Nam Thần Hoàn Mỹ
-
Chương 69
Tô Diệc cả người nóng lên, hồng như tôm hùm. Cô xốc chăn lên đi tắm rửa, nước từ vòi sen đổ xuống, không ngừng cọ rửa thân thể, nhưng trong đầu vẫn là những hình ảnh đỏ mặt.
Đậu móa, không thể lại nghĩ đến nữa.
Thật là đáng sợ.
Cô mạnh mẽ lắc lắc đầu, lại đem độ ấm hạ thấp xuống chút, muốn đem những cái rối tung kia đẩy ra khỏi đầu.
Từ phòng tắm đi ra, Tô Diệc mặc áo tắm dài, trùm tóc, ngồi xếp bằng trên mép giường, mở trình duyệt điện thoại ra tìm kiếm: < Vì sao nữ sinh lại nằm mơ giấc mộng xấu hổ?> ; <Vì sao lại nằm mơ đẩy ngã bạn trai?>
10 phút sau, cô nhẹ nhàng thở ra. Nghe nói ở trước tuổi 45, nam sinh và nữ sinh nằm mộng xuân là 100% cùng 75%, nam nữ thành niên đều có hormone phân bố, khi hormone đạt tới ngưỡng nhất định mà không được phóng thích, sẽ dễ bị kích thích và nằm mộng.
Cho nên, đây là bình thường, cô chỉ là bị kích thích một chút thôi.
Tô Diệc đinh ninh cho là như vậy để củng cố bản thân mình.
Nhưng mà thời điểm Lục Giam cùng cô ăn bữa sáng, cô vẫn mặt đỏ tim đập mạnh không dám nhìn anh.
Lục Giam trơ mắt nhìn Tô Diệc hết đem đậu đỏ đậu nành trét hết lên bánh mì, hơi hơi nhướng mày. Tô Diệc ăn một ngụm bánh mì, mới cảm thấy không đúng, có chút xấu hổ mà nhìn về phía Lục Giam, bắt gặp ánh mắt đang tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm cô.
Cô khụ một tiếng:" Đúng rồi, hôm qua anh nói, anh là diễn vai nam chủ sư phó Thanh Huyền Thượng Quân sao?"
Lục Giam ừ một tiếng, một lần nữa lấy mứt trái cây trét đều lên bánh mì đưa cho Tô Diệc, sau đó nói:" Em có muốn nhìn xem đóng phim là như thế nào không? Nếu muốn thì chút nữa chúng ta cùng đi."
"Được a được a." Tô Diệc mạnh mẽ gật đầu.
Bầu trời trên cao xanh thẳm, mây là nửa trong suốt nửa trắng muốt, cây cỏ non xanh tươi tốt, rừng núi không dính âm thanh của bụi trần. Cách đó không xa trên vách núi là những bụi hoa hồng, lá xanh hoa hồng, đẹp không sao tả nổi... Nhìn cảnh đẹp trước mắt, Tô Diệc mới hiểu rõ thế nào là vẻ đẹp kỳ diệu của thiên nhiên.
Nước sông là một màu xanh ngọc uông bích, chậm rãi chuyển động, tạo nên những đợt sóng lăn tăn.
"Cut!" Theo tiếng hô của Hứa Thuần ngồi phía sau máy ảnh, thư ký trường quay giơ bảng phân cảnh "Bang" một tiếng đóng lại, nhân viên công tác tiến lên gỡ dây cáp thép cho Lục Giam.
Tô Diệc chạy tới, đưa hình nước cho anh, hỏi:"Anh có ổn không?"
Sắc mặt Lục Giam trắng bệch, gật gật đầu:"Còn được."
Đã tới thời gian ăn trưa, Tô Diệc nhận cơm giúp anh, tìm chiếc ghế đá thiên nhiên ngồi xuống.
Cơm hộp của đoàn phim vẫn đầy đủ vị, nhìn rất ổn. Bất quá Lục Giam đã lăn lộn cả một buổi sáng, nên chẳng muốn ăn uống gì.
Tô Diệc đau lòng không chịu được, khuyên anh:" Nguyên liệu nấu ăn ở đây đều rất tươi mới,ít nhiều cũng ăn một chút, nếu không làm sao có thể trụ đến buổi chiều chứ?"
Lục Giam cởi đạo bào, mặc nguyên bộ trang phục màu trắng bên trong, dựa vào thân cây mà rũ mắt nhìn cô, lấy hộp cơm trong tay cô để xuống đất, sau đó ôm cô tới, có thâm ý khác mà nhìn cô:" Anh nếu ngoan ngoãn ăn cơm, có phải nên thưởng chút gì không?"
Vừa nói vừa dùng ngón trỏ vuốt vuốt môi cô.
Người này..... Tô Diệc nuốt một ngụm nước bọt. Tốt đi, play không có, nhưng kiss có thể đi.
Đối mặt với người bạn trai phiên bản tiên hiệp, cô thật sự nhịn không nổi, cũng không nghĩ sẽ nhẫn nhịn. Cô nhìn trái nhìn phải, không có ai cả, cô liền chủ động hôn đến.
10 phút sau, Tô Diệc đỏ mặt từ thân cây đi ra, ngay sau đó Lục Giam cũng đi ra.
Một màn này đều bị Hứa Thuần nhìn thấy, anh ta hơi hơi nhướng mày, ở trong lòng nói:" Rõ ràng như ban ngày đấy, chàng trai!"
Ngày hôm sau, đoàn phim ngồi xe mấy km đến ngoại thành Thạch Lâm để quay chụp, cho nên Tô Diệc liền ở phòng trọ.
Cô tùy ý mà đi lại, đột nhiên có thứ gì lướt qua bàn chân cô, cô dừng lại, giương mắt nhìn thử. Chỉ thấy một con mèo thân đen sáng bóng, đang đứng ở một bên nhìn cô.
Tròng mắt của nó màu hoàng kim, vô cùng xinh đẹp, nó cứ lười biếng đứng nhìn cô.
"Thực sự rất ngoan." Phía sau vang lên âm thanh điềm mỹ.(*)
(*) điềm tĩnh+ đẹp đẽ
Tô Diệc quay đầu, là một cô gái với diện mạo cũng vô cùng điềm mỹ. Gương mặt tin xảo, tóc dài được buộc đuôi ngựa, đôi mắt to, lúc này cười tươi đi về phía cô.
"A, đây là mèo của em?" Tô Diệc nói.
Cô gái ừ một tiếng, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt con mèo rồi vuốt lông cho nó.
Bởi vì Tô Bánh, Tô Diệc thật sự rấy thích các loại mèo chó bé bé như thế. Vì thế, cô cũng ngồi xổm xuống cùng nhau nói chuyện phím.
"Nó tên là gì?"
"Đại Bạch."
Mèo đen đặt tên Đại Bạch?
Tô Diệc cười, cô gái kế bên nhìn có lẽ tuổi chỉ cao cỡ nữ sinh trung học, đúng là nghịch với tuổi dậy thì.
"Chị tên Tô Diệc, còn em?"
"Tớ tên Lâm Tiêu."
"Em đến chơi sao? Em là cùng ai tới? Người thân làm việc ở đoàn phim sao?" Nơi đây là phòng trọ đã được đoàn phim <> bao trọn, cũng không có vị khách nào khác.
Cô gái cười ngọt ngào, từ túi áo lấy ra một thẻ công tác:" Tớ đã thành niên, tớ là biên kịch."
Tô Diệc:"......."
Cô đã từng nghe Lục Giam nói qua, biên kịch của bộ phim cũng chính là tác giả, nói cách khác.....
"Cậu chính là Tịch Nhan Đại Đại?" Tô Diệc hưng phấn buột miệng thốt ra.
(Không biết phải để xưng hô làm sao nữa!!)
Cô gái gật gật đầu.
"A, cậu chính là tác giả tớ thích nhất trên Tấn Giang,không ai sánh được. Tiểu thuyết của cậu tớ đều xem qua." Nói xong lấy điện thoại ra mở App Tấn Giang, không nghĩ tới lại nhanh chóng cất lại.
Tô Diệc có chút xấu hổ.
Lâm Tiêu rất có thiện ý giải thích:"Không sao."
"Có thể ký tên cho tớ không?"
"Có thể a."
Bởi vì ở phòng trọ không có ai khác, hai người tuổi cũng xấp xỉ nhau, cho nên sau 1 giờ, Tô Diệc đã kêu cô ấy là Tiêu Tiêu.
Tô Diệc vừa trở về phòng liền nhận được tin nhắn của bạn tốt Kiều Gia Ninh.
Hai người dù không ở cạnh nhau nhưng cũng hết sức lảm nhảm. Cô trước hết gửi cho chị em tốt những tấm ảnh phong cảnh thiên nhiên ở cổ trấn.
Kiều Gia Ninh: [ Oa, quá đẹp, nhân gian tiên cảnh a!]
Tô Diệc: [ Ân ân, đúng là tiên cảnh chốn nhân gian, một năm bốn mùa đều mây khói lượn lờ, quá đẹp! Hơn nữa du khách cũng rất nhiều, cậu cùng Tô Tần có cơ hội thì tới chơi.]
Kiều Gia Ninh:[ Ôi, anh ấy hiện tại đang tìm nơi để thực tập, làm gì còn thời gian a.]
Gửi xong tin này, Kiều Gia Ninh lười gõ chữ, dứt khoát gọi video đến, Tô Diệc dựa vào cạnh giường cùng cô nàng nói chuyện phiếm.
Kiều Gia Ninh nói:"Chàng trai của cậu đây là muốn xuất đạo sao?"
Tô Diệc lắc đầu:" Anh ấy không có cái ý tưởng này, hơn nữa hình như anh ấy cũng chẳng có lời thoại gì."
Kiều Gia Ninh nga một tiếng.
Hai cô là ngoại trừ nam nhân ra thì có thể chia sẻ tất cả mọi thứ với nhau. Trò truyện trò truyện mãi, đề tài liền chạy đến chủ đề quen thuộc. Kiều Gia Ninh đĩnh đạc hỏi:" Cậu cùng Lục Giam rốt cuộc đã đến giai đoạn nào rồi? Có hoàn thành giai đoạn kia chưa?"
Tô Diệc nghĩ đến giấc mộng xấu hổ kia, gương mặt liền nóng lên, ôm đầu gối tay mà nói:"Uy! Ninh quý nhân bình tĩnh, ta chỉ cùng anh ấy đi công tác thôi."
Kiều Gia Ninh cười đến đáng khinh:" Công tác còn không phải càng thuận lợi để lăn giường sao? Cái này có thể hiểu được a. Nhưng dù gì ta cũng là Ninh quý nhân độ nhân độ lượng, sẽ không ăn giấm. Hoàng thượng, người chỉ cần nhớ rằng Duyên Hi Cung luôn mở cửa chào đón người."
Tô Diệc:"......"
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là cứ hỏi:" Ninh Ninh, tớ hỏi cậu này, Tô Tần trước và sau khi chuyện kia thì có gì thay đổi không?"
Kiều Gia Ninh vốn là đang gác điện thoại ở một chỗ, nằm bắt chéo chân cùng cô nói chuyện. Vừa nghe vấn đề này, liền ngồi bật dậy, cúi đầu trầm tư một hồi.
"Cậu đừng nói, biến hóa rất lớn nữa là khác."
Tô Diệc lắc đầu thở dài,:"Quả nhiên nam nhân đều là đại móng heo suy nghĩ bằng nửa thân dưới, có được liền không biết quý trọng."
Kiều Gia Ninh liếc cô một cái:"Cậu nghĩ cái gì thế, ý tớ là Tô Tần đối với tớ càng tốt hơn. Hài hòa trong sinh hoạt X có thể giúp cho tình cảm nam nữ càng sâu sắc hơn, còn có lợi cho sức khỏe. Tớ nói cho cậu biết, có người yêu mang đến sự vui sướng, đó là tinh thần cùng thể xác đều kết hợp, con gái cũng được hưởng thụ một phía. Hai người quen nhau một thời gian dài như vậy rồi, cậu còn không cho anh ấy, thật biết làm người ta nôn nóng. Lục Giam cũng thật biết chịu đựng."
Tô Diệc:"..... Là chính anh ấy không cần mà."
Kiều Gia Ninh hoảng sợ:" Có phải anh ấy không được không? ED(*)?"
(*) Mời tra Google để biết thêm chi tiết:)))
Tô Diệc vội vàng lắc đầu.
Kiều Gia Ninh tấm tắc thở dài:"Lục Giam đúng là cực phẩm chính nhân quân tử a, hiện tại nam nhân mà quản được nửa thân dưới của mình đúng thật còn rất ít. Bất quá tớ nói thật, anh ấy tôn trọng cậu, cậu cũng phải thông cảm cho anh ấy. Cậu không thể cứ để cho anh ấy nghẹn, sẽ nghẹn chết đấy! Đó chính là ảnh hưởng hạnh phúc nửa đời sau của cậu." Sau đó lại phổ cập cho Tô Diệc những kiến thức về khoa học, gián đoạn lúc hứng thú sẽ khiến thân thể nam nhân chịu tổn thương, lâu dài tuy không thành bệnh, nhưng lại gây ảnh hưởng trong lòng.
Cắt đứt cuộc gọi, Tô Diệc cảm thấy chị em tốt nói không phải không có lý. Đối với một chàng trai bình thường, một khi lửa đã bùng cháy lên mà không được dập tắt, đúng là có chút tàn nhẫn.
Cô nhìn pin điện thoại, phát hiện chỉ còn 20% liền đi tìm đồ sạc. Cũng không biết thế nào, điện thoại vẫn luôn hiện "Không phù hợp"
Cô vò đầu, chuông cửa vang lên, là Lục Giam đã trở về.
Nghe điện thoại cô không ăn điện, anh nhận lấy kiểm tra. Đây cũng là lý do có bạn trai thật tốt, nếu không thì ai xem giúp đây.
Vì thế Tô Diệc nói:" Hôm nay em có mua quả dương mai(*) và mận, anh nếm thử đi."
(*) hay còn gọi là quả dâu rượu hoặc thanh mai đỏ.
Lục Giam:"Được."
Chờ cô rửa sạch trái cây, Lục Giam cũng đem điện thoại sửa xong:"Đuôi cắm có vấn đề, giờ thì có thể sạc rồi."
Tô Diệc khen anh:" Bạn trai em tốt nhất."
Rửa sạch quả dương mai đến sáng bóng, càng làm cho tay Tô Diệc thêm trắng nõn. Cô cầm lấy một quả đưa đến bên miệng Lục Giam:" Em mới ăn một quả, rất ngọt nha."
Lục Giam cười cúi đầu ở trên tay cô cắn một cái.
"Ngọt chứ? Mẹ em thường làm rượu dương mai, mùa hè mà ướp lạnh thì hương vị vô cùng tuyệt. Tương lai chúng ta cũng tự mình làm rượu dương mai, rượu nho, còn có rượu hoa quế, 5 năm sau lấy ra chắc chắn hương vị không tồi."
Lục Giam khóe môi mỉm cười, nghe cô nói chuyện. Anh thích nghe cô nói về tương lai của bọn họ, có cảm giác năm tháng, làm đáy lòng anh cũng có chút chờ mong.
Nghĩ đến đây, nét cười trên mặt anh càng tăng thêm, đôi mắt sáng lấp lánh, lộ ra một hàm răng trắng đều thẳng tắp, không cần nói cũng biết có bao nhiêu vui vẻ.
Tuy nói Lục Giam cười rất đẹp, chính là....có chút không hiểu tại sao. Tô Diệc nhìn anh, nghĩ thầm:" Đứa nhỏ này, ăn dương mai thôi mà có thể vui vẻ như vậy sao?"
Lục Giam cũng cầm dương mai đút cô:"Em cũng ăn đi."
"Anh, bị làm sao thế?"
"Anh cao hứng a." Nói xong còn nhìn vào đôi mắt cô, cười đến càng thoải mái:"Há miệng nào."
Tô Diệc cảm thấy anh hôm nay có điểm không thích hợp, trong lòng nao nao làm cho dương mai trong miệng có hương vị gì cũng chẳng biết.
Lục Giam cúi đầu, cười nói ở bên tai cô:" Em tối qua mơ thấy anh sao?" Dừng một chút, nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của cô, tiếp tục nói:" Còn đem anh đẩy ngã?"
"Khụ khụ khụ...." Tô Diệc bị sặc, một tay che ngực ho liên tục.
Lục Giam ôn nhu mà vỗ lưng cho cô.
"Anh anh anh anh......" Tô Diệc cả kinh nói lắp.
Lục Giam cười cầm điện thoại cô lắc lắc:" Vừa rồi vô tình nhìn thấy."
Cô vì sao lại không xóa lịch sử tìm kiếm? Lại để cho anh thấy như vậy chứ?
Thật không còn mặt mũi gặp ai nữa!
Lục Giam nhìn bộ dáng xấu hổ của cô, chậm rãi nói:" Không nghĩ tới Tô bảo bảo nhà chúng ta lại có một mặt cuồng dã như vậy."
Tô Diệc không còn chỗ dung thân, cô đen mặt đứng lên, lại bị Lục Giam bắt lấy cổ tay.
Anh nói:"Đêm nay có tiệc đóng máy, Hứa Thuần cũng mời em đến tham gia."
"Không đi, không ăn." Tô Diệc mặt vô biểu cảm.
"Không ăn anh sẽ đau lòng." Lục Giam nén cười:"Hơn nữa, phải ăn no thì mới có sức để đẩy ngã anh chứ, Tô bảo bảo của anh."
A a a, tên hỗn đản này!
"Anh câm miệng!" Tô Diệc nghiến răng nghiến lợi nói. Cô bắt lấy cổ tay anh, muốn cho anh biết sự lợi hại. Nào biết người kia sớm đã biết ý đồ của cô, Tô Diệc vừa động thủ đã bị anh bắt được, sau đó cực nhanh mà đảo khách thành chủ, đem người cố định chặt chẽ trước ngực.
Lục Giam động tác tuy mạnh mẽ, nhưng lại không thô lỗ, anh khống chế sức lực của mình sợ làm đau cô.
Lưng Tô Diệc dán vào ngực anh, nửa người trên hoàn toàn không thể động đậy. Cô muốn dùng chân dẫm anh thì anh né được, muốn dùng cái ót đánh vào cằm anh thì anh cũng tránh được. Tô Diệc tức giận mà a a kêu to, ngược lại Lục Giam còn đưa ra một bàn tay xoa xoa đầu cô, buồn nôn nói:" Tô bảo bảo của anh ngày càng nghịch ngợm."
"Anh buông em ra."
"Gọi một tiếng dễ nghe nào.
"Ông xã ~~~~"
Nghe hai chữ đó, cả người Lục Giam như bị nhấn phải nút tạm dừng. Vừa rồi Tô Diệc còn tức giận đến mức dậm chân, vậy mà đột nhiên thanh âm lại làm nũng mà kêu anh, còn là cái xưng hô chưa bao giờ sử dụng, đúng là muốn mạng mà.
Cảm thấy người kia hoàn toàn không còn lực đạo, Tô Diệc không chút suy nghĩ, xoay người nhào về phía Lục Giam. Chàng trai bị đâm mạnh lùi về sau, ngã xuống giường, Tô Diệc liền ghé vào trước ngực anh.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, đắc ý mà trụ cổ anh:" Anh còn dám khi dễ em không?"
Không chỉ như thế, cô còn ở trên người anh lộn xộn, hô hấp Lục Giam càng thêm nghiêm trọng, anh phải nín thở, đỏ tai mà nói với cô:" Đừng náo loạn, mau đứng lên."
Tô Diệc hắc một tiếng, ngồi dậy xoa eo:" Sợ rồi sao, không dám khi dễ em nữa?"
Trán Lục Giam toát mồ hôi,ngực kịch liệt phập phồng, thanh âm khàn khàn như đang liều mạng áp chế cái gì:" Em,đứng, lên."
Tô Diệc rốt cuộc cũng bất tri bất giác cảm thấy có chỗ không thích hợp, cô là đang ngồi ở phần bụng dưới của Lục Giam, giờ phút này cô rõ ràng cảm nhận có cái gì đỉnh đỉnh vào người.
Tô Diệc lúng túng lập tức đứng lên, "vèo" một tiếng leo xuống giường, đi cũng như chạy vọt vào toilet.
Lục Giam nằm ở trên giường một hồi lâu, thẳng đến khi cơ thể bình thường trở lại mới ngồi dậy.
Tô Diệc rốt cuộc vẫn là đi tiệc đóng máy.
Lục Giam cùng Hứa Thuần ngồi cùng nhau, hai người đang thảo luận về ca khúc chủ đề của bộ phim. Tô Diệc nói với anh một tiếng, liền ngồi cạnh Lâm Tiêu.
Hai tiểu cô nương này không phải dạng khó ở chung, Tô Diệc và Lâm Tiêu đều vô cùng phấn khích, rất nhanh đã như quen biết từ thuở nào.
Trong bữa tiệc có rượu vải, là loại có một nữa là vải, một nửa là nước gạo, uống trong miệng rất ngọt, giống như mật ong, hương vị thật tuyệt. Hai cô mỗi người uống hơn nửa bình.
Bọn Hứa Thuần ngày mai liền phải về Bắc Kinh để bắt đầu hậu kỳ chế tác, cho nên bữa cơm này thật náo nhiệt cũng thật tốc độ. Toàn bộ đoàn phim đã quay ở cổ trấn này gần 3 tháng, những địa điểm dạo chơi sớm đã đi hết, cho nên cơm nước xong, mọi người tốp 3 tốp 5 quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Lục Giam lúc này mới phát hiện bạn gái mình cùng Lâm Tiêu mỗi người ôm một bình rượu, vui vẻ uống như uống Sprite.
Chân mày anh nhảy lên, đi qua, cầm lấy bình rượu lắc lắc, thật giỏi, uống thấy cả đế bình.
Tô Diệc thoạt nhìn không có gì khác biệt, ánh mắt sáng quắc, cô bắt lấy tay áo Lục Giam, cười nói:"Thì ra anh, Hứa Thuần cùng Lâm Tiêu học cùng trường cao trung a."
"Anh muốn uống rượu không? Em nói anh này, rượu vải này uống rất ngon, cũng không làm say người."
"Đứng lên, phải trở về ngủ rồi." Anh nói.
Tô Diệc cười hì gì giang hai cánh tay:" Muốn ông xã ôm lên mới có thể đứng."
Lục Giam rũ mắt nhìn cô, trái tim đập mạnh hơn một chút.
Tô Diệc thấy anh không phản ứng, chu miệng, cánh tay quơ quơ. Tửu lượng của cô thật sự vẫn tốt, lúc này cô xác định mình chắc chắn không say, chỉ là có chút....phấn khởi."
"Tác dụng của rượu vải rất chậm, nếu đã say, thì một ngày một đêm cũng có thể chưa tỉnh lại." Hứa Thuần đã đi đến, một bên vừa nói một bên vừa chặn ngang người Lâm Tiêu bế lên.
Lâm Tiêu thật sự là có chút say, đột nhiên bị người ta bế lên, theo bản năng mà quơ tay lung tung phản kháng, chỉ nghe một tiếng "Bang" giòn tan, Hứa Thuần ăn trọn một cái tát.
Cái tát này sức không nhỏ, mặt Hứa Thuần cũng bị lệch qua một bên, Lục Giam nhìn cũng thấy đau thay anh ta.
"Thao!" Hứa Thuần nhịn không được chửi thề, mắt đen nặng nề nhìn cô gái trong ngực, cuối cùng bất đắc dĩ nói:" Kiên nhẫn cả đời của lão tử đều dùng hết trên người em."
Nói xong, ôm Lâm Tiêu nhanh chóng rời đi.
Lục Giam cười lắc đầu, anh cảm thấy ít nhất mình còn may mắn ---- Tô Diệc có uống say cũng sẽ không đánh người đi.
Tô Diệc là chính mình trở về.
Lục Giam đưa cô trở lại phòng, cô lôi kéo không cho anh đi:"Anh ngủ cùng em!"
Ngủ, cùng, cô? Nha đầu này có biết mình đang nói gì không, thật cho anh là Liễu Hạ Huệ sao?
Lục Giam ôn nhu dỗ cô:" Em không phải thích nơi này sao? Chúng ta ở lại chơi hai ngày, sáng mai anh dẫn em đi ngắm mặt trời mọc, còn có...."
Anh còn chưa nói xong, môi đã bị Tô Diệc lấp kín.
Không khí ái muội tăng lên, cô nhắm chặt hai mắt, lông mi vì khẩn trương mà run rẩy. Hành vi của cô bây giờ có thể hiểu được là ----Mượn rượu làm loạn.
Tô Diệc nghĩ thầm:" Cô đã biểu hiện đến như vậy, anh hẳn là hiểu đi?
Quanh hơi thở đều là mùi hương rượu vải, thiếu nữ trẻ tuổi dính sát vào người mình, hô hấp lên xuống của cô anh có thể cảm nhận được rõ ràng, dẫn đến làm cho bụng nhỏ anh muốn bùng khói lên.
Nhưng là Lục Giam vẫn không nhúc nhích.
Anh dùng hết năng lực của bản thân để áp chế dục vọng của chính mình, chỉ sợ không cẩn thận liền đem cô nuốt vào bụng, chỉ có thể cứng đờ mà tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào này.
Tô Diệc nào hay biết nội tâm Lục Giam giãy dụa, hôn nửa ngày, thấy anh vẫn không có phản ứng, vừa thẹn vừa bực, chỉ cảm thấy đúng là da mặt mình quá dày, anh rõ ràng là chẳng có thái độ gì, đột nhiên buông anh ra, thở phì phì mà mở cửa ra, hạ lệnh đuổi khách.
"Anh đi đi." Cô nghĩ mình về sau sẽ không bao giờ làm chuyện mất mặt như vậy nữa.
"Sao em lại nóng giận như vậy chứ?" Lục Giam đem cửa đóng lại, duỗi tay muốn ôm cô, lại bị gạt ra.
"Anh không yêu em?" Tô Diệc tức giận nói.
"Sao anh lại không yêu em chứ?"
Lời này muốn nói thế nào? Nói mình cầu hoan nhưng bị cự tuyệt?!
"Anh đi ra ngoài đi, em muốn tắm rửa." Tô Diệc đẩy thân hình cao lớn của chàng trai ra, chạy vào toilet.
Bởi vì tâm tình không tốt, cô tắm cũng thật chậm. Tắm rửa xong, lau mình thổi tóc thì cũng nửa giờ.
Mở cửa đi ra, thế mà Lục Giam vẫn còn ở đây.
"Anh thế nào vẫn còn ở đây?" Cô hỏi.
"Anh sợ bóng tối, muốn ngủ cùng em." Lục Giam nói dối trắng trợn.
Vụng về lấy cớ!
Tô Diệc cái gì cũng không nói, kéo chăn ra nằm xuống, để cho anh một cái ót thở phì phì.
Lục Giam nhấp nháy môi, cũng không nói gì, đi vào toilet.
Nghe tiếng nước, Tô Diệc lại đối với cái gối bông mềm mà liên hoàn chưởng. Một bên đánh một bên còn lẩm bẩm:"Quỷ chán ghét"; "Dưa ngốc"; "Đại móng heo."
Giống như bệnh tâm thần mà phát tiết trong chốc lát, cô mở điện thoại lên, mở ra một cái app của nữ hoàn toàn nặc danh, đây là sau khi cô lên trình duyệt hỏi thì tìm được.
Cô viết vấn đề: [Kiểm tra xem con trai có phải là Liễu Hạ Huệ không thì làm thế nào?]
[Em gái, chị lấy kinh nghiệm của người từng trải nói cho em biết, chàng trai của em chắc chắn là gay. Chị trước kia cũng như vậy. Anh ta còn đặc biệt thâm tình nói sẽ ở bên cạnh chị đến cuối cuộc đời, chị đây liền dễ dàng tin tưởng, còn lệ rơi khắp nơi, tin tưởng đó là chàng trai của mình suốt đời. Không lâu sau, chị phát hiện anh ta cùng người con trai khác hôn môi trong phòng.]
[Nếu là tôi--- sẽ nghĩ xem cây gậy kia để làm gì? Cô cùng một cái chăn, anh ta sẽ chọn cái nào.]
[Nam nữ với nhau thì làm gì có chuyện cùng nằm trên một chiếc giường nói chuyện phím chứ? Chỉ trò chuyện rồi lại trò chuyện sao?]
[Hai người là cùng nhau nằm chơi <>]
[Có đôi khi chàng trai nhiệt tình trên giường cũng là một lời khen cho cô gái, em gái, nên suy nghĩ lại a.]
[Chỉ có tôi là cảm thấy nam nhân cũng rất khó khăn sao? Lên giường sẽ bị nói quen chỉ vì lên giường, không lên giường thì lại bị nói có vấn đề!]
[Cậu ta một chút hứng thú cũng không có? Chàng trai như vậy chắc chắn là bị ED. Chàng trai như vậy còn không mau bỏ đi, giữ lại chơi Trung Thu sao?]
.......
Lục Giam tắm rất mau, cô còn chưa xem xong thì anh đã mặc áo choàng tắm đi ra.
Du: Có ai thấy điểm khác thường của chương này không, là chương này dài gấp 2 lần những chương khác đấy, dài quá đi thôi:((
Đậu móa, không thể lại nghĩ đến nữa.
Thật là đáng sợ.
Cô mạnh mẽ lắc lắc đầu, lại đem độ ấm hạ thấp xuống chút, muốn đem những cái rối tung kia đẩy ra khỏi đầu.
Từ phòng tắm đi ra, Tô Diệc mặc áo tắm dài, trùm tóc, ngồi xếp bằng trên mép giường, mở trình duyệt điện thoại ra tìm kiếm: < Vì sao nữ sinh lại nằm mơ giấc mộng xấu hổ?> ; <Vì sao lại nằm mơ đẩy ngã bạn trai?>
10 phút sau, cô nhẹ nhàng thở ra. Nghe nói ở trước tuổi 45, nam sinh và nữ sinh nằm mộng xuân là 100% cùng 75%, nam nữ thành niên đều có hormone phân bố, khi hormone đạt tới ngưỡng nhất định mà không được phóng thích, sẽ dễ bị kích thích và nằm mộng.
Cho nên, đây là bình thường, cô chỉ là bị kích thích một chút thôi.
Tô Diệc đinh ninh cho là như vậy để củng cố bản thân mình.
Nhưng mà thời điểm Lục Giam cùng cô ăn bữa sáng, cô vẫn mặt đỏ tim đập mạnh không dám nhìn anh.
Lục Giam trơ mắt nhìn Tô Diệc hết đem đậu đỏ đậu nành trét hết lên bánh mì, hơi hơi nhướng mày. Tô Diệc ăn một ngụm bánh mì, mới cảm thấy không đúng, có chút xấu hổ mà nhìn về phía Lục Giam, bắt gặp ánh mắt đang tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm cô.
Cô khụ một tiếng:" Đúng rồi, hôm qua anh nói, anh là diễn vai nam chủ sư phó Thanh Huyền Thượng Quân sao?"
Lục Giam ừ một tiếng, một lần nữa lấy mứt trái cây trét đều lên bánh mì đưa cho Tô Diệc, sau đó nói:" Em có muốn nhìn xem đóng phim là như thế nào không? Nếu muốn thì chút nữa chúng ta cùng đi."
"Được a được a." Tô Diệc mạnh mẽ gật đầu.
Bầu trời trên cao xanh thẳm, mây là nửa trong suốt nửa trắng muốt, cây cỏ non xanh tươi tốt, rừng núi không dính âm thanh của bụi trần. Cách đó không xa trên vách núi là những bụi hoa hồng, lá xanh hoa hồng, đẹp không sao tả nổi... Nhìn cảnh đẹp trước mắt, Tô Diệc mới hiểu rõ thế nào là vẻ đẹp kỳ diệu của thiên nhiên.
Nước sông là một màu xanh ngọc uông bích, chậm rãi chuyển động, tạo nên những đợt sóng lăn tăn.
"Cut!" Theo tiếng hô của Hứa Thuần ngồi phía sau máy ảnh, thư ký trường quay giơ bảng phân cảnh "Bang" một tiếng đóng lại, nhân viên công tác tiến lên gỡ dây cáp thép cho Lục Giam.
Tô Diệc chạy tới, đưa hình nước cho anh, hỏi:"Anh có ổn không?"
Sắc mặt Lục Giam trắng bệch, gật gật đầu:"Còn được."
Đã tới thời gian ăn trưa, Tô Diệc nhận cơm giúp anh, tìm chiếc ghế đá thiên nhiên ngồi xuống.
Cơm hộp của đoàn phim vẫn đầy đủ vị, nhìn rất ổn. Bất quá Lục Giam đã lăn lộn cả một buổi sáng, nên chẳng muốn ăn uống gì.
Tô Diệc đau lòng không chịu được, khuyên anh:" Nguyên liệu nấu ăn ở đây đều rất tươi mới,ít nhiều cũng ăn một chút, nếu không làm sao có thể trụ đến buổi chiều chứ?"
Lục Giam cởi đạo bào, mặc nguyên bộ trang phục màu trắng bên trong, dựa vào thân cây mà rũ mắt nhìn cô, lấy hộp cơm trong tay cô để xuống đất, sau đó ôm cô tới, có thâm ý khác mà nhìn cô:" Anh nếu ngoan ngoãn ăn cơm, có phải nên thưởng chút gì không?"
Vừa nói vừa dùng ngón trỏ vuốt vuốt môi cô.
Người này..... Tô Diệc nuốt một ngụm nước bọt. Tốt đi, play không có, nhưng kiss có thể đi.
Đối mặt với người bạn trai phiên bản tiên hiệp, cô thật sự nhịn không nổi, cũng không nghĩ sẽ nhẫn nhịn. Cô nhìn trái nhìn phải, không có ai cả, cô liền chủ động hôn đến.
10 phút sau, Tô Diệc đỏ mặt từ thân cây đi ra, ngay sau đó Lục Giam cũng đi ra.
Một màn này đều bị Hứa Thuần nhìn thấy, anh ta hơi hơi nhướng mày, ở trong lòng nói:" Rõ ràng như ban ngày đấy, chàng trai!"
Ngày hôm sau, đoàn phim ngồi xe mấy km đến ngoại thành Thạch Lâm để quay chụp, cho nên Tô Diệc liền ở phòng trọ.
Cô tùy ý mà đi lại, đột nhiên có thứ gì lướt qua bàn chân cô, cô dừng lại, giương mắt nhìn thử. Chỉ thấy một con mèo thân đen sáng bóng, đang đứng ở một bên nhìn cô.
Tròng mắt của nó màu hoàng kim, vô cùng xinh đẹp, nó cứ lười biếng đứng nhìn cô.
"Thực sự rất ngoan." Phía sau vang lên âm thanh điềm mỹ.(*)
(*) điềm tĩnh+ đẹp đẽ
Tô Diệc quay đầu, là một cô gái với diện mạo cũng vô cùng điềm mỹ. Gương mặt tin xảo, tóc dài được buộc đuôi ngựa, đôi mắt to, lúc này cười tươi đi về phía cô.
"A, đây là mèo của em?" Tô Diệc nói.
Cô gái ừ một tiếng, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt con mèo rồi vuốt lông cho nó.
Bởi vì Tô Bánh, Tô Diệc thật sự rấy thích các loại mèo chó bé bé như thế. Vì thế, cô cũng ngồi xổm xuống cùng nhau nói chuyện phím.
"Nó tên là gì?"
"Đại Bạch."
Mèo đen đặt tên Đại Bạch?
Tô Diệc cười, cô gái kế bên nhìn có lẽ tuổi chỉ cao cỡ nữ sinh trung học, đúng là nghịch với tuổi dậy thì.
"Chị tên Tô Diệc, còn em?"
"Tớ tên Lâm Tiêu."
"Em đến chơi sao? Em là cùng ai tới? Người thân làm việc ở đoàn phim sao?" Nơi đây là phòng trọ đã được đoàn phim <> bao trọn, cũng không có vị khách nào khác.
Cô gái cười ngọt ngào, từ túi áo lấy ra một thẻ công tác:" Tớ đã thành niên, tớ là biên kịch."
Tô Diệc:"......."
Cô đã từng nghe Lục Giam nói qua, biên kịch của bộ phim cũng chính là tác giả, nói cách khác.....
"Cậu chính là Tịch Nhan Đại Đại?" Tô Diệc hưng phấn buột miệng thốt ra.
(Không biết phải để xưng hô làm sao nữa!!)
Cô gái gật gật đầu.
"A, cậu chính là tác giả tớ thích nhất trên Tấn Giang,không ai sánh được. Tiểu thuyết của cậu tớ đều xem qua." Nói xong lấy điện thoại ra mở App Tấn Giang, không nghĩ tới lại nhanh chóng cất lại.
Tô Diệc có chút xấu hổ.
Lâm Tiêu rất có thiện ý giải thích:"Không sao."
"Có thể ký tên cho tớ không?"
"Có thể a."
Bởi vì ở phòng trọ không có ai khác, hai người tuổi cũng xấp xỉ nhau, cho nên sau 1 giờ, Tô Diệc đã kêu cô ấy là Tiêu Tiêu.
Tô Diệc vừa trở về phòng liền nhận được tin nhắn của bạn tốt Kiều Gia Ninh.
Hai người dù không ở cạnh nhau nhưng cũng hết sức lảm nhảm. Cô trước hết gửi cho chị em tốt những tấm ảnh phong cảnh thiên nhiên ở cổ trấn.
Kiều Gia Ninh: [ Oa, quá đẹp, nhân gian tiên cảnh a!]
Tô Diệc: [ Ân ân, đúng là tiên cảnh chốn nhân gian, một năm bốn mùa đều mây khói lượn lờ, quá đẹp! Hơn nữa du khách cũng rất nhiều, cậu cùng Tô Tần có cơ hội thì tới chơi.]
Kiều Gia Ninh:[ Ôi, anh ấy hiện tại đang tìm nơi để thực tập, làm gì còn thời gian a.]
Gửi xong tin này, Kiều Gia Ninh lười gõ chữ, dứt khoát gọi video đến, Tô Diệc dựa vào cạnh giường cùng cô nàng nói chuyện phiếm.
Kiều Gia Ninh nói:"Chàng trai của cậu đây là muốn xuất đạo sao?"
Tô Diệc lắc đầu:" Anh ấy không có cái ý tưởng này, hơn nữa hình như anh ấy cũng chẳng có lời thoại gì."
Kiều Gia Ninh nga một tiếng.
Hai cô là ngoại trừ nam nhân ra thì có thể chia sẻ tất cả mọi thứ với nhau. Trò truyện trò truyện mãi, đề tài liền chạy đến chủ đề quen thuộc. Kiều Gia Ninh đĩnh đạc hỏi:" Cậu cùng Lục Giam rốt cuộc đã đến giai đoạn nào rồi? Có hoàn thành giai đoạn kia chưa?"
Tô Diệc nghĩ đến giấc mộng xấu hổ kia, gương mặt liền nóng lên, ôm đầu gối tay mà nói:"Uy! Ninh quý nhân bình tĩnh, ta chỉ cùng anh ấy đi công tác thôi."
Kiều Gia Ninh cười đến đáng khinh:" Công tác còn không phải càng thuận lợi để lăn giường sao? Cái này có thể hiểu được a. Nhưng dù gì ta cũng là Ninh quý nhân độ nhân độ lượng, sẽ không ăn giấm. Hoàng thượng, người chỉ cần nhớ rằng Duyên Hi Cung luôn mở cửa chào đón người."
Tô Diệc:"......"
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là cứ hỏi:" Ninh Ninh, tớ hỏi cậu này, Tô Tần trước và sau khi chuyện kia thì có gì thay đổi không?"
Kiều Gia Ninh vốn là đang gác điện thoại ở một chỗ, nằm bắt chéo chân cùng cô nói chuyện. Vừa nghe vấn đề này, liền ngồi bật dậy, cúi đầu trầm tư một hồi.
"Cậu đừng nói, biến hóa rất lớn nữa là khác."
Tô Diệc lắc đầu thở dài,:"Quả nhiên nam nhân đều là đại móng heo suy nghĩ bằng nửa thân dưới, có được liền không biết quý trọng."
Kiều Gia Ninh liếc cô một cái:"Cậu nghĩ cái gì thế, ý tớ là Tô Tần đối với tớ càng tốt hơn. Hài hòa trong sinh hoạt X có thể giúp cho tình cảm nam nữ càng sâu sắc hơn, còn có lợi cho sức khỏe. Tớ nói cho cậu biết, có người yêu mang đến sự vui sướng, đó là tinh thần cùng thể xác đều kết hợp, con gái cũng được hưởng thụ một phía. Hai người quen nhau một thời gian dài như vậy rồi, cậu còn không cho anh ấy, thật biết làm người ta nôn nóng. Lục Giam cũng thật biết chịu đựng."
Tô Diệc:"..... Là chính anh ấy không cần mà."
Kiều Gia Ninh hoảng sợ:" Có phải anh ấy không được không? ED(*)?"
(*) Mời tra Google để biết thêm chi tiết:)))
Tô Diệc vội vàng lắc đầu.
Kiều Gia Ninh tấm tắc thở dài:"Lục Giam đúng là cực phẩm chính nhân quân tử a, hiện tại nam nhân mà quản được nửa thân dưới của mình đúng thật còn rất ít. Bất quá tớ nói thật, anh ấy tôn trọng cậu, cậu cũng phải thông cảm cho anh ấy. Cậu không thể cứ để cho anh ấy nghẹn, sẽ nghẹn chết đấy! Đó chính là ảnh hưởng hạnh phúc nửa đời sau của cậu." Sau đó lại phổ cập cho Tô Diệc những kiến thức về khoa học, gián đoạn lúc hứng thú sẽ khiến thân thể nam nhân chịu tổn thương, lâu dài tuy không thành bệnh, nhưng lại gây ảnh hưởng trong lòng.
Cắt đứt cuộc gọi, Tô Diệc cảm thấy chị em tốt nói không phải không có lý. Đối với một chàng trai bình thường, một khi lửa đã bùng cháy lên mà không được dập tắt, đúng là có chút tàn nhẫn.
Cô nhìn pin điện thoại, phát hiện chỉ còn 20% liền đi tìm đồ sạc. Cũng không biết thế nào, điện thoại vẫn luôn hiện "Không phù hợp"
Cô vò đầu, chuông cửa vang lên, là Lục Giam đã trở về.
Nghe điện thoại cô không ăn điện, anh nhận lấy kiểm tra. Đây cũng là lý do có bạn trai thật tốt, nếu không thì ai xem giúp đây.
Vì thế Tô Diệc nói:" Hôm nay em có mua quả dương mai(*) và mận, anh nếm thử đi."
(*) hay còn gọi là quả dâu rượu hoặc thanh mai đỏ.
Lục Giam:"Được."
Chờ cô rửa sạch trái cây, Lục Giam cũng đem điện thoại sửa xong:"Đuôi cắm có vấn đề, giờ thì có thể sạc rồi."
Tô Diệc khen anh:" Bạn trai em tốt nhất."
Rửa sạch quả dương mai đến sáng bóng, càng làm cho tay Tô Diệc thêm trắng nõn. Cô cầm lấy một quả đưa đến bên miệng Lục Giam:" Em mới ăn một quả, rất ngọt nha."
Lục Giam cười cúi đầu ở trên tay cô cắn một cái.
"Ngọt chứ? Mẹ em thường làm rượu dương mai, mùa hè mà ướp lạnh thì hương vị vô cùng tuyệt. Tương lai chúng ta cũng tự mình làm rượu dương mai, rượu nho, còn có rượu hoa quế, 5 năm sau lấy ra chắc chắn hương vị không tồi."
Lục Giam khóe môi mỉm cười, nghe cô nói chuyện. Anh thích nghe cô nói về tương lai của bọn họ, có cảm giác năm tháng, làm đáy lòng anh cũng có chút chờ mong.
Nghĩ đến đây, nét cười trên mặt anh càng tăng thêm, đôi mắt sáng lấp lánh, lộ ra một hàm răng trắng đều thẳng tắp, không cần nói cũng biết có bao nhiêu vui vẻ.
Tuy nói Lục Giam cười rất đẹp, chính là....có chút không hiểu tại sao. Tô Diệc nhìn anh, nghĩ thầm:" Đứa nhỏ này, ăn dương mai thôi mà có thể vui vẻ như vậy sao?"
Lục Giam cũng cầm dương mai đút cô:"Em cũng ăn đi."
"Anh, bị làm sao thế?"
"Anh cao hứng a." Nói xong còn nhìn vào đôi mắt cô, cười đến càng thoải mái:"Há miệng nào."
Tô Diệc cảm thấy anh hôm nay có điểm không thích hợp, trong lòng nao nao làm cho dương mai trong miệng có hương vị gì cũng chẳng biết.
Lục Giam cúi đầu, cười nói ở bên tai cô:" Em tối qua mơ thấy anh sao?" Dừng một chút, nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của cô, tiếp tục nói:" Còn đem anh đẩy ngã?"
"Khụ khụ khụ...." Tô Diệc bị sặc, một tay che ngực ho liên tục.
Lục Giam ôn nhu mà vỗ lưng cho cô.
"Anh anh anh anh......" Tô Diệc cả kinh nói lắp.
Lục Giam cười cầm điện thoại cô lắc lắc:" Vừa rồi vô tình nhìn thấy."
Cô vì sao lại không xóa lịch sử tìm kiếm? Lại để cho anh thấy như vậy chứ?
Thật không còn mặt mũi gặp ai nữa!
Lục Giam nhìn bộ dáng xấu hổ của cô, chậm rãi nói:" Không nghĩ tới Tô bảo bảo nhà chúng ta lại có một mặt cuồng dã như vậy."
Tô Diệc không còn chỗ dung thân, cô đen mặt đứng lên, lại bị Lục Giam bắt lấy cổ tay.
Anh nói:"Đêm nay có tiệc đóng máy, Hứa Thuần cũng mời em đến tham gia."
"Không đi, không ăn." Tô Diệc mặt vô biểu cảm.
"Không ăn anh sẽ đau lòng." Lục Giam nén cười:"Hơn nữa, phải ăn no thì mới có sức để đẩy ngã anh chứ, Tô bảo bảo của anh."
A a a, tên hỗn đản này!
"Anh câm miệng!" Tô Diệc nghiến răng nghiến lợi nói. Cô bắt lấy cổ tay anh, muốn cho anh biết sự lợi hại. Nào biết người kia sớm đã biết ý đồ của cô, Tô Diệc vừa động thủ đã bị anh bắt được, sau đó cực nhanh mà đảo khách thành chủ, đem người cố định chặt chẽ trước ngực.
Lục Giam động tác tuy mạnh mẽ, nhưng lại không thô lỗ, anh khống chế sức lực của mình sợ làm đau cô.
Lưng Tô Diệc dán vào ngực anh, nửa người trên hoàn toàn không thể động đậy. Cô muốn dùng chân dẫm anh thì anh né được, muốn dùng cái ót đánh vào cằm anh thì anh cũng tránh được. Tô Diệc tức giận mà a a kêu to, ngược lại Lục Giam còn đưa ra một bàn tay xoa xoa đầu cô, buồn nôn nói:" Tô bảo bảo của anh ngày càng nghịch ngợm."
"Anh buông em ra."
"Gọi một tiếng dễ nghe nào.
"Ông xã ~~~~"
Nghe hai chữ đó, cả người Lục Giam như bị nhấn phải nút tạm dừng. Vừa rồi Tô Diệc còn tức giận đến mức dậm chân, vậy mà đột nhiên thanh âm lại làm nũng mà kêu anh, còn là cái xưng hô chưa bao giờ sử dụng, đúng là muốn mạng mà.
Cảm thấy người kia hoàn toàn không còn lực đạo, Tô Diệc không chút suy nghĩ, xoay người nhào về phía Lục Giam. Chàng trai bị đâm mạnh lùi về sau, ngã xuống giường, Tô Diệc liền ghé vào trước ngực anh.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, đắc ý mà trụ cổ anh:" Anh còn dám khi dễ em không?"
Không chỉ như thế, cô còn ở trên người anh lộn xộn, hô hấp Lục Giam càng thêm nghiêm trọng, anh phải nín thở, đỏ tai mà nói với cô:" Đừng náo loạn, mau đứng lên."
Tô Diệc hắc một tiếng, ngồi dậy xoa eo:" Sợ rồi sao, không dám khi dễ em nữa?"
Trán Lục Giam toát mồ hôi,ngực kịch liệt phập phồng, thanh âm khàn khàn như đang liều mạng áp chế cái gì:" Em,đứng, lên."
Tô Diệc rốt cuộc cũng bất tri bất giác cảm thấy có chỗ không thích hợp, cô là đang ngồi ở phần bụng dưới của Lục Giam, giờ phút này cô rõ ràng cảm nhận có cái gì đỉnh đỉnh vào người.
Tô Diệc lúng túng lập tức đứng lên, "vèo" một tiếng leo xuống giường, đi cũng như chạy vọt vào toilet.
Lục Giam nằm ở trên giường một hồi lâu, thẳng đến khi cơ thể bình thường trở lại mới ngồi dậy.
Tô Diệc rốt cuộc vẫn là đi tiệc đóng máy.
Lục Giam cùng Hứa Thuần ngồi cùng nhau, hai người đang thảo luận về ca khúc chủ đề của bộ phim. Tô Diệc nói với anh một tiếng, liền ngồi cạnh Lâm Tiêu.
Hai tiểu cô nương này không phải dạng khó ở chung, Tô Diệc và Lâm Tiêu đều vô cùng phấn khích, rất nhanh đã như quen biết từ thuở nào.
Trong bữa tiệc có rượu vải, là loại có một nữa là vải, một nửa là nước gạo, uống trong miệng rất ngọt, giống như mật ong, hương vị thật tuyệt. Hai cô mỗi người uống hơn nửa bình.
Bọn Hứa Thuần ngày mai liền phải về Bắc Kinh để bắt đầu hậu kỳ chế tác, cho nên bữa cơm này thật náo nhiệt cũng thật tốc độ. Toàn bộ đoàn phim đã quay ở cổ trấn này gần 3 tháng, những địa điểm dạo chơi sớm đã đi hết, cho nên cơm nước xong, mọi người tốp 3 tốp 5 quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Lục Giam lúc này mới phát hiện bạn gái mình cùng Lâm Tiêu mỗi người ôm một bình rượu, vui vẻ uống như uống Sprite.
Chân mày anh nhảy lên, đi qua, cầm lấy bình rượu lắc lắc, thật giỏi, uống thấy cả đế bình.
Tô Diệc thoạt nhìn không có gì khác biệt, ánh mắt sáng quắc, cô bắt lấy tay áo Lục Giam, cười nói:"Thì ra anh, Hứa Thuần cùng Lâm Tiêu học cùng trường cao trung a."
"Anh muốn uống rượu không? Em nói anh này, rượu vải này uống rất ngon, cũng không làm say người."
"Đứng lên, phải trở về ngủ rồi." Anh nói.
Tô Diệc cười hì gì giang hai cánh tay:" Muốn ông xã ôm lên mới có thể đứng."
Lục Giam rũ mắt nhìn cô, trái tim đập mạnh hơn một chút.
Tô Diệc thấy anh không phản ứng, chu miệng, cánh tay quơ quơ. Tửu lượng của cô thật sự vẫn tốt, lúc này cô xác định mình chắc chắn không say, chỉ là có chút....phấn khởi."
"Tác dụng của rượu vải rất chậm, nếu đã say, thì một ngày một đêm cũng có thể chưa tỉnh lại." Hứa Thuần đã đi đến, một bên vừa nói một bên vừa chặn ngang người Lâm Tiêu bế lên.
Lâm Tiêu thật sự là có chút say, đột nhiên bị người ta bế lên, theo bản năng mà quơ tay lung tung phản kháng, chỉ nghe một tiếng "Bang" giòn tan, Hứa Thuần ăn trọn một cái tát.
Cái tát này sức không nhỏ, mặt Hứa Thuần cũng bị lệch qua một bên, Lục Giam nhìn cũng thấy đau thay anh ta.
"Thao!" Hứa Thuần nhịn không được chửi thề, mắt đen nặng nề nhìn cô gái trong ngực, cuối cùng bất đắc dĩ nói:" Kiên nhẫn cả đời của lão tử đều dùng hết trên người em."
Nói xong, ôm Lâm Tiêu nhanh chóng rời đi.
Lục Giam cười lắc đầu, anh cảm thấy ít nhất mình còn may mắn ---- Tô Diệc có uống say cũng sẽ không đánh người đi.
Tô Diệc là chính mình trở về.
Lục Giam đưa cô trở lại phòng, cô lôi kéo không cho anh đi:"Anh ngủ cùng em!"
Ngủ, cùng, cô? Nha đầu này có biết mình đang nói gì không, thật cho anh là Liễu Hạ Huệ sao?
Lục Giam ôn nhu dỗ cô:" Em không phải thích nơi này sao? Chúng ta ở lại chơi hai ngày, sáng mai anh dẫn em đi ngắm mặt trời mọc, còn có...."
Anh còn chưa nói xong, môi đã bị Tô Diệc lấp kín.
Không khí ái muội tăng lên, cô nhắm chặt hai mắt, lông mi vì khẩn trương mà run rẩy. Hành vi của cô bây giờ có thể hiểu được là ----Mượn rượu làm loạn.
Tô Diệc nghĩ thầm:" Cô đã biểu hiện đến như vậy, anh hẳn là hiểu đi?
Quanh hơi thở đều là mùi hương rượu vải, thiếu nữ trẻ tuổi dính sát vào người mình, hô hấp lên xuống của cô anh có thể cảm nhận được rõ ràng, dẫn đến làm cho bụng nhỏ anh muốn bùng khói lên.
Nhưng là Lục Giam vẫn không nhúc nhích.
Anh dùng hết năng lực của bản thân để áp chế dục vọng của chính mình, chỉ sợ không cẩn thận liền đem cô nuốt vào bụng, chỉ có thể cứng đờ mà tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào này.
Tô Diệc nào hay biết nội tâm Lục Giam giãy dụa, hôn nửa ngày, thấy anh vẫn không có phản ứng, vừa thẹn vừa bực, chỉ cảm thấy đúng là da mặt mình quá dày, anh rõ ràng là chẳng có thái độ gì, đột nhiên buông anh ra, thở phì phì mà mở cửa ra, hạ lệnh đuổi khách.
"Anh đi đi." Cô nghĩ mình về sau sẽ không bao giờ làm chuyện mất mặt như vậy nữa.
"Sao em lại nóng giận như vậy chứ?" Lục Giam đem cửa đóng lại, duỗi tay muốn ôm cô, lại bị gạt ra.
"Anh không yêu em?" Tô Diệc tức giận nói.
"Sao anh lại không yêu em chứ?"
Lời này muốn nói thế nào? Nói mình cầu hoan nhưng bị cự tuyệt?!
"Anh đi ra ngoài đi, em muốn tắm rửa." Tô Diệc đẩy thân hình cao lớn của chàng trai ra, chạy vào toilet.
Bởi vì tâm tình không tốt, cô tắm cũng thật chậm. Tắm rửa xong, lau mình thổi tóc thì cũng nửa giờ.
Mở cửa đi ra, thế mà Lục Giam vẫn còn ở đây.
"Anh thế nào vẫn còn ở đây?" Cô hỏi.
"Anh sợ bóng tối, muốn ngủ cùng em." Lục Giam nói dối trắng trợn.
Vụng về lấy cớ!
Tô Diệc cái gì cũng không nói, kéo chăn ra nằm xuống, để cho anh một cái ót thở phì phì.
Lục Giam nhấp nháy môi, cũng không nói gì, đi vào toilet.
Nghe tiếng nước, Tô Diệc lại đối với cái gối bông mềm mà liên hoàn chưởng. Một bên đánh một bên còn lẩm bẩm:"Quỷ chán ghét"; "Dưa ngốc"; "Đại móng heo."
Giống như bệnh tâm thần mà phát tiết trong chốc lát, cô mở điện thoại lên, mở ra một cái app của nữ hoàn toàn nặc danh, đây là sau khi cô lên trình duyệt hỏi thì tìm được.
Cô viết vấn đề: [Kiểm tra xem con trai có phải là Liễu Hạ Huệ không thì làm thế nào?]
[Em gái, chị lấy kinh nghiệm của người từng trải nói cho em biết, chàng trai của em chắc chắn là gay. Chị trước kia cũng như vậy. Anh ta còn đặc biệt thâm tình nói sẽ ở bên cạnh chị đến cuối cuộc đời, chị đây liền dễ dàng tin tưởng, còn lệ rơi khắp nơi, tin tưởng đó là chàng trai của mình suốt đời. Không lâu sau, chị phát hiện anh ta cùng người con trai khác hôn môi trong phòng.]
[Nếu là tôi--- sẽ nghĩ xem cây gậy kia để làm gì? Cô cùng một cái chăn, anh ta sẽ chọn cái nào.]
[Nam nữ với nhau thì làm gì có chuyện cùng nằm trên một chiếc giường nói chuyện phím chứ? Chỉ trò chuyện rồi lại trò chuyện sao?]
[Hai người là cùng nhau nằm chơi <>]
[Có đôi khi chàng trai nhiệt tình trên giường cũng là một lời khen cho cô gái, em gái, nên suy nghĩ lại a.]
[Chỉ có tôi là cảm thấy nam nhân cũng rất khó khăn sao? Lên giường sẽ bị nói quen chỉ vì lên giường, không lên giường thì lại bị nói có vấn đề!]
[Cậu ta một chút hứng thú cũng không có? Chàng trai như vậy chắc chắn là bị ED. Chàng trai như vậy còn không mau bỏ đi, giữ lại chơi Trung Thu sao?]
.......
Lục Giam tắm rất mau, cô còn chưa xem xong thì anh đã mặc áo choàng tắm đi ra.
Du: Có ai thấy điểm khác thường của chương này không, là chương này dài gấp 2 lần những chương khác đấy, dài quá đi thôi:((
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook