Nam Thần Biến Thành Cún
-
Chương 10
Đội trưởng mặt đen lại, đứng dậy, bất chấp cái nhìn có phần hả hê của đám
tân binh, động tác nhanh nhẹn, thuần thục làm sơ cứu cho Tô Tiểu Đường.
Ấn vào nhân trung một lúc, cuối cùng Tô Tiểu Đường cũng dần dần tỉnh lại.
Phương Cảnh Thâm không ngờ đến chuyện ngoài ý muốn đột ngột phát sinh, thấy cô mở mắt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thói quen sắp xếp tất cả mọi chuyện đều theo kế hoạch, nắm trong lòng bàn tay, giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngất xỉu mà bản thân hoàn toàn không thể làm được gì, thật là tồi tệ...
Trang Nghị là đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy, bề ngoài cao to anh tuấn, cao gần 1m9, các bắp thịt trên người đẹp đẽ, cân đối, đứng ở đâu cũng giống như một pho tượng làm bằng sắt uy vũ, kiên nghị, làm cho người khác có cảm giác vô cùng an toàn, rất được các cô gái yếu đuối chào đón.
Các tân binh vây quanh lại xem, thì thầm to nhỏ.
"Chà chà, tháng này đều là thứ bảy!"
"Ôi trời! Tại sao đều nhằm vào đội trưởng cơ chứ, dáng người của tôi cũng đâu có kém cạnh gì đâu đúng không?"
"Gặp nhiều rồi lão đây cũng chay rồi, nhưng mà lần này thật không giống những lần trước... một nhân vật nặng ký đó nha..."
"Nặng như vậy, đội trưởng anh ấy có chịu nổi không?"
...
Phương Cảnh Thâm nghe được những lời này, trong lòng có chút bực bội, nhưng lúc thấy Trang Nghị đỡ cô dậy, ôm vào lòng, lúc này cảm giác bực bội lại càng rõ rệt hơn.
"Thịt Viên! Thịt Viên?" chuyện đầu tiên khi Tô Tiểu Đường mở mắt là ngồi dậy, hoảng sợ nhìn khắp nơi, cho dù người đỡ cô dậy là một anh chàng đẹp trai hay là mấy anh bộ đội cao to, hấp dẫn, cô cũng không hề để ý.
Trong lòng Phương Cảnh Thâm không vui, vì anh có giảm giác như mình không hề tồn tại, ra sức “gâu” một tiếng để chứng tỏ sự hiện diện của bản thân.
Tô Tiểu Đường thấy anh không sao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không kiềm được mà đưa tay sờ nhúm lông mao trên đầu anh.
Lỗ tai Phương Cảnh Thâm run một cái, nhưng không né tránh.
Từ lúc Phương Cảnh Thâm biến thành cún, tuy rằng nét mặt Tô Tiểu Đường không có quá nhiều biểu hiện, nhưng những lúc chỉ có một mình thì cô lại hết sức lo lắng, không phải lo anh sẽ bỏ đi, mà là lo anh bị kẻ xấu bắt mất.
Thấy gương mặt trắng bệch của cô, Phương Cảnh Thâm cúi đầu ư hử một tiếng: "Ao uuu?"
"Không sao, chỉ hơi choáng một chút..." Tô Tiểu Đường hiểu được nỗi lo lắng trong mắt anh, nở một nụ cười cho anh yên tâm.
Đến lúc chuẩn bị đứng dậy, rốt cuộc Tô Tiểu Đường mới phát hiện sự tồn tại của Trang Nghị, vội vàng đứng lên, xoay người sang, lúng túng nói cảm ơn anh ta, "Cảm ơn anh..."
Lần đầu tiên bị người khác “bơ” đi hoàn toàn, hơn nữa còn vì một con chó, trong lòng Trang Nghị có cảm giác là lạ, mặt không thay đổi gật đầu một cái, "Không cần khách sáo."
Nói xong lại như đang suy nghĩ gì, liếc nhìn chú cún mập mạp nào đó một cái, chỉ là con một chó mà thôi, tại sao ánh mắt lại có tính người đến vậy, hình như thật sự có thể hiểu được tiếng người, nhất là trong con ngươi lại phát ra ánh sáng lạnh lùng, lại khiến anh cảm thấy như có một áp lực vô hình đang đè lên người, thật là một chuyện kỳ lạ...
***
Tô Tiểu Đường vùi đầu, tiếp tục đi chầm chậm một vòng. Lúc này mấy cậu tân binh mới được Trang Nghị cho dừng lại một lát, không dám cợt nhả nữa, vẻ mặt người nào cũng nghiêm túc lần lượt chạy vượt qua cô, thời gian cô chạy xong hết một vòng, mọi người đã chạy vượt qua mặt cô ba bốn lần.
Lúc đi ngang qua gian hàng bán đồ ăn sáng, mùi bánh quẩy, bánh dày, bánh rán trái cây thơm ngào ngạt, mì thịt hầm nóng hổi, bánh bao thịt chiên, sủi cảo, trứng luộc trong nước trà mê người... Mùi thơm biến thành một cánh tay nhỏ câu dẫn khiến cho cô mê mệt. Tô Tiểu Đường vừa đi vừa thầm nuốt nước bọt, bước chân không tự chủ được dừng lại lấy tay cầm một cái bánh trên sạp hàng.
"Cô gái, muốn thêm gì nữa không?" Thím bán hàng nhiệt tình bắt chuyện.
"Ba cái trứng gà, bốn miếng thịt sườn, hai miếng chân giò hun khói, ruột nướng cay ngọt, lấy hai xâu à không ba xâu!" Sau khi vận động bụng đói đến mức thì thầm gọi tên Tô Tiểu Đường khiến cô buột miệng thốt ra.
Phương Cảnh Thâm: "..."
"Chờ chút! ! ! Không... không cần..." Thím bán hàng đang chuẩn bị làm thức ăn, đột nhiên lý trí Tô Tiểu Đường trở về, lên tiếng ngăn lại, sau đó thím bán hàng thấy cô gái bỏ chạy một mạch không hề ngoảnh lại.
Vẻ mặt thật bi tráng, thật giống với cảnh cùng với các chiến hữu sinh ly tử biệt, Phương Cảnh Thâm nhìn thấy suýt chút nữa cũng nhẹ dạ nương theo.
***
Sau khi trở về, Tô Tiểu Đường uống một ly đậu nành xay lúc tối qua, chiên một cái trứng ốp la, thêm một miếng bánh mì nhỏ coi như xong bữa sáng. Buổi trưa ăn một chén cơm nhỏ, hai món đồ xào, buổi chiều một ly nước ép khổ qua, buổi tối một bát cháo, một ly nước ép trái cây.
Giảm cân thứ nhất phải quản lý cái miệng, thứ hai phải quản cái chân. Phương Cảnh Thâm đề nghị, Tô Tiểu Đường thuê hai người quản lý, một người phục vụ khách qua mạng, một người phụ trách giao hàng. Mỗi ngày bản thân phải kiểm soát thời gian xem máy vi tính, chỉ được sử dụng trong vòng bốn giờ, nếu không phải cố gắng không được ngồi lâu, dùng thời gian rảnh làm những việc như nhảy dây, chơi thể thao, trong lúc vận động có thể kết hợp hít thở, có thể đi bộ lên xuống cầu thang vài lần, buổi tối tiếp tục đi bộ một lúc, từ từ thích ứng tiết tấu luyện tập thế này sau đó có thể tăng thêm mức độ.
Tuần đầu tiên bắt đầu thích ứng là đau khổ nhất, bởi vì Phương Cảnh Thâm cũng giảm béo giúp Thịt Viên, thật cảm động là kế hoạch luyện tập đặt ra còn có tính người, cố gắng để cho quá trình giảm cân của Tô Tiểu Đường bớt cực khổ nhất.
Thật ra điều khiến Tô Tiểu Đường đau khổ nhất không phải là vận động, mà là sau khi về đến nhà phải đối diện với núi đồ ăn vặt trong phòng.
Đối mặt với sự mê hoặc của đồ ăn vặt nằm la liệt khắp phòng giống như nhìn thấy ham muốn mà lòng không loạn, Tô Tiểu Đường thật sự rất muốn lớn tiếng nói với nam thần một câu ‘tình yêu của em dành cho anh vững chắc như núi’.
Nửa tháng kiên trì, Tô Tiểu Đường đã bắt đầu dần dần thích ứng với cách làm việc và nghỉ ngơi mới, thế nhưng thói quen ăn uống lại vô cùng khó khăn, dù sao thì từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ cô chưa từng phải kiểm soát chế độ ăn uống. Lúc thật sự nhịn không được nữa thì mở chiếc hộp bí mật ra, nhìn ảnh chụp của nam thần để tiếp thêm nghị lực, thay cho món ăn.
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Bà chủ, tớ phát hiện mấy ngày nay cậu thức dậy thật sớm đó nha! Lúc đầu còn tưởng cả đêm không ngủ, kết quả liên tục mấy ngày đều như vậy... ] khách hàng trung thành của cửa hàng ăn vặt kinh ngạc khi thấy mới chỉ hơn 7h sáng ảnh đại diện của Tô Tiểu Đường sáng đèn.
[Tô Tiểu Đường: Gần đây đang giảm cân, muốn ngủ sớm dậy sớm ăn ít vận động nhiều ~]
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Ôi bà chủ, cậu bị cái gì kích thích vậy, không phải cậu nói ngu ngốc mới giảm cân sao? ]
[Tô Tiểu Đường: À, cậu cứ xem như tớ ngốc là được rồi, ai mà không có lúc ngốc nghếch... ]
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Ha ha ha ha ha ha... ]
[Tô Tiểu Đường: Biến... ]
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Bà chủ, có phải cậu có người trong lòng rồi không? ]
[Tô Tiểu Đường: ... ]
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Bị tôi nói trúng rồi *gào thét*, nhưng mà giảm cân thật sự rất khó, tôi cũng từng thử rồi, hoàn toàn không kiên trì được, không cẩn thận ăn no ăn nhiều, ngồi một chỗ không vận động, trừ phi có người 24h ngồi nhìn tôi chằm chằm giám sát bằng không chẳng có gì khác biệt... ]
Tâm tình Tô Tiểu Đường phức tạp nhìn Phương Cảnh Thâm đang ngồi trên ghế sofa in hình dâu tây vừa mới mua dùng IPAD, haiz, cũng không biết anh ta có thể theo mình bao lâu, ích kỷ hy vọng anh ta lúc nào cũng có thể ở cùng mình, cho dù vẫn như bây giờ. Nhưng mà sợ hơn là anh ta sẽ ở mãi trong hình dạng này...
Chân cún của Phương Cảnh Thâm kéo xuống xem xong dòng tin tức cuối cùng, tính toán thời gian “gâu” một tiếng.
[Tô Tiểu Đường: Không thèm nghe cậu nói với nữa, tôi phải tắt máy vận động một lúc ~]
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: 7878, chúc cậu nhiều may mắn yêu ~ nếu như giảm béo thành công, nam thần còn xa nữa không? ]
Haiz, nam thần cách cô rất gần, lại rất xa...
***
Tối hôm đó, Tô Tiểu Đường vừa mới đi ngủ, không lâu sau liền nghe phía ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cũng không biết là ai, giờ này mà còn gõ cửa.
Bởi vì ban ngày vận động nhiều, Tô Tiểu Đường ngủ cũng khá nhiều, đúng mười giờ tối đã mệt mỏi rã rời, lúc này mới có thể thoải mái vùi đầu vào ổ chăn, thế nhưng vừa nghĩ tới ngộ nhỡ là Tống Minh Huy thì phải làm sao bây giờ, để tránh việc Phương Cảnh Thâm không cẩn thận mở cửa, vậy nên xoay người khoác một chiếc áo khoác vào nhanh chóng đi mở cửa.
Nhưng mà nam thần hiển nhiên đâu có ngốc nghếch như cô nghĩ, anh nằm trong ổ không nhúc nhích, thấy cô đi ra liền bảo cô nhìn trước qua mắt mèo.
Tô Tiểu Đường từ mắt mèo nhìn ra ngoài, nghĩ thầm nếu là người thù dai, nhất định sẽ tạt một thùng nước lạnh.
"Ai thế? Nhiên Nhiên..." Tô Tiểu Đường kinh ngạc nhìn cô bạn tốt đứng phía ngoài, nhanh chóng mở cửa.
Cửa vừa mở ra Lý Nhiên Nhiên lập tức nhào vào lòng cô khóc nức nở, "Tiểu Đường hu hu hu hu..."
"Làm sao thế này? Mau vào trong đi! Có chuyện gì từ từ nói..." Tô Tiểu Đường luống cuống tay chân đóng cửa lại đỡ Lý Nhiên Nhiên khóc đến thở không ra hơi ngồi xuống sofa.
Lý Nhiên Nhiên khóc một lúc lâu mới chịu dừng: "Tên Tiết Khải đáng chết, một chân đạp hai thuyền sau lưng mình, tháng trước vốn dĩ không phải đi công tác, chạy đến thành phố S tìm bạn gái cũ! Trước đây lúc theo đuổi mình đã nói gì? Ngày nào cũng kể khổ với mình nói nào là bạn gái trước làm anh ta tổn thương sâu sắc, kết quả thì sao, người ta vừa đưa tay ra đã ngoắt đuôi chạy theo, hại lão nương đối với anh ta hết lòng hết dạ, đàn ông chẳng có gì tốt!"
Tô Tiểu Đường lúng túng liếc nhìn Phương Cảnh Thâm, "Khụ, vậy cũng đừng nên quơ đũa cả nắm..."
"Lẽ nào mình nói sai sao? Tống Minh Huy nhà cậu không phải cũng thối tha vậy sao! Tiểu Đường mình thật sự đã nhìn thấu, mình theo tên khốn kia 6 năm, tròn 6 năm cậu biết không? Kết quả còn thua mối tình đầu quen biết nửa năm của anh ta... Không bằng cậu, tập trung vào sự nghiệp, nuôi cún, một người quá tự do..." Vẻ mặt Lý Nhiên Nhiên chán nản, xem ra lần này thật sự bị tổn thương.
Tô Tiểu Đường thở dài, "Độc thân cũng có cái khó của độc thân, mặc dù là rất tự do, nhưng ai không có lúc mệt mỏi, lúc bị bệnh có người biết đã là tốt rồi, ngày lễ ngày tết nhìn người khác có đôi có cặp, khó tránh khỏi cũng sẽ cảm thấy khó chịu..."
"Tiểu Đường, vì sao người chịu khổ luôn là phụ nữ..."
Vấn đề này, Phương Cảnh Thâm rất tự giác xoay người đi vào phòng ngủ.
Tô Tiểu Đường thở phào nhẹ nhõm, "Cậu cũng đừng bi quan như vậy, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng? Có khi nào chỉ là hiểu lầm không?"
Lý Nhiên Nhiên kích động nói: "Hiểu lầm gì chứ, người phụ nữ đó trực tiếp gọi vào điện thoại của mình khoe khoang!"
“Tiết Khải nói như thế nào?" Tô Tiểu Đường hỏi.
"Anh ta? Anh ta mắt nhắm mắt mở, nói cái gì là người phụ nữ kia bị bệnh rất nặng, một người ở nơi khác gọi điện đến tìm anh ta, mẹ kiếp cô ta bệnh không biết tìm đàn ông của mình hay là mẹ cô ta sao? Tìm đàn ông của mình làm gì! Nếu trong lòng Tiết Khải không có quỷ, tại sao lại khẩn trương đến vậy, lập tức chạy tới! Cho lão nương là kẻ ngốc nghếch sao? Có người phụ nữ nào có thể dễ dàng tha thứ việc người đàn ông của mình đi tìm bạn gái cũ chứ! Tên khốn kia lại còn nói mình không biết thông cảm, cố tình gây sự..." Lý Nhiên Nhiên càng nói càng tức.
Tô Tiểu Đường cũng không biết nên khuyên Lý Nhiên Nhiên như thế nào, "Được rồi được rồi, đừng tức giận đừng tức giận..."
Cùng Lý Nhiên Nhiên trò chuyện hơn nửa giờ, Tô Tiểu Đường không chịu nổi nữa bắt đầu mệt rã rời, Lý Nhiên Nhiên liếc mắt nhìn cô có chút kỳ quái, "Mới giờ này đã ngủ?"
"Vừa mới ngủ không lâu thì nghe tiếng cậu gõ cửa."
"Bây giờ mới mười giờ, sao cậu ngủ sớm vậy?" Với hiểu biết của Lý Nhiên Nhiên, Tô Tiểu Đường chưa qua mười hai giờ sẽ không thể nào ngủ được.
"Bây giờ mình đều ngủ lúc 10h tối, sáng sớm 6h dậy, phải chạy bộ buổi sáng."
Lý Nhiên Nhiên bĩu môi: "Lại nhất thời cao hứng? Lâu rồi không thấy cậu chăm chỉ như vậy, ngoại trừ Phương Cảnh Thâm ra còn ai có thể kích thích được cậu thế này?"
"À..."
Ngoại trừ Phương Cảnh Thâm, thì vẫn là Phương Cảnh Thâm...
Ấn vào nhân trung một lúc, cuối cùng Tô Tiểu Đường cũng dần dần tỉnh lại.
Phương Cảnh Thâm không ngờ đến chuyện ngoài ý muốn đột ngột phát sinh, thấy cô mở mắt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thói quen sắp xếp tất cả mọi chuyện đều theo kế hoạch, nắm trong lòng bàn tay, giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngất xỉu mà bản thân hoàn toàn không thể làm được gì, thật là tồi tệ...
Trang Nghị là đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy, bề ngoài cao to anh tuấn, cao gần 1m9, các bắp thịt trên người đẹp đẽ, cân đối, đứng ở đâu cũng giống như một pho tượng làm bằng sắt uy vũ, kiên nghị, làm cho người khác có cảm giác vô cùng an toàn, rất được các cô gái yếu đuối chào đón.
Các tân binh vây quanh lại xem, thì thầm to nhỏ.
"Chà chà, tháng này đều là thứ bảy!"
"Ôi trời! Tại sao đều nhằm vào đội trưởng cơ chứ, dáng người của tôi cũng đâu có kém cạnh gì đâu đúng không?"
"Gặp nhiều rồi lão đây cũng chay rồi, nhưng mà lần này thật không giống những lần trước... một nhân vật nặng ký đó nha..."
"Nặng như vậy, đội trưởng anh ấy có chịu nổi không?"
...
Phương Cảnh Thâm nghe được những lời này, trong lòng có chút bực bội, nhưng lúc thấy Trang Nghị đỡ cô dậy, ôm vào lòng, lúc này cảm giác bực bội lại càng rõ rệt hơn.
"Thịt Viên! Thịt Viên?" chuyện đầu tiên khi Tô Tiểu Đường mở mắt là ngồi dậy, hoảng sợ nhìn khắp nơi, cho dù người đỡ cô dậy là một anh chàng đẹp trai hay là mấy anh bộ đội cao to, hấp dẫn, cô cũng không hề để ý.
Trong lòng Phương Cảnh Thâm không vui, vì anh có giảm giác như mình không hề tồn tại, ra sức “gâu” một tiếng để chứng tỏ sự hiện diện của bản thân.
Tô Tiểu Đường thấy anh không sao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không kiềm được mà đưa tay sờ nhúm lông mao trên đầu anh.
Lỗ tai Phương Cảnh Thâm run một cái, nhưng không né tránh.
Từ lúc Phương Cảnh Thâm biến thành cún, tuy rằng nét mặt Tô Tiểu Đường không có quá nhiều biểu hiện, nhưng những lúc chỉ có một mình thì cô lại hết sức lo lắng, không phải lo anh sẽ bỏ đi, mà là lo anh bị kẻ xấu bắt mất.
Thấy gương mặt trắng bệch của cô, Phương Cảnh Thâm cúi đầu ư hử một tiếng: "Ao uuu?"
"Không sao, chỉ hơi choáng một chút..." Tô Tiểu Đường hiểu được nỗi lo lắng trong mắt anh, nở một nụ cười cho anh yên tâm.
Đến lúc chuẩn bị đứng dậy, rốt cuộc Tô Tiểu Đường mới phát hiện sự tồn tại của Trang Nghị, vội vàng đứng lên, xoay người sang, lúng túng nói cảm ơn anh ta, "Cảm ơn anh..."
Lần đầu tiên bị người khác “bơ” đi hoàn toàn, hơn nữa còn vì một con chó, trong lòng Trang Nghị có cảm giác là lạ, mặt không thay đổi gật đầu một cái, "Không cần khách sáo."
Nói xong lại như đang suy nghĩ gì, liếc nhìn chú cún mập mạp nào đó một cái, chỉ là con một chó mà thôi, tại sao ánh mắt lại có tính người đến vậy, hình như thật sự có thể hiểu được tiếng người, nhất là trong con ngươi lại phát ra ánh sáng lạnh lùng, lại khiến anh cảm thấy như có một áp lực vô hình đang đè lên người, thật là một chuyện kỳ lạ...
***
Tô Tiểu Đường vùi đầu, tiếp tục đi chầm chậm một vòng. Lúc này mấy cậu tân binh mới được Trang Nghị cho dừng lại một lát, không dám cợt nhả nữa, vẻ mặt người nào cũng nghiêm túc lần lượt chạy vượt qua cô, thời gian cô chạy xong hết một vòng, mọi người đã chạy vượt qua mặt cô ba bốn lần.
Lúc đi ngang qua gian hàng bán đồ ăn sáng, mùi bánh quẩy, bánh dày, bánh rán trái cây thơm ngào ngạt, mì thịt hầm nóng hổi, bánh bao thịt chiên, sủi cảo, trứng luộc trong nước trà mê người... Mùi thơm biến thành một cánh tay nhỏ câu dẫn khiến cho cô mê mệt. Tô Tiểu Đường vừa đi vừa thầm nuốt nước bọt, bước chân không tự chủ được dừng lại lấy tay cầm một cái bánh trên sạp hàng.
"Cô gái, muốn thêm gì nữa không?" Thím bán hàng nhiệt tình bắt chuyện.
"Ba cái trứng gà, bốn miếng thịt sườn, hai miếng chân giò hun khói, ruột nướng cay ngọt, lấy hai xâu à không ba xâu!" Sau khi vận động bụng đói đến mức thì thầm gọi tên Tô Tiểu Đường khiến cô buột miệng thốt ra.
Phương Cảnh Thâm: "..."
"Chờ chút! ! ! Không... không cần..." Thím bán hàng đang chuẩn bị làm thức ăn, đột nhiên lý trí Tô Tiểu Đường trở về, lên tiếng ngăn lại, sau đó thím bán hàng thấy cô gái bỏ chạy một mạch không hề ngoảnh lại.
Vẻ mặt thật bi tráng, thật giống với cảnh cùng với các chiến hữu sinh ly tử biệt, Phương Cảnh Thâm nhìn thấy suýt chút nữa cũng nhẹ dạ nương theo.
***
Sau khi trở về, Tô Tiểu Đường uống một ly đậu nành xay lúc tối qua, chiên một cái trứng ốp la, thêm một miếng bánh mì nhỏ coi như xong bữa sáng. Buổi trưa ăn một chén cơm nhỏ, hai món đồ xào, buổi chiều một ly nước ép khổ qua, buổi tối một bát cháo, một ly nước ép trái cây.
Giảm cân thứ nhất phải quản lý cái miệng, thứ hai phải quản cái chân. Phương Cảnh Thâm đề nghị, Tô Tiểu Đường thuê hai người quản lý, một người phục vụ khách qua mạng, một người phụ trách giao hàng. Mỗi ngày bản thân phải kiểm soát thời gian xem máy vi tính, chỉ được sử dụng trong vòng bốn giờ, nếu không phải cố gắng không được ngồi lâu, dùng thời gian rảnh làm những việc như nhảy dây, chơi thể thao, trong lúc vận động có thể kết hợp hít thở, có thể đi bộ lên xuống cầu thang vài lần, buổi tối tiếp tục đi bộ một lúc, từ từ thích ứng tiết tấu luyện tập thế này sau đó có thể tăng thêm mức độ.
Tuần đầu tiên bắt đầu thích ứng là đau khổ nhất, bởi vì Phương Cảnh Thâm cũng giảm béo giúp Thịt Viên, thật cảm động là kế hoạch luyện tập đặt ra còn có tính người, cố gắng để cho quá trình giảm cân của Tô Tiểu Đường bớt cực khổ nhất.
Thật ra điều khiến Tô Tiểu Đường đau khổ nhất không phải là vận động, mà là sau khi về đến nhà phải đối diện với núi đồ ăn vặt trong phòng.
Đối mặt với sự mê hoặc của đồ ăn vặt nằm la liệt khắp phòng giống như nhìn thấy ham muốn mà lòng không loạn, Tô Tiểu Đường thật sự rất muốn lớn tiếng nói với nam thần một câu ‘tình yêu của em dành cho anh vững chắc như núi’.
Nửa tháng kiên trì, Tô Tiểu Đường đã bắt đầu dần dần thích ứng với cách làm việc và nghỉ ngơi mới, thế nhưng thói quen ăn uống lại vô cùng khó khăn, dù sao thì từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ cô chưa từng phải kiểm soát chế độ ăn uống. Lúc thật sự nhịn không được nữa thì mở chiếc hộp bí mật ra, nhìn ảnh chụp của nam thần để tiếp thêm nghị lực, thay cho món ăn.
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Bà chủ, tớ phát hiện mấy ngày nay cậu thức dậy thật sớm đó nha! Lúc đầu còn tưởng cả đêm không ngủ, kết quả liên tục mấy ngày đều như vậy... ] khách hàng trung thành của cửa hàng ăn vặt kinh ngạc khi thấy mới chỉ hơn 7h sáng ảnh đại diện của Tô Tiểu Đường sáng đèn.
[Tô Tiểu Đường: Gần đây đang giảm cân, muốn ngủ sớm dậy sớm ăn ít vận động nhiều ~]
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Ôi bà chủ, cậu bị cái gì kích thích vậy, không phải cậu nói ngu ngốc mới giảm cân sao? ]
[Tô Tiểu Đường: À, cậu cứ xem như tớ ngốc là được rồi, ai mà không có lúc ngốc nghếch... ]
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Ha ha ha ha ha ha... ]
[Tô Tiểu Đường: Biến... ]
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Bà chủ, có phải cậu có người trong lòng rồi không? ]
[Tô Tiểu Đường: ... ]
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Bị tôi nói trúng rồi *gào thét*, nhưng mà giảm cân thật sự rất khó, tôi cũng từng thử rồi, hoàn toàn không kiên trì được, không cẩn thận ăn no ăn nhiều, ngồi một chỗ không vận động, trừ phi có người 24h ngồi nhìn tôi chằm chằm giám sát bằng không chẳng có gì khác biệt... ]
Tâm tình Tô Tiểu Đường phức tạp nhìn Phương Cảnh Thâm đang ngồi trên ghế sofa in hình dâu tây vừa mới mua dùng IPAD, haiz, cũng không biết anh ta có thể theo mình bao lâu, ích kỷ hy vọng anh ta lúc nào cũng có thể ở cùng mình, cho dù vẫn như bây giờ. Nhưng mà sợ hơn là anh ta sẽ ở mãi trong hình dạng này...
Chân cún của Phương Cảnh Thâm kéo xuống xem xong dòng tin tức cuối cùng, tính toán thời gian “gâu” một tiếng.
[Tô Tiểu Đường: Không thèm nghe cậu nói với nữa, tôi phải tắt máy vận động một lúc ~]
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: 7878, chúc cậu nhiều may mắn yêu ~ nếu như giảm béo thành công, nam thần còn xa nữa không? ]
Haiz, nam thần cách cô rất gần, lại rất xa...
***
Tối hôm đó, Tô Tiểu Đường vừa mới đi ngủ, không lâu sau liền nghe phía ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cũng không biết là ai, giờ này mà còn gõ cửa.
Bởi vì ban ngày vận động nhiều, Tô Tiểu Đường ngủ cũng khá nhiều, đúng mười giờ tối đã mệt mỏi rã rời, lúc này mới có thể thoải mái vùi đầu vào ổ chăn, thế nhưng vừa nghĩ tới ngộ nhỡ là Tống Minh Huy thì phải làm sao bây giờ, để tránh việc Phương Cảnh Thâm không cẩn thận mở cửa, vậy nên xoay người khoác một chiếc áo khoác vào nhanh chóng đi mở cửa.
Nhưng mà nam thần hiển nhiên đâu có ngốc nghếch như cô nghĩ, anh nằm trong ổ không nhúc nhích, thấy cô đi ra liền bảo cô nhìn trước qua mắt mèo.
Tô Tiểu Đường từ mắt mèo nhìn ra ngoài, nghĩ thầm nếu là người thù dai, nhất định sẽ tạt một thùng nước lạnh.
"Ai thế? Nhiên Nhiên..." Tô Tiểu Đường kinh ngạc nhìn cô bạn tốt đứng phía ngoài, nhanh chóng mở cửa.
Cửa vừa mở ra Lý Nhiên Nhiên lập tức nhào vào lòng cô khóc nức nở, "Tiểu Đường hu hu hu hu..."
"Làm sao thế này? Mau vào trong đi! Có chuyện gì từ từ nói..." Tô Tiểu Đường luống cuống tay chân đóng cửa lại đỡ Lý Nhiên Nhiên khóc đến thở không ra hơi ngồi xuống sofa.
Lý Nhiên Nhiên khóc một lúc lâu mới chịu dừng: "Tên Tiết Khải đáng chết, một chân đạp hai thuyền sau lưng mình, tháng trước vốn dĩ không phải đi công tác, chạy đến thành phố S tìm bạn gái cũ! Trước đây lúc theo đuổi mình đã nói gì? Ngày nào cũng kể khổ với mình nói nào là bạn gái trước làm anh ta tổn thương sâu sắc, kết quả thì sao, người ta vừa đưa tay ra đã ngoắt đuôi chạy theo, hại lão nương đối với anh ta hết lòng hết dạ, đàn ông chẳng có gì tốt!"
Tô Tiểu Đường lúng túng liếc nhìn Phương Cảnh Thâm, "Khụ, vậy cũng đừng nên quơ đũa cả nắm..."
"Lẽ nào mình nói sai sao? Tống Minh Huy nhà cậu không phải cũng thối tha vậy sao! Tiểu Đường mình thật sự đã nhìn thấu, mình theo tên khốn kia 6 năm, tròn 6 năm cậu biết không? Kết quả còn thua mối tình đầu quen biết nửa năm của anh ta... Không bằng cậu, tập trung vào sự nghiệp, nuôi cún, một người quá tự do..." Vẻ mặt Lý Nhiên Nhiên chán nản, xem ra lần này thật sự bị tổn thương.
Tô Tiểu Đường thở dài, "Độc thân cũng có cái khó của độc thân, mặc dù là rất tự do, nhưng ai không có lúc mệt mỏi, lúc bị bệnh có người biết đã là tốt rồi, ngày lễ ngày tết nhìn người khác có đôi có cặp, khó tránh khỏi cũng sẽ cảm thấy khó chịu..."
"Tiểu Đường, vì sao người chịu khổ luôn là phụ nữ..."
Vấn đề này, Phương Cảnh Thâm rất tự giác xoay người đi vào phòng ngủ.
Tô Tiểu Đường thở phào nhẹ nhõm, "Cậu cũng đừng bi quan như vậy, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng? Có khi nào chỉ là hiểu lầm không?"
Lý Nhiên Nhiên kích động nói: "Hiểu lầm gì chứ, người phụ nữ đó trực tiếp gọi vào điện thoại của mình khoe khoang!"
“Tiết Khải nói như thế nào?" Tô Tiểu Đường hỏi.
"Anh ta? Anh ta mắt nhắm mắt mở, nói cái gì là người phụ nữ kia bị bệnh rất nặng, một người ở nơi khác gọi điện đến tìm anh ta, mẹ kiếp cô ta bệnh không biết tìm đàn ông của mình hay là mẹ cô ta sao? Tìm đàn ông của mình làm gì! Nếu trong lòng Tiết Khải không có quỷ, tại sao lại khẩn trương đến vậy, lập tức chạy tới! Cho lão nương là kẻ ngốc nghếch sao? Có người phụ nữ nào có thể dễ dàng tha thứ việc người đàn ông của mình đi tìm bạn gái cũ chứ! Tên khốn kia lại còn nói mình không biết thông cảm, cố tình gây sự..." Lý Nhiên Nhiên càng nói càng tức.
Tô Tiểu Đường cũng không biết nên khuyên Lý Nhiên Nhiên như thế nào, "Được rồi được rồi, đừng tức giận đừng tức giận..."
Cùng Lý Nhiên Nhiên trò chuyện hơn nửa giờ, Tô Tiểu Đường không chịu nổi nữa bắt đầu mệt rã rời, Lý Nhiên Nhiên liếc mắt nhìn cô có chút kỳ quái, "Mới giờ này đã ngủ?"
"Vừa mới ngủ không lâu thì nghe tiếng cậu gõ cửa."
"Bây giờ mới mười giờ, sao cậu ngủ sớm vậy?" Với hiểu biết của Lý Nhiên Nhiên, Tô Tiểu Đường chưa qua mười hai giờ sẽ không thể nào ngủ được.
"Bây giờ mình đều ngủ lúc 10h tối, sáng sớm 6h dậy, phải chạy bộ buổi sáng."
Lý Nhiên Nhiên bĩu môi: "Lại nhất thời cao hứng? Lâu rồi không thấy cậu chăm chỉ như vậy, ngoại trừ Phương Cảnh Thâm ra còn ai có thể kích thích được cậu thế này?"
"À..."
Ngoại trừ Phương Cảnh Thâm, thì vẫn là Phương Cảnh Thâm...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook