Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con
-
Chương 73
EDIT: BONNIE
Động tác của Hạ Minh Ngọc lập tức cứng đờ.
Đàm Khanh bị đặt bên dưới còn đang không an phận uốn qua uốn lại, lát thì kêu nóng lát lại đòi ôm, nhốn nháo ầm ĩ.
Cố tình nhóc con bên kia video không biết là kế thừa đặc tính chỉ sợ thiên hạ không loạn của Đàm Khanh, hay là đã vài ngày không gặp ba ba ba ba —
Tóm lại, có thể nói là cực kì kiên nhẫn.
Sau khi người đang đè bên trên Đàm Khanh liên tục từ chối không nghe ba cuộc gọi video, mẹ của Hạ Minh Ngọc là Liêu Nhàn tự mình gửi một tin nhắn, giọng điệu cực kì nghiêm ngặt nói: "Minh Ngọc à, bảo bảo đang gọi điện cho con đó, còn có chuyện gì quan trọng hơn việc giáo dục con trai nữa?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Đây chính là việc lớn liên quan đến thể xác tinh thần khỏe mạnh chỉ tiêu chức năng của thận đó.
Thật sự lúc này còn quan trọng hơn việc giáo dục con trai.
Bị ba cuộc gọi video làm cho suy sụp, cuối cùng tổng giám đốc Hạ đã từ bỏ cữu vãn.
Anh đi xuống khỏi người Đàm Khanh, đắp kín chăn cho con hồ ly say mèm trên giường, cuối cùng tắt đèn, từ trong phòng ngủ đi ra ngoài.
Bởi vậy, cuộc gọi đầy tình yêu thứ tư của bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ rốt cuộc đã thành công kết nối được với điện thoại của ba ba.
Video vừa mới kết nối, nhóc con đang ngồi trên giường ở nhà bà nội, ôm gấu bông vui vẻ hô một tiếng trong trẻo: "Ba ba!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc day trán, ngồi xuống cái ghế sô pha giữa phòng khách.
Anh khẽ nghiêng điện thoại về phía giá đỡ, tiện tay lấy lon bia bị Đàm Khanh uống còn một nửa, bật nắp uống hai ngụm.
Điện thoại mà Đàm Kỷ Kỷ dùng để gọi video chính là của Liêu Nhàn, bà nội làm trong đoàn văn công uy tín lâu năm chơi với cháu trai đến mức quên cả trời đất.
Lúc này nhìn thấy Hạ Minh Ngọc uống bia, lập tức nhíu mày: "Con trai, sao con lại uống bia ngay trước mặt Kỷ Kỷ thế?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc đành phải đặt lon bia xuống, đau đầu nói: "Mẹ, sao giờ này lại gọi đến vậy?"
Anh mới đưa con qua đó được hai ngày, Liêu Nhàn không chỉ dọn dẹp xong một căn phòng ngủ lớn ấm áp cho Đàm Kỷ Kỷ ở tầng hai, còn đặt mua một bộ đồ chơi hoàn toàn mới cho nhóc con.
Từ gấu bông lông xù đến xe nhi đồng, lại đến người máy điện tử.
Từ chạy trên mặt đất bơi trong nước đến bay trên bầu trời, đầy đủ mọi thứ.
Lúc này Đàm Kỷ Kỷ đang cưỡi trên con lạc đà bằng bông cao lớn oai hùng của nó, ủi đến ủi đi ở trên giường, vui vẻ cong miệng nhỏ, lộ ra cái răng sữa nhỏ.
Tất cả sự chú ý của Liêu Nhàn đều ở trên người cháu trai mình, vất vả lắm mới cho Hạ Minh Ngọc một ánh mắt.
Bà mở miệng nói: "Còn không phải con của con rất nhớ các con, mẹ thấy thời gian hợp lý, liền gọi một cú điện thoại, ai biết hai đứa còn không nhận!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Trong lòng Hạ Minh Ngọc đau khổ không chỗ nói nói, đành phải hít sâu một hơi: "Vừa rồi không tiện lắm, nhóc con có nghe lời không ạ?"
Hiển nhiên Liêu Nhàn vô cùng thích nhóc con ngơ ngác đáng yêu này: "Đương nhiên là nghe lời, con xem một chút cái mũi đôi mắt này giống con biết bao, chỉ là cái miệng không giống con, tình tình cũng không giống con khi còn bé."
Hạ Minh Ngọc nhìn con trai đang nằm lì ở trên giường chơi với khủng long xanh đến mức quên cả trời đất, bất đắc dĩ lắc đầu: "Có thể là giống ba nhỏ của nó."
Thật ra đề tài này mẫn cảm ngoài dự đoán.
Nhưng Hạ Minh Ngọc lại nói đến mức cực kì tuỳ tiện.
Kiểu như là nhắc đến một người ba khác của Đàm Kỷ Kỷ—
Một người đàn ông.
Theo Hạ Minh Ngọc, đây cũng không phải là một chuyện khó mà mở miệng.
Đàm Kỷ Kỷ trắng nõn nà ôm khủng long lộn một vòng trên giường thật to, mặc quần yếm lăn đến bên trong ống kính, vui vẻ giơ khủng long của mình lên: "Ba ba!"
So với mấy tháng trước phát âm chậm rãi, nhóc con sáu tháng đã có thể nói ba ba rất rõ ràng.
Hạ Minh Ngọc dần dần ép được lửa nóng của tên đã lên dây xuống, cong khóe miệng nhẹ nhàng cười: "Ừm, con trai."
Nhóc con vài ngày không được đón về nhà, cuối cùng cũng có thể gặp ba ba qua màn hình, cũng nghe thấy Hạ Minh Ngọc nói chuyện, liền hơi nghiêng đầu: "Ba ba? A?"
Hạ Minh Ngọc vắt chân, ngả về sau tựa lên trên ghế sa lon: "Ba nhỏ uống say, đã ngủ, ngày mai sẽ bảo ba gọi video cho con sau."
Đàm Kỷ Kỷ đần độn nằm sấp về phía ống kính, cẩn thận tìm tòi trên màn hình ở khoảng cách gần một phen, còn hít hít cái mũi nhỏ.
Có vẻ như hoàn toàn không ngửi được mùi của ba nhỏ, nhóc con ỉu xìu cúi đầu, có chút tủi thân ôm chặt khủng long của mình: "Ba ba."
Hạ Minh Ngọc chuyển ánh mắt, nói với Liêu Nhàn: "Mẹ, Đàm Khanh còn phải quay một tuần nữa mới xong, cuối tuần con sẽ dẫn em ấy đi gặp mẹ."
Liêu Nhàn hình như hơi sửng sốt một chút, sau đó khẽ gật đầu.
Mẹ con hai người không hẹn mà cùng trầm mặc một hồi.
Cuối cùng vẫn là Liêu Nhàn ngồi bên cạnh Đàm Kỷ Kỷ phá vỡ sự yên lặng: "Minh Ngọc, mẹ vừa nhìn thấy trên báo. Mẹ muốn hỏi con... nhất định phải là người kia sao?"
Ánh mắt Hạ Minh Ngọc thẳng thắn mà sáng tỏ: "Vâng."
Liêu Nhàn ngừng mấy giây: "Đứa bé..."
Hạ Minh Ngọc nói: "Là của em ấy và con."
Liêu Nhàn liền không nói nữa.
Liêu Nhàn xuất thân từ gia đình dòng dõi Nho học, tiến vào đoàn văn công, cũng từng ngồi ở vị trí rất cao.
Người làm việc trong ngành nghề văn nghệ luôn luôn có thêm một chút tình cảm, cũng biết rõ ràng hơn.
Liêu Nhàn đã được chứng kiến người đồng tính luyến ái ở nước ngoài sống với nhau như thế nào, cũng đã gặp hai người đàn ông có con của mình.
Càng được chứng quá nhiều kết cục bi kịch.
Cách màn hình điện thoại, Hạ Minh Ngọc trong ống kính mặc một bộ quần áo thoải mái, không giống anh lúc làm việc ở thành phố J.
Cũng khác hẳn với đa số thời gian Liêu Nhàn thấy anh.
Liêu Nhàn nuốt lời ra đến khóe miệng vào, một lúc lâu sau mới lắc đầu khe khẽ: "Minh Ngọc, mẹ sẽ không ngăn cản con. Nhưng loại cảm tình này không dễ dàng, con và cậu ấy..."
Hạ Minh Ngọc ngắt lời Liêu Nhàn: "Con biết."
So với những người đàn ông bình thường yêu nhau, thứ bày ở trước mặt anh, gần như là một con đường không hề có ánh sáng nào.
Hạ Minh Ngọc lại uống hai hớp bia.
Sau đó, anh khẽ thở dài: "Con sẽ xử lý tốt, mẹ đừng lo lắng."
Tình cảm của con cháu, đương nhiên Liêu Nhàn cũng không tiện nhúng tay quá mức.
Bà đặt Đàm Kỷ Kỷ vào giữa đống đồ chơi trên giường, giống như nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, con trai, hôm nay con tranh chấp với người nào đó ở trường quay sao?"
Hạ Minh Ngọc vốn đã sắp quên chuyện kia, bị Liêu Nhàn nhắc, mới lại nghĩ đến: "Sao thế ạ?"
Liêu Nhàn nhíu mày: "Cha con nhìn thấy video kia, vừa bảo mẹ nói với con, sau khi con về thành phố J thì về nhà gặp ông ấy."
Hạ Minh Ngọc đáp: "Con biết rồi."
Liêu Nhàn đã sống với Hạ Tề hơn nửa đời, nghĩ tới nghĩ lui vẫn còn có chút lo lắng: "Nếu như cha con nổi giận, con đừng cãi ông ấy, cứ nghe ông ấy nói. Biết không?"
Hạ Minh Ngọc gật đầu.
Hơn chín giờ đêm, Đàm Kỷ Kỷ còn phải uống sữa bột một lần nữa.
Nói thêm vài câu, Liêu Nhàn liền cúp điện thoại, ôm nhóc con như cục bột đi pha sữa.
Đèn trong phòng khách hơi tối, Hạ Minh Ngọc ngồi trên ghế sa lon, chậm rãi uống xong lon bia và rượu vang còn lại của Đàm Khanh, sau đó giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Đã sắp mười hai giờ.
Hạ Minh Ngọc vẫn còn tỉnh táo giống như không dính một giọt rượu nào, thậm chí trên mặt cũng không có màu đỏ ửng.
Anh đi vào phòng tắm, nghiêm túc tắm nước lạnh.
Sau đó cực kỳ hiếm thấy ngắm mình trong gương.
Người đàn ông hai mươi chín tuổi, không có nếp nhăn, không có quầng mắt thâm, có cơ bụng sáu múi, không có bất kỳ thịt thừa nào cả.
Hạ Minh Ngọc tùy ý mặc áo choàng tắm, đẩy cửa phòng ngủ ra một lần nữa.
Trên giường mềm, không biết lúc nào Đàm Khanh lại vo viên cái chăn vốn đang yên ổn phủ trên người thành một nhúm, bọc chặt mình trong chăn, giống như một cái bánh gạo nếp được gói kĩ lưỡng.
Trong phòng ngủ lớn như vậy chỉ có một chiếc đèn nhỏ ở đầu giường lẳng lặng tỏa sáng.
Hạ Minh Ngọc đi đến một bên giường, ngồi xuống bên cạnh Đàm Khanh.
Trong ánh đèn màu ấm nhẹ nhàng, trên mặt Đàm Khanh hiện ra một tầng màu đỏ đẹp mắt, vừa mê người lại ngọt ngào.
Đại khái là cảm giác được bên cạnh có người, bánh gạo Đàm Khanh cố gắng mở mắt ra thành một đường nhỏ, sau đó duỗi móng ôm lấy Hạ Minh Ngọc: "Ba nuôi, tui muốn đi tè..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Đúng thật.
Uống nhiều rượu như vậy, nên đi tiểu.
Hạ Minh Ngọc vươn tay, đào Đàm Khanh ra khỏi đống chăn, ôm hắn lên, thấp giọng nói: "Bám chắc, cẩn thận rơi xuống."
Đàm Khanh liền ngoan ngoãn co lại trong ngực Hạ Minh Ngọc, được anh đưa vào phòng vệ sinh.
Người trong lòng ngay cả hai chân đều mềm, vừa đặt xuống đất còn đứng không vững.
Hạ Minh Ngọc đành phải đưa tay ôm lấy eo Đàm Khanh, nhẹ nhàng vỗ lên cái mông trần trùng trục của hắn: "Được rồi, đi tiểu đi."
Đàm Khanh còn chưa bao giờ có đãi ngộ tốt như vậy ở dưới tay Hạ Minh Ngọc, hơn nữa còn đang say bí tỉ.
Hắn vừa kích động lại hưng phấn nửa ngày, mặt khóc tang, thò tay về sau bắt lấy tay Hạ Minh Ngọc, cực kì tủi thân nói: "Hạ Minh Ngọc, bên trong cái mông của tui rất khó chịu... sao cứ ươn ướt..."
Đàm Khanh vô ý thức duỗi một cái tay khác ra sờ lên chym nhỏ của mình, lại bắt đầu muốn sờ mông.
Chỉ là lần này vừa chạm vào một nửa, đã bị Hạ Minh Ngọc ngăn lại, nắm trong lòng bàn tay.
Đàm Khanh chóng mặt bị tự mình dọa đến mức sắc mặt hơi trắng bệch.
Hắn cố gắng quay người ra đằng sau, ngửa mặt lên, khóc chít chít nói: "Oa oa oa, Hạ, Hạ Minh Ngọc, có phải Khanh Khanh sắp hỏng rồi không..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc làm việc trái với lương tâm đương nhiên biết phía sau là dầu bôi trơn.
Hiệu quả của thứ đồ hàng hiệu này tới rất nhanh, cộng thêm Đàm Khanh vốn đã mẫn cảm, trong phút chốc tất nhiên có chút không chịu nổi.
Nhìn sắc mặt đỏ bừng và động tác khó chịu của Đàm Khanh, động tác của Hạ Minh Ngọc dừng một giây, hầu kết lăn lộn trên dưới, thấp nói: "Vậy anh dẫn em đi tắm rửa, tắm xong sẽ không hỏng, có được không?"
Đàm Khanh nghe lời ừ một tiếng.
Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Khanh, tự mình đưa tay giúp hắn đỡ chym nhỏ: "Ngoan, đi tiểu trước đã."
Đàm Khanh tựa trong ngực Hạ Minh Ngọc, ngoan ngoãn nói: "Tè nha..."
Cho dù là động vật hay là người, lúc xả nước đều là thời điểm buông lỏng nhất.
Đàm Khanh say đến mơ hồ nhẫn nhịn trên giường hơn nửa ngày, cuối cùng đã xả nước thành công dưới sự hầu hạ ân cần của Hạ Minh Ngọc, vui vẻ hừ hừ hai tiếng trong cổ họng.
Không biết là bởi vì quá mức dễ chịu, hay là bởi vì sau khi uống say hoàn toàn mất đi cảnh giác.
Ngay lúc Hạ Minh Ngọc một tay ôm Đàm Khanh, đi ra một bước lấy giấy ướt trong hộp ở bên cạnh—
Vừa dùng giấy ướt sờ đến vật nhỏ non nớt kia, Hạ Minh Ngọc liền cảm giác được cơ thể mềm nhũn trong lòng bỗng nhiên run rẩy: "Không muốn mà..."
Ngay sau đó, một cái đuôi mềm mại đẹp mắt liền chậm rãi hiển ra từ trên đường cong xương cụt của Đàm Khanh.
Toàn bộ cái đuôi thuần trắng xoã tung, chỉ có bên trên chóp đuôi có một túm lông màu bạc nho nhỏ, cực kì đẹp.
Cả người Hạ Minh Ngọc cứng ngắc.
Anh còn chưa kịp phản ứng, cái đuôi trắng xinh đẹp kia đã tự động vểnh lên.
Chóp đuôi nhọn màu bạc cuốn lấy cái tay đang đặt trên chym nhỏ của Đàm Khanh, cọ xát hai lần giống như nũng nịu.
Giống như là đang lấy lòng.
Để anh sờ nhiều hơn.
Hạ Minh Ngọc mất mấy giây để tỉnh táo, cuối cùng đã tìm về lí trí và giọng nói bình thường: "Đàm Khanh?"
Đàm Khanh nấc một cái nho nhỏ.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc xoay người trong lòng lại, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Đàm Khanh?"
Đàm Khanh: "Ừm..."
Yêu tinh trong ngực mệt mỏi dụi mắt.
Duỗi ra đầu lưỡi màu hổng, tỉ mỉ liếm liếm khóe miệng của mình.
Sau đó, khẽ dựa vào lòng Hạ Minh Ngọc: "Khanh Khanh đi ngủ đây!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Minh Ngọc: Ngày mai cậu giúp tôi đặt lịch ở bệnh viện tư nhân trước.
Lâm Vũ: Vâng ông chủ, ngài không thoải mái chỗ nào?
Hạ Minh Ngọc: Đặt ở khoa tăng công năng của thận ấy.
Lâm Vũ:...Vâng, ông chủ.
Đàm Khanh Khanh nấp ở ngoài cửa: (kéo Lâm Vũ qua) Anh đừng đi đăng ký cho anh ấy! Tối nay tui sẽ thổi gió bên tai để ảnh tăng lương cho anh!
Lâm Vũ:...
——
Đàm Kỷ Kỷ: Cho dù, cho dù nhóc Kỷ Kỷ quấy, quấy rầy ba nhỏ! Ba ba, cũng sẽ không! Trách, nhóc con!
Hạ Minh Ngọc: Ba đã liên hệ xong rồi, bốn tuổi con sẽ đi học trước một năm.
Đàm Kỷ Kỷ: (mặt ngơ ngác khó có thể tin...)
Động tác của Hạ Minh Ngọc lập tức cứng đờ.
Đàm Khanh bị đặt bên dưới còn đang không an phận uốn qua uốn lại, lát thì kêu nóng lát lại đòi ôm, nhốn nháo ầm ĩ.
Cố tình nhóc con bên kia video không biết là kế thừa đặc tính chỉ sợ thiên hạ không loạn của Đàm Khanh, hay là đã vài ngày không gặp ba ba ba ba —
Tóm lại, có thể nói là cực kì kiên nhẫn.
Sau khi người đang đè bên trên Đàm Khanh liên tục từ chối không nghe ba cuộc gọi video, mẹ của Hạ Minh Ngọc là Liêu Nhàn tự mình gửi một tin nhắn, giọng điệu cực kì nghiêm ngặt nói: "Minh Ngọc à, bảo bảo đang gọi điện cho con đó, còn có chuyện gì quan trọng hơn việc giáo dục con trai nữa?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Đây chính là việc lớn liên quan đến thể xác tinh thần khỏe mạnh chỉ tiêu chức năng của thận đó.
Thật sự lúc này còn quan trọng hơn việc giáo dục con trai.
Bị ba cuộc gọi video làm cho suy sụp, cuối cùng tổng giám đốc Hạ đã từ bỏ cữu vãn.
Anh đi xuống khỏi người Đàm Khanh, đắp kín chăn cho con hồ ly say mèm trên giường, cuối cùng tắt đèn, từ trong phòng ngủ đi ra ngoài.
Bởi vậy, cuộc gọi đầy tình yêu thứ tư của bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ rốt cuộc đã thành công kết nối được với điện thoại của ba ba.
Video vừa mới kết nối, nhóc con đang ngồi trên giường ở nhà bà nội, ôm gấu bông vui vẻ hô một tiếng trong trẻo: "Ba ba!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc day trán, ngồi xuống cái ghế sô pha giữa phòng khách.
Anh khẽ nghiêng điện thoại về phía giá đỡ, tiện tay lấy lon bia bị Đàm Khanh uống còn một nửa, bật nắp uống hai ngụm.
Điện thoại mà Đàm Kỷ Kỷ dùng để gọi video chính là của Liêu Nhàn, bà nội làm trong đoàn văn công uy tín lâu năm chơi với cháu trai đến mức quên cả trời đất.
Lúc này nhìn thấy Hạ Minh Ngọc uống bia, lập tức nhíu mày: "Con trai, sao con lại uống bia ngay trước mặt Kỷ Kỷ thế?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc đành phải đặt lon bia xuống, đau đầu nói: "Mẹ, sao giờ này lại gọi đến vậy?"
Anh mới đưa con qua đó được hai ngày, Liêu Nhàn không chỉ dọn dẹp xong một căn phòng ngủ lớn ấm áp cho Đàm Kỷ Kỷ ở tầng hai, còn đặt mua một bộ đồ chơi hoàn toàn mới cho nhóc con.
Từ gấu bông lông xù đến xe nhi đồng, lại đến người máy điện tử.
Từ chạy trên mặt đất bơi trong nước đến bay trên bầu trời, đầy đủ mọi thứ.
Lúc này Đàm Kỷ Kỷ đang cưỡi trên con lạc đà bằng bông cao lớn oai hùng của nó, ủi đến ủi đi ở trên giường, vui vẻ cong miệng nhỏ, lộ ra cái răng sữa nhỏ.
Tất cả sự chú ý của Liêu Nhàn đều ở trên người cháu trai mình, vất vả lắm mới cho Hạ Minh Ngọc một ánh mắt.
Bà mở miệng nói: "Còn không phải con của con rất nhớ các con, mẹ thấy thời gian hợp lý, liền gọi một cú điện thoại, ai biết hai đứa còn không nhận!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Trong lòng Hạ Minh Ngọc đau khổ không chỗ nói nói, đành phải hít sâu một hơi: "Vừa rồi không tiện lắm, nhóc con có nghe lời không ạ?"
Hiển nhiên Liêu Nhàn vô cùng thích nhóc con ngơ ngác đáng yêu này: "Đương nhiên là nghe lời, con xem một chút cái mũi đôi mắt này giống con biết bao, chỉ là cái miệng không giống con, tình tình cũng không giống con khi còn bé."
Hạ Minh Ngọc nhìn con trai đang nằm lì ở trên giường chơi với khủng long xanh đến mức quên cả trời đất, bất đắc dĩ lắc đầu: "Có thể là giống ba nhỏ của nó."
Thật ra đề tài này mẫn cảm ngoài dự đoán.
Nhưng Hạ Minh Ngọc lại nói đến mức cực kì tuỳ tiện.
Kiểu như là nhắc đến một người ba khác của Đàm Kỷ Kỷ—
Một người đàn ông.
Theo Hạ Minh Ngọc, đây cũng không phải là một chuyện khó mà mở miệng.
Đàm Kỷ Kỷ trắng nõn nà ôm khủng long lộn một vòng trên giường thật to, mặc quần yếm lăn đến bên trong ống kính, vui vẻ giơ khủng long của mình lên: "Ba ba!"
So với mấy tháng trước phát âm chậm rãi, nhóc con sáu tháng đã có thể nói ba ba rất rõ ràng.
Hạ Minh Ngọc dần dần ép được lửa nóng của tên đã lên dây xuống, cong khóe miệng nhẹ nhàng cười: "Ừm, con trai."
Nhóc con vài ngày không được đón về nhà, cuối cùng cũng có thể gặp ba ba qua màn hình, cũng nghe thấy Hạ Minh Ngọc nói chuyện, liền hơi nghiêng đầu: "Ba ba? A?"
Hạ Minh Ngọc vắt chân, ngả về sau tựa lên trên ghế sa lon: "Ba nhỏ uống say, đã ngủ, ngày mai sẽ bảo ba gọi video cho con sau."
Đàm Kỷ Kỷ đần độn nằm sấp về phía ống kính, cẩn thận tìm tòi trên màn hình ở khoảng cách gần một phen, còn hít hít cái mũi nhỏ.
Có vẻ như hoàn toàn không ngửi được mùi của ba nhỏ, nhóc con ỉu xìu cúi đầu, có chút tủi thân ôm chặt khủng long của mình: "Ba ba."
Hạ Minh Ngọc chuyển ánh mắt, nói với Liêu Nhàn: "Mẹ, Đàm Khanh còn phải quay một tuần nữa mới xong, cuối tuần con sẽ dẫn em ấy đi gặp mẹ."
Liêu Nhàn hình như hơi sửng sốt một chút, sau đó khẽ gật đầu.
Mẹ con hai người không hẹn mà cùng trầm mặc một hồi.
Cuối cùng vẫn là Liêu Nhàn ngồi bên cạnh Đàm Kỷ Kỷ phá vỡ sự yên lặng: "Minh Ngọc, mẹ vừa nhìn thấy trên báo. Mẹ muốn hỏi con... nhất định phải là người kia sao?"
Ánh mắt Hạ Minh Ngọc thẳng thắn mà sáng tỏ: "Vâng."
Liêu Nhàn ngừng mấy giây: "Đứa bé..."
Hạ Minh Ngọc nói: "Là của em ấy và con."
Liêu Nhàn liền không nói nữa.
Liêu Nhàn xuất thân từ gia đình dòng dõi Nho học, tiến vào đoàn văn công, cũng từng ngồi ở vị trí rất cao.
Người làm việc trong ngành nghề văn nghệ luôn luôn có thêm một chút tình cảm, cũng biết rõ ràng hơn.
Liêu Nhàn đã được chứng kiến người đồng tính luyến ái ở nước ngoài sống với nhau như thế nào, cũng đã gặp hai người đàn ông có con của mình.
Càng được chứng quá nhiều kết cục bi kịch.
Cách màn hình điện thoại, Hạ Minh Ngọc trong ống kính mặc một bộ quần áo thoải mái, không giống anh lúc làm việc ở thành phố J.
Cũng khác hẳn với đa số thời gian Liêu Nhàn thấy anh.
Liêu Nhàn nuốt lời ra đến khóe miệng vào, một lúc lâu sau mới lắc đầu khe khẽ: "Minh Ngọc, mẹ sẽ không ngăn cản con. Nhưng loại cảm tình này không dễ dàng, con và cậu ấy..."
Hạ Minh Ngọc ngắt lời Liêu Nhàn: "Con biết."
So với những người đàn ông bình thường yêu nhau, thứ bày ở trước mặt anh, gần như là một con đường không hề có ánh sáng nào.
Hạ Minh Ngọc lại uống hai hớp bia.
Sau đó, anh khẽ thở dài: "Con sẽ xử lý tốt, mẹ đừng lo lắng."
Tình cảm của con cháu, đương nhiên Liêu Nhàn cũng không tiện nhúng tay quá mức.
Bà đặt Đàm Kỷ Kỷ vào giữa đống đồ chơi trên giường, giống như nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, con trai, hôm nay con tranh chấp với người nào đó ở trường quay sao?"
Hạ Minh Ngọc vốn đã sắp quên chuyện kia, bị Liêu Nhàn nhắc, mới lại nghĩ đến: "Sao thế ạ?"
Liêu Nhàn nhíu mày: "Cha con nhìn thấy video kia, vừa bảo mẹ nói với con, sau khi con về thành phố J thì về nhà gặp ông ấy."
Hạ Minh Ngọc đáp: "Con biết rồi."
Liêu Nhàn đã sống với Hạ Tề hơn nửa đời, nghĩ tới nghĩ lui vẫn còn có chút lo lắng: "Nếu như cha con nổi giận, con đừng cãi ông ấy, cứ nghe ông ấy nói. Biết không?"
Hạ Minh Ngọc gật đầu.
Hơn chín giờ đêm, Đàm Kỷ Kỷ còn phải uống sữa bột một lần nữa.
Nói thêm vài câu, Liêu Nhàn liền cúp điện thoại, ôm nhóc con như cục bột đi pha sữa.
Đèn trong phòng khách hơi tối, Hạ Minh Ngọc ngồi trên ghế sa lon, chậm rãi uống xong lon bia và rượu vang còn lại của Đàm Khanh, sau đó giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Đã sắp mười hai giờ.
Hạ Minh Ngọc vẫn còn tỉnh táo giống như không dính một giọt rượu nào, thậm chí trên mặt cũng không có màu đỏ ửng.
Anh đi vào phòng tắm, nghiêm túc tắm nước lạnh.
Sau đó cực kỳ hiếm thấy ngắm mình trong gương.
Người đàn ông hai mươi chín tuổi, không có nếp nhăn, không có quầng mắt thâm, có cơ bụng sáu múi, không có bất kỳ thịt thừa nào cả.
Hạ Minh Ngọc tùy ý mặc áo choàng tắm, đẩy cửa phòng ngủ ra một lần nữa.
Trên giường mềm, không biết lúc nào Đàm Khanh lại vo viên cái chăn vốn đang yên ổn phủ trên người thành một nhúm, bọc chặt mình trong chăn, giống như một cái bánh gạo nếp được gói kĩ lưỡng.
Trong phòng ngủ lớn như vậy chỉ có một chiếc đèn nhỏ ở đầu giường lẳng lặng tỏa sáng.
Hạ Minh Ngọc đi đến một bên giường, ngồi xuống bên cạnh Đàm Khanh.
Trong ánh đèn màu ấm nhẹ nhàng, trên mặt Đàm Khanh hiện ra một tầng màu đỏ đẹp mắt, vừa mê người lại ngọt ngào.
Đại khái là cảm giác được bên cạnh có người, bánh gạo Đàm Khanh cố gắng mở mắt ra thành một đường nhỏ, sau đó duỗi móng ôm lấy Hạ Minh Ngọc: "Ba nuôi, tui muốn đi tè..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Đúng thật.
Uống nhiều rượu như vậy, nên đi tiểu.
Hạ Minh Ngọc vươn tay, đào Đàm Khanh ra khỏi đống chăn, ôm hắn lên, thấp giọng nói: "Bám chắc, cẩn thận rơi xuống."
Đàm Khanh liền ngoan ngoãn co lại trong ngực Hạ Minh Ngọc, được anh đưa vào phòng vệ sinh.
Người trong lòng ngay cả hai chân đều mềm, vừa đặt xuống đất còn đứng không vững.
Hạ Minh Ngọc đành phải đưa tay ôm lấy eo Đàm Khanh, nhẹ nhàng vỗ lên cái mông trần trùng trục của hắn: "Được rồi, đi tiểu đi."
Đàm Khanh còn chưa bao giờ có đãi ngộ tốt như vậy ở dưới tay Hạ Minh Ngọc, hơn nữa còn đang say bí tỉ.
Hắn vừa kích động lại hưng phấn nửa ngày, mặt khóc tang, thò tay về sau bắt lấy tay Hạ Minh Ngọc, cực kì tủi thân nói: "Hạ Minh Ngọc, bên trong cái mông của tui rất khó chịu... sao cứ ươn ướt..."
Đàm Khanh vô ý thức duỗi một cái tay khác ra sờ lên chym nhỏ của mình, lại bắt đầu muốn sờ mông.
Chỉ là lần này vừa chạm vào một nửa, đã bị Hạ Minh Ngọc ngăn lại, nắm trong lòng bàn tay.
Đàm Khanh chóng mặt bị tự mình dọa đến mức sắc mặt hơi trắng bệch.
Hắn cố gắng quay người ra đằng sau, ngửa mặt lên, khóc chít chít nói: "Oa oa oa, Hạ, Hạ Minh Ngọc, có phải Khanh Khanh sắp hỏng rồi không..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc làm việc trái với lương tâm đương nhiên biết phía sau là dầu bôi trơn.
Hiệu quả của thứ đồ hàng hiệu này tới rất nhanh, cộng thêm Đàm Khanh vốn đã mẫn cảm, trong phút chốc tất nhiên có chút không chịu nổi.
Nhìn sắc mặt đỏ bừng và động tác khó chịu của Đàm Khanh, động tác của Hạ Minh Ngọc dừng một giây, hầu kết lăn lộn trên dưới, thấp nói: "Vậy anh dẫn em đi tắm rửa, tắm xong sẽ không hỏng, có được không?"
Đàm Khanh nghe lời ừ một tiếng.
Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Khanh, tự mình đưa tay giúp hắn đỡ chym nhỏ: "Ngoan, đi tiểu trước đã."
Đàm Khanh tựa trong ngực Hạ Minh Ngọc, ngoan ngoãn nói: "Tè nha..."
Cho dù là động vật hay là người, lúc xả nước đều là thời điểm buông lỏng nhất.
Đàm Khanh say đến mơ hồ nhẫn nhịn trên giường hơn nửa ngày, cuối cùng đã xả nước thành công dưới sự hầu hạ ân cần của Hạ Minh Ngọc, vui vẻ hừ hừ hai tiếng trong cổ họng.
Không biết là bởi vì quá mức dễ chịu, hay là bởi vì sau khi uống say hoàn toàn mất đi cảnh giác.
Ngay lúc Hạ Minh Ngọc một tay ôm Đàm Khanh, đi ra một bước lấy giấy ướt trong hộp ở bên cạnh—
Vừa dùng giấy ướt sờ đến vật nhỏ non nớt kia, Hạ Minh Ngọc liền cảm giác được cơ thể mềm nhũn trong lòng bỗng nhiên run rẩy: "Không muốn mà..."
Ngay sau đó, một cái đuôi mềm mại đẹp mắt liền chậm rãi hiển ra từ trên đường cong xương cụt của Đàm Khanh.
Toàn bộ cái đuôi thuần trắng xoã tung, chỉ có bên trên chóp đuôi có một túm lông màu bạc nho nhỏ, cực kì đẹp.
Cả người Hạ Minh Ngọc cứng ngắc.
Anh còn chưa kịp phản ứng, cái đuôi trắng xinh đẹp kia đã tự động vểnh lên.
Chóp đuôi nhọn màu bạc cuốn lấy cái tay đang đặt trên chym nhỏ của Đàm Khanh, cọ xát hai lần giống như nũng nịu.
Giống như là đang lấy lòng.
Để anh sờ nhiều hơn.
Hạ Minh Ngọc mất mấy giây để tỉnh táo, cuối cùng đã tìm về lí trí và giọng nói bình thường: "Đàm Khanh?"
Đàm Khanh nấc một cái nho nhỏ.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc xoay người trong lòng lại, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Đàm Khanh?"
Đàm Khanh: "Ừm..."
Yêu tinh trong ngực mệt mỏi dụi mắt.
Duỗi ra đầu lưỡi màu hổng, tỉ mỉ liếm liếm khóe miệng của mình.
Sau đó, khẽ dựa vào lòng Hạ Minh Ngọc: "Khanh Khanh đi ngủ đây!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Minh Ngọc: Ngày mai cậu giúp tôi đặt lịch ở bệnh viện tư nhân trước.
Lâm Vũ: Vâng ông chủ, ngài không thoải mái chỗ nào?
Hạ Minh Ngọc: Đặt ở khoa tăng công năng của thận ấy.
Lâm Vũ:...Vâng, ông chủ.
Đàm Khanh Khanh nấp ở ngoài cửa: (kéo Lâm Vũ qua) Anh đừng đi đăng ký cho anh ấy! Tối nay tui sẽ thổi gió bên tai để ảnh tăng lương cho anh!
Lâm Vũ:...
——
Đàm Kỷ Kỷ: Cho dù, cho dù nhóc Kỷ Kỷ quấy, quấy rầy ba nhỏ! Ba ba, cũng sẽ không! Trách, nhóc con!
Hạ Minh Ngọc: Ba đã liên hệ xong rồi, bốn tuổi con sẽ đi học trước một năm.
Đàm Kỷ Kỷ: (mặt ngơ ngác khó có thể tin...)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook