Nam Phi
Chương 98

Ngộ Quân Diễm đứng dậy đi ra ngoài phòng, Tô Ngọc Hành hiếu kỳ cũng vội vàng đi theo.

Ngộ Quân Diễm đi tới hậu viện, trên sân nhỏ trong viện là la liệt thi thể của các tướng sĩ được đưa từ ngoài thành vào.

“Chờ một chút!” Tô Ngọc Hành đi tới ngăn cản Ngộ Quân Diễm, “Những binh lính này tuy rằng đã chết, nhưng trên người bọn họ vẫn mang bệnh khuẩn, hơn nữa bây giờ còn là lúc dễ lây bệnh nhất, ngươi không nên đi vào.”

Ngộ Quân Diễm vỗ tay Tô Ngọc Hành, nói: “Không sao, ta đi vào dặn dò vài câu, sẽ đi ra nhanh thôi.”

“Phúc vương!” Binh sĩ canh gác chào hỏi.

Ngộ Quân Diễm hỏi: “Thi hài các tướng sĩ mang từ ngoài thành về đều ở chỗ này cả sao?”

“Vâng, toàn bộ đều ở trong này.”

Ngộ Quân Diễm gật đầu: “Tốt, phóng hỏa đi.”

“Vâng.”

Ánh lửa ngập trời hắt lên gương mặt của Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành. Ngộ Quân Diễm nghiêm nghị, trang trọng nhìn chằm chằm biển lửa trước mặt, tận mắt nhìn ngọn lửa thiêu đốt thi thể của mấy chục ngàn tướng sĩ từng chút, từng chút một đến gần như không còn gì.

“Ngươi…” Ngộ Quân Diễm chỉ một binh sĩ gần nhất, “Đi tìm một cái bình.”

“Vâng.”

Ngộ Quân Diễm nhận lấy cái bình, đi tới trước, ngồi xổm xuống, dồn tro cốt của tướng sĩ vào trong bình.

Tô Ngọc Hành tò mò hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Ngộ Quân Diễm trả lời: “Ta phải mang theo tro cốt của những tướng sĩ cùng lên đường, ta muốn bọn họ nhìn thấy, chúng ta xông vào Đế đô thế nào, kéo tên cẩu Hoàng đế kia từ long ỷ xuống thế nào!”

“Đây chính là chuyện mà ngươi nói phải tự mình làm?”

“Đúng vậy.” Ngộ Quân Diễm trả lời, “Mặc dù ta không thể mang theo tro cốt của toàn bộ tướng sĩ, nhưng bọn họ đã hòa cùng với nhau, cũng coi như là… cho những tướng sĩ vì nước quên mình này một công đạo.”

“Vương gia, Vương phi.” Chu Bân chạy tới nói, “Chuẩn bị lên đường thôi.”

“Được.” Ngộ Quân Diễm đưa bình trong tay cho Chu Bân, dặn dò, “Tìm một nơi vững chãi, cất vào đó, mang nó theo.”

“Vâng, Vương gia.”

Đại quân của U vương thừa dịp bóng đêm lên đường, nhưng chưa ra khỏi biên giới Phúc Châu đã gặp phải truy binh.

“Hừ, các ngươi tưởng rằng có thể thừa dịp bóng đêm mà tránh được đôi mắt của ta hay sao, “Nằm mơ!”

Ngộ Quân Diễm thúc ngựa lên trước, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Hừ! Loạn thần tặc tử không xứng biết tên bản soái!” Chủ soái của đối phương vung đao lên, quát, “Ngoan ngoãn đưa tay chịu trói hay muốn tìm đến cái chết, ngươi tự chọn đi!”

“Ồ, đúng là nghé con không sợ cọp.” Ngộ Quân Diễm cười khẽ, binh sĩ theo hắn nhiều năm phía sau nghe vậy làm như nghe được chuyện cười mà cười lớn.

Ngộ Quân Diễm từ mười mấy tuổi đã theo quân chinh chiến khắp nơi, mặc dù tuổi không lớn, nhưng vị trí và kinh nghiệm trong đội ngũ rất cao, nhìn trong triều đình hiện tại, chẳng mấy võ tướng có thể vượt được hắn. Lại thấy chủ soái đối thủ lạ mặt, khi hắn hỏi lại trả lời tự phụ như thế, đã biết là người mới thiếu kinh nghiệm. Đè nén tiếng cười nhạo, lạnh lùng nói: “Ta không đánh với người không có tiếng tắm. Ngươi không chịu giới thiệu, lẽ nào vì sợ lát nữa thua sẽ khiến gia môn hổ thẹn hay sao?”

“Nói bậy! Bản tướng quân sao có thể sợ ngươi?” Người nọ vung trường đao, nói, “Vểnh tai lên mà nghe cho kỹ, bản tướng quân chính là Trấn Viễn tướng quân được Hoàng đế ngự phong, Thạch Hoài An!”

“Trấn Viễn tướng quân?” Ngộ Quân Diễm hỏi, “Trấn Viễn tướng quân không phải Hồ Nghiêu sao?”

Thạch Hoài An cười lạnh: “Lão già kia bởi vì ngã bệnh mà cáo lão hồi hương rồi, bây giờ Trấn Viễn tướng quân là tiểu gia ta!”

Ngộ Quân Diễm thầm nghĩ, lão hồ ly Hồ Nghiêu kia quỷ kế đa đoan, vì không muốn lội vũng nước đục này mới nói dối là ngã bệnh, hồi hương, tránh nơi đầu sóng ngọn gió. Nhưng như vậy cũng tốt, Hồ Nghiêu tuy nhát như thỏ đế, nhưng bản lĩnh lại không thể xem thường, nếu như thật sự phải gặp nhau trên chiến trường, sẽ không dễ đối phó đâu. Hôm nay ông ta rời đi, kẻ đến không biết mình biết người, coi như giảm bớt không ít phiền phức cho hắn.

Kim Mục ở bên cạnh nhìn không được nữa, chắp tay nói với Ngộ Quân Khiêm: “Vương gia, tên nhãi nhép này không coi ai ra gì, khẩu xuất cuồng ngôn, hãy cho phép mạt tướng đi dạy dỗ gã!”

“Giết gà sao phải dùng dao mổ trâu? Kim tướng quân đối phó với y là gáo vàng múc nước giếng bùn rồi.” Ngộ Quân Diễm ngăn lại nói, “Đại ca, thần đệ tình nguyện đối phó với Trấn Viễn tướng quân kia để ủng hộ sĩ khí của tướng sĩ chúng ta.”

Ngộ Quân Khiêm gật đầu nói: “Được, nhị đệ nhất định phải cẩn thận.”

“Đại ca yên tâm.” Ngộ Quân Diễm kẹp bụng ngựa, đi tới trước, đột nhiên thét lớn, “Tế anh linh hai vạn tướng sĩ Phúc Châu!”

Lời vừa dứt, hai binh sĩ đã bưng một chiếc bình ra trước, bốn tay giữ vững trên mặt đất.

Mặt Ngộ Quân Diễm lộ vẻ lạnh lùng, lại mang theo ý cười hưng phấn, cao giọng hô: “Các tướng sĩ!”

“Có!”

Ngộ Quân Diễm vung thương chỉ thẳng quân địch trước mặt, cười nhạt một tiếng: “Xông lên!”

Lập tức một loạt chiến mã phóng vụt đi, nhảy vào giữa quân địch chém giết, tựa như mỗi người là một con thú dữ đang lựa chọn con mồi hợp ý mình. Không chỉ Thạch Hoài An, ngay cả Ngộ Quân Khiêm ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng này cũng choáng váng.

Thạch Hoài An hiển nhiên là đã đánh giá thấp thực lực của Ngộ Quân Diễm. Thấy hắn lao đến chỗ mình, vội cắn răng giơ binh khí lên cản.

“Tiểu tử, ngươi đã đánh thắng được mấy trận mà dám mạnh miệng nói lớn không biết ngượng như thế? Chưa từng nghe câu thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân hay sao?”

“Ngươi!” Thạch Hoài An không ngờ Ngộ Quân Diễm lại có thể vừa đối kháng với mình, lại vừa có tâm trạng giảng đạo cho mình như thế, trong khi y lại chỉ có thể gắng sức mà chống đỡ.

“Xem thân thủ của ngươi, có lẽ thêm một, hai năm là có thể thử thách trận mạc, qua bốn, năm năm nữa sẽ có thể trở thành một tướng sĩ tài giỏi. Chỉ tiếc…” Nụ cười trên mặt Ngộ Quân Diễm lạnh dần, “Ngươi không còn thời gian nữa rồi.”

“Ngươi… Ngươi, ngươi…” Thạch Hoài An nghe Ngộ Quân Diễm nói vậy mà hoảng hồn, lắp bắp hỏi lại, “Ngươi có ý gì?”

Ngộ Quân Diễm cảm thấy buồn cười, cũng cười to mấy tiếng: “Ngươi không cho rằng bây giờ chúng ta đang so thắng thua đấy chứ?”

“Nếu… nếu không thì sao?”

Giọng của Ngộ Quân Diễm trầm xuống: “Đúng là ếch ngồi đáy giếng chưa trải sự đời! Ta cho ngươi biết, trên chiến trường, không so thắng thua, chỉ có liều mạng sống chết. Người thua sẽ bị kỵ binh của người thắng bước qua thi thể. Đây chính là kết thúc của kẻ thất bại trên chiến trường.”

“Cái… gì… Á!”

Thạch Hoài An ngây người, Ngộ Quân Diễm nắm bắt đúng thời cơ, thương của hắn xuyên thẳng qua bờ vai phải của y. Cùng lúc với tiếng kêu thảm thiết của Thạch Hoài An vang lên, trường đao trong tay y cũng rơi xuống đất.

“Đã xong.” Ngộ Quân Diễm rút trường thương lên, hất Thạch Hoài An đang lảo đảo xuống khỏi lưng ngựa, rút bội kiếm bên hông, cắt đầu của y, giơ lên cao, lớn giọng hô: “Đầu của chủ soái các ngươi ở đây! Còn không mau giơ tay chịu trói!”

Tướng sĩ quân địch thấy chủ soái đã bỏ mình, lần lượt xuống ngựa đầu hàng. Từng tiếng hô ‘Phúc vương’ oai hùng vang tận mây xanh.

o0o Hết chương 98 o0o

Editor lảm nhảm: Càng đọc mọi người sẽ thấy Ngộ Quân Diễm càng ngày càng đáng yêu. Nhưng vụ chua ngọt kia có lẽ không phải chỉ là trêu chọc. Mọi người có nhận ra dấu hiệu gì không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương