Nam Sinh Mấy Anh Chơi Game Thật Lợi Hại
Chương 72: Con cháu tự có phúc của con cháu, làm cha không cần quá quan tâm 2

Đây là lần đầu tiên Đan Tra đến trụ sở của chiến đội chuyên nghiệp nhưng nhìn nhóc cũng chẳng vui vẻ gì.

– Em muốn đến chiến dội của VEGETABLE, anh lại dẫn em đến FRUIT làm gì?

– Em xem thường FRUIT à? Người ta là quán quân mùa trước với mùa trước nữa đó. Em mà vào VEGETABLE thì sau này sẽ là đối thủ của người ta, mang em đến đây thăm dò tình hình quân địch còn không chịu nữa hả, con nít vẫn chỉ là con nít thôi.

– Thế ai mới bị nhóc con đập cho ba trận đều thua cả ba? – Đan Tra liếc.

Lăng Mông: =_,=

– Cho bây đắc ý một lần đấy, tí nữa thể nào cũng bị đánh đến khóc cho xem!

– Hồi nãy anh cũng nói y như vậy.

– Nín.

Ba người được đưa lên phòng huấn luyện lầu hai. Các thành viên của FRUIT đã lâu không thấy Lăng Mông nên hôm nay gặp được đều vô cùng vui vẻ.

– Chanh baba! Nguyên mùa này chưa thấy cậu live stream lần nào đó nha!

– Lâu rồi không gặp há Dứa, còn cả Ứng Đào, Lịch Trí, anh Trâu Hữu Quốc nữa… Mọi người nhớ chuyên tâm thi đấu, bớt coi live stream tào lao đi.

Hướng Giao vừa kết thúc một trận xếp hạng và từ từ đứng lên khỏi ghế ngồi.

– Giới thiệu với mọi người, đây là em trai Mang Thần, Potato.

– Potato? Ai là Potato? – Đan Tra kháng nghị.

– Về sau em vào VEGETABLE nên phải lấy nghệ danh thế này này, nếu không người ta sẽ không nhận em đâu.

– Em mặc kệ! Em là Hawthorn!

– Sao cũng được. Bên đó là địch thủ cả đời của anh Đan Diệu nhà em đó, đội trưởng đương nhiệm của FRUIT – Banana.

– Đương nhiên em biết đó là Banana. – Đan Tra hừ một tiếng.

– Em thắng anh 3:0 chả là cái gì cả. Đợi em thành tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ phải đối mặt với thiên tài như Banana. Đến cả anh Đan Diệu của em cũng không phải đối thủ của người ta thì em thấy em có cửa không?

– Thiên tài thì sao, em không thèm để vào mắt. Anh ta không phải là cũng bỏ học chơi game sao? Tại sao em lại không được? – Đan Tra bặm môi.

Từ nhỏ Đan Tra đã có thói quen bặm môi khi căng thẳng nhưng ở đây chỉ có Đan Trúc biết chuyện này.

– Vậy thì làm một trận đi. – Hướng Giao quay qua hỏi Lăng Mông. – Solo ba ván thật hả?

– Ừ, cảm ơn cậu đã nhận lời.

Hướng Giao lại chậm rãi ngồi xuống ghế:

– Không có gì, dù sao hôm nay cũng được nghỉ. Chọn đại một máy đi.

– Chọn máy tui, máy tui nè! – Bạc Lạc đẩy Đan Tra lên trước máy mình. – Phần cứng máy tui xịn lắm!

Lăng Mông nhướng nhướng mày nhìn Đan Trúc như muốn nói: Em lợi hại chưa?

Đan Trúc cũng không ngờ Hướng Giao có thể đồng ý dễ dàng như vậy. Người muốn chơi chuyên nghiệp rất nhiều nhưng người được solo 1v1 với đệ nhất cao thủ hiện tại thì không phải ai cũng có được vinh dự như Đan Tra.

– Quá lợi hại. – Đan Trúc nhỏ giọng nói. – Chỉ là anh có hơi ghen tị.

– Cái đồ chanh thành tinh. – Lăng Mông nhẹ nhàng lấy cùi chỏ thúc anh một cái.

– Lúc nãy anh chọn phe nào? – Hướng Giao hờ hững hỏi, tay cầm chuột kích kích mấy cái trên màn hình.

– Liên bang, Đế quốc, Dị nhân, cả ba phe luôn.

– Ờ, vậy bảng kỹ năng thì sao?

Lăng Mông miêu tả đại khái cho cậu ta một lần. Chỉ lát sau, cậu đã hiểu vì sao Hướng Giao lại hỏi vậy vì Hướng Giao đã dùng chiến thuật y như cậu đã dùng lúc nãy và đánh bại Đan Tra.

– Như vậy có phải là quá tàn nhẫn không? – Lăng Mông nhỏ giọng hỏi Đan Trúc.

– Không phải em nói cần thức tỉnh trẻ trâu hả?

– Em không nghĩ Hướng Thần lại ra tay không nể mặt mũi như vậy. Eo ơi chiêu vừa rồi cũng ác quá nha, đổi lại là em chắc sau này không dám chơi game nữa đâu.

Thời gian đấu ba ván này còn ngắn hơn ba ván vừa nãy đấu với Lăng Mông. Sau ba ván, Đan Trúc cắn chạt môi nhìn căn cứ đã nổ tung trên màn hình. Cậu nhóc không cam lòng siết chặt tay thành quyền, cố quật cường để không rơi nước mắt.

Nhìn thấy cảnh này, câu “Thế nào? Nhìn ra được chênh lệch giữa em với tuyển thủ chuyên nghiệp chưa?” mà Lăng Mông chuẩn bị sẵn từ nãy giờ lại bị nghẹn không thể nói ra.

– Làm phiền cậu rồi Guava, tụi tui không quấy rầy nữa…

– Em muốn chơi chuyên nghiệp không?

Đan Trúc:?

Đan Tra:??

Lăng Mông:???

– Cậu chỉ biết mỗi câu này thôi hả? – Nếu không phải vì hai người vẫn chưa thân quen lắm thì Lăng Mông đã xông tới nắm cổ áo cậu ta vừa lắc vừa chất vấn: Tôi dẫn nó tới là để cậu thức tỉnh nó chứ không phải mời chào nó aaaaa!

– Chơi không tệ, tuy thua nhưng trình độ rất khá.

– Chú cũng thấy không tệ. – Huấn luyện viên không biết từ chỗ nào chui ra làm Lăng Mông giật cả mình. – Nhóc mấy tuổi rồi?

– Mười bốn. – Lăng Mông tra lời.

– Tuổi mụ mười lăm! – Đan Tra sửa lại.

– Bốn xuống năm lên chính là mười sáu chứ gì? Anh nói giúp em.

– Ù quao, mười bốn mà lợi hại như zậy luôn hở? Không ngờ luôn đó! – Bạc Lạc bá vai Đan Tra. – Nghe nói nhóc muốn đi VEGETABLE hả? Đừng qua đó, đến FRUIT của bọn anh đi, team bọn anh tương thân tương ái lắm!

– Chúng ta không nhận người dưới mười sáu. – Hướng Giao nói mà không có biểu cảm gì. – Có điều, nếu hai năm sau em có thể duy trì được trình độ như bây giờ thì anh có thể đề cử em vào trại huấn luyện.

– Khó lắm mới thấy đội trưởng đề cử người mới nha. – Bạc Lạc phấn khích vỗ vai Đan Tra. – Hy vọng hai năm sau anh có thể trông thấy nhóc ở đây.

Nhìn lại Hướng Giao, cậu ta lại quay về máy đánh tiếp một trận xếp hạng nữa, cứ như chuyện Đan Tra đến hay không chẳng liên quan gì đến mình.

– Nếu em không luyện tập đàng hoàng thì sau này bọn anh đành chọn người khác thôi. – Hướng Giao không thèm quay đầu lại.

– What? Huấn luyện viên, chú nhìn cậu ta đe doạ con kìa!

– Chú thấy đội trưởng nói rất đúng.

– … Vậy con cũng đánh RANK đây!

– Hai năm sau tôi sẽ không còn ở trình độ này! – Đan Tra nói về phía bóng lưng của Hướng Giao.

Lăng Mông: Hả?

– Hai năm sau tôi sẽ mạnh hơn so với bây giờ, tôi muốn đánh bại anh!

Lăng Mông: A?

– Khoan khoan khoan khoan. – Lăng Mông kéo kích động boy này lại. – Thế VEGETABLE bên kia?

– Em đổi ý rồi, em không đến VEGETABLE nữa, em phải đến FRUIT! Em muốn đánh cho anh ta phải giải nghệ!

Lăng Mông: →_→

Đan Trúc: ←_←

Hướng Giao: Ờ.

Những thành viên khác của FRUIT: Ngon!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương