Nam Sủng Của Vương Gia Bá Đạo
-
Chương 17: Gần nhau
Sở Lăng vui sướng mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt Vân Tiên. Rời khỏi cánh môi,Sở Lăng vui sướng nhìn hắn.Ngữ Khí Vân Tiên rất lạnh nhạt:“Sao huynh lại tới đây?”
“Huynh yêu đệ!” Vùi ở bên cổ hắn,Sở Lăng không chút do dự nói. Mũi ngửi được chính là mùi vị hắn quen thuộc,điều này làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc.
Vân Tiên giật giật lời nói tuyệt tình rốt cuộc cũng nói không nên lời. Hắn phải nói càng tuyệt tình càng khó nghe để cho hắn đi,để cho hiểu lầm trong lúc đó giữa bọn họ vĩnh viễn giải trừ không được nhưng mà hắn lại không thể mở miệng.
Hắn tham luyến yêu hắn,độ ấm của hắn, hắn nói không nên lời.“Về sau, đừng gạt ta nữa…” Ôm lấy hắn, Sở Lăng thấp giọng nói,“Ngươi không biết, ta thống khổ nhiều ra sao đâu. Bốn tháng nhưng lại giống như bốn mươi năm, bốn trăm năm…”
“Ta mỗi ngày đều tự nói với chính mình nói phải quên đệ, nhưng mà ta làm không được…”
“Nhìn thấy vết máu trên tuyết, ta thiếu chút nữa đình chỉ hô hấp, ta tìm không thấy đệ…”
“…”
Hắn vẫn vẫn nói, vẫn vẫn nói, không để cho Vân Tiên có cơ hội mở miệng.
Hắn sợ Vân Tiên hận hắn. Hắn sợ Vân Tiên nói không hề thương hắn…
Dù sao hắn từng đả thương hắn lại là rất sâu. Sâu đến thấm vào trong sương, suy nghĩ một chút liền cảm thấy đau.
Đem tiếng lòng chính mình nói xong, hắn không thể nói thêm, vì thế trầm mặc chờ Vân Tiên tuyên án.
Tim hắn đập rất nhanh, suy nghĩ phức tạp, trong nháy mắt giống vĩnh hằng.
“Lăng…” Ngữ khí Vân Tiên thực chần chờ,“Huynh là Hoàng Thượng, chúng ta cùng một chỗ… Không thích hợp.”
Đột nhiên phát giác tâm tư của hắn do dự cái gì,Sở Lăng vội vàng nói:“Ta đã không phải là Hoàng Thượng nha.” Lấy tay ôm mặt hắn nhìn tròng mắt mơ hồ kia, khóe môi hắn dạng ra nụ cười xinh đẹp,“Ta đem ngôi vị hoàng đế truyền cho đường đệ ta, sau này chúng ta sẽ ở cùng nhau, rất rất gần nhau,chúng ta sẽ quy ẩn núi rừng.”
Trên mặt Vân Tiên có chút không thể tin, còn có mơ hồ.
“Không muốn gần nhau với huynh sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, dây dưa tầm mắt.
Qua thật lâu,khóe môi Vân Tiên xuất hiện nếp nhăn khi cười,“Nguyện ý, rất sớm rất sớm trước kia đã hy vọng như vậy.”
Vui sướng ôm lấy hắn,Sở Lăng động tình nói:“Hiện tại không phải hy vọng xa vời.”
“Ưm.” Thật cẩn thận đến cực điểm lên tiếng trả lời, làm cho Sở Lăng nhịn không được hôn lên môi hắn.
Khát vọng thật lâu môi hắn dịu dàng mút lên.
Lần này hắn rất dịu dàng,rất dịu dàng nha.
Sau này bọn họ sẽ rất hạnh phúc rất hạnh phúc ở cùng một chỗ, thẳng đến vĩnh viễn!
Hoàn
“Huynh yêu đệ!” Vùi ở bên cổ hắn,Sở Lăng không chút do dự nói. Mũi ngửi được chính là mùi vị hắn quen thuộc,điều này làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc.
Vân Tiên giật giật lời nói tuyệt tình rốt cuộc cũng nói không nên lời. Hắn phải nói càng tuyệt tình càng khó nghe để cho hắn đi,để cho hiểu lầm trong lúc đó giữa bọn họ vĩnh viễn giải trừ không được nhưng mà hắn lại không thể mở miệng.
Hắn tham luyến yêu hắn,độ ấm của hắn, hắn nói không nên lời.“Về sau, đừng gạt ta nữa…” Ôm lấy hắn, Sở Lăng thấp giọng nói,“Ngươi không biết, ta thống khổ nhiều ra sao đâu. Bốn tháng nhưng lại giống như bốn mươi năm, bốn trăm năm…”
“Ta mỗi ngày đều tự nói với chính mình nói phải quên đệ, nhưng mà ta làm không được…”
“Nhìn thấy vết máu trên tuyết, ta thiếu chút nữa đình chỉ hô hấp, ta tìm không thấy đệ…”
“…”
Hắn vẫn vẫn nói, vẫn vẫn nói, không để cho Vân Tiên có cơ hội mở miệng.
Hắn sợ Vân Tiên hận hắn. Hắn sợ Vân Tiên nói không hề thương hắn…
Dù sao hắn từng đả thương hắn lại là rất sâu. Sâu đến thấm vào trong sương, suy nghĩ một chút liền cảm thấy đau.
Đem tiếng lòng chính mình nói xong, hắn không thể nói thêm, vì thế trầm mặc chờ Vân Tiên tuyên án.
Tim hắn đập rất nhanh, suy nghĩ phức tạp, trong nháy mắt giống vĩnh hằng.
“Lăng…” Ngữ khí Vân Tiên thực chần chờ,“Huynh là Hoàng Thượng, chúng ta cùng một chỗ… Không thích hợp.”
Đột nhiên phát giác tâm tư của hắn do dự cái gì,Sở Lăng vội vàng nói:“Ta đã không phải là Hoàng Thượng nha.” Lấy tay ôm mặt hắn nhìn tròng mắt mơ hồ kia, khóe môi hắn dạng ra nụ cười xinh đẹp,“Ta đem ngôi vị hoàng đế truyền cho đường đệ ta, sau này chúng ta sẽ ở cùng nhau, rất rất gần nhau,chúng ta sẽ quy ẩn núi rừng.”
Trên mặt Vân Tiên có chút không thể tin, còn có mơ hồ.
“Không muốn gần nhau với huynh sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, dây dưa tầm mắt.
Qua thật lâu,khóe môi Vân Tiên xuất hiện nếp nhăn khi cười,“Nguyện ý, rất sớm rất sớm trước kia đã hy vọng như vậy.”
Vui sướng ôm lấy hắn,Sở Lăng động tình nói:“Hiện tại không phải hy vọng xa vời.”
“Ưm.” Thật cẩn thận đến cực điểm lên tiếng trả lời, làm cho Sở Lăng nhịn không được hôn lên môi hắn.
Khát vọng thật lâu môi hắn dịu dàng mút lên.
Lần này hắn rất dịu dàng,rất dịu dàng nha.
Sau này bọn họ sẽ rất hạnh phúc rất hạnh phúc ở cùng một chỗ, thẳng đến vĩnh viễn!
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook