chương 70: Tiết Trạch nhìn Ninh Bách, hồi lâu vỗ tay cười nói: “Cậu không yêu cậu ta thật sự quá tốt, trực tiếp đưa cậu ta cho Tưởng Huyên, chúng ta cũng không cần dừng hợp tác với Tưởng Huyên, đẹp cả đôi đường!”Đưa cho Tưởng Huyên?Ninh Bách nhớ tới cái ngày ở ghế lô nhìn thấy cảnh tượng khó coi đó, nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng khi mình tới trễ một chút..Tưởng Huyên, tuyệt đối không thể!Ninh Bách lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, không cần nói nữa.”Tiết Trạch nhìn trái nhìn phải nhìn Ninh Bách, không khỏi thở dài: “Tôi nhận thức cậu cũng được mười mấy năm rồi, đúng không?”Ninh Bách không nói chuyện.Tiết Trạch nói: “Cậu đừng mạnh miệng nữa, tôi còn không hiểu cậu sao? Kỳ thực tôi không quan tâm đến việc hợp tác với Tưởng gia, không làm thì không làm, chả có gì ghê gớm.

Nếu cậu thật sự muốn vì Lộ Hiểu Đông mà đối đầu với Tưởng Huyên, tôi nhất định đứng về phía cậu, nhưng cậu có thể đừng lảng tránh tâm ý của mình được không?”Ninh Bách nhíu mày mở miệng: “Ai vì Lộ Hiểu Đông..”Tiết Trạch ngắt lời hắn: “Tôi nói là nếu, cậu không cần vội vàng phủ nhận! Tôi nói là nếu cậu thực sự yêu cậu ấy...!Tại sao không thử đi yêu một người? Tình yêu không phải hồng thủy mãnh thú đáng sợ gì, cũng không phải là vũ khí sắc bén tra tấn oán lữ, thật ra nó là một thứ rất tốt đẹp.

Tại sao cậu lại không chịu bước ra một bước để thử? Không thử thì làm sao biết kết quả nhất định không tốt?”Ninh Bách nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Hôm nay cậu rất giống nhà triết học.”Tiết Trạch đắc ý nói: “Tôi vẫn luôn là nhà triết học tình yêu.


Tôi có 28 người bạn gái cũ, mỗi người các nàng đều rất yêu tôi, có đôi khi ở trên giường chúng tôi cũng thường xuyên thảo luận về vấn đề triết học trong cuộc sống.”Ninh Bách rất kính nể, buồn bã nói: “Cho nên xin hỏi cậu – người có 28 vị bạn gái cũ, cậu san sẻ tình yêu đều cho mỗi người sao?”Tiết Trạch: “Tôi yêu..”Ninh Bách: “Tình yêu rẻ mạt như vậy tôi không muốn, tôi cũng không có hứng thú tìm hiểu.”Tiết Trạch: “…Tốt thôi, cậu không yêu cậu ta thì tốt! Cậu không cần cậu ta nhưng lại phải vì cậu ta mà đối đầu với Tưởng Huyên, thật là vừa mất phu lại thiệt quân!”Ninh Bách cau mày: “Tôi đã nói không phải vì cậu ta.”Tiết Trạch: “Cậu chính là!”Ninh Bách gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, ngước mắt lên, lạnh giọng nói: “Cậu nên đi ra ngoài.”Tiết Trạch đành phải đứng lên, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài nói: “Tôi không đồng ý với lời cậu nói, tóm lại cậu nên suy nghĩ cẩn thận lại đi, đừng hối hận là được.”Dứt lời lắc đầu bỏ đi.Ninh Bách rũ mắt nhìn điện thoại trên bàn, kỳ thực hắn có thể cầm điện thoại gọi cho thiếu niên, nghe giọng nói của cậu, đi gặp cậu..Nhưng đó không phải là điều hắn nên làm.Nếu bản thân không thể cho em những gì em muốn, như vậy có lẽ rời xa mới là kết quả tốt nhất cho nhau.Thực ra em cũng không yêu anh bao nhiêu, đơn giản là nhất thời hứng khởi thôi, không phải sao?Bất quá chỉ là trò khôi hài bắt đầu từ việc thấy sắc nổi lòng tham.Đi đến một bước này đã vượt quá dự kiến của hắn.Trước khi không thể xong việc, cứ kết thúc như vậy đi.………………Ngày tháng gần đây Lâm Tử Nhiên sướng như ở trên mây.

Mấy thế giới trước đều bận làm nhiệm vụ cốt truyện, hơn nữa bởi vì mới bắt đầu trò chơi có rất nhiều chỗ chưa được tiết lộ, còn câu nệ với thiết lập nhân vật bất đồng với bản tính, thực sự không tự do tự tại.Nhưng nhập vai Lộ Hiểu Đông ở thế giới này, sự đồng cảm của Lâm Tử Nhiên mạnh hơn trước, cậu cũng không cần cố tình ngụy trang.Thế giới quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc, mọi thứ đều quen thuộc, ăn uống chơi đùa đều tùy tâm sở dục.Càng hoàn mỹ chính là, Tưởng Huyên và Ninh Bách giống như biến mất!Lâm Tử Nhiên cầm lấy một cây kem ốc quế ăn, tùy ý nheo nheo đôi mắt.

Kỳ thực không đi theo cốt truyện cũng khá tốt, sụp thì sụp đi! Như vậy Lộ Hiểu Đông không phải bị đánh gãy chân, bị đưa ra nước ngoài chết thê thảm, tuy rằng cuối cùng chính mình vẫn phải rời đi, nhưng có thể tự chọn cách chết cho mình!Chết như thế nào, khi nào chết đều do cậu định đoạt.Một câu, Lâm Tử Nhiên hoàn toàn thả bay chính mình!Thực ra tính tình của cậu rất bình thường, chơi trò chơi là thế, bởi vì đánh một ván hỏng bét cho nên dứt khoát bất chấp tất cả, chờ ván tiếp theo đánh lại.Lâm Tử Nhiên liếm kem rồi trở về nhà, chuẩn bị lặng lẽ về phòng mình thì vô tình nghe thấy trong thư phòng ẩn ẩn truyền đến giọng nói.Hình như Lộ Mậu Phong với Phùng Uyển khắc khẩu.Lâm Tử Nhiên có chút ngoài ý muốn.Cậu đến thế giới này đã hơn một tháng, tuy rằng cảm giác đôi vợ chồng này quái quái, thật ra giữa hai người bọn họ đều tương kính như băng, chưa nói tới nhiệt tình nhưng khắc khẩu thì chưa từng có.


Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Lâm Tử Nhiên tò mò nhìn qua khe cửa.Hai mắt Phùng Uyển đỏ lên nhìn Lộ Mậu Phong, môi phát run nói: “Ông nói là thật sao? Thật sự tìm được nó? Ông không phải gạt tôi chứ?”Lộ Mậu Phong vẻ mặt xấu hổ nói: “Làm sao tôi lấy loại chuyện này ra lừa bà được? Tôi thật sự tìm được nó, tin tức đáng tin cậy cho nên mới nói cho bà biết.”Phùng Uyển bỗng nhiên bật khóc, nàng lộ ra ánh mắt oán hận nhìn Lộ Mậu Phong: “Đều tại ông, đều tại ông, nếu không phải do ông làm sai, tôi sẽ không bỏ rơi đứa con của mình..

Đã trôi qua hai mươi năm rồi, ông biết tôi đau khổ thế nào không?”Lộ Mậu Phong có chút áy náy lại có chút tức giận, đè giọng xuống thấp: “Bà nhỏ giọng một chút, vạn nhất Hiểu Đông nghe được thì sao?”Phùng Uyển cười lạnh: “Một đứa nhỏ được ôm về mà thôi, ông quan tâm nó quá?”Năm đó nếu không phải Lộ Mậu Phong ngoại tình, mình cũng sẽ không nhất thời xúc động mang hài tử rời nhà trốn đi, kết quả không cẩn thận lạc mất hài tử.

Bởi vì nguyên nhân thân thể không thể sinh con được nữa, Lộ Mậu Phong xuất phát từ áy náy nên đã ôm một đứa bé từ bên ngoài về cho nàng nuôi dưỡng, hy vọng có thể khiến nàng quên đi sai lầm của hắn.Nhưng đó là điều không có khả năng!Đứa trẻ kia không phải là con trai của nàng, chẳng qua chỉ là thay thế phẩm Lộ Mậu Phong ôm về hống nàng mà thôi.Đứa trẻ kia không đẹp như con trai nàng, không thông minh như con trai nàng, cũng không có năng lực như con trai nàng, tài nghệ học tập thi cử mọi thứ đều không được, đã bảy tám tuổi rồi mà bộ dáng vẫn còn ngây ngốc..


Mỗi lần nhìn thấy đứa bé kia đều khiến nàng nhớ đến con trai ruột đã đánh mất, nhớ tới bởi vì nàng nhất thời lơ đễnh mà đánh mất con trai nàng yêu nhất.Mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm, nàng đều sống trong sự hối hận thống khổ, nàng hận chính mình sơ ý, lại hận Lộ Mậu Phong lần nữa phản bội.Phùng Uyển đứng dậy, lau nước mắt, giọng nói lạnh lùng: “Nó ở đâu, ông dẫn tôi đi gặp nó.”Lâm Tử Nhiên vội vàng điểm mũi chân né tránh, trở về phòng mình đóng cửa lại, nhịp tim cậu đập ‘thình thịch’ thật nhanh, cậu thật sự không ngờ tới mình lại nghe được bí mật như vậy.Nhưng mà, không khiếp sợ như mình vẫn tưởng..Lộ Hiểu Đông không phải con ruột của họ, bất quá chỉ là đứa trẻ được ôm về mà thôi, chẳng trách Phùng Uyển luôn lạnh nhạt như vậy, nhìn cậu đâu đâu cũng không vừa mắt, Lộ Mậu Phong thì chỉ quan tâm đến việc lợi dụng cậu.Hóa ra là như thế.Thực lòng mà nói, quan hệ gia đình cũng không tốt hơn là bao, dù sao gia đình nào cũng có hoàn cảnh riêng..

Nhưng vô tình như cha mẹ Lộ gia, có thể bán đứng con trai, đem con trai bị đánh gãy chân đưa ra nước ngoài chờ chết, này nếu là con ruột thì thật sự không làm được!Điều này có thể lý giải tại sao cha mẹ Lộ Hiểu Đông lại vô tình như thế!Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, cậu nghe tiếng hai người rời đi, sau đó bình tĩnh đẩy cửa đi ra ngoài.Hệ thống: “Cậu muốn làm gì?”Lâm Tử Nhiên: “Đi hóng bát quái.”Hệ thống……Lâm Tử Nhiên không lái chiếc xe thể thao màu xanh lục của mình, quá dễ nhận thấy, cậu tâm tư xoay chuyển, gọi một chiếc taxi đuổi theo chiếc xe Lộ Mậu Phong đằng trước.Theo nguyên cốt truyện lúc này Lộ Hiểu Đông đã sắp được đưa ra nước ngoài, nhưng từ khi lên sân khấu đến khi rời đi, kịch bản thậm chí nửa câu cũng không đề cập đến thân thế Lộ Hiểu Đông, có thể thấy râu ria đến mức không đáng để cốt truyện nhắc tới.Nhưng hiện tại Lâm Tử Nhiên đang sắm vai Lộ Hiểu Đông, lấy thân phận Lộ Hiểu Đông mà sống, thoạt nhìn mọi thứ xung quanh cậu đều là thật, không chỉ là một cái tên, mà còn là một hồi chê cười trong miệng người khác.Cậu muốn biết chuyện này một cách rõ ràng.Xe Lộ Mậu Phong ở phía trước dừng lại bên ngoài một quán cà phê, hai vợ chồng cùng bước vào.Lâm Tử Nhiên ra khỏi xe taxi, ngồi lặng lẽ trên băng ghế dài đằng sau bọn họ.

Thời điểm ra cửa cậu có đội mũ che đầu, cho dù ngồi ở chỗ đó cũng không ai phát hiện ra cậu.Hẳn là Lộ Mậu Phong tới gặp con trai ruột ở đây, bất quá tạm thời đối phương còn chưa tới.


Lâm Tử Nhiên đè thấp vành nón cẩn thận nhìn qua, có thể nhìn thấy ánh mắt khẩn trương và chờ mong của Lộ Mậu Phong cùng với vẻ mặt kích động và bộ dáng vội vàng của Phùng Uyển.Tất cả những biểu tình này Lâm Tử Nhiên chưa từng thấy qua trước đây, có lẽ Lộ Hiểu Đông cũng chưa từng nhìn thấy.Ở trước mặt Lộ Hiểu Đông, bọn họ luôn lạnh nhạt.Lâm Tử Nhiên kiên nhẫn chờ đợi, bỗng nhiên cửa quán cà phê bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn dung mạo tuấn mỹ bước vào, áo mũ chỉnh tề vẻ mặt lãnh đạm, không phải Ninh Bách thì là ai!Lâm Tử Nhiên vội vàng cúi đầu, cmn, đi tới chỗ này mà cũng gặp Ninh Bách cho được, đúng là vận khí tốt.Ngàn lần đừng phát hiện ra mình!Bất quá, Ninh Bách tới nơi này làm gì?Lâm Tử Nhiên cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Ninh Bách ngồi xuống trước mặt Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển.Lâm Tử Nhiên???Chẳng lẽ Lộ Mậu Phong vì nhận con trai mà mời luật sư tới? Suy xét chu đáo như vậy?Ninh Bách ngồi xuống trước mặt hai người, chậm rãi nâng mắt, vẻ mặt hờ hững, môi mỏng hé mở: “Các người tìm tôi có chuyện gì?”Phùng Uyển nhìn hắn, không kìm được kích động và chờ mong trong lòng, môi nàng run run nói: “Tiểu Bách, con còn nhớ mẹ không? Mẹ là mẹ của con..”Ánh mắt Ninh Bách bỗng nhiên trở nên sắc bén, tầm mắt hắn đảo qua hai người trước mặt, ngữ khí không dao động: “Tôi không biết bà đang nói gì.”Lộ Mậu Phong đè lại tay Phùng Uyển, lúc này hắn tương đối ổn trọng, trầm giọng nói: “Cha biết qua nhiều năm như vậy, con không nhớ rõ chúng ta là điều rất bình thường, nhưng chúng ta là cha mẹ ruột của con, nếu con không tin điểm này, chúng ta có thể làm xét nghiệm ADN.”Ninh Bách yên lặng nghe hắn nói xong, khóe miệng nở nụ cười: “Không cần, tôi đối với chuyện này không có hứng thú.”Lộ Mậu Phong thật sự không ngờ tới phản ứng của Ninh Bách là thế, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Cho dù Ninh Bách không nhớ rõ mình thì cũng không đến mức sau khi gặp cha mẹ ruột mà còn lãnh đạm như thế, giờ khắc này hắn thậm chí hoài nghi thông tin của mình là sai, hẳn sẽ không...!Tưởng Huyên nhất định đã điều tra rõ ràng mới nói cho hắn.Hắn tin Tưởng Huyên sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn.Phùng Uyển thấy thái độ của Ninh Bách lãnh đạm như thế, không nhịn được mà khóc ra tiếng, nghẹn ngào cầu xin nhìn hắn: “Tiểu Bách, mẹ biết con đang trách chúng ta, đều do mẹ không cẩn thận để lạc mất con, nhưng mẹ thật sự thật sự rất nhớ con, mấy năm nay mẹ chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm con..”Ninh Bách rốt cuộc trầm mặc.Lộ Mậu Phong cũng vội vàng nói: “Chúng ta biết hiện tại con sống rất tốt, con cũng rất ưu tú, khả năng không muốn chúng ta quấy rầy cuộc sống của mình, nhưng con hãy thông cảm cho tâm tình của mẹ con một chút, bà ấy thật sự rất yêu con, lo lắng cho con rất nhiều.”Ninh Bách nhấp đôi môi mỏng, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, nhưng vẫn như cũ không mở miệng trả lời.Đúng lúc này, phía trước chợt truyền tới tiếng xoảng ly nước rơi vỡ.Ninh Bách theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy ở băng ghế dài đối diện, Lâm Tử Nhiên ngây người đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn bọn họ.Tại sao Lâm Tử Nhiên lại ở đây?Ngoài ý muốn bị bắt gặp trong tình huống này, không hiểu sao Ninh Bách có chút căng thẳng, giọng nói khàn khàn: “Hiểu Đông, sao em lại ở đây?”Ai ngờ những lời này lại làm Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển căng thẳng, hai người bỗng dưng quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của Lâm Tử Nhiên.Đing, kích phát cốt truyện ẩn ‘thân thế của Ninh Bách’.Vừa rồi Lâm Tử Nhiên nghe xong quá khiếp sợ quá kích động, lúc đứng lên vô tình làm rơi cái ly.

Lộ Hiểu Đông không phải con trai ruột còn có thể hiểu, cũng không ngoài ý muốn, nhưng mẹ nó ai có thể nghĩ đến Ninh Bách là con trai ruột của Lộ Mậu Phong?Đây là kịch bản phá hoại thần kỳ cỡ nào, còn có thể bớt việc một chút được không? Thật sự không phải vì tỉnh lược nhân vật nên mới thiết kế như vậy đi?!Nghe lén bị phát hiện là một việc thập phần xấu hổ.Đặc biệt là trong trường hợp này.Lâm Tử Nhiên trầm ngâm một lát, nhưng vẫn là chào hỏi: “Ba, mẹ.”Lộ Mậu Phong, Phùng Uyển: “……”Ninh Bách đột nhiên biến sắc, khó tin nhìn một màn này.Lâm Tử Nhiên thế mà lại là con trai của Lộ Mậu Phong.****.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương