Nam Thần Biến Thành Cún
-
Chương 12
Lý Nhiên Nhiên ở lại một đêm thì ngày hôm sau Tiết Khải đến gõ cửa, chắc
là nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bạn gái trước đây không đáng tin cậy, lại
nghĩ bạn gái bây giờ thật tốt, vì muốn tiếp tục mối quan hệ này nên nhận sai để xin được tha thứ.
Nhưng tính tình Lý Nhiên Nhiên như thế, đang giận dỗi, muốn chặt chém anh ta còn không hết, làm sao có thể tha thứ cho anh ta được. Tô Tiểu Đường hiển nhiên bảo vệ cho bạn tốt, thân thể cao lớn chặn ngay trước cửa, ngay cả góc áo của bạn gái mình Tiết Khải cũng không nhìn thấy được.
Vóc dáng Tiết Khải không cao, để nhìn thấy được bạn gái chỉ còn cách nhảy lên réo gọi: "Nhiên nhiên... Nhiên nhiên em ra đây nghe anh nói đi, cho đến bây giờ anh chưa hề muốn chia tay với em, anh vẫn luôn muốn sống cùng em, em ra đây đi chúng ta cùng nói chuyện, cuối năm là kết hôn rồi, chỉ vì một chuyện nhỏ này mà em làm ầm ĩ có đáng không? Em không sợ người lớn ở nhà sẽ đau lòng sao!"
Một tiếng "Vút" từ phía sau truyền đến, Tô Tiểu Đường phản ứng khá nhanh cúi đầu xuống, thế nên chiếc dép Lý Nhiên Nhiên ném ra đập ngay giữa trán Tiết Khải.
Lý Nhiên Nhiên đã nổi giận đến mức gào thét bên trong: "Chuyện thế nào gọi là chuyện nhỏ? Thái độ của anh thế này mà bảo là đến đây nhận lỗi? Anh nhận lầm sao? Vốn dĩ anh không biết mình sai ở đâu, anh cũng không cho rằng bản thân mình làm sai! Thật là buồn cười, người lớn trong nhà sẽ đau lòng, người lớn đã đau lòng vậy rồi còn muốn làm hại tôi sao? Anh từ đâu đến thì hãy cút về đó đi, đi mà tìm một người trong sáng thiện lương, tấm lòng thanh bạch giống anh mà sống, lão nương chính là một đống đất đen, một con đàn bà độc ác không xứng với anh!"
Tiết Khải đang cầm chiếc dép, nhìn Tô Tiểu Đường, suy sụp tinh thần, hỏi: "Tôi chỉ đi thăm bạn vài ngày, chuyện này là chuyện thiên lý bất dung không thể tha thứ sao?"
"Bạn?" Tô Tiểu Đường chớp mắt, "Đừng lén thay đổi cách xưng hô như vậy, người bạn này của anh lại là bạn gái cũ, cô nam quả nữ ở chung với nhau đúng một tuần, anh nói thử xem người khác sẽ nghĩ thế nào?"
"Tôi thề tôi với cô ấy hoàn toàn trong sạch!" Tiết Khải lập tức đưa tay lên thề.
"Được rồi, cho dù trong chuyện này bọn tôi tin tưởng anh, nhưng anh thật sự cảm thấy lừa dối Nhiên Nhiên đi chăm sóc bạn gái trước kia chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, Nhiên Nhiên là cố tình gây sự làm ầm ĩ với anh? Vậy anh đã từng suy nghĩ qua chưa, nếu có một ngày Nhiên Nhiên lừa gạt anh đi lo lắng cho một người đàn ông khác, sau đó người đàn ông này hai giờ khuya gọi điện đến cho anh nói Nhiên Nhiên đang ở cạnh anh ta, anh sẽ có cảm giác thế nào? Anh sẽ tin tưởng Nhiên Nhiên vô điều kiện,cho là cô ấy chỉ đơn thuần đến chăm sóc cho anh ta? Đừng nghĩ lấy tình yêu ra thì người khác sẽ tin tưởng lý do hoang đường này một cách vô điều kiện, vậy thì anh cứ tiếp tục làm vậy đi!"
Tiết Khải im lặng, sắc mặt rất khó coi.
Tô Tiểu Đường vỗ vai Tiết Khải, "Chàng trai, quý trọng sinh mệnh, rời xa bạn gái trước kia đi!"
Tiếp đó, "Rầm" một tiếng cửa đóng lại.
Lý Nhiên Nhiên mới vừa nãy còn gân cổ lên như một con gà chọi, lúc cửa vừa đóng lại lập tức trở thành một con chim nhỏ dính lấy Tô Tiểu Đường, "Tiểu Đường cảm ơn cậu..."
"Mình còn có một chuyện muốn nói!"
"Để tỏ lòng biết ơn, mình quyết định giới thiệu cho cậu một anh chàng siêu cấp đẹp trai ~"
Tô Tiểu Đường nhất thời không kịp phản ứng phất tay nói: "Thôi đi, bây giờ mình cũng không dám tìm thêm một anh đẹp trai nào nữa."
Tống Minh Huy có thể cưa đỗ được Lâm Tuyết, gương mặt đó cũng có công lao không nhỏ, đẹp trai thì có ích lợi gì...
Lý Nhiên Nhiên trầm ngâm, "Đúng thế, đẹp trai nếu không phải playboy thì cũng là yểu mệnh, haiz..."
Người nói trước là Tống Minh Huy, còn người sau tất nhiên muốn ám chỉ Phương Cảnh Thâm.
Phương Cảnh Thâm thật rất tốt, ban ngày đều nhượng bộ dời ra sống ở ban công.
Mà Tô Tiểu Đường không biết, mặc dù Phương Cảnh Thâm cố tình tránh xa chuyện không nên nhìn sẽ không nhìn, chuyện không nên nghe sẽ không nghe, nhưng bởi vì sau khi biến thành cún thính giác lại rất nhạy bén, anh không muốn nghe cũng không được, vì vậy, thật ra mỗi lời họ nói anh đều nghe không sót chữ nào...
***
Sau bữa cơm tối, Tô Tiểu Đường vừa thu dọn chén đữa vừa nói: "Được rồi Nhiên Nhiên, là thế này mình có việc phải ra ngoài một chuyến, cậu ở nhà một mình có được không?"
"Không có việc gì, còn có Thịt Viên ở lại với mình mà ~ "
"Thịt Viên cũng cùng đi với mình..."
"Sao thế, mình có thể giúp cậu trông chừng Thịt Viên, sẽ không để nó quậy phá nhà cửa đâu. Hơn nữa ngộ nhỡ Tiết Khải lại đến nữa thì phải làm sao bây giờ, có Thịt Viên ở đây có thể giúp mình đối phó với anh ta!"
Tô Tiểu Đường mặt đen lại, "Thịt Viên không phải dùng để làm những việc như vậy..."
"Là thế này, lúc trở về thuận đường mình muốn đưa Thịt Viên đi kiểm tra tổng quát." Tô Tiểu Đường thuận miệng tìm cớ để mang theo Phương Cảnh Thâm ra ngoài.
Từ tối hôm qua, lúc cô nghe được tin tức từ Lý Nhiên Nhiên, Tô Tiểu Đường đã nhanh chóng gọi điện thoại cho Phương Cảnh Xán, sau đó hai người liền hẹn một nơi gặp mặt nói chuyện.
Liên quan đến Phương Cảnh Thâm, đương nhiên phải dẫn anh theo.
Nơi gặp mặt là do Phương Cảnh Xán chọn, một cửa hàng thịt nướng nổi tiếng. Lúc Tô Tiểu Đường đỗ xe, từ xa đã ngửi thấy hương vị chui thẳng vào dạ dày, còn chui vào trong não, ăn mòn khả năng tự khống chế của cô, đúng là cực hình.
Lúc Tô Tiểu Đường đến Phương Cảnh Xán đã ngồi ở đó hăng hái chiến đấu với cả một mâm thịt to, vừa thấy cô liền nhiệt tình chào hỏi, "Tiểu Đường, bên này ~ "
Tục ngữ nói: không đánh người mặt tươi cười, huống hồ nụ cười của Phương Cảnh Xán lại như hoa, Tô Tiểu Đường vốn nhịn một bụng cũng không dám nói ra.
Phương Cảnh Xán nhìn cô một cái, vừa liếc nhìn, lập tức gương mặt dần dần đổi sắc, do dự hỏi: "Tiểu Đường, lúc này mới vài ngày không gặp, sao nhìn cô lại gầy như vậy!"
"Vậy sao?" Tô Tiểu Đường nghe xong lời này thật sự rất vui, gầy đến nỗi mắt thường cũng có thể nhìn thấy được thật sự là chuyện đáng mừng, "Vì gần đây tôi đang giảm cân! Chỉ là vừa mới bắt đầu nên hiệu quả vẫn chưa thấy rõ, có lẽ một tháng giảm 20 cân."
Phương Cảnh Xán nghe xong giống như thịt mình vừa bị cắt đi vậy, vô cùng đau đớn nói: "Không phải nói không giảm béo sao?"
"Hả..." Cô nói với cậu ta lúc nào.
Tiếp đó hay người bắt đầu bàn luận chuyện có nên giảm béo hay là không, một cuộc đấu khẩu đã diễn ra kịch liệt, vẫn là Tô Tiểu Đường thắng.
Phương Cảnh Xán buồn bực không thôi ngồi gắp một miếng thịt, "Tiểu Đường... Sao tôi lại cảm thấy ngữ điệu của cô cứ giống anh trai tôi thế nào ấy?"
Nhất là mấy câu thuật ngữ y học, hoàn toàn không giống như lời Tô Tiểu Đường có thể nói ra.
Tô Tiểu Đường chột dạ nhấp một hớp trà lúa mạch: "Thật không ha ha..."
Phương Cảnh Thâm ngồi xổm một bên buồn chán ngáp một cái, nhất cái chân trước đặt lên đùi Tô Tiểu Đường ra hiệu.
Tô Tiểu Đường biết nên hỏi chuyện chính, vội vàng trở lại trọng tâm câu chuyện, "Hôm nay hẹn anh đến đây là muốn hỏi một số chuyện liên quan đến anh trai cậu, tôi nghe một người bạn của tôi nói bà cố chuẩn bị giúp Phương Cảnh Thâm xung hỉ?"
"Đúng vậy." Phương Cảnh Xán khá thờ ơ trả lời.
"Chuyện lớn như vậy sao cậu không nói với tôi một tiếng?"
Phương Cảnh Xán không vui, buồn bực nói: "Tôi chỉ đồng ý với cô việc báo cáo bệnh tình của anh ấy mà thôi, còn việc riêng tư của anh ấy hình như không liên quan..."
Bị Phương Cảnh Xán chặn họng như vậy, Tô Tiểu Đường thật đúng là không tiện hỏi nhiều.
Sau đó cô lập tức có cảm giác chân của Phương Cảnh Thâm lại đang khều chân cô, còn vẽ vẽ gì đó, Tô Tiểu Đường phản ứng rất nhanh, lặng lẽ đưa tay cho anh.
Phương Cảnh Thâm viết trong lòng bàn tay cô hai chữ.
Phương Cảnh Thâm lúc IPAD nói chuyện với cô, âm thanh không hề đao động mà ngược lại lạnh tanh máy móc, nhìn phong cách của anh thật sự giống với Phương Cảnh Thâm. Đương nhiên, ngoại trừ câu nói có hơi dài dòng vì không có dấu chấm phẩy và giọng nói đã thay đổi có phần quỷ dị, vậy nên, dần dần, Phương Cảnh Thâm càng nói càng ngắn gọn, phần lớn đều viết hai ba chữ, sau này đã tốt hơn hẳn, không cần câu cú chủ vị rõ ràng Tô Tiểu Đường cũng có thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩ của anh. Ở bên ngoài không thể công khai sử dụng IPAD, tình huống thế này Phương Cảnh Thâm chỉ có thể dùng tay (chân) để nói chuyện với cô.
Viết đến đoạn cuối cùng sắc mặt của Tô Tiểu Đường ửng đỏ, có chút xấu hổ.
Hai chữ kia chính là —— thích.*
* Nguyên văn tiếng Trung là 喜欢 hai chữ, nghĩa tiếng Việt chỉ có một chữ là thích.
Có lẽ dùng cách này để tạm thời có cớ hỏi tiếp, như vậy không tốt lắm đâu... Nhưng dù sao cũng là lời dặn của nam thần, cuối cùng Tô Tiểu Đường vẫn nghe theo.
Tô Tiểu Đường ho nhẹ một tiếng, khó khăn ấp úng nói: "Cậu cũng biết, tôi đối với anh cậu... Cho nên khó tránh được quan tâm đến những chuyện này, đương nhiên, nếu cậu không tiện nói ra, thật xin lỗi đã làm phiền cậu..."
Đúng là không biết xấu hổ nói thẳng ra rồi.
Phương Cảnh Xán nhìn cô một cái, cảm thấy những lời bản thân vừa nói có chút tổn thương người khác, mềm lòng, "Thật ra chuyện cô biết cũng gần đủ rồi, cô còn chuyện gì muốn hỏi, nếu như tôi biết sẽ nói lại cho cô nghe."
Tô Tiểu Đường suy nghĩ một chút hỏi, "À, tôi có thể hỏi một câu không, chuyện người con gái gắn với số mệnh đó là thế nào?"
Phương Cảnh Xán nhún nhún vai: "Chuyện này tôi thật sự không biết, bà cố thần thần bí bí, không nói với ai."
"Vậy phải làm sao mới tìm được người?" Tô Tiểu Đường không giải thích được.
"Bà cố nói chuyện này không cần bọn tôi quan tâm, bà tự có cách giải quyết." Phương Cảnh Xán trả lời.
"À, như vậy..." Xem ra không còn cách nào, bây giờ chỉ có thể chờ. Nhưng mà đây cũng coi như là chuyện tốt, không phải vì gấp gáp nên chọn bừa một người, ít ra còn có thể kéo dài thêm một thời gian.
Ăn được một lúc, Phương Cảnh Xán sau đó nói càng ngày càng ít, hình như tâm trạng không được tốt lắm, mang chai rượu trắng một mình uống sạch, càng uống càng say "Anh ta thật sự là người đáng ghét" "Từ nhỏ đến lớn người tôi ghét nhất chính là anh ta" "Không có anh ta thì tốt biết bao" "Tốt nhất cả đời này anh ta đừng bao giờ tỉnh lại" ... Những lời nói này làm người khác nghe xong vô cùng sợ hãi.
Tô Tiểu Đường vừa khuyên cậu ta không nên uống nữa, vừa chú ý đến động tĩnh của Phương Cảnh Thâm, rất sợ bi kịch lại tái diễn, cũng may Phương Cảnh Thâm bây giờ vẫn chỉ dùng ánh mắt trong suốt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Phương Cảnh Xán, vẫn chưa có dấu hiệu nổi nóng.
Anh em một nhà chưa chắc đã hợp nhau, xem ra sau này ít để bọn họ gặp mặt vẫn là tốt hơn.
Sau cùng Tô Tiểu Đường trực tiếp kéo Phương Cảnh Xán đang cố sức mở thêm một chai rượu nữa rời khỏi quán, cả người cao to của Phương Cảnh Xán không có chút sức lực đổ dồn tất cả trọng lượng lên người Tô Tiểu Đường, cũng may nhờ Tô Tiểu Đường khỏe mạnh nên không bị đè bẹp.
Tô Tiểu Đường đỡ Phương Cảnh Xán đã hoàn toàn mất hết tỉnh táo chao đảo, lắc lư, nhức đầu không thôi, "Làm sao bây giờ? Cậu ta cứ như thế này sẽ không thể nào về nhà được. Tôi lại không biết cậu ta ở đâu..."
Cũng không thể mang về nhà cô được, trong nhà còn có một Lý Nhiên Nhiên!
Lúc này, Phương Cảnh Thâm "gâu" một tiếng.
Tô Tiểu Đường nhìn anh, lập tức vỗ đầu một cái, "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, anh chắc chắn biết địa chỉ mà!"
Thế nên, Tô Tiểu Đường theo sự chỉ dẫn của Phương Cảnh Thâm thuận lợi đưa được Phương Cảnh Xán về Phương gia, bỏ một lượng lớn sức lực mới mang được cái người say bí tỉ không còn biết trời đất là gì này lên giường được.
Kết quả, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, lại bị cánh tay Phương Cảnh Xán dùng sức kéo, cô trực tiếp ngã lên người cậu ta.
Phương Cảnh Xán vòng tay ôm cô, đầu chôn ở cổ của cô, sụt suỵt mũi ra vẻ đáng thương, không rõ đang lầm bầm chuyện gì, "Tiểu Đường, tôi nhớ anh tôi..."
Nhưng tính tình Lý Nhiên Nhiên như thế, đang giận dỗi, muốn chặt chém anh ta còn không hết, làm sao có thể tha thứ cho anh ta được. Tô Tiểu Đường hiển nhiên bảo vệ cho bạn tốt, thân thể cao lớn chặn ngay trước cửa, ngay cả góc áo của bạn gái mình Tiết Khải cũng không nhìn thấy được.
Vóc dáng Tiết Khải không cao, để nhìn thấy được bạn gái chỉ còn cách nhảy lên réo gọi: "Nhiên nhiên... Nhiên nhiên em ra đây nghe anh nói đi, cho đến bây giờ anh chưa hề muốn chia tay với em, anh vẫn luôn muốn sống cùng em, em ra đây đi chúng ta cùng nói chuyện, cuối năm là kết hôn rồi, chỉ vì một chuyện nhỏ này mà em làm ầm ĩ có đáng không? Em không sợ người lớn ở nhà sẽ đau lòng sao!"
Một tiếng "Vút" từ phía sau truyền đến, Tô Tiểu Đường phản ứng khá nhanh cúi đầu xuống, thế nên chiếc dép Lý Nhiên Nhiên ném ra đập ngay giữa trán Tiết Khải.
Lý Nhiên Nhiên đã nổi giận đến mức gào thét bên trong: "Chuyện thế nào gọi là chuyện nhỏ? Thái độ của anh thế này mà bảo là đến đây nhận lỗi? Anh nhận lầm sao? Vốn dĩ anh không biết mình sai ở đâu, anh cũng không cho rằng bản thân mình làm sai! Thật là buồn cười, người lớn trong nhà sẽ đau lòng, người lớn đã đau lòng vậy rồi còn muốn làm hại tôi sao? Anh từ đâu đến thì hãy cút về đó đi, đi mà tìm một người trong sáng thiện lương, tấm lòng thanh bạch giống anh mà sống, lão nương chính là một đống đất đen, một con đàn bà độc ác không xứng với anh!"
Tiết Khải đang cầm chiếc dép, nhìn Tô Tiểu Đường, suy sụp tinh thần, hỏi: "Tôi chỉ đi thăm bạn vài ngày, chuyện này là chuyện thiên lý bất dung không thể tha thứ sao?"
"Bạn?" Tô Tiểu Đường chớp mắt, "Đừng lén thay đổi cách xưng hô như vậy, người bạn này của anh lại là bạn gái cũ, cô nam quả nữ ở chung với nhau đúng một tuần, anh nói thử xem người khác sẽ nghĩ thế nào?"
"Tôi thề tôi với cô ấy hoàn toàn trong sạch!" Tiết Khải lập tức đưa tay lên thề.
"Được rồi, cho dù trong chuyện này bọn tôi tin tưởng anh, nhưng anh thật sự cảm thấy lừa dối Nhiên Nhiên đi chăm sóc bạn gái trước kia chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, Nhiên Nhiên là cố tình gây sự làm ầm ĩ với anh? Vậy anh đã từng suy nghĩ qua chưa, nếu có một ngày Nhiên Nhiên lừa gạt anh đi lo lắng cho một người đàn ông khác, sau đó người đàn ông này hai giờ khuya gọi điện đến cho anh nói Nhiên Nhiên đang ở cạnh anh ta, anh sẽ có cảm giác thế nào? Anh sẽ tin tưởng Nhiên Nhiên vô điều kiện,cho là cô ấy chỉ đơn thuần đến chăm sóc cho anh ta? Đừng nghĩ lấy tình yêu ra thì người khác sẽ tin tưởng lý do hoang đường này một cách vô điều kiện, vậy thì anh cứ tiếp tục làm vậy đi!"
Tiết Khải im lặng, sắc mặt rất khó coi.
Tô Tiểu Đường vỗ vai Tiết Khải, "Chàng trai, quý trọng sinh mệnh, rời xa bạn gái trước kia đi!"
Tiếp đó, "Rầm" một tiếng cửa đóng lại.
Lý Nhiên Nhiên mới vừa nãy còn gân cổ lên như một con gà chọi, lúc cửa vừa đóng lại lập tức trở thành một con chim nhỏ dính lấy Tô Tiểu Đường, "Tiểu Đường cảm ơn cậu..."
"Mình còn có một chuyện muốn nói!"
"Để tỏ lòng biết ơn, mình quyết định giới thiệu cho cậu một anh chàng siêu cấp đẹp trai ~"
Tô Tiểu Đường nhất thời không kịp phản ứng phất tay nói: "Thôi đi, bây giờ mình cũng không dám tìm thêm một anh đẹp trai nào nữa."
Tống Minh Huy có thể cưa đỗ được Lâm Tuyết, gương mặt đó cũng có công lao không nhỏ, đẹp trai thì có ích lợi gì...
Lý Nhiên Nhiên trầm ngâm, "Đúng thế, đẹp trai nếu không phải playboy thì cũng là yểu mệnh, haiz..."
Người nói trước là Tống Minh Huy, còn người sau tất nhiên muốn ám chỉ Phương Cảnh Thâm.
Phương Cảnh Thâm thật rất tốt, ban ngày đều nhượng bộ dời ra sống ở ban công.
Mà Tô Tiểu Đường không biết, mặc dù Phương Cảnh Thâm cố tình tránh xa chuyện không nên nhìn sẽ không nhìn, chuyện không nên nghe sẽ không nghe, nhưng bởi vì sau khi biến thành cún thính giác lại rất nhạy bén, anh không muốn nghe cũng không được, vì vậy, thật ra mỗi lời họ nói anh đều nghe không sót chữ nào...
***
Sau bữa cơm tối, Tô Tiểu Đường vừa thu dọn chén đữa vừa nói: "Được rồi Nhiên Nhiên, là thế này mình có việc phải ra ngoài một chuyến, cậu ở nhà một mình có được không?"
"Không có việc gì, còn có Thịt Viên ở lại với mình mà ~ "
"Thịt Viên cũng cùng đi với mình..."
"Sao thế, mình có thể giúp cậu trông chừng Thịt Viên, sẽ không để nó quậy phá nhà cửa đâu. Hơn nữa ngộ nhỡ Tiết Khải lại đến nữa thì phải làm sao bây giờ, có Thịt Viên ở đây có thể giúp mình đối phó với anh ta!"
Tô Tiểu Đường mặt đen lại, "Thịt Viên không phải dùng để làm những việc như vậy..."
"Là thế này, lúc trở về thuận đường mình muốn đưa Thịt Viên đi kiểm tra tổng quát." Tô Tiểu Đường thuận miệng tìm cớ để mang theo Phương Cảnh Thâm ra ngoài.
Từ tối hôm qua, lúc cô nghe được tin tức từ Lý Nhiên Nhiên, Tô Tiểu Đường đã nhanh chóng gọi điện thoại cho Phương Cảnh Xán, sau đó hai người liền hẹn một nơi gặp mặt nói chuyện.
Liên quan đến Phương Cảnh Thâm, đương nhiên phải dẫn anh theo.
Nơi gặp mặt là do Phương Cảnh Xán chọn, một cửa hàng thịt nướng nổi tiếng. Lúc Tô Tiểu Đường đỗ xe, từ xa đã ngửi thấy hương vị chui thẳng vào dạ dày, còn chui vào trong não, ăn mòn khả năng tự khống chế của cô, đúng là cực hình.
Lúc Tô Tiểu Đường đến Phương Cảnh Xán đã ngồi ở đó hăng hái chiến đấu với cả một mâm thịt to, vừa thấy cô liền nhiệt tình chào hỏi, "Tiểu Đường, bên này ~ "
Tục ngữ nói: không đánh người mặt tươi cười, huống hồ nụ cười của Phương Cảnh Xán lại như hoa, Tô Tiểu Đường vốn nhịn một bụng cũng không dám nói ra.
Phương Cảnh Xán nhìn cô một cái, vừa liếc nhìn, lập tức gương mặt dần dần đổi sắc, do dự hỏi: "Tiểu Đường, lúc này mới vài ngày không gặp, sao nhìn cô lại gầy như vậy!"
"Vậy sao?" Tô Tiểu Đường nghe xong lời này thật sự rất vui, gầy đến nỗi mắt thường cũng có thể nhìn thấy được thật sự là chuyện đáng mừng, "Vì gần đây tôi đang giảm cân! Chỉ là vừa mới bắt đầu nên hiệu quả vẫn chưa thấy rõ, có lẽ một tháng giảm 20 cân."
Phương Cảnh Xán nghe xong giống như thịt mình vừa bị cắt đi vậy, vô cùng đau đớn nói: "Không phải nói không giảm béo sao?"
"Hả..." Cô nói với cậu ta lúc nào.
Tiếp đó hay người bắt đầu bàn luận chuyện có nên giảm béo hay là không, một cuộc đấu khẩu đã diễn ra kịch liệt, vẫn là Tô Tiểu Đường thắng.
Phương Cảnh Xán buồn bực không thôi ngồi gắp một miếng thịt, "Tiểu Đường... Sao tôi lại cảm thấy ngữ điệu của cô cứ giống anh trai tôi thế nào ấy?"
Nhất là mấy câu thuật ngữ y học, hoàn toàn không giống như lời Tô Tiểu Đường có thể nói ra.
Tô Tiểu Đường chột dạ nhấp một hớp trà lúa mạch: "Thật không ha ha..."
Phương Cảnh Thâm ngồi xổm một bên buồn chán ngáp một cái, nhất cái chân trước đặt lên đùi Tô Tiểu Đường ra hiệu.
Tô Tiểu Đường biết nên hỏi chuyện chính, vội vàng trở lại trọng tâm câu chuyện, "Hôm nay hẹn anh đến đây là muốn hỏi một số chuyện liên quan đến anh trai cậu, tôi nghe một người bạn của tôi nói bà cố chuẩn bị giúp Phương Cảnh Thâm xung hỉ?"
"Đúng vậy." Phương Cảnh Xán khá thờ ơ trả lời.
"Chuyện lớn như vậy sao cậu không nói với tôi một tiếng?"
Phương Cảnh Xán không vui, buồn bực nói: "Tôi chỉ đồng ý với cô việc báo cáo bệnh tình của anh ấy mà thôi, còn việc riêng tư của anh ấy hình như không liên quan..."
Bị Phương Cảnh Xán chặn họng như vậy, Tô Tiểu Đường thật đúng là không tiện hỏi nhiều.
Sau đó cô lập tức có cảm giác chân của Phương Cảnh Thâm lại đang khều chân cô, còn vẽ vẽ gì đó, Tô Tiểu Đường phản ứng rất nhanh, lặng lẽ đưa tay cho anh.
Phương Cảnh Thâm viết trong lòng bàn tay cô hai chữ.
Phương Cảnh Thâm lúc IPAD nói chuyện với cô, âm thanh không hề đao động mà ngược lại lạnh tanh máy móc, nhìn phong cách của anh thật sự giống với Phương Cảnh Thâm. Đương nhiên, ngoại trừ câu nói có hơi dài dòng vì không có dấu chấm phẩy và giọng nói đã thay đổi có phần quỷ dị, vậy nên, dần dần, Phương Cảnh Thâm càng nói càng ngắn gọn, phần lớn đều viết hai ba chữ, sau này đã tốt hơn hẳn, không cần câu cú chủ vị rõ ràng Tô Tiểu Đường cũng có thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩ của anh. Ở bên ngoài không thể công khai sử dụng IPAD, tình huống thế này Phương Cảnh Thâm chỉ có thể dùng tay (chân) để nói chuyện với cô.
Viết đến đoạn cuối cùng sắc mặt của Tô Tiểu Đường ửng đỏ, có chút xấu hổ.
Hai chữ kia chính là —— thích.*
* Nguyên văn tiếng Trung là 喜欢 hai chữ, nghĩa tiếng Việt chỉ có một chữ là thích.
Có lẽ dùng cách này để tạm thời có cớ hỏi tiếp, như vậy không tốt lắm đâu... Nhưng dù sao cũng là lời dặn của nam thần, cuối cùng Tô Tiểu Đường vẫn nghe theo.
Tô Tiểu Đường ho nhẹ một tiếng, khó khăn ấp úng nói: "Cậu cũng biết, tôi đối với anh cậu... Cho nên khó tránh được quan tâm đến những chuyện này, đương nhiên, nếu cậu không tiện nói ra, thật xin lỗi đã làm phiền cậu..."
Đúng là không biết xấu hổ nói thẳng ra rồi.
Phương Cảnh Xán nhìn cô một cái, cảm thấy những lời bản thân vừa nói có chút tổn thương người khác, mềm lòng, "Thật ra chuyện cô biết cũng gần đủ rồi, cô còn chuyện gì muốn hỏi, nếu như tôi biết sẽ nói lại cho cô nghe."
Tô Tiểu Đường suy nghĩ một chút hỏi, "À, tôi có thể hỏi một câu không, chuyện người con gái gắn với số mệnh đó là thế nào?"
Phương Cảnh Xán nhún nhún vai: "Chuyện này tôi thật sự không biết, bà cố thần thần bí bí, không nói với ai."
"Vậy phải làm sao mới tìm được người?" Tô Tiểu Đường không giải thích được.
"Bà cố nói chuyện này không cần bọn tôi quan tâm, bà tự có cách giải quyết." Phương Cảnh Xán trả lời.
"À, như vậy..." Xem ra không còn cách nào, bây giờ chỉ có thể chờ. Nhưng mà đây cũng coi như là chuyện tốt, không phải vì gấp gáp nên chọn bừa một người, ít ra còn có thể kéo dài thêm một thời gian.
Ăn được một lúc, Phương Cảnh Xán sau đó nói càng ngày càng ít, hình như tâm trạng không được tốt lắm, mang chai rượu trắng một mình uống sạch, càng uống càng say "Anh ta thật sự là người đáng ghét" "Từ nhỏ đến lớn người tôi ghét nhất chính là anh ta" "Không có anh ta thì tốt biết bao" "Tốt nhất cả đời này anh ta đừng bao giờ tỉnh lại" ... Những lời nói này làm người khác nghe xong vô cùng sợ hãi.
Tô Tiểu Đường vừa khuyên cậu ta không nên uống nữa, vừa chú ý đến động tĩnh của Phương Cảnh Thâm, rất sợ bi kịch lại tái diễn, cũng may Phương Cảnh Thâm bây giờ vẫn chỉ dùng ánh mắt trong suốt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Phương Cảnh Xán, vẫn chưa có dấu hiệu nổi nóng.
Anh em một nhà chưa chắc đã hợp nhau, xem ra sau này ít để bọn họ gặp mặt vẫn là tốt hơn.
Sau cùng Tô Tiểu Đường trực tiếp kéo Phương Cảnh Xán đang cố sức mở thêm một chai rượu nữa rời khỏi quán, cả người cao to của Phương Cảnh Xán không có chút sức lực đổ dồn tất cả trọng lượng lên người Tô Tiểu Đường, cũng may nhờ Tô Tiểu Đường khỏe mạnh nên không bị đè bẹp.
Tô Tiểu Đường đỡ Phương Cảnh Xán đã hoàn toàn mất hết tỉnh táo chao đảo, lắc lư, nhức đầu không thôi, "Làm sao bây giờ? Cậu ta cứ như thế này sẽ không thể nào về nhà được. Tôi lại không biết cậu ta ở đâu..."
Cũng không thể mang về nhà cô được, trong nhà còn có một Lý Nhiên Nhiên!
Lúc này, Phương Cảnh Thâm "gâu" một tiếng.
Tô Tiểu Đường nhìn anh, lập tức vỗ đầu một cái, "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, anh chắc chắn biết địa chỉ mà!"
Thế nên, Tô Tiểu Đường theo sự chỉ dẫn của Phương Cảnh Thâm thuận lợi đưa được Phương Cảnh Xán về Phương gia, bỏ một lượng lớn sức lực mới mang được cái người say bí tỉ không còn biết trời đất là gì này lên giường được.
Kết quả, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, lại bị cánh tay Phương Cảnh Xán dùng sức kéo, cô trực tiếp ngã lên người cậu ta.
Phương Cảnh Xán vòng tay ôm cô, đầu chôn ở cổ của cô, sụt suỵt mũi ra vẻ đáng thương, không rõ đang lầm bầm chuyện gì, "Tiểu Đường, tôi nhớ anh tôi..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook