Thẩm Yến như thường ngày đúng giờ đến phim trường, không sớm cũng không muộn.

Thời điểm này nhân viên đoàn phim và đa số diễn viên đã đến đủ, chỉ có nam nữ chính có chút tăm tiếng vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.

Đây là tính khí thường thấy của minh tinh nổi tiếng, hai người này đều là minh tinh tuyến 1, đạo diễn đã mất biết bao nhiêu công sức mới mời được thì tất nhiên sẽ coi như tổ tiên để cung phụng, chính vì vậy người ta thích đi trễ như ăn cơm bữa đi nữa, cho dù bất mãn cũng không ai dám ho he gì.

Bộ phim này trừ nam nữ chính nổi tiếng thì hầu như tất cả diễn viên còn lại đều là gương mặt mới hoặc là nghệ sĩ tuyến 18, tất cả đều có một điểm chung đó là đẹp.

Tóm lại không có chất lượng bên trong nhưng được cái mác bên ngoài.

Vì là những nghệ sĩ mới nên đa phần đều không có trợ lý, lác đác vài người có người đại diện bên cạnh, ai cũng tìm một góc ngồi nghiên cứu kịch bản, hoặc là bắt tay nhau tập diễn, dù sao không phải diễn viên gạo cội nên tâm lý luôn muốn mình phải diễn thật tốt, không hề có cảnh đấu đá ngầm như mấy bộ phim đầu tư lớn.

Thẩm Yến cũng tìm một góc ít người ngồi xuống.

Đôi mắt lặng sóng lặng lẽ lướt qua từng người giống như đang tìm kiếm gì đó.

Sau đó, không cảm xúc thu lại, khuôn mặt Thẩm Yến không chút biến hoá nào, chỉ là nhìn vào sẽ tạo cho người nhìn cảm giác cậu đang cô đơn u buồn, khiến người khác không nhịn được mà muốn yêu thương che chở.

Thẩm Yến rũ mi xuống, chuyên chú đọc kịch bản.


" Thẩm Yến, đến đây một chút." Đạo diễn đang chuẩn bị đạo cụ, cầm cái loa vẫy vẫy về hướng cậu.

Thẩm Yến im lặng đứng lên, bộ dáng nhu thuận đi đến chỗ đạo diễn.

Tính khí Thẩm Yến khá quái gở, khi không cần thiết lắm cậu sẽ không nói chuyện.

Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng cậu cao cao tại thượng, khinh thường người khác, cho dù đẹp trai đến mấy nhưng mỗi lần nói chuyện tiếp xúc với cậu đều khá khó chịu.

Đạo diễn biết Thẩm Yến ngoài đời và đóng phim khác nhau một trời một vực nên cũng không khó chịu gì.

Gọi Thẩm Yến đến nói thẳng vấn đề: " Nhân vật nữ ba đổi người rồi, cậu chuẩn bị một chút.

Mấy cảnh lúc trước cậu đóng chung với Tố Lam sẽ đóng lại hết, tập trung làm sao quay hết trong hôm nay nhé!"

Thẩm Yến không trả lời, khẽ lâu sau mới mấp môi:" Tại sao?"

Đạo diễn ho nhẹ: " Cậu cũng biết rồi đó, đoàn phim chúng ta đắc tội với cô ấy, người ta làm sao dám diễn nữa? Vụ việc lần này bị làm rầm rộ như vậy nhà đầu tư không rút vốn, phim còn quay được là may mắn lắm rồi! Còn mặt mũi nào xin cô ấy ở lại."

Tố Lam vừa có nhan sắc vừa diễn xuất tốt lại vừa hot, đối với nam nữ chính đã qua thời điểm đỉnh cao của mình còn dễ cọ nhiệt hơn nhiều, ông làm sao không muốn giữ lại chứ?

Nếu không phải nhà đầu tư lớn nhất uy hiếp ông và đoàn phim phải bịt kín miệng, không được tiết lộ việc Tố Lam bị hại, thì ông đã đứng ra tẩy trắng cho cô ấy rồi.

Bây giờ mọi chuyện phơi bày, đã đắc tội với người ta, còn mặt mũi nào níu kéo, thậm chí tiền bồi thường hợp đồng ông cũng không buồn lấy, coi như phí chuộc lỗi.

Tuy rằng không cần làm như vậy, nhưng có thể hoà hảo được thì phải hoà hảo, người có mắt cũng nhìn ra được ông muốn giữ lại mối quan hệ hợp tác.

" Vâng.

Vậy nữ ba là ai vậy?" Giọng điệu Thẩm Yến không chút bất mãn, chỉ ngoan ngoãn chấp thuận.

Đạo diễn cực kỳ ưa thích tính cách này của Thẩm Yến, nói gì nghe nấy, không khiến ai phiền lòng, ngoan ngoãn đến mức làm người khác đau lòng.

Đạo diễn kiên nhẫn trả lời: " Là Mục Dao Dao đấy, chắc cậu vẫn còn nhớ, chính là người đảm nhận vai nhận vai nữ ba đầu tiên, sau đó bị Tố Lam thay thế." "Quay đi quay lại cũng giống như lúc đầu, haizz, đúng là định mệnh mà."


Đạo diễn đang chắp tay nhìn lên trời than thở, quay đầu thấy Thẩm Yến cúi đầu không biết đang nghĩ gì, ông đi đến vỗ vỗ vai cậu nói: " Cố lên! Hết hôm nay tôi sẽ cho cậu nghỉ hai ngày dưỡng sức."

Lúc này Thẩm Yến mới ngẩng mặt lên cười nhe răng: " Vâng."

Mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu xuống phủ lên người thiếu niên một quầng sáng vàng nhạt, nụ cười của người thiếu niên còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, cả người như toát ra ánh hào quang rực rỡ chói loá.

Thiên thần...

Đạo diễn ngây ra nhìn Thẩm Yến không chớp mắt.

Thật đẹp, sao trên đời lại có người đẹp như vậy?

" Đạo diễn tỉnh, tỉnh lại đi!!!" Nhân viên hậu cần thấy đạo diễn đứng đó như bị hớp hồn, một hồi lâu vẫn chưa thấy tỉnh, không nhịn được đi đến gọi.

Đạo diễn lúc này mới hoàn hồn, mà Thẩm Yến đã không còn ở đây nữa.
______

Nhớ lại những gì đạo diễn vừa nói, trong đầu thiếu niên vô thức hiện lên giọng nói của một cô gái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương