Nam thần cuộc sống
-
Chapter 1
CHƯƠNG 1: Khi người ta nghèo
Thế giới này như một con điếm vậy, chỉ bày ra vẻ đẹp với những kẻ có tiền.
--------
Nắng tháng 7 chói chang, thành phố oi bức như cái nồi hấp.
Uông Ngôn hai tay để trần, nằm trên ghế mây dưới bóng râm trong khoảng sân nhà mình, nóng đến lè lưỡi.
Trong dạ dày vẫn có cảm giác đau lâm râm, hôm qua nôn hai lần, di chứng tới bây giờ vẫn còn, có chút đói nhưng lại không ăn được gì, rất là khó chịu.
Điện thoại di động bên cạnh đột nhiên vang lên, Uông Ngôn uể oải nghe máy.
“Alo?”
“Uông Nhi à, tiệc nhập học đại học của Hà Mộng được tổ chức mùng 2, mày có chắc chắn đi không?”
Giọng nói vịt đực của Vương Vĩnh Lỗi từ loa điện thoại truyền đến, cái sự phấn khích đó nghe thật giống như muốn….tựa như.
Uông Ngôn có thể lý giải được sự hưng phấn của Vương Vĩnh Lỗi.
Hà Mộng là một trong ba bông hoa xinh đẹp nhất trong số những học sinh tốt nghiệp trường trung học thực nghiệm, chân dài eo thon, da trắng mặt xinh, cô là nữ thần trong lòng của biết bao chàng trai.
Thế nhưng mà, trả lời cùng với cảm xúc lại là hai từ hoàn toàn trái ngược.
“Không đi”
“Hả?” Vương Vĩnh Lỗi hơi sững sờ, “Thật hay giả vậy? Kia chính là Hà đại mỹ nữ đấy, khó mà có thể gặp được nữa, mày nghĩ cái gì vậy?”
“Căn bản không phải người cùng một đường, tới đó làm gì?” Uông Ngôn có phần khó chịu.
“Chậc chậc...Uông Nhi à, có phải hôm qua trong tiệc nhập học của Lưu Vỹ Long chịu kích thích đúng không? Không phải tao đã nói là, mày có muốn hay không lại nhỏ nhen như vậy? Nhiều thêm chút chuyện…”
Nhiều thêm chút chuyện?!
Chịu ủy khuất lại không phải cậu, đánh con nhà người khác thì không đau lòng, đúng không? Bữa tiệc nhập học của Lưu Vĩ Long hôm qua, Uông Ngôn vốn dĩ không muốn đi.
Hai người tuy rằng là bạn học, nhưng trong lớp đều có vòng quan hệ của riêng mình, trước kia căn bản không có giao lưu với nhau.
Vòng bạn bè của Lưu Vĩ Long, Hà Mộng đều là con nhà giàu, Uông Ngôn là con nhà nông, lại là xưa nay đều không chịu quỳ gối trước nhà giàu, không hòa hợp liền dứt khoát kính nhi viễn chi.
Nhưng là người ta mời, Vương Vĩnh Lỗi lại không ngừng thúc giục, Uông Ngôn là bạn cùng lớp, coi như là một cách để tụ họp với bạn bè, cuối cùng lựa chọn tham gia.
Kết quả lại chẳng tốt đẹp chút nào.
Tiền mừng của Uông Ngôn là dựa theo tiêu chuẩn của các gia đình bình thường mà đem tặng, 200 tệ, quả thực không nhiều, nhưng là quà đáp lễ của đối phương cũng chỉ cần 200 tệ, chính là có qua có lại mà thôi.
Cân nhắc rất là bình thường, nhưng lại bị mấy kẻ nịnh hót xem thường một trận, thật là buồn nôn tận hai lần.
Cho tới bây giờ, nghĩ lại những lời chế nhạo ấy, trong lòng Uông Ngôn vẫn còn rất tức giận.
“Đại Long bố trí khách sạn 5 sao, không bao gồm đồ uống, một bàn món ăn đã có giá hơn 2000 tệ, mang có 200 tiền lễ, mày thật có lòng đấy.”
“Chính là, ăn uống miễn phí mà tới đó”
“Muốn tao nói, Đại Long cũng không kém mày 200 tệ, nào nào nào, chán thế! Tiền không đến nơi đến chốn thì ít ra lời chúc mừng cũng phải có chút thành ý đi?”
Người trẻ tuổi trọng thể diện, lúc ấy bị bẽ mặt, nhưng Uông Ngôn không ngốc, sau khi trở về liền thề rằng: Từ nay về sau, tiệc nhập học của đám nhóc này, đều không đi nữa.
Dựa vào cái gì chứ?
Thi đậu đại học tốt là muốn khoe khoang, có bạn gái xinh là muốn khoe khoang, bây giờ tiền mừng lượng sức mà đi cũng đều bị giẫm đạp?!
Đều mẹ nó ăn nhiều rồi chết vì no đi.
Nhất là Lưu Vĩ Long, thời điểm giả bộ nói “Kỳ thực, cậu điền nguyện vọng rất sáng suốt, sư phạm Tinh Thành mặc dù là trường loại 2, nhưng mà tỷ lệ nữ sinh khá cao, nam sinh kiểu gì cũng có thể tìm được bạn gái, không lo độc thân”, Uông Ngôn thật muốn tát cho một cái.
Cậu không phải chỉ là trong nhà có chút tiền thôi sao?
Tôi mà có nhiều tiền như vậy, sớm đã mẹ nó theo đuổi được Hà Mộng rồi.
Lũ ngốc có tiền mà không biết cách tiêu.
Trải nghiệm ngày hôm qua thật chẳng vui vẻ chút nào, Uông Ngôn chắc chắn sẽ không đến tiệc nhập học đại học của Hà Mộng tự tìm phiền phức nữa.
Không phải là sợ, chỉ là không muốn lại cùng cái đám chó cao cấp đó giao tiếp mà thôi.
Về phần Hà Mộng, cứ coi như đó là một giấc mộng thời trung học đi….
Nghĩ đến cuối cùng cũng phải kết thúc mối tình thầm mến suốt ba năm, Uông Ngôn trong lòng có chút buồn vô cớ, nhưng lại hiểu được, đó là một loại chuyện tất nhiên.
Chẳng muốn nghe Vương Vĩnh Lỗi nói nhảm nữa, trực tiếp cắt đứt lời thuyết phục của đối phương: “Dừng! Mày mời thì tao nhất định sẽ đi, còn Hà Mộng bọn họ thì thôi bỏ đi, cao quá không với nổi! Bai bai!”
Cúp máy xong, Uông Ngôn ném điện thoại sang một bên, cười nhạt lắc đầu.
Thật sự không phải là đồ ngốc.
Mày đi để làm gì chứ?
----------
Cổ Giác là một thành phố khai thác mỏ với đầy những đám người nhà giàu mới nổi, nơi tấc đất tấc vàng của trung tâm thương mại và những ngôi làng trong thành thị chằng chịt giao nhau như những vết sẹo mà đứng sừng sững. Gia đình chúng ta đều là hình ảnh thu nhỏ của hàng nghìn nông dân thành thị, sống trong những khu ổ chuột tồi tàn, thấp bé, nơi mà ban ngày cũng khó thấy được ánh mặt trời.
Tại nơi này, trong một xã hội tiền bạc tràn ngập bầu không khí bốc đồng như vậy, khoảng cách giữa cậu và Hà Mộng được lấp đầy bởi [Mối quan hệ bạn bè cùng lớp]
Người đang ở thời điểm nghèo túng, đến hít thở cũng đều là sai.
Bạn không hiểu nhưng mà tôi hiểu.
Uông Ngôn trong lòng giống như có một ngọn lửa đốt, tâm tình vừa phẫn nộ vừa lo lắng.
Vào lúc này, một lời nhắc nhở rõ ràng bất chợt vang lên trong đầu.
[Đinh! Chúc mừng kí chủ đã được hệ thống Thần Hào của bộ phận đời sống lựa chọn]
[Với tư cách là chủ nhân của hệ thống Thần Hào, hô hấp của bạn đều là sức mạnh]
[Cấp bậc hệ thống hiện tại: cấp 1]
[Mỗi một lần hô hấp, bạn sẽ nhận được phần thưởng tiền mặt là 5 xu]
[Kinh nghiệm thăng cấp: 0/10000]
[Chú ý 1: Đầu tư, tặng, tiêu phí 1 tệ, có thể thu được 1 điểm kinh nghiệm. Cho mượn, trả nợ, chuyển nhượng và các hành vi khác sẽ không có điểm kinh nghiệm]
[Chú ý 2: Hệ thống chuyển tiền mỗi giây, không giới hạn số lần, không giới hạn tài khoản, an toàn tuyệt đối]
[Nhiều chức năng sẽ có sau khi nâng cấp hệ thống]
Thần Hào hệ thống?!
Uông Ngôn ngớ ra nửa ngày, xác nhận hết lần này đến lần khác không phải ảo giác, sắc mặt từ từ đỏ bừng.
Phong thủy luân chuyển, năm nay tới nhà tôi!
“Anh” cuối cùng cũng muốn trở thành chàng trai đẹp nhất thôn, đi lên đỉnh cao của đời người rồi sao?
Phấn khích hơn nửa ngày, Uông Ngôn dần dần chấp nhận vận may từ trên trời giáng xuống,
chuyển sự chú ý trở lại chính hệ thống.
Hệ đời sống?
Hô hấp tức là sức mạnh?
Uông Ngôn giật mình, nhìn chằm chằm bảng điều khiển, nhanh chóng thở hổn hển.
“Hồng hộc, hồng hộc”
Lè lưỡi, thở hổn hển tựa như một chú chó, quả nhiên, số tiền trong bảng hệ thống bắt đầu tăng vọt.
+5+5+5+5…..
Trung bình mỗi giây 1 hào tiền.
Lúc cố gắng kiếm được 10 tệ, Uông Ngôn trợn mắt, ngã xuống vào ghế mây, nằm sống dở chết dở.
Ma đản nha, đây quả thực là trò đùa muốn lấy mạng mà, khi kiếm được 1 vạn tệ trong đời cũng là lúc trực tiếp chuẩn bị tang lễ cho mình luôn đi.
Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, Uông Ngôn đổi ý, chuẩn bị kiểm tra một chút số nhịp thở mỗi phút trong điều kiện bình thường.
Thở đều, đếm thầm.
Kết quả là lúc đó đột nhiên không thở hổn hển nữa, hoặc nhanh hoặc chậm, chừng mực vừa phải, lại làm cho mặt đỏ bừng.
Uông Ngôn quả thực dở khóc dở cười.
Một khi liên quan tới tiền thì hô hấp cũng là một kỹ năng khó.
“Tự nhiên một chút, thả lỏng, thả lỏng!”
Uông Ngôn thầm động viên chính mình, lại bắt đầu thử nghiệm lần nữa.
Cố gắng buông lỏng tâm trí, không tập trung vào hơi thở, sau vài phút, cuối cùng cũng có được con số đại khái.
Khoảng 20 nhịp thở mỗi phút, có nghĩa là, 1 nhân dân tệ được ghi có vào tài khoản mỗi phút.
Con số nhìn như không cao, nhưng mà Uông Ngôn qua loa tính toán một chút, nhất thời liền bị dọa tới nhảy dựng lên.
Một ngày khoảng chừng 1440 tệ.
“YES!YES!YES!”
Uông Ngôn nhảy cẫng lên, trong sân nhỏ chạy loạn một hồi, không ngừng đấm quyền vào trong không khí, hơn nửa ngày cũng bình tĩnh không được.
Cuối cùng dứt khoát vọt tới phòng bếp, múc một chậu nước dội từ đầu tới chân, lạnh thấu tim.
Sảng khoái!
Đơn giản xoa xoa thân thể, Uông Ngôn lại nằm xuống, từ từ lấy lại khả năng suy nghĩ, bắt đầu trầm ngâm.
Hệ thống có thể thăng cấp, chức năng hẳn là sẽ càng ngày càng mạnh hơn.
10000/1440=6.94, thời gian 7 ngày là có thể tích lũy đủ kinh nghiệm thăng cấp.
Tốc độ không chậm.
Hơn nữa, quy luật của hệ thống rất rõ ràng, tiền từ đâu tới không quan trọng, quan trọng là làm thế nào để tiêu nó.
Không tiêu được thì một điểm kinh nghiệm cũng không có.
Đây hẳn là muốn tôi làm sóng lớn mà tiêu tiền như nước đi?
Tôi thích lắm!
Mùng 8 tháng 6, Uông Ngôn vừa mới bước ra khỏi địa điểm thi đại học, kết thúc 3 năm gian khổ anh dũng chiến đấu dài đằng đẵng.
Mùng 10 tháng 6, Uông Ngôn lần đầu trong đời có được số tiền lớn nhất, 5000 tệ. 2200 để đăng ký khóa học lái xe trong kỳ nghỉ hè, 2800 cho các bữa tiệc và quà tặng giữa các học sinh, bây giờ vẫn còn thừa lại 1983.
Một ngày trước, bởi vì tiền mừng chỉ có 200 tệ mà bị người khác chế nhạo mà về nhà trong tình trạng say xỉn.
10 phút trước, món đồ xa xỉ đắt tiền nhất trong danh sách mơ ước là một chiếc điện thoại Iphone.
Bây giờ, một hệ thống lạnh lùng cao giọng nói với anh ta rằng: Hơi thở của bạn đều là sức mạnh.
Đó là loại cảm giác thế nào cơ chứ?
Cuộc đời giống như một hộp socola nhiều hương vị, không ăn vào miệng thì bạn sẽ không bao giờ biết được cái nào là vị sữa, cái nào là vị phân.
Uông Ngôn trái lại rất khẳng định: Từ nay về sau, trong cuộc đời của tôi, vĩnh viễn đều là vị sữa.
Sữa gì?
Mỗi ngày lại thay đổi một cái thương hiệu, uống hai ngụm, nhổ một ngụm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook