Nam Phi
-
Chương 88
Nghe xong lời của Ngộ Quân Diễm, Kim Báo trầm mặc hồi lâu, rồi xoay người, dùng cây gậy sờ soạng đi vào trong phòng, cầm một sấp giấy dày đi ra, đưa cho Ngộ Quân Diễm nói: “Một thân công phu của tiểu nhân đã bị phế, đôi mắt cũng đã hỏng, duy chỉ đầu óc này là còn minh mẫn. Toàn bộ tâm đắc của tiểu nhân trong mấy năm nay đều ghi lại trong này, nếu Phúc vương không chê, xin nhận lấy.”
“Thật tốt quá, sư phụ.” Tô Ngọc Hành thấy Kim Báo quy thuận, vui mừng nói, “Để con đi thu dọn hành lý cho người, chúng ta cùng đi Phúc Châu.”
Cùng lúc đó, Kim Mục theo Tiểu Vinh đã đến bên ngoài thư phòng của Tô Tín, Tiểu Vinh thưa: “Lão gia, có khách tới chơi.”
“Có khách?” Tô Tín đặt sách y trong tay xuống, ngạc nhiên lẩm bẩm, “Hình như hôm nay ta không có hẹn khách tới.”
Thính lực của Kim Mục hơn người, nghe được lời lẩm bẩm của ông, khà khà cười hỏi: “Thế nào? Bạn già lâu không tới chơi, giờ còn phải hẹn trước nữa hả?”
Tô Tín vừa nghe tiếng đã biết là Kim Mục, vội vàng nói: “Hóa ra là Kim tướng quân, mau mời, mau mời.”
Kim Mục đi vào phòng, tự nhiên mà ngồi xuống ghế, nói với Tiểu Vinh: “Quý phủ có rượu nào ngon, mang hết ra đây.”
Tiểu Vinh bị vị khách ‘không chút khách khí’ này dọa cho hết hồn, quay đầu nhìn Tô Tín.
Kim Mục cười nói: “Ngươi nhìn ông ấy làm gì? Chẳng lẽ ông ấy có thể không cho phép sao?”
Dứt lời Kim Mục như cười như không nhìn Tô Tín.
Tô Tín nói với Tiểu Vinh: “Ngươi nhìn ta làm gì? Không nghe thấy Kim tướng quân nói muốn uống rượu sao, còn không mau đi lấy!”
“A! Vâng.” Tiểu Vinh vội vàng nói, “Tiểu nhân đi lấy ngay!”
Dù sao Tiểu Vinh tuổi cũng còn nhỏ, nghe Tô Tín nói như vậy thì vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Tô Tín nhìn Kim Mục, ngạc nhiên hỏi: “Ông về Đế đô khi nào thế? Sao ta lại không nghe nói?”
Kim Mục đáp: “Lần này ta tới là vì hai chuyện. Chuyện thứ nhất là muốn cảm ơn ông.”
Kim Mục nói xong thì đứng dậy, cung kính bái lạy Tô Tín một cái. Tô Tín bị hành động này của ông làm cho sợ hãi, vội bước tới nâng lên: “Ông làm gì vậy? Chúng ta là đồng hương, sao còn khách khí? Huống hồ ta không nhớ đã giúp ông chuyện gì, sao ông lại nói thế?”
Kim Mục nói: “Ta cảm ơn ông bởi vì ông không chỉ cứu con trai ta, còn cho nó nương tựa trong phủ, phái người đưa thuốc cho nó. Nếu không có ông, sợ là nó đã trở thành cô hồn dã quỷ rồi. Ơn tái sinh của ông đối với khuyển tử, thân làm cha, cái cúi đầu bái lạy này của ta vẫn không đủ.”
“Con trai… của ông?” Vẻ mặt Tô Tín mờ mịt, “Ta càng nghe càng hồ đồ. Lệnh lang dưỡng thương trong phủ? Chuyện này sao ta lại không biết?”
Kim Mục nói: “Thực không dám giấu diếm, tiên sinh mà tiểu đồng kia đưa thuốc tới chính là thằng con Kim Báo của ta.”
“Kim Báo?” Sắc mặt Tô Tín biến đổi, “Không phải đã…”
“Nó chưa chết.” Kim Mục như đoán được Tô Tín muốn hỏi gì, kể lại chuyện Kim Báo sợ chết ra sao, mấy chục ngàn đại quân năm đó bị tiêu diệt toàn bộ thế nào, trở về Đế đô nhưng không còn mặt mũi mà trở về nhà, cuối cùng được Tô Ngọc Hành cứu, ở lại Tô phủ bao lâu nay, từ đầu đến cuối cho Tô Tín nghe.
Tô Tín nghe xong thì thở dài, nói: “Ông biết không, năm đó ta vô tình phát hiện Hành nhi lấy trộm thuốc trong nhà mang ra ngoài, ta cảm thấy kỳ lạ nên lặng lẽ đi theo, tới một căn miếu đổ nát, ta thấy nó thoa thuốc cho một người bị thương. Sau khi nhìn thấy vết thương của người nọ, ta đã trách mắng Hành nhi, vết thương kia, nếu như ta phát hiện chậm một, hai ngày nữa thì đến thần tiên cũng không cứu được. Lúc đưa y về phủ ta còn nghĩ, rốt cuộc là kẻ nào có thể ra tay tàn nhẫn, tra tấn y thành như vậy.”
Tô Tín thấy Kim Mục không kiềm nén được mà cả người run rẩy, vỗ vỗ bờ vai ông, nói: “Không phải là ta muốn biện giải thay y, mà chỉ muốn nói cho ông biết, không phải Kim Báo sợ chết, có lẽ bị môi trường khắc nghiệt, tuyệt vọng tra tấn, bản năng muốn sống đánh bại lý trí, mới khiến y làm chuyện sai lầm. Ta nghĩ trong lòng y cũng vì lỗi lầm của mình mà tự trách bao nhiêu năm nay, ông cũng đừng trách y nữa.”
Kim Mục gật đầu nói: “Thôi, thôi, ta từng coi nó là nỗi hổ thẹn của Kim gia, đời này quyết không tha thứ cho nó. Nhưng vào khoảnh khắc ta nhìn thấy nó, ta mới hiểu được, chỉ cần nó có thể sống sót, đứng trước mặt ta, gọi một tiếng phụ thân, dù nó có phạm phải bao nhiêu sai lầm, ta cũng có thể bỏ qua. Có lẽ đây chính là tính ích kỷ của con người.”
Tô Tín vỗ vỗ vai Kim Mục, ý bảo ông ngồi xuống, hỏi: “Vừa rồi ông nói tới tìm ta là vì hai chuyện, vậy chuyện thứ hai là gì?”
Kim Mục ghé sang, hạ giọng nói: “Lẽ nào ông không phát hiện ra phủ của ông đang bị Ngự Y Vệ bao vây hay sao?”
“Bao vây?” Tô Tín mờ mịt, “Ở trong triều ta không tạo ra bất cứ uy hiếp nào, tại sao bọn họ lại bao vây phủ của ta?”
Kim Mục nói: “Ông không tạo ra uy hiếp, nhưng đừng quên ông còn một đứa con trai.”
“Ông nói Hành nhi?” Nét mặt Tô Tín thoáng thay đổi, nhưng thay đổi này diễn ra rất nhanh, sau đó ông vô tội nói, “Nó là đứa ngốc, càng không trở thành uy hiếp với bất kỳ ai.”
Lúc này Tiểu Vinh bưng bầu rượu đi vào, sau khi đặt bầu rượu và chén lên bàn thì hào hứng khoe với Tô Tín: “Lão gia, lão gia, vừa rồi tiểu nhân quên nói với lão gia một tin vui! Thiếu gia hết bệnh rồi!”
“Sao cơ?” Tô Tín vừa cầm chén rượu, nghe lời này của Tiểu Vinh thì tay chợt run, chén rơi xuống bàn, may mà độ cao tương đối thấp nên không bị vỡ, “Ngươi vừa nói thiếu gia làm sao? Sao người lại biết?”
Tiểu Vinh đáp: “Thiếu gia đã về rồi, lúc nãy tiểu nhân đi đưa thuốc cho tiên sinh thì thấy thiếu gia ở đó. Khi ấy, vị Kim tướng quân cũng ở cùng thiếu gia.”
Tô Tín nhìn Kim Mục, Kim Mục lại cúi đầu rót rượu, không nhìn ông.
“Ta biết rồi.” Trong giọng nói của Tô Tín lộ ra nét mệt mỏi, khoát tay nói với Tiểu Vinh, “Ngươi đi xuống đi, ta có chuyện quan trọng nói với Kim tướng quân, bất luận ai cũng không được quấy rầy.”
“Vâng, lão gia.” Tiểu Vinh gật đầu, lui ra.
Tô Tín cúi đầu nhìn chén rượu rỗng tuếch trước mặt mình, trầm giọng hỏi: “Ông biết cả rồi?”
Kim Mục không vội trả lời câu hỏi của ông, mà cầm bầu rượu, rót đầy chén trước mặt Tô Tín, nói: “Nào, đã lâu rồi chúng ta không ngồi uống rượu với nhau, cạn chén trước đã.”
Tô Tín không chút hứng thú với đề nghị của ông, nhưng vẫn nâng chén, cụng nhẹ lên chén rượu trong tay Kim Mục. Một chén rượu vào miệng, ngoại trừ dạ dày nóng lên, không nếm ra vị gì khác.
“Là một đứa trẻ rất ngoan.” Kim Mục lau miệng nói, “Sao ông có thể nhẫn tâm bắt nó giả ngây giả dại cả đời?”
Tô Tín tự rót cho mình chén rượu thứ hai, lại uống một hơi cạn sạch, khàn giọng đáp: “Nếu mạng không còn, thì sống thế nào cũng đâu có ý nghĩa gì?”
Kim Mục giận dữ nói: “Năm đó ta hỏi ông, rốt cuộc con gái ông vì sao chết, ông không nói, ta cũng không hỏi nữa. Bây giờ ta hỏi ông, rốt cuộc ông muốn con trai mình giả ngây giả dại tới bao giờ? Lời nói dối năm đó một khi nói ra sẽ không thể thay đổi, đời này Tô Ngọc Hành sẽ chỉ có thể làm một kẻ ngốc, nếu không chính là phạm tội khi quân! Một thanh niên tiền đồ rộng mở lại chỉ có thể ngốc nghếch một đời.”
“Điểm này ta đương nhiên đã nghĩ tới.” Tô Tín uống một chén rượu nữa, “Nhưng nghĩ tới thì có thể làm gì được. Dù là ngốc nghếch cả đời, nhưng ít ra nó còn sống. Kim huynh, ông có biết không, nếu không phải Hành nhi bẩm sinh đã có thể chất kháng độc mạnh hơn người thường, năm đó nó đã đi theo Nhan nhi rồi.”
Trong phòng lập tức trầm mặc, chỉ còn tiếng rót rượu của Tô Tín.
Sau khi im lặng một hồi, Kim Mục đột nhiên mở miệng: “Nếu bây giờ có một cơ hội để con trai của ông có thể đường đường chính chính làm chính mình, ông có bằng lòng không?”
Tô Tín sửng sốt, ngay sau đó cười khổ nói: “Làm sao có thể? Người năm đó muốn lấy mạng nó chính Thái hậu đương thời.”
Kim Mục cười sâu xa: “Vậy nếu như… bà ta không còn là Thái hậu nữa?”
Tay Tô Tín run lên, rượu sóng ra tay, vẻ mặt ông đầy nghi hoặc nhìn dáng vẻ lạnh nhạt, thản nhiên của Kim Mục, hạ thấp giọng hỏi: “Ông muốn phản? Ba đời Kim gia đều là trung thần lương tướng đó!”
Kim Mục nhìn thẳng vào mắt Tô Tín, chân thành nói: “Kim gia trung với minh quân có thể khiến thiên hạ thái bình, bách tính an vui. Chỉ cần người đó hạ lệnh, ta dù đầu rơi máu chảy, liều mạng trên sa trường cũng không một câu oán hận! Nhưng ông nhìn Hoàng đế hiện giờ mà xem, từ ngày hắn đăng cơ, ngoại trừ không ngừng hãm hại Hoàng thất đối lập, giết hại trung lương, đã làm được một việc vì nước vì dân hay chưa? Nếu ta vẫn còn trung với tên Hoàng đế đó khác nào vẽ đường cho hươu chạy? Sau này ta chết đi mới là chân chính không còn mặt mũi gặp mặt liệt tổ liệt tông Kim gia!”
Kim Mục thấy Tô Tín không nói gì, tiếp tục nói: “Ta biết là ông hiến kế cho Vương Trung hưu thê.”
Tô Tín bất ngờ hỏi: “Sao ông biết?”
“Ta nhìn đứa trẻ đó lớn lên, hắn là người thế nào, há ta lại không hiểu? Với tính cách chất phát của hắn, không thể nào nghĩ ra được chuyện này, cho nên ta đoán nhất định là lão hồ ly ông bày mưu cho hắn.”
Tô Tín dở khóc dở cười: “Ông đang khen ta, hay đang mắng ta đấy?”
Kim Mục cười nói: “Khen ông hay mắng ông thì phải xem tiếp theo ông lựa chọn thế nào. U vương Ngộ Quân Khiêm đã mang binh bắc thượng, Phúc vương Ngộ Quân Diễm dự định tới đó tụ hợp. Tin tức ta đã nói cho ông biết, có lên chiếc thuyền này hay không phải chờ lựa chọn của ông.”
Tô Tín thở dài một hơi: “Chuyện tới nước này, ta còn có thể lựa chọn sao?”
Kim Mục vỗ đùi, cười nói: “Ta biết ngay ta không nhìn lầm ông mà. Nào, cụng ly!”
“Thật tốt quá, sư phụ.” Tô Ngọc Hành thấy Kim Báo quy thuận, vui mừng nói, “Để con đi thu dọn hành lý cho người, chúng ta cùng đi Phúc Châu.”
Cùng lúc đó, Kim Mục theo Tiểu Vinh đã đến bên ngoài thư phòng của Tô Tín, Tiểu Vinh thưa: “Lão gia, có khách tới chơi.”
“Có khách?” Tô Tín đặt sách y trong tay xuống, ngạc nhiên lẩm bẩm, “Hình như hôm nay ta không có hẹn khách tới.”
Thính lực của Kim Mục hơn người, nghe được lời lẩm bẩm của ông, khà khà cười hỏi: “Thế nào? Bạn già lâu không tới chơi, giờ còn phải hẹn trước nữa hả?”
Tô Tín vừa nghe tiếng đã biết là Kim Mục, vội vàng nói: “Hóa ra là Kim tướng quân, mau mời, mau mời.”
Kim Mục đi vào phòng, tự nhiên mà ngồi xuống ghế, nói với Tiểu Vinh: “Quý phủ có rượu nào ngon, mang hết ra đây.”
Tiểu Vinh bị vị khách ‘không chút khách khí’ này dọa cho hết hồn, quay đầu nhìn Tô Tín.
Kim Mục cười nói: “Ngươi nhìn ông ấy làm gì? Chẳng lẽ ông ấy có thể không cho phép sao?”
Dứt lời Kim Mục như cười như không nhìn Tô Tín.
Tô Tín nói với Tiểu Vinh: “Ngươi nhìn ta làm gì? Không nghe thấy Kim tướng quân nói muốn uống rượu sao, còn không mau đi lấy!”
“A! Vâng.” Tiểu Vinh vội vàng nói, “Tiểu nhân đi lấy ngay!”
Dù sao Tiểu Vinh tuổi cũng còn nhỏ, nghe Tô Tín nói như vậy thì vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Tô Tín nhìn Kim Mục, ngạc nhiên hỏi: “Ông về Đế đô khi nào thế? Sao ta lại không nghe nói?”
Kim Mục đáp: “Lần này ta tới là vì hai chuyện. Chuyện thứ nhất là muốn cảm ơn ông.”
Kim Mục nói xong thì đứng dậy, cung kính bái lạy Tô Tín một cái. Tô Tín bị hành động này của ông làm cho sợ hãi, vội bước tới nâng lên: “Ông làm gì vậy? Chúng ta là đồng hương, sao còn khách khí? Huống hồ ta không nhớ đã giúp ông chuyện gì, sao ông lại nói thế?”
Kim Mục nói: “Ta cảm ơn ông bởi vì ông không chỉ cứu con trai ta, còn cho nó nương tựa trong phủ, phái người đưa thuốc cho nó. Nếu không có ông, sợ là nó đã trở thành cô hồn dã quỷ rồi. Ơn tái sinh của ông đối với khuyển tử, thân làm cha, cái cúi đầu bái lạy này của ta vẫn không đủ.”
“Con trai… của ông?” Vẻ mặt Tô Tín mờ mịt, “Ta càng nghe càng hồ đồ. Lệnh lang dưỡng thương trong phủ? Chuyện này sao ta lại không biết?”
Kim Mục nói: “Thực không dám giấu diếm, tiên sinh mà tiểu đồng kia đưa thuốc tới chính là thằng con Kim Báo của ta.”
“Kim Báo?” Sắc mặt Tô Tín biến đổi, “Không phải đã…”
“Nó chưa chết.” Kim Mục như đoán được Tô Tín muốn hỏi gì, kể lại chuyện Kim Báo sợ chết ra sao, mấy chục ngàn đại quân năm đó bị tiêu diệt toàn bộ thế nào, trở về Đế đô nhưng không còn mặt mũi mà trở về nhà, cuối cùng được Tô Ngọc Hành cứu, ở lại Tô phủ bao lâu nay, từ đầu đến cuối cho Tô Tín nghe.
Tô Tín nghe xong thì thở dài, nói: “Ông biết không, năm đó ta vô tình phát hiện Hành nhi lấy trộm thuốc trong nhà mang ra ngoài, ta cảm thấy kỳ lạ nên lặng lẽ đi theo, tới một căn miếu đổ nát, ta thấy nó thoa thuốc cho một người bị thương. Sau khi nhìn thấy vết thương của người nọ, ta đã trách mắng Hành nhi, vết thương kia, nếu như ta phát hiện chậm một, hai ngày nữa thì đến thần tiên cũng không cứu được. Lúc đưa y về phủ ta còn nghĩ, rốt cuộc là kẻ nào có thể ra tay tàn nhẫn, tra tấn y thành như vậy.”
Tô Tín thấy Kim Mục không kiềm nén được mà cả người run rẩy, vỗ vỗ bờ vai ông, nói: “Không phải là ta muốn biện giải thay y, mà chỉ muốn nói cho ông biết, không phải Kim Báo sợ chết, có lẽ bị môi trường khắc nghiệt, tuyệt vọng tra tấn, bản năng muốn sống đánh bại lý trí, mới khiến y làm chuyện sai lầm. Ta nghĩ trong lòng y cũng vì lỗi lầm của mình mà tự trách bao nhiêu năm nay, ông cũng đừng trách y nữa.”
Kim Mục gật đầu nói: “Thôi, thôi, ta từng coi nó là nỗi hổ thẹn của Kim gia, đời này quyết không tha thứ cho nó. Nhưng vào khoảnh khắc ta nhìn thấy nó, ta mới hiểu được, chỉ cần nó có thể sống sót, đứng trước mặt ta, gọi một tiếng phụ thân, dù nó có phạm phải bao nhiêu sai lầm, ta cũng có thể bỏ qua. Có lẽ đây chính là tính ích kỷ của con người.”
Tô Tín vỗ vỗ vai Kim Mục, ý bảo ông ngồi xuống, hỏi: “Vừa rồi ông nói tới tìm ta là vì hai chuyện, vậy chuyện thứ hai là gì?”
Kim Mục ghé sang, hạ giọng nói: “Lẽ nào ông không phát hiện ra phủ của ông đang bị Ngự Y Vệ bao vây hay sao?”
“Bao vây?” Tô Tín mờ mịt, “Ở trong triều ta không tạo ra bất cứ uy hiếp nào, tại sao bọn họ lại bao vây phủ của ta?”
Kim Mục nói: “Ông không tạo ra uy hiếp, nhưng đừng quên ông còn một đứa con trai.”
“Ông nói Hành nhi?” Nét mặt Tô Tín thoáng thay đổi, nhưng thay đổi này diễn ra rất nhanh, sau đó ông vô tội nói, “Nó là đứa ngốc, càng không trở thành uy hiếp với bất kỳ ai.”
Lúc này Tiểu Vinh bưng bầu rượu đi vào, sau khi đặt bầu rượu và chén lên bàn thì hào hứng khoe với Tô Tín: “Lão gia, lão gia, vừa rồi tiểu nhân quên nói với lão gia một tin vui! Thiếu gia hết bệnh rồi!”
“Sao cơ?” Tô Tín vừa cầm chén rượu, nghe lời này của Tiểu Vinh thì tay chợt run, chén rơi xuống bàn, may mà độ cao tương đối thấp nên không bị vỡ, “Ngươi vừa nói thiếu gia làm sao? Sao người lại biết?”
Tiểu Vinh đáp: “Thiếu gia đã về rồi, lúc nãy tiểu nhân đi đưa thuốc cho tiên sinh thì thấy thiếu gia ở đó. Khi ấy, vị Kim tướng quân cũng ở cùng thiếu gia.”
Tô Tín nhìn Kim Mục, Kim Mục lại cúi đầu rót rượu, không nhìn ông.
“Ta biết rồi.” Trong giọng nói của Tô Tín lộ ra nét mệt mỏi, khoát tay nói với Tiểu Vinh, “Ngươi đi xuống đi, ta có chuyện quan trọng nói với Kim tướng quân, bất luận ai cũng không được quấy rầy.”
“Vâng, lão gia.” Tiểu Vinh gật đầu, lui ra.
Tô Tín cúi đầu nhìn chén rượu rỗng tuếch trước mặt mình, trầm giọng hỏi: “Ông biết cả rồi?”
Kim Mục không vội trả lời câu hỏi của ông, mà cầm bầu rượu, rót đầy chén trước mặt Tô Tín, nói: “Nào, đã lâu rồi chúng ta không ngồi uống rượu với nhau, cạn chén trước đã.”
Tô Tín không chút hứng thú với đề nghị của ông, nhưng vẫn nâng chén, cụng nhẹ lên chén rượu trong tay Kim Mục. Một chén rượu vào miệng, ngoại trừ dạ dày nóng lên, không nếm ra vị gì khác.
“Là một đứa trẻ rất ngoan.” Kim Mục lau miệng nói, “Sao ông có thể nhẫn tâm bắt nó giả ngây giả dại cả đời?”
Tô Tín tự rót cho mình chén rượu thứ hai, lại uống một hơi cạn sạch, khàn giọng đáp: “Nếu mạng không còn, thì sống thế nào cũng đâu có ý nghĩa gì?”
Kim Mục giận dữ nói: “Năm đó ta hỏi ông, rốt cuộc con gái ông vì sao chết, ông không nói, ta cũng không hỏi nữa. Bây giờ ta hỏi ông, rốt cuộc ông muốn con trai mình giả ngây giả dại tới bao giờ? Lời nói dối năm đó một khi nói ra sẽ không thể thay đổi, đời này Tô Ngọc Hành sẽ chỉ có thể làm một kẻ ngốc, nếu không chính là phạm tội khi quân! Một thanh niên tiền đồ rộng mở lại chỉ có thể ngốc nghếch một đời.”
“Điểm này ta đương nhiên đã nghĩ tới.” Tô Tín uống một chén rượu nữa, “Nhưng nghĩ tới thì có thể làm gì được. Dù là ngốc nghếch cả đời, nhưng ít ra nó còn sống. Kim huynh, ông có biết không, nếu không phải Hành nhi bẩm sinh đã có thể chất kháng độc mạnh hơn người thường, năm đó nó đã đi theo Nhan nhi rồi.”
Trong phòng lập tức trầm mặc, chỉ còn tiếng rót rượu của Tô Tín.
Sau khi im lặng một hồi, Kim Mục đột nhiên mở miệng: “Nếu bây giờ có một cơ hội để con trai của ông có thể đường đường chính chính làm chính mình, ông có bằng lòng không?”
Tô Tín sửng sốt, ngay sau đó cười khổ nói: “Làm sao có thể? Người năm đó muốn lấy mạng nó chính Thái hậu đương thời.”
Kim Mục cười sâu xa: “Vậy nếu như… bà ta không còn là Thái hậu nữa?”
Tay Tô Tín run lên, rượu sóng ra tay, vẻ mặt ông đầy nghi hoặc nhìn dáng vẻ lạnh nhạt, thản nhiên của Kim Mục, hạ thấp giọng hỏi: “Ông muốn phản? Ba đời Kim gia đều là trung thần lương tướng đó!”
Kim Mục nhìn thẳng vào mắt Tô Tín, chân thành nói: “Kim gia trung với minh quân có thể khiến thiên hạ thái bình, bách tính an vui. Chỉ cần người đó hạ lệnh, ta dù đầu rơi máu chảy, liều mạng trên sa trường cũng không một câu oán hận! Nhưng ông nhìn Hoàng đế hiện giờ mà xem, từ ngày hắn đăng cơ, ngoại trừ không ngừng hãm hại Hoàng thất đối lập, giết hại trung lương, đã làm được một việc vì nước vì dân hay chưa? Nếu ta vẫn còn trung với tên Hoàng đế đó khác nào vẽ đường cho hươu chạy? Sau này ta chết đi mới là chân chính không còn mặt mũi gặp mặt liệt tổ liệt tông Kim gia!”
Kim Mục thấy Tô Tín không nói gì, tiếp tục nói: “Ta biết là ông hiến kế cho Vương Trung hưu thê.”
Tô Tín bất ngờ hỏi: “Sao ông biết?”
“Ta nhìn đứa trẻ đó lớn lên, hắn là người thế nào, há ta lại không hiểu? Với tính cách chất phát của hắn, không thể nào nghĩ ra được chuyện này, cho nên ta đoán nhất định là lão hồ ly ông bày mưu cho hắn.”
Tô Tín dở khóc dở cười: “Ông đang khen ta, hay đang mắng ta đấy?”
Kim Mục cười nói: “Khen ông hay mắng ông thì phải xem tiếp theo ông lựa chọn thế nào. U vương Ngộ Quân Khiêm đã mang binh bắc thượng, Phúc vương Ngộ Quân Diễm dự định tới đó tụ hợp. Tin tức ta đã nói cho ông biết, có lên chiếc thuyền này hay không phải chờ lựa chọn của ông.”
Tô Tín thở dài một hơi: “Chuyện tới nước này, ta còn có thể lựa chọn sao?”
Kim Mục vỗ đùi, cười nói: “Ta biết ngay ta không nhìn lầm ông mà. Nào, cụng ly!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook