêu.

"Chú nói rồi đó, sau này Terry có tìm chú, chú không được nói là không biết Terry đâu đấy."

Cận An sờ đầu cậu, "Tất nhiên là không. Terry chính là anh bạn nhỏ của chú mà."

Sau khi nghe thế Terry cười khanh khách, phía xa vang lên giọng nói của một cô gái trẻ: "Terry, Terry, chúng ta phải về rồi."

Terry nghe thấy tiếng của cô gái, mắt phát sáng, nói với Cận An: "Miêu Miêu đến tìm Terry rồi, Terry phải đi đây, tạm biệt chú ~"

Cận An thả thằng bé xuống đất rồi tạm biệt cậu, nhìn cậu chạy đến chỗ cô gái trẻ mặc áo khoác trắng, Cận An không nhìn rõ mặt cô gái, chỉ thấy được mái tóc đen dài khi cô cúi xuống với đường nét dịu dàng khái quát, thấy cô hôn lên mặt Terry một cái rồi dắt tay Terry đi.

Cận An thấy mình lơ đãng liền buồn cười, anh lắc đầu, nhìn đồng hồ, phải về rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương