Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng
Chương 37: Nô Phi Xoay Người Đại Tác Chiến (13)

Edt: Mítt

~~~~~~~

“Mang theo cô nương tới à…….

Tô Mê nhướng mày, ý vị thâm trường “A” một tiếng, đột nhiên nhớ tới trong nguyên văn, Dạ Lăng Tuyệt hình như đã từng mang nguyên chủ tới nơi này, cho nên cô mới bị ảnh hưởng không thể hiểu được từ nguyên chủ khi mang Lưu Tử Mặc tới nơi này sao?

Rũ mắt cười nhẹ, nếu không thích loại cảm giác không chịu khống chế này, vậy đành phải nghĩ cách làm nguyên chủ nhanh hết hy vọng.

Tô Mê nhìn về phía tiểu nhị: “Đêm nay ta không hy vọng bị quấy rầy, cho nên phiền ngươi.”

“Không phiền, không phiền.” Có tiền dễ làm việc, cho dù phiền cũng nguyện ý.

Tiểu nhị đi rồi, Tô Mê nhìn khách điếm trong đêm khuya, có sương trắng chẫm rãi lơ lửng, quay đầu lại nhìn về phía Lưu Tử Mặc.

“Ta nếu đã mua ngươi, vậy ta chính là chủ nhân của ngươi, tuy rằng không cần ngươi làm chuyện gì lớn, cũng không cần ngươi trả giá thân thể, nhưng yêu cầu duy nhất của ta, chính là cuộc đời này của ngươi chỉ có thể nhận một mình ta là chủ, không thể giúp bất luận kẻ nào làm bất luận chuyện gì, ngươi có thể đáp ứng không?”

Lưu Tử Mặc hoàn toàn nhìn không thấu suy nghĩ của Tô Mê, lại càng không biết nàng muốn như thế nào?

Nhưng theo lời nàng, nàng mua hắn, vậy hắn là của nàng.

Chỉ cần không nguy hiểm cho bản thân, vậy hắn liền tùy theo lời nàng nói, ở bên người nàng làm một người hầu nho nhỏ.

“Được, ta đáp ứng.”

Tô Mê vừa lòng gật đầu, nhìn chiếu giường trong phòng hạ đẳng: “Ngươi về nghĩ ngơi trước đi, đêm nay chúng ta không quay về.”

Sở dĩ thuê phòng hạ đẳng, là không muốn cùng người của Dạ Lăng Tuyệt gặp phải, mà lúc này đêm dài yên tĩnh, nếu rời đi, tiếng vó ngựa phỏng chừng sẽ khiến cho thị vệ Vương phủ chú ý, nơi này cách Quốc sư phủ lại xa như vậy, bọn họ không có khả năng đi trở về được, chỉ có thể ở tạm một đêm.

Nhưng mà, cô sẽ không để Dạ Lăng Tuyệt, Niệm Như Yên bọn họ ngủ một giấc an ổn.

Tô Mê thật cẩn thận mở cửa phòng, tìm tìm khắp nơi, cuối cùng không chớp mắt ở trong một góc hậu viện, tìm được một túi bột mì và khoai lang đỏ.

Cầm lấy mấy củ, lại thuận tay cầm một ít rơm rạ, xoay người trở về phòng.

Thấy Lưu Tử Mặc còn chưa ngủ, đơn giản cầm bút mực cùng giấy, kêu hắn lại đây hỗ trợ: “Biết vẽ tranh không?”

Lưu Tử Mặc nguyên là con trai của tội thần tiền triều, vốn phải bị sung quân biên cương, sau do có dung mạo, bị quan sai vô lương bán cho người buôn lậu lấy tiền mặt, sau đó nữa lại bị bán đến quỷ thị.

Edt: Mítt

Tuy rằng thật lâu không chạm vào bút mực, nhưng một tay họa công tinh vi, lại không mới lạ.

“Muốn vẽ cái gì?” Lưu Tử Mặc chấp bút hỏi.

Tô Mê lấy qua trang giấy, so độ cao, để Lưu Tử Mặc ở trong phạm vi riêng, vẽ ra bộ dáng nữ nhân mà cô hình dung.

Không bao lâu, một bức họa sinh động như thật xuất hiện ở trước mặt cô.

“Không tồi, vẽ rất tốt.”

Tô Mê dùng miệng thổi thổi, lại bảo hắn đem bột khoai lang đỏ thoa lên trên bức họa, tự mình liền động thủ thiết kế gì đó……

Bên kia trong phòng thượng đẳng.

Trong nước ấm kích động, nam tử thở dốc thô nặng, cùng nữ tử kiều diễm mềm mại ngâm khẽ, đan chéo dây dưa bên nhau.

Không biết qua bao lâu, âm thanh rên rỉ khàn khàn vang lên, Niệm Như Yên gắt gao chế trụ đầu vai rộng lớn của nam tử, thân mình theo đó đột nhiên run rẩy lên: “Lăng Tuyệt, Tuyệt, ta rất yêu chàng…….”

Đột nhiên có âm thanh vang lên đánh gãy khoái cảm kéo dài của Dạ Lăng Tuyệt.

Không biết nghĩ tới cái gì, mày tinh xảo gắt gao nhăn lại, ngay sau đó dứt khoát rút ra, đơn giản rửa sạch sẽ cho mình cùng Niệm Như Yên một chút, đem nàng ta bế lên giường, bản thân mình cũng ở nằm xuống bên cạnh.

Lúc này, một bàn tay mềm mại, chậm rãi leo lên hai viên thù du trên ngực hắn, nhẹ nhàng nắn nhéo.

Dạ Lăng Tuyệt hình như còn đang hãm trong phiền não ban nãy, cau mày, bắt lấy tay nàng ta.

“Như Yên ngoan, đêm nay vất vả, nghỉ ngơi sớm một chúng.”

“Tuyệt, chàng không muốn ta?” Niệm Như Yên cắn môi, một bộ dáng nhìn thấy mà thương.

Dạ Lăng Tuyệt nhìn nữ tử xinh đẹp như tiên tử đang quạnh quẽ ở ngoại giới, đối với mình lại có thần thái ngưỡng mộ thấp kém như vậy, nghĩ thầm, có lẽ là nam nhân đều sẽ không cự tuyệt.

Nhưng không biết mình bị làm sao, mới vừa cùng nàng hết sức triền miên, cuối cùng trong nháy mắt phóng thích kia, trong đầu thế nhưng hiện ra một khuôn mặt của nữ nhân khác, mà nữ nhân kia, thế nhưng là Tô Mê!

Nhớ tới Tô Mê, Dạ Lăng Tuyệt lại không cam lòng, lại phẫn nộ.

Nữ nhân vẫn luôn nói yêu hắn, thế nhưng trong nháy mắt, gả cho người khác?

Niệm Như Yên thấy hắn như suy tư gì đó, nhíu nhíu mi: “Tuyệt, chàng có phải không yêu ta hay không?”

Nam nhân giống nhau, đều không thích nữ nhân nghi thần nghi quỷ, cũng không thích nữ nhân động bất động liền hỏi vấn đề yêu hay không yêu, Dạ Lăng Tuyệt cũng như thế!

Ngay từ đầu cho rằng Niệm Như Yên cùng những nữ nhân khác không giống nhau, nhưng theo những lần hắn nạp thiếp, còn ngủ lại chỗ của những nữ nhân đó, nàng ta luôn hỏi ra loại vấn đề này, thậm chí lén xử lý, mượn sức trong triều ngăn cản hắn nạp thiếp thất.

Hắn biết những chuyện đó, nhưng hắn cũng không nói gì nàng ta, tình cảm mười mấy năm của bọn họ là thật tình, nàng ta vì yêu hắn mới làm những việc đó.

Hắn đáp ứng sẽ cho nàng ta một tương lai tốt đẹp, thì sẽ không phụ nàng ta.

Dạ Lăng Tuyệt nói với chính mình như vậy, ngay sau đó một cái xoay người, nâng chân nàng ta lên để ở trên đỉnh đầu, ở giữa chủ đề……

Lúc này, một đạo âm thanh "tư tư" như có như không quỷ quyệt đột nhiên vang lên.

Dạ Lăng Tuyệt cùng Niệm Như Yên nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy ngay từ đầu cửa sổ đóng chặt, không biết bị mở ra từ khi nào, một khuôn mặt quỷ dữ tợn đỏ như lửa, đột nhiên từ trong sương trắng nồng đậm ẩn hiện mà ra, giương nanh múa vuốt bay về phía bọn họ ——

Chỉ là thoáng nhìn như vậy, con ngươi Niệm Như Yên liền co chặt, sợ tới mức hét to một tiếng, vội vàng ôm lấy Dạ Lăng Tuyệt.

Dạ Lăng Tuyệt cũng không tin yêu ma quỷ quái gì đó.

Nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của “Nữ quỷ" kia, thần sắc phút chốc giật mình: “Mẫu phi ——?!”

“Không phải ta, không liên quan đến ta, đừng tới tìm ta, ta cái gì cũng chưa thấy……!” Niệm Như Yên vừa nghe thấy xưng hô trong miệng Dạ Lăng Tuyệt, lập tức đem đầu vùi ở trong lòng ngực hắn, cả người run thành cái sàng.

Dạ Lăng Tuyệt nhíu mày: “Như Yên, nàng làm sao vậy, nàng đang nói cái gì?”

Niệm Như Yên chỉ là lặp lại lời nói trong miệng, giống như ma nhập.

Dạ Lăng Tuyệt suy nghĩ một lát, vừa muốn đem tầm mắt phóng tới trên người “Nữ quỷ” kia, lại phát hiện “Nữ quỷ” kia thế nhưng biến mất trong hư không, đến cửa sổ cũng được đóng lại chặt chẽ!

Hắn đột nhiên đẩy Niệm Như Yên ra, đẩy ra cửa sổ thì nhìn thấy trong sương trắng nồng đậm, cái gì cũng không có.

Cùng lúc đó, trong một góc hậu viện.

Tô Mê dẫm lên đầu vai gầy yếu của Lưu Tử Mặc, đem gậy gỗ thu hồi lại, lại đem dây đèn Khổng Minh trong tay cắt đứt, thả bay theo gió.

Sau khi làm xong tất cả, Tô Mê lôi kéo Lưu Tử Mặc, nhanh chóng trở về phòng.

“Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không, người ở trong phòng kia chính là Vương gia Long Hề quốc.” Lưu Tử Mặc lòng còn sợ hãi chốt cửa lại, thở hồng hộc nhìn về phía Tô Mê.

Người sau ngồi xuống, rót chén nước trà, một ngụm uống xong: “Sợ cái gì, phu quân ta là Quốc sư, hắn không dám làm gì ta đâu.”

Tiếng nói vừa dứt, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Tô Mê nhanh buông chén trà, đem Lưu Tử Mặc kéo qua, để hắn bò ở trên bàn, mình lại đứng ở một bên, một bên động eo, một bên ở dưới vỗ tay.

Thấy Lưu Tử Mặc vẻ mặt ngốc lăng, Tô Mê tát một cái tát hung hăng đánh lên sau eo hắn, đồng thời, một chân đá trúng cẳng chân hắn.

“A ——!” dưới hai đòn nghiêm trọng, Lưu Tử Mặc ngâm đau.

~~~~~~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương