Nam Phụ Tâm Cơ Lỡ Thích Tôi Rồi
3: Kẹo Là Của Cậu Đúng Không


Thái Ngạn Nhân vừa ngồi xuống bên cạnh Hà Tuyết Sam không bao lâu thì giáo viên chủ nhiệm cũng đến.
Thái Văn Kỳ đen mặt, đã không được ngồi cạnh nữ chính lại còn phải ngồi cạnh nữ phụ Tô Mộ Nghiên xấu tính.

Nhưng dù sao Tô Mộ Nghiên trong tiểu thuyết cũng hay phá hoại tình cảm giữa nam nữ chính, cho nên Thái Văn Kỳ cảm thấy ngồi cạnh cô có thể dễ dàng lợi dụng và điều khiển cô làm việc xấu hơn.

Vì vậy, anh không có ý đổi chỗ nữa.
Lúc này, thầy chủ nhiệm ở trên bảng đang giới thiệu về bản thân và bầu chọn ban cán sự lớp.

Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ nắm rõ cốt truyện nên đã biết ngay vị trí lớp trưởng và lớp phó sẽ là của Thái Ngạn Nhân và Hà Tuyết Sam rồi.
Đến giờ ra chơi.
Tô Mộ Nghiên ngồi nghịch điện thoại tại chỗ, còn Thái Văn Kỳ thì chờ Tô Mộ Nghiên hành động.
Trong nguyên tác, Tô Mộ Nghiên đã trúng tiếng sét ái tình với Thái Ngạn Nhân ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Thấy Thái Ngạn Nhân ngồi cạnh Hà Tuyết Sam, Tô Mộ Nghiên vô cùng ghen ghét.

Cho nên đến giờ ra chơi, Tô Mộ Nghiên bèn hẹn riêng Thái Ngạn Nhân ra ngoài để nói chuyện.

Mà Thái Văn Kỳ trong tiểu thuyết thấy Thái Ngạn Nhân chủ động ngồi cạnh Hà Tuyết Sam, trong giờ học còn lén nhìn Hà Tuyết Sam thì đã đoán được rằng Thái Ngạn Nhân thích cô ấy.

Vậy nên khi Tô Mộ Nghiên hẹn Thái Ngạn Nhân ra ngoài, Thái Văn Kỳ trong tiểu thuyết liền nhân thời cơ này để tiếp cận nữ chính.
Bây giờ Thái Văn Kỳ ngoài đời đã nắm rõ cốt truyện, cho nên anh đang đợi Tô Mộ Nghiên hẹn riêng Thái Ngạn Nhân ra ngoài để mình tiếp cận Hà Tuyết Sam.


Nhưng đợi một lúc lâu mà Tô Mộ Nghiên vẫn ngồi tại chỗ chơi điện thoại, Thái Văn Kỳ thật sự sốt ruột không chịu được.
Cuối cùng không đợi được nữa, Thái Văn Kỳ liền gọi một cậu bạn cùng lớp đi ra ngoài.
Tô Mộ Nghiên chú ý đến hành động của anh thì liền hỏi hệ thống: [Người cùng Thái Văn Kỳ đi ra ngoài là ai vậy?]
Hệ thống đáp: [Là bạn cùng lớp từ hồi cấp hai.

Người này sợ Thái Văn Kỳ nên rất nghe lời anh ta.]
Tô Mộ Nghiên nghe xong thì cậu bạn kia đã quay vào lớp rồi đi đến nói với Thái Ngạn Nhân: “Lớp trưởng, tôi có việc nhờ cậu, cậu ra ngoài gặp tôi một lát.”
Thái Ngạn Nhân nghe vậy thì liền đứng dậy đi theo cậu ta ra ngoài.

Tô Mộ Nghiên thấy thế thì đã biết ngay là Thái Văn Kỳ đang giở trò, nhưng chưa kịp đoán xem rốt cuộc là giở trò gì thì anh đã quay lại lớp.
Tô Mộ Nghiên nhíu mày, lúc này đã đoán ra ý đồ của Thái Văn Kỳ.
Anh muốn dụ Thái Ngạn Nhân ra ngoài để tiếp cận Hà Tuyết Sam.

Nhưng Tô Mộ Nghiên làm sao có thể cho anh đạt được mục đích chứ? Cô vội vàng đứng dậy rồi chạy một mạch về phía Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ lúc này đang thong thả bước về phía Hà Tuyết Sam thì Tô Mộ Nghiên lại lao đến, không biết là vô tình hay cố ý mà giẫm mạnh lên giày của Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ đen mặt, hai mắt lạnh như băng nhìn xuống đôi giày màu trắng tinh đã bị in dấu giày của Tô Mộ Nghiên.
Tô Mộ Nghiên lúc này liền giả vờ giả vịt: “Xin lỗi cậu nhiều lắm, tôi lỡ làm bẩn giày của cậu rồi.”
Thái Văn Kỳ nghe thấy lời xin lỗi giả tạo này thì lại càng khó chịu, chỉ muốn ngay lập tức bóp chặt miệng của Tô Mộ Nghiên lại.

Nhưng vì có nhiều người ở trong lớp, Thái Văn Kỳ đành nuốt cơn giận rồi lén đưa chân quệt nhẹ một cái vào giày của Tô Mộ Nghiên, sau đó nở một nụ cười nhạt: “Không sao, tôi cũng lỡ làm bẩn giày của cậu mà.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy liền nhìn xuống dưới chân thì mới phát hiện đôi giày màu trắng của mình cũng đã bị bẩn.


Khỏi phải suy nghĩ Tô Mộ Nghiên cũng biết ngay là Thái Văn Kỳ vì muốn trả đũa cô nên đã lén giẫm lên giày cô.
Nhưng người gây chuyện là cô, hơn nữa vết bẩn trên giày của cô cũng ít hơn trên giày của Thái Văn Kỳ nên cô không tính toán với anh, chỉ chửi thầm anh mấy câu trong lòng rồi miễn cưỡng nở nụ cười: “Vết bẩn trên giày cậu lớn quá, cậu mau đi lau đi.” Nói dứt lời, Tô Mộ Nghiên liền ngồi xuống ngay bên cạnh Hà Tuyết Sam để không cho Thái Văn Kỳ có cơ hội tiếp cận cô ấy.
Thấy vậy, Hà Tuyết Sam hơi bất ngờ, còn Thái Văn Kỳ thì nhíu mày khó chịu.

Khó chịu vì Tô Mộ Nghiên cản trở mình tiếp cận nữ chính, cũng khó chịu vì vết bẩn trên chiếc giày trắng tinh mà mình vừa mới mua hôm qua.
Theo như nguyên tác, Thái Văn Kỳ là một người cực kỳ ưa sạch sẽ.

Một vết bẩn lớn trên đôi giày màu trắng nhất định sẽ khiến Thái Văn Kỳ vô cùng chướng mắt, cho nên Tô Mộ Nghiên biết chắc là Thái Văn Kỳ sẽ không chịu được mà đi lau giày ngay.
Và đúng như Tô Mộ Nghiên đoán, Thái Văn Kỳ thật sự đã tạm thời gạt việc tiếp cận Hà Tuyết Sam sang một bên để đi xuống cuối lớp lau giày trước.

Trong cặp Thái Văn Kỳ có khăn ướt nên việc lau giày cũng không khó khăn gì.
Tô Mộ Nghiên nhìn Thái Văn Kỳ cặm cụi lau giày với khuôn mặt khó ở thì lại càng ghét anh.

Cô nhớ trong tiểu thuyết có kể về lúc Thái Văn Kỳ hẹn hò với Hà Tuyết Sam, Hà Tuyết Sam thật lòng thích anh nhưng anh lại chỉ coi cô như công cụ lợi dụng.
Có một lần Hà Tuyết Sam chủ động hôn Thái Văn Kỳ, anh liền nhíu mày né tránh rồi nói rằng hai người vẫn còn là học sinh, không nên làm ra những hành động quá thân mật.

Tuy nhiên, lý do thật sự khiến Thái Văn Kỳ né tránh nụ hôn là vì anh cảm thấy việc môi chạm môi rất là bẩn.

Không chỉ việc hôn môi, mà hôn má Thái Văn Kỳ cũng bài xích.


Đến ngay cả việc nắm tay Hà Tuyết Sam mà anh cũng cảm thấy miễn cưỡng, nếu không phải để chọc tức Thái Ngạn Nhân thì anh đã chẳng nắm tay Hà Tuyết Sam.

Khi Tô Mộ Nghiên đọc những tình tiết như vậy thì thật sự tức lộn ruột, chỉ muốn xông vào tiểu thuyết đánh cho Thái Văn Kỳ mấy cái.

Ai ngờ bây giờ mong ước xuyên vào trong tiểu thuyết đã thành sự thật, nhưng mong ước được đánh cho Thái Văn Kỳ mấy cái thì vẫn còn xa vời lắm.
Tô Mộ Nghiên đang nghĩ đến đây thì Hà Tuyết Sam ngồi bên cạnh bỗng lên tiếng gọi cô: “Bạn ơi!”
Tô Mộ Nghiên quay lại: “Cậu gọi tớ hả?”
Hà Tuyết Sam gật đầu rồi đưa cho cô một tờ giấy ướt: “Giày cậu bị bẩn rồi, cậu lau đi.”
Tô Mộ Nghiên vốn rất yêu thích nữ chính Hà Tuyết Sam, bây giờ lại thấy Hà Tuyết Sam đối xử dịu dàng với mình như vậy thì sự yêu thích lại càng tăng vọt.
Cô nhận lấy tờ giấy ướt rồi mỉm cười cảm ơn Hà Tuyết Sam, trong lòng thầm nhủ nhất định sẽ cố gắng bảo vệ Hà Tuyết Sam khỏi tên Thái Văn Kỳ đáng ghét.
Một lát sau.
Thái Ngạn Nhân trở lại lớp nên Tô Mộ Nghiên liền trở về chỗ.
Hà Tuyết Sam lén nhìn theo Tô Mộ Nghiên, trong lòng thầm cảm thán: Cậu ấy thật đẹp!
Bỗng nhiên, cô bạn ngồi bàn trước quay lại rồi nói thầm với Hà Tuyết Sam: “Con nhỏ đó tên là Tô Mộ Nghiên, cấp hai tớ học cùng với nó.

Nó cực kỳ xấu tính, cậu không nên chơi với nó đâu.”
Hà Tuyết Sam nghe vậy thì liền nói: “Tớ không cảm thấy cậu ấy xấu tính.”
Vừa rồi Tô Mộ Nghiên lỡ dẫm vào giày người khác thì đã xin lỗi ngay.

Khi Hà Tuyết Sam đưa giấy cho Tô Mộ Nghiên thì Tô Mộ Nghiên cũng cảm ơn cô ấy, còn mỉm cười với cô ấy nữa.
Mặc dù không thể chỉ nhìn những hành động như vậy để đánh giá Tô Mộ Nghiên là người tốt, nhưng Hà Tuyết Sam cũng sẽ không vì có người nói không tốt về Tô Mộ Nghiên mà coi cô là người xấu.

Ngược lại, Hà Tuyết Sam còn cảm thấy cô bạn nói xấu Tô Mộ Nghiên giống người xấu hơn.
Tô Mộ Nghiên lúc này không hề biết Hà Tuyết Sam đang âm thầm đứng về phía mình.

Cô đi xuống chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh Thái Văn Kỳ.

Lúc này Thái Văn Kỳ đang nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình để xem xem giày có còn bẩn hay không.
Tô Mộ Nghiên thấy thế thì bĩu môi, sau đó lấy một chiếc kẹo cao su ra để bóc ăn.
Thái Văn Kỳ sau khi xác nhận rằng giày không còn bẩn thì không tiếp tục nhìn giày nữa.

Anh lấy sách vở từ ngăn bàn ra để chuẩn bị học bài thì lại vô tình làm rớt cục tẩy xuống đất.
Cục tẩy lăn hơi xa nên Thái Văn Kỳ phải đứng dậy khỏi chỗ để nhặt.

Đúng lúc này, Tô Mộ Nghiên đang bóc chiếc kẹo cao su thì lại không cẩn thận làm viên kẹo rơi ra ngoài.

Cô vội vàng giơ tay bắt viên kẹo, nhưng không cẩn thận lại lỡ tay đánh viên kẹo rơi vào ghế Thái Văn Kỳ.
Tô Mộ Nghiên thấy vậy thì định nhặt viên kẹo, nhưng Thái Văn Kỳ sau khi nhặt cục tẩy xong thì không thèm nhìn phía sau mà đã ngay lập tức ngồi xuống ghế.
Bịch.
Thái Văn Kỳ vừa ngồi xuống thì đã cảm nhận được mông mình đè lên một vật gì đó.

Anh từ từ đứng dậy, quay đầu nhìn xuống ghế thì liền thấy một viên kẹo cao su màu hồng đã bị đè nát bét.

Tô Mộ Nghiên lúc này cảm thấy hơi có lỗi những khóe môi lại không kìm được mà nhếch lên.

Cuối cùng cô phải tự tay véo mạnh vào đùi mình thì mới có thể nhịn cơn buồn cười lại.
Mà Thái Văn Kỳ sau khi biết mình đã ngồi vào kẹo cao su thì khuôn mặt liền nhăn như khỉ.

Anh quay sang nhìn Tô Mộ Nghiên, giọng nói như mang theo sát khí: “Kẹo là của cậu, đúng không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương