Nam Sủng Của Vương Gia Bá Đạo
Chương 12: Không có gì

Hắn nằm một cái là nằm đến một tháng,  mỗi ngày ói chút ít máu,mặc dù Sở Du bảo người đem phương thuốc cổ truyền đến nhưng vẫn như cũ….

Ánh mặt trời chói mắt rọi vào,Vân Tiên nhíu mắt bất tri bất giác đã vào mùa thu.

Mỗi ngày Sở Du đều dành phần lớn thời gian đến với hắn, nhưng hắn chính là không nói với hắn một câu, thẳng đến dùng tánh mạng Sở Lăng để uy hiếp, hắn mới có thể giương mắt nói vài câu.

Rời khỏi giường,hắn đứng ở trước kính nhìn mặt mình.

Một tháng qua lại gầy yếu rất nhiều, ngón tay xoa hai má, hơi khô tái nhợt gần như trong suốt. Chân trần đi đến trước mặt đàn ngọc của mình.

Hắn một tháng chưa đụng vào đàn, trên đàn ngọc đã phủ một lớp bụi, hắn chậm rãi vươn đầu ngón tay đặt lên trên.

Nhưng cuối cùng không có búng ra.

Sở Du đi vào thấy hắn đứng lên, vốn là âm thầm vui sướng nhưng khi nhìn đến hắn đi chân trần, nhíu mày chạy lại ôm lấy hắn, hắn không vui nói:“Tại sao không mặc hài? Cảm lạnh làm sao bây giờ?”

Vân Tiên không nói lời nào, không nhìn hắn.

Sở Su thành thói quen, chẳng qua ôm hắn đến ngồi xuống bên giường, cẩn thận cầm lấy hài mang vào cho hắn động tác cực kỳ dịu dàng.

Trong mắt Vân Tiên không có cảm động, Sở Du nhìn hắn đột nhiên nói:“Đi với trẫm ra ngoài một chút được không?”

Vân Tiên trầm mặc chậm rãi đi ra ngoài.

Trên mặt Sở Du lộ ra nụ cười.

…………

Vân Tiên không để ý tới Sở Du đi ở phía sau,hắn chậm rãi đi đến phía trước, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt hắn làm cho hắn thoạt nhìn có điểm ửng đỏ. Sở Du đi theo bước chân hắn, chẳng qua ánh mắt hắn vẫn dính ở trên người Vân Tiên.

Sở Du hái được một đóa hoa xinh  đẹp đưa tới trước mặt hắn, vốn trong lòng rất vui nhưng khi nhìn đến thần sắc trong mắt hắn,Sở Du mang theo một tia không vui nói:“Ngươi còn đang suy nghĩ đến hắn?”

Không có phủ nhận,Vân Tiên cũng không muốn phủ nhận.

Chịu được một tháng Sở Du phát hiện chính mình mất hết kiên nhẫn, hắn dùng lực bắt lấy hai vai hắn giận dữ hét:“Vì sao? Ngươi nói cho trẫm biết, hắn rốt cuộc tốt ở điểm hảo?”

Đối mặt  với ánh mắt ép hỏi của hắn,Vân Tiên vẫn như trước không nói lời nào.

Không tự giác thả lỏng lực đạo, Sở Du cắn răng không hề chất vấn vấn đề này,“Sở Lăng năm ngày trước đã khởi binh ở Long Thành.”

Trong con ngươi của Vân Tiên rốt cục có sắc thái khác, hắn nhìn thẳng vào mắt Sở Du, trong mắt có ý hỏi.

Sở Du cười khổ một tiếng,“Chỉ có chuyện liên quan đến Sở Lăng, ngươi mới có phản ứng?”

Vân Tiên từ chối cho ý kiến. Sở Du đột nhiên lại điên cuồng nói:“Chỉ bằng một đám ô hợp hắn dựa vào cái gì có thể đoạt được long vị của Sở Du ta? Hắn từ nhỏ mọi thứ đều không bằng trẫm, ngày đó phụ hoàng vốn lập hắn thành vua, là trẫm, là trẫm nói với hắn, Đoan Mộc Mộng không thích Hoàng Thượng, không thích cung đình, hắn mới đi nói với phụ hoàng nói hắn không muốn làm Hoàng Thượng.” Hắn cười lạnh, cười đến cực kỳ đắc ý.

Sở Du lại nói:“Hắn thật là ngốc, tại sao lại không biết Đoan Mộc Mộng từ nhỏ đả phải gả cho Hoàng Thượng? Tình yêu là cái gì nha!”

Sắc mặt Vân Tiên trở thành nhạt. Sở Du nắm chặt cổ tay hắn nói:“Chỉ có trẫm đối với ngươi mới thật là yêu! Đoan Mộc Mộng kia, nếu không phải cha nàng uy hiếp trẫm, trẫm không cần tôn kính nàng?” Trên mặt hắn đột nhiên có vui sướng nói:“ Đoan Mộc Lượng lão tặc đã không ở đây, không bằng trẫm phế đi Đoan Mộc Mộng, lập ngươi là được?”

Vân Tiên xoay người, môi mỏnh phun ra ba chữ:“Ngươi điên rồi.”

“Trẫm vì ngươi cho nên sắp điên rồi!” Sở Du kéo hắn về phía mình, thống khổ than nhẹ,sau đó hắn dùng sức ôm chặt hắn, nhanh chóng làm cho Vân Tiên cảm thấy hít thở không thông. Nhưng một tiếng ho nhẹ của Vân Tiên lại làm cho hắn rất nhanh buông lỏng tay ra, trên mặt đều là thân thiết nói:“Ngươi thế nào?”

Lại phun ra máu tươi, Vân Tiên cũng không nghĩ đến ý đến xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Hắn đi rất chậm, từng bước một như  lão nhân tuổi xế chiều.

Sở Du đột nhiên cảm thấy phẫn nộ, sau đó lại là vô lực.

Hắn giống như dù cố gắng như thế nào cũng không thể tiến vào trong lòng hắn.

Lại qua một tháng, hoa cúc bên cạnh lầu các đã nở rộ, đưa mắt nhìn lại là một mảnh màu vàng. Thân thể Vân Tiên suy yếu hơn, hắn ăn rất nói, nói cũng rất ít, ngủ cũng như vậy. Đa số thời gian hắn đều đứng ở trước của sổ nhìn đám hoa cúc kia.

Ánh mắt lưu chuyển, hắn đột nhiên nhìn thấy một nữ tử.

Nữ tử đó là Đoan Mộc Mộng, đi theo là hai tiểu nha hoàn, nàng cũng thấy được hắn đang nhìn mình.

Bốn mắt nhìn nhau, một cái đạm mạc, một cái phức tạp.

Đoan Mộc Mộng cuối cùng đi lên,Vân Tiên không nói chuyện. Đoan Mộc Mộng thở dài một hơi nói nhỏ:“Ta nghĩ chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại.” Ngữ khí nhẹ nhàng,Vân Tiên hiểu được ý của nàng.

Đoan Mộc Mộng đã sớm biết hắn là ai.

Thấy hắn không nói lời nào,khóe môi nàng hiện ra một nụ cười khổ,nói:“Nếu là nhà Đoan Mộc thiếu ngươi cái gì thì cũng đã trả hết nợ.”

“Trả hết nợ?” Vân Tiên không cho là đúng, trong mắt đã có tức giận.

“Không phải sao? Cha mẹ ta chết, thế lực nhà Đoan Mộc tẫn tán, ngay cả thai nhi trong bụng của ta cũng đã chết.” Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, nhìn ngoài cửa sổ cười khổ nói:“Cho đến ngày nay, ta rốt cục tin câu ác có ác báo, cho nên ta không trách ngươi.”

“Mục đích hôm nay giống như không chỉ như thế.” Trong lời nói vẫn lạnh lùng như cũ.

Đoan Mộc Mộng nói:“Đúng,ta vì Sở đại ca mà đến…”

Vân Tiên đáy lòng dâng lên cái tên kia.

“Hắn đã dẫn binh đánh tới ngoài thành, ít ngày nữa liền có thể đánh hạ thành trì.” Nàng cười không vui vẻ lắm,“Có lẽ, không cần công, thành liền tự phá.”

“Vì sao?”

“Sở Du hai tháng này hắn làm mất lòng dân.”

Nghiêng đầu sang chổ khác, Vân Tiên lạnh nhạt nói:“Chuyện này không liên quan đến ta.”

“Ngươi không phải yêu Sở đại ca sao?” Đoan Mộc Mộng nghi hoặc.

“Yêu?” Nhẹ thở nói ra chữ này,Vân Tiên cười châm chọc, hắn còn có thể yêu sao?

“Ta tối nay sẽ mang binh đầu nhập vào Sở đại ca.” Đoan Mộc Mộng nói, trái tim đối với Sở Du đã hoàn toàn băng giá,“Nếu như ngươi nguyện đi, ta đưa ngươi đi.”

“Ta không muốn.” Vân Tiên không nhìn nàng, ánh mắt lại dừng ở một mảnh vàng óng kia.

Ánh mặt của Đoan Mộc Mộng có chút phức tạp, cuối cùng không nói cái gì liền đi ra ngoài.

Hắn sắp công phá thành sao?

Vân Tiên nhíu lại mày, một ngụm máu tươi lại phun ra.

Như vậy cũng tốt,Đoan Mộc Mộng theo hắn cũng tốt.

Dù sao chính mình không thích hợp ở chung một chổ với hắn không phải sao?

Nếu về sau, hắn thật sự giành được đế vị, người hắn cần sẽ không phải là mình.

Huống chi chính mình là nam tử, nếu cố gắng ở chung một chổ chỉ làm cho thiên hạ nhạo bán.

Hơn nữa giữa bọn họ đã hiểu lầm nhiều năm như vậy.

Đầu ngón tay dùng sức đến tái nhợt,Vân Tiên không hề nghĩ nhiều, tiếp tục nhìn ánh tà dương

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương