Nam Thần Hoàn Mỹ
Chương 68

Ăn qua cơm chiều, Chu Kết Thu đặc biệt thấu tình đạt lý mà nói với cặp tình lữ:"Các con đã lâu không gặp, khẳng định có rất nhiều điều muốn nói, đi đi, đi đi, đừng mắt đưa mày lại nữa."

Tô Diệc cười hì hì, bảo đảm nói:"Con trước 10 giờ sẽ về."

Bên ngoài mưa đã tạnh, toàn bộ đồ được gột rửa sạch sẽ, trong không khí mang đầy hơi nước cùng hương tươi mát của cây cối.

Tô Diệc mua hai cây kem, hai người vừa đi vừa ăn.

Lục Giam ăn kem là cắn để ăn, chờ anh ăn xong, phát hiện bạn gái của mình là liếm xung quanh kem thành những viên tròn.

Cô ăn thật sự rất nghiêm túc, cũng thực thỏa mãn. Đầu lưỡi bóng đỏ bừng bừng duỗi ra, giống như mèo con mà liếm liếm, mềm mại nhẹ nhàng.

Anh thầm than một tiếng, sao lại có người đáng yêu như vậy chứ!!!

Lục Giam đột nhiên lấy đi cây kem của cô, cúi đầu xuống. Tô Diệc không liếm được cây kem, mà là đụng vào môi Lục Giam.

A a a, cái gì a, vẫn là trên đường lớn, rất rất nhiều người --- bác gái đang khiêu vũ, các đứa trẻ đang chơi đùa...

Tô Diệc thật nhanh mặt đỏ lên.

Không chờ cô kháng nghị, Lục Giam đã buông lỏng cô ra.

Tô Diệc giả vờ tức giận:" Đều tại anh, kem tan hết rồi."

Lục Giam cười xoa xoa đầu cô.

Tô Diệc đột nhiên đứng lại,nhìn logo trên áo anh,:"Không nghĩ tới anh lại hiểu em như vậy, em xác thực là từ trước nay chưa từng nghĩ sẽ rời xa mẹ, với em mà nói, mẹ ở đâu, em ở đấy."

"Cho nên anh đã nói, anh sẽ đến phía nam. Em ở đâu, anh liền ở đó." Lục Giam duỗi tay lau một ít chocolate trên khóe môi cô.

Tô Diệc lắc đầu, có chút tự giễu nói:" Không, anh không hiểu, em và anh là bất đồng, cho đến hôm nay, tương lai của em không có cái gì rõ ràng. Khi còn nhỏ, em muốn làm giáo viên, muốn làm bác sĩ, nhà khoa học. Nhưng hiện tại em lại đang học khoa văn học."

"Em là một người bình thường đến cực điểm, đa số thời điểm đều là nước chảy bèo trôi, từng bước bước đi. Người khác học tập em cũng không học tập, người khác làm gì em cũng có thể làm theo, không có một chút ý tưởng của chính mình. Thành tích cũng là hỗn tạp, thường xuyên lấy thành tích 985 điểm để an ủi mình."

"Lúc trước chọn ngành học này, cũng chỉ là nghĩ sẽ làm một viên chức nho nhỏ ở trong công ty của dượng em. Chính là đã 2 năm đại học, em cảm thấy em đối với cái ngành này vẫn là không có chút hứng thú nào."

"Kỳ thật nói không muốn xa mẹ chỉ là cái cớ, là em không có dũng khí khiêu chiến chính mình. Đặc biệt là ở nơi thành thị náo nhiệt, em cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé."

Lục Giam vẫn luôn an tĩnh mà nghe, cảm giác cô uể oải đi, anh cầm lấy tay cô thật chặt:" Em không cần sợ thất bại, có anh ở đây, em cứ từ từ đi, không cần vội vàng."

Nghe vậy, Tô Diệc ngẩng đầu lên, đèn đường chiếu lên gương mặt cô, cũng chiếu sáng nụ cười tươi trên mặt.

"Em muốn thử ở lại Bắc Kinh, em muốn mở một cửa hàng trang sức cho chính mình." Cô nói. Thay đổi hướng đi trong cuộc đời là điều không dễ dàng, không phải ai cũng thành công. Nhưng là nếu không thử, có khả năng sẽ hối hận cả đời.

Nhìn đến gương mặt tươi cười của cô, Lục Giam cũng không cầm được lòng cười theo:"Tô Diệc, mặc kệ em muốn làm cái gì, anh đều sẽ ủng hộ em vô điều kiện. Theo ý của anh, có thể đem sự hứng thú của mình vào nghề nghiệp, có thể làm việc trong vui vẻ, đó là một việc vô cùng may mắn. Cho nên, em muốn làm gì thì cứ việc làm thôi."

Chóp mũi Tô Diệc nóng lên, giang hai tay ôm eo Lục Giam, vùi đầu vào ngực anh cọ cọ.

Một hồi lâu, cô ngẩng mặt lên, biểu cảm nghiêm túc mà vẽ vòng tròn trước ngực chàng trai,:"Trước khi dì chết, dì vẫn ở tại thị trấn này, tài sản ở nơi này là hoàn toàn thuộc sở hữu của Tô Diệc, cậu hiểu chứ?"(*)

(*)giả vờ làm Chu Kết Thu

Lại diễn kịch.

Lục Giam đối với sự diễn kịch của bạn gái mình đã quá quen thuộc,anh ngoan ngoãn mà gật đầu:"Hiểu rõ."

"Nếu như có chuyển nhượng, hành vi đầu cơ trục lợi, em liền....."

"Đem cả 3 chân của anh đều đánh gãy." Lục Giam tiếp lời.

"A, tiểu tử khá biết điều nha!" Tô Diệc cười đến giống như hồ ly, nhéo nhéo khuôn mặt anh, tỏ vẻ hài lòng.

Sau đó lại giống như chó con vùi vào ngực chàng trai cọ cọ, lẩm bẩm nói:" Lục Giam Lục Giam Lục Giam, em rất rất yêu anh."

Lục Giam cười thâm thấp một tiếng, đè cái đầu lộn xộn của cô lại, đáy lòng vô cùng mềm mại.

Đèn đường sáng lên, Tô Diệc đi thăng bằng trên đường rào của con đường lớn.

"Sau khi tốt nghiệp, em tính là chuyên tâm mở cửa hàng, hay là tìm việc làm, có thời gian thì kiếm mặt bằng của cửa hàng?" Lục Giam ở bên cạnh nắm tay cô, thời điểm cô không giữ vững thăng bằng, Lục Giam liền đỡ cô.

"Ở Bắc Kinh phí sinh hoạt rất cao nha, em muốn vừa một bên mở cửa hàng, một bên sẽ đi làm việc."

"Như vậy sẽ rất vất vả." Anh nhíu mày.

"Không sao, cắn răng chịu đựng vài năm, không chừng em sẽ thành công. Nếu không làm việc, chỉ trong chờ vào cửa hàng, không quá hai tháng em liền có thể chết đói."

"Có anh ở đây, làm sao em có thể chết đói!"

"Tuy rằng anh là bạn trai của em, nhưng em không thể mãi sử dụng tiền của anh, em có tay có chân a."

"Em đương nhiên có thể sử dụng của anh, cấp tiền cho vợ mình là nghĩa vụ của nam nhân." Lục Giam nói:" Yên tâm xài tiền của anh đi. Anh sẽ nổ lực kiếm tiền, làm em tiêu sài cả đời cũng không hết."

Tô Diệc xoay người, bổ nhào vào ngực anh. Trên mặt đất, bóng hai người ôm nhau một chỗ. Cô ngẩng đầu, trong mắt như có cả dải ngân hà, "Liễu Minh Nguyệt nói em kiếp trước đã cứu cả thế giới, em cảm thấy cũng rất đúng."

Lục Giam nghe được thì hưởng thụ, khóe môi cong lên:"Đó là đương nhiên, cho nên em không cần phải vất vả như thế."

Tô Diệc biết anh là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô cũng không bao giờ nghĩ sẽ làm dây leo quấn lấy anh, vì thế hàm hồ nói:"Không phải còn 2 năm em mới tốt nghiệp sao, không chừng em sẽ thành công trong vài năm! Đúng rồi, lần này anh đến trấn X mấy ngày?"

"Ngày hôm sau anh phải đi rồi."

"A?" Tô Diệc có chút giật mình, cô cho rằng lần này Lục Giam đến sẽ ở lâu thêm vài ngày.

Lục Giam hôn lên đỉnh đầu cô một cái, giải thích nói:" Hứa Thuần tự đạo tự diễn(*) một bộ phim điện ảnh, mời anh chế tác ca khúc chủ đề, mặt khác anh có thể hỗ trợ diễn vai phụ vài phút."

(*) vừa làm đạo diễn vừa làm diễn viên.

Tô Diệc mở to hai mắt:"Anh đây là chuẩn bị xuất đạo sao? Đừng nói với em là anh còn học diễn xuất nhé?"

Lục Giam cười lắc đầu:" Nhân vật của anh là gì anh cũng không biết."

"Vậy vì sao anh ấy tìm anh?"

"Bởi vì giá trị nhan sắc cao a."

Tự luyến!

Nghĩ đến vừa mới gặp nhau thì phải cách xa,Tô Diệc có điểm thất vọng:"Anh đi đâu quay?"

"Ở Vân Dao cổ trấn." Môi Lục Giam dán ở vành tai cô cọ cọ, anh cũng luyến tiếc cô.

Tô Diệc bị cọ đến tâm rung lên:"Em vừa thi bằng lái xe xong. Cho nên...."

"Ân?"

"Cho nên, em có thể cùng anh đi được không? Em đảm bảo sẽ không quấy rầy các anh làm việc."

Quá được rồi, đúng là lộc bổng bất ngờ.

Gãi đúng chỗ ngứa của Lục Giam, trong lòng như muốn nở hoa.

- -------

Vân Dao cổ trấn nằm ở trấn G, bọn họ trước ngồi tàu, sau đó đi ô tô.

Giống như học sinh tiểu học đi du lịch, hai ngày này Tô Diệc đều ở nhà thu dọn hành lý, thẳng đến khi ngồi trên tàu, mới nhớ hỏi:" Phim các anh quay là phim gì a?"

"Phim tiên hiệp, gọi là <>." Lục Giam ngồi ở vị trí sát cửa sổ, có điểm chói, vì thế anh nheo mắt lại.

Tô Diệc nghe được thì sửng sốt," Nữ chính có phải tên là Liên Sinh, là bông hoa sen thành tinh?"

"Đúng vậy, em đã xem qua nguyên tác?"

"A a a, em đã xem qua nha. Anh có nhớ không, lúc tay anh bị thương, thời điểm ở nhà ăn ăn bò kho, em chính là đang đọc tiểu thuyết này a."

Thật đúng là duyên phận.

Lục Giam:"....."

Thời điểm bọn họ đến cổ trấn đã là 3h chiều.

Tô Diệc một chút bôn ba mệt mỏi cả ngày cũng không có, vừa xuống xe liền oa một tiếng,:"Quá đẹp."

Núi non trùng điệp, rừng trúc xanh tươi, hơi nước bốc lên từ những chiếc cầu đá, phòng ốc là thuần cổ xưa, mỗi một chỗ đều hài hòa đến tự nhiên.

Bộ phim đã đến giai đoạn kết thúc, có không ít diễn viên đã rời đi. Hứa Thuần ở phòng trọ của diễn viên chờ bọn họ.

Anh ta cũng chỉ mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, so với lần trước gặp mặt lại gầy hơn. Kỳ thật, ngũ quan anh ta lớn lên vô cùng phong lưu, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, mang theo vẻ linh động, khi cười thì đuôi mắt cong lên, có vẻ rất chi là đa tình.

Hứa Thuần thấy Tô Diệc cũng không có chút gì ngạc nhiên, hiển nhiên đã sớm biết cô sẽ đến. Anh ta hàn huyên vài câu, sau đó đối với Lục Giam nói:" Thời gian có chút gấp, buổi chiều cậu thử trang phục, ngày mai liền bắt đầu quay, nếu thuận lợi thì hai người là có thể kết thúc."

Lục Giam đem Tô Diệc cùng hành lý vào phòng, dặn dò:" Em trước tắm rửa nghỉ ngơi một chút, buổi tối anh mang đồ ăn ngon cho em."

Tô Diệc gật đầu.

Cô tắm rửa xong liền ngủ một lát, vừa lúc Lục Giam gửi đến cho cô một trương ảnh.

Trong ảnh, Lục Giam thân một trang đạo bào, trên đầu tóc giả búi cao, dùng một thanh trâm ngọc cố định.

Làn da anh như ngọc, hai mắt tựa vì sao, tuấn mỹ vô cùng. Lưng đeo một thanh kiếm, gió núi thổi đến làm cánh tay áo phiêu phiêu, phảng phất như là tiên nhân hạ phàm.

Tô Diệc biết anh rất tuấn tú, nhưng không nghĩ còn có thể nâng cao một bước nữa.

Mọe nóa, thằng nhãi này nhan sắc quá nghịch thiên oa, cô xem đến không khép chân được rồi! (hình tượng thục nữ của chị tui đâu rồi!)

Lúc này, Lục Giam gọi điện thoại đến:" Anh một lát nữa sẽ trở về, nghe Hứa Thuần nói xương sườn hấp ở đây rất ngon, buổi tối chúng ta đi ăn."

"Được."

"Ảnh chụp thế nào, có soái không?"

"Soái."

Lục Giam cảm thấy kỳ quái, anh biết rõ chính mình có diện mạo hơn người, nhưng anh cũng không phải kiểu người tự luyến, hơn nữa mỗi ngày anh tự nhìn mình cũng thấy chán. Ngay cả vậy, khi lúc đầu anh thấy mình sau khi hóa trang cũng có chút kinh diễm. Dựa theo tính tình Tô Diệc, hẳn là phải ríu rít khen anh chứ, không phải chỉ nói một chữ giống như lúc này.

"Soái bao nhiêu?"

"Rất soái."

"Em đang mệt mỏi sao?"

"Không."

"Em đang làm gì?"

"Chảy máu mũi."

Lục Giam không nhịn được cười ha ha.

Có lẽ là bị kích thích quá mức, ban ngày nghĩ gì ban đêm thấy đó, buổi tối Tô Diệc nằm mơ.

Cô mơ thấy một hình ảnh hạn chế độ tuổi, nhân vật chính đúng là cô và Lục Giam. Tuy rằng hai người ở đời thực chưa từng phát sinh quan hệ, nhưng trong mơ thì lại vô cùng rõ ràng.

Thế nên sáng hôm sau tỉnh dậy, Tô Diệc có thể nhớ được cả dáng vẻ của Lục Giam khi động tình, từng giọt từng giọt mồ hôi từ thái dương lăn xuống.

Quá sợ hãi!!

Thế mà cô lại đem anh đẩy ngã!

Quá hổ thẹn rồi!!!

30 như lang, 40 như hổ, thế nào mà cô mới song thập(20) đã có ý nghĩ về dục vọng chứ.

Muốn chết nga!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương