Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng
-
Chương 45: Nô Phi Xoay Người Đại Tác Chiến (21)
Edt: Ở Đây Có JQ!
Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~~
Triệu Phương Phỉ đang sống sờ sờ bị đông lạnh tỉnh!
Gương mặt sưng tấy, ngay cả mắt cũng khó mà mở ra, thân thể bị ngâm trong nước hồ lạnh như băng, vây quanh bốn phía đều là vách tường băng nửa trong suốt, mơ hồ phản chiếu lại bộ dáng đầu heo của Triệu Phương Phỉ, muốn xấu bao nhiêu liền xấu bấy nhiêu, muốn chật vật bao nhiêu liền chật vật bấy nhiêu.
Là người chuyên làm pháo hôi mau xuyên nghịch tập, cho dù là đối mặt với nam chủ Jack biến thái cường đại hay nữ chủ Mary hào quang toả sáng thì nàng cũng chưa từng chật vật như thế này.
Triệu Phương Phỉ không cam lòng, tức thời không ngừng gọi hệ thống: “Cẩu hệ thống, mau tới cứu lão nương!”
“Hệ thống bạn liên hệ, đã không nằm trong phạm vi phục vụ, mời tự bảo trọng thân thể, sau đó liên lạc lại.”
Đậu má, cẩu hệ thống đáng chết, thời khắc mấu chốt lại rớt mạng!
Triệu Phương Phỉ thầm mắng một tiếng, ý đồ muốn chuyển động thân thể, ai ngờ cổ chân bị khối sắt ngàn cân trói lại, một bước cũng khó đi.
Cúi đầu nhìn mực nước chỉ tới bên hông, thầm nghĩ may mắn là cái hồ băng này không sâu, bằng không, không phải chết cóng thì nhất định chết đuối.
Không có hệ thống trợ giúp, Triệu Phương Phỉ đành phải tự sử dụng đặc hiệu của bản thân.
Đầu tiên đem nước trong hồ băng làm ấm lại, sau đó ấn một cái chuông vàng trên thân thể, để tránh thân thể bị ngâm nước lâu ngày, làm tổn thương da thịt trên người nàng, cuối cùng ăn dịch dinh dưỡng, đảm bảo có thể an toàn chịu đựng qua năm ngày kế tiếp.
Làm xong tất cả, Triệu Phương Phỉ càng nghĩ càng tức giận.
Một pháo hôi như nàng ta nào có trêu chọc bọn họ, mà họ lại làm như vậy đối với nàng ta?
Chờ tới khi nàng ta ra ngoài mà xem, làm ra đại pháo hỏa tiễn trong giây lát rồi một kích nổ chết cái gì nam phụ Quốc sư cùng nữ chủ ác độc!
Đậu má dám động thủ trên đầu thái tuế, nhất định không thể buông tha cho bọn họ!
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Phương Phỉ đột nhiên phát hiện mực nước trong hồ băng bắt đầu dâng lên, chỉ chốc lát liền cao tới ngực, cổ... của nàng ta.
Triệu Phương Phỉ hoàn toàn luống cuống, bắt đầu dùng sức giãy giụa.
Nhưng hồ nước dâng lên quá nhanh, chỉ phút chốc đã ngập khỏi đầu, hoàn toàn đem nàng ta bao phủ lấy.
Nước hồ tràn vào miệng và mũi, khiến nàng ta sặc đến vô cùng khó chịu nhưng càng giãy giụa lại càng khó chịu, trong lồng ngực dưỡng khí càng ngày càng ít, Triệu Phương Phỉ trực tiếp lâm vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu, Triệu Phương Phỉ tỉnh lại liền phát hiện mực nước một lần nữa trở lại vị trí cũ.
Nhưng mà may mắn sống sót sau tai nạn làm nàng ta cao hứng một lúc, hồ nước lại dâng lên lần thứ hai, Triệu Phương Phỉ lập tức quát mắng: “Mẹ nó, này con mẹ nó sao lại thế này?”
Ngay sau đó, nàng nhanh chóng mắng không ra tiếng.
Vốn dĩ là hồ nước ấm, đột nhiên xuất hiện một dòng nước lạnh lẽo băng giá, cùng lúc đó, vật thể dày đặc trơn trượt bám vào hai chân nàng ta, bò điên cuồng về phía trước, nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể toàn bộ dũng mãnh tràn vào hạ thể của nàng ta. ( Í ẹ)
“Này, đây là thứ gì, a ——!”
Triệu Phương Phỉ kinh hoảng hét lên, không đợi nước hồ ngập qua khỏi đầu liền bị dọa cho ngất xỉu.
……
Chỉ cách một nhau một bức tường, lúc này trong mật thất. Phượng Vô Thương đứng trước nửa vách tường trong suốt nhìn Triệu Phương Phỉ bị tra tấn lặp đi lặp lại nhiều lần, sắc mặt lạnh lùng phân phó: “Canh chừng nàng ta, không để cho nàng ta chết.”
“Vâng, Lãnh Quyết đã hiểu, chỉ là…….”
Lãnh Quyết rũ mắt, đem tầm mắt dừng ở vết máu dưới chân Phượng Vô Thương: “Chủ tử vẫn là nên đem máu trên chân xử lý một chút, nếu không tiểu phu nhân tỉnh lại mà thấy được nhất định sẽ đau lòng.”
Thời điểm nghe nhắc tới người nào đó, hơi thở âm lãnh quẩn quanh Phượng Vô Thương hơi hoà hoãn.
Trong nháy mắt sau đó, Lãnh Quyết liền nghe thấy âm thanh Phượng Vô Thương hỏi.
“Ngươi nói, nàng thấy, sẽ vì ta mà đau lòng?”
Lãnh Quyết giật mình, theo bản năng trả lời.
“Đương nhiên, nếu không phải tiểu phu nhân ngất đi, giờ phút này thấy, nhất định đau lòng không chịu được.”
Phượng Vô Thương bất động thanh sắc cong cong khóe môi, xoay người đi ra ngoài.
Lãnh Quyết cho rằng hắn đi xử lý vết thương ở chân.
Kết quả là Quốc sư đại nhân người ta chạy đến viện của Tô Mê, trực tiếp đợi Tô Mê tỉnh lại, mới làm bộ phải rời khỏi, cố ý khiến Tô Mê thấy vết máu trên chân hắn.
Làm hại Tô Mê vừa đau lòng lại vừa cảm động, cường ngạnh túm hắn ở lại, tự mình băng bó cho hắn, lệ nóng doanh tròng một phen, hơn nữa cường thế hạ mệnh lệnh không cho hắn tùy ý đi lại, cứ thế ở trong phòng cô tĩnh dưỡng.
Kết quả Quốc sư đại nhân của chúng ta tức thì cau mày…… Ra vẻ miễn cưỡng đáp ứng rồi.
……
Năm ngày sau.
Dạ Lăng Tuyệt tự mình tới cửa đón người, Niệm Như Yên cũng cùng theo tới.
Mấy tháng không thấy, Niệm Như Yên trước mắt gầy ốm hẳn một vòng làm Tô Mê thiếu chút nữa nhận không ra.
“Ngươi là Niệm cô nương? Ta thiếu chút nữa là nhận không ra, ngươi giống như trở nên…… Càng đẹp hơn, ha hả.” Tô Mê cố ý nói, nhìn Dạ Lăng Tuyệt cười cười, ánh mắt lại là thật may mắn.
Người ở đây đều không phải tên ngốc, tự nhiên nhìn sẽ hiểu.
Dạ Lăng Tuyệt lập tức nổi giận.
Nàng thấy may mắn vì lúc trước không chọn hắn, cho nên hiện tại sống quá tốt hơn so với trước kia, con cũng đã có, còn có phu quân tốt biết đau lòng vì nàng sao?
Nhưng mà bị Tô Mê nói như vậy, Dạ Lăng Tuyệt đột nhiên phát hiện, Niệm Như Yên thật sự gầy đi.
Lúc trước, thời điểm hắn một lần nữa lâm hạnh Triệu Phương Phỉ, Niệm Như Yên nói Vong Ưu Cốc xảy ra chút chuyện yêu cầu trở về một chuyến, lại chưa từng nghĩ qua mấy tháng không gặp, thế nhưng nàng lại gầy nhiều như vậy?!
“Có phải nơi nào không thoải mái hay không?” Dạ Lăng Tuyệt quan tâm hỏi.
Niệm Như Yên sắc mặt trắng bệch, đi theo phía sau ra vẻ không có việc gì lắc đầu.
“Đừng lo lắng, ta không sao.”
Trong lòng Dạ Lăng Tuyệt có chút xót xa, âm thầm hạ quyết tâm, trở về nhất định phải bồi bổ cho Niệm Như Yên thật tốt.
Giống như những lời lúc trước Phượng Vô Thương đã nói, Lãnh Quyết đích xác mang một Triệu Phương Phỉ còn dư lại nửa cái mạng, nhìn qua thì không ốm nhưng thần trí lại hốt hoảng.
Ngay cả như vậy, trái tim Dạ Lăng Tuyệt bỗng dưng tê rần, vội vàng đem nàng chặn ngang bế lên, an ủi không dứt.
Sắc mặt Niệm Như Yên lập tức thay đổi.
Nàng ta chỉ rời đi mấy tháng ngắn ngủi thế mà nam nhân của nàng ta lại đối với nữ nhân khác săn sóc nhu tình như thế?
Niệm Như Yên đi theo Dạ Lăng Tuyệt rời đi, mà ánh mắt nhìn Triệu Phương Phỉ lại hung ác nham hiểm làm Tô Mê kinh hãi một phen.
Nhưng cô cũng không định xen vào cuộc tranh đấu của nữ phụ và pháo hôi, nói cho cùng làm ngư ông đắc lợi mới là người chiến thắng chân chính cuối cùng.
Những ngày kế tiếp, hoàn toàn đúng như Tô Mê suy nghĩ, Triệu Phương Phỉ cùng Niệm Như Yên ở Vương phủ đấu đến long trời lở đất.
Mà Dạ Lăng Tuyệt, không thể nghi ngờ chính là người đau đầu nhất.
Hai bên đều là nữ nhân mà mình thích, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, một bên phải dùng thân thể thỏa mãn các nàng, mặt khác còn muốn phí tâm tư khuyên bảo các nàng chung sống hoà bình.
Không quá nửa tháng, Dạ Lăng Tuyệt cả người gầy đi trông thấy, chỉ còn lại một thân da bọc xương.
Hôm nay, Tô Mê cùng Lưu Tử Mặc ra cửa đi dạo phố, nếu không phải Dạ Lăng Tuyệt gọi một tiếng thì thật sự Tô Mê sẽ chẳng nhận ra nổi hắn.
“Ngươi làm sao…… Biến thành cái dạng này?”
Tô Mê nhìn gương mặt trước mắt tuy rằng vẫn tuấn tú, nhưng cằm tiêm tế, xương gò má đột ngột, có hốc mắt rất sâu, thật sự rất khó để liên tưởng Dạ Lăng Tuyệt với người trước mặt này.
Cô nhìn hắn, mà đồng thời Dạ Lăng Tuyệt cũng đánh giá Tô Mê.
Lần từ biệt trước không gặp lại nàng, bây giờ chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi, nữ nhân này hình như so với trước kia càng thêm rực rỡ loá mắt, mặt mày lưu chuyển, có một loại phong tình khác.
Dạ Lăng Tuyệt vẫn im lặng, thì ra nữ nhân mang thai so với nữ nhân bình thường lại càng có ý nhị hơn.
Tầm mắt sáng quắc, dường như muốn dính vào trên người Tô Mê, luyến tiếc dời đi.
Rõ ràng biết nữ nhân này không còn khả năng thuộc về mình nhưng bị Niệm Như Yên cùng Triệu Phương Phỉ lăn lộn đến tinh bì lực tẫn, lúc này trái tim lại một lần nữa vì Tô Mê mà nhiệt liệt nhảy lên.
~~~~~~~
Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~~
Triệu Phương Phỉ đang sống sờ sờ bị đông lạnh tỉnh!
Gương mặt sưng tấy, ngay cả mắt cũng khó mà mở ra, thân thể bị ngâm trong nước hồ lạnh như băng, vây quanh bốn phía đều là vách tường băng nửa trong suốt, mơ hồ phản chiếu lại bộ dáng đầu heo của Triệu Phương Phỉ, muốn xấu bao nhiêu liền xấu bấy nhiêu, muốn chật vật bao nhiêu liền chật vật bấy nhiêu.
Là người chuyên làm pháo hôi mau xuyên nghịch tập, cho dù là đối mặt với nam chủ Jack biến thái cường đại hay nữ chủ Mary hào quang toả sáng thì nàng cũng chưa từng chật vật như thế này.
Triệu Phương Phỉ không cam lòng, tức thời không ngừng gọi hệ thống: “Cẩu hệ thống, mau tới cứu lão nương!”
“Hệ thống bạn liên hệ, đã không nằm trong phạm vi phục vụ, mời tự bảo trọng thân thể, sau đó liên lạc lại.”
Đậu má, cẩu hệ thống đáng chết, thời khắc mấu chốt lại rớt mạng!
Triệu Phương Phỉ thầm mắng một tiếng, ý đồ muốn chuyển động thân thể, ai ngờ cổ chân bị khối sắt ngàn cân trói lại, một bước cũng khó đi.
Cúi đầu nhìn mực nước chỉ tới bên hông, thầm nghĩ may mắn là cái hồ băng này không sâu, bằng không, không phải chết cóng thì nhất định chết đuối.
Không có hệ thống trợ giúp, Triệu Phương Phỉ đành phải tự sử dụng đặc hiệu của bản thân.
Đầu tiên đem nước trong hồ băng làm ấm lại, sau đó ấn một cái chuông vàng trên thân thể, để tránh thân thể bị ngâm nước lâu ngày, làm tổn thương da thịt trên người nàng, cuối cùng ăn dịch dinh dưỡng, đảm bảo có thể an toàn chịu đựng qua năm ngày kế tiếp.
Làm xong tất cả, Triệu Phương Phỉ càng nghĩ càng tức giận.
Một pháo hôi như nàng ta nào có trêu chọc bọn họ, mà họ lại làm như vậy đối với nàng ta?
Chờ tới khi nàng ta ra ngoài mà xem, làm ra đại pháo hỏa tiễn trong giây lát rồi một kích nổ chết cái gì nam phụ Quốc sư cùng nữ chủ ác độc!
Đậu má dám động thủ trên đầu thái tuế, nhất định không thể buông tha cho bọn họ!
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Phương Phỉ đột nhiên phát hiện mực nước trong hồ băng bắt đầu dâng lên, chỉ chốc lát liền cao tới ngực, cổ... của nàng ta.
Triệu Phương Phỉ hoàn toàn luống cuống, bắt đầu dùng sức giãy giụa.
Nhưng hồ nước dâng lên quá nhanh, chỉ phút chốc đã ngập khỏi đầu, hoàn toàn đem nàng ta bao phủ lấy.
Nước hồ tràn vào miệng và mũi, khiến nàng ta sặc đến vô cùng khó chịu nhưng càng giãy giụa lại càng khó chịu, trong lồng ngực dưỡng khí càng ngày càng ít, Triệu Phương Phỉ trực tiếp lâm vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu, Triệu Phương Phỉ tỉnh lại liền phát hiện mực nước một lần nữa trở lại vị trí cũ.
Nhưng mà may mắn sống sót sau tai nạn làm nàng ta cao hứng một lúc, hồ nước lại dâng lên lần thứ hai, Triệu Phương Phỉ lập tức quát mắng: “Mẹ nó, này con mẹ nó sao lại thế này?”
Ngay sau đó, nàng nhanh chóng mắng không ra tiếng.
Vốn dĩ là hồ nước ấm, đột nhiên xuất hiện một dòng nước lạnh lẽo băng giá, cùng lúc đó, vật thể dày đặc trơn trượt bám vào hai chân nàng ta, bò điên cuồng về phía trước, nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể toàn bộ dũng mãnh tràn vào hạ thể của nàng ta. ( Í ẹ)
“Này, đây là thứ gì, a ——!”
Triệu Phương Phỉ kinh hoảng hét lên, không đợi nước hồ ngập qua khỏi đầu liền bị dọa cho ngất xỉu.
……
Chỉ cách một nhau một bức tường, lúc này trong mật thất. Phượng Vô Thương đứng trước nửa vách tường trong suốt nhìn Triệu Phương Phỉ bị tra tấn lặp đi lặp lại nhiều lần, sắc mặt lạnh lùng phân phó: “Canh chừng nàng ta, không để cho nàng ta chết.”
“Vâng, Lãnh Quyết đã hiểu, chỉ là…….”
Lãnh Quyết rũ mắt, đem tầm mắt dừng ở vết máu dưới chân Phượng Vô Thương: “Chủ tử vẫn là nên đem máu trên chân xử lý một chút, nếu không tiểu phu nhân tỉnh lại mà thấy được nhất định sẽ đau lòng.”
Thời điểm nghe nhắc tới người nào đó, hơi thở âm lãnh quẩn quanh Phượng Vô Thương hơi hoà hoãn.
Trong nháy mắt sau đó, Lãnh Quyết liền nghe thấy âm thanh Phượng Vô Thương hỏi.
“Ngươi nói, nàng thấy, sẽ vì ta mà đau lòng?”
Lãnh Quyết giật mình, theo bản năng trả lời.
“Đương nhiên, nếu không phải tiểu phu nhân ngất đi, giờ phút này thấy, nhất định đau lòng không chịu được.”
Phượng Vô Thương bất động thanh sắc cong cong khóe môi, xoay người đi ra ngoài.
Lãnh Quyết cho rằng hắn đi xử lý vết thương ở chân.
Kết quả là Quốc sư đại nhân người ta chạy đến viện của Tô Mê, trực tiếp đợi Tô Mê tỉnh lại, mới làm bộ phải rời khỏi, cố ý khiến Tô Mê thấy vết máu trên chân hắn.
Làm hại Tô Mê vừa đau lòng lại vừa cảm động, cường ngạnh túm hắn ở lại, tự mình băng bó cho hắn, lệ nóng doanh tròng một phen, hơn nữa cường thế hạ mệnh lệnh không cho hắn tùy ý đi lại, cứ thế ở trong phòng cô tĩnh dưỡng.
Kết quả Quốc sư đại nhân của chúng ta tức thì cau mày…… Ra vẻ miễn cưỡng đáp ứng rồi.
……
Năm ngày sau.
Dạ Lăng Tuyệt tự mình tới cửa đón người, Niệm Như Yên cũng cùng theo tới.
Mấy tháng không thấy, Niệm Như Yên trước mắt gầy ốm hẳn một vòng làm Tô Mê thiếu chút nữa nhận không ra.
“Ngươi là Niệm cô nương? Ta thiếu chút nữa là nhận không ra, ngươi giống như trở nên…… Càng đẹp hơn, ha hả.” Tô Mê cố ý nói, nhìn Dạ Lăng Tuyệt cười cười, ánh mắt lại là thật may mắn.
Người ở đây đều không phải tên ngốc, tự nhiên nhìn sẽ hiểu.
Dạ Lăng Tuyệt lập tức nổi giận.
Nàng thấy may mắn vì lúc trước không chọn hắn, cho nên hiện tại sống quá tốt hơn so với trước kia, con cũng đã có, còn có phu quân tốt biết đau lòng vì nàng sao?
Nhưng mà bị Tô Mê nói như vậy, Dạ Lăng Tuyệt đột nhiên phát hiện, Niệm Như Yên thật sự gầy đi.
Lúc trước, thời điểm hắn một lần nữa lâm hạnh Triệu Phương Phỉ, Niệm Như Yên nói Vong Ưu Cốc xảy ra chút chuyện yêu cầu trở về một chuyến, lại chưa từng nghĩ qua mấy tháng không gặp, thế nhưng nàng lại gầy nhiều như vậy?!
“Có phải nơi nào không thoải mái hay không?” Dạ Lăng Tuyệt quan tâm hỏi.
Niệm Như Yên sắc mặt trắng bệch, đi theo phía sau ra vẻ không có việc gì lắc đầu.
“Đừng lo lắng, ta không sao.”
Trong lòng Dạ Lăng Tuyệt có chút xót xa, âm thầm hạ quyết tâm, trở về nhất định phải bồi bổ cho Niệm Như Yên thật tốt.
Giống như những lời lúc trước Phượng Vô Thương đã nói, Lãnh Quyết đích xác mang một Triệu Phương Phỉ còn dư lại nửa cái mạng, nhìn qua thì không ốm nhưng thần trí lại hốt hoảng.
Ngay cả như vậy, trái tim Dạ Lăng Tuyệt bỗng dưng tê rần, vội vàng đem nàng chặn ngang bế lên, an ủi không dứt.
Sắc mặt Niệm Như Yên lập tức thay đổi.
Nàng ta chỉ rời đi mấy tháng ngắn ngủi thế mà nam nhân của nàng ta lại đối với nữ nhân khác săn sóc nhu tình như thế?
Niệm Như Yên đi theo Dạ Lăng Tuyệt rời đi, mà ánh mắt nhìn Triệu Phương Phỉ lại hung ác nham hiểm làm Tô Mê kinh hãi một phen.
Nhưng cô cũng không định xen vào cuộc tranh đấu của nữ phụ và pháo hôi, nói cho cùng làm ngư ông đắc lợi mới là người chiến thắng chân chính cuối cùng.
Những ngày kế tiếp, hoàn toàn đúng như Tô Mê suy nghĩ, Triệu Phương Phỉ cùng Niệm Như Yên ở Vương phủ đấu đến long trời lở đất.
Mà Dạ Lăng Tuyệt, không thể nghi ngờ chính là người đau đầu nhất.
Hai bên đều là nữ nhân mà mình thích, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, một bên phải dùng thân thể thỏa mãn các nàng, mặt khác còn muốn phí tâm tư khuyên bảo các nàng chung sống hoà bình.
Không quá nửa tháng, Dạ Lăng Tuyệt cả người gầy đi trông thấy, chỉ còn lại một thân da bọc xương.
Hôm nay, Tô Mê cùng Lưu Tử Mặc ra cửa đi dạo phố, nếu không phải Dạ Lăng Tuyệt gọi một tiếng thì thật sự Tô Mê sẽ chẳng nhận ra nổi hắn.
“Ngươi làm sao…… Biến thành cái dạng này?”
Tô Mê nhìn gương mặt trước mắt tuy rằng vẫn tuấn tú, nhưng cằm tiêm tế, xương gò má đột ngột, có hốc mắt rất sâu, thật sự rất khó để liên tưởng Dạ Lăng Tuyệt với người trước mặt này.
Cô nhìn hắn, mà đồng thời Dạ Lăng Tuyệt cũng đánh giá Tô Mê.
Lần từ biệt trước không gặp lại nàng, bây giờ chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi, nữ nhân này hình như so với trước kia càng thêm rực rỡ loá mắt, mặt mày lưu chuyển, có một loại phong tình khác.
Dạ Lăng Tuyệt vẫn im lặng, thì ra nữ nhân mang thai so với nữ nhân bình thường lại càng có ý nhị hơn.
Tầm mắt sáng quắc, dường như muốn dính vào trên người Tô Mê, luyến tiếc dời đi.
Rõ ràng biết nữ nhân này không còn khả năng thuộc về mình nhưng bị Niệm Như Yên cùng Triệu Phương Phỉ lăn lộn đến tinh bì lực tẫn, lúc này trái tim lại một lần nữa vì Tô Mê mà nhiệt liệt nhảy lên.
~~~~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook