Nam Phong Nhạc Vũ
-
Chương 16: Tiết lộ
Nguyệt Thiên Nhạc sững lại nhìn Nguyệt Thiên Vũ một chút, cuối cùng cũng gật đầu, bất quá nàng rời khỏi người Lý Lẫm, đi lại ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Thiên Vũ, nhẹ nhàng truyền âm với Nguyệt Thiên Vũ nói: "Không nghĩ, ngày hôm nay sẽ đến nhanh như vậy. Muội xuyên qua đến nay chỉ mới có 5 tháng hơn mà thôi."
Nguyệt Thiên Vũ cười yết ớt, sau đó lại giật mình cực kỳ khi thấy hào quang xung quanh Nguyệt Thiên Nhạc hơi phát sáng, khoảng hai giây sau thì trở lại như cũ, thì thân thể của Nguyệt Thiên Nhạc đã không còn là tiểu hài tử 6,7 tuổi nữa, mà đã ngưng tụ thành một ảo ảnh của thực thể của nàng.
Cả Lý Lẫm, Lưu Vân cùng Nguyệt Vân cũng bất ngờ nhìn Nguyệt Thiên Nhạc, Nguyệt Thiên Vũ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hỏi: "Tỷ?"
Nguyệt Thiên Nhạc bình thãn như không có gì uống ly trà táo mà nói: "Ảo ảnh này có thể duy trì trong 1 canh giờ, lúc đó chắc hẳn muội cũng có thể giải thích hết vấn đề cho Nguyệt Gia người, sau đó tỷ biến lại hình thể nhỏ cũng không ảnh hưởng gì đến phong ấn hay linh hồn cả." Rồi đột nhiên nàng nhìn Nguyệt Thiên Vũ mà mỉm cười nói: "Hơn nữa, nếu tỷ ở hình dạng này thì dễ giải thích hơn."
Nguyệt Thiên Vũ chớp mắt, cuối cùng cũng gật đầu. Nàng chẳng thể nào hiểu được Nguyệt Thiên Nhạc nghĩ cái gì trong đầu nữa, tỷ ấy luôn biết nàng đang nghĩ gì nhất nhưng nàng vẫn không thể đoán được ý nghĩ trong đầu Nguyệt Thiên Nhạc. Nhưng nàng tin, khi nàng càng ngày càng mạnh lên, chắc chắn Nguyệt Thiên Nhạc sẽ nói cho nàng tất cả.
Hiện giờ, nên giải thích toàn bộ cho phụ thân mẫu thân và đại ca cái đã!
Quả nhiên, chỉ trong vài phút sau, cánh cửa phòng Nguyệt Thiên Vũ bị mở ra một cách vội vã, đã thấy khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc của Nguyệt Thương Khung và Lý Thiên Nhu mang theo nét lo lắng nói: "Vũ Nhi, tại sao con lại giết Triệu Minh..."
Chưa kịp nói hết câu, đột nhiên Nguyệt Thương Khung khựng lại ngay lập tức, khi nhìn thấy ảo ảnh linh hồn của Nguyệt Thiên Nhạc đang nở nụ cười dịu dàng ôn nhu như mọi khi nhìn hắn. Lý Thiên Nhu dù không biết thiếu nữ tóc bạch kim kia là ai, nhưng nàng cũng ngẫn ngơ khi nhìn thấy nét xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng.
Nguyệt Thương Khung trong tâm run rẩy kịch liệt, hắn dù có muốn cũng không thể quên được khuôn mặt yêu kiều ôn nhu nhưng uy nghiêm đầy quyền lực đó. Nàng là mục tiêu của Nguyệt Gia trong hàng trăm năm qua, là tấm lưng mà bất kỳ một ai ở Đông Đại Lục cũng muốn đuổi theo. Nàng là niềm tự hào của Nguyệt Gia, tổ tiên Triệu Hồi Sư Nguyệt Gia, Nguyệt Thiên Nhạc.
"Tổ...Tổ tiên...."
Lý Thiên Nhu bên cạnh Nguyệt Thương Khung giật mình ngỡ ngàng nhìn chằm chằm Nguyệt Thiên Nhạc. Lý Thiên Nhu dù được gả cho Nguyệt Gia đã được 15 năm, tuy nhiên nàng cũng chỉ có thể vào từ đường Nguyệt Gia có một lần, là khi nàng đại hôn với Nguyệt Thương Khung. Lần đầu khi nàng nhìn bức họa của thiếu nữ chỉ mới 18 tuổi đó, tâm nàng sinh ra cảm giác tôn kính và sùng bái, thêm một chút cháy bỏng. Thiếu nữ đó là người đứng ở đỉnh mọi người ở Đông Đại Lục, là tấm gương và là mục tiêu để con dân Đông Đại Lục noi theo, chính nghĩa phụ nàng Lý Lạc Trần cũng sùng bái thiếu nữ này lên trời. Ra, đây chính là Nguyệt Gia tổ tiên trăm năm trước Triệu Hồi Sư, Nguyệt Thiên Nhạc.Nguyệt Thương Khung kích động đến cực điểm, ngay lập tức quỳ sụp xuống dập đầu ba cái hô lớn: "Vãn bối Nguyệt Thương Khung, ra mắt tổ tiên." Lý Thiên Nhu cũng vội vã quỳ xuống, dập đầu ba cái.
Nguyệt Thiên Nhạc liếc nhìn Nguyệt Thiên Vũ một cái, rồi quay về phía phu thê Nguyệt Thương Khung ôn nhu nói: "Đứng lên đi, Thương Khung, Thiên Nhu, đừng quá khách sáo như vậy." Nhưng phu thê hai người vẫn không có đứng lên, chỉ dám ngước đầu lên nhìn gương mặt tuyệt mỹ ôn hoà của Nguyệt Thiên Nhạc. Nàng cười khúc khích, hướng về phía Nguyệt Thương Khung dịu dàng nói:
"Đã lâu không gặp, Thương Khung, mấy năm nay, ngươi đã vất vả rồi."
Nguyệt Thương Khung toàn thân kích động, không biết nói gì chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy. Nhớ năm hắn năm một hai tuổi đã được tiến vào từ đường kiểm tra thiên phú, lần đầu nhìn thấy bức hoạ của Nguyệt Thiên Nhạc, sự sùng bái cùng tôn kính hắn dành cho vị tổ tiên này đã đạt đến đỉnh điểm, từ khi trở thành gia chủ, hắn càng sùng bái nàng nhiều hơn vì áp lực của một trục giữa của Nguyệt Gia nặng nề đến mức nào, mà Nguyệt Thiên Nhạc có thể lãnh đạo Nguyệt Gia xưng bá ở Nam Cung đế quốc suốt những năm nàng còn chưa mất tích, phải nói là khoảng 10 năm trời.
Tuy nhiên, cũng vì thế mà hắn cảm thấy hổ thẹn, vì hắn đã từng suýt đưa Nguyệt Gia thế hệ này hoàn toàn diệt vong! Nguyệt Dạ Hiên ra đi, Nguyệt Thiên Vũ chết đi sống lại, hắn chỉ còn lựa chọn duy nhất là liều mạng đưa hy vọng duy nhất là Nguyệt Thương Hải cùng thê tử hắn Lý Thiên Nhu bỏ trốn. May mắn Nguyệt Thiên Vũ còn sống, nếu không Nguyệt Gia đã hoàn toàn diệt vong.
Nguyệt Thiên Vũ dù có thể nhìn rõ nét kích động của phụ thân, nhưng không thể không nhìn về phía Nguyệt Thiên Nhạc hỏi: "Tỷ, tỷ nói đã lâu không gặp là sao?"
Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Nhu nghe nữ nhi hai người gọi Nguyệt Thiên Nhạc bằng 'Tỷ' thì ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong con ngươi hai người lại là khó tin. Nguyệt Thiên Nhạc không chú ý biểu hiện của hai người, trả lời Nguyệt Thiên Vũ:
"Kể từ thế hệ của tỷ, Nguyệt gia chủ Nguyệt Gia mỗi khi nhậm chức, sẽ được chạm vào mặt dây chuyền lam Ngọc của tỷ một lần, lúc đó tâm thần của gia chủ đó sẽ kết nối với tỷ để tỷ có thể nói chuyện với họ, thời gian chỉ có nửa canh giờ, và chỉ có một lần mà thôi. Khi Thương Khung trở thành Gia chủ Nguyệt Gia, tỷ đã gặp hắn một lần rồi."
Mấy người Nguyệt Thiên Vũ giật mình, Lý Lẫm lập tức hỏi: "Có chuyện đó sao, như vậy suốt mấy trăm năm, vậy thì chắc hẳn những gia chủ Nguyệt Gia phải có tổng cộng hơn 500 người đi. Như vậy chẳng phải tinh thần lực của ngươi sẽ dần dần yếu đi sao, Nhạc?"
Lại nghe thêm một tiếng 'Nhạc' từ Lý Lẫm, phu thê Nguyệt Thương Khung càng không biết phải nói gì hơn. Việc Vũ Nhi gọi tổ tiên bằng tỷ cũng đủ sốc rồi, nay chính Lý Lẫm lại gọi trống trơn tên của Nguyệt Thiên Nhạc, khiến phu thê bọn họ có cảm giác không thật.
Nguyệt Thiên Nhạc chưa kịp trả lời, Lưu Vân đang ngồi tự do tự tại đằng kia lại lười biếng lên tiếng: "Dễ đoán thôi, trong lúc thực hiện cái phép đó đương nhiên phải có tổn hao, chắc hẳn Thiên Nhạc đã sử dụng một nửa tinh thần lực hay chiến khí của các gia chủ cộng thêm tinh thần lực và nguyên khí trong không gian, vậy là vừa đủ sử dụng trong nửa canh giờ.""Không mong đợi gì hơn ở hậu bối của Âu Dương Gia, chính xác!" Nguyệt Thiên Nhạc nháy mắt nói.
Nguyệt Thiên Vũ mỉm cười yếu ớt, nhìn lại Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Nhu, nhẹ nhàng nói: "Phụ thân, mẫu thân, để con giải thích hết mọi chuyện, trước đó cho con hỏi chút, đại ca đâu rồi ạ?"
Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Nhu liếc nhau, ngồi thẳng lên ghế đã để sẵn trả lời: "Ta đã thông báo Hải Nhi về việc con giết Triệu Minh, Hải Nhi đang về đây với tốc độ nhanh nhất, theo ta nghĩ thì chắc ngày mai mới có thể về đến nơi."
Nguyệt Thiên Vũ nhíu nhẹ đôi mày liễu, trong lòng trầm ngâm. Triệu Gia mục tiêu chắc chắn là nàng không sai, tuy nhiên ai ai cũng biết, Nguyệt Gia người mới chính là huyệt chết của Nguyệt Thiên Vũ nàng! Nên cũng không có gì là lạ, nếu Triệu Gia xử lý Nguyệt Thương Hải trước.
Ba người Nguyệt Thiên Nhạc dễ dàng hiểu được suy nghĩ hiện giờ của Nguyệt Thiên Vũ, Lý Lẫm lành lạnh lên tiếng: "Vũ Nhi, Thương Hải trong mắt thường dân chỉ là một Ma Pháp Sư hệ Thủy nhị cấp trung kỳ, Triệu Gia chắc sẽ thêu sát thủ tầm ngũ cấp hoặc lục cấp, dù Thương Hải có tam hệ Ma Pháp đi nữa, nếu muốn toàn mạng về đến đây cũng không phải dễ dàng gì đâu!"
Phu thê Nguyệt Thương Khung nhảy dựng người, sắc mặt cả hai đều tràn đầy lo lắng, kể cả Nguyệt Thương Khung luôn mang nét mặt nghiêm túc. Hai người họ hoàn toàn quên mất việc Nguyệt Gia người chính là nghịch lân của Nguyệt Thiên Vũ, đặc biệt là thân sinh của nàng. Nguyệt Thương Hải cho dù là Ma Pháp Sư thiên tài trên thiên tài đi nữa, nhưng dù gì hắn cũng chỉ mới tứ cấp, đối phó với những sát thủ ngũ cấp lục cấp thật sự là quá sức!
"Để ta đi đón Hải Nhi!" Nguyệt Thương Khung đột nhiên đứng lên, muốn rời khỏi phòng Nguyệt Thiên Vũ đi đón nhi tử, nhưng hắn chưa kịp rời khỏi chổ ngồi, một bàn tay bé nhỏ đã chặn hắn lại và ép hắn ngồi xuống. Phu thê Nguyệt Thương Khung hai người kinh ngạc nhìn tiểu cô nương 8,9 tuổi với mái tóc hồng nhạt đáng yêu luôn bên cạnh Nguyệt Thiên Vũ, Nguyệt Vân, mang theo vài tia kinh hãi.
Nguyệt Thương Khung là chiến sĩ lục cấp, nên thân thể cùng sức lực của hắn phải nói là mạnh hơn Lý Lẫm tứ cấp nhiều, tuy nhiên, một tiểu cô nương nhìn như 10 tuổi Nguyệt Vân, lại có thể ép hắn ngồi yên đó một cách dễ dàng, khiến hắn có một chút không tiếp thu được.
Ngay lúc hắn vẫn còn đang muốn đứng lên, đột nhiên Lưu Vân đã đứng dậy trước, lãnh đạm nhìn về phía hắn mà đạo: "Thương Khung thúc, thúc không thể đi được đâu, nếu thúc đi, chính thúc và Thương Hải còn nguy hiểm hơn nữa đấy."
Nguyệt Thương Khung nhíu mày nhìn Lưu Vân, lại nghe tiếng nói dịu dàng ấm áp của Nguyệt Thiên Nhạc vang lên: "Dựa vào thực lực Thiên Vũ biểu hiện cùng huyệt chết của muội ấy, Triệu Gia sẽ chia sát thủ ra làm hai nhóm, một nhóm hai người giải quyết Thương Hải, một nhóm thất cấp bát cấp tấn công Thiên Vũ. Nếu hiện giờ ngươi mà tới giúp Thương Hải, thì ngươi bị lọt vào bẫy của họ là cái chắc đấy Thương Khung."Nguyệt Thương Khung cũng dần bình tĩnh lại, nhưng nét lo lắng không giảm được chút nào, vội nói: "Thế nhưng thưa tổ tiên, nhi tử ta..."
Sự sùng bái của Nguyệt Thương Khung với tổ tiên Triệu Hồi Sư Nguyệt Thiên Nhạc có thể nói là đứng đầu cả Nguyệt Gia trong mấy trăm năm nay, nên hắn theo thói quen gọi nàng là tổ tiên. Tuy nhiên bị gọi là tổ tiên, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của Nguyệt Thiên Nhạc hơi khó coi một chút, nhưng vẫn bình tĩnh quay sang Lưu Vân, lại nhìn Nguyệt Thiên Vũ nói: "Thiên Vũ, Lưu Vân với Nguyệt Vân đi, vẫn là lựa chọn tốt nhất nhỉ?"
Nguyệt Thiên Vũ không nói lại được, vì nàng hiểu Lưu Vân cùng Nguyệt Vân đi đón đại ca là lựa chọn tốt nhất. Lúc đầu, nàng định người đi chính là Lý Lẫm, tuy nhiên tu vi của Lý Lẫm vẫn đứng lại ở ngưỡng tứ cấp, đưa Lý Lẫm đi thì hắn cũng chỉ có thể chiến ngang hàng với chiến sĩ ngũ cấp trung kỳ. Nên đưa Lưu Vân là Ma Pháp Sư ngũ cấp trung kỳ cùng Nguyệt Vân Hỏa Vân Hồ bát cấp trung kỳ đi là hợp lý nhất. Dựa theo tốc độ làm việc của cả hai, chắc chắn trong vòng 1 canh giờ liền có thể đón Nguyệt Thương Hải về.
Thông minh như Lưu Vân cùng Lý Lẫm sao lại không hiểu ý của Nguyệt Thiên Vũ, hơn nữa để Lý Lẫm lưu lại cũng dễ dàng giải thích hơn.
Vì thế, Lưu Vân đứng dậy vươn vai một cái, nói: "Vậy, ta với Nguyệt Vân đi trước đây, ta sẽ mang Thương Hải về lành lạnh, nên nhớ cho ta mấy cái bánh su kem đấy." Nói rồi nhếch một nụ cười ranh mãnh, lè lưỡi nhìn Nguyệt Thiên Vũ.
Nguyệt Thiên Vũ chậc lưỡi một tiếng, từ trong không gian lấy ra một cái bánh su kem, thảy về phía Lưu Vân, nhếch miệng đáp lại: "Điều kiện, mang về đại ca an toàn."
Lưu Vân cười khì cắn một miếng bánh, rồi cùng Nguyệt Vân rời khỏi căn phòng của Nguyệt Thiên Vũ, để lại Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Vũ vẫn còn đang khó hiểu.
Nguyệt Thiên Vũ nhìn phụ mẫu mình một chút, thở hắt ra một hơi, cất tiếng: "Phụ thân, mẫu thân, giờ con sẽ giải thích tất cả, hai người nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đem cuộc nói chuyện này truyền ra ngoài, được chứ?"
Phu thê Nguyệt Thương Khung nhìn nhau, cuối cùng cũng gật nhẹ đầu đồng ý giữ bí mật. Dù gì thì việc Nguyệt Thiên Nhạc đang ngồi đây cũng quá chấn động, nếu đem ra ngoài chắc chắn sẽ có bạo động, lúc đó chỉ có hại chứ không có lợi.
Nguyệt Thiên Vũ thấy hai người gật đầu cũng thầm thở ra một hơi, đưa tay về phía Nguyệt Thiên Nhạc mở lời: "Như hai người thấy, đây chính là Nguyệt Thiên Nhạc - Triệu Hồi Sư duy nhất của Nguyệt Gia trong suốt mấy trăm năm qua, tên Nguyệt Thiên Nhạc, mà, cái đó không cần con nói, chắc hai người cũng đã biết rồi."
Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Nhu liếc mắt nhìn Nguyệt Thiên Nhạc, không tự chủ được cúi thấp đầu, không dám ngước lên. Dù gì đi nữa thì địa vị của Nguyệt Thiên Nhạc trong lòng Nguyệt Gia, đồng thời trong lòng người dân Đông Đại Lục có thể nói là cao đến ngất trời, hơn nữa, nàng vốn là tổ tiên của họ, cung kính vẫn rất bình thường.Nguyệt Thiên Vũ tiếp lời: "Năm tỷ 18 tuổi, vì gặp phải vài việc lớn - chính con cũng không biết là gì - mà bị trọng thương. Tỷ ấy phải phong ấn chính tỷ ấy cùng bằng hữu tỷ ấy là Tiêu Nại lại. Cái hai người đang thấy, chính là ảo ảnh linh hồn nguyên thể của tỷ ấy, còn thân thể, thì bị phong ấn bên trong mặt dây chuyền này."
Nguyệt Thiên Vũ vừa nói vừa chỉ chỉ vòng cổ ngọc của mình, khiến Nguyệt Thương Khung ngạc nhiên, bất giác nói: "Vậy ra đó là khi mặt dây chuyền phát sáng khi con chạm vào, là để con có thể thấy được tổ tiên?"
Nguyệt Thiên Vũ gật đầu, lại nghe Nguyệt Thiên Nhạc giải thích: "Mặt dây chuyền đã nhận Thiên Vũ làm chủ nhân, nên chỉ muội ấy thấy được ta trong trường hợp ta không ngưng hình thành thế này. Hiện tại, ảo ảnh của ta chỉ có thể duy trì trong một canh giờ, sau đó ta phải quay lại cơ thể tạm thời của mình. Và bởi vì phong ấn, và thực lực hiện tại của Thiên Vũ, tu vi của ta chỉ dừng lại ở bát cấp đỉnh cao."
Lý Lẫm cùng Nguyệt Thiên Vũ ánh mắt hơi liếc nhau, cùng cười khổ một tiếng, bởi vì việc này chính hai người cũng không biết a! Mấy lần họ vào Mê Vụ Sâm Lâm săn ma thú thực tập, Nguyệt Thiên Nhạc lúc nào cũng là khán giả ngồi coi, để Lý Lẫm với Lưu Vân ma luyện với hàng đống ma thú, thỉnh thoảng thì Nguyệt Thiên Vũ cùng Nguyệt Vân mới ra tay, chứ chính nàng thì chưa ra tay bao giờ.
Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Nhu không để ý tâm tình của hai người, Lý Thiên Nhu yên lặng từ đầu đến giờ mới chịu lên tiếng hỏi nữ nhi mình: "Thế tại sao con lại gọi tổ tiên là tỷ như thế chứ Vũ Nhi? Như thế hơi...."
"Đừng để ý đến việc đó, dù ta quả thực là tổ tiên của các ngươi, tuy nhiên phong ấn đã khiến tuổi của ta dừng ở năm 18, hơn nữa, ta nhận Thiên Vũ là muội muội ta rồi, các ngươi không thấy chúng ta giống nhau đến hơn nữa sao?" Nguyệt Thiên Nhạc trả lời ngay lập tức, khiến phu thê hai người ngẫn ra. Quả thật Nguyệt Thiên Vũ với Nguyệt Thiên Nhạc ngồi cạnh nhau mới có thể thấy được hai nàng giống nhau đến mức nào. Khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành giống nhau đến hơn một nửa, có ấn ký liên hoa trên trán, đồng tử đều là màu lam, và đặc biệt là khí chất vương giả xung quanh hai nàng.
"Đúng rồi, Lẫm với Lưu Vân cũng như Thiên Vũ, được ta thừa nhận là bằng hữu chí thân, nên hai người bọn hắn mới gọi ta bằng tên thẳng đấy." Tiếng nói của Nguyệt Thiên Nhạc lần nữa cất lên khiến Nguyệt Thương Khung hai người chuyển tầm mắt sang Lý Lẫm nãy giờ vẫn đứng một bên.
Hắn nói: "Con phát hiện ra Nhạc cũng là một lần tình cờ, khi đó thấy Vũ Nhi đang nói chuyện một mình với ai đó, con thấy nghi hoặc nên mới cố hỏi Vũ Nhi. Cuối cùng, con mới biết đến việc Nhạc bị phong ấn, và thực lực thật sự của Vũ Nhi. Sau khi con phát hiện Nhạc khoảng 2,3 ngày, thì tìm thấy Lưu Vân trọng thương hôn mê ở gần Mê Vụ Sâm Lâm. Thông minh như Lưu Vân đương nhiên dễ dàng tìm ra Nhạc, cuối cùng hắn cũng gia nhập nhóm chúng con."
Lý Lẫm với hai tỷ muội Nguyệt Thiên Vũ đã quyết định là sẽ giữ bí mật về Minh Nhãn với phu thê Nguyệt Thương Khung, vì Minh Nhãn quá mức nghịch thiên, ngoài tầm hiểu biết với phu thê bọn họ, nên không để cho họ biết, có khi sẽ an toàn hơn.Nguyệt Thương Khung trầm ngâm một chút, cũng dần dần hiểu được vấn đề. Nguyên lai tổ tiên cũng nữ nhi hắn chính là tỷ muội kết nghĩa - thật ra là ruột thịt kiếp trước - cùng với Lý Lẫm và Lưu Vân là một nhóm.
"Nhưng còn Nguyệt Vân? Nguyệt Vân chỉ mới 9,10 tuổi, còn thân phận của Lưu Vân làm sao?" Lý Thiên Nhu thắc mắc hỏi một câu.
"Chắc Lưu Vân, chính là Cửu Hoàng Tử Nam Cung đế quốc rồi..."
Chưa kịp để Nguyệt Thiên Vũ trả lời, Nguyệt Thương Khung đã nhàn nhạt đáp lại thê tử mình, để ba người Nguyệt Thiên Vũ cũng hơi ngạc nhiên, còn Lý Thiên Nhu đã chấn kinh cả người. Lý Lẫm chớp mắt hỏi: "Sao thúc biết?"
"Từ ngày gặp Lưu Vân ta đã cảm thấy kỳ lạ, khoảng thời gian đó cũng là khoảng thời gian truyền ra tin tức Cửu Hoàng Tử đã qua đời, nên khả năng Lưu Vân là Cửu hoàng tử rất cao. Hơn nữa, trí thông minh của hắn cùng lời đồn gần nhau như thế, ta cũng đoán được một nửa sự việc. Chỉ là, thực lực cùng thiên phú của hắn ngoài dự định của ta, ngược hoàn toàn với tin đồn Cửu hoàng tử là phế vật, hồi nãy các ngươi để hắn đi, chắc chắn thực lực của hắn không dưới ngũ cấp." Nguyệt Thương Khung vò lấy mái tóc trên đầu, giải thích khiến bốn người trong phòng hiểu ra.
Nguyệt Thiên Vũ khẽ cười, xem ra nàng vẫn có hơi đánh giá thấp phụ thân, phụ thân tinh mắt hơn nàng nghĩ nhiều. Hơn nữa, chỉ với vài thông tin đã có thể đoán ra thân phận cùng thực lực của Lưu Vân, quả thật hơi ngoài dự đoán của nàng về phụ thân một chút. Nhưng cũng vì thế, trong lòng nàng cũng dâng lên cảm xúc tự hào.
Nguyệt Thương Khung im lặng hồi lâu, nhìn chằm chằm nữ nhi mình khiến Nguyệt Thiên Vũ hơi nghiêng đầu, cuối cùng hơi ngần ngại nói: "Vũ Nhi, con nhận tổ tiên là tỷ tỷ, nên chắc hẳn con đã trở thành Triệu Hồi Sư đi, hơn nữa, Nguyệt Vân là ma thú khế ước của con phải không?"
Đã biết trí thông minh của Nguyệt Thương Khung không phải thường, nên ba người Nguyệt Thiên Vũ cũng không quá ngạc nhiên khi hắn nói thẳng ra như thế, có điều biết Nguyệt Vân là ma thú cũng có hơi bất ngờ thật.
Ba người là vậy thôi, chứ Lý Thiên Nhu đã sớm chấn kinh toàn người, con mắt đẹp toàn là kinh hãi cùng bất ngờ tột độ, lát sau lại có nét mừng như điên. Sự tồn tại của Triệu Hồi Sư quý giá cùng quan trọng như thế nào nàng rõ chứ, Nguyệt Thiên Nhạc khi trước được sùng bái như thần, nữ nhi nàng năm nay mới mười tuổi đã là Triệu Hồi Sư, chắc chắn sẽ khiến cả Đông Đại Lục xôn xao.
Trong lúc nàng vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, lại nghe thấy tiếng Nguyệt Thương Khung lần nữa vang lên: "Ta luôn có cảm giác Nguyệt Vân có khí tức khác xa người thường nhiều, xung quang cô bé có một hào quang không thuộc về con người, lại có một nét sắc bén của ma thú, nên ta đoán mò ra. Lúc đầu ta cũng rất ngạc nhiên vì Nguyệt Vân có thể hoá hình, có nghĩa nàng phải là ma thú vượt thất cấp, nhưng cuối cùng cũng gạt bỏ suy nghĩ đó qua một bên vì nó quá bất hợp lý. Đến hiện tại ta mới có thể thừa nhận suy nghĩ của mình."
Nguyệt Thiên Nhạc gật gật đầu tán thưởng, nói: "Ngươi nói hoàn toàn đúng, Nguyệt Vân là Thiên Vũ ma thú khế ước, tu vi chính xác của cả hai là, bát cấp trung kỳ, khả năng thực chiến ngang với cửu cấp."
Phu thê Nguyệt Thương Khung kinh hãi, sau đó lại mừng như điên. Mới 10 tuổi, đã là bát cấp trung kỳ, vậy thì yêu nghiệt đến mức nào, đến mức Nguyệt Thiên Nhạc quá khứ cũng không bằng nữ nhi họ hiện tại a!
Nguyệt Thiên Vũ cười khổ nói: "Thời gian con ký khế ước bình đẳng với Nguyệt Vân là khoảng một tháng sau khi con nhận Nhạc tỷ là tỷ muội, lúc đó thực lực của con là lục cấp. Sau khi trải qua vài lần huấn luyện duyên cớ, mới đạt tu vi Bát cấp trung kỳ như hiện tại. Vì thế, con hoàn toàn không lo ngại việc đánh chết Triệu Minh, nên phụ thân mẫu thân đừng quá lo lắng. Nguyệt Vân theo Lưu Vân đi đón đại ca, một bát cấp trung kỳ một ngũ cấp trung kỳ, hơn nữa Nguyệt Vân là ma thú, chắc chắn hai người họ sẽ mang đại ca về lành lặng thôi."
"Thực thể của Tiểu Nguyệt Vân là gì vậy Vũ Nhi?" Lý Thiên Nhu hào hứng hỏi.
"Thượng cổ ma thú, Hỏa Vân Hồ chín đuôi." Nguyệt Thiên Vũ trả lời: "Dù huyết mạch vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn, hiện tại chỉ mới có 6 cái đuôi. Lúc con khế ước muội ấy, là lúc muội ấy vừa mới hoàn thành nghi thức mọc đuôi."
Hai người Nguyệt Thương Khung giật mình, vì họ hiểu Thượng Cổ Ma thú hiếm thấy đến mức nào, hơn nữa, lại là Hỏa Vân Hồ, một ma thú cao quý với thực lực mạnh mẽ không thể nghi ngờ trong giới ma thú, lại là ma thú khế ước của nữ nhi mình.
Nguyệt Thương Khung gật gù, đột nhiên lại nói: "Đúng rồi, tại sao một Cửu hoàng tử như Lưu Vân lại xuất hiện ở Xuân Phong Trấn nhỏ bé này, hơn nữa lại bị trọng thương?"
Lý Lẫm trả lời: "Lưu Vân vốn không phải nhi tử chính thống của hoàng đế Nam Cung Lưu Tuyệt. Theo hắn nói, trong một ngày Nam Cung Lưu Tuyệt uống say, đã ép mẫu thân Lưu Vân vốn đang mang thai hắn ngủ với ông ta. Nên Lưu Vân không phải là nhi tử của Nam Cung Lưu Tuyệt. Còn tin đồn mẫu thân của hắn là kỹ nữ hoàn toàn sai lầm, nàng ta là một tiểu thư hiền lành ôn nhu ở một gia tộc hạng hai, và phụ thân thật sự của hắn, là hậu bối còn lại của Âu Dương Gia Bắc Diệu quốc."
"Âu Dương Gia? Âu Dương Gia Âu Dương Thành trăm năm trước?" Nguyệt Thương Khung giật mình hỏi một câu, và nhận được cái gật đầu khẳng định của Lý Lẫm. Âu Dương gia Bắc Diệu Quốc, trong thời gian Nguyệt Thiên Nhạc chưa bị phong ấn, hai gia tộc Nguyệt-Âu Dương rất thân thiết với nhau dù ở hai đế quốc khác biệt. Âu Dương gia nổi danh vì trí thông minh tuyệt đỉnh cùng thiên phú Ma Pháp sư hệ Lôi kinh người của họ, đặc điểm chính là đôi đồng tử ngọc lục bảo. Tất cả điểm đó đều khớp với Lưu Vân!
Nguyệt Thiên Vũ cười yết ớt, sau đó lại giật mình cực kỳ khi thấy hào quang xung quanh Nguyệt Thiên Nhạc hơi phát sáng, khoảng hai giây sau thì trở lại như cũ, thì thân thể của Nguyệt Thiên Nhạc đã không còn là tiểu hài tử 6,7 tuổi nữa, mà đã ngưng tụ thành một ảo ảnh của thực thể của nàng.
Cả Lý Lẫm, Lưu Vân cùng Nguyệt Vân cũng bất ngờ nhìn Nguyệt Thiên Nhạc, Nguyệt Thiên Vũ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hỏi: "Tỷ?"
Nguyệt Thiên Nhạc bình thãn như không có gì uống ly trà táo mà nói: "Ảo ảnh này có thể duy trì trong 1 canh giờ, lúc đó chắc hẳn muội cũng có thể giải thích hết vấn đề cho Nguyệt Gia người, sau đó tỷ biến lại hình thể nhỏ cũng không ảnh hưởng gì đến phong ấn hay linh hồn cả." Rồi đột nhiên nàng nhìn Nguyệt Thiên Vũ mà mỉm cười nói: "Hơn nữa, nếu tỷ ở hình dạng này thì dễ giải thích hơn."
Nguyệt Thiên Vũ chớp mắt, cuối cùng cũng gật đầu. Nàng chẳng thể nào hiểu được Nguyệt Thiên Nhạc nghĩ cái gì trong đầu nữa, tỷ ấy luôn biết nàng đang nghĩ gì nhất nhưng nàng vẫn không thể đoán được ý nghĩ trong đầu Nguyệt Thiên Nhạc. Nhưng nàng tin, khi nàng càng ngày càng mạnh lên, chắc chắn Nguyệt Thiên Nhạc sẽ nói cho nàng tất cả.
Hiện giờ, nên giải thích toàn bộ cho phụ thân mẫu thân và đại ca cái đã!
Quả nhiên, chỉ trong vài phút sau, cánh cửa phòng Nguyệt Thiên Vũ bị mở ra một cách vội vã, đã thấy khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc của Nguyệt Thương Khung và Lý Thiên Nhu mang theo nét lo lắng nói: "Vũ Nhi, tại sao con lại giết Triệu Minh..."
Chưa kịp nói hết câu, đột nhiên Nguyệt Thương Khung khựng lại ngay lập tức, khi nhìn thấy ảo ảnh linh hồn của Nguyệt Thiên Nhạc đang nở nụ cười dịu dàng ôn nhu như mọi khi nhìn hắn. Lý Thiên Nhu dù không biết thiếu nữ tóc bạch kim kia là ai, nhưng nàng cũng ngẫn ngơ khi nhìn thấy nét xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng.
Nguyệt Thương Khung trong tâm run rẩy kịch liệt, hắn dù có muốn cũng không thể quên được khuôn mặt yêu kiều ôn nhu nhưng uy nghiêm đầy quyền lực đó. Nàng là mục tiêu của Nguyệt Gia trong hàng trăm năm qua, là tấm lưng mà bất kỳ một ai ở Đông Đại Lục cũng muốn đuổi theo. Nàng là niềm tự hào của Nguyệt Gia, tổ tiên Triệu Hồi Sư Nguyệt Gia, Nguyệt Thiên Nhạc.
"Tổ...Tổ tiên...."
Lý Thiên Nhu bên cạnh Nguyệt Thương Khung giật mình ngỡ ngàng nhìn chằm chằm Nguyệt Thiên Nhạc. Lý Thiên Nhu dù được gả cho Nguyệt Gia đã được 15 năm, tuy nhiên nàng cũng chỉ có thể vào từ đường Nguyệt Gia có một lần, là khi nàng đại hôn với Nguyệt Thương Khung. Lần đầu khi nàng nhìn bức họa của thiếu nữ chỉ mới 18 tuổi đó, tâm nàng sinh ra cảm giác tôn kính và sùng bái, thêm một chút cháy bỏng. Thiếu nữ đó là người đứng ở đỉnh mọi người ở Đông Đại Lục, là tấm gương và là mục tiêu để con dân Đông Đại Lục noi theo, chính nghĩa phụ nàng Lý Lạc Trần cũng sùng bái thiếu nữ này lên trời. Ra, đây chính là Nguyệt Gia tổ tiên trăm năm trước Triệu Hồi Sư, Nguyệt Thiên Nhạc.Nguyệt Thương Khung kích động đến cực điểm, ngay lập tức quỳ sụp xuống dập đầu ba cái hô lớn: "Vãn bối Nguyệt Thương Khung, ra mắt tổ tiên." Lý Thiên Nhu cũng vội vã quỳ xuống, dập đầu ba cái.
Nguyệt Thiên Nhạc liếc nhìn Nguyệt Thiên Vũ một cái, rồi quay về phía phu thê Nguyệt Thương Khung ôn nhu nói: "Đứng lên đi, Thương Khung, Thiên Nhu, đừng quá khách sáo như vậy." Nhưng phu thê hai người vẫn không có đứng lên, chỉ dám ngước đầu lên nhìn gương mặt tuyệt mỹ ôn hoà của Nguyệt Thiên Nhạc. Nàng cười khúc khích, hướng về phía Nguyệt Thương Khung dịu dàng nói:
"Đã lâu không gặp, Thương Khung, mấy năm nay, ngươi đã vất vả rồi."
Nguyệt Thương Khung toàn thân kích động, không biết nói gì chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy. Nhớ năm hắn năm một hai tuổi đã được tiến vào từ đường kiểm tra thiên phú, lần đầu nhìn thấy bức hoạ của Nguyệt Thiên Nhạc, sự sùng bái cùng tôn kính hắn dành cho vị tổ tiên này đã đạt đến đỉnh điểm, từ khi trở thành gia chủ, hắn càng sùng bái nàng nhiều hơn vì áp lực của một trục giữa của Nguyệt Gia nặng nề đến mức nào, mà Nguyệt Thiên Nhạc có thể lãnh đạo Nguyệt Gia xưng bá ở Nam Cung đế quốc suốt những năm nàng còn chưa mất tích, phải nói là khoảng 10 năm trời.
Tuy nhiên, cũng vì thế mà hắn cảm thấy hổ thẹn, vì hắn đã từng suýt đưa Nguyệt Gia thế hệ này hoàn toàn diệt vong! Nguyệt Dạ Hiên ra đi, Nguyệt Thiên Vũ chết đi sống lại, hắn chỉ còn lựa chọn duy nhất là liều mạng đưa hy vọng duy nhất là Nguyệt Thương Hải cùng thê tử hắn Lý Thiên Nhu bỏ trốn. May mắn Nguyệt Thiên Vũ còn sống, nếu không Nguyệt Gia đã hoàn toàn diệt vong.
Nguyệt Thiên Vũ dù có thể nhìn rõ nét kích động của phụ thân, nhưng không thể không nhìn về phía Nguyệt Thiên Nhạc hỏi: "Tỷ, tỷ nói đã lâu không gặp là sao?"
Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Nhu nghe nữ nhi hai người gọi Nguyệt Thiên Nhạc bằng 'Tỷ' thì ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong con ngươi hai người lại là khó tin. Nguyệt Thiên Nhạc không chú ý biểu hiện của hai người, trả lời Nguyệt Thiên Vũ:
"Kể từ thế hệ của tỷ, Nguyệt gia chủ Nguyệt Gia mỗi khi nhậm chức, sẽ được chạm vào mặt dây chuyền lam Ngọc của tỷ một lần, lúc đó tâm thần của gia chủ đó sẽ kết nối với tỷ để tỷ có thể nói chuyện với họ, thời gian chỉ có nửa canh giờ, và chỉ có một lần mà thôi. Khi Thương Khung trở thành Gia chủ Nguyệt Gia, tỷ đã gặp hắn một lần rồi."
Mấy người Nguyệt Thiên Vũ giật mình, Lý Lẫm lập tức hỏi: "Có chuyện đó sao, như vậy suốt mấy trăm năm, vậy thì chắc hẳn những gia chủ Nguyệt Gia phải có tổng cộng hơn 500 người đi. Như vậy chẳng phải tinh thần lực của ngươi sẽ dần dần yếu đi sao, Nhạc?"
Lại nghe thêm một tiếng 'Nhạc' từ Lý Lẫm, phu thê Nguyệt Thương Khung càng không biết phải nói gì hơn. Việc Vũ Nhi gọi tổ tiên bằng tỷ cũng đủ sốc rồi, nay chính Lý Lẫm lại gọi trống trơn tên của Nguyệt Thiên Nhạc, khiến phu thê bọn họ có cảm giác không thật.
Nguyệt Thiên Nhạc chưa kịp trả lời, Lưu Vân đang ngồi tự do tự tại đằng kia lại lười biếng lên tiếng: "Dễ đoán thôi, trong lúc thực hiện cái phép đó đương nhiên phải có tổn hao, chắc hẳn Thiên Nhạc đã sử dụng một nửa tinh thần lực hay chiến khí của các gia chủ cộng thêm tinh thần lực và nguyên khí trong không gian, vậy là vừa đủ sử dụng trong nửa canh giờ.""Không mong đợi gì hơn ở hậu bối của Âu Dương Gia, chính xác!" Nguyệt Thiên Nhạc nháy mắt nói.
Nguyệt Thiên Vũ mỉm cười yếu ớt, nhìn lại Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Nhu, nhẹ nhàng nói: "Phụ thân, mẫu thân, để con giải thích hết mọi chuyện, trước đó cho con hỏi chút, đại ca đâu rồi ạ?"
Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Nhu liếc nhau, ngồi thẳng lên ghế đã để sẵn trả lời: "Ta đã thông báo Hải Nhi về việc con giết Triệu Minh, Hải Nhi đang về đây với tốc độ nhanh nhất, theo ta nghĩ thì chắc ngày mai mới có thể về đến nơi."
Nguyệt Thiên Vũ nhíu nhẹ đôi mày liễu, trong lòng trầm ngâm. Triệu Gia mục tiêu chắc chắn là nàng không sai, tuy nhiên ai ai cũng biết, Nguyệt Gia người mới chính là huyệt chết của Nguyệt Thiên Vũ nàng! Nên cũng không có gì là lạ, nếu Triệu Gia xử lý Nguyệt Thương Hải trước.
Ba người Nguyệt Thiên Nhạc dễ dàng hiểu được suy nghĩ hiện giờ của Nguyệt Thiên Vũ, Lý Lẫm lành lạnh lên tiếng: "Vũ Nhi, Thương Hải trong mắt thường dân chỉ là một Ma Pháp Sư hệ Thủy nhị cấp trung kỳ, Triệu Gia chắc sẽ thêu sát thủ tầm ngũ cấp hoặc lục cấp, dù Thương Hải có tam hệ Ma Pháp đi nữa, nếu muốn toàn mạng về đến đây cũng không phải dễ dàng gì đâu!"
Phu thê Nguyệt Thương Khung nhảy dựng người, sắc mặt cả hai đều tràn đầy lo lắng, kể cả Nguyệt Thương Khung luôn mang nét mặt nghiêm túc. Hai người họ hoàn toàn quên mất việc Nguyệt Gia người chính là nghịch lân của Nguyệt Thiên Vũ, đặc biệt là thân sinh của nàng. Nguyệt Thương Hải cho dù là Ma Pháp Sư thiên tài trên thiên tài đi nữa, nhưng dù gì hắn cũng chỉ mới tứ cấp, đối phó với những sát thủ ngũ cấp lục cấp thật sự là quá sức!
"Để ta đi đón Hải Nhi!" Nguyệt Thương Khung đột nhiên đứng lên, muốn rời khỏi phòng Nguyệt Thiên Vũ đi đón nhi tử, nhưng hắn chưa kịp rời khỏi chổ ngồi, một bàn tay bé nhỏ đã chặn hắn lại và ép hắn ngồi xuống. Phu thê Nguyệt Thương Khung hai người kinh ngạc nhìn tiểu cô nương 8,9 tuổi với mái tóc hồng nhạt đáng yêu luôn bên cạnh Nguyệt Thiên Vũ, Nguyệt Vân, mang theo vài tia kinh hãi.
Nguyệt Thương Khung là chiến sĩ lục cấp, nên thân thể cùng sức lực của hắn phải nói là mạnh hơn Lý Lẫm tứ cấp nhiều, tuy nhiên, một tiểu cô nương nhìn như 10 tuổi Nguyệt Vân, lại có thể ép hắn ngồi yên đó một cách dễ dàng, khiến hắn có một chút không tiếp thu được.
Ngay lúc hắn vẫn còn đang muốn đứng lên, đột nhiên Lưu Vân đã đứng dậy trước, lãnh đạm nhìn về phía hắn mà đạo: "Thương Khung thúc, thúc không thể đi được đâu, nếu thúc đi, chính thúc và Thương Hải còn nguy hiểm hơn nữa đấy."
Nguyệt Thương Khung nhíu mày nhìn Lưu Vân, lại nghe tiếng nói dịu dàng ấm áp của Nguyệt Thiên Nhạc vang lên: "Dựa vào thực lực Thiên Vũ biểu hiện cùng huyệt chết của muội ấy, Triệu Gia sẽ chia sát thủ ra làm hai nhóm, một nhóm hai người giải quyết Thương Hải, một nhóm thất cấp bát cấp tấn công Thiên Vũ. Nếu hiện giờ ngươi mà tới giúp Thương Hải, thì ngươi bị lọt vào bẫy của họ là cái chắc đấy Thương Khung."Nguyệt Thương Khung cũng dần bình tĩnh lại, nhưng nét lo lắng không giảm được chút nào, vội nói: "Thế nhưng thưa tổ tiên, nhi tử ta..."
Sự sùng bái của Nguyệt Thương Khung với tổ tiên Triệu Hồi Sư Nguyệt Thiên Nhạc có thể nói là đứng đầu cả Nguyệt Gia trong mấy trăm năm nay, nên hắn theo thói quen gọi nàng là tổ tiên. Tuy nhiên bị gọi là tổ tiên, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của Nguyệt Thiên Nhạc hơi khó coi một chút, nhưng vẫn bình tĩnh quay sang Lưu Vân, lại nhìn Nguyệt Thiên Vũ nói: "Thiên Vũ, Lưu Vân với Nguyệt Vân đi, vẫn là lựa chọn tốt nhất nhỉ?"
Nguyệt Thiên Vũ không nói lại được, vì nàng hiểu Lưu Vân cùng Nguyệt Vân đi đón đại ca là lựa chọn tốt nhất. Lúc đầu, nàng định người đi chính là Lý Lẫm, tuy nhiên tu vi của Lý Lẫm vẫn đứng lại ở ngưỡng tứ cấp, đưa Lý Lẫm đi thì hắn cũng chỉ có thể chiến ngang hàng với chiến sĩ ngũ cấp trung kỳ. Nên đưa Lưu Vân là Ma Pháp Sư ngũ cấp trung kỳ cùng Nguyệt Vân Hỏa Vân Hồ bát cấp trung kỳ đi là hợp lý nhất. Dựa theo tốc độ làm việc của cả hai, chắc chắn trong vòng 1 canh giờ liền có thể đón Nguyệt Thương Hải về.
Thông minh như Lưu Vân cùng Lý Lẫm sao lại không hiểu ý của Nguyệt Thiên Vũ, hơn nữa để Lý Lẫm lưu lại cũng dễ dàng giải thích hơn.
Vì thế, Lưu Vân đứng dậy vươn vai một cái, nói: "Vậy, ta với Nguyệt Vân đi trước đây, ta sẽ mang Thương Hải về lành lạnh, nên nhớ cho ta mấy cái bánh su kem đấy." Nói rồi nhếch một nụ cười ranh mãnh, lè lưỡi nhìn Nguyệt Thiên Vũ.
Nguyệt Thiên Vũ chậc lưỡi một tiếng, từ trong không gian lấy ra một cái bánh su kem, thảy về phía Lưu Vân, nhếch miệng đáp lại: "Điều kiện, mang về đại ca an toàn."
Lưu Vân cười khì cắn một miếng bánh, rồi cùng Nguyệt Vân rời khỏi căn phòng của Nguyệt Thiên Vũ, để lại Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Vũ vẫn còn đang khó hiểu.
Nguyệt Thiên Vũ nhìn phụ mẫu mình một chút, thở hắt ra một hơi, cất tiếng: "Phụ thân, mẫu thân, giờ con sẽ giải thích tất cả, hai người nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đem cuộc nói chuyện này truyền ra ngoài, được chứ?"
Phu thê Nguyệt Thương Khung nhìn nhau, cuối cùng cũng gật nhẹ đầu đồng ý giữ bí mật. Dù gì thì việc Nguyệt Thiên Nhạc đang ngồi đây cũng quá chấn động, nếu đem ra ngoài chắc chắn sẽ có bạo động, lúc đó chỉ có hại chứ không có lợi.
Nguyệt Thiên Vũ thấy hai người gật đầu cũng thầm thở ra một hơi, đưa tay về phía Nguyệt Thiên Nhạc mở lời: "Như hai người thấy, đây chính là Nguyệt Thiên Nhạc - Triệu Hồi Sư duy nhất của Nguyệt Gia trong suốt mấy trăm năm qua, tên Nguyệt Thiên Nhạc, mà, cái đó không cần con nói, chắc hai người cũng đã biết rồi."
Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Nhu liếc mắt nhìn Nguyệt Thiên Nhạc, không tự chủ được cúi thấp đầu, không dám ngước lên. Dù gì đi nữa thì địa vị của Nguyệt Thiên Nhạc trong lòng Nguyệt Gia, đồng thời trong lòng người dân Đông Đại Lục có thể nói là cao đến ngất trời, hơn nữa, nàng vốn là tổ tiên của họ, cung kính vẫn rất bình thường.Nguyệt Thiên Vũ tiếp lời: "Năm tỷ 18 tuổi, vì gặp phải vài việc lớn - chính con cũng không biết là gì - mà bị trọng thương. Tỷ ấy phải phong ấn chính tỷ ấy cùng bằng hữu tỷ ấy là Tiêu Nại lại. Cái hai người đang thấy, chính là ảo ảnh linh hồn nguyên thể của tỷ ấy, còn thân thể, thì bị phong ấn bên trong mặt dây chuyền này."
Nguyệt Thiên Vũ vừa nói vừa chỉ chỉ vòng cổ ngọc của mình, khiến Nguyệt Thương Khung ngạc nhiên, bất giác nói: "Vậy ra đó là khi mặt dây chuyền phát sáng khi con chạm vào, là để con có thể thấy được tổ tiên?"
Nguyệt Thiên Vũ gật đầu, lại nghe Nguyệt Thiên Nhạc giải thích: "Mặt dây chuyền đã nhận Thiên Vũ làm chủ nhân, nên chỉ muội ấy thấy được ta trong trường hợp ta không ngưng hình thành thế này. Hiện tại, ảo ảnh của ta chỉ có thể duy trì trong một canh giờ, sau đó ta phải quay lại cơ thể tạm thời của mình. Và bởi vì phong ấn, và thực lực hiện tại của Thiên Vũ, tu vi của ta chỉ dừng lại ở bát cấp đỉnh cao."
Lý Lẫm cùng Nguyệt Thiên Vũ ánh mắt hơi liếc nhau, cùng cười khổ một tiếng, bởi vì việc này chính hai người cũng không biết a! Mấy lần họ vào Mê Vụ Sâm Lâm săn ma thú thực tập, Nguyệt Thiên Nhạc lúc nào cũng là khán giả ngồi coi, để Lý Lẫm với Lưu Vân ma luyện với hàng đống ma thú, thỉnh thoảng thì Nguyệt Thiên Vũ cùng Nguyệt Vân mới ra tay, chứ chính nàng thì chưa ra tay bao giờ.
Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Nhu không để ý tâm tình của hai người, Lý Thiên Nhu yên lặng từ đầu đến giờ mới chịu lên tiếng hỏi nữ nhi mình: "Thế tại sao con lại gọi tổ tiên là tỷ như thế chứ Vũ Nhi? Như thế hơi...."
"Đừng để ý đến việc đó, dù ta quả thực là tổ tiên của các ngươi, tuy nhiên phong ấn đã khiến tuổi của ta dừng ở năm 18, hơn nữa, ta nhận Thiên Vũ là muội muội ta rồi, các ngươi không thấy chúng ta giống nhau đến hơn nữa sao?" Nguyệt Thiên Nhạc trả lời ngay lập tức, khiến phu thê hai người ngẫn ra. Quả thật Nguyệt Thiên Vũ với Nguyệt Thiên Nhạc ngồi cạnh nhau mới có thể thấy được hai nàng giống nhau đến mức nào. Khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành giống nhau đến hơn một nửa, có ấn ký liên hoa trên trán, đồng tử đều là màu lam, và đặc biệt là khí chất vương giả xung quanh hai nàng.
"Đúng rồi, Lẫm với Lưu Vân cũng như Thiên Vũ, được ta thừa nhận là bằng hữu chí thân, nên hai người bọn hắn mới gọi ta bằng tên thẳng đấy." Tiếng nói của Nguyệt Thiên Nhạc lần nữa cất lên khiến Nguyệt Thương Khung hai người chuyển tầm mắt sang Lý Lẫm nãy giờ vẫn đứng một bên.
Hắn nói: "Con phát hiện ra Nhạc cũng là một lần tình cờ, khi đó thấy Vũ Nhi đang nói chuyện một mình với ai đó, con thấy nghi hoặc nên mới cố hỏi Vũ Nhi. Cuối cùng, con mới biết đến việc Nhạc bị phong ấn, và thực lực thật sự của Vũ Nhi. Sau khi con phát hiện Nhạc khoảng 2,3 ngày, thì tìm thấy Lưu Vân trọng thương hôn mê ở gần Mê Vụ Sâm Lâm. Thông minh như Lưu Vân đương nhiên dễ dàng tìm ra Nhạc, cuối cùng hắn cũng gia nhập nhóm chúng con."
Lý Lẫm với hai tỷ muội Nguyệt Thiên Vũ đã quyết định là sẽ giữ bí mật về Minh Nhãn với phu thê Nguyệt Thương Khung, vì Minh Nhãn quá mức nghịch thiên, ngoài tầm hiểu biết với phu thê bọn họ, nên không để cho họ biết, có khi sẽ an toàn hơn.Nguyệt Thương Khung trầm ngâm một chút, cũng dần dần hiểu được vấn đề. Nguyên lai tổ tiên cũng nữ nhi hắn chính là tỷ muội kết nghĩa - thật ra là ruột thịt kiếp trước - cùng với Lý Lẫm và Lưu Vân là một nhóm.
"Nhưng còn Nguyệt Vân? Nguyệt Vân chỉ mới 9,10 tuổi, còn thân phận của Lưu Vân làm sao?" Lý Thiên Nhu thắc mắc hỏi một câu.
"Chắc Lưu Vân, chính là Cửu Hoàng Tử Nam Cung đế quốc rồi..."
Chưa kịp để Nguyệt Thiên Vũ trả lời, Nguyệt Thương Khung đã nhàn nhạt đáp lại thê tử mình, để ba người Nguyệt Thiên Vũ cũng hơi ngạc nhiên, còn Lý Thiên Nhu đã chấn kinh cả người. Lý Lẫm chớp mắt hỏi: "Sao thúc biết?"
"Từ ngày gặp Lưu Vân ta đã cảm thấy kỳ lạ, khoảng thời gian đó cũng là khoảng thời gian truyền ra tin tức Cửu Hoàng Tử đã qua đời, nên khả năng Lưu Vân là Cửu hoàng tử rất cao. Hơn nữa, trí thông minh của hắn cùng lời đồn gần nhau như thế, ta cũng đoán được một nửa sự việc. Chỉ là, thực lực cùng thiên phú của hắn ngoài dự định của ta, ngược hoàn toàn với tin đồn Cửu hoàng tử là phế vật, hồi nãy các ngươi để hắn đi, chắc chắn thực lực của hắn không dưới ngũ cấp." Nguyệt Thương Khung vò lấy mái tóc trên đầu, giải thích khiến bốn người trong phòng hiểu ra.
Nguyệt Thiên Vũ khẽ cười, xem ra nàng vẫn có hơi đánh giá thấp phụ thân, phụ thân tinh mắt hơn nàng nghĩ nhiều. Hơn nữa, chỉ với vài thông tin đã có thể đoán ra thân phận cùng thực lực của Lưu Vân, quả thật hơi ngoài dự đoán của nàng về phụ thân một chút. Nhưng cũng vì thế, trong lòng nàng cũng dâng lên cảm xúc tự hào.
Nguyệt Thương Khung im lặng hồi lâu, nhìn chằm chằm nữ nhi mình khiến Nguyệt Thiên Vũ hơi nghiêng đầu, cuối cùng hơi ngần ngại nói: "Vũ Nhi, con nhận tổ tiên là tỷ tỷ, nên chắc hẳn con đã trở thành Triệu Hồi Sư đi, hơn nữa, Nguyệt Vân là ma thú khế ước của con phải không?"
Đã biết trí thông minh của Nguyệt Thương Khung không phải thường, nên ba người Nguyệt Thiên Vũ cũng không quá ngạc nhiên khi hắn nói thẳng ra như thế, có điều biết Nguyệt Vân là ma thú cũng có hơi bất ngờ thật.
Ba người là vậy thôi, chứ Lý Thiên Nhu đã sớm chấn kinh toàn người, con mắt đẹp toàn là kinh hãi cùng bất ngờ tột độ, lát sau lại có nét mừng như điên. Sự tồn tại của Triệu Hồi Sư quý giá cùng quan trọng như thế nào nàng rõ chứ, Nguyệt Thiên Nhạc khi trước được sùng bái như thần, nữ nhi nàng năm nay mới mười tuổi đã là Triệu Hồi Sư, chắc chắn sẽ khiến cả Đông Đại Lục xôn xao.
Trong lúc nàng vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, lại nghe thấy tiếng Nguyệt Thương Khung lần nữa vang lên: "Ta luôn có cảm giác Nguyệt Vân có khí tức khác xa người thường nhiều, xung quang cô bé có một hào quang không thuộc về con người, lại có một nét sắc bén của ma thú, nên ta đoán mò ra. Lúc đầu ta cũng rất ngạc nhiên vì Nguyệt Vân có thể hoá hình, có nghĩa nàng phải là ma thú vượt thất cấp, nhưng cuối cùng cũng gạt bỏ suy nghĩ đó qua một bên vì nó quá bất hợp lý. Đến hiện tại ta mới có thể thừa nhận suy nghĩ của mình."
Nguyệt Thiên Nhạc gật gật đầu tán thưởng, nói: "Ngươi nói hoàn toàn đúng, Nguyệt Vân là Thiên Vũ ma thú khế ước, tu vi chính xác của cả hai là, bát cấp trung kỳ, khả năng thực chiến ngang với cửu cấp."
Phu thê Nguyệt Thương Khung kinh hãi, sau đó lại mừng như điên. Mới 10 tuổi, đã là bát cấp trung kỳ, vậy thì yêu nghiệt đến mức nào, đến mức Nguyệt Thiên Nhạc quá khứ cũng không bằng nữ nhi họ hiện tại a!
Nguyệt Thiên Vũ cười khổ nói: "Thời gian con ký khế ước bình đẳng với Nguyệt Vân là khoảng một tháng sau khi con nhận Nhạc tỷ là tỷ muội, lúc đó thực lực của con là lục cấp. Sau khi trải qua vài lần huấn luyện duyên cớ, mới đạt tu vi Bát cấp trung kỳ như hiện tại. Vì thế, con hoàn toàn không lo ngại việc đánh chết Triệu Minh, nên phụ thân mẫu thân đừng quá lo lắng. Nguyệt Vân theo Lưu Vân đi đón đại ca, một bát cấp trung kỳ một ngũ cấp trung kỳ, hơn nữa Nguyệt Vân là ma thú, chắc chắn hai người họ sẽ mang đại ca về lành lặng thôi."
"Thực thể của Tiểu Nguyệt Vân là gì vậy Vũ Nhi?" Lý Thiên Nhu hào hứng hỏi.
"Thượng cổ ma thú, Hỏa Vân Hồ chín đuôi." Nguyệt Thiên Vũ trả lời: "Dù huyết mạch vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn, hiện tại chỉ mới có 6 cái đuôi. Lúc con khế ước muội ấy, là lúc muội ấy vừa mới hoàn thành nghi thức mọc đuôi."
Hai người Nguyệt Thương Khung giật mình, vì họ hiểu Thượng Cổ Ma thú hiếm thấy đến mức nào, hơn nữa, lại là Hỏa Vân Hồ, một ma thú cao quý với thực lực mạnh mẽ không thể nghi ngờ trong giới ma thú, lại là ma thú khế ước của nữ nhi mình.
Nguyệt Thương Khung gật gù, đột nhiên lại nói: "Đúng rồi, tại sao một Cửu hoàng tử như Lưu Vân lại xuất hiện ở Xuân Phong Trấn nhỏ bé này, hơn nữa lại bị trọng thương?"
Lý Lẫm trả lời: "Lưu Vân vốn không phải nhi tử chính thống của hoàng đế Nam Cung Lưu Tuyệt. Theo hắn nói, trong một ngày Nam Cung Lưu Tuyệt uống say, đã ép mẫu thân Lưu Vân vốn đang mang thai hắn ngủ với ông ta. Nên Lưu Vân không phải là nhi tử của Nam Cung Lưu Tuyệt. Còn tin đồn mẫu thân của hắn là kỹ nữ hoàn toàn sai lầm, nàng ta là một tiểu thư hiền lành ôn nhu ở một gia tộc hạng hai, và phụ thân thật sự của hắn, là hậu bối còn lại của Âu Dương Gia Bắc Diệu quốc."
"Âu Dương Gia? Âu Dương Gia Âu Dương Thành trăm năm trước?" Nguyệt Thương Khung giật mình hỏi một câu, và nhận được cái gật đầu khẳng định của Lý Lẫm. Âu Dương gia Bắc Diệu Quốc, trong thời gian Nguyệt Thiên Nhạc chưa bị phong ấn, hai gia tộc Nguyệt-Âu Dương rất thân thiết với nhau dù ở hai đế quốc khác biệt. Âu Dương gia nổi danh vì trí thông minh tuyệt đỉnh cùng thiên phú Ma Pháp sư hệ Lôi kinh người của họ, đặc điểm chính là đôi đồng tử ngọc lục bảo. Tất cả điểm đó đều khớp với Lưu Vân!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook