Nắm Tay Sai Gả Đúng Người
-
Chương 12: Trêu chọc trong truyền thuyết…
Ngồi trong quán café, Trần Hải Nguyệt hơi mất bình tĩnh, ngơ ngác nhìn Trịnh Phi ngồi đối diện.
Người này… Ack, bây giờ lại ngồi trước mặt cô, cứ như đang nằm mơ.
Rốt cuộc thì là chuyện gì đây ~?
Trịnh Phi mở miệng phá tan im lặng: “Anh đã gọi điện thoại báo trước rồi cơ mà, sao nhìn em cứ như gặp chuyện gì ngoài ý muốn vậy?”
“Ha ha, không phải,” Trần Hải Nguyệt xấu hổ cụp mắt xuống, bưng cái chén lên nhấp một ngụm, “Chỉ là không nghĩ ra anh tìm em có việc gì thôi.”
“Không có việc gì không thể tìm em sao? Bạn bè cũ ôn chuyện không được à?” Trịnh Phi mặt không đổi sắc, vẫn nhìn cô nói.
Trần Hải Nguyệt nhìn xuống, ấp chiếc chén ấm áp ở trong tay: “Đừng đùa mà, có chuyện gì anh cứ nói thẳng.”
Anh ta với cô có chuyện gì cũ mà ôn. Bạn bè cũ? Hở, cái này cũng dám nói sao.
Trịnh Phi nói: “Đúng là có chút công việc, nhưng mà hôm nay đến đây nói chuyện này với tư cách cá nhân.”
“Hơ, thế này nghe còn thấy nghiêm túc một chút.” Trần Hải Nguyệt buông cái chén ra, giả vờ chỉnh lại tư thế ngồi.
Anh ta cười: “Thôi vậy, nói chuyện nghiêm chỉnh, em có biết “Nhất chi vân” không?”
Trần Hải Nguyệt gật gật đầu: “Biết. Công ty cũ của em ngày trước cũng từng muốn thực hiện dự án quảng cáo của bọn họ, nhưng mà không được.”
“Nhất chi vân” là công ty mỹ phẩm nổi tiếng trong nước, lập công ty, xây dựng nhà máy sản xuất, trung tâm nghiên cứu riêng, tuy nhiên trước mắt thị phần đang bị giảm.
“Bây giờ “Nhất chi vân” ủy thác cho anh tìm một biên tập xuất bản, anh thấy em rất thích hợp.”
Trần Hải Nguyệt cười hì hì nhìn anh ta: “Anh cứ đùa. Đường đường là cố vấn cấp cao làm sao có chuyện thân chinh đi tìm một chức biên tập quèn? Phải tốn bao nhiêu tiền mới mời được anh đại giá chứ!”
Trịnh Phi làm bộ vái cô một cái: “Em cũng đừng tâng bốc anh. Đã nói với em là lấy tư cách cá nhân nói chuyện mà, bên kia cũng là lén nhờ làm hộ thôi. Chuyện cá nhân, chuyện cá nhân.”
“Oh, là thật ạ.” Lúc này mới thông suốt.
“Em cũng nghe qua tin tức về công ty này rồi, đại khái trước mắt bọn họ muốn tạo dựng thương hiệu,” Trịnh Phi bưng cái chén lên, “Cho nên rất coi trọng hình ảnh, mà lại cũng đang gấp. Xuất bản tạp chí là để thử nghiệm.”
“Ha ha, nhưng mà, tại sao anh lại nghĩ em thích hợp được chứ? Hồi trước thì có học tiếng Trung chuyên ngành thật, nhưng mà từ lúc tốt nghiệp đến giờ vẫn chỉ làm trợ lý hành chính….” Trần Hải Nguyệt mơ hồ.
Trịnh Phi nghe vậy cười, mỉm cười rất chân thành: “Anh chỉ tiếc tài năng thiên phú của em bị mai một thôi.”
Tiếc? Cái từ này… nghe thật… Vi diệu?
Trần Hải Nguyệt cúi đầu, cầm cái chén lên.
Trong khi cô vẫn còn sửng sốt, Trịnh Phi đã lấy trong cặp ra một xấp giấy đặt lên trên bàn, đẩy qua trước mặt cô—-
“Còn nhớ cái ày chứ? “Bát quái đến đây”, tạp chí mà tất cả nữ sinh năm đó đều chờ mong hàng tháng.”
“Ô, sao anh còn giữ được cái này! Không nhắc tới cũng quên mất.” Trần Hải Nguyệt sung sướng cầm cuốn tạp chí nhỏ viết tay kia lên.
Tiêu đề báo viết bằng chữ mỹ thuật tô màu rực rỡ, Bát quái đến đây…
Chủ biên: Trần Hải Nguyệt.
Viết: An Linh
Tranh minh họa cùng thiết kế mỹ thuật: Vương Ti Nhã.
“Bát quái đến đây” là cuốn tạp chí mà bọn cô làm hồi lên năm hai trung học, chủ yếu lưu hành trong ban sáu, thỉnh thoảng cũng chia sẻ cho mấy đứa lớp khác có quen biết, vừa không ảnh hưởng gì, vừa rất vui vẻ. Lúc ấy mỗi khi có tập mới “xuất bản”, nữ sinh ban sáu lại giống như ngày Tết đi chia thịt, tranh nhau truyền đọc, hết sức sôi nổi.
“Ha ha ha, hồi đó thật là vui,” Trần Hải Nguyệt cười đến lảo đảo, “A, đúng rồi, nói lại nhớ, hai năm đó còn thu thập được nhiều chuyện để tám lắm nhưng mà không được làm.”
Trịnh Phi cười mà như không cười: “Xem ra em vẫn còn đạo đức nghề nghiệp lắm.”
Trần Hải Nguyệt ngồi xem chồng báo trước mặt, cảm giác như những chuyện trước kia lại ùa về.
Trịnh Phi thấy vậy, cẩn thận đưa danh thiếp của mình ra: “Em không cần trả lời ngay, cứ từ từ mà nghĩ. Khi nào quyết định rồi thì gọi cho anh.”
“Chị em bát quái tụ tập”——
Ta là Trần Hải Nguyệt: Không ngờ nhiều năm như vậy rồi còn có thể thấy “Bát quái đến đây” của chúng ta, cứ như con mình bị thất lạc nhiều năm ấy, nhớ quá.
An phù sinh: Thất lạc nhiều năm không thèm gặp mà mày còn bảo nhớ quá. Hứ, đứa bé này chắc chắn không phải mày sinh ra.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Bây giờ Vương Ti Nhã đang làm gì rồi?
Ta là Trần Hải Nguyệt: Người ta giờ làm họa sĩ vẽ tranh minh họa nổi tiếng rồi mày.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Nhân tài ~.
An phù sinh: Chuyển chủ đề, chuyển chủ đề.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: À đúng, Trần Hải Nguyệt, mày có định đi Nhất chi vân làm không?
Ta là Trần Hải Nguyệt: Ừ, bấn loạn – ing, tao đang phải nghiên cứu đã.
An phù sinh: Trần Hải Nguyệt, mày có nghĩ tới một vấn đề không?
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Trọng điểm tới rồi đây ~~.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Trọng điểm tới rồi. Mời nói.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Nhung Nhung, đến đây, bắt tay.
An phù sinh: Mày có nghĩ vì sao Trịnh Phi tới bây giờ vẫn còn giữ mấy cuốn đó không?
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Bắt tay. Ăn ý ghê ~.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Trọng điểm này nghiêm trọng-ing…
Trần Hải Nguyệt nghiêng đầu nhìn thoáng qua xấp tạp chí, tự nhiên hơi chột dạ, không muốn nghĩ đến cái mà An Linh đang ám chỉ—-
Ta là Trần Hải Nguyệt: Trong lòng ai mà chẳng có bát quái! Chúng ta là Bát quái đến đây, là bát quái máy bay chiến đấu, người gặp người thích, xe gặp xe chở, bia thấy bia bật nắp ~..
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Hay là…. Hắn, hắn yêu-thầm-Trần-Hải-Nguyệt?!
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Aizzz, sao bọn mày im vậy?
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Eh, không phải cả hai đứa mày đều bị mất mạng đó chứ.
Quan Nhung hoàn toàn không biết mình đã nhanh mồm nhanh miệng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nội tâm Trần Hải Nguyệt bị gió thổi tung, tận đến lúc nghe điện thoại của Lương Đông Vân vẫn chưa kịp khôi phục tinh thần.
Qua điện thoại, Lương Đông Vân cảm thấy được sự thấp thỏm của cô: “Mệt à?”
“Ha ha, không có gì, làm sao,” Đã thất nghiệp rồi còn mệt cái gì nữa, Trần Hải Nguyệt cố gắng định thần, “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
“Thì nói mãi không thấy em trả lời….”
Trần Hải Nguyệt không biết vì sao, tự nhiên thấy chột dạ, do dự một chút cuối cùng chọn một đề tài an toàn: “Ack, có chuyện này, vẫn là nói cho anh biết.”
A, chán quá. Sao mà cả ngày nhiều chuyện như vậy! Thật là phiền.
“Ừm.”
Trần Hải Nguyệt không nhìn thấy bàn tay Lương Đông Vân đột nhiên nắm chặt điện thoại, mỗi ngón tay thon dài đều khẽ run.
Trần Hải Nguyệt nhức đầu, nhỏ giọng: “Em thất nghiệp rồi.”
“À, hóa ra là như vậy. Em có dự định gì chưa?”
Trần Hải Nguyệt trêu chọc: “Còn định gì nữa? Tìm việc. Nhưng mà hiện tại tìm công việc thích hợp còn khó hơn tìm đàn ông —- chắc giờ em kiếm ai góp gạo thổi cơm chung, lập gia đình thôi.”
“Ừ, vậy chừng nào muốn kết hôn thì báo cho anh biết một tiếng nhé,” giọng nói của Lương Đông Vân vẫn còn chút run rẩy, “Căn bản, anh cưới em, hoặc là em cưới anh, mấy cái này không thành vấn đề.”
Trần Hải Nguyệt không cảm nhận được sự run rẩy kia, chỉ cảm thấy cứ như trong tiểu thuyết kiếm hiệp vậy, một nhát tóe máu—
Cho nên, đây là trêu chọc trong truyền thuyết phải không?
Người này… Ack, bây giờ lại ngồi trước mặt cô, cứ như đang nằm mơ.
Rốt cuộc thì là chuyện gì đây ~?
Trịnh Phi mở miệng phá tan im lặng: “Anh đã gọi điện thoại báo trước rồi cơ mà, sao nhìn em cứ như gặp chuyện gì ngoài ý muốn vậy?”
“Ha ha, không phải,” Trần Hải Nguyệt xấu hổ cụp mắt xuống, bưng cái chén lên nhấp một ngụm, “Chỉ là không nghĩ ra anh tìm em có việc gì thôi.”
“Không có việc gì không thể tìm em sao? Bạn bè cũ ôn chuyện không được à?” Trịnh Phi mặt không đổi sắc, vẫn nhìn cô nói.
Trần Hải Nguyệt nhìn xuống, ấp chiếc chén ấm áp ở trong tay: “Đừng đùa mà, có chuyện gì anh cứ nói thẳng.”
Anh ta với cô có chuyện gì cũ mà ôn. Bạn bè cũ? Hở, cái này cũng dám nói sao.
Trịnh Phi nói: “Đúng là có chút công việc, nhưng mà hôm nay đến đây nói chuyện này với tư cách cá nhân.”
“Hơ, thế này nghe còn thấy nghiêm túc một chút.” Trần Hải Nguyệt buông cái chén ra, giả vờ chỉnh lại tư thế ngồi.
Anh ta cười: “Thôi vậy, nói chuyện nghiêm chỉnh, em có biết “Nhất chi vân” không?”
Trần Hải Nguyệt gật gật đầu: “Biết. Công ty cũ của em ngày trước cũng từng muốn thực hiện dự án quảng cáo của bọn họ, nhưng mà không được.”
“Nhất chi vân” là công ty mỹ phẩm nổi tiếng trong nước, lập công ty, xây dựng nhà máy sản xuất, trung tâm nghiên cứu riêng, tuy nhiên trước mắt thị phần đang bị giảm.
“Bây giờ “Nhất chi vân” ủy thác cho anh tìm một biên tập xuất bản, anh thấy em rất thích hợp.”
Trần Hải Nguyệt cười hì hì nhìn anh ta: “Anh cứ đùa. Đường đường là cố vấn cấp cao làm sao có chuyện thân chinh đi tìm một chức biên tập quèn? Phải tốn bao nhiêu tiền mới mời được anh đại giá chứ!”
Trịnh Phi làm bộ vái cô một cái: “Em cũng đừng tâng bốc anh. Đã nói với em là lấy tư cách cá nhân nói chuyện mà, bên kia cũng là lén nhờ làm hộ thôi. Chuyện cá nhân, chuyện cá nhân.”
“Oh, là thật ạ.” Lúc này mới thông suốt.
“Em cũng nghe qua tin tức về công ty này rồi, đại khái trước mắt bọn họ muốn tạo dựng thương hiệu,” Trịnh Phi bưng cái chén lên, “Cho nên rất coi trọng hình ảnh, mà lại cũng đang gấp. Xuất bản tạp chí là để thử nghiệm.”
“Ha ha, nhưng mà, tại sao anh lại nghĩ em thích hợp được chứ? Hồi trước thì có học tiếng Trung chuyên ngành thật, nhưng mà từ lúc tốt nghiệp đến giờ vẫn chỉ làm trợ lý hành chính….” Trần Hải Nguyệt mơ hồ.
Trịnh Phi nghe vậy cười, mỉm cười rất chân thành: “Anh chỉ tiếc tài năng thiên phú của em bị mai một thôi.”
Tiếc? Cái từ này… nghe thật… Vi diệu?
Trần Hải Nguyệt cúi đầu, cầm cái chén lên.
Trong khi cô vẫn còn sửng sốt, Trịnh Phi đã lấy trong cặp ra một xấp giấy đặt lên trên bàn, đẩy qua trước mặt cô—-
“Còn nhớ cái ày chứ? “Bát quái đến đây”, tạp chí mà tất cả nữ sinh năm đó đều chờ mong hàng tháng.”
“Ô, sao anh còn giữ được cái này! Không nhắc tới cũng quên mất.” Trần Hải Nguyệt sung sướng cầm cuốn tạp chí nhỏ viết tay kia lên.
Tiêu đề báo viết bằng chữ mỹ thuật tô màu rực rỡ, Bát quái đến đây…
Chủ biên: Trần Hải Nguyệt.
Viết: An Linh
Tranh minh họa cùng thiết kế mỹ thuật: Vương Ti Nhã.
“Bát quái đến đây” là cuốn tạp chí mà bọn cô làm hồi lên năm hai trung học, chủ yếu lưu hành trong ban sáu, thỉnh thoảng cũng chia sẻ cho mấy đứa lớp khác có quen biết, vừa không ảnh hưởng gì, vừa rất vui vẻ. Lúc ấy mỗi khi có tập mới “xuất bản”, nữ sinh ban sáu lại giống như ngày Tết đi chia thịt, tranh nhau truyền đọc, hết sức sôi nổi.
“Ha ha ha, hồi đó thật là vui,” Trần Hải Nguyệt cười đến lảo đảo, “A, đúng rồi, nói lại nhớ, hai năm đó còn thu thập được nhiều chuyện để tám lắm nhưng mà không được làm.”
Trịnh Phi cười mà như không cười: “Xem ra em vẫn còn đạo đức nghề nghiệp lắm.”
Trần Hải Nguyệt ngồi xem chồng báo trước mặt, cảm giác như những chuyện trước kia lại ùa về.
Trịnh Phi thấy vậy, cẩn thận đưa danh thiếp của mình ra: “Em không cần trả lời ngay, cứ từ từ mà nghĩ. Khi nào quyết định rồi thì gọi cho anh.”
“Chị em bát quái tụ tập”——
Ta là Trần Hải Nguyệt: Không ngờ nhiều năm như vậy rồi còn có thể thấy “Bát quái đến đây” của chúng ta, cứ như con mình bị thất lạc nhiều năm ấy, nhớ quá.
An phù sinh: Thất lạc nhiều năm không thèm gặp mà mày còn bảo nhớ quá. Hứ, đứa bé này chắc chắn không phải mày sinh ra.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Bây giờ Vương Ti Nhã đang làm gì rồi?
Ta là Trần Hải Nguyệt: Người ta giờ làm họa sĩ vẽ tranh minh họa nổi tiếng rồi mày.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Nhân tài ~.
An phù sinh: Chuyển chủ đề, chuyển chủ đề.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: À đúng, Trần Hải Nguyệt, mày có định đi Nhất chi vân làm không?
Ta là Trần Hải Nguyệt: Ừ, bấn loạn – ing, tao đang phải nghiên cứu đã.
An phù sinh: Trần Hải Nguyệt, mày có nghĩ tới một vấn đề không?
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Trọng điểm tới rồi đây ~~.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Trọng điểm tới rồi. Mời nói.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Nhung Nhung, đến đây, bắt tay.
An phù sinh: Mày có nghĩ vì sao Trịnh Phi tới bây giờ vẫn còn giữ mấy cuốn đó không?
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Bắt tay. Ăn ý ghê ~.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Trọng điểm này nghiêm trọng-ing…
Trần Hải Nguyệt nghiêng đầu nhìn thoáng qua xấp tạp chí, tự nhiên hơi chột dạ, không muốn nghĩ đến cái mà An Linh đang ám chỉ—-
Ta là Trần Hải Nguyệt: Trong lòng ai mà chẳng có bát quái! Chúng ta là Bát quái đến đây, là bát quái máy bay chiến đấu, người gặp người thích, xe gặp xe chở, bia thấy bia bật nắp ~..
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Hay là…. Hắn, hắn yêu-thầm-Trần-Hải-Nguyệt?!
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Aizzz, sao bọn mày im vậy?
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Eh, không phải cả hai đứa mày đều bị mất mạng đó chứ.
Quan Nhung hoàn toàn không biết mình đã nhanh mồm nhanh miệng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nội tâm Trần Hải Nguyệt bị gió thổi tung, tận đến lúc nghe điện thoại của Lương Đông Vân vẫn chưa kịp khôi phục tinh thần.
Qua điện thoại, Lương Đông Vân cảm thấy được sự thấp thỏm của cô: “Mệt à?”
“Ha ha, không có gì, làm sao,” Đã thất nghiệp rồi còn mệt cái gì nữa, Trần Hải Nguyệt cố gắng định thần, “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
“Thì nói mãi không thấy em trả lời….”
Trần Hải Nguyệt không biết vì sao, tự nhiên thấy chột dạ, do dự một chút cuối cùng chọn một đề tài an toàn: “Ack, có chuyện này, vẫn là nói cho anh biết.”
A, chán quá. Sao mà cả ngày nhiều chuyện như vậy! Thật là phiền.
“Ừm.”
Trần Hải Nguyệt không nhìn thấy bàn tay Lương Đông Vân đột nhiên nắm chặt điện thoại, mỗi ngón tay thon dài đều khẽ run.
Trần Hải Nguyệt nhức đầu, nhỏ giọng: “Em thất nghiệp rồi.”
“À, hóa ra là như vậy. Em có dự định gì chưa?”
Trần Hải Nguyệt trêu chọc: “Còn định gì nữa? Tìm việc. Nhưng mà hiện tại tìm công việc thích hợp còn khó hơn tìm đàn ông —- chắc giờ em kiếm ai góp gạo thổi cơm chung, lập gia đình thôi.”
“Ừ, vậy chừng nào muốn kết hôn thì báo cho anh biết một tiếng nhé,” giọng nói của Lương Đông Vân vẫn còn chút run rẩy, “Căn bản, anh cưới em, hoặc là em cưới anh, mấy cái này không thành vấn đề.”
Trần Hải Nguyệt không cảm nhận được sự run rẩy kia, chỉ cảm thấy cứ như trong tiểu thuyết kiếm hiệp vậy, một nhát tóe máu—
Cho nên, đây là trêu chọc trong truyền thuyết phải không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook