Nam Thần Của Tôi Siêu Đáng Yêu
-
2: Thật Sự Thích Cô Ấy
Qua nửa giờ, Tô Ngự cũng về đến nhà, sau đó lập tức mở WeChat lên, suy nghĩ xem có nên gửi một tin nhắn cho cô ấy hay không, phải viết cái gì? Ngay lúc đang tự hỏi, liền thấy Phương Duyệt Tần gửi tin nhắn đến.
"Về đến nhà chưa? Hôm nay thật cám ơn anh ~" Phương Duyệt Tần nói.
"Về đến rồi, không cần khách khí", Tô Ngự trả lời.
"Vâng, vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút (∪。∪)。。。zzz"
"Em cũng vậy."
Cứ như vậy, họ nói chuyện phiếm xong.
Với tư cách là thực tập sinh của công ty Star Entertainment(*), kì nghỉ sẽ kết thúc vào ngày mai, chứng tỏ mai sẽ phải trở về công ty, tiến hành luyện tập kín.
Lúc này, trong lòng Tô Ngự có chút không muốn, không biết khi nào mới có thể nhìn thấy cô.
(*)Star Entertainment: là Tinh Ngu đấy các bạn, nhưng tiếng Anh nghe có vẻ xịn hơn nhỉ:333
Phương Duyệt Tần tắm rửa xong sớm lên giường nghỉ ngơi, bởi vì hôm nay thật sự quá mệt mỏi, đến nỗi cô vừa nằm xuống liền ngủ ngay.
Ngày hôm sau, Tô Ngự rời giường thật sớm, chuẩn bị xuất phát đến công ty, vì không có thói quen ăn sáng, nên rất nhanh đã chuẩn bị xong.
Trước khi đi, Tô Ngự gửi cho Phương Duyệt Tần một tin nhắn chúc buổi sáng, còn sớm, thấy lâu không trả lời, biết cô chưa tỉnh dậy, liền nhét điện thoại vào túi, xuất phát đi đến công ty.
Chín giờ sáng, Phương Duyệt Tần thức đậy, bình thường cô rời giường lúc tám giờ, có thể bởi vì ngày hôm qua khá mệt, nên hôm nay dậy muộn.
Bởi không có thói quen nằm lại trên giường, tỉnh dậy Phương Duyệt Tần rất nhanh đã đứng lên, rửa mặt xong, mau chóng chuẩn bị bữa sáng.
Mở tủ lạnh ra, nhìn nhìn, lấy sữa, bánh mì, cuối cùng chuẩn bị cho bản thân một cái sandwich, một ly sữa nóng.
Ăn qua bữa sáng, Phương Duyệt Tần đi vào phòng ngủ, cầm đi động, thấy tin nhắn của Tô Ngự, liền nhanh trả lời.
Bởi ba mẹ Phương Duyệt Tần là giảng viên đại học, thường khá bận, để tiết kiệm thời gian đi lại, bình thường họ sẽ ở lại trường học, thỉnh thoảng trở về cùng con gái ăn một bữa cơm, nên mọi ngày Phương Duyệt Tần đều tự ăn một mình ở nhà.
Tô Ngự vừa vào công ty, lập tức đến phòng thực tập luyện tập.
Bởi vì mẹ anh là giáo viên âm nhạc, nên từ nhỏ Tô Ngự đã được học thanh nhạc, hơn nữa bản thân anh cũng có thiên phú, hiện tại Tô Ngự là một người có vocal rất lợi hại.
Tô Ngự cùng các thành viên đang luyện tập bài nhảy xuất đạo, trong lúc nghỉ ngơi, Tô Ngự lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn trả lời của Phương Duyệt Tần, khóe miệng bất giác nhếch lên, cười khẽ một chút, may mắn các thành viên khác không nhìn thấy cảnh tượng này, bằng không nhất định họ sẽ nghĩ Tô Ngự bị tâm thần.
"Ăn sáng chưa?" Tô Ngự hỏi Phương Duyệt Tần.
"Ăn rồi, còn anh?"
"Không ăn."
"Hả? Hiện tại đã mười giờ, sao anh vẫn chưa ăn sáng?"
"Không có thói quen ăn sáng."
"Như vậy không tốt chút nào ~ bữa sáng rất quan trọng, nếu không sẽ dễ bị đau dạ dày."
"Hmm ~ tôi biết rồi."
"Vậy anh mau đi ăn sáng đi."
"Được."
Bỏ di động xuống, Tô Ngự đi về phía thành viên Lâm Hạo, còn nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Hạo tự nghĩ mình đã làm gì sai? "Thật sự là mình không làm cái gì nha?" Lâm Hạo nghĩ vậy.
"Có gì ăn không?"
Bị Tô Ngự hỏi như vậy, Lâm Hạo vẻ mặt khó hiểu nói, "Cậu không phải buổi sáng không ăn những đồ này hay sao?"
"Có hay không?" Tô Ngự nói với giọng lạnh lùng.
"Có......!nè, cho cậu bánh mì này."
Nhận lấy bánh mì, Tô Ngự xoay người rời đi, lại bị Lâm Hạo đuổi theo, một tay còn khoát lên bả vai anh, Tô Ngự lạnh lùng nhìn Lâm Hạo, muốn cảnh cáo hắn biến đi.
Nhưng Lâm Hạo lại làm bộ không nhìn thấy, vẻ mặt tò mò hỏi, "Cậu nói xem tại sao cậu lại muốn ăn bữa sáng? Có phải có gì gạt tôi hay không hả?"
"Cậu quản tôi?"
"Tôi đây không phải đang lo lắng cho cậu hay sao?"
"Xem ra gần đây cậu rất rảnh? Đã có thời gian quan tâm đến chuyện của tôi?"
Lâm Hạo vừa nghe xong, lập tức kinh sợ, "Không có không có, tôi mỗi ngày đều phải luyện nhảy, thật sự rất rất rất bận rộn, cậu cứ ăn trước, tôi đi WC."
Sau khi Lâm Hạo rời đi, Tô Ngự nhìn chằm chằm cái bánh mì kia, nhận ra bản thân thay đổi.
(Tác giả: Trước kia bất kể ai khuyên nhủ nên ăn bữa sáng, đều không chú ý, nhưng vì một câu của cô đã khắc cốt ghi tâm, đây chính là thích.)
(Tác giả: Nhóm của Tô Ngự có tổng cộng tám người, bao gồm Lâm Hạo, Tô Nhược Nam, Thần Thần, Trương Dật, Trác Dương, Sơ Diệc, Dư Trình.
Trác Dương là trưởng nhóm, là người thành thục, ổn trọng; Tô Ngự đảm đương vocal, một người rất lạnh lùng; Thần Thần là dancer chính, rất đơn thuần; Lâm Hạo, Trương Dật có nhiệm vụ tấu hài, là đội quỷ thích gây sự; Tô Nhược Nam rất ôn nhu, là một chàng trai ánh mặt trời; Dư Trình là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội; Chu Diệc là một thành viên dễ thương, thích làm nũng.)
Bât tri bất giác đã sáu giờ tối, người đại diện mang cơm đến, tiếp đón các thành viên ăn cơm, ăn xong, thảo luận một chút về những điều quan trọng ngày mai khi quay MV phải chú ý, sau đó nhắc nhở mọi người đêm nay đi ngủ sớm, để ngày mai có trạng thái tốt đi chụp MV.
Lúc này, đã tám giờ, mọi người cảm thấy còn sớm, lại chạy đi luyện tập, đến mười giờ, đội trưởng Trác Dương kêu mọi người trở về tắm rửa nghỉ ngơi.
Ký túc xá là một khu nhà trọ, hai người một phòng, ký túc xá chỉ có hai phòng vệ sinh, nên bọn họ phải thay phiên nhau tắm rửa, Tô Ngự bình thường thích tắm cuối cùng.
Đang chờ đợi đến lượt tắm, Tô Ngự lấy di động ra, mở WeChat, gửi cho Phương Duyệt Tần một tin nhắn.
"Đã ngủ chưa?"
Phương Duyệt Tần lúc này đang xem kịch, di động reo lên liền cầm lấy, thấy tin nhắn của Tô Ngự, nhanh chóng trả lời một câu.
"Chưa đâu......!Anh cũng còn chưa ngủ?"
"Chưa, vừa mới đi luyện nhảy về."
Phương Duyệt Tần gửi một biểu tượng kinh ngạc, sau đó hỏi, "Anh biết vũ đạo?" (Tác giả: Phương Duyệt Tần nhìn hai chữ vũ đạo, mắt mở to, bởi cô là một người rất mê nhảy múa, đồng thời cũng mê hát, nên cảm thấy những nhóm ca hát nhảy rất lợi hại.)
Tô Ngự cười khẽ một chút, "Thế nào? Tôi lớn lên sẽ không giống biết nhảy?"
"Không phải không phải, chỉ là cảm thấy những nhóm nhảy rất giỏi."
"Vậy, em có thích khiêu vũ không?"
"Không thích cho lắm."
"Tại sao?"
"Bởi vì tay chân tôi không phối hợp, tôi hoàn toàn không thể nhảy được, trước kia mỗi lần nhảy đều vô tình bị cười nhạo, nên hiện tại tôi sẽ không nhảy."
"Không sao, tôi có thể dạy em."
"A...!Vẫn là không cần đâu."
"Tin tưởng tôi!"
"Tôi không tin tưởng chính mình......"
"Có tôi ở đây, không cần lo lắng."
Phương Duyệt Tần hiện tại có chút dở khóc dở cười, không biest trả lời như thế nào, liền gửi một icon nửa cười nửa mếu, sau đó lại gửi một icon cầu buông tha.
Tô Ngự bất tri bất giác cười ra tiếng, trong lòng nghĩ thật đáng yêu, sau đó trả lời, "Được rồi, không làm khó dễ em nữa."
Phương Duyệt Tần lúc này thở phào nhẹ nhõm một hơi, gửi một cái biểu tượng cảm xúc cảm tạ, kỳ thật cô vừa mới rất sợ anh thật sự muốn dạy cô khiêu vũ, bởi vì cô ở trước mặt một người không quá quen thuộc, không bằng đào một cái hố cho cô chui xuống.
"Đúng rồi, tôi còn thiếu anh một bữa cơm, anh chừng nào rảnh?"
"Gần đây tôi rất bận, tạm thời không có thời gian." Tô Ngự có chút mất mát, bởi anh cũng rất muốn gặp cô, nhưng mấy ngày nay thật sự rất bận, không có cách nào.
"Không sao, chờ anh rảnh rồi nói cho tôi biết."
"Được."
"Ngự, đi tắm", Trác Dương cầm khăn mặt vừa lau tóc, vừa hô to.
"Ừ."
"Tôi đi tắm, khi nào có thời gian tán ngẫu sau", Tô Ngự nhanh gửi tin nhắn cho Phương Duyệt Tần.
"Được, anh đi tắm trước đi."
Thấy tin nhắn trả lời của Phương Duyệt Tần, Tô Ngự mới chậm rãi đứng dậy đi tắm rửa.
Tắm xong, nằm ở trên giường, đã là mười hai giờ tối, gửi cho Phương Duyệt Tần tin nhắn chúc ngủ ngon, để tay xuống đi ngủ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook