Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em
-
Chương 110
Tử Mạn có chút hoài nghi bé con của mình, không phải là thân phận hay là gì, chỉ là vì bé con của y quá thông minh đi.
Đêm qua, khi y đang phiền não với các tài liệu chất đống thì bé con lại chạy vào, vốn tưởng bé con chỉ hiếu kỳ cầm lên chơi, ai ngờ khi ngẩng đầu lên, số liệu hơn quá nửa đã được giải quyết.
- "Bé con, con giấu daddy chuyện gì không?"- Tử Mạn ôm bé con vào lòng, xoa đầu ôn nhu hỏi.
Tiêu Lạc mím môi, gật rồi lắc đầu, trông đáng yêu cực kỳ.
Tử Mạn híp mắt -"Ngoan, bé con nói cho daddy nghe thử xem"-
- "Daddy hứa dù có chuyện gì cũng đừng ghét con nha"- Ánh mắt của bé con long lanh, chứa đầy hờn tủi.
Y sao có thể nỡ nói không đây, càng ôm bé con chặt hơn -"Bọn chúng đã làm gì con"- Đưa đôi tay to lớn vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ.
Tiêu Lạc cũng bị cảm xúc của đứa bé này ảnh hưởng rồi. Nước mắt không tự chủ mà rơi, bao nỗi uất ức từng chút một hiện về.
Độ tuổi để xây dựng tuổi thơ đẹp nhất lại thay bằng những trận roi vốn không nên có. Ép bản thân trưởng thành bằng nước mắt, bằng nỗi đau thể xác lẫn tinh thần.
Cuối bị bán vào tổ chức huấn luyện sát thủ trẻ em. Nơi đây một là thể hiện tài năng vượt trội giúp ích cho tổ chức, hai là bị bán.
Mà bị bán chỉ có hai kết cục, hoặc là nhà thổ, hoặc là lấy nội tạng.
Tiêu Ngạn là đứa trẻ trưởng thành trong sự méo mó của gia đình, chưa từng nhận được một tình cảm nào chân chính.
Quá khứ của Tiêu Ngạn khiến người ta vừa xót vừa sợ, xót vì nỗi đau quá lớn mà một đứa trẻ phải gánh chịu, sợ vì lòng người hiểm độc còn hơn cả cầm thú.
Tử Mạn siết chặt hai tay vào ghế, nỗi đau xót của bé con, những cuộc huấn luyện đến rơi cả máu của tổ chức, những ám ảnh tinh thần từ cuộc thí nghiệm tâm lý có thể khiến người lớn phát điên, huống hồ là bé con của y.
Tử Mạn đặt bé con lên giường khi bé đã ngủ say, ánh trắng màn bạc chiếu qua khung cửa sổ lớn, y hôn lên trán bé con một cái rồi cái nhìn lạnh dần mà bước ra khỏi phòng.
- "Những gì bé con trải qua, khiến bọn chúng nếm đủ đi"- Đây là câu cuối cùng Tiêu Lạc có thể nghe thấy trước khi y rời đi.
Tiêu Lạc không ngủ, cô mở đôi mắt tròn xinh xắn ra, từ trong hộc tủ lấy ra một khẩu súng lục. 419 cũng lặng lẽ từ sau bức rèm trắng đi ra. Nó ngồi lên người Tiêu Lạc, vẫn theo thói quen mà dũi đầu vào cánh tay cô.
- "Em tìm ra rồi chứ?"- Tiêu Lạc gãi cằm của nó mà hỏi.
[Đã tìm thấy rồi, đúng như chị dự đoán, ngài đã khống chế y, nếu như khiến y nhớ lại, nguồn năng lượng trong không gian của y sẽ bạo động mà tự phát nổ] - 419 không khỏi cảm thán độ tàn độc của người đó. Đến cả cận thần của mình cũng không tránh khỏi việc đặt sinh mạng lên dây treo.
Tiêu Lạc im lặng, trên cổ tay nhỏ xuất hiện một ấn ký tuyệt đẹp nhưng nó lại ẩn hiện sự bi thương vô tận.
- "Vì chúng sinh tỷ ấy có thể hy sinh cả tính mạng, nhưng cũng vì chúng sinh tỷ ấy thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, ngươi nói xem là do số phận của bọn ta hay do bọn ta"- Tiêu Lạc ngửa mặt lên trần nhà, quãng thời gian chiến tranh khốc liệt, bản thân cô lại phụ lòng tin của mọi người.
[Chủ nhân...] - Cuộc chiến này, nó không có quyền bình luận hay lên tiếng, chủ nhân của nó không nhớ lại có thể an yên tự tại, nhưng...
- "Đến cuối cùng rồi ha, em có tin chị lần nữa không?"- Tiêu Lạc cười cười nhưng ẩn hiện nỗi không an lòng, có lẽ ảnh hưởng từ quá khứ, hay nỗi sợ từ tương lai, cô không biết.
[Em luôn tin chị] - Nó bình yên dựa vào vai Tiêu Lạc. Không chỉ có em, cả bọn họ đều tin chị.
Tiếng súng phá vỡ cửa kính mỏng manh, viên đạn sượt qua một bên má của cô. Tiêu Lạc thở dài một hơi, khẩu súng lục trên tay cũng phát huy tác dụng. Mỗi phát súng đều không có sự hồi đáp, thanh tĩnh đến mức khiến người ta rợn người.
- "Đám bạn hồ bằng cẩu này, phải để tự y giải quyết thì mới xong được"- Tiêu Lạc nói thầm.
Đến khi tiếng súng đã qua đi, thay bằng tiếng bước chân dồn dập bên ngoài hành lang. Tiêu Lạc bình tĩnh thả 419 trốn đi, còn bản thân rất thản nhiên mà nổ súng vào chân mình.
- "Tiểu thư, tiểu thư..."- Một người hầu từ ngoài chạy vào trông thấy vết đạn in hằn trên tường, vị tiểu thư mà cậu chủ cưng như trứng lại vẫy vùng trong máu tanh. Bọn họ đều sợ đến hồn bay phách lạc rồi.
- "Gọi cậu chủ, cậu chủ trở về mau"- Quản gia luống cuống gọi bác sĩ, còn mình thì liên tục liên lạc với cậu chủ bên ngoài. Tiểu thư mà có mệnh hệ gì, mạng của bọn họ cũng chẳng bảo đảm được.
Tiêu Lạc nghiêng đầu, giả vờ ngất đi, nói thật dù đã quen với đau đớn nhưng tự hại mình kiểu này vẫn thốn lắm. Lần sau nên dù thuốc giảm đau mới được.
Đêm qua, khi y đang phiền não với các tài liệu chất đống thì bé con lại chạy vào, vốn tưởng bé con chỉ hiếu kỳ cầm lên chơi, ai ngờ khi ngẩng đầu lên, số liệu hơn quá nửa đã được giải quyết.
- "Bé con, con giấu daddy chuyện gì không?"- Tử Mạn ôm bé con vào lòng, xoa đầu ôn nhu hỏi.
Tiêu Lạc mím môi, gật rồi lắc đầu, trông đáng yêu cực kỳ.
Tử Mạn híp mắt -"Ngoan, bé con nói cho daddy nghe thử xem"-
- "Daddy hứa dù có chuyện gì cũng đừng ghét con nha"- Ánh mắt của bé con long lanh, chứa đầy hờn tủi.
Y sao có thể nỡ nói không đây, càng ôm bé con chặt hơn -"Bọn chúng đã làm gì con"- Đưa đôi tay to lớn vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ.
Tiêu Lạc cũng bị cảm xúc của đứa bé này ảnh hưởng rồi. Nước mắt không tự chủ mà rơi, bao nỗi uất ức từng chút một hiện về.
Độ tuổi để xây dựng tuổi thơ đẹp nhất lại thay bằng những trận roi vốn không nên có. Ép bản thân trưởng thành bằng nước mắt, bằng nỗi đau thể xác lẫn tinh thần.
Cuối bị bán vào tổ chức huấn luyện sát thủ trẻ em. Nơi đây một là thể hiện tài năng vượt trội giúp ích cho tổ chức, hai là bị bán.
Mà bị bán chỉ có hai kết cục, hoặc là nhà thổ, hoặc là lấy nội tạng.
Tiêu Ngạn là đứa trẻ trưởng thành trong sự méo mó của gia đình, chưa từng nhận được một tình cảm nào chân chính.
Quá khứ của Tiêu Ngạn khiến người ta vừa xót vừa sợ, xót vì nỗi đau quá lớn mà một đứa trẻ phải gánh chịu, sợ vì lòng người hiểm độc còn hơn cả cầm thú.
Tử Mạn siết chặt hai tay vào ghế, nỗi đau xót của bé con, những cuộc huấn luyện đến rơi cả máu của tổ chức, những ám ảnh tinh thần từ cuộc thí nghiệm tâm lý có thể khiến người lớn phát điên, huống hồ là bé con của y.
Tử Mạn đặt bé con lên giường khi bé đã ngủ say, ánh trắng màn bạc chiếu qua khung cửa sổ lớn, y hôn lên trán bé con một cái rồi cái nhìn lạnh dần mà bước ra khỏi phòng.
- "Những gì bé con trải qua, khiến bọn chúng nếm đủ đi"- Đây là câu cuối cùng Tiêu Lạc có thể nghe thấy trước khi y rời đi.
Tiêu Lạc không ngủ, cô mở đôi mắt tròn xinh xắn ra, từ trong hộc tủ lấy ra một khẩu súng lục. 419 cũng lặng lẽ từ sau bức rèm trắng đi ra. Nó ngồi lên người Tiêu Lạc, vẫn theo thói quen mà dũi đầu vào cánh tay cô.
- "Em tìm ra rồi chứ?"- Tiêu Lạc gãi cằm của nó mà hỏi.
[Đã tìm thấy rồi, đúng như chị dự đoán, ngài đã khống chế y, nếu như khiến y nhớ lại, nguồn năng lượng trong không gian của y sẽ bạo động mà tự phát nổ] - 419 không khỏi cảm thán độ tàn độc của người đó. Đến cả cận thần của mình cũng không tránh khỏi việc đặt sinh mạng lên dây treo.
Tiêu Lạc im lặng, trên cổ tay nhỏ xuất hiện một ấn ký tuyệt đẹp nhưng nó lại ẩn hiện sự bi thương vô tận.
- "Vì chúng sinh tỷ ấy có thể hy sinh cả tính mạng, nhưng cũng vì chúng sinh tỷ ấy thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, ngươi nói xem là do số phận của bọn ta hay do bọn ta"- Tiêu Lạc ngửa mặt lên trần nhà, quãng thời gian chiến tranh khốc liệt, bản thân cô lại phụ lòng tin của mọi người.
[Chủ nhân...] - Cuộc chiến này, nó không có quyền bình luận hay lên tiếng, chủ nhân của nó không nhớ lại có thể an yên tự tại, nhưng...
- "Đến cuối cùng rồi ha, em có tin chị lần nữa không?"- Tiêu Lạc cười cười nhưng ẩn hiện nỗi không an lòng, có lẽ ảnh hưởng từ quá khứ, hay nỗi sợ từ tương lai, cô không biết.
[Em luôn tin chị] - Nó bình yên dựa vào vai Tiêu Lạc. Không chỉ có em, cả bọn họ đều tin chị.
Tiếng súng phá vỡ cửa kính mỏng manh, viên đạn sượt qua một bên má của cô. Tiêu Lạc thở dài một hơi, khẩu súng lục trên tay cũng phát huy tác dụng. Mỗi phát súng đều không có sự hồi đáp, thanh tĩnh đến mức khiến người ta rợn người.
- "Đám bạn hồ bằng cẩu này, phải để tự y giải quyết thì mới xong được"- Tiêu Lạc nói thầm.
Đến khi tiếng súng đã qua đi, thay bằng tiếng bước chân dồn dập bên ngoài hành lang. Tiêu Lạc bình tĩnh thả 419 trốn đi, còn bản thân rất thản nhiên mà nổ súng vào chân mình.
- "Tiểu thư, tiểu thư..."- Một người hầu từ ngoài chạy vào trông thấy vết đạn in hằn trên tường, vị tiểu thư mà cậu chủ cưng như trứng lại vẫy vùng trong máu tanh. Bọn họ đều sợ đến hồn bay phách lạc rồi.
- "Gọi cậu chủ, cậu chủ trở về mau"- Quản gia luống cuống gọi bác sĩ, còn mình thì liên tục liên lạc với cậu chủ bên ngoài. Tiểu thư mà có mệnh hệ gì, mạng của bọn họ cũng chẳng bảo đảm được.
Tiêu Lạc nghiêng đầu, giả vờ ngất đi, nói thật dù đã quen với đau đớn nhưng tự hại mình kiểu này vẫn thốn lắm. Lần sau nên dù thuốc giảm đau mới được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook