Nam Thần Hoàn Mỹ
Chương 47

"Trâu Vũ Nhàn, anh thích em rất lâu rồi, làm bạn gái anh nhé?" Dứt lời, Kiều Tư Nguyên quỳ một chân lên đất, hai tay đưa bó hoa.

Cao điệu thổ lộ như thế, hoàn toàn chính là cảnh trong tiểu thuyết Mary Sue tái hiện. Cho dù là vở diễn cũ, nhưng vẫn làm cho lòng các nữ sinh nhộn nhạo.

Quần chúng đồng lòng trăm miệng một lời hô lên:" Đáp ứng anh ấy! Đáp ứng anh ấy! Đáp ứng anh ấy!"

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trâu Vũ Nhàn ngượng ngùng e lệ, đỏ mặt nhận lấy bó hoa hồng.

Kiều Tư Nguyên đứng lên, ôm lấy eo cô ta, hôn lên.

Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay như nước.

Tô Diệc trở lại KTX, Liễu Minh Nguyệt cùng cô bát quái chuyện tỏ tình vừa rồi.

"Phải như thế, cầu hôn ít nhất cũng được như vậy chứ. Trên mặt đất kia, khẳng định có 999 đóa hoa." Liễu Minh Nguyệt lột một trái chuối, "Tô Diệc, cậu khẳng định chắc cũng nhận được rất nhiều hoa hồng đi?"

Tô Diệc cười:"Không có."

"Tớ cũng không có. Nói thật, trong lòng vẫn là có xíu hâm mộ."

Tô Diệc đang muốn nói chuyện, cửa phòng ngủ bị người ta mạnh mẽ đẩy ra, Âu Dương Mỹ Mỹ thở hồng hộc đi vào, "Phanh" một tiếng, cửa đóng lại, lực đạo thực lớn, gương ở cửa cũng bị chấn động mà run rẩy.

"Làm sao thế Mỹ Mỹ?" Cô hỏi.

"Tức chết lão nương, tớ muốn cùng Hạo Nhiên chia tay." Hạo Nhiên chính là người học trưởng hệ kiến trúc mà Âu Dương Mỹ Mỹ mất ba tháng khổ truy mới theo đuổi được.

Tô Diệc thân thủ nhanh nhẹn mà từ trên giường lăn xuống, rót ly nước cho Âu Dương Mỹ Mỹ:"Rốt cuộc thì làm sao vậy?"

"Anh ta căn bản là không yêu tớ. Từ lúc bắt đầu yêu đương đến giờ, cái gì cũng là tớ chủ động. Nếu tớ không đi tìm anh ta, khẳng định hơn mười ngày nửa tháng anh ta cũng không gọi cho tớ một cuộc điện thoại. Đây là bạn trai cái gì? Suốt ngày vội vội vàng vàng, anh ta dứt khoác là không biết yêu đương."

Xác thực là có thấy qua. Tô Diệc cùng Liễu Minh Nguyệt liếc nhau, không biết nên khuyên thế nào. Âu Dương Mỹ Mỹ thích tên Hạo Nhiên đó bao nhiêu, trong mắt các cô đều thấy.

Khuyên cô nàng chia tay, hai cô cũng không thể dễ dàng nói nên lời. Chỉ có thể khô cằn mà an ủi Âu Dương Mỹ Mỹ:" Hệ kiến trúc, hệ y học, cùng hệ máy tính là những hệ học trọng điểm, cũng khó nhằn nhất trường, cậu có thể thông cảm mà."

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Lục Giam không phải cũng là hệ máy tính sao? Tớ thấy anh ấy cũng không phải bận đến không thể thấy đầu đuôi như vậy."

Tô Diệc cạn ngôn.

"Các cậu cũng không cần an ủi tớ." Âu Dương Mỹ Mỹ suy sụp mà ngồi trên ghế, vành mắt có chút hồng:" Tớ biết anh ấy bận học, tớ hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng chính là anh ấy vội đến không có thời gian hẹn hò, thời gian gọi qua video một chút sao? Nếu là như thế, có bạn trai hay không có thì có gì khác nhau?!"

"Tớ quyết định rồi, tớ sẽ không lại vội tung ta tung tăng đuổi theo nữa, tình yêu như vậy quá rẻ mạt rồi. Đậu má, cùng lắm thì chia tay, lão nương sẽ không phải hầu hạ anh ta nữa!" Rống ra một câu cuối cùng, Âu Dương Mỹ mở góc trang điểm ra, chọn một gam màu tươi đẹp, bắt đầu trang điểm lên.

Từ sau khi cô nàng yêu đương, bởi vì tên Hạo Nhiên kia không thích cô trang điểm xinh đẹp, cô liền chiều theo, nhiều lắm chỉ là đánh son môi, quần áo cũng mặc thật bảo thủ truyền thống. Hiện tại Tô Diệc nhìn cô nàng không có tiền đồ mà họa lên mặt, giống như muốn trở về bộ dáng trước kia.

Âu Dương Mỹ Mỹ một bên trang điểm, một bên nói:" Cậu cũng đang nói chuyện yêu đương mà, có thể trang điểm đàng hoàng tử tế không?"

Tô Diệc nhìn nhìn gương mặt mình trong gương:"Tớ thấy vẫn rất được mà."

"Được cái gì mà được, giống như học sinh cao trung ấy." Âu Dương Mỹ Mỹ một bên đánh mắt, một bên nói:" Lục Giam nhà cậu có bao nhiêu người rình rập, cậu không biết a? Bên ngoài có biết bao nhiêu nữ sinh vừa có khí chất vừa có dáng người, còn đặc biệt trang điểm, cậu nhìn lại cậu......"

"Ý cậu là tớ vừa không có khí chất vừa không có dáng người?" Tô Diệc tức giận đến cù vào nách cô nàng, Âu Dương Mỹ Mỹ vừa trốn vừa cười to.

- ---------

Thứ bảy, Tô Diệc theo thường lệ đến nhà Lục Gian ôn tập.

Cô đang vùi đầu vào đọc sách, đột nhiên một bó hoa hồng đỏ rực xuất hiện trước mắt, hương thơm ngọt ngào gần trong gan tấc.

"Nghe nói nữ sinh sẽ hy vọng khi tỏ tình phải có một ít nghi thức, anh lại lần nữa thông báo một chút. Tô Diệc, anh thích em! Nếu em đồng ý làm bạn gái anh, hãy nhận lấy bó hoa này." Lục Giam từ phía sau ôm cô, ngực dán trên lưng cô, cánh tay thật dài vươn tay tới trước, đem Tô Diệc hoàn toàn ôm trong ngực mình.

Khi anh nói chuyện, thanh âm trầm thấp liền quanh quẫn bên tai, cô thậm chí có thể cảm nhận được dòng khí nhỏ bên tai chấn động.

Tô Diệc cười nhận lấy, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi:"Được."

Cô đếm đếm, không phải 9 đóa, cũng không phải 10 đóa.

"Vì cái gì là 20 đóa?" Cô khó hiểu mà quay đầu hỏi.

Lục Giam đem đầu cô xoay lại, hai tròng mắt đen sáng ngời. Anh thấp đầu, cái trán nhẹ để lên trán cô:" Một đóa biểu tượng cho một năm, Tô Diệc, đây là anh tích góp 20 năm tình yêu say đắm, hiện tại tặng hết cho em."

Rất nhiều năm sau này, Tô Diệc vẫn nhớ rõ những lời này của Lục Giam, cũng nhớ rõ mùi hương ngọt ngào của hoa vây quanh chóp mũi.

Một tiểu bạch tinh khiết yêu đương bỗng chốc trở thành cao thủ, Tô Diệc có dự cảm cả đời cũng không thể trốn thoát khỏi anh. Cô nhíu mi lại, nặng nề mà thở dài:" Anh thật sự là lần đầu yêu sao? Em như thế nào cảm thấy anh thật biết làm con gái vui vẻ?"

Lục Giam:"????"

Lúc này không phải hẳn là phải thực cảm động mà nhào vào trong ngực, rồi lại moah moah sao?

Anh đánh cược thể diện, nói một câu buồn nôn như vậy, lại đổi lấy một câu nghi vấn như vậy sao?

Thật đáng giận!

Lục Giam như trừng phạt mà dùng hàm răng nhăm nhăm lỗ tai cô, không đau, ngược lại có chút nóng nóng cùng nhột nhột.

Tô Diệc cười đẩy anh ra, Lục Giam lại càng nhanh chóng mà cù vào nách cô.

Tô Diệc sợ nhất là nhột, hoàn toàn không có năng lực phản kháng, cười khanh khách mà ngửa tới ngửa lui, liên tục xin tha.

Nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng lấp lánh của cô ngập nước, Lục Giam thay đổi phương thức, đột nhiên một tay đem cô lên, đặt ngã trên bàn sách.

Hai tay anh chống hai bên người Tô Diệc, từ trên cao nhìn xuống cô.

Tô Diệc bất tri bất giác mà phát hiện tư thế này rất thẹn thùng, trên mặt nhanh chóng dâng lên một tầng nhiệt. Cô cảm thấy chính mình không thể thở được, phía sau lưng dính sát vào các văn thư, thân thể cứng đờ, ngón tay không tự chủ mà nắm chặt một góc bàn.

Lục Giam vốn dĩ cũng không định làm gì, chính là thấy bộ dáng lúng túng này của cô, thú tính trong cơ thể nguyên bản vẫn luôn ngủ say chợt thức tỉnh, sự tự chủ từ trước đến giờ cũng sụp đổ.

Hai tay anh mười ngón đều giữ chặt cô, thành công chiếm đất mà hôn cô.

Đầu Tô Diệc phát ngốc, không rõ đông tây nam bắc gì nữa, tùy anh đùa bợt. Dần dần cô có điểm sợ, muốn đẩy anh ra, lại sờ đến tim anh đập, một chút một chút đều như búa tạ.

Cơ hồ là bản năng, một tay Lục Giam từ vạt áo cô dò xét vào.

Tô Diệc càng thêm hoảng sợ, cô đè lại bàn tay đang làm loạn kia.

"Đừng sợ." Lục Giam nặng nề mà thở hổn hển, môi hôn tới sườn mặt cô:" Anh sẽ không quá phận, được không? "

Tô Diệc dùng mu bàn tay che đôi mắt, không nhìn anh, cũng không trả lời, mặt đỏ đến muốn xuất huyết. Biết rõ hẳn là nên cự tuyệt, nhưng tay lại cố tình không nghe lời mà buông lỏng.

Lục Giam trong lòng vui vẻ, lần này anh hôn đến thong thả mà ôn nhu. Khi anh chạm đến da thịt mềm mại cơ hồ không muốn dứt tay ra kia, anh than thở một tiếng.

Yêu thích không buông tay, lặp đi lặp lại vuốt ve.

Độ tuổi huyết khí dâng cao, dưới thân lại là cô gái mình yêu, với Lục Giam mà nói, đây chính là dụ hoặc trí mạng nhất. Anh tham lam say mê mà hôn cánh môi cô, căn bản là không dừng được, càng lúc càng không biết đủ.

Bàn tay ấm áp của anh dần hướng lên phía trên.

Cửa đột nhiên truyền đến thanh âm giải mật mã, tiếp theo đột ngột vang lên một tiếng nói cà lơ phất phơ:" Anh, anh ở đây sao?"

Tác giả có lời muốn nói: Lục Ngôn: Phá đám giỏi nhất là tôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương